Ngày đầu tiên hai người gặp nhau, chính là địa điểm Tô Đan Đan đem Từ Ngôn Hy đi xem mắt.
Hôm đó, sau khi Viễn "nạnh nùng" đem Hy "ngây ngốc" đi, Tô tiểu thư nhà chúng ta nấp mãi trong toilet mới chịu thò đầu ra, lại phát hiện bạn thân của mình và đối tượng xem mắt đã biến mất.
Doãn trăng hoa cũng lại bắt gặp phải Tô tiểu thư đang kéo một bồi bàn lại hỏi gì đó.
Nhìn thân hình bốc lửa của Tô Đan Đan, máu chinh phục phụ nữ trăng hoa của Doãn công tử lại nổi lên.
Hắn liền làm một dáng vẻ hết sức lãng tử bước đến gần Tô Đan Đan, vừa vặn nghe được cô hỏi bồi bàn
" Cô có thấy cô gái ngồi ở vị trí kia đâu rồi không? "
Doãn Thiên Phách theo hướng Tô Đan Đan chỉ nhìn tới.
Là thiên sứ nhỏ sao?
Tô Đan Đan nhận được cái lắc đầu không biết của bồi bàn, chán nản quay đầu, lại không biết có người đứng ngay phía sau, liền đập ngay vào lồng ngực rắn chắc của ai đó.
" Mẹ nó, đứng ngay đằng sau bà đây, có bệnh à? "
Cô tức giận ngẩng đầu lên, kết quả đập vào mắt chính là cái khuôn mặt lãng tử đào hoa của hắn.
Cái khuôn mặt này, tại sao bà đây lại cảm thấy đáng ghét thế nhỉ?
Cô tức giận đạp lên chân Doãn Thiên Phách một cái thật mạnh.
Doãn Thiên Phách hiển nhiên không ngờ cô lại hành động như vậy. Phải nói rằng với cao thủ tán tỉnh như hắn, một khi chưa bắt đầu thì đối phương đã tự đổ.
Trong lòng lại nảy sinh một tia thú vị.
Tô Đan Đan quay người định bỏ đi thì giọng nói nam tính pha chút giễu cợt vang lên
" Này, tôi biết người cô tìm ở đâu "
***
Doãn Thiên Phách bị ném vào trong xe, tiếp theo đó là một đôi giày cao gót đỏ chót kề ngay cổ hắn chỉ chực đánh.
" Nói mau lẹ rồi cút mau lẹ "
Doãn công tử nuốt nước miếng, không ngờ cô gái này bạo lực vậy.
Ban nãy hắn vừa nói ra câu kia liền bị Tô tiểu thư lôi ra ngoài ném vào xe.
Doãn Thiên Phách ngồi thẳng người, ung dung thư thái dựa người vào ghế, chậm rãi hỏi
" Cô là bạn của cô ấy à? "
" Không lẽ bà nội cô ấy? "
"..."
" Cô chấp nhận một điều kiện của tôi thì tôi sẽ nói " - Doãn Thiên Phách đem đôi mắt tà mị nhìn Tô Đan Đan
" Không nói thì cút xuống, bà đây tự tìm cũng được "
Cô đang định đẩy Doãn Thiên Phách xuống xe, bất chợt hắn xoay người, kéo cô sang, đem cô giam cầm giữa của xe và vòng tay cơ bắp của hắn.
" Làm bạn gái tôi một tuần, hứng thú không? "
Hắn lại tà mị lên tiếng, đem hơi nóng phả vào mặt cô, còn nhân cơ hội cắn vành tai của cô khiến cho nó ửng đỏ.
Tô Đan Đan nhìn người đàn ông trước mặt. Đẹp trai, lãng tử, đào hoa.
Ừm, bà đây thích những đối tượng như vậy, bà đây sẽ chinh phục ngươi.
Cứ như vậy, hai người trăng hoa trở thành couple một tuần.
Suốt một tuần đó, Doãn Thiên Phách hết tặng hoa, tặng đồ ăn couple, tặng giày, túi xách bla bla.
Tô Đan Đan cũng chẳng kém, liên tục nhắn tin gọi điện bày ra một bộ dạng tán tỉnh.
Hai người này còn hẹn hò, đi cafe tình nhân, dạo trung tâm mua sắm để sắm đồ couple, khỏi cần bàn cũng biết Doãn Thiên Phách tay trái xách mười túi, tay phải tám túi, còn đi cả công viên trò chơi, ở trên đu quay khổng lồ Doãn ca ca còn cưỡng hôn Tô tiểu thư mấy phút liền.
Cứ như vậy, hai người lại nảy sinh cảm giác với nhau lúc nào không biết.
Ngày cuối cùng của giao dịch, hai người đi club bar lớn nhất thành phố A.
Ở một phòng bao VIP riêng biệt, Doãn Thiên Phách cầm ly rượu vang ngửa đầu uống sạch, Tô Đan Đan lại không uống, chỉ cầm lắc lắc.
" Hôm nay là ngày cuối cùng rồi nhỉ? "- Tô Đan Đan lên tiếng, nhấp một ngụm nhỏ
Cay quá!
Doãn Thiên Phách không đáp lại.
" Tôi về trước "
Tô Đan Đan đứng lên định rời đi, bất chợt tay cô bị kéo mạnh một cái, nhào thẳng vào lồng ngực rắn chắc của Doãn Thiên Phách, tiếp sau đó cánh môi của hắn đáp xuống, rót dòng rượu vang vào miệng cô, một ít rượu theo khóe miệng tràn ra, chảy xuống xương quai xanh, làm cho nó càng thêm hấp dẫn.
Doãn Thiên Phách giống như bị mất kiểm soát, cuồng nhiệt hôn, một lúc sau hắn mới buông ra. Hai tay lại ôm chặt cô, giống như sợ cô mất đi
" Đừng đi "
Giọng hắn rất nhỏ, nhưng đủ để cô nghe thấy.
Đừng đi?
Tại sao lại nói vậy?
" Anh say rồi, tôi đưa anh về "
Ánh mắt cô rũ xuống, đưa tay gỡ tay hắn ra, nhưng hắn lại càng ôm chặt hơn.
Chẳng biết từ lúc nào hắn cảm thấy nụ cười của cô rất đẹp, mỗi lần nhìn cô cười, hắn giống như bị thôi miên vậy, nụ cười vô cùng cuốn hút.
Chẳng biết từ lúc nào, hắn thích cô tán tỉnh mình.
Cũng chẳng biết từ lúc nào, hắn rất thích ra gặp cô.
Chẳng biết từ lúc nào, hắn... thích cô!
Tô Đan Đan thì sao? Mặc dù biết đây chỉ là giao dịch, nhưng cô lại càng không kiểm soát được, để cho trái tim mình rung động lúc nào không biết.
Cô lại chăm chăm cho rằng Doãn Thiên Phách chỉ chơi đùa cô mà thôi. Doãn Thiên Phách, cũng như cô, chỉ nghĩ rằng cô đang đùa cợt.
Cả hai bọn họ, đều giống nhau....
Hôm nay, lại là ngày kết thúc...
Tô Đan Đan hít sâu một hơi, đưa tay quệt đi giọt nước đọng trên mắt.
Tại sao phải đau lòng chứ? Cô là phụ nữ hiện đại phóng khoáng cơ mà.
Thích thì nói, không việc gì phải sợ từ chối cả.
Cô quay người lại, mạnh mẽ lên tiếng
" Doãn Thiên Phách, anh ngẩng đầu lên nghe cho rõ đây. Hôm nay, bà đây lần đầu tiên tỏ tình, lại là tỏ tình với tên trăng hoa như anh, bà đây không cần biết anh có đồng ý hay không...
Em thích anh, Doãn Thiên Phách! "
"..."
Giống như thời gian bị ngừng lại.
Sau một lúc sững sờ, ở trong con ngươi sâu thẳm của Doãn Thiên Phách hiện lên tia vui mừng, hắn vội vàng ôm lấy cô, đặt môi mình lên, quấn quít bên chiếc lưỡi thơm tho của cô một lúc mới thả ra
" Tô Đan Đan, có thật là em thích anh không? "
" Nhìn mặt em có giống đùa không? Lần đầu tiên em tỏ tình, anh lại bày ra vẻ mặt lừa gạt đó là thế nào? "
"..."
" Mau trả lời em đi "
Doãn Thiên Phách lấy tay ôm lấy hai má cô, nhìn thẳng vào mắt cô dịu dàng nói
" Tô Đan Đan, anh thích em, vô cùng thích em, rất rất rất thích em "
Tô Đan Đan bật cười.
Hắn cũng thích cô.
Trên đời này, chuyện vui vẻ nhất, chính là người mình thích cũng thích mình.
Ngày đầu tiên hai người gặp nhau, chính là địa điểm Tô Đan Đan đem Từ Ngôn Hy đi xem mắt.
Hôm đó, sau khi Viễn "nạnh nùng" đem Hy "ngây ngốc" đi, Tô tiểu thư nhà chúng ta nấp mãi trong toilet mới chịu thò đầu ra, lại phát hiện bạn thân của mình và đối tượng xem mắt đã biến mất.
Doãn trăng hoa cũng lại bắt gặp phải Tô tiểu thư đang kéo một bồi bàn lại hỏi gì đó.
Nhìn thân hình bốc lửa của Tô Đan Đan, máu chinh phục phụ nữ trăng hoa của Doãn công tử lại nổi lên.
Hắn liền làm một dáng vẻ hết sức lãng tử bước đến gần Tô Đan Đan, vừa vặn nghe được cô hỏi bồi bàn
" Cô có thấy cô gái ngồi ở vị trí kia đâu rồi không? "
Doãn Thiên Phách theo hướng Tô Đan Đan chỉ nhìn tới.
Là thiên sứ nhỏ sao?
Tô Đan Đan nhận được cái lắc đầu không biết của bồi bàn, chán nản quay đầu, lại không biết có người đứng ngay phía sau, liền đập ngay vào lồng ngực rắn chắc của ai đó.
" Mẹ nó, đứng ngay đằng sau bà đây, có bệnh à? "
Cô tức giận ngẩng đầu lên, kết quả đập vào mắt chính là cái khuôn mặt lãng tử đào hoa của hắn.
Cái khuôn mặt này, tại sao bà đây lại cảm thấy đáng ghét thế nhỉ?
Cô tức giận đạp lên chân Doãn Thiên Phách một cái thật mạnh.
Doãn Thiên Phách hiển nhiên không ngờ cô lại hành động như vậy. Phải nói rằng với cao thủ tán tỉnh như hắn, một khi chưa bắt đầu thì đối phương đã tự đổ.
Trong lòng lại nảy sinh một tia thú vị.
Tô Đan Đan quay người định bỏ đi thì giọng nói nam tính pha chút giễu cợt vang lên
" Này, tôi biết người cô tìm ở đâu "
Doãn Thiên Phách bị ném vào trong xe, tiếp theo đó là một đôi giày cao gót đỏ chót kề ngay cổ hắn chỉ chực đánh.
" Nói mau lẹ rồi cút mau lẹ "
Doãn công tử nuốt nước miếng, không ngờ cô gái này bạo lực vậy.
Ban nãy hắn vừa nói ra câu kia liền bị Tô tiểu thư lôi ra ngoài ném vào xe.
Doãn Thiên Phách ngồi thẳng người, ung dung thư thái dựa người vào ghế, chậm rãi hỏi
" Cô là bạn của cô ấy à? "
" Không lẽ bà nội cô ấy? "
"..."
" Cô chấp nhận một điều kiện của tôi thì tôi sẽ nói " - Doãn Thiên Phách đem đôi mắt tà mị nhìn Tô Đan Đan
" Không nói thì cút xuống, bà đây tự tìm cũng được "
Cô đang định đẩy Doãn Thiên Phách xuống xe, bất chợt hắn xoay người, kéo cô sang, đem cô giam cầm giữa của xe và vòng tay cơ bắp của hắn.
" Làm bạn gái tôi một tuần, hứng thú không? "
Hắn lại tà mị lên tiếng, đem hơi nóng phả vào mặt cô, còn nhân cơ hội cắn vành tai của cô khiến cho nó ửng đỏ.
Tô Đan Đan nhìn người đàn ông trước mặt. Đẹp trai, lãng tử, đào hoa.
Ừm, bà đây thích những đối tượng như vậy, bà đây sẽ chinh phục ngươi.
Cứ như vậy, hai người trăng hoa trở thành couple một tuần.
Suốt một tuần đó, Doãn Thiên Phách hết tặng hoa, tặng đồ ăn couple, tặng giày, túi xách bla bla.
Tô Đan Đan cũng chẳng kém, liên tục nhắn tin gọi điện bày ra một bộ dạng tán tỉnh.
Hai người này còn hẹn hò, đi cafe tình nhân, dạo trung tâm mua sắm để sắm đồ couple, khỏi cần bàn cũng biết Doãn Thiên Phách tay trái xách mười túi, tay phải tám túi, còn đi cả công viên trò chơi, ở trên đu quay khổng lồ Doãn ca ca còn cưỡng hôn Tô tiểu thư mấy phút liền.
Cứ như vậy, hai người lại nảy sinh cảm giác với nhau lúc nào không biết.
Ngày cuối cùng của giao dịch, hai người đi club bar lớn nhất thành phố A.
Ở một phòng bao VIP riêng biệt, Doãn Thiên Phách cầm ly rượu vang ngửa đầu uống sạch, Tô Đan Đan lại không uống, chỉ cầm lắc lắc.
" Hôm nay là ngày cuối cùng rồi nhỉ? "- Tô Đan Đan lên tiếng, nhấp một ngụm nhỏ
Cay quá!
Doãn Thiên Phách không đáp lại.
" Tôi về trước "
Tô Đan Đan đứng lên định rời đi, bất chợt tay cô bị kéo mạnh một cái, nhào thẳng vào lồng ngực rắn chắc của Doãn Thiên Phách, tiếp sau đó cánh môi của hắn đáp xuống, rót dòng rượu vang vào miệng cô, một ít rượu theo khóe miệng tràn ra, chảy xuống xương quai xanh, làm cho nó càng thêm hấp dẫn.
Doãn Thiên Phách giống như bị mất kiểm soát, cuồng nhiệt hôn, một lúc sau hắn mới buông ra. Hai tay lại ôm chặt cô, giống như sợ cô mất đi
" Đừng đi "
Giọng hắn rất nhỏ, nhưng đủ để cô nghe thấy.
Đừng đi?
Tại sao lại nói vậy?
" Anh say rồi, tôi đưa anh về "
Ánh mắt cô rũ xuống, đưa tay gỡ tay hắn ra, nhưng hắn lại càng ôm chặt hơn.
Chẳng biết từ lúc nào hắn cảm thấy nụ cười của cô rất đẹp, mỗi lần nhìn cô cười, hắn giống như bị thôi miên vậy, nụ cười vô cùng cuốn hút.
Chẳng biết từ lúc nào, hắn thích cô tán tỉnh mình.
Cũng chẳng biết từ lúc nào, hắn rất thích ra gặp cô.
Chẳng biết từ lúc nào, hắn... thích cô!
Tô Đan Đan thì sao? Mặc dù biết đây chỉ là giao dịch, nhưng cô lại càng không kiểm soát được, để cho trái tim mình rung động lúc nào không biết.
Cô lại chăm chăm cho rằng Doãn Thiên Phách chỉ chơi đùa cô mà thôi. Doãn Thiên Phách, cũng như cô, chỉ nghĩ rằng cô đang đùa cợt.
Cả hai bọn họ, đều giống nhau....
Hôm nay, lại là ngày kết thúc...
Tô Đan Đan hít sâu một hơi, đưa tay quệt đi giọt nước đọng trên mắt.
Tại sao phải đau lòng chứ? Cô là phụ nữ hiện đại phóng khoáng cơ mà.
Thích thì nói, không việc gì phải sợ từ chối cả.
Cô quay người lại, mạnh mẽ lên tiếng
" Doãn Thiên Phách, anh ngẩng đầu lên nghe cho rõ đây. Hôm nay, bà đây lần đầu tiên tỏ tình, lại là tỏ tình với tên trăng hoa như anh, bà đây không cần biết anh có đồng ý hay không...
Em thích anh, Doãn Thiên Phách! "
"..."
Giống như thời gian bị ngừng lại.
Sau một lúc sững sờ, ở trong con ngươi sâu thẳm của Doãn Thiên Phách hiện lên tia vui mừng, hắn vội vàng ôm lấy cô, đặt môi mình lên, quấn quít bên chiếc lưỡi thơm tho của cô một lúc mới thả ra
" Tô Đan Đan, có thật là em thích anh không? "
" Nhìn mặt em có giống đùa không? Lần đầu tiên em tỏ tình, anh lại bày ra vẻ mặt lừa gạt đó là thế nào? "
"..."
" Mau trả lời em đi "
Doãn Thiên Phách lấy tay ôm lấy hai má cô, nhìn thẳng vào mắt cô dịu dàng nói
" Tô Đan Đan, anh thích em, vô cùng thích em, rất rất rất thích em "
Tô Đan Đan bật cười.
Hắn cũng thích cô.
Trên đời này, chuyện vui vẻ nhất, chính là người mình thích cũng thích mình.