Edit: Nhi Huỳnh
Rừng cây nhỏ không một người qua lại, một hồi tình ái vui vẻ tràn trề đang diễn ra.
Phong Quang bị đặt trên thân cây, quần áo sạch sẽ trên người vẫn hoàn hảo, dưới váy dài, nửa người dưới lạnh vù vù, một chân bị cố Ngôn nâng lên để bên hông hắn, trênchân đó còn treo một cái quần lót trắng tinh, chân lay động theo động tác va chạm của cố Ngôn, quần lót đó cũng động theo, có nguy cơ rơi xuống bất kỳ lúc nào.
“cố Ngôn… ta… ta mệt quá…” Nàng thở hổn hển kêu tên hắn, bởi vì đứng một chân nên nàng có chút lực bất tòng tâm, chân nàng như nhũn ra, cảm thấy chỉ giây lát nữa thôi sẽ té xuống đất.
“Bệ hạ, người thật đúng là vô dụng.” cố Ngôn dán lên sườn tai nàng nói nhỏ, cuối cùng lại không đành lòng nhìn nàng cố sức chống đỡ, “Tay ôm chặt ta.”
Phong Quang nghe lời vòng tay lên cổ hắn.
Một bàn tay hắn nâng mông nàng, khiến cho nàng cả người tựa như gấu koala bám lên người hắn, sức lực dưới thân hắn không giảm, còn rãnh rỗi trêu tức nàng, “Thần hầu hạ bệ hạ như thế, bệ hạ có vừa lòng không?”
Nàng đỏ mặt, liều mạng đè nén tiếng rên rỉ sắp thở ra miệng, nói chuyện cũng chỉ có thể đứt quãng mà nói, “Tại sao… ta thấy… ngươi mỗi khi như thế này… giống như thay đổi thành người khác… ưm…”
Hắn lại thay đổi độ mạnh yếu, nàng chỉ có thể cắn bờ vai của hắn ngăn lại âm thanh xấu hổ của mình.
Hắn thoải mái nói: “Bộ dạng này của thần, chỉ có bệ hạ mới có thể nhìn thấy.”
Móa, nam nhân này là loại hình thâm trầm rồi!
không… đây là quang minh mà rối loạn!
Phong Quang lúc này cảm giác như hắn khiến đang khiến nàng khoái cảm, cảm giác chìm chìm nổi nổi, đến lúc xong việc rồi, chân nàng chua đến đứng không nổi.
cố Ngôn giúp nàng mặc quần áo, lại ôm nàng vào ngực, nụ cười dịu dàng thường ngày cũng nhiễm một phần tà khí, “Biểu hiện của thần, bệ hạ thoạt nhìn cực kỳ hài lòng.”
Phong Quang hung tợn trừng mắt liếc hắn một cái, lựa chọn chôn bả đầu vào ngực hắn, không bao giờ muốn ngẩng đầu nhìn hắn nữa.
Bộ dạng bị đùa giỡn tính nết hẹp hòi, thật đúng là đáng yêu đến chết tiệt.
cố Ngôn hôn lên đỉnh đầu nàng, động tác rất nhẹ, nàng sẽ không cảm nhận được, mắt sắc dần dần ấm lên, chặn ngang ôm lấy nàng, “Bệ hạ, thần đưa người trở về quân doanh.”
“không cần.” Nàng cầm lấy y phục trước ngực hắn, bởi vì nàng cúi đầu nên không thấy biểu tình của nàng, chỉ có thể nghe được tiếng buồn bực của nàng, thật nhỏ như tiếng mèo con bình thường.
Ánh mắt cố Ngôn mềm nhũn, “Bệ hạ không muốn trở về quân doanh?”
“Ta như này trở về… sẽ có lời ong tiếng ve về ta…” Nàng sợ bị bàn tán mới là lạ, nàng chẳng qua là thấy mất mặt thôi.
“Bệ hạ yên tâm, người là nữ hoàng, cho dù người có làm chuyện gì cũng không ai dám xen vào, bệ hạ đùa giỡn thần nhiều năm như vậy, có từng nghe qua một lời bàn tán nào không?”
Đúng là người dám nói nhảm hiện giờ đều đã nói không ra lời.
Nàng rốt cục cũng ngẩng đầu, vẻ mặt hờ hững nói: “Vương thúc, ta là minh quân,không cần lấy quyền thế đè người.”
cố Ngôn thản nhiên nói: “Đoạn thời gian bệ hạ nói muốn nạp thần làm hoàng phu, thế nhưng mỗi ngày luôn nhắc nhở thần bốn chữ lệnh vua khó trái.”
Phong Quang không được tự nhiên nghiêng mặt đi, nàng nói không lại hắn.
Có thể nghĩ, để mọi người thấy Khiêm vương ôm bệ hạ trở về, lúc đó có bao nhiêu người trợn mắt há hốc mồm.
Mà Lam Thính Dung sau khi kinh ngạc, lại âm thầm cảm thấy vui mừng, vì trốn hôn ước với nữ hoàng, hắn thế nhưng đợi mấy năm ở biên quan này, nay thấy tình hình Khiêm vương cùng nữ hoàng như vậy, sợ là hắn cũng có hy vọng có thể giải trừ hôn ước này.
Mộ Lương cũng ôn hòa nói câu: “không biết tự trọng.”
Hạ Phong Nhã đứng bên người hắn ngẩng đầu nhìn hắn một cái, “Ngươi thì biết cái gì, đây là chuyện tất phải xảy ra.”
Từ lúc nhìn thấy sự ngoan độc của cố Ngôn, Hạ Phong Nhã luôn có trực giác, Phong Quang trốn không thoát.
Rừng cây nhỏ không một người qua lại, một hồi tình ái vui vẻ tràn trề đang diễn ra.
Phong Quang bị đặt trên thân cây, quần áo sạch sẽ trên người vẫn hoàn hảo, dưới váy dài, nửa người dưới lạnh vù vù, một chân bị cố Ngôn nâng lên để bên hông hắn, trênchân đó còn treo một cái quần lót trắng tinh, chân lay động theo động tác va chạm của cố Ngôn, quần lót đó cũng động theo, có nguy cơ rơi xuống bất kỳ lúc nào.
“cố Ngôn… ta… ta mệt quá…” Nàng thở hổn hển kêu tên hắn, bởi vì đứng một chân nên nàng có chút lực bất tòng tâm, chân nàng như nhũn ra, cảm thấy chỉ giây lát nữa thôi sẽ té xuống đất.
“Bệ hạ, người thật đúng là vô dụng.” cố Ngôn dán lên sườn tai nàng nói nhỏ, cuối cùng lại không đành lòng nhìn nàng cố sức chống đỡ, “Tay ôm chặt ta.”
Phong Quang nghe lời vòng tay lên cổ hắn.
Một bàn tay hắn nâng mông nàng, khiến cho nàng cả người tựa như gấu koala bám lên người hắn, sức lực dưới thân hắn không giảm, còn rãnh rỗi trêu tức nàng, “Thần hầu hạ bệ hạ như thế, bệ hạ có vừa lòng không?”
Nàng đỏ mặt, liều mạng đè nén tiếng rên rỉ sắp thở ra miệng, nói chuyện cũng chỉ có thể đứt quãng mà nói, “Tại sao… ta thấy… ngươi mỗi khi như thế này… giống như thay đổi thành người khác… ưm…”
Hắn lại thay đổi độ mạnh yếu, nàng chỉ có thể cắn bờ vai của hắn ngăn lại âm thanh xấu hổ của mình.
Hắn thoải mái nói: “Bộ dạng này của thần, chỉ có bệ hạ mới có thể nhìn thấy.”
Móa, nam nhân này là loại hình thâm trầm rồi!
không… đây là quang minh mà rối loạn!
Phong Quang lúc này cảm giác như hắn khiến đang khiến nàng khoái cảm, cảm giác chìm chìm nổi nổi, đến lúc xong việc rồi, chân nàng chua đến đứng không nổi.
cố Ngôn giúp nàng mặc quần áo, lại ôm nàng vào ngực, nụ cười dịu dàng thường ngày cũng nhiễm một phần tà khí, “Biểu hiện của thần, bệ hạ thoạt nhìn cực kỳ hài lòng.”
Phong Quang hung tợn trừng mắt liếc hắn một cái, lựa chọn chôn bả đầu vào ngực hắn, không bao giờ muốn ngẩng đầu nhìn hắn nữa.
Bộ dạng bị đùa giỡn tính nết hẹp hòi, thật đúng là đáng yêu đến chết tiệt.
cố Ngôn hôn lên đỉnh đầu nàng, động tác rất nhẹ, nàng sẽ không cảm nhận được, mắt sắc dần dần ấm lên, chặn ngang ôm lấy nàng, “Bệ hạ, thần đưa người trở về quân doanh.”
“không cần.” Nàng cầm lấy y phục trước ngực hắn, bởi vì nàng cúi đầu nên không thấy biểu tình của nàng, chỉ có thể nghe được tiếng buồn bực của nàng, thật nhỏ như tiếng mèo con bình thường.
Ánh mắt cố Ngôn mềm nhũn, “Bệ hạ không muốn trở về quân doanh?”
“Ta như này trở về… sẽ có lời ong tiếng ve về ta…” Nàng sợ bị bàn tán mới là lạ, nàng chẳng qua là thấy mất mặt thôi.
“Bệ hạ yên tâm, người là nữ hoàng, cho dù người có làm chuyện gì cũng không ai dám xen vào, bệ hạ đùa giỡn thần nhiều năm như vậy, có từng nghe qua một lời bàn tán nào không?”
Đúng là người dám nói nhảm hiện giờ đều đã nói không ra lời.
Nàng rốt cục cũng ngẩng đầu, vẻ mặt hờ hững nói: “Vương thúc, ta là minh quân,không cần lấy quyền thế đè người.”
cố Ngôn thản nhiên nói: “Đoạn thời gian bệ hạ nói muốn nạp thần làm hoàng phu, thế nhưng mỗi ngày luôn nhắc nhở thần bốn chữ lệnh vua khó trái.”
Phong Quang không được tự nhiên nghiêng mặt đi, nàng nói không lại hắn.
Có thể nghĩ, để mọi người thấy Khiêm vương ôm bệ hạ trở về, lúc đó có bao nhiêu người trợn mắt há hốc mồm.
Mà Lam Thính Dung sau khi kinh ngạc, lại âm thầm cảm thấy vui mừng, vì trốn hôn ước với nữ hoàng, hắn thế nhưng đợi mấy năm ở biên quan này, nay thấy tình hình Khiêm vương cùng nữ hoàng như vậy, sợ là hắn cũng có hy vọng có thể giải trừ hôn ước này.
Mộ Lương cũng ôn hòa nói câu: “không biết tự trọng.”
Hạ Phong Nhã đứng bên người hắn ngẩng đầu nhìn hắn một cái, “Ngươi thì biết cái gì, đây là chuyện tất phải xảy ra.”
Từ lúc nhìn thấy sự ngoan độc của cố Ngôn, Hạ Phong Nhã luôn có trực giác, Phong Quang trốn không thoát.