Edit: Ya
Lúc Diệp Dao đến thăm Lục Tầm, thấy Lục Tầm đã đỡ sốt, làm cho cậu thở phào nhẹ nhõm.
Tuy rằng sức khoẻ của Lục Tầm đã đỡ hơn rất nhiều, chỉ còn hơi ho, nhưng khi thấy Diệp Dao đến nhà thăm hắn, đột nhiên hắn lại có ý nghĩ không muốn hạ sốt nữa.
Diệp Dao mang theo cháo đến cho hắn, Lục Tầm nhận lấy, trong lúc Diệp Dao định quay đầu đi thì hắn lại lui lại một bước, nhường đường để Diệp Dao đi vào.
Ở một không gian chỉ thuộc về một mình hắn, hắn lại chủ động mở một cánh cửa để người khác đi vào.
"Tôi không ăn được nhiều như vậy, không thể lãng phí được, hay chúng ta ăn chung đi, tôi với cậu mỗi người một nửa ." Lục Tầm trầm giọng nói.
Diệp Dao không từ chối, sau khi cậu đi vào phòng thì thấy Lục Tầm đang lục tung căn phòng của mình lên, tìm ra được một bộ chén đũa dùng một lần đưa cho cậu, sau đó múc một chén cháo.
Quả nhiên, một đại ca trùm trường ở một mình thì không thể nào hy vọng được rằng trong phòng hắn ở sẽ có một bộ chén đũa bình thường, dù sao một người ăn no là được, cả nhà cũng chẳng còn ai khác để mà đói.
Cháo đã được bày trên mặt bàn, Diệp Dao không nói thêm gì nữa, ngồi vào bàn chuẩn bị ăn chung với Lục Tầm.
Lục Tầm húp một ngụm cháo, rồi ngước lên nhìn Diệp Dao, cứ lặp đi lặp lại như vậy, càng nhìn lại thấy cháo càng ngon.
Lục Tầm nghẹt mũi, từ đầu đã không biết được mùi vị của chén cháo này như thế nào, thế mà bây giờ hắn lại thấy chén cháo này thơm nức mũi, vừa mềm vừa thơm, là chén cháo ngon nhất từ trước đến giờ hắn được ăn.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên họ ăn cùng nhau, lúc ở nhà ăn ở trường họ cũng thường xuyên ngồi ăn chung bàn, nhưng lần đầu tiên họ ăn cùng với nhau trong hoàn cảnh như vậy.
Ăn cơm chung ở nhà với Diệp Dao có một cảm giác ấm áp đến lạ, không hề giống như khi ăn ở bên ngoài.
Nếu sau này có nhiều cơ hội hơn nữa, có thể ăn cơm chung với Diệp Dao như vậy nữa thì tốt rồi.
Diệp Dao nhận ra quan hệ của mình và Lục Tầm càng ngày càng tốt hơn.
Ví dụ như sáng sớm trên đường đi học, cậu sẽ thường xuyên ngừng xe lại để chờ đại ca trùm trường nổi tiếng khó gần kia mua bữa sáng, sau đó hắn sẽ tiện tay mua thêm cho cậu một phần, hắn nói rằng tại mình mua nhiều nên ăn không hết, hoặc là do bữa sáng hôm nay không hợp khẩu vị, nên nhờ cậu ăn giúp.
Hay là có lúc Lục Tầm sẽ chủ động chép bài tập giúp cậu, có lúc cậu còn thấy Lục Tầm sau giờ tan học vẫn đang vắt óc suy nghĩ để mau chóng giải được một bài tập nào đó.
Lãng tử quay đầu còn quý hơn vàng, Diệp Dao rất hài lòng với chuyện này, hy vọng Lục Tầm có thể tiếp tục phát huy.
Hôm nay trời quang đãng, Diệp Dao cũng đi học như thường ngày, ra đến cửa, Diệp Dao thấy ba mới tan làm ca đêm trở về.
Ba Diệp nhìn Diệp Dao vài lần, ngạc nhiên nói: "Hình như dạo này con mập ra phải không?"
Diệp Dao sửng sốt: "Vậy hả ba?"
Ba Diệp gật đầu: "Má của con phúng phính hơn trước nhiều. Nhưng mà vầy tốt hơn trước đây, lúc trước gầy quá, không đẹp bằng."
Ba Diệp vui mừng vỗ vai Diệp Dao: "Bây giờ còn đẹp hơn lúc trước nữa, thanh niên trai tráng cứ ăn nhiều vào một chút, đừng vì tiết kiệm tiền cho nhà mà bỏ bữa. Trong trường có phải con thường xuyên nhận được thư tình của người khác gửi lắm phải không? Muốn yêu thì cứ yêu, đừng để ảnh hưởng đến học tập là được, hai chuyện này đều là chuyện lớn của đời người mà."
Ba Diệp nhìn mặt con trai mình, tựa như hiểu ra gì đó: "Hay là có cô gái nào để ý con, rồi mỗi sáng đều mua đồ ăn vặt hay đồ ăn sáng cho con?"
Diệp Dao:"....Không có đâu, ba đừng nghĩ nhiều."
Vẻ mặt ba Diệp có vẻ không tin lắm, chuyện này cũng không thể giải thích rõ ràng được, thấy rằng sắp đến giờ học rồi, Diệp Dao vội vã tạm biệt ba để ra ngoài.
Lúc chạy xe được nửa đường.
Không có gì bất ngờ, Diệp Dao bắt gặp Lục Tầm.
Buổi sáng hôm nay của đại ca trùm trường là thịt gà cuốn và sữa đậu nành, trông có vẻ rất ngon. Lục Tầm nhìn thấy cậu, liền đưa cho cậu một phần thịt gà cuốn và sữa đậu nành khác, ngoài ra còn có thêm một phần bánh trứng.
Lục Tầm lại lục cái túi giấy trong tay, lấy ra một hộp sữa.
"Tôi mua nhiều quá, cậu ăn giúp tôi nhé, chớ không thì lãng phí lắm." vẻ mặt của Lục Tầm vẫn tỏ ra lạnh lùng.
Diệp Dao nhìn bữa sáng quá nhiều món trước mặt: "..."
Cậu hoài nghi chính Lục Tầm là người vỗ béo cậu.
"Đi tới trường trước đã, kẻo muộn." Diệp Dao và Lục Tầm cùng đạp xe đi học, nhìn bữa sáng của Lục Tầm đang treo trên tay lái, cảm thấy hơi nhức đầu.
"Hôm trước không phải tôi đã nói với cậu rồi hay sao, ăn không hết thì đừng có mua nhiều như vậy mà? Nhiều lúc tôi đã ăn sáng ở nhà, không phải lúc nào cũng có thể ăn giúp cậu được." Diệp Dao nói.
Lục Tầm lộ ra vẻ mặt lưu manh: "Không có cách nào khác, tôi thích tiêu tiền mua nhiều đồ vậy đấy, thích cái gì là mua cái đó, không ăn hết cũng kệ luôn, cậu không cho tôi tiêu tiền hả? Vậy thì ở đây cũng đâu còn ai có đủ tư cách để ăn đồ ăn sáng của tôi mua nữa chứ, cậu không ăn vậy tôi đành để cho đến lúc chúng hư thì thôi."
Lục Tầm nói quá mức hợp lý làm cho chính Diệp Dao không biết trả lời lại như thế nào. Lại không thể lãng phí đồ ăn, cuối cùng chỉ đành ăn đồ Lục Tầm đưa.
Ăn xong Diệp Dao lại xoa xoa mặt của mình, hình như mập ra thật.
Chút thịt này đúng là không dễ gì mà có được, để người nào đó phải chịu khó dậy sớm hơn mười mấy hai chục phút để mua bữa sáng, đã vậy bữa sáng còn không lặp lại nữa, mục đích cuối cùng chỉ là để bồi bổ cho cậu mập lên một chút.
Trong lòng Diệp Dao hiểu rõ, Lục Tầm đang dùng cách riêng của mình để đối xử tốt với hắn.
Ngôi sao của tình bạn hình như đang toả ra ánh sáng chói loá.
Mặc dù quan hệ của hai người ngày càng gần gũi, nhưng Lục Tầm lại phát hiện ra rằng mình vẫn còn chưa hài lòng.
Có nhiều lúc Diệp Dao vẫn sẽ choàng vai bá cổ với người khác, hay như trong lúc học thể dục có trận đấu bóng rổ, có đôi lúc cậu còn ôm chầm bạn của mình khi ghi điểm!
Diệp Dao chưa bao giờ ôm hắn, cũng không choàng vai bá cổ với hắn bao giờ.
Hắn không chán ghét khi tiếp xúc thân mật với con trai, chỉ có khi tiếp xúc thân mật với đồng tính thì mới vậy thôi, sao lại bị phân biệt đối xử vậy chứ?
Không đúng, hắn không nên đổ tội lên người Diệp Dao, Diệp Dao không phải là người có tiêu chuẩn kép như vậy, chắc hẳn nguyên nhân là do hắn rồi.
....Đúng rồi, chắc là do trước đây có người bạn chủ động ôm hắn nhưng bị hắn từ chối, vì hắn cảm thấy ghê tởm. Có choàng vai bá cổ gì thì cũng đừng vượt quá ba giây, thân mật với nhau lâu quá sẽ rất kì cục.
Được Diệp Dao ôm sẽ là cảm giác như thế nào, cũng làm cho hắn cảm thấy bực bội như vậy sao?
Mặt Lục Tầm bí xị, lật một trang sách.
Không ôm thì không ôm, cho dù vậy thì hắn cũng sẽ trở thành bạn thân nhất của Diệp Dao. Đàn ông con trai với nhau, cái họ coi trọng là tình cảm, hắn không hề hứng thú gì với chuyện tiếp xúc thân thể hết.
Sau khi tan học, trường học tổ chức hoạt động đấu bóng rổ. Lớp của Diệp Dao khá mạnh, thành công lọt vào bán kết.
Trận sau lớp họ sẽ đối đầu với một đội lớp mười hai, nghe nói họ là quán quân của giải bóng rổ lần trước, là một đối thủ rất mạnh và đáng gờm của họ.
Lúc học lớp mười họ đã từng đấu thử với lớp này một lần, thua một cách thảm hại. Mà mấy năm nay mọi người đều đã cao lên rất nhiều, hơn nữa còn có Lục Tầm gia nhập đội nữa, thực lực hai bên trở nên cân bằng hơn, đội lớp họ thậm chí còn đang nhen nhóm tham vọng sẽ trở thành quán quân lần này.
Đội trưởng Đại Hắc mỉm cười đến gần, ôm bả vai Diệp Dao nói: "Bạn học Diệp và Lục đại ca của tụi tôi đẹp trai như vậy, làm cho mấy bạn nữ đều muốn cổ vũ cho đội chúng tôi, khí thế áp đảo toàn diện rồi. Hơn nữa họ thấy bên chúng ta toàn mấy người đẹp trai lại chơi hay, chắc chắn sẽ cảm thấy hổ thẹn, khóc lóc thảm thiết rồi cúi đầu xin tha mà thôi!"
Diệp Dao cạn lời: "Cậu bớt bớt lại đi, đừng có để thua rồi ôm cột khóc thảm thiết giờ."
Diệp Dao bỏ cái tay đang choàng vai cậu xuống, đi đến chỗ Lục Tầm đang ngồi ngoài rìa sân với vẻ mặt không lấy gì làm vui vẻ lắm, bắt đầu dò hỏi trước, Diệp Dao sợ đợi đến lúc vào trận Lục Tầm lại dở chứng ghét tiếp xúc với người lạ, sợ lúc giành bóng hay phòng thủ mà tiếp xúc gần với người khác sẽ làm hắn cảm thấy ghê tởm.
Vẻ mặt Lục Tầm khó hiểu: "Đụng chạm với người khác trên sân bóng giống như đánh nhau phải cũng đụng chạm vậy thôi, có gì đâu mà ghê tởm?"
Nhiều lúc Diệp Dao không thể nào lý giải được logic của Lục Tầm, nhưng mà Lục Tầm đã nói không sao, vậy thì cậu tin tưởng Lục Tầm.
Hoá ra Lục Tầm chơi bóng rổ tốt như vậy, chắc hẳn hắn đã chơi rất nhiều trận rồi, nên mới chơi như vận động viên chuyên nghiệp như vậy.
Trận đấu chính thức bắt đầu, lập tức xảy ra những cuộc tranh chấp vô cùng kịch liệt.
Các anh lớp tuy rằng phải học tập chăm chỉ, nhưng đồng thời cũng rất chăm chỉ rèn luyện sức khoẻ, trình độ đấu bóng rổ không hề giảm sút một chút nào, thậm chí còn giỏi hơn so với hồi lớp .
Lần tái đấu này còn gay gắt hơn trong tưởng tượng, số điểm hai bên vô cùng suýt sao, cậu chạy tôi đuổi, không ai nhường nhịn ai.
Nhưng thời gian của một trận đấu bóng rổ có hạn, thời gian kết thúc trận đấu sắp đến gần.
Còn ba giây cuối cùng, lớp Diệp Dao còn thua lớp bên kia hai điểm.
Đây dường như là hai điểm để quyết định, rất khó để đuổi kịp ở những giây cuối cùng, bây giờ nhiều nhất họ chỉ còn lại một cơ hội cuối cùng mà thôi.
Diệp Dao mới vừa cướp được bóng liền có hai ba người canh phòng nghiêm ngặt, cách đó vài người, người đang đứng ngoài vạch ba điểm, Lục Tầm, đã thấy được ánh mắt của Diệp Dao.
.
Giống như có gì đó tâm linh tương thông, chỉ trong nháy mắt, hai người như đã hội ý với nhau từ lâu.
Giữa nhiều người đứng trên sân như vậy, Diệp Dao lại chọn hắn.
Giây tiếp theo, bóng đã chuyền từ tay Diệp Dao qua, Lục Tầm nhảy lên, trước sự phòng thủ chặt chẽ của đội bạn cướp được bóng, không hề chạm chân xuống đất mà thuận thế ném bóng vào rổ.
Bóng trực tiếp bay lên vào rổ, tiếng còi báo kết thúc trận đấu vang lên.
Họ đã đảo ngược tình thế trận đấu vào những giây cuối cùng!
Tiếng hoan hô và tiếng thét chói tai vang trời, trên thái dương Lục Tầm còn đọng lại vài giọt mồ hôi, tim hắn đập nhanh một cách dữ dội.
Tiếng hoan hô ầm ỷ vang trời không hề lọt vào tai hắn dù một chút, không gian xung quanh dường như vô cùng tĩnh lặng, Lục Tầm thấy Diệp Dao chạy đến, dang rộng vòng tay ra với hắn.
Một cái ôm vô cùng chặt chẽ, họ mới vừa chơi bóng xong, mồ hôi trên người rất nhiều, thậm chí Lục Tầm có thể cảm nhận được mồ hôi trên tay của hắn và Diệp Dao đang tiếp xúc với nhau, vừa mát lạnh lại vừa nóng bỏng.
Hơi thở thuộc về riêng mình Diệp Dao tràn ngập trong khoang mũi, thật là nóng.
Được Diệp Dao ôm....Thật là thoải mái.
Lục Tầm còn chưa phản ứng lại kịp, người ôm hắn đã buông hắn ra, hai người lại tách nhau ra.
Trên mặt Diệp Dao mang theo ý cười: "Quên mất không nên ôm cậu, ngại quá, xin lỗi cậu nha."
Lục Tầm mím môi, không đáp lại, nhìn theo động tác của Diệp Dao rồi đập tay với cậu một cái.
Có một bữa tiệc ăn mừng chiến thắng, nhưng vì tối nay Diệp Dao không rảnh, nên bữa tiệc dời đến cuối tuần. Sau khi khen ngợi, ngưỡng mộ Lục Tầm một hồi lâu xong thì ai về nhà nấy.
Mọi người rời khỏi sân bóng, Diệp Dao theo thường lệ đi cùng Lục Tầm đến chỗ để xe đạp.
Dù sao cũng có ít người ở lại xem trận bóng, nên xe đạp ở nhà để xe cũng vơi gần hết, chỉ còn một vài người còn ở lại.
Diệp Dao lấy chìa khoá từ trong balo, đang định xoay người mở khoá thì tay cậu lại bị người phía sau nắm chặt lấy.
Bàn tay nắm cổ tay của cậu vừa lớn vừa nóng bỏng, Diệp Dao hơi bất ngờ, nhìn theo bàn tay hướng về phía chủ nhân của nó.
Đây là lần đầu tiên, Lục Tầm chủ động làm hành động thân mật như vậy với cậu.
Lục Tầm đang nắm tay cậu cũng không tỏ thái độ gì, cậu cũng không biết được Lục Tầm đang suy nghĩ chuyện gì.
"Sao vậy?" Diệp Dao nhẹ giọng hỏi.
Mặt Lục Tầm vẫn xụ xuống: "Cậu có ý gì?"
Diệp Dao: "?"
Không đợi Diệp Dao nghĩ ngợi thêm về câu hỏi không đầu không đuôi này, Lục Tầm đã bước lên trước nửa bước, tựa như là sắp dán sát cả người vào người Diệp Dao.
Mặt Lục Tầm không hề vui vẻ gì: "Sao lại có người chúc mừng kiểu vậy được, tôi còn chưa được ôm cậu thì cậu đã vội buông ra rồi? Cậu không cho tôi ăn mừng với cậu sao?"
Diệp Dao có nghĩ nát cả đầu cũng không nghĩ ra được hoá ra Lục Tầm lại để ý cái này, nhất thời cảm thấy dở khóc dở cười.
Cậu thẳng người, dang hai tay ra.
"Vậy giờ bù có được không?" Diệp Dao nói.
Quả nhiên Lục Tầm không hề khách sáo, giây tiếp theo đã thấy hắn tiến lên ôm chầm lấy cậu.
Diệp Dao cảm thấy mình giống như sắp bị siết nghẹt thở đến nơi rồi, tựa như Lục Tầm chưa giải toả ra hết những cảm xúc vui sướng của chiến thắng lúc nãy nên rất khó chịu.
Diệp Dao ôm lấy Lục Tầm một lúc lâu, cậu mới cảm thấy Lục Tầm thả nhẹ lực tay ra một chút.
Giọng nói của Lục Tầm vang lên bên tai: "Đúng là như vầy, đừng nghĩ rằng tôi không thể tiếp xúc thân mật với người khác, cứ tiếp xúc với tôi như bình thường vầy là được."
Lục Tầm nghĩ ngợi rồi bổ sung thêm: "Dù sao hai người chúng ta cũng là bạn bè, cậu và những người khác không giống nhau. Chúng ta đều là trai thẳng mà, sợ gì."
"Được, tôi nhớ rồi." Diệp Dao trả lời.
Lục Tầm nói tiếp: "Sau này tôi và cậu sẽ làm anh em thân thiết, sẽ kề vai sát cánh với cậu."
Diệp Dao cười rộ lên: "Được thôi."