Ngồi nghỉ ở quán cà phê đến khi trời tối, hai người hai tay trống trơn cầm ví ra ngoài đã thấy tài xế đang chờ ở ngoài.
“Tiểu Họa, cậu xem, là bọn họ kìa.” Trải qua buổi chiều uống cà phê khiến hai người thân nhau hơn nên Lâm Mộng Viện rất thân thiết gọi Cảnh Như Họa là Tiểu Họa.
Nhìn theo hướng Lâm Mộng Viện nói thấy một chiếc xe Maserati màu trắng bạc đậu bên cạnh toà cao ốc, một nam một nữ đang nói gì đó, xa quá nên không nghe rõ, nhưng từ xa có thể thấy cô gái đang tức giận, còn chàng trai lại đưa lưng về phía các cô nên không thấy rõ biểu cảm lắm, nhưng mái tóc màu bạch kim của hắn dưới ánh chiều tà lại rực rỡ hơn khiến người ta loá mắt.
Mà Ly Mạt quả thật bị sắc đẹp dưới ánh chiều tà của Lãnh Ngôn làm loá mắt, ngày thường lạnh băng như được hoà tan khiến mắt Ly Mạt sáng lên, trong lòng như có cái gì đó nảy lên, nhưng cô không để ý.
“Lãnh Ngôn, cậu có ý gì chứ? Có tiền thì giỏi lắm hả? Có tiền là có thể coi thường người khác hả? Chẳng lẽ tôi không có tôn nghiêm sao?” Ly Mạt thở hổn hển hỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn tức đến đỏ bừng.
“Chậc chậc, Cá khô à, cô xem lại mình đi, thiếu gia tôi có lòng tốt đưa cô đi mua quần áo mà cô còn không biết cảm kích.” Lãnh Ngôn cũng không hiểu sao lại thế này, cứ gặp Ly Mạt liền không giống hắn, luôn là, luôn nói lời cay độc, thật ra hắn cũng chỉ thấy quần áo của cô cũ quá, ở trường sẽ bị đám thiên kim đại tiểu thư khinh thường nên mới đưa cô đi mua vài bộ quần áo mới, mà hắn cũng biết tình hình nhà cô, chỉ vậy thôi mà phiền chết hắn rồi.
“Không cần đâu Mắt mù, tôi có quần áo của mình, với lại tôi không cần tiền của anh, tôi có thể tự mua, không như anh luôn dựa vào gia đình.” Ly Mạt đầy lòng không cần mà từ chối.
“Cô… hừ, lòng tốt thì coi như lòng lang dạ thú, mặc kệ cô.” Lãnh Ngôn tức giận ngồi vào xe, dùng sức đóng cửa xe rồi mở máy phóng xe.
Bị xe chạy nhanh làm tốc váy khiến Ly Mạt ngẩn người, sau đó đầy tủi thân cắn môi, cô không rõ cô làm gì đắc tội Lãnh Ngôn mà từ khai giảng đến giờ Lãnh Ngôn luôn tìm cơ hội bắt nạt cô, muốn cô làm này làm kia không lúc nào yên, cô chỉ muốn yên tĩnh học xong cấp ba rồi thi vào trường đại học tốt, tìm công việc tốt để giảm bớt gánh nặng trong nhà thôi, cô không muốn dính líu gì với hoàng tử công chúa trong trường, nhưng lại đắc tội với hoàng tử đứng đầu tứ đại hoàng tử trong trường, cùng Bạch Họa đứng đầu tứ đại hoa khôi rồi, cô nên làm gì bây giờ?
Không, cô phải kiên cường, mẹ từng nói con gái có thể không xinh đẹp nhưng nhất định phải kiên cường, cô sẽ không khuất phục, Lãnh Ngôn anh chờ tiếp chiêu đi, nắm chặt tay, vỗ vỗ váy, định bụng bắt xe buýt về nhà.
“Chúng ta đi thôi.” Cảnh Như Họa ưu nhã chỉnh lại vạt áo, thong thả nhàn nhã bước tới xe Lincoln màu đen nhà mình.
“Tiểu Họa, nhỏ Ly Mạt kia thật không biết xấu hổ, cứ dính lấy hoàng tử Lãnh không buông.” Lâm Mộng Viện hung dữ nói, hoàng tử Lãnh với hoa hậu giảng đường Bạch Họa được công nhận là một đôi ở trường, mà hai nhà cũng đã đính hôn, chỉ chờ hai người tốt nghiệp là có thể tổ chức hôn lễ.
“Đi thôi.” Cảnh Như Họa dừng chân, hơi nghiêng đầu, nhếch môi.
Lâm Mộng Viện ngẩn ngơ, lúc trước Bạch Họa xinh đẹp nên được công nhận là hoa hậu giảng đường, nhưng cô không biết tại sao hôm nay cậu ấy cười lại khiến cô có cảm giác nói không nên lời, dù sao cũng rất khác.
“À được.” Lâm Mộng Viện lấy lại tinh thần đuổi theo, sao cứ thấy mình giống nha hoàn của Bạch Họa ấy, nhất định là bị ảo giác mà.
“Tiểu Họa, cậu xem, là bọn họ kìa.” Trải qua buổi chiều uống cà phê khiến hai người thân nhau hơn nên Lâm Mộng Viện rất thân thiết gọi Cảnh Như Họa là Tiểu Họa.
Nhìn theo hướng Lâm Mộng Viện nói thấy một chiếc xe Maserati màu trắng bạc đậu bên cạnh toà cao ốc, một nam một nữ đang nói gì đó, xa quá nên không nghe rõ, nhưng từ xa có thể thấy cô gái đang tức giận, còn chàng trai lại đưa lưng về phía các cô nên không thấy rõ biểu cảm lắm, nhưng mái tóc màu bạch kim của hắn dưới ánh chiều tà lại rực rỡ hơn khiến người ta loá mắt.
Mà Ly Mạt quả thật bị sắc đẹp dưới ánh chiều tà của Lãnh Ngôn làm loá mắt, ngày thường lạnh băng như được hoà tan khiến mắt Ly Mạt sáng lên, trong lòng như có cái gì đó nảy lên, nhưng cô không để ý.
“Lãnh Ngôn, cậu có ý gì chứ? Có tiền thì giỏi lắm hả? Có tiền là có thể coi thường người khác hả? Chẳng lẽ tôi không có tôn nghiêm sao?” Ly Mạt thở hổn hển hỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn tức đến đỏ bừng.
“Chậc chậc, Cá khô à, cô xem lại mình đi, thiếu gia tôi có lòng tốt đưa cô đi mua quần áo mà cô còn không biết cảm kích.” Lãnh Ngôn cũng không hiểu sao lại thế này, cứ gặp Ly Mạt liền không giống hắn, luôn là, luôn nói lời cay độc, thật ra hắn cũng chỉ thấy quần áo của cô cũ quá, ở trường sẽ bị đám thiên kim đại tiểu thư khinh thường nên mới đưa cô đi mua vài bộ quần áo mới, mà hắn cũng biết tình hình nhà cô, chỉ vậy thôi mà phiền chết hắn rồi.
“Không cần đâu Mắt mù, tôi có quần áo của mình, với lại tôi không cần tiền của anh, tôi có thể tự mua, không như anh luôn dựa vào gia đình.” Ly Mạt đầy lòng không cần mà từ chối.
“Cô… hừ, lòng tốt thì coi như lòng lang dạ thú, mặc kệ cô.” Lãnh Ngôn tức giận ngồi vào xe, dùng sức đóng cửa xe rồi mở máy phóng xe.
Bị xe chạy nhanh làm tốc váy khiến Ly Mạt ngẩn người, sau đó đầy tủi thân cắn môi, cô không rõ cô làm gì đắc tội Lãnh Ngôn mà từ khai giảng đến giờ Lãnh Ngôn luôn tìm cơ hội bắt nạt cô, muốn cô làm này làm kia không lúc nào yên, cô chỉ muốn yên tĩnh học xong cấp ba rồi thi vào trường đại học tốt, tìm công việc tốt để giảm bớt gánh nặng trong nhà thôi, cô không muốn dính líu gì với hoàng tử công chúa trong trường, nhưng lại đắc tội với hoàng tử đứng đầu tứ đại hoàng tử trong trường, cùng Bạch Họa đứng đầu tứ đại hoa khôi rồi, cô nên làm gì bây giờ?
Không, cô phải kiên cường, mẹ từng nói con gái có thể không xinh đẹp nhưng nhất định phải kiên cường, cô sẽ không khuất phục, Lãnh Ngôn anh chờ tiếp chiêu đi, nắm chặt tay, vỗ vỗ váy, định bụng bắt xe buýt về nhà.
“Chúng ta đi thôi.” Cảnh Như Họa ưu nhã chỉnh lại vạt áo, thong thả nhàn nhã bước tới xe Lincoln màu đen nhà mình.
“Tiểu Họa, nhỏ Ly Mạt kia thật không biết xấu hổ, cứ dính lấy hoàng tử Lãnh không buông.” Lâm Mộng Viện hung dữ nói, hoàng tử Lãnh với hoa hậu giảng đường Bạch Họa được công nhận là một đôi ở trường, mà hai nhà cũng đã đính hôn, chỉ chờ hai người tốt nghiệp là có thể tổ chức hôn lễ.
“Đi thôi.” Cảnh Như Họa dừng chân, hơi nghiêng đầu, nhếch môi.
Lâm Mộng Viện ngẩn ngơ, lúc trước Bạch Họa xinh đẹp nên được công nhận là hoa hậu giảng đường, nhưng cô không biết tại sao hôm nay cậu ấy cười lại khiến cô có cảm giác nói không nên lời, dù sao cũng rất khác.
“À được.” Lâm Mộng Viện lấy lại tinh thần đuổi theo, sao cứ thấy mình giống nha hoàn của Bạch Họa ấy, nhất định là bị ảo giác mà.