Đồng Nhan nằm trên giường nháy nháy mắt, nhìn lỗ mũi cách mũi mình chưa tới một cen ti mét, nhìn một lúc lâu mới phát hiện ra gì đó liền nói: “Ah, lỗ mũi của anh thật là cao.” Trước kia tại sao cô không phát hiện ra?
Khuôn mặt tối sầm của Tiếu Thâm bắt đầu dãn ra, lỗ mui cao? Đó là đương nhiên, sao cô không nhìn khuôn mặt hắn một chút, đây là duy nhất không có số hai.
Tiếu Thâm tràn đầy kiêu ngạo, sắc mặt cũng bắt đầu thay đổi.
Đồng Nhan thấy vậy không nhịn được liếc mắt khinh thường, thật là ngu ngốc, khen một câu anh liền không biết mình là ai.
Tiếu Thâm đang hả hê nhìn thấy ánh mắt đầy khinh thường của cô trong nháy mắt liền hiểu cô đang lảng sang chuyện khác, mặt lập tức tối sầm: “Cô đừng đánh trống lảng, lỗ tai tôi mà cô cũng dám nhéo.”
Đồng Nhan nhìn chằm chằm Tiếu Thâm đang nằm trên người mình, cười hì hì, đưa tay nắm cổ áo Tiếu Thâm: “Ôi chao, đó không phải là do tôi nóng giận sao, tôi quýnh quá, bàn tay liền làm loạn, vớ được cái gì liền nắm, đây không phải là........Hơn nữa, vừa đúng lúc lỗ tai nằm trong tay tôi, cho nên.......”
Tiếu Thâm nghe thấy liền cười: “Ý của cô là tôi ngu tự mình đưa lỗ tai cho cô nhéo?”
Đôi mắt Đồng Nhan bỗng rực sáng, thầm nghĩ không phải sao.
Nhưng cô không dám nói những lời đó chỉ có thể cười cười.
Nụ cười của Tiếu Thâm chợt biến mắt, đưa tay bóp cổ Đồng Nhan: “Dám nhéo lỗ tai tôi, xem cô sau này còn dám không.”
Đồng Nhan thiếu chút nữa bị bóp chết, cổ cũng đỏ lên, thật may là Tiếu Thâm chỉ hù dọa cô một chút,nhanh chóng buông tay, Đồng Nhan liền ho sặc sụa, đôi tay xoa xoa cổ, mắt đỏ ngầu, hướng về phía Tiếu Thâm la to: “Anh là đồ điên!”
Ngược lại Tiếu Thâm cũng thấy mệt khi bóp cổ cô, hai tay chống hai bên đầu Đồng Nhan thở mạnh, cúi đầu nhìn Đồng Nhan, nhếch miệng cười: “Điên? Đúng, tôi còn có thể làm chuyện động trời.” Đồng Nhan liền tát hắn một cái.
... ....
Tiếu Thâm bối rối, Đồng Nhan cũng bối rối, vốn dĩ trong phòng vang đầy tiếng la hét bỗng trở nên im lặng.
Một lúc sau, Tiếu Thâm mới sững sờ đưa tay sờ khuôn mặt vừa mới bị đánh, đôi mắt vẫn còn sững sờ, Đồng Nhan liền có phản ứng, nghiêng người chạy ra khỏi phạm vi khống chế của Tiếu Thâm, vắt chân lên cổ mà chạy.
Mặc dù Tiếu Thâm vẫn chưa phục hồi tinh thần nhưng hắn là lính nên phản xạ tương đối tốt, cơ thể nhanh hơn đầu óc, một tay liền có thể bắt được Đồng Nhan đang muốn chạy trốn.
Đồng Nhan bị bắt, bây giờ mới biết sợ, xong đời, hắn có nhiều điều cấm kỵ như vậy, nào là không cho phép nhéo lỗ tai, tất nhiên cũng sẽ không cho tát vào mặt, Lần này chết chắc rồi.
Tiếu Thâm chậm rãi đứng dậy tới trước mặt phía Đồng Nhan, nhìn bộ dạng chờ chết của Đồng Nhan lại nở nụ cười đến đáng sợ: “Sợ? Còn biết sợ? Sao lúc nhéo lỗ tai tôi không biết sợ? Năm đó lúc rời khỏi khách sạn có mưu đồ cũng không biết sợ? Bây giờ mới biết sợ, có muộn quá không?”
Đồng Nhan không nói lời nào nhưng đầu óc phản ứng kịp liền hỏi: “Cái gì năm đó có mưu đồ với anh, rõ ràng là anh có mưu đồ với tôi, anh mặc quân phục còn dám cưỡng dâm con gái nhà lành, không trách bây giờ không thể làm tướng, nếu không phải anh là một người lính tôi đã kiện anh rồi.”
Tiếu Thâm trợn mắt, rốt cuộc bây giờ có thể thấy rõ cái gì gọi là không biết xấu hổ, thật là hiếm thấy người giống như Đồng Nhan, chuyện năm đó bây giờ vẫn có thể đổi trắng thay đen, hắn thật sự đã quá xem thường cô.
Tiếu Thâm tức giận, không nói được gì, chuyện năm đó thật sự hắn vẫn không muốn nhắc lại nhưng giọng điệu này càng ngày càng lớn lối, nếu không trút giận, hắn cảm thấy cơn tức càng ngày càng tăng.
hắn liền cười cười: “Được, cô nói tôi mạnh mẽ phải không? Vậy hôm nay tôi liền cho thấy tôi mạnh mẽ thế nào, dù sao cũng phải kết hôn, không phải trước kia đã từng làm sao, trước lạ sau quen, tôi lại làm lại một lần nữa là được.” nói xong nhào tới trên người Đồng Nhan. Đồng Nhan lập tức ngây người, Tiếu Thâm dùng cả tay chân đẩy cô ngã lên giường, trái hôn một cái phải cắn một cái.
Rất nhanh áo khoác dày của Đồng Nhan liền bị Tiếu Thâm cởi ra, chỉ còn một lớp quần áo bên trong, bàn tay Tiếu Thâm vẫn tiếp tục, Đồng Nhan liền tức giận, một cái tát nữa chuẩn bị giáng xuống.
Lúc này Tiếu Thâm đã nhanh hơn, đưa tay nắm chặt bàn tay đang vung lên của cô, nở nụ cười tà mị: “Hì hì, cô cho rằng tôi còn có thể để cho cô tát thêm một cái nữa sao?” nói xong bàn tay lớn vồ một cái liền bắt được cánh tay còn lại.
Còn một tay không cách nào làm việc, Tiếu Thâm trực tiếp đặt mông ngồi lên người Đồng Nhan, một tay nắm chặt tay Đồng Nhan, một tay cởi quần áo, như vậy Đồng Nhan có đá chân lung tung thế nào cũng không thể đá tới.
Đồng Nhan không còn cách nào khác chỉ có thể nghe lời, ngoan ngoãn nằm im, lấy lòng kêu: “Tiếu Thâm, tôi biết tôi sai rồi, anh đừng làm thế, trời lạnh nên dễ bị bệnh, chúng ta có gì xuống dưới lầu rồi nói được không?”
Lúc này Tiếu Thâm đã xé rách áo cô, đang chuyên tâm tấn công chiếc quần Đồng Nhan đang mặc, Đồng Nhan hoảng sợ: “Tiếu Thâm!” Giọng nói không còn hơi sức, hơi nức nổ lại khàn khàn.
Tiếu Thâm không muốn bị Đồng Nhan làm phiền, vung tay lên cởi dây nịt của mình cột tay Đồng Nhan vào đầu giường, như vậy hắn có thể dễ dàng làm việc.
Đồng Nhan hoảng sợ, trừng mắt, chiêu gì cô cũng đã dùng vậy mà không có tác dụng gì đối với Tiếu Thâm.
Tiếu Thâm cởi quần áo Đồng Nhan xong liền tự cởi quần áo của mình, sau đó giống như trong phim, đưa tay nắm chặt cằm Đồng Nhan, nở nụ cười lưu manh: “thật nhìn không ra, sinh con xong vóc dáng vẫn mê người như vậy.”
Mặt Đồng Nhan liền trở nên đỏ: “Anh lưu manh.” Làm gì có ai như anh ta chứ. Tiếu Thâm không nhanh không chậm, bàn tay sờ soạng khắp người Đồng Nhan: “Hì hì, chồng lưu manh, vợ thiên kinh địa nghĩa.”
Tay Đồng Nhan không thể cử động, chân đá không tới, mắt nhìn như muốn đánh cho Tiếu Thâm một trận, tức giận nghiến răng, sau đó nhắm mắt: “Muốn làm gì thì làm đi, đừng nhiều lời, xong chuyện tôi chỉ muốn đi đón con.”
Bộ dáng này của cô khiến Tiếu Thâm hả hê cười không ngừng, cô thật là ngoan, đôi mắt liền đảo qua vừa lúc quét tới làn da trắng nõn của Đồng Nhan, giống như bị mê hoặc Tiếu Thâm liền không còn ý thức.
Trắng trắng thơm thơm, bàn tay chưa bao giờ được trải qua cảm giác thoải mái như vậy, bởi vì khẩn trương lồng ngực không ngừng phập phồng, Tiếu Thâm cảm giác đột nhiên cổ họng trở nên cực kỳ khô, sắp bốc khói, theo bản năng liền nuốt nuốc miếng.
không nhịn được nhẹ nhàng hôn.
Kỹ thuật hôn của Tiếu Thâm rất tốt, Đồng Nhan cũng cảm giác cô thể dường như đang bốc cháy, quỷ xui thần khiến thế nào lại mở mắt, bên trong mơ màng giống như cô gái nhỏ, phản ứng của cơ thể hoàn toàn chỉ có thể dùng từ không lưu loát để hình dung.
Nhưng chính là cái bộ dáng này khiến Tiếu Thâm nhìn một lúc khí nóng càng dâng cao, khí nóng ở tay chân dần dần tập trung lại một điểm, Tiếu Thâm đột nhiên cảm thấy bản thân đã sẵn sàng vội vàng xoay người miệng không ngừng hôn lên rốn Đồng Nhan, ngang hông hơi dùng sức…Đồng Nhan tỉnh, Tiếu Thâm cũng tỉnh, hai ngươi nhìn nhau, sau đó…Tiếu Thâm bỏ chạy rồi…
Đồng Nhan nằm trên giường nháy nháy mắt, nhìn lỗ mũi cách mũi mình chưa tới một cen ti mét, nhìn một lúc lâu mới phát hiện ra gì đó liền nói: “Ah, lỗ mũi của anh thật là cao.” Trước kia tại sao cô không phát hiện ra?
Khuôn mặt tối sầm của Tiếu Thâm bắt đầu dãn ra, lỗ mui cao? Đó là đương nhiên, sao cô không nhìn khuôn mặt hắn một chút, đây là duy nhất không có số hai.
Tiếu Thâm tràn đầy kiêu ngạo, sắc mặt cũng bắt đầu thay đổi.
Đồng Nhan thấy vậy không nhịn được liếc mắt khinh thường, thật là ngu ngốc, khen một câu anh liền không biết mình là ai.
Tiếu Thâm đang hả hê nhìn thấy ánh mắt đầy khinh thường của cô trong nháy mắt liền hiểu cô đang lảng sang chuyện khác, mặt lập tức tối sầm: “Cô đừng đánh trống lảng, lỗ tai tôi mà cô cũng dám nhéo.”
Đồng Nhan nhìn chằm chằm Tiếu Thâm đang nằm trên người mình, cười hì hì, đưa tay nắm cổ áo Tiếu Thâm: “Ôi chao, đó không phải là do tôi nóng giận sao, tôi quýnh quá, bàn tay liền làm loạn, vớ được cái gì liền nắm, đây không phải là........Hơn nữa, vừa đúng lúc lỗ tai nằm trong tay tôi, cho nên.......”
Tiếu Thâm nghe thấy liền cười: “Ý của cô là tôi ngu tự mình đưa lỗ tai cho cô nhéo?”
Đôi mắt Đồng Nhan bỗng rực sáng, thầm nghĩ không phải sao.
Nhưng cô không dám nói những lời đó chỉ có thể cười cười.
Nụ cười của Tiếu Thâm chợt biến mắt, đưa tay bóp cổ Đồng Nhan: “Dám nhéo lỗ tai tôi, xem cô sau này còn dám không.”
Đồng Nhan thiếu chút nữa bị bóp chết, cổ cũng đỏ lên, thật may là Tiếu Thâm chỉ hù dọa cô một chút,nhanh chóng buông tay, Đồng Nhan liền ho sặc sụa, đôi tay xoa xoa cổ, mắt đỏ ngầu, hướng về phía Tiếu Thâm la to: “Anh là đồ điên!”
Ngược lại Tiếu Thâm cũng thấy mệt khi bóp cổ cô, hai tay chống hai bên đầu Đồng Nhan thở mạnh, cúi đầu nhìn Đồng Nhan, nhếch miệng cười: “Điên? Đúng, tôi còn có thể làm chuyện động trời.” Đồng Nhan liền tát hắn một cái.
... ....
Tiếu Thâm bối rối, Đồng Nhan cũng bối rối, vốn dĩ trong phòng vang đầy tiếng la hét bỗng trở nên im lặng.
Một lúc sau, Tiếu Thâm mới sững sờ đưa tay sờ khuôn mặt vừa mới bị đánh, đôi mắt vẫn còn sững sờ, Đồng Nhan liền có phản ứng, nghiêng người chạy ra khỏi phạm vi khống chế của Tiếu Thâm, vắt chân lên cổ mà chạy.
Mặc dù Tiếu Thâm vẫn chưa phục hồi tinh thần nhưng hắn là lính nên phản xạ tương đối tốt, cơ thể nhanh hơn đầu óc, một tay liền có thể bắt được Đồng Nhan đang muốn chạy trốn.
Đồng Nhan bị bắt, bây giờ mới biết sợ, xong đời, hắn có nhiều điều cấm kỵ như vậy, nào là không cho phép nhéo lỗ tai, tất nhiên cũng sẽ không cho tát vào mặt, Lần này chết chắc rồi.
Tiếu Thâm chậm rãi đứng dậy tới trước mặt phía Đồng Nhan, nhìn bộ dạng chờ chết của Đồng Nhan lại nở nụ cười đến đáng sợ: “Sợ? Còn biết sợ? Sao lúc nhéo lỗ tai tôi không biết sợ? Năm đó lúc rời khỏi khách sạn có mưu đồ cũng không biết sợ? Bây giờ mới biết sợ, có muộn quá không?”
Đồng Nhan không nói lời nào nhưng đầu óc phản ứng kịp liền hỏi: “Cái gì năm đó có mưu đồ với anh, rõ ràng là anh có mưu đồ với tôi, anh mặc quân phục còn dám cưỡng dâm con gái nhà lành, không trách bây giờ không thể làm tướng, nếu không phải anh là một người lính tôi đã kiện anh rồi.”
Tiếu Thâm trợn mắt, rốt cuộc bây giờ có thể thấy rõ cái gì gọi là không biết xấu hổ, thật là hiếm thấy người giống như Đồng Nhan, chuyện năm đó bây giờ vẫn có thể đổi trắng thay đen, hắn thật sự đã quá xem thường cô.
Tiếu Thâm tức giận, không nói được gì, chuyện năm đó thật sự hắn vẫn không muốn nhắc lại nhưng giọng điệu này càng ngày càng lớn lối, nếu không trút giận, hắn cảm thấy cơn tức càng ngày càng tăng.
hắn liền cười cười: “Được, cô nói tôi mạnh mẽ phải không? Vậy hôm nay tôi liền cho thấy tôi mạnh mẽ thế nào, dù sao cũng phải kết hôn, không phải trước kia đã từng làm sao, trước lạ sau quen, tôi lại làm lại một lần nữa là được.” nói xong nhào tới trên người Đồng Nhan. Đồng Nhan lập tức ngây người, Tiếu Thâm dùng cả tay chân đẩy cô ngã lên giường, trái hôn một cái phải cắn một cái.
Rất nhanh áo khoác dày của Đồng Nhan liền bị Tiếu Thâm cởi ra, chỉ còn một lớp quần áo bên trong, bàn tay Tiếu Thâm vẫn tiếp tục, Đồng Nhan liền tức giận, một cái tát nữa chuẩn bị giáng xuống.
Lúc này Tiếu Thâm đã nhanh hơn, đưa tay nắm chặt bàn tay đang vung lên của cô, nở nụ cười tà mị: “Hì hì, cô cho rằng tôi còn có thể để cho cô tát thêm một cái nữa sao?” nói xong bàn tay lớn vồ một cái liền bắt được cánh tay còn lại.
Còn một tay không cách nào làm việc, Tiếu Thâm trực tiếp đặt mông ngồi lên người Đồng Nhan, một tay nắm chặt tay Đồng Nhan, một tay cởi quần áo, như vậy Đồng Nhan có đá chân lung tung thế nào cũng không thể đá tới.
Đồng Nhan không còn cách nào khác chỉ có thể nghe lời, ngoan ngoãn nằm im, lấy lòng kêu: “Tiếu Thâm, tôi biết tôi sai rồi, anh đừng làm thế, trời lạnh nên dễ bị bệnh, chúng ta có gì xuống dưới lầu rồi nói được không?”
Lúc này Tiếu Thâm đã xé rách áo cô, đang chuyên tâm tấn công chiếc quần Đồng Nhan đang mặc, Đồng Nhan hoảng sợ: “Tiếu Thâm!” Giọng nói không còn hơi sức, hơi nức nổ lại khàn khàn.
Tiếu Thâm không muốn bị Đồng Nhan làm phiền, vung tay lên cởi dây nịt của mình cột tay Đồng Nhan vào đầu giường, như vậy hắn có thể dễ dàng làm việc.
Đồng Nhan hoảng sợ, trừng mắt, chiêu gì cô cũng đã dùng vậy mà không có tác dụng gì đối với Tiếu Thâm.
Tiếu Thâm cởi quần áo Đồng Nhan xong liền tự cởi quần áo của mình, sau đó giống như trong phim, đưa tay nắm chặt cằm Đồng Nhan, nở nụ cười lưu manh: “thật nhìn không ra, sinh con xong vóc dáng vẫn mê người như vậy.”
Mặt Đồng Nhan liền trở nên đỏ: “Anh lưu manh.” Làm gì có ai như anh ta chứ. Tiếu Thâm không nhanh không chậm, bàn tay sờ soạng khắp người Đồng Nhan: “Hì hì, chồng lưu manh, vợ thiên kinh địa nghĩa.”
Tay Đồng Nhan không thể cử động, chân đá không tới, mắt nhìn như muốn đánh cho Tiếu Thâm một trận, tức giận nghiến răng, sau đó nhắm mắt: “Muốn làm gì thì làm đi, đừng nhiều lời, xong chuyện tôi chỉ muốn đi đón con.”
Bộ dáng này của cô khiến Tiếu Thâm hả hê cười không ngừng, cô thật là ngoan, đôi mắt liền đảo qua vừa lúc quét tới làn da trắng nõn của Đồng Nhan, giống như bị mê hoặc Tiếu Thâm liền không còn ý thức.
Trắng trắng thơm thơm, bàn tay chưa bao giờ được trải qua cảm giác thoải mái như vậy, bởi vì khẩn trương lồng ngực không ngừng phập phồng, Tiếu Thâm cảm giác đột nhiên cổ họng trở nên cực kỳ khô, sắp bốc khói, theo bản năng liền nuốt nuốc miếng.
không nhịn được nhẹ nhàng hôn.
Kỹ thuật hôn của Tiếu Thâm rất tốt, Đồng Nhan cũng cảm giác cô thể dường như đang bốc cháy, quỷ xui thần khiến thế nào lại mở mắt, bên trong mơ màng giống như cô gái nhỏ, phản ứng của cơ thể hoàn toàn chỉ có thể dùng từ không lưu loát để hình dung.
Nhưng chính là cái bộ dáng này khiến Tiếu Thâm nhìn một lúc khí nóng càng dâng cao, khí nóng ở tay chân dần dần tập trung lại một điểm, Tiếu Thâm đột nhiên cảm thấy bản thân đã sẵn sàng vội vàng xoay người miệng không ngừng hôn lên rốn Đồng Nhan, ngang hông hơi dùng sức…Đồng Nhan tỉnh, Tiếu Thâm cũng tỉnh, hai ngươi nhìn nhau, sau đó…Tiếu Thâm bỏ chạy rồi…