Nam nhân không dám tin, “Ngươi… thật sự muốn ta đi cứu tế nạn dân?”
Phong Quang cong môi, “Có gì không thể? Loại người giống như ngươi, loại ngu ngốc nguyện ý hy sinh bản thân vì lợi ích tập thể không nhiều lắm.”
Câu đánh giá này… Rốt cục là khen hắn hay là châm chọc hắn vậy? Nhưng hình như mặc kệ là ai, nghe xong đều khiến người ta phải tức giận.
“Đúng rồi, chỉ sợ một mình ngươi đi đường không có bằng chứng gì cũng không được, ta lại lười nghĩ thánh chỉ.” Nàng suy nghĩ một lát, ý tưởng vừa động, cúi gập thắt lưng nhấc váy lên, lộ ra cổ chân trắng nõn như tuyết.
Bởi vì nàng đang đứng trước mặt nam nhân, cho nên hắn nhìn thấy càng rõ ràng, mặt hắn đỏ ửng, “Ngươi đang làm gì!?”
“Cho ngươi tín vật.” Phong Quang lấy xuống một thứ từ dưới chân, đưa một ánh mắt qua, ngự lâm quân buông lỏng tay nam nhân ra, nam nhân đứng lên, nàng đem vòng chân tùy tiện ném cho hắn, “Nhân ngư châu nạm ở phía trên, trong thiên hạ này chỉ có ta mới có, ngươi lấy cái này đi làm tín vật được lắm.”
Vòng chân màu bạc đúng là có một hạt châu trắng trong suốt, nhưng phía trên đó cũng có nhiệt đột cơ thể của nàng, hắn cầm đồ vật này chỉ cảm thấy phỏng tay, khônghiểu sao mặt lại đỏ lên.
“Hoảng tỷ, muội cũng muốn đi Đông Dương thành.” Hạ Phong Quang bước ra, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy tò mò, “Muội muốn đi ra ngoài hoàng cung nhìn xem, thuận tiện cũng thể nghiệm và quan sát dân sinh khó khăn.”
Nếu ánh mắt nàng không luôn đặt trên người của nam nhân này, Phong Quang còn thấy lời của nàng tin được.
“Tùy muội, muốn đi cứ đi.” Phong Quang cười khẽ xoay người, “Tiểu Ngã, Tiểu Hảo, Tiểu Vô, Tiểu Liêu (!), chúng ta trở về tẩm cung thôi.
(!) Ngã hảo vô liêu = ta thật tịch mịch = ta không có ai trò chuyện = ta không có ai để dựa vào.
Bốn cung nữ đồng loạt đáp: “Dạ, bệ hạ.”
Mới vừa đi một bước, Phong Quang lại dừng chân lại, nàng hơi hơi nghiêng qua, tóc mượt như nhung áp vào gáy, gương mặt nhìn nghiêng như tranh vẽ, “Nếu ai ngăn cản ngươi, ngươi liền giết hắn, Mộ Lương, đừng nên để trẫm phải thất vọng.”
Dứt lời, người nàng nhanh nhẹn đi xa, chỉ để lại một bóng người đẹp đẽ.
Hắn sững sờ, “Vì sao nàng lại biết tên ta?”
“trên thân kiếm của ngươi không phải viết vậy sao?” Hạ Phong Nhã chỉ vào kiếm trong tay hắn, phía trên kiếm dài, đúng là có khắc hai chữ Mộ Lương.
Mộ Lương: “…”
Khi trăng vừa hiện ra, đèn hoa đăng thả đầy hồ, hôm nay là Thất Tịch, là nữ nhi thì đều muốn cầu nhân duyên tốt, vốn dĩ trong cung không cho phép làm chuyện này, nhưng sau khi nữ hoàng đăng cơ, không chỉ có nhiều yêu cầu trở nên nới rộng hơn, mà mỗi cung nữ thái giám đủ hai mươi lăm tuổi, đều cho phép bọn họ xuất cung mà sống, oán khí trong cung dường như giảm bớt rất nhiều.
Phong Quang ngồi ở trong đình giữa hồ, tay nàng chống lên bàn nâng cằm, “Bốn người các ngươi cũng đi chơi đi, không cần đi theo ta.”
Bốn cung nữ liếc mắc nhìn lẫn nhau, Tiểu Ngã lớn tuổi nhất nói: “Nhưng chức trách của chúng nô tỳ là bảo vệ bệ hạ.”
“không cần đi quá xa là được rồi, một thích khách vừa đến không lâu, muốn thích khách thứ hai nữa xuất hiện, thống lĩnh ngự lâm quân, Tiền Tù cũng đừng mong làm tiếp nữa, các ngươi đi đi, để ta an tĩnh một lát.”
“Dạ… Bệ hạ nếu có việc gì, gọi một tiếng là được.”
“Ừ ừ.” Nàng lười biếng xua xua tay.
Bốn người Tiểu Ngã đi khỏi đình giữa hồ không lâu, nàng liền hắt xì một cái, ngay sau đó, một giọng nói lãnh đạm như gió vang lên, “Gió đêm rét lạnh, sao bệ hạ không mặt nhiều một chút?”
Nàng cũng không quay đầu lại, rất tự nhiên mà nói: “không mặc nhiều lắm, đó là vì khi nhìn thấy mỹ nhân thì có thể lâm hạnh hắn cho tiện.”
“Bệ hạ, người vẫn không đứng đắn như vậy.” Một bạch y nam nhân ngồi đối diện nàng, đây là một nam tử cực đẹp, mày dài như lá liễu, thân như ngọc thụ, lịch sự nho nhã, trong ánh trăng sáng làm người hắn như phủ một tầng lụa mỏng, khiến nụ cười dịu dàng của hắn tựa như mộng ảo.
Một nam tử có thể trưởng thành như vậy, thiên hạ không được bao người.
Phong Quang cong môi, “Có gì không thể? Loại người giống như ngươi, loại ngu ngốc nguyện ý hy sinh bản thân vì lợi ích tập thể không nhiều lắm.”
Câu đánh giá này… Rốt cục là khen hắn hay là châm chọc hắn vậy? Nhưng hình như mặc kệ là ai, nghe xong đều khiến người ta phải tức giận.
“Đúng rồi, chỉ sợ một mình ngươi đi đường không có bằng chứng gì cũng không được, ta lại lười nghĩ thánh chỉ.” Nàng suy nghĩ một lát, ý tưởng vừa động, cúi gập thắt lưng nhấc váy lên, lộ ra cổ chân trắng nõn như tuyết.
Bởi vì nàng đang đứng trước mặt nam nhân, cho nên hắn nhìn thấy càng rõ ràng, mặt hắn đỏ ửng, “Ngươi đang làm gì!?”
“Cho ngươi tín vật.” Phong Quang lấy xuống một thứ từ dưới chân, đưa một ánh mắt qua, ngự lâm quân buông lỏng tay nam nhân ra, nam nhân đứng lên, nàng đem vòng chân tùy tiện ném cho hắn, “Nhân ngư châu nạm ở phía trên, trong thiên hạ này chỉ có ta mới có, ngươi lấy cái này đi làm tín vật được lắm.”
Vòng chân màu bạc đúng là có một hạt châu trắng trong suốt, nhưng phía trên đó cũng có nhiệt đột cơ thể của nàng, hắn cầm đồ vật này chỉ cảm thấy phỏng tay, khônghiểu sao mặt lại đỏ lên.
“Hoảng tỷ, muội cũng muốn đi Đông Dương thành.” Hạ Phong Quang bước ra, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy tò mò, “Muội muốn đi ra ngoài hoàng cung nhìn xem, thuận tiện cũng thể nghiệm và quan sát dân sinh khó khăn.”
Nếu ánh mắt nàng không luôn đặt trên người của nam nhân này, Phong Quang còn thấy lời của nàng tin được.
“Tùy muội, muốn đi cứ đi.” Phong Quang cười khẽ xoay người, “Tiểu Ngã, Tiểu Hảo, Tiểu Vô, Tiểu Liêu (!), chúng ta trở về tẩm cung thôi.
(!) Ngã hảo vô liêu = ta thật tịch mịch = ta không có ai trò chuyện = ta không có ai để dựa vào.
Bốn cung nữ đồng loạt đáp: “Dạ, bệ hạ.”
Mới vừa đi một bước, Phong Quang lại dừng chân lại, nàng hơi hơi nghiêng qua, tóc mượt như nhung áp vào gáy, gương mặt nhìn nghiêng như tranh vẽ, “Nếu ai ngăn cản ngươi, ngươi liền giết hắn, Mộ Lương, đừng nên để trẫm phải thất vọng.”
Dứt lời, người nàng nhanh nhẹn đi xa, chỉ để lại một bóng người đẹp đẽ.
Hắn sững sờ, “Vì sao nàng lại biết tên ta?”
“trên thân kiếm của ngươi không phải viết vậy sao?” Hạ Phong Nhã chỉ vào kiếm trong tay hắn, phía trên kiếm dài, đúng là có khắc hai chữ Mộ Lương.
Mộ Lương: “…”
Khi trăng vừa hiện ra, đèn hoa đăng thả đầy hồ, hôm nay là Thất Tịch, là nữ nhi thì đều muốn cầu nhân duyên tốt, vốn dĩ trong cung không cho phép làm chuyện này, nhưng sau khi nữ hoàng đăng cơ, không chỉ có nhiều yêu cầu trở nên nới rộng hơn, mà mỗi cung nữ thái giám đủ hai mươi lăm tuổi, đều cho phép bọn họ xuất cung mà sống, oán khí trong cung dường như giảm bớt rất nhiều.
Phong Quang ngồi ở trong đình giữa hồ, tay nàng chống lên bàn nâng cằm, “Bốn người các ngươi cũng đi chơi đi, không cần đi theo ta.”
Bốn cung nữ liếc mắc nhìn lẫn nhau, Tiểu Ngã lớn tuổi nhất nói: “Nhưng chức trách của chúng nô tỳ là bảo vệ bệ hạ.”
“không cần đi quá xa là được rồi, một thích khách vừa đến không lâu, muốn thích khách thứ hai nữa xuất hiện, thống lĩnh ngự lâm quân, Tiền Tù cũng đừng mong làm tiếp nữa, các ngươi đi đi, để ta an tĩnh một lát.”
“Dạ… Bệ hạ nếu có việc gì, gọi một tiếng là được.”
“Ừ ừ.” Nàng lười biếng xua xua tay.
Bốn người Tiểu Ngã đi khỏi đình giữa hồ không lâu, nàng liền hắt xì một cái, ngay sau đó, một giọng nói lãnh đạm như gió vang lên, “Gió đêm rét lạnh, sao bệ hạ không mặt nhiều một chút?”
Nàng cũng không quay đầu lại, rất tự nhiên mà nói: “không mặc nhiều lắm, đó là vì khi nhìn thấy mỹ nhân thì có thể lâm hạnh hắn cho tiện.”
“Bệ hạ, người vẫn không đứng đắn như vậy.” Một bạch y nam nhân ngồi đối diện nàng, đây là một nam tử cực đẹp, mày dài như lá liễu, thân như ngọc thụ, lịch sự nho nhã, trong ánh trăng sáng làm người hắn như phủ một tầng lụa mỏng, khiến nụ cười dịu dàng của hắn tựa như mộng ảo.
Một nam tử có thể trưởng thành như vậy, thiên hạ không được bao người.