Trê xe, Phương đề nghị: Lâu lắm rồi tao không đi mua sắm, đến trung tâm thương mại đi.Được đó, mọi người hưởng ứng.
TRUNG TÂM THƯƠNG MẠI
Đến nơi, đứa nào đứa nây mát sáng hết lên, bọn nó hét một cái rõ to
" Oa, đẹp quá bây ơi!Ha...Ha...Ha. Người trong trung tâm nhìn bọn nó bằng ánh mắt ngác nhiên rồi tức giận lại chuyển sang khinh thường.
" Mấy người đó bị gì vậy" Người1
" Đúng là chập mà" Người 2
"Mấy con điên, không im lặng để người ta mua sắm, ốn ào quá đi" Người 3
" Có lẽ là mấy đứa nhà quê mới lên thành phố tính gây sự chú ý ở chốn phồn hoa này ấy mà, đúng là đữa mốc mà chòi mâm son" Người 4
Những tiến xì xầm rồi cũng tản đi, còn 4 chị nhà ta giờ đang cãi nhau um sùm:
" Đi mua sắm với tao mày" Phương đè nghị
" Thôi đi ăn, tao đói bụng" Ngọc phản bác
" Chơi game bây ơi" Hằng tí tởn
" Thôi, tao đi đọc truyện" Thơ bỏ lại một câu rồi bỏ đi. Mấy đứa kia hẹn nhau chỗ gặp mặt rồi mỗi người một ngả.
Chị Hằng nhà ta đến khu game đã thấy cực kỳ đông nhưng chỉ có mỗi trò xạ thủ bu lại một đống thôi. Chưa hiểu mô tê chi hết thì đã nghe mấy giọng nói: Anh Minh ơi, làm bạn trai em đi
"Anh Minh ơi, nhìn em có dễ thương không này"
Nhưng tất cả chấm hết bởi một câu nói của cô gái bên cạnh chàng trai kia" Tất cả cút hết cho tôi, tôi là bạn gái anh ấy". Chị Hằng nhà ta chán nản bởi câu nói cua trai lãng xẹt ấy nên quyết định đua xe. Vừa mới lên xe thì đám con gái lúc nãy lại ùa vào nhà xe, đại khái là thiếu gia Minh nhà ta nổi hứng muốn đua xe. Bọn hám trai ấy cứ thấy anh Minh nhà ta đi đâu là y như rằng cứ để xe đi sau rồi đâm nhau tùm lum khiến cả sân rộng rãi ngập tràn tiếng la hét tùm lum như bãi chiến trường. Chị Hằng quá bực tức nên quyết định ra về. Vừa xuống xe đã nghe thấy một tiếng nói:
" Này cô kia, nãy giờ tôi để ý cô rất nhiều đó nhá, chưa có cô gái nào gặp bổn thiếu gia mà không ngỏ lời yêu đâu nhá. Hay là cô thích tôi lắm nhưng mà ngại không dám nói ra nên mới chọn cách im lặng để thu hút sự chú ý của tôi. Có đúng không, nếu cô thừa nhận bổn thiếu gia có thể suy xét xem để cho cô một cái ân huệ"
Bọn con gái ồ lên tức giận chờ câu trả lời của chị Hằng.
Hằng mang một biểu tình như gặp thằng thần kinh" Are you crazy? Đầu óc anh bị chó gặm rồi à? Xin lỗi nhưng từ trước đến nay tôi chưa có biết hai từ trai đẹp là gì đâu nhé.Ai thềm cái đồ lăng nhăng như anh, chị đây"KHINH" nha. Còn cái ân huệ kia tôi gánh không nổi đâu, dành cho người khác đi nhá"
Nói rồi chị Hằng bỏ đi trong ánh mắt đen tối:Cô cứ đợi đấy"
TRUNG TÂM THƯƠNG MẠI
Đến nơi, đứa nào đứa nây mát sáng hết lên, bọn nó hét một cái rõ to
" Oa, đẹp quá bây ơi!Ha...Ha...Ha. Người trong trung tâm nhìn bọn nó bằng ánh mắt ngác nhiên rồi tức giận lại chuyển sang khinh thường.
" Mấy người đó bị gì vậy" Người1
" Đúng là chập mà" Người 2
"Mấy con điên, không im lặng để người ta mua sắm, ốn ào quá đi" Người 3
" Có lẽ là mấy đứa nhà quê mới lên thành phố tính gây sự chú ý ở chốn phồn hoa này ấy mà, đúng là đữa mốc mà chòi mâm son" Người 4
Những tiến xì xầm rồi cũng tản đi, còn 4 chị nhà ta giờ đang cãi nhau um sùm:
" Đi mua sắm với tao mày" Phương đè nghị
" Thôi đi ăn, tao đói bụng" Ngọc phản bác
" Chơi game bây ơi" Hằng tí tởn
" Thôi, tao đi đọc truyện" Thơ bỏ lại một câu rồi bỏ đi. Mấy đứa kia hẹn nhau chỗ gặp mặt rồi mỗi người một ngả.
Chị Hằng nhà ta đến khu game đã thấy cực kỳ đông nhưng chỉ có mỗi trò xạ thủ bu lại một đống thôi. Chưa hiểu mô tê chi hết thì đã nghe mấy giọng nói: Anh Minh ơi, làm bạn trai em đi
"Anh Minh ơi, nhìn em có dễ thương không này"
Nhưng tất cả chấm hết bởi một câu nói của cô gái bên cạnh chàng trai kia" Tất cả cút hết cho tôi, tôi là bạn gái anh ấy". Chị Hằng nhà ta chán nản bởi câu nói cua trai lãng xẹt ấy nên quyết định đua xe. Vừa mới lên xe thì đám con gái lúc nãy lại ùa vào nhà xe, đại khái là thiếu gia Minh nhà ta nổi hứng muốn đua xe. Bọn hám trai ấy cứ thấy anh Minh nhà ta đi đâu là y như rằng cứ để xe đi sau rồi đâm nhau tùm lum khiến cả sân rộng rãi ngập tràn tiếng la hét tùm lum như bãi chiến trường. Chị Hằng quá bực tức nên quyết định ra về. Vừa xuống xe đã nghe thấy một tiếng nói:
" Này cô kia, nãy giờ tôi để ý cô rất nhiều đó nhá, chưa có cô gái nào gặp bổn thiếu gia mà không ngỏ lời yêu đâu nhá. Hay là cô thích tôi lắm nhưng mà ngại không dám nói ra nên mới chọn cách im lặng để thu hút sự chú ý của tôi. Có đúng không, nếu cô thừa nhận bổn thiếu gia có thể suy xét xem để cho cô một cái ân huệ"
Bọn con gái ồ lên tức giận chờ câu trả lời của chị Hằng.
Hằng mang một biểu tình như gặp thằng thần kinh" Are you crazy? Đầu óc anh bị chó gặm rồi à? Xin lỗi nhưng từ trước đến nay tôi chưa có biết hai từ trai đẹp là gì đâu nhé.Ai thềm cái đồ lăng nhăng như anh, chị đây"KHINH" nha. Còn cái ân huệ kia tôi gánh không nổi đâu, dành cho người khác đi nhá"
Nói rồi chị Hằng bỏ đi trong ánh mắt đen tối:Cô cứ đợi đấy"