Tôi từng nghe một câu hỏi: " Cùng người yêu mới đi đám cưới người yêu cũ để trả thù tiểu tam cũ thì thú vị không? "
***
Hai người vừa bước vào bữa tiệc, mọi người liền bị cái khí thế bức người từ cửa làm cho im lặng, không hẹn mà cùng nhau nhìn về phía hai người. Dĩ nhiên, cả Đình Ngụy Phi cùng Mạc Vân Kỳ cũng nhìn ra cửa. Có người còn thốt lên
" Tuyệt tác của tạo hóa! "
Đình Ngụy Phi nhíu mày nhìn Từ Ngôn Hy, chỉ thấy cô khẽ nhếch một bên mép.
Mạc Vân Kỳ nhìn chằm chằm Từ Ngôn Hy đi cùng Hoắc Dư Viễn, trong mắt xẹt qua tia căm phẫn.
Tại sao cô ta lúc nào cũng luôn vớ được người đàn ông vô cùng hoàn hảo, còn cô tưởng chừng đã thắng ngược lại thua thê thảm hơn.
Mạc Vân Kỳ đảo mắt qua Hoắc Dư Viễn, người đàn ông đó xem chừng còn hoàn hảo hơn cả Đình Ngụy Phi.
Hoắc Dư Viễn đem tay của mình đặt bên eo Từ Ngôn Hy, nhìn cô âu yếm hỏi nhỏ
" Có muốn qua kia "chúc phúc" cho người ta hay không? "
Từ Ngôn Hy nhìn anh, khóe miệng kéo cao, gật đầu một cái.
Hoắc Dư Viễn cùng Từ Ngôn Hy tới bên chỗ Đình Ngụy Phi cùng Mạc Vân Kỳ, cầm ly rượu nâng cao
" Đình tổng, chúc mừng hai người nha, người ta ba năm còn chưa kết hôn, này mới ba tháng đã kết hôn, tình cảm của hai người thật nồng nàn a "
Từ Ngôn Hy không khỏi nhìnHoắc Dư Viễn một cái.
Đình Ngụy Phi có chút biến sắc, sau đó rất nhanh khôi phục. Không dám thất lễ mà cười đáp lại
" Cám ơn Hoắc tổng đã đến đây chúc mừng cho chúng tôi "
Từ Ngôn Hy nhìn anh ta một cái, cầm ly rượu đưa đến ngay ly của Mạc Vân Kỳ làm động tác chạm li một cái nhếch miệng
" Mạc tiểu thư và Đình tổng, chúc hai người " cố gắng " hạnh phúc lâu dài nhé! "
Quả nhiên, còn cố ý đem " cố gắng " nhấn mạnh. Hai người quả nhiên tâm đầu ý hợp, chúc mừng còn sỉ vả người ra như vậy.
Sau khi cùng tổng giám đốc của mình thành công làm cho một đôi cẩu nam nữ trong ngày đính hôn tức giận mà không dám phản bác, Từ Ngôn Hy cảm thấy thoái mái như lượm được tiền vậy. Nhớ lại một câu cô bỏ lại trước khi rời tiệc, trong lòng cảm thấy mình càng ngày càng đắc chí
" Lễ đính hôn của ba mẹ hạnh phúc như vậy, khẳng định sau này đứa nhỏ trong bụng tiểu thư Lệ khi nghe được tình sử của ba mẹ nó sẽ rất ngưỡng mộ a "
Ngồi trên chiếc Ferrari đỏ chói mắt, Từ Ngôn Hy bấm một cái nút, nghiêng người đưa đầu ra để gió phả vào mặt. Cô nhắm khẽ hai mắt..
Trút giận cũng trút giận rồi. Người ta cũng đã kết hôn rồi. Cô chẳng thể làm gì được nữa. Cô chính là cảm thấy bất công vì vết thương này chỉ một mình cô gánh chịu mà uất ức. Cô phải buông bỏ đoạn tình cảm này
Người không phải định mệnh của mình, sợi tơ duyên không thuộc về mình, đành phải buông bỏ để bớt tổn thương cho chính mình!
Hận hay níu kéo cũng không được. Thế thì tốt nhất buông bỏ để ai tốt cho cả hai, quan trọng hơn là tốt cho cô, cô sẽ không phải đau đầu, cuộc sống của cô đã sớm trở lại quỹ đạo bình thường rồi!
Hoắc Dư Viễn ngồi bên cạnh im lặng, hắn biết cô đang nghĩ gì.
Thật tốt, cô có thể suy nghĩ rõ ràng hơn, đã thấu hiểu tất cả, quan trọng hơn tâm cô cũng sẽ không tổn thương nữa. Cho dù tâm cô đã bị tổn thương, nhưng hắn sẽ chữa lành nó!
***
Hôm nay là Chủ Nhật, là ngày được nghỉ làm. Từ Ngôn Hy vui vẻ sửa soạn ra ngoài đi dạo phố cùng Tô Đan Đan.
Cô cảm thấy mình giống như tù nhân mới được giải thoát vậy. Mặc dù ngày mai sẽ bị bắt vào tiếp, nhưng không sao, một giờ không gặp vị tổng giám đốc áp bức người kia là cô cảm thấy vô cùng thoải mái rồi, còn có bây giờ đã buông bỏ được Đình Ngụy Phi, cô đang bắt đầu cuộc sống mới, vô cùng vui vẻ. Cảm thấy đến cái thùng rác đầu đường hôm nay cũng thật đáng yêu.
Tô Đan Đan cùng Từ Ngôn Hy đi dạo phố, nói là đi dạo phố nhưng Từ Ngôn Hy cảm thấy như bão lốc cuốn hết cái trung tâm mua sắm vậy. Cô không là bão lốc, phải, Tô Đan Đan mới là bão lốc.
Nhìn đi nhìn đi, cô chỉ mới mua được một cái áo khoác thôi mà Tô Đan Đan đã tay trái tám túi tay phải mười túi, còn có trên tay cô năm sáu túi nữa, đều là của thái hậu Tô. Cô đen mặt nhìn Tô Đan Đan, nếu không ngăn cản, khẳng định sẽ bị túi đè chết
" Tô Tô, chúng ta đã mua rất nhiều đồ rồi a! "
Tô Đan Đan quay phắt lại, vẻ mặt không thể tự nhiên hơn buông ra một câu
" Như vậy mà nhiều sao, quá ít! "
Quá ít sao? Từ Ngôn Hy nhăn mặt
" Cậu không biết mệt sao? "
" Mua sắm sao có thể mệt a? "
" Nhưng tớ rất mệt a, hay là chúng ta kiếm một chỗ nghỉ ngơi uống nước nhé? "
Tô Đan Đan nhìn Từ Ngôn Hy thành khẩn như vậy, liền ban ơn đại xá chấp thuận ý kiến của cô. Khỏi cần nói, cô vô cùng vui mừng khôn xiết.
Tìm được một quán nước sạch sẽ, hai người đem đồ đạc bỏ xuống, gọi nước. Tô Đan Đan bất chợt hỏi
" Này, hôm qua cậu đi dự lễ đính hôn của Đình Ngụy Phi à? "
" Uh " Từ Ngôn Hy hững hờ đáp lại hết sức thản nhiên
Nghe thế, Tô Đan Đan liền nhảy dựng lên
" Này, thế sao không gọi tớ đi cùng, tớ sẽ làm cho hôn lễ của anh ta một phen đảo lộn a! "
Cô nhếch khóa miệng cười một cái
" Không cần cậu đâu, tổng giám đốc tớ đi cùng, thành công làm cho hai người bọn họ tức chết mà không dám nói gì đấy "
" Sao, tổng giám đốc của cậu sao? Là công ty cậu mới vào làm ấy à? "
" Uh "
" Tổng giám đốc công ty cậu tốt thế sao? Còn cùng nhân viên đi trả thù giùm sao? Này Hy Hy, tớ ngửi thấy mùi gian phu ~ "
Gian phu? Gian phu cái đầu cậu!
Từ Ngôn Hy nhớ tới lần Hoắc Dư Viễn bôi thuốc mỡ cho cô, còn có những cái động tác kia. Cô bất giác đỏ mặt, lắp bắp phản kháng
" Cậu.. cậu đừng nói bậy, tớ hoàn toàn trong sạch a "
" Này, trong sạch sao mặt lại đỏ như vậy a? " Tô Đan Đan giảo hoạt cười khúc khích
" Cậu còn nói nữa tớ liền đoạn tuyệt quan hệ cùng cậu "
Mắt thấy Tô Đan Đan sẽ không có ý tha cho cô, liền tiếp lời
" Được rồi được rồi, chúng ta về thôi, nếu không mama cậu khẳng định sẽ đem đám vệ sĩ tới đây khiêng cậu về a "
Tô Đan Đan bỉu môi, cầm điện thoại gọi người mang đồ đạc về. Sau đó cùng Từ Ngôn Hy rời khỏi quán nước.
Ngày Chủ Nhật vui vẻ hạnh phúc mau chóng qua đi, ngày thứ hai tù đày lại bắt đầu.
Sáng sớm, Từ Ngôn Hy cẩn thận bỏ tài liệu vào trong túi xách, ngậm bịch sữa đi làm. Lúc vừa ra khỏi phòng trọ, cô suýt phun hết sữa trong miệng ra.
Chiếc BMW đen sang chảnh nằm ngay bên đường, một người đàn ông dáng người cao lớn đứng dựa ngay đầu xe, trên khuôn mặt điêu khắc đeo cái kính râm làm toát ra vẻ lạnh lùng kiêu ngạo khó gần.
Ừm... cái dáng vẻ đó, không phải Tổng giám đốc đại nhân thì ai nữa?!!
Tôi từng nghe một câu hỏi: " Cùng người yêu mới đi đám cưới người yêu cũ để trả thù tiểu tam cũ thì thú vị không? "
Hai người vừa bước vào bữa tiệc, mọi người liền bị cái khí thế bức người từ cửa làm cho im lặng, không hẹn mà cùng nhau nhìn về phía hai người. Dĩ nhiên, cả Đình Ngụy Phi cùng Mạc Vân Kỳ cũng nhìn ra cửa. Có người còn thốt lên
" Tuyệt tác của tạo hóa! "
Đình Ngụy Phi nhíu mày nhìn Từ Ngôn Hy, chỉ thấy cô khẽ nhếch một bên mép.
Mạc Vân Kỳ nhìn chằm chằm Từ Ngôn Hy đi cùng Hoắc Dư Viễn, trong mắt xẹt qua tia căm phẫn.
Tại sao cô ta lúc nào cũng luôn vớ được người đàn ông vô cùng hoàn hảo, còn cô tưởng chừng đã thắng ngược lại thua thê thảm hơn.
Mạc Vân Kỳ đảo mắt qua Hoắc Dư Viễn, người đàn ông đó xem chừng còn hoàn hảo hơn cả Đình Ngụy Phi.
Hoắc Dư Viễn đem tay của mình đặt bên eo Từ Ngôn Hy, nhìn cô âu yếm hỏi nhỏ
" Có muốn qua kia "chúc phúc" cho người ta hay không? "
Từ Ngôn Hy nhìn anh, khóe miệng kéo cao, gật đầu một cái.
Hoắc Dư Viễn cùng Từ Ngôn Hy tới bên chỗ Đình Ngụy Phi cùng Mạc Vân Kỳ, cầm ly rượu nâng cao
" Đình tổng, chúc mừng hai người nha, người ta ba năm còn chưa kết hôn, này mới ba tháng đã kết hôn, tình cảm của hai người thật nồng nàn a "
Từ Ngôn Hy không khỏi nhìnHoắc Dư Viễn một cái.
Đình Ngụy Phi có chút biến sắc, sau đó rất nhanh khôi phục. Không dám thất lễ mà cười đáp lại
" Cám ơn Hoắc tổng đã đến đây chúc mừng cho chúng tôi "
Từ Ngôn Hy nhìn anh ta một cái, cầm ly rượu đưa đến ngay ly của Mạc Vân Kỳ làm động tác chạm li một cái nhếch miệng
" Mạc tiểu thư và Đình tổng, chúc hai người " cố gắng " hạnh phúc lâu dài nhé! "
Quả nhiên, còn cố ý đem " cố gắng " nhấn mạnh. Hai người quả nhiên tâm đầu ý hợp, chúc mừng còn sỉ vả người ra như vậy.
Sau khi cùng tổng giám đốc của mình thành công làm cho một đôi cẩu nam nữ trong ngày đính hôn tức giận mà không dám phản bác, Từ Ngôn Hy cảm thấy thoái mái như lượm được tiền vậy. Nhớ lại một câu cô bỏ lại trước khi rời tiệc, trong lòng cảm thấy mình càng ngày càng đắc chí
" Lễ đính hôn của ba mẹ hạnh phúc như vậy, khẳng định sau này đứa nhỏ trong bụng tiểu thư Lệ khi nghe được tình sử của ba mẹ nó sẽ rất ngưỡng mộ a "
Ngồi trên chiếc Ferrari đỏ chói mắt, Từ Ngôn Hy bấm một cái nút, nghiêng người đưa đầu ra để gió phả vào mặt. Cô nhắm khẽ hai mắt..
Trút giận cũng trút giận rồi. Người ta cũng đã kết hôn rồi. Cô chẳng thể làm gì được nữa. Cô chính là cảm thấy bất công vì vết thương này chỉ một mình cô gánh chịu mà uất ức. Cô phải buông bỏ đoạn tình cảm này
Người không phải định mệnh của mình, sợi tơ duyên không thuộc về mình, đành phải buông bỏ để bớt tổn thương cho chính mình!
Hận hay níu kéo cũng không được. Thế thì tốt nhất buông bỏ để ai tốt cho cả hai, quan trọng hơn là tốt cho cô, cô sẽ không phải đau đầu, cuộc sống của cô đã sớm trở lại quỹ đạo bình thường rồi!
Hoắc Dư Viễn ngồi bên cạnh im lặng, hắn biết cô đang nghĩ gì.
Thật tốt, cô có thể suy nghĩ rõ ràng hơn, đã thấu hiểu tất cả, quan trọng hơn tâm cô cũng sẽ không tổn thương nữa. Cho dù tâm cô đã bị tổn thương, nhưng hắn sẽ chữa lành nó!
Hôm nay là Chủ Nhật, là ngày được nghỉ làm. Từ Ngôn Hy vui vẻ sửa soạn ra ngoài đi dạo phố cùng Tô Đan Đan.
Cô cảm thấy mình giống như tù nhân mới được giải thoát vậy. Mặc dù ngày mai sẽ bị bắt vào tiếp, nhưng không sao, một giờ không gặp vị tổng giám đốc áp bức người kia là cô cảm thấy vô cùng thoải mái rồi, còn có bây giờ đã buông bỏ được Đình Ngụy Phi, cô đang bắt đầu cuộc sống mới, vô cùng vui vẻ. Cảm thấy đến cái thùng rác đầu đường hôm nay cũng thật đáng yêu.
Tô Đan Đan cùng Từ Ngôn Hy đi dạo phố, nói là đi dạo phố nhưng Từ Ngôn Hy cảm thấy như bão lốc cuốn hết cái trung tâm mua sắm vậy. Cô không là bão lốc, phải, Tô Đan Đan mới là bão lốc.
Nhìn đi nhìn đi, cô chỉ mới mua được một cái áo khoác thôi mà Tô Đan Đan đã tay trái tám túi tay phải mười túi, còn có trên tay cô năm sáu túi nữa, đều là của thái hậu Tô. Cô đen mặt nhìn Tô Đan Đan, nếu không ngăn cản, khẳng định sẽ bị túi đè chết
" Tô Tô, chúng ta đã mua rất nhiều đồ rồi a! "
Tô Đan Đan quay phắt lại, vẻ mặt không thể tự nhiên hơn buông ra một câu
" Như vậy mà nhiều sao, quá ít! "
Quá ít sao? Từ Ngôn Hy nhăn mặt
" Cậu không biết mệt sao? "
" Mua sắm sao có thể mệt a? "
" Nhưng tớ rất mệt a, hay là chúng ta kiếm một chỗ nghỉ ngơi uống nước nhé? "
Tô Đan Đan nhìn Từ Ngôn Hy thành khẩn như vậy, liền ban ơn đại xá chấp thuận ý kiến của cô. Khỏi cần nói, cô vô cùng vui mừng khôn xiết.
Tìm được một quán nước sạch sẽ, hai người đem đồ đạc bỏ xuống, gọi nước. Tô Đan Đan bất chợt hỏi
" Này, hôm qua cậu đi dự lễ đính hôn của Đình Ngụy Phi à? "
" Uh " Từ Ngôn Hy hững hờ đáp lại hết sức thản nhiên
Nghe thế, Tô Đan Đan liền nhảy dựng lên
" Này, thế sao không gọi tớ đi cùng, tớ sẽ làm cho hôn lễ của anh ta một phen đảo lộn a! "
Cô nhếch khóa miệng cười một cái
" Không cần cậu đâu, tổng giám đốc tớ đi cùng, thành công làm cho hai người bọn họ tức chết mà không dám nói gì đấy "
" Sao, tổng giám đốc của cậu sao? Là công ty cậu mới vào làm ấy à? "
" Uh "
" Tổng giám đốc công ty cậu tốt thế sao? Còn cùng nhân viên đi trả thù giùm sao? Này Hy Hy, tớ ngửi thấy mùi gian phu ~ "
Gian phu? Gian phu cái đầu cậu!
Từ Ngôn Hy nhớ tới lần Hoắc Dư Viễn bôi thuốc mỡ cho cô, còn có những cái động tác kia. Cô bất giác đỏ mặt, lắp bắp phản kháng
" Cậu.. cậu đừng nói bậy, tớ hoàn toàn trong sạch a "
" Này, trong sạch sao mặt lại đỏ như vậy a? " Tô Đan Đan giảo hoạt cười khúc khích
" Cậu còn nói nữa tớ liền đoạn tuyệt quan hệ cùng cậu "
Mắt thấy Tô Đan Đan sẽ không có ý tha cho cô, liền tiếp lời
" Được rồi được rồi, chúng ta về thôi, nếu không mama cậu khẳng định sẽ đem đám vệ sĩ tới đây khiêng cậu về a "
Tô Đan Đan bỉu môi, cầm điện thoại gọi người mang đồ đạc về. Sau đó cùng Từ Ngôn Hy rời khỏi quán nước.
Ngày Chủ Nhật vui vẻ hạnh phúc mau chóng qua đi, ngày thứ hai tù đày lại bắt đầu.
Sáng sớm, Từ Ngôn Hy cẩn thận bỏ tài liệu vào trong túi xách, ngậm bịch sữa đi làm. Lúc vừa ra khỏi phòng trọ, cô suýt phun hết sữa trong miệng ra.
Chiếc BMW đen sang chảnh nằm ngay bên đường, một người đàn ông dáng người cao lớn đứng dựa ngay đầu xe, trên khuôn mặt điêu khắc đeo cái kính râm làm toát ra vẻ lạnh lùng kiêu ngạo khó gần.
Ừm... cái dáng vẻ đó, không phải Tổng giám đốc đại nhân thì ai nữa?!!