Vừa đi vừa đánh giá thế giới thần kỳ này, đầu đường nhộn nhịp, mọi người mặc áo tay ngắn, lộ ra cánh tay cẳng chân. Cảnh Như Họa quay mặt đi, nơi này thật là đồi phong bại tục, lại nhìn trên người mình một chút, váy trắng, chân cùng cánh tay đều ở bên ngoài, mặc dù mùa hè nhưng Cảnh Như Họa vẫn không quen, như thế cũng quá lớn mật.
Cảnh Như Họa dựa theo kí ức Bạch Họa tìm tới cửa hang quần áo, mua mấy món che kín thân thể rồi rời đi, đồ như này, nàng không chấp nhận được.
“Hoan nghênh tiểu thư, tiểu thư cần gì?” Một nhân viên hỏi
“Ta muốn quần áo che khuất cánh tay và chân, cô có thể tìm giúp không?” Cảnh Như Họa ôm cánh tay, thanh âm ôn hòa nói.
“Thật xin lỗi, mùa xuân còn chưa đến, ngài có cần xem mấy bộ quần áo khác không?” Nhân viên bán hàng ánh mắt quái dị nhìn Cảnh Như Họa, mùa hè còn chưa hết đã đi mua đồ mùa xuân, thật hiếm thấy.
“A, cám ơn, không cần.” Liếc thấy quần áo trong tiệm đều ngắn, mặt Cảnh Như Họa đỏ lên.
“Ngài đi thong thả, hoan nghênh lần sau trở lại.” Nhân viên bán hàng lịch sự mỉm cười.
Cảnh Như Họa tiếp tục đi dạo, nhìn thấy tủ kính bán nội y, mặt của nàng càng đỏ hơn. Cái này, cái này.. Quần áo nữ tử há có thể tùy tiện đem ra vậy sao. Mặc dù có kí ức của Bạch Họa nhưng Cảnh Như Họa vẫn chấn kinh (chấn động, kinh ngạc) cùng tức giận.
Vội vàng quay mặt, rụt cánh tay lại, nàng chạy đi.
--- -------
“Kia là vị hôn thê ngươi sao? Thật thú vị.” Người vừa nói có mái tóc đỏ hồng, qua mái tóc hoàn toàn có thể biết được tính cách người kia.
“Xác thực thú vị.” Người có mái tóc xanh lam bên cạnh đáp.
“Được rồi, các ngươi không phải muốn mua đồ sao, mua nhanh đi.” Lãnh Ngôn lạnh lùng nói, từ lúc Bạch Họa mới vào cửa hàng hắn đã thấy cô, theo thói quen lập tức né tránh, cô tuyệt đối đừng quấn lấy hắn.
Kì lạ, hôm nay cô thật khác.
Bị tiệm đồ lót hù khiến Cảnh Như Họa trốn một góc thở, lục lại kí ức mới biết cửa hàng như thế ở đây rất bình thường, nhưng nàng vẫn không thể tiếp nhận nổi, làm gì có chuyện đem quần áo lót con gái đi bán quang minh chính đại như thế chứ. Cảnh Như Họa vừa nghĩ tới hai khối vải kiểu dáng kia cùng màu sắc sặc sỡ của nó mặt lại càng đỏ hơn, cái này.. cái này.. đây là nơi quái quỷ gì a, người già như nàng thật không chịu nổi.
Túc chủ, túc chủ cần điều chỉnh tâm trạng, phải thích ứng hoàn toàn thế giới này mới có thể hoàn thành nhiệm vụ. Âm thanh băng lãnh vang lên khiến bạch Như Họa giật mình.
Nhìn xung quanh thấy không ai chú ý đến hướng này, chả nhẽ chỉ có nàng mới nghe thấy âm thanh của quái vật sao?
“Ta là hệ thống, không phải quái vật.” Âm thanh máy móc lên tiếng kể lể.
“Ta không thích ứng được cái thế giới này. Cái này.. cái này..” Cảnh Như Họa nhìn những người đi ngang qua, có người mang áo ngắn hở rốn, có người mang váy ngắn lộ đùi, Cảnh Như Họa nuốt nửa câu sau vào trong, nàng không còn già để nói.
“Túc chủ không thích ứng được thì làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ?” Nếu như hệ thống là con người, có lẽ hắn sẽ cho nàng một ánh mắt khinh bỉ.
“Vậy ta cũng phải như thế sao?” Cảnh Như Họa chỉ vào những nữ nhân nóng bỏng.
“Cái này tùy túc chủ quyết định, hệ thống không có quyền can thiệp vào cuộc sống sinh hoạt của túc chủ.”
“Vậy thì ngoại trừ nhiệm vụ, những thứ khác đều tùy ta quyết định.” Cảnh Như Họa như trút được gánh nặng, còn tốt còn tốt, coi như có tự do, không hoàn thoàn nô lệ.
Cảnh Như Họa dựa theo kí ức Bạch Họa tìm tới cửa hang quần áo, mua mấy món che kín thân thể rồi rời đi, đồ như này, nàng không chấp nhận được.
“Hoan nghênh tiểu thư, tiểu thư cần gì?” Một nhân viên hỏi
“Ta muốn quần áo che khuất cánh tay và chân, cô có thể tìm giúp không?” Cảnh Như Họa ôm cánh tay, thanh âm ôn hòa nói.
“Thật xin lỗi, mùa xuân còn chưa đến, ngài có cần xem mấy bộ quần áo khác không?” Nhân viên bán hàng ánh mắt quái dị nhìn Cảnh Như Họa, mùa hè còn chưa hết đã đi mua đồ mùa xuân, thật hiếm thấy.
“A, cám ơn, không cần.” Liếc thấy quần áo trong tiệm đều ngắn, mặt Cảnh Như Họa đỏ lên.
“Ngài đi thong thả, hoan nghênh lần sau trở lại.” Nhân viên bán hàng lịch sự mỉm cười.
Cảnh Như Họa tiếp tục đi dạo, nhìn thấy tủ kính bán nội y, mặt của nàng càng đỏ hơn. Cái này, cái này.. Quần áo nữ tử há có thể tùy tiện đem ra vậy sao. Mặc dù có kí ức của Bạch Họa nhưng Cảnh Như Họa vẫn chấn kinh (chấn động, kinh ngạc) cùng tức giận.
Vội vàng quay mặt, rụt cánh tay lại, nàng chạy đi.
--- -------
“Kia là vị hôn thê ngươi sao? Thật thú vị.” Người vừa nói có mái tóc đỏ hồng, qua mái tóc hoàn toàn có thể biết được tính cách người kia.
“Xác thực thú vị.” Người có mái tóc xanh lam bên cạnh đáp.
“Được rồi, các ngươi không phải muốn mua đồ sao, mua nhanh đi.” Lãnh Ngôn lạnh lùng nói, từ lúc Bạch Họa mới vào cửa hàng hắn đã thấy cô, theo thói quen lập tức né tránh, cô tuyệt đối đừng quấn lấy hắn.
Kì lạ, hôm nay cô thật khác.
Bị tiệm đồ lót hù khiến Cảnh Như Họa trốn một góc thở, lục lại kí ức mới biết cửa hàng như thế ở đây rất bình thường, nhưng nàng vẫn không thể tiếp nhận nổi, làm gì có chuyện đem quần áo lót con gái đi bán quang minh chính đại như thế chứ. Cảnh Như Họa vừa nghĩ tới hai khối vải kiểu dáng kia cùng màu sắc sặc sỡ của nó mặt lại càng đỏ hơn, cái này.. cái này.. đây là nơi quái quỷ gì a, người già như nàng thật không chịu nổi.
Túc chủ, túc chủ cần điều chỉnh tâm trạng, phải thích ứng hoàn toàn thế giới này mới có thể hoàn thành nhiệm vụ. Âm thanh băng lãnh vang lên khiến bạch Như Họa giật mình.
Nhìn xung quanh thấy không ai chú ý đến hướng này, chả nhẽ chỉ có nàng mới nghe thấy âm thanh của quái vật sao?
“Ta là hệ thống, không phải quái vật.” Âm thanh máy móc lên tiếng kể lể.
“Ta không thích ứng được cái thế giới này. Cái này.. cái này..” Cảnh Như Họa nhìn những người đi ngang qua, có người mang áo ngắn hở rốn, có người mang váy ngắn lộ đùi, Cảnh Như Họa nuốt nửa câu sau vào trong, nàng không còn già để nói.
“Túc chủ không thích ứng được thì làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ?” Nếu như hệ thống là con người, có lẽ hắn sẽ cho nàng một ánh mắt khinh bỉ.
“Vậy ta cũng phải như thế sao?” Cảnh Như Họa chỉ vào những nữ nhân nóng bỏng.
“Cái này tùy túc chủ quyết định, hệ thống không có quyền can thiệp vào cuộc sống sinh hoạt của túc chủ.”
“Vậy thì ngoại trừ nhiệm vụ, những thứ khác đều tùy ta quyết định.” Cảnh Như Họa như trút được gánh nặng, còn tốt còn tốt, coi như có tự do, không hoàn thoàn nô lệ.