Giọng nói ấm áp của cố Ngôn vang lên: “Gia giáo của Trấn quốc công rất nghiêm, theo ta được biết, Trấn quốc công hình như ra lệnh không cho phép Lam nhị công tử đi đến nơi trăng hoa, cũng không cho phép Lam nhị công tử tiếp xúc với người trong chốn trăng hoa như vậy, nếu không sẽ đưa Lam nhị công tử đi phật miếu tu hành một năm.”
“Khiêm vương nghe được từ nơi nào?” Lam Thính Vũ vẫn đang cười, chỉ là nụ cười cực kỳ miễn cưỡng, hắn không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ vị gia gia ngoan cố không chịu thay đổi kia, đây là sự thật mà ai cũng biết.
cố Ngôn đáp: “Là ở trong triều đình, Trấn quốc công ngẫu nhiên nhắc qua với ta.”
Lý do này không có sơ hở.
Ý cười trên mặt Lam Thính Vũ đã sắp không giữ được.
Lúc này, Tô Bích nói: “Lam công tử, ta chỉ đồng ý ra ngoài một canh giờ với công tử, bây giờ ta muốn trở về Tàng Tú Các.”
không đợi Lam Thính Vũ trả lời, nàng lập tức xoay người mà đi.
Lam Thính Vũ nhìn cố Ngôn, lại nhìn Phong Quang bên người hắn, cắn răng một cái, rồi bám gót đi theo Tô Bích, “Tô Bích, nàng đợi chút, ta đưa nàng trở về!”
Đợi những người dư thừa đi rồi, Phong Quang mới buông tay cố Ngôn ra, nàng ngẩng đầu, “Có đúng là lúc ở trên triều đình, Trấn quốc công nhắc qua với ngươi?”
“Đúng vậy.” cố Ngôn cười thản nhiên, “Chẳng qua là, Trấn quốc công hàn huyên vài câu với ta chuyện Lam nhị công tử không học vấn không nghề nghiệp, ta mới đề nghị với hắn có thể đem Lam nhị công tử đến chùi miếu tu hành.”
“Chậc chậc, nhìn không ra vương thúc ngày bận ngàn việc, còn có thể quản chuyện nhà người ta.”
“Chẳng qua là thấy Trấn quốc công rất buồn rầu, nên ta mới thuận miệng nói vài câu mà thôi, không đoán được Trấn quốc công lại làm theo thật.”
“Tốt lắm, vương thúc đã có biện pháp như vậy, chuyện ta đây muốn giải trừ hôn ước với Lam Thính Dung, cứ thế giao cho ngươi xử lý đi.”
cố Ngôn sững sờ, “Bệ hạ nói cái gì?”
“Giải trừ hôn ước của ta và Lam Thính Dung, lời của ta nghe khó hiểu lắm sao?”
“Bệ hạ, đây là hôn ước mà tiên hoàn đã ưng thuận khi còn tại vị.” cố Ngôn hy vọng dùng những lời này có thể thay đổi thái độ không chút để ý gì của nàng.
“Ta biết đây là hôn ước mà phụ hoàng ưng thuận, vương thúc không cần nhắc nhở ta.”
“Bệ hạ đã biết, vậy sao lại đề xuất yêu cầu giải trừ hôn ước?”
Phong Quang nghiêm túc nói: “Đương nhiên là vì ta không thích Lam Thính Dung, trừ bỏ lý do này, còn có lý do nào khác sao?”
“Theo thần biết, Lam tướng quân muốn văn có văn, muốn võ có võ, tuấn tú lịch sự, là nhân trung chi long.” Cho nên điều kiện tốt như vậy, người còn không hài lòng cái gì?
Khóe mắt nàng cong cong, không tập trung mà nói: “Vậy hắn có khiến người nhìn vui mắt như vương thúc không?”
Loại giọng điệu đùa giỡn như có như không này, hắn đã miễn dịch từ lâu, “bệ hạ, thần là trưởng bối của người.”
“cố Ngôn, ngươi cũng là thần tử của ta.”
“Phải, chức trách của thần, là phụ tá bệ hạ thống nhất giang sơn.”
“Hầu hạ ta, cũng là chức trách của ngươi.”
“Thần ở tiền đường, có thể làm tốt mọi phận sự của mình.” Vị trí của hắn, không phải ở hậu viện.
Phong Quang đột nhiên cười, tao nhã vô song, “Vương thúc, nếu ta nói ta muốn đem vị trí hoàng đế này tặng cho ngươi, ngươi có bằng lòng nhận lấy hay không?”
Trong giọng nói cố Ngôn có sự hờ hững không chút gợn sóng, “Đây là giang sơn của nhà họ Hạ.”
Nàng nghiêm túc đề nghị, “Trở thành người của ta, mang họ Hạ cũng không khó.”
“Khó là ở lòng người.”
Đúng vậy, bởi vì hắn không thích nàng.
Phong Quang cười như hoa, nàng như thật như giả nói: “Tâm của ta, có lẽ chỉ cần mỹ nhân mà không yêu giang sơn đấy thì sao? Chỉ là tâm của vương thúc, quá khó đoán.”
“Tâm của thần, đó là phụ tá bệ hạ trở thành minh quân không làm thất vọng quốc gia bách tính.” Trong đối mắt hẹp dài của cố Ngôn như có nước chảy róc rách, dịu dàng như đứng trong gió xuân ấm áp.
Trong mắt Phong Quang lại cất giấu sự mát lạnh mà ma mị, giọng nàng vốn như luồng nước nhỏ tinh tế, nhưng lúc này, giọng nàng lại có sự hư ảo mờ mịt không thể suy xét, nàng chậm rãi nói: “cố Ngôn, ngươi nên quản tâm tư của ngươi cho tốt, nếu để ta phát hiện ngươi thích người khác trước ta, cho dù là nam hay nữ, ta đều sẽ giết chết.”
Chớp mắt, tim hắn đập loạn.
“Khiêm vương nghe được từ nơi nào?” Lam Thính Vũ vẫn đang cười, chỉ là nụ cười cực kỳ miễn cưỡng, hắn không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ vị gia gia ngoan cố không chịu thay đổi kia, đây là sự thật mà ai cũng biết.
cố Ngôn đáp: “Là ở trong triều đình, Trấn quốc công ngẫu nhiên nhắc qua với ta.”
Lý do này không có sơ hở.
Ý cười trên mặt Lam Thính Vũ đã sắp không giữ được.
Lúc này, Tô Bích nói: “Lam công tử, ta chỉ đồng ý ra ngoài một canh giờ với công tử, bây giờ ta muốn trở về Tàng Tú Các.”
không đợi Lam Thính Vũ trả lời, nàng lập tức xoay người mà đi.
Lam Thính Vũ nhìn cố Ngôn, lại nhìn Phong Quang bên người hắn, cắn răng một cái, rồi bám gót đi theo Tô Bích, “Tô Bích, nàng đợi chút, ta đưa nàng trở về!”
Đợi những người dư thừa đi rồi, Phong Quang mới buông tay cố Ngôn ra, nàng ngẩng đầu, “Có đúng là lúc ở trên triều đình, Trấn quốc công nhắc qua với ngươi?”
“Đúng vậy.” cố Ngôn cười thản nhiên, “Chẳng qua là, Trấn quốc công hàn huyên vài câu với ta chuyện Lam nhị công tử không học vấn không nghề nghiệp, ta mới đề nghị với hắn có thể đem Lam nhị công tử đến chùi miếu tu hành.”
“Chậc chậc, nhìn không ra vương thúc ngày bận ngàn việc, còn có thể quản chuyện nhà người ta.”
“Chẳng qua là thấy Trấn quốc công rất buồn rầu, nên ta mới thuận miệng nói vài câu mà thôi, không đoán được Trấn quốc công lại làm theo thật.”
“Tốt lắm, vương thúc đã có biện pháp như vậy, chuyện ta đây muốn giải trừ hôn ước với Lam Thính Dung, cứ thế giao cho ngươi xử lý đi.”
cố Ngôn sững sờ, “Bệ hạ nói cái gì?”
“Giải trừ hôn ước của ta và Lam Thính Dung, lời của ta nghe khó hiểu lắm sao?”
“Bệ hạ, đây là hôn ước mà tiên hoàn đã ưng thuận khi còn tại vị.” cố Ngôn hy vọng dùng những lời này có thể thay đổi thái độ không chút để ý gì của nàng.
“Ta biết đây là hôn ước mà phụ hoàng ưng thuận, vương thúc không cần nhắc nhở ta.”
“Bệ hạ đã biết, vậy sao lại đề xuất yêu cầu giải trừ hôn ước?”
Phong Quang nghiêm túc nói: “Đương nhiên là vì ta không thích Lam Thính Dung, trừ bỏ lý do này, còn có lý do nào khác sao?”
“Theo thần biết, Lam tướng quân muốn văn có văn, muốn võ có võ, tuấn tú lịch sự, là nhân trung chi long.” Cho nên điều kiện tốt như vậy, người còn không hài lòng cái gì?
Khóe mắt nàng cong cong, không tập trung mà nói: “Vậy hắn có khiến người nhìn vui mắt như vương thúc không?”
Loại giọng điệu đùa giỡn như có như không này, hắn đã miễn dịch từ lâu, “bệ hạ, thần là trưởng bối của người.”
“cố Ngôn, ngươi cũng là thần tử của ta.”
“Phải, chức trách của thần, là phụ tá bệ hạ thống nhất giang sơn.”
“Hầu hạ ta, cũng là chức trách của ngươi.”
“Thần ở tiền đường, có thể làm tốt mọi phận sự của mình.” Vị trí của hắn, không phải ở hậu viện.
Phong Quang đột nhiên cười, tao nhã vô song, “Vương thúc, nếu ta nói ta muốn đem vị trí hoàng đế này tặng cho ngươi, ngươi có bằng lòng nhận lấy hay không?”
Trong giọng nói cố Ngôn có sự hờ hững không chút gợn sóng, “Đây là giang sơn của nhà họ Hạ.”
Nàng nghiêm túc đề nghị, “Trở thành người của ta, mang họ Hạ cũng không khó.”
“Khó là ở lòng người.”
Đúng vậy, bởi vì hắn không thích nàng.
Phong Quang cười như hoa, nàng như thật như giả nói: “Tâm của ta, có lẽ chỉ cần mỹ nhân mà không yêu giang sơn đấy thì sao? Chỉ là tâm của vương thúc, quá khó đoán.”
“Tâm của thần, đó là phụ tá bệ hạ trở thành minh quân không làm thất vọng quốc gia bách tính.” Trong đối mắt hẹp dài của cố Ngôn như có nước chảy róc rách, dịu dàng như đứng trong gió xuân ấm áp.
Trong mắt Phong Quang lại cất giấu sự mát lạnh mà ma mị, giọng nàng vốn như luồng nước nhỏ tinh tế, nhưng lúc này, giọng nàng lại có sự hư ảo mờ mịt không thể suy xét, nàng chậm rãi nói: “cố Ngôn, ngươi nên quản tâm tư của ngươi cho tốt, nếu để ta phát hiện ngươi thích người khác trước ta, cho dù là nam hay nữ, ta đều sẽ giết chết.”
Chớp mắt, tim hắn đập loạn.