Edit: voi còi
Trong suốt thời gian còn lại của học kỳ, Đổng Thuần An cũng không chạm mặt Vệ Hoè Tư, không biết là ai đang tận lực trốn ai, khoảng cách chỉ có hai dãy phố vẫn có thể đem hai người cách thật xa.
Đổng Thuần An không rõ cái hôn kia đến cùng là có ý tứ gì, nhưng cô không dám nghĩ, cô sợ khiến cho bản thân nhiều ảo tưởng, sau này chỉ biết ngã thảm hại hơn.
“Chừng nào thì bạn trở về?”
“Hai ngày nữa.”
Đã bắt đầu được nghỉ đông, người nhà gọi điện thoại hỏi cô khi nào thì phải về nhà.
“Mẹ muốn con thuận tiện kêu Hòe Tư cùng nhau trở về mừng năm mới.”
“A?” Đổng Thuần An sửng sốt một chút, cô không biết có nên nói cho người nhà về mối quan hệ của cô và Vệ Hòe Tư hay không, bọn họ đã sớm ngay cả bằng hữu cũng không phải.
“A cái gì mà a? Con ở Đài Bắc được người ta chiếu cố không ít, nó là một người cô đơn, chẳng lẽ để cho nó một người ở Đài Bắc mừng năm mới a, đương nhiên là muốn con và nó cùng nhau trở về.”
“Không tốt lắm đâu...”
Cô không có dũng khí đến hỏi Vệ Hòe Tư, nếu hắn thực sự cùng cô về nhà mừng năm mới, đến lúc đó mọi người lại sẽ nghĩ sao?
“Con có hiểu lễ phép hay không a! Lại nói Hòe Tư cũng không phải người khác, lấy quan hệ của hai nhà chúng ta, cùng nhau mừng năm mới cũng thật bình thường, dù sao gọi con đi thì con phải đi!”
Tắt điện thoại di động đi, trong lòng Đổng Thuần An bất ổn, nếu cô không đi hỏi Vệ Hòe Tư, người nhà gọi điện thoại cho hắn nhắc tới chuyện này thì làm sao bây giờ? Cô không muốn để người nhà biết quan hệ của cô và Vệ Hòe Tư đã lạnh nhạt, từ sau cái hôn kia cô cũng chưa thấy qua hắn.
Nhưng mà thốt ra lời này, người nhà không biết sẽ nghĩ sao, trọng điểm là cô tuyệt đối không muốn cho người nhà biết giữa cô và Vệ Hoè Tư có cái gì không vừa lòng, tất cả mọi người đều biết cô có bao nhiêu mong muốn ở cùng với Vệ Hòe Tư, cho nên cô mới nỗ lực thi đậu vào trường đại học này, bây giờ là lúc mà giấc mộng của cô trở thành hiện thực, cô lại cùng tình nhân trong mộng có chỗ không tốt.
“Mình nên làm cái gì bây giờ?”
Đem hết thảy nói cho Tưởng Mĩ San biết, cô cần nghe ý kiến của bạn tốt.
“Đi nói với hắn a.”
Tưởng Mĩ San còn không biết giữa bọn họ đã từng hôn môi qua, nhưng mà cô cũng hoài nghi gần đây sao Thuần An lại luôn luôn tránh mặt Vệ Hòe Tư.
“Mình cảm thấy không tốt lắm, dù sao anh ấy có cuộc sống của anh ấy, mình sợ về sau mọi người trong nhà lại hiểu lầm...”
“Nghĩ bạn cùng hắn nên trở thành một đôi sao?”
“Dù sao mình cảm thấy như vậy không tốt lắm.”
Đổng Thuần An cũng có băn khoăn của cô.
“Bạn sợ cái gì? Hiện tại bạn đã là cái dạng này, không có ai tin tưởng các người có cơ hội.”
Tưởng Mĩ San nghẹn cười nói.
Đổng Thuần An bất đắc dĩ đối với gương lộ ra cười khổ, cô cũng biết hiện tại không có ai đem cô và một người con trai nào trở thành một đôi, cô gái trong gương vẫn một đôi mắt to như trước, khuôn mặt trằng nõn như trứng bóc cộng thêm ngoại hình khéo léo chắc chắn là thập phần hấp dẫn người, nhưng mà cô gái này lại mang nha bộ (bộ khung nắn răng đó chắc ai cũng biết nhỉ, hehe, mình để là nha bộ cho hay nha), hết thảy liền không giống nhau.
*****
Nhìn cô gái có đôi mắt to trước mặt ánh mắt lại có chút bất an, miệng cũng mím quá chặt chẽ, giống như rất sợ hãi lại bị cường hôn như lần trước.
Vệ Hòe Tư nghiêng người dựa vào tường, lặng lẽ nhìn cô muốn nói gì.
“Anh trai của em bảo em tới hỏi anh, có muốn về nhà em mừng năm mới hay không?”
Khi cô nói chuyện bộ dáng có chút không giống nhau, giọng nói đều có vẻ có chút mơ hồ.
“Không cần, anh nghĩ tự mình mừng thôi.”
Hắn biết người của Đổng gia đối đãi với hắn như người một nhà, nhưng ngày hội mừng năm mới loại này đối với hắn mà nói thật sự không có ý nghĩa gì.
“Nhưng mà... Nếu anh không theo em cùng nhau trở về...”
Đổng Thuần An có chút sốt ruột, cô không muốn cùng Vệ Hòe Tư cùng nhau về nhà mừng năm mới, nhưng mà nếu hắn không cùng cô trở về, một mình cô phải đi đối mặt với những câu hỏi của mọi người, bởi vậy mọi người trong nhà chỉ biết quan hệ của cô và Vệ Hòe Tư có biến cố, cũng biết ảo tưởng của cô tan biến, tiếp theo cô sẽ gặp bao nhiêu ánh mắt quan tâm thương hại a!
“Em có thể nói chuyện rõ ràng một chút hay không?”
Vì sao hắn cảm thấy Thuần An có chút không giống nhau? Trong mắt của cô có chút sốt ruột, nhưng mà khi nói lên lại nói ấp a ấp úng.
“Em nói, em hi vọng anh theo em hai chúng ta cùng nhau trở về mừng năm mới.”
Đổng Thuần An thử khiến cho bản thân nói rõ ràng từng chữ một, nhưng mà từ sau khi cô đeo nha bộ nói chuyện đều luôn luôn như vậy, cô phải mang hai năm mới có thể đem cái răng nhỏ đáng yêu tượng trưng chưa trưởng thành kia sửa chữa lại.
“Vì sao?”
Ánh mắt Vệ Hòe Tư híp lại, hắn tựa hồ nhìn thấy gì đó.
Cô cắn môi bộ dạng trông rất khó mở miệng, tiếp theo cô bỏ qua.
“Anh không muốn trở về thì thôi, em chỉ là tới hỏi một chút mà thôi. Không có việc gì, em đi trước.”
Cô vừa xoay người, Vệ Hòe Tư lại kéo tay của cô lại, đem cô quay trở lại.
“Em mang nha bộ làm gì?”
Hắn nắm giữ cằm của cô buộc cô phải ngẩng đầu nhìn mình, quả nhiên thấy hàm răng của cô nhiều thêm một bộ kim loại sáng ngời.
“Sửa chữa răng nanh.”
Cô có chút khó khăn đẩy tay của hắn ra, lui ra phía sau vài bước.
“Em không có việc gì à mà đi sửa chữa răng làm gì?”
Hàm răng của cô rõ ràng không có vấn đề gì, hắn đều biết đến đều thật hoàn mỹ không phải sao? Trừ bỏ cái răng nhỏ đáng yêu kia... Là cô cố ý làm xấu bản thân sao?
“Bây giờ còn đang đi học nên trước tiên chuẩn bị cho tốt, về sau ra xã hội tìm việc tương đối tốt.”
Đổng Thuần An nói ra lý do suy nghĩ của bản thân.
Nhưng xem ra lý do này cũng không được Vệ Hòe Tư chấp nhận, chẳng qua là hắn nghiêng nghiêng liếc mắt nhìn cô một cái, vẻ mặt không cho là đúng cùng với chán ghét, sau đó buông lỏng cô ra.
“Xấu muốn chết!”
Có đôi khi hắn cũng không biết vì sao muốn dùng loại thái độ này đối mặt với Thuần An, giống như chỉ cần hắn có điểm lạnh nhạt, dường như là có thể ngăn trở tình cảm trong lòng cô sinh ra.
Câu nói “xấu muốn chết” kia của hắn lại đâm thật sâu làm lòng của Thuần An bị thương.
“Em cao hứng!”
Vẻ mặt của hắn khiến cho cô một bụng khổ sở, ngay cả câu chào tạm biệt cũng chưa nói xoay người bước đi.
“Thuần An, em đi đâu?”
Vệ Hòe Tư gọi cô lại, chỉ vì biểu cảm nhìn như bị thương của cô kia làm cho hắn không thoải mái.
“Chuyện không liên quan đến anh.”
Dù sao chính là hắn ngại cô phiền toái không phải sao? Hiện tại cô còn đeo nha bộ, vừa vặn có thể đem hắn sợ tới mức chạy rất xa đi.
“Khi nào thì em trở về?”
Cô phải về nhà mừng năm mới, mấy ngày nay hẳn là sẽ đi trở về đi?
Dừng lại bước chân, Đổng Thuần An rầu rĩ quăng ra một câu:
“Ngày mai.”
Cô cũng phải đấu tranh nội tâm hồi lâu mới đến đây, nếu không phải ngày mai cô phải đi về, cô cũng sẽ không thể tới hỏi hắn chuyện có muốn trở về mừng năm mới hay không, cô lo lắng trở về phải đối mặt với bao nhiêu ánh mắt ngi ngờ, nhưng những thứ này đó cô đều kiên trì thừa nhận, sự tình đã đến tình trạng này, cô thì phải làm thế nào đây? Cô cũng không thể buộc lấy Vệ Hòe Tư bắt hắn về nhà cùng cô mừng năm mới đi.
Hơn nữa... Có lẽ hắn đã cùng La Quế Nghi có kế hoạch của hắn.
“Nếu anh trai em gọi điện thoại hỏi anh, anh nói với anh ấy là em đã từng đề cập với anh.”
“Được.”
Vệ Hòe Tư gật gật đầu, hai tay vây ở trước ngực, trong mắt hiện qua tia do dự, nhưng lập tức hắn lại phủ quyết bản thân mềm lòng.
Không còn lời nào để nói, Đổng Thuần An nhấc chân đi về chỗ ở, phía sau không lại có người gọi cô lại. Đó không phải là điều cô mong muốn sao? Rõ ràng là cô có thể gọi điện thoại hỏi hắn là tốt rồi, nhưng trong lòng cô lại nhịn không được muốn gặp mặt hắn một chút, cô biết bộ dáng bây giờ của bản thân sẽ không có người nào thích, ai sẽ thích một người mang nha bộ đâu?
Tưởng Mĩ San cũng nói cô ngốc, nhưng mà lại không thể không tán thành cách nói của Đổng Thuần An, chờ khi cô ba mươi bốn mươi tuổi, lẽ nào cô còn muốn chỉ làm một cô gái đáng yêu sao? Chiếc răng nhỏ kia có lẽ thật sự đáng yêu, nhưng đáng yêu chẳng phải điều cô cần, nếu có thể sửa chữa răng nhỏ, để cho người khác không hiểu lầm đối với cô, vậy thì cô nguyện ý.
Bởi vậy, nếu như lại có nam nhân nào hôn cô, lý do cũng không phải là bởi vì hắn chưa từng hôn qua cô gái có răng nanh nhỏ đả thương người như vậy.
Cô không muốn để cho Vệ Hòe Tư biết cô thật để ý, nhưng mà hắn đã nhìn ra sao? Hắn sẽ lại để ý sao? Đổng Thuần An lắc lắc đầu, dứt khoát chạy chậm bước đứng lên, cô nên trốn tránh không phải là Vệ Hòe Tư, mà là lòng của cô.
*****
Năm nay cũng không có trôi qua gian nan như trong tưởng tượng như vậy.
Đổng Thuần An không có nói cho gia đình chuyện Vệ Hòe Tư đã có bạn gái, mà người nhà cũng không có hỏi cô, ngược lại là Vệ Hòe Tư gọi điện đến chúc tết, hành động này càng thêm củng cố địa vị của hắn ở Đổng gia.
“Hòe Tư công việc nhiều, một người ở Đài Bắc vừa học vừa làm cũng thật vất vả, con cũng đừng tạo thành phiền toái cho người ta nha.”
Mọi người dặn dò quả thực khiến cho Đổng Thuần An chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt, trời mới biết hiện tại cô cùng Vệ Hòe Tư đã không như dĩ vãng, bọn họ thậm chí không thể được cho là bằng hữu, nhưng mà cô lại cái gì cũng không thể nói.
Qua năm lên Đài Bắc là do Tưởng Mĩ San lái xe tới đón cô, học kỳ này Tưởng Mĩ San tìm được phòng ở mới, bởi vì nhà mới có chỗ đậu xe, cho nên cô ấy dứt khoát chạy xe đem lên Đài Bắc, phòng mới vẫn còn có phòng trống, cô liền tìm Đổng Thuần An cùng nhau ở, thời gian lên Đài Bắc sớm cũng là vì muốn có nhiều thời gian sắp xếp nhà mới một chút.
“Người nhà của bạn đối với nha bộ của bạn có ý kiến gì không?”
“ Tự nhiên là mắng một trận.”
Dù sao cô đã quyết định muốn đeo, liền tính bị mắng cô vẫn sẽ không thay đổi tâm ý.
“Xem ra bạn qua tuổi này vẫn không suôn sẻ.”
“Con út chính là mệnh khổ như vậy, mọi người trong nhà đều muốn quản mình một cái.”
Ai nói con út là hạnh phúc nhất?
“Bọn họ không nhắc tới Vệ Hòe Tư sao?”
“Anh ấy gọi điện về chúc tết bố mẹ mình.”
Đổng Thuần An nói đơn giản một ít tình huống.
“Bạn có nói với hắn chuyện bạn muốn chuyển đi không?”
“Nói với Vệ Hòe Tư?”
Đổng Thuần An kinh ngạc liếc nhìn cô một cái.
“Mình không cảm thấy cần thiết phải nói cho anh ấy, vì sao phải nói cho anh ấy?”
“Người nhà bạn không phải là muốn hắn chiếu cố bạn sao? Muốn để bọn họ phát hiện bạn không ở nhà cũ trước đây, tình huống của bạn và Vệ Hoè Tư lạnh nhạt không phải muốn sang tỏ sao?”
Tưởng Mĩ San nhắc nhở nói.
“Cho sáng tỏ liền cho sáng tỏ đi, dù sao mình cũng không mở miệng được.”
Trong giọng nói của Đổng Thuần An có nhàn nhạt tuyệt vọng.
“Tiểu thư, điều này lại không có gì đáng ngại, cuộc sống đều không phải có thể được như ý muốn của con người, vui vẻ chút, nhà mới thật không tệ đâu!”
Tưởng Mĩ San thử nhắc tới một ít chuyện tương đối làm người ta vui vẻ.
“Đúng rồi, mình muốn cám ơn bạn đã cho mình cùng chuyển vào đó ở.”
Chỗ ở mới chẳng những rộng lớn không ít, hơn nữa tiền thuê nhà cũng chỉ bằng giá thuê nhà ban đầu, bởi vì phòng ở là do người lớn trong nhà của Tưởng Mĩ San tìm cho, cho nên tiền thuê cũng chỉ là lấy một ít ý tứ mà thôi.
“Một mình mình ở trong căn nhà lớn như vậy cũng rất buồn a.”
Cô biết Thuần An không muốn tiếp tục ở chỗ kia, thực sự nhà thuê ban đầu cách chỗ của Vệ Hòe Tư rất gần, nếu thường xuyên gặp được hắn và bạn gái cùng ra cùng vào, thật đúng là khó chịu không nhỏ đâu.
“Có lẽ cách xa anh ấy một chút, mình mới có thể tốt hơn một ít đi.”
Đổng Thuần An vuốt vuốt đôi môi của mình, không muốn nhớ lại nụ hôn của đêm hôm đó, chỉ không ngừng nói cho bản thân rằng Vệ Hòe Tư đã có La Quế Nghi, cô ta là con gái ông chủ tương lai của hắn, còn cô đâu? Cô chỉ là con gái của gia đình mà hắn đi qua ăn cơm mà thôi, cô cũng không muốn nghĩ quá tệ về Vệ Hòe Tư, nhưng điều này không thể phủ nhận cũng quá trùng hợp? Cô phảng phất đem cây gậy giao cho La Quế Nghi đi, Vệ Hòe Tư là bất đắc dĩ mới chăm sóc cô thôi, bây giờ hắn có cam tâm tình nguyện qua lại với La Quế Nghi hay không?
*****
Đi ra cổng trường, Đổng Thuần An giơ tay lên che nắng, nên là mùa mưa dầm lại ngoài ý muốn mặt trời lại rực rỡ chiếu sáng, phơi cô cơ hồ không mở mắt ra được.
Thừa dịp buổi chiều không có tiết học, cô tính toán trước tiên ăn một chút gì đó rồi trở về viết báo cáo, nhưng mà ở gần trường học ăn cái gì bây giờ, cái này có chút nguy hiểm, cô cũng không muốn gặp phải Vệ Hòe Tư.
Bước chân vừa chuyển, cô quyết định vẫn là nên đi đường vòng thôi, chỗ ở mới cũng cách trường học không xa lắm, lại ngược hướng với chỗ ở ban đầu, cơ hội gặp phải Vệ Hòe Tư đương nhiên sẽ giảm đi rất nhiều, trừ phi là Vệ Hòe Tư cố ý tìm cô.
Cô đi vào vỉa hè ven đường, tay che nắng vừa buông xuống liền thấy Vệ Hoè Tư đứng ở phía trước. Theo bộ dáng của hắn xem ra, nói rõ là đang chờ cô.
Trong lòng Đổng Thuần An kêu to muốn cô ngay lập tức chạy như điên rời đi, nhưng mà chân của cô lại giống như tự có ý thức, thuận theo trong lòng một cái ý niệm tò mò khác, hướng hắn đi đến.
“Em chuyển nhà có phải không?”
Vệ Hòe Tư nhận được mấy thứ đặc sản nổi tiếng mà cô mang từ quê nhà lên, là vội vàng đưa tới chỗ ở, trong lúc nhất thời hắn cũng không nghĩ nhiều lắm, thẳng đến khi hắn phát hiện học muội thuê xuống nhà trọ mà cô ở lúc trước, mới biết được cô đã chuyển đi rồi.
Mà thời gian chỉ vẻn vẹn cách hai tháng, mà hai tháng này hắn chưa thấy qua Thuần An, cô cũng không có tới tìm hắn, hắn biết cô đang tận lực trốn hắn, bằng không chỉ cách hai dãy phố, ngay cả vội vàng dùng tới nhà ở cũng không tránh khỏi không hợp lẽ thường, nào biết ngay cả mọi người nói cô chuyển đi rồi.
Đổng Thuần An không biết bản thân có nên hay không nói cho hắn, nhưng đúng là vẫn còn gật đầu.
“Vì sao đột nhiên chuyển đi?”
“Em tìm được người cùng nhau thuê phòng.”
Đây có hai loại giải thích, bình thường căn bản là cô thực sự tìm người cùng thuê phòng, tương đối làm người ta ghé mắt là cô tìm đối tượng là nam, hiện tại rất nhiều cặp tình nhân ở bên ngoài thuê nhà sống như cuộc sống vợ chồng, loại tình hình này ở trong sinh viên rất thông thường.
“Em có biết bản thân đang làm cái gì không?”
Vệ Hòe Tư nhăn mày lại, vẻ mặt có chút không ủng hộ.
“Đương nhiên là em biết.”
Đổng Thuần An có chút phòng vệ đem hai tay ôm ở trước ngực.
“Em nghĩ hai người cùng nhau ở cũng không sao, hơn nữa chúng ta có thể chăm sóc lẫn nhau, tiền thuê nhà cũng tiện.”
Liền phương tiện kinh tế xem ra cũng thật hợp lý, không phải sao?
“Có phải em thiếu tiền hay không?” Hắn nheo mắt lại nhìn cô.
“Hiện tại không thiếu.”
Tuy rằng người trong nhà sẽ cho cô tiền tiêu vặt, nhưng mà cho dù cho nhiều hơn nữa cô cũng không có khả năng giống Tưởng Mĩ San ra tay hào phóng như vậy, mặc dù người nhà cố gắng, tiền của cô cũng chỉ đủ dùng mà thôi.
“Nếu như em thiếu tiền có thể nói với anh.”
Vệ Hòe Tư lo lắng cô sẽ vì tiền làm ra cái việc gì ngốc. Đổng Thuần An kỳ quái nhìn hắn một cái, cô biết Vệ Hòe Tư là một người sống ở bên ngoài, đi làm kiếm tiền chắc là cũng không nhiều, hơn nữa hắn còn phải đi học, rồi còn tiền thuê nhà và các chi phí khác, làm sao hắn còn tiền mà giúp đỡ cô đâu?
“Không cần, em có bạn bè có thể giúp em.”
Dù sao mọi người cũng muốn phân rõ giới hạn, sẽ lại không cần đến tiết mục một bộ anh trai chăm sóc em gái này.
“Em không muốn nói với anh là em nghỉ ngơi ở đâu sao?”
“Có cần thiết không?”
“Nếu người nhà của em gọi điện tới hỏi anh thì sao?”
“Cứ nói em ở cùng với Mĩ San là tốt rồi.”
Bố mẹ đều gặp qua Mĩ San, đối với cô ấy đánh giá cũng không sai, hẳn là sẽ yên tâm.
“Em thật sự ở cùng một chỗ với cô ấy sao?”
Vệ Hòe Tư không tin lời nói của cô.
Khuôn mặt của Đổng Thuần An hiện lên biểu cảm không dám tin:
“Anh sẽ không cho rằng với bộ dạng hiện tại này của em còn có người muốn theo đuổi sao?”
Không thể nói rõ tới là vì sao, nhưng Vệ Hòe Tư nhẹ nhàng thở ra.
“Có lẽ vẫn là có a.”
Chỉ cần cô dấu diếm nha bộ kia, bề ngoài vẫn rất doạ người. Ở Đài Bắc hơn nửa năm, bề ngoài của Thuần An cũng theo đó mà thay đổi, cô không chỉ còn mặc áo cotton, quần jeans, ăn mặc còn có chút vị của nữ nhân hơn, mái tóc lúc đầu cũng dài hơn, sinh ra cảm giác có phần phóng khoáng.
Nếu không phải từ nhỏ nhìn Thuần An lớn lên, thật đúng là sẽ không nhận ra cô gái trước mắt này sẽ là bé con hay chảy nước mắt nước mũi bám lấy bản thân trước kia.
Đổng Thuần An không biết nên đáp lại lời của hắn như thế nào, chỉ có thể giương mắt to nhìn hắn hồi lâu, sau đó mệnh lệnh bản thân nâng bước chân rời hắn đi.
Cô đã nhận mệnh, cứ tưởng rằng lên Đài Bắc về sau, mỗi ngày cô có thể nhìn thấy Vệ Hòe Tư, lại giống như trước kia có thể cả ngày ở cùng một chỗ với hắn, kết quả người ta đã có bạn gái, như vậy còn muốn đùa giỡn như thế nào?
Có lẽ cô có thể đem Vệ Hòe Tư thỉnh thoảng biểu hiện quan tâm ở trong lòng, nhưng mà chỉ giới hạn ở như vậy mà thôi, cô sẽ không lại bởi vậy mà tâm tình phập phồng bất định.
Lúc này Vệ Hòe Tư đi theo, hắn đi đến bên cạnh cô cùng cô sóng vai mà đi.
Đổng Thuần An dừng lại bước chân, xoay người ngẩng đầu nhìn hắn:
“Anh đi theo em làm cái gì?”
“Đi xem em ở đâu.”
“Cái này đâu có quan trọng gì.”
Trên mặt cô có chút khó xử.
“Em đã không ở cùng với con trai, lại có cái gì không thuận tiện đâu.”
“Em còn có bạn bè ở cùng a!”
“Cô ấy sẽ không mang bạn trai về nhà sao?”
Rời quê nhà đến Đài Bắc, tựa như rời đi cái lồng chim, rất ít người sẽ đem giữ vững được bản thân, chẳng lẽ Thuần An muốn nói cho hắn các cô đều tuân thủ nghiêm ngặt giữ bổn phận sao?
“Chúng ta sẽ không mang anh trai về nhà nghe dạy bảo.”
Cô cố ý nói như vậy.
“Em có thể đừng coi anh là anh trai một lần.”
Vệ Hòe Tư nâng tay đè đầu của cô lại, đem cô chuyển hướng lúc đầu, thúc giục cô đi tiếp.
Đổng Thuần An bị đẩy một phen, dưới chân chỉ di động một bước, một bộ dáng không cam nguyện.
“Em không dẫn anh đi, anh liền lập tức gọi điện thoại nói cho người nhà của em.”
“Anh uy hiếp em sao?”
“Không sai!”
*****
“Thuần An, mình muốn xem phim muộn, bạn có muốn đi cùng hay không?”
Tưởng Mĩ San một hồi chạy vào trong phòng liền kêu to, ngay cả cửa cũng không gõ liền trực tiếp mở ra cửa phòng của Đổng Thuần An, lại bị cảnh tượng bên trong dọa phát hoảng.
Cái nam tử đang ngồi trên sàn nhà bên cạnh giường đọc sách không phải là Vệ Hoè Tư sao? Tại sao hắn lại có thể ở chỗ này?
Tưởng Mĩ San tầm mắt vừa chuyển, chuyển đến trên mặt của cô gái đang ngủ say trên giường, kia thật là Đổng Thuần An không sai, cô ấy ngủ có chút say, nhưng đây là phòng của cô ấy, chắc không phải là Vệ Hòe Tư sẽ xuất hiện tại nơi này a.
“Vệ Hòe Tư, làm sao anh có thể ở chỗ này?”
“Anh đến xem cô ấy ở đâu.”
Vệ Hòe Tư giương mắt nhìn cô, trên mặt cũng không có chút ngại ngùng hoặc bất an, thậm chí còn không có tính toán muốn đứng dậy.
“Cô ấy ngủ.”
Điều này hiển nhiên là sự thật, kỳ thực Tưởng Mĩ San muốn biết là trước khi Đổng Thuần An ngủ bọn họ có làm qua chuyện gì hay không.
“Cô ấy lên cơn sốt, uống thuốc hạ sốt liền ngủ.”
“Em đang đợi bạn sẽ cùng đi xem phim, anh... Vẫn là em ở lại chỗ này chăm sóc cô ấy thôi?”
Tưởng Mĩ San chần chờ nhìn Vệ Hòe Tư một cái, thực hoài nghi nam nhân này đến tột cùng là làm sao làm được? Ngay cả ngồi trên giường đọc sách, tư thế như vậy đều có thể khiến hắn trông đẹp trai hơn người khác vài lần, mà hắn... Chẳng lẽ sẽ không tiếp tục ở tại chỗ này đi?
“Anh ở chỗ này chăm sóc cô ấy là tốt rồi, em cứ đi đi.”
“Ân.” Tưởng Mĩ San gật gật đầu, lại nhìn hai người trong phòng liếc mắt một cái.
Mặt của Thuần An quay về phía Vệ Hòe Tư, tuy rằng Vệ Hòe Tư ngồi ở dưới sàn, nhưng thân mình cũng là hướng bên Thuần An, cái này xem ra thật sự rất ám muội, vì sao hai người này không dứt khoát ở cùng nhau đâu? Cô thực sự nhìn ra được Vệ Hoè Tư đúng là rất chú ý đến Thuần An a!
Tiếng đóng cửa khiến cho Đổng Thuần An hơi hơi giật mình, Vệ Hòe Tư rũ mắt nhìn cô, nâng tay lau mồ hôi cho cô, theo sợi tóc trượt tới gương mặt của cô, cuối cùng dừng lại bên môi của cô. Thật không nghĩ ra cô cho rằng đeo nha bộ là có thể thay đổi chút cái gì sao? Chiếc răng nhỏ kia rõ ràng là rất đáng yêu, hay là cô để ý lời nói của hắn ngày đó?
Lông mi thật dài run rẩy vài cái, người trên giường thở dài, một tay của Vệ Hòe Tư chuyển đến cái trán của cô, nhiệt độ so buổi chiều tốt hơn nhiều, nhưng mà vẫn còn hơi cao.
“Sao anh vẫn còn ở đây?”
Giọng nói của cô có chút khàn khan vì vừa tỉnh ngủ.
“Nếu em vẫn còn sốt cao anh sẽ đưa em đi bệnh viện.”
Vệ Hòe Tư không có trực tiếp trả lời câu hỏi của cô.
“Em đã tốt hơn nhiều.”
Đổng Thuần An vừa nói vừa nhăn mày lại.
Vốn cho là chỉ là bị mặt trời chiếu vào nên có chút nóng đầu, nào biết về đến nhà cả khuôn mặt đỏ không thể tưởng tượng được, đỏ rực bất thường kia khiến cho Vệ Hoè Tư phát hiện cô không thích hợp, bàn tay hướng cái trán của cô phát hiện cô phát sốt.
Liền đi theo cô ép buộc cô nằm xuống giường, hắn đến quầy thuốc gần đó mua thuốc hạ sốt, sau khi uống thuốc xong cô liền mê man ngủ thiếp đi.
“Em đau đầu có phải hay không?”
“Mang nha bộ vốn sẽ đau đầu.”
Đổng Thuần An không hy vọng hắn thực cho rằng cô bị bệnh bất tỉnh, cho nên đem đau đầu đổ lỗi ở nha bộ.
“Vậy vì sao em muốn mang nha bộ?”
Vệ Hòe Tư đối với việc cô mang nha bộ luôn luôn là rất không vừa lòng.
“Em không muốn cả đời giả bộ đáng yêu.”
Cô nhắm mắt lại, không biết là vì đau đầu, hay là vì hắn ở ngay tại trước mắt, thế nhưng cô cảm thấy mũi có chút chua sót.
“Em thực sự không muốn vĩnh viễn chỉ có thể làm em gái của người ta...”
Trong suốt thời gian còn lại của học kỳ, Đổng Thuần An cũng không chạm mặt Vệ Hoè Tư, không biết là ai đang tận lực trốn ai, khoảng cách chỉ có hai dãy phố vẫn có thể đem hai người cách thật xa.
Đổng Thuần An không rõ cái hôn kia đến cùng là có ý tứ gì, nhưng cô không dám nghĩ, cô sợ khiến cho bản thân nhiều ảo tưởng, sau này chỉ biết ngã thảm hại hơn.
“Chừng nào thì bạn trở về?”
“Hai ngày nữa.”
Đã bắt đầu được nghỉ đông, người nhà gọi điện thoại hỏi cô khi nào thì phải về nhà.
“Mẹ muốn con thuận tiện kêu Hòe Tư cùng nhau trở về mừng năm mới.”
“A?” Đổng Thuần An sửng sốt một chút, cô không biết có nên nói cho người nhà về mối quan hệ của cô và Vệ Hòe Tư hay không, bọn họ đã sớm ngay cả bằng hữu cũng không phải.
“A cái gì mà a? Con ở Đài Bắc được người ta chiếu cố không ít, nó là một người cô đơn, chẳng lẽ để cho nó một người ở Đài Bắc mừng năm mới a, đương nhiên là muốn con và nó cùng nhau trở về.”
“Không tốt lắm đâu...”
Cô không có dũng khí đến hỏi Vệ Hòe Tư, nếu hắn thực sự cùng cô về nhà mừng năm mới, đến lúc đó mọi người lại sẽ nghĩ sao?
“Con có hiểu lễ phép hay không a! Lại nói Hòe Tư cũng không phải người khác, lấy quan hệ của hai nhà chúng ta, cùng nhau mừng năm mới cũng thật bình thường, dù sao gọi con đi thì con phải đi!”
Tắt điện thoại di động đi, trong lòng Đổng Thuần An bất ổn, nếu cô không đi hỏi Vệ Hòe Tư, người nhà gọi điện thoại cho hắn nhắc tới chuyện này thì làm sao bây giờ? Cô không muốn để người nhà biết quan hệ của cô và Vệ Hòe Tư đã lạnh nhạt, từ sau cái hôn kia cô cũng chưa thấy qua hắn.
Nhưng mà thốt ra lời này, người nhà không biết sẽ nghĩ sao, trọng điểm là cô tuyệt đối không muốn cho người nhà biết giữa cô và Vệ Hoè Tư có cái gì không vừa lòng, tất cả mọi người đều biết cô có bao nhiêu mong muốn ở cùng với Vệ Hòe Tư, cho nên cô mới nỗ lực thi đậu vào trường đại học này, bây giờ là lúc mà giấc mộng của cô trở thành hiện thực, cô lại cùng tình nhân trong mộng có chỗ không tốt.
“Mình nên làm cái gì bây giờ?”
Đem hết thảy nói cho Tưởng Mĩ San biết, cô cần nghe ý kiến của bạn tốt.
“Đi nói với hắn a.”
Tưởng Mĩ San còn không biết giữa bọn họ đã từng hôn môi qua, nhưng mà cô cũng hoài nghi gần đây sao Thuần An lại luôn luôn tránh mặt Vệ Hòe Tư.
“Mình cảm thấy không tốt lắm, dù sao anh ấy có cuộc sống của anh ấy, mình sợ về sau mọi người trong nhà lại hiểu lầm...”
“Nghĩ bạn cùng hắn nên trở thành một đôi sao?”
“Dù sao mình cảm thấy như vậy không tốt lắm.”
Đổng Thuần An cũng có băn khoăn của cô.
“Bạn sợ cái gì? Hiện tại bạn đã là cái dạng này, không có ai tin tưởng các người có cơ hội.”
Tưởng Mĩ San nghẹn cười nói.
Đổng Thuần An bất đắc dĩ đối với gương lộ ra cười khổ, cô cũng biết hiện tại không có ai đem cô và một người con trai nào trở thành một đôi, cô gái trong gương vẫn một đôi mắt to như trước, khuôn mặt trằng nõn như trứng bóc cộng thêm ngoại hình khéo léo chắc chắn là thập phần hấp dẫn người, nhưng mà cô gái này lại mang nha bộ (bộ khung nắn răng đó chắc ai cũng biết nhỉ, hehe, mình để là nha bộ cho hay nha), hết thảy liền không giống nhau.
*****
Nhìn cô gái có đôi mắt to trước mặt ánh mắt lại có chút bất an, miệng cũng mím quá chặt chẽ, giống như rất sợ hãi lại bị cường hôn như lần trước.
Vệ Hòe Tư nghiêng người dựa vào tường, lặng lẽ nhìn cô muốn nói gì.
“Anh trai của em bảo em tới hỏi anh, có muốn về nhà em mừng năm mới hay không?”
Khi cô nói chuyện bộ dáng có chút không giống nhau, giọng nói đều có vẻ có chút mơ hồ.
“Không cần, anh nghĩ tự mình mừng thôi.”
Hắn biết người của Đổng gia đối đãi với hắn như người một nhà, nhưng ngày hội mừng năm mới loại này đối với hắn mà nói thật sự không có ý nghĩa gì.
“Nhưng mà... Nếu anh không theo em cùng nhau trở về...”
Đổng Thuần An có chút sốt ruột, cô không muốn cùng Vệ Hòe Tư cùng nhau về nhà mừng năm mới, nhưng mà nếu hắn không cùng cô trở về, một mình cô phải đi đối mặt với những câu hỏi của mọi người, bởi vậy mọi người trong nhà chỉ biết quan hệ của cô và Vệ Hòe Tư có biến cố, cũng biết ảo tưởng của cô tan biến, tiếp theo cô sẽ gặp bao nhiêu ánh mắt quan tâm thương hại a!
“Em có thể nói chuyện rõ ràng một chút hay không?”
Vì sao hắn cảm thấy Thuần An có chút không giống nhau? Trong mắt của cô có chút sốt ruột, nhưng mà khi nói lên lại nói ấp a ấp úng.
“Em nói, em hi vọng anh theo em hai chúng ta cùng nhau trở về mừng năm mới.”
Đổng Thuần An thử khiến cho bản thân nói rõ ràng từng chữ một, nhưng mà từ sau khi cô đeo nha bộ nói chuyện đều luôn luôn như vậy, cô phải mang hai năm mới có thể đem cái răng nhỏ đáng yêu tượng trưng chưa trưởng thành kia sửa chữa lại.
“Vì sao?”
Ánh mắt Vệ Hòe Tư híp lại, hắn tựa hồ nhìn thấy gì đó.
Cô cắn môi bộ dạng trông rất khó mở miệng, tiếp theo cô bỏ qua.
“Anh không muốn trở về thì thôi, em chỉ là tới hỏi một chút mà thôi. Không có việc gì, em đi trước.”
Cô vừa xoay người, Vệ Hòe Tư lại kéo tay của cô lại, đem cô quay trở lại.
“Em mang nha bộ làm gì?”
Hắn nắm giữ cằm của cô buộc cô phải ngẩng đầu nhìn mình, quả nhiên thấy hàm răng của cô nhiều thêm một bộ kim loại sáng ngời.
“Sửa chữa răng nanh.”
Cô có chút khó khăn đẩy tay của hắn ra, lui ra phía sau vài bước.
“Em không có việc gì à mà đi sửa chữa răng làm gì?”
Hàm răng của cô rõ ràng không có vấn đề gì, hắn đều biết đến đều thật hoàn mỹ không phải sao? Trừ bỏ cái răng nhỏ đáng yêu kia... Là cô cố ý làm xấu bản thân sao?
“Bây giờ còn đang đi học nên trước tiên chuẩn bị cho tốt, về sau ra xã hội tìm việc tương đối tốt.”
Đổng Thuần An nói ra lý do suy nghĩ của bản thân.
Nhưng xem ra lý do này cũng không được Vệ Hòe Tư chấp nhận, chẳng qua là hắn nghiêng nghiêng liếc mắt nhìn cô một cái, vẻ mặt không cho là đúng cùng với chán ghét, sau đó buông lỏng cô ra.
“Xấu muốn chết!”
Có đôi khi hắn cũng không biết vì sao muốn dùng loại thái độ này đối mặt với Thuần An, giống như chỉ cần hắn có điểm lạnh nhạt, dường như là có thể ngăn trở tình cảm trong lòng cô sinh ra.
Câu nói “xấu muốn chết” kia của hắn lại đâm thật sâu làm lòng của Thuần An bị thương.
“Em cao hứng!”
Vẻ mặt của hắn khiến cho cô một bụng khổ sở, ngay cả câu chào tạm biệt cũng chưa nói xoay người bước đi.
“Thuần An, em đi đâu?”
Vệ Hòe Tư gọi cô lại, chỉ vì biểu cảm nhìn như bị thương của cô kia làm cho hắn không thoải mái.
“Chuyện không liên quan đến anh.”
Dù sao chính là hắn ngại cô phiền toái không phải sao? Hiện tại cô còn đeo nha bộ, vừa vặn có thể đem hắn sợ tới mức chạy rất xa đi.
“Khi nào thì em trở về?”
Cô phải về nhà mừng năm mới, mấy ngày nay hẳn là sẽ đi trở về đi?
Dừng lại bước chân, Đổng Thuần An rầu rĩ quăng ra một câu:
“Ngày mai.”
Cô cũng phải đấu tranh nội tâm hồi lâu mới đến đây, nếu không phải ngày mai cô phải đi về, cô cũng sẽ không thể tới hỏi hắn chuyện có muốn trở về mừng năm mới hay không, cô lo lắng trở về phải đối mặt với bao nhiêu ánh mắt ngi ngờ, nhưng những thứ này đó cô đều kiên trì thừa nhận, sự tình đã đến tình trạng này, cô thì phải làm thế nào đây? Cô cũng không thể buộc lấy Vệ Hòe Tư bắt hắn về nhà cùng cô mừng năm mới đi.
Hơn nữa... Có lẽ hắn đã cùng La Quế Nghi có kế hoạch của hắn.
“Nếu anh trai em gọi điện thoại hỏi anh, anh nói với anh ấy là em đã từng đề cập với anh.”
“Được.”
Vệ Hòe Tư gật gật đầu, hai tay vây ở trước ngực, trong mắt hiện qua tia do dự, nhưng lập tức hắn lại phủ quyết bản thân mềm lòng.
Không còn lời nào để nói, Đổng Thuần An nhấc chân đi về chỗ ở, phía sau không lại có người gọi cô lại. Đó không phải là điều cô mong muốn sao? Rõ ràng là cô có thể gọi điện thoại hỏi hắn là tốt rồi, nhưng trong lòng cô lại nhịn không được muốn gặp mặt hắn một chút, cô biết bộ dáng bây giờ của bản thân sẽ không có người nào thích, ai sẽ thích một người mang nha bộ đâu?
Tưởng Mĩ San cũng nói cô ngốc, nhưng mà lại không thể không tán thành cách nói của Đổng Thuần An, chờ khi cô ba mươi bốn mươi tuổi, lẽ nào cô còn muốn chỉ làm một cô gái đáng yêu sao? Chiếc răng nhỏ kia có lẽ thật sự đáng yêu, nhưng đáng yêu chẳng phải điều cô cần, nếu có thể sửa chữa răng nhỏ, để cho người khác không hiểu lầm đối với cô, vậy thì cô nguyện ý.
Bởi vậy, nếu như lại có nam nhân nào hôn cô, lý do cũng không phải là bởi vì hắn chưa từng hôn qua cô gái có răng nanh nhỏ đả thương người như vậy.
Cô không muốn để cho Vệ Hòe Tư biết cô thật để ý, nhưng mà hắn đã nhìn ra sao? Hắn sẽ lại để ý sao? Đổng Thuần An lắc lắc đầu, dứt khoát chạy chậm bước đứng lên, cô nên trốn tránh không phải là Vệ Hòe Tư, mà là lòng của cô.
*****
Năm nay cũng không có trôi qua gian nan như trong tưởng tượng như vậy.
Đổng Thuần An không có nói cho gia đình chuyện Vệ Hòe Tư đã có bạn gái, mà người nhà cũng không có hỏi cô, ngược lại là Vệ Hòe Tư gọi điện đến chúc tết, hành động này càng thêm củng cố địa vị của hắn ở Đổng gia.
“Hòe Tư công việc nhiều, một người ở Đài Bắc vừa học vừa làm cũng thật vất vả, con cũng đừng tạo thành phiền toái cho người ta nha.”
Mọi người dặn dò quả thực khiến cho Đổng Thuần An chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt, trời mới biết hiện tại cô cùng Vệ Hòe Tư đã không như dĩ vãng, bọn họ thậm chí không thể được cho là bằng hữu, nhưng mà cô lại cái gì cũng không thể nói.
Qua năm lên Đài Bắc là do Tưởng Mĩ San lái xe tới đón cô, học kỳ này Tưởng Mĩ San tìm được phòng ở mới, bởi vì nhà mới có chỗ đậu xe, cho nên cô ấy dứt khoát chạy xe đem lên Đài Bắc, phòng mới vẫn còn có phòng trống, cô liền tìm Đổng Thuần An cùng nhau ở, thời gian lên Đài Bắc sớm cũng là vì muốn có nhiều thời gian sắp xếp nhà mới một chút.
“Người nhà của bạn đối với nha bộ của bạn có ý kiến gì không?”
“ Tự nhiên là mắng một trận.”
Dù sao cô đã quyết định muốn đeo, liền tính bị mắng cô vẫn sẽ không thay đổi tâm ý.
“Xem ra bạn qua tuổi này vẫn không suôn sẻ.”
“Con út chính là mệnh khổ như vậy, mọi người trong nhà đều muốn quản mình một cái.”
Ai nói con út là hạnh phúc nhất?
“Bọn họ không nhắc tới Vệ Hòe Tư sao?”
“Anh ấy gọi điện về chúc tết bố mẹ mình.”
Đổng Thuần An nói đơn giản một ít tình huống.
“Bạn có nói với hắn chuyện bạn muốn chuyển đi không?”
“Nói với Vệ Hòe Tư?”
Đổng Thuần An kinh ngạc liếc nhìn cô một cái.
“Mình không cảm thấy cần thiết phải nói cho anh ấy, vì sao phải nói cho anh ấy?”
“Người nhà bạn không phải là muốn hắn chiếu cố bạn sao? Muốn để bọn họ phát hiện bạn không ở nhà cũ trước đây, tình huống của bạn và Vệ Hoè Tư lạnh nhạt không phải muốn sang tỏ sao?”
Tưởng Mĩ San nhắc nhở nói.
“Cho sáng tỏ liền cho sáng tỏ đi, dù sao mình cũng không mở miệng được.”
Trong giọng nói của Đổng Thuần An có nhàn nhạt tuyệt vọng.
“Tiểu thư, điều này lại không có gì đáng ngại, cuộc sống đều không phải có thể được như ý muốn của con người, vui vẻ chút, nhà mới thật không tệ đâu!”
Tưởng Mĩ San thử nhắc tới một ít chuyện tương đối làm người ta vui vẻ.
“Đúng rồi, mình muốn cám ơn bạn đã cho mình cùng chuyển vào đó ở.”
Chỗ ở mới chẳng những rộng lớn không ít, hơn nữa tiền thuê nhà cũng chỉ bằng giá thuê nhà ban đầu, bởi vì phòng ở là do người lớn trong nhà của Tưởng Mĩ San tìm cho, cho nên tiền thuê cũng chỉ là lấy một ít ý tứ mà thôi.
“Một mình mình ở trong căn nhà lớn như vậy cũng rất buồn a.”
Cô biết Thuần An không muốn tiếp tục ở chỗ kia, thực sự nhà thuê ban đầu cách chỗ của Vệ Hòe Tư rất gần, nếu thường xuyên gặp được hắn và bạn gái cùng ra cùng vào, thật đúng là khó chịu không nhỏ đâu.
“Có lẽ cách xa anh ấy một chút, mình mới có thể tốt hơn một ít đi.”
Đổng Thuần An vuốt vuốt đôi môi của mình, không muốn nhớ lại nụ hôn của đêm hôm đó, chỉ không ngừng nói cho bản thân rằng Vệ Hòe Tư đã có La Quế Nghi, cô ta là con gái ông chủ tương lai của hắn, còn cô đâu? Cô chỉ là con gái của gia đình mà hắn đi qua ăn cơm mà thôi, cô cũng không muốn nghĩ quá tệ về Vệ Hòe Tư, nhưng điều này không thể phủ nhận cũng quá trùng hợp? Cô phảng phất đem cây gậy giao cho La Quế Nghi đi, Vệ Hòe Tư là bất đắc dĩ mới chăm sóc cô thôi, bây giờ hắn có cam tâm tình nguyện qua lại với La Quế Nghi hay không?
*****
Đi ra cổng trường, Đổng Thuần An giơ tay lên che nắng, nên là mùa mưa dầm lại ngoài ý muốn mặt trời lại rực rỡ chiếu sáng, phơi cô cơ hồ không mở mắt ra được.
Thừa dịp buổi chiều không có tiết học, cô tính toán trước tiên ăn một chút gì đó rồi trở về viết báo cáo, nhưng mà ở gần trường học ăn cái gì bây giờ, cái này có chút nguy hiểm, cô cũng không muốn gặp phải Vệ Hòe Tư.
Bước chân vừa chuyển, cô quyết định vẫn là nên đi đường vòng thôi, chỗ ở mới cũng cách trường học không xa lắm, lại ngược hướng với chỗ ở ban đầu, cơ hội gặp phải Vệ Hòe Tư đương nhiên sẽ giảm đi rất nhiều, trừ phi là Vệ Hòe Tư cố ý tìm cô.
Cô đi vào vỉa hè ven đường, tay che nắng vừa buông xuống liền thấy Vệ Hoè Tư đứng ở phía trước. Theo bộ dáng của hắn xem ra, nói rõ là đang chờ cô.
Trong lòng Đổng Thuần An kêu to muốn cô ngay lập tức chạy như điên rời đi, nhưng mà chân của cô lại giống như tự có ý thức, thuận theo trong lòng một cái ý niệm tò mò khác, hướng hắn đi đến.
“Em chuyển nhà có phải không?”
Vệ Hòe Tư nhận được mấy thứ đặc sản nổi tiếng mà cô mang từ quê nhà lên, là vội vàng đưa tới chỗ ở, trong lúc nhất thời hắn cũng không nghĩ nhiều lắm, thẳng đến khi hắn phát hiện học muội thuê xuống nhà trọ mà cô ở lúc trước, mới biết được cô đã chuyển đi rồi.
Mà thời gian chỉ vẻn vẹn cách hai tháng, mà hai tháng này hắn chưa thấy qua Thuần An, cô cũng không có tới tìm hắn, hắn biết cô đang tận lực trốn hắn, bằng không chỉ cách hai dãy phố, ngay cả vội vàng dùng tới nhà ở cũng không tránh khỏi không hợp lẽ thường, nào biết ngay cả mọi người nói cô chuyển đi rồi.
Đổng Thuần An không biết bản thân có nên hay không nói cho hắn, nhưng đúng là vẫn còn gật đầu.
“Vì sao đột nhiên chuyển đi?”
“Em tìm được người cùng nhau thuê phòng.”
Đây có hai loại giải thích, bình thường căn bản là cô thực sự tìm người cùng thuê phòng, tương đối làm người ta ghé mắt là cô tìm đối tượng là nam, hiện tại rất nhiều cặp tình nhân ở bên ngoài thuê nhà sống như cuộc sống vợ chồng, loại tình hình này ở trong sinh viên rất thông thường.
“Em có biết bản thân đang làm cái gì không?”
Vệ Hòe Tư nhăn mày lại, vẻ mặt có chút không ủng hộ.
“Đương nhiên là em biết.”
Đổng Thuần An có chút phòng vệ đem hai tay ôm ở trước ngực.
“Em nghĩ hai người cùng nhau ở cũng không sao, hơn nữa chúng ta có thể chăm sóc lẫn nhau, tiền thuê nhà cũng tiện.”
Liền phương tiện kinh tế xem ra cũng thật hợp lý, không phải sao?
“Có phải em thiếu tiền hay không?” Hắn nheo mắt lại nhìn cô.
“Hiện tại không thiếu.”
Tuy rằng người trong nhà sẽ cho cô tiền tiêu vặt, nhưng mà cho dù cho nhiều hơn nữa cô cũng không có khả năng giống Tưởng Mĩ San ra tay hào phóng như vậy, mặc dù người nhà cố gắng, tiền của cô cũng chỉ đủ dùng mà thôi.
“Nếu như em thiếu tiền có thể nói với anh.”
Vệ Hòe Tư lo lắng cô sẽ vì tiền làm ra cái việc gì ngốc. Đổng Thuần An kỳ quái nhìn hắn một cái, cô biết Vệ Hòe Tư là một người sống ở bên ngoài, đi làm kiếm tiền chắc là cũng không nhiều, hơn nữa hắn còn phải đi học, rồi còn tiền thuê nhà và các chi phí khác, làm sao hắn còn tiền mà giúp đỡ cô đâu?
“Không cần, em có bạn bè có thể giúp em.”
Dù sao mọi người cũng muốn phân rõ giới hạn, sẽ lại không cần đến tiết mục một bộ anh trai chăm sóc em gái này.
“Em không muốn nói với anh là em nghỉ ngơi ở đâu sao?”
“Có cần thiết không?”
“Nếu người nhà của em gọi điện tới hỏi anh thì sao?”
“Cứ nói em ở cùng với Mĩ San là tốt rồi.”
Bố mẹ đều gặp qua Mĩ San, đối với cô ấy đánh giá cũng không sai, hẳn là sẽ yên tâm.
“Em thật sự ở cùng một chỗ với cô ấy sao?”
Vệ Hòe Tư không tin lời nói của cô.
Khuôn mặt của Đổng Thuần An hiện lên biểu cảm không dám tin:
“Anh sẽ không cho rằng với bộ dạng hiện tại này của em còn có người muốn theo đuổi sao?”
Không thể nói rõ tới là vì sao, nhưng Vệ Hòe Tư nhẹ nhàng thở ra.
“Có lẽ vẫn là có a.”
Chỉ cần cô dấu diếm nha bộ kia, bề ngoài vẫn rất doạ người. Ở Đài Bắc hơn nửa năm, bề ngoài của Thuần An cũng theo đó mà thay đổi, cô không chỉ còn mặc áo cotton, quần jeans, ăn mặc còn có chút vị của nữ nhân hơn, mái tóc lúc đầu cũng dài hơn, sinh ra cảm giác có phần phóng khoáng.
Nếu không phải từ nhỏ nhìn Thuần An lớn lên, thật đúng là sẽ không nhận ra cô gái trước mắt này sẽ là bé con hay chảy nước mắt nước mũi bám lấy bản thân trước kia.
Đổng Thuần An không biết nên đáp lại lời của hắn như thế nào, chỉ có thể giương mắt to nhìn hắn hồi lâu, sau đó mệnh lệnh bản thân nâng bước chân rời hắn đi.
Cô đã nhận mệnh, cứ tưởng rằng lên Đài Bắc về sau, mỗi ngày cô có thể nhìn thấy Vệ Hòe Tư, lại giống như trước kia có thể cả ngày ở cùng một chỗ với hắn, kết quả người ta đã có bạn gái, như vậy còn muốn đùa giỡn như thế nào?
Có lẽ cô có thể đem Vệ Hòe Tư thỉnh thoảng biểu hiện quan tâm ở trong lòng, nhưng mà chỉ giới hạn ở như vậy mà thôi, cô sẽ không lại bởi vậy mà tâm tình phập phồng bất định.
Lúc này Vệ Hòe Tư đi theo, hắn đi đến bên cạnh cô cùng cô sóng vai mà đi.
Đổng Thuần An dừng lại bước chân, xoay người ngẩng đầu nhìn hắn:
“Anh đi theo em làm cái gì?”
“Đi xem em ở đâu.”
“Cái này đâu có quan trọng gì.”
Trên mặt cô có chút khó xử.
“Em đã không ở cùng với con trai, lại có cái gì không thuận tiện đâu.”
“Em còn có bạn bè ở cùng a!”
“Cô ấy sẽ không mang bạn trai về nhà sao?”
Rời quê nhà đến Đài Bắc, tựa như rời đi cái lồng chim, rất ít người sẽ đem giữ vững được bản thân, chẳng lẽ Thuần An muốn nói cho hắn các cô đều tuân thủ nghiêm ngặt giữ bổn phận sao?
“Chúng ta sẽ không mang anh trai về nhà nghe dạy bảo.”
Cô cố ý nói như vậy.
“Em có thể đừng coi anh là anh trai một lần.”
Vệ Hòe Tư nâng tay đè đầu của cô lại, đem cô chuyển hướng lúc đầu, thúc giục cô đi tiếp.
Đổng Thuần An bị đẩy một phen, dưới chân chỉ di động một bước, một bộ dáng không cam nguyện.
“Em không dẫn anh đi, anh liền lập tức gọi điện thoại nói cho người nhà của em.”
“Anh uy hiếp em sao?”
“Không sai!”
*****
“Thuần An, mình muốn xem phim muộn, bạn có muốn đi cùng hay không?”
Tưởng Mĩ San một hồi chạy vào trong phòng liền kêu to, ngay cả cửa cũng không gõ liền trực tiếp mở ra cửa phòng của Đổng Thuần An, lại bị cảnh tượng bên trong dọa phát hoảng.
Cái nam tử đang ngồi trên sàn nhà bên cạnh giường đọc sách không phải là Vệ Hoè Tư sao? Tại sao hắn lại có thể ở chỗ này?
Tưởng Mĩ San tầm mắt vừa chuyển, chuyển đến trên mặt của cô gái đang ngủ say trên giường, kia thật là Đổng Thuần An không sai, cô ấy ngủ có chút say, nhưng đây là phòng của cô ấy, chắc không phải là Vệ Hòe Tư sẽ xuất hiện tại nơi này a.
“Vệ Hòe Tư, làm sao anh có thể ở chỗ này?”
“Anh đến xem cô ấy ở đâu.”
Vệ Hòe Tư giương mắt nhìn cô, trên mặt cũng không có chút ngại ngùng hoặc bất an, thậm chí còn không có tính toán muốn đứng dậy.
“Cô ấy ngủ.”
Điều này hiển nhiên là sự thật, kỳ thực Tưởng Mĩ San muốn biết là trước khi Đổng Thuần An ngủ bọn họ có làm qua chuyện gì hay không.
“Cô ấy lên cơn sốt, uống thuốc hạ sốt liền ngủ.”
“Em đang đợi bạn sẽ cùng đi xem phim, anh... Vẫn là em ở lại chỗ này chăm sóc cô ấy thôi?”
Tưởng Mĩ San chần chờ nhìn Vệ Hòe Tư một cái, thực hoài nghi nam nhân này đến tột cùng là làm sao làm được? Ngay cả ngồi trên giường đọc sách, tư thế như vậy đều có thể khiến hắn trông đẹp trai hơn người khác vài lần, mà hắn... Chẳng lẽ sẽ không tiếp tục ở tại chỗ này đi?
“Anh ở chỗ này chăm sóc cô ấy là tốt rồi, em cứ đi đi.”
“Ân.” Tưởng Mĩ San gật gật đầu, lại nhìn hai người trong phòng liếc mắt một cái.
Mặt của Thuần An quay về phía Vệ Hòe Tư, tuy rằng Vệ Hòe Tư ngồi ở dưới sàn, nhưng thân mình cũng là hướng bên Thuần An, cái này xem ra thật sự rất ám muội, vì sao hai người này không dứt khoát ở cùng nhau đâu? Cô thực sự nhìn ra được Vệ Hoè Tư đúng là rất chú ý đến Thuần An a!
Tiếng đóng cửa khiến cho Đổng Thuần An hơi hơi giật mình, Vệ Hòe Tư rũ mắt nhìn cô, nâng tay lau mồ hôi cho cô, theo sợi tóc trượt tới gương mặt của cô, cuối cùng dừng lại bên môi của cô. Thật không nghĩ ra cô cho rằng đeo nha bộ là có thể thay đổi chút cái gì sao? Chiếc răng nhỏ kia rõ ràng là rất đáng yêu, hay là cô để ý lời nói của hắn ngày đó?
Lông mi thật dài run rẩy vài cái, người trên giường thở dài, một tay của Vệ Hòe Tư chuyển đến cái trán của cô, nhiệt độ so buổi chiều tốt hơn nhiều, nhưng mà vẫn còn hơi cao.
“Sao anh vẫn còn ở đây?”
Giọng nói của cô có chút khàn khan vì vừa tỉnh ngủ.
“Nếu em vẫn còn sốt cao anh sẽ đưa em đi bệnh viện.”
Vệ Hòe Tư không có trực tiếp trả lời câu hỏi của cô.
“Em đã tốt hơn nhiều.”
Đổng Thuần An vừa nói vừa nhăn mày lại.
Vốn cho là chỉ là bị mặt trời chiếu vào nên có chút nóng đầu, nào biết về đến nhà cả khuôn mặt đỏ không thể tưởng tượng được, đỏ rực bất thường kia khiến cho Vệ Hoè Tư phát hiện cô không thích hợp, bàn tay hướng cái trán của cô phát hiện cô phát sốt.
Liền đi theo cô ép buộc cô nằm xuống giường, hắn đến quầy thuốc gần đó mua thuốc hạ sốt, sau khi uống thuốc xong cô liền mê man ngủ thiếp đi.
“Em đau đầu có phải hay không?”
“Mang nha bộ vốn sẽ đau đầu.”
Đổng Thuần An không hy vọng hắn thực cho rằng cô bị bệnh bất tỉnh, cho nên đem đau đầu đổ lỗi ở nha bộ.
“Vậy vì sao em muốn mang nha bộ?”
Vệ Hòe Tư đối với việc cô mang nha bộ luôn luôn là rất không vừa lòng.
“Em không muốn cả đời giả bộ đáng yêu.”
Cô nhắm mắt lại, không biết là vì đau đầu, hay là vì hắn ở ngay tại trước mắt, thế nhưng cô cảm thấy mũi có chút chua sót.
“Em thực sự không muốn vĩnh viễn chỉ có thể làm em gái của người ta...”