Rồi sau đó người đàn ông kia giống như làm ảo thuật, xoạt một cái liền làm thành hai cuốn sổ màu hồng, cực kỳ cẩn thận đưa mỗi người một bản, sau đó nhìn Tiếu Thâm chằm chằm.
Tiếu Thâm mân mê cuốn sổ màu hồng trong tay, lại cầm lấy cuốn sổ màu hồng trong tay Đồng Nhan, hài lòng nhìn lại phát hiện người đàn ông kia vẫn đứng trước mặt, trên mặt vẫn nở nụ cười, bộ dáng trông giống một pho tượng.
Tiếu Thâm không kiên nhẫn: “Công việc của anh đã hoàn thành sao còn không mau đi?”
Người kia sững sờ, ah? Bao lì xì theo truyền thống đâu?
Tiếu Thâm thấy vậy càng thêm không vui, người này giống như có ngoại cảm đặc biệt, đối với bất kỳ người nào xuất hiện trước mặt hắn thì hắn luôn có thể xác định được tâm tư người đó thế nào, nhất thời nhíu mày lạnh giọng: “Nếu không đi được thì không cần đi, đi qua bên kia gọi người đưa về.” Vừa nói vừa đưa tay chỉ sang ven đường.
Người đàn ông này vừa nghe cảm thấy giống như giọng nói của diêm vương, bộ dáng vội vàng chạy như điên, sợ công việc ổn định của mình không còn giữ được.
Vừa chạy còn vừa bực bội chửi thầm, còn không phải là nói Tiếu Thâm sao, không phải nói rằng đến làm giấy đăng ký kết hôn cho Tiếu Thâm thì có thể nhận được “bánh kẹo cưới” kếch xù sao? Gạt người!
Đồng Nhan cảm thấy thế giới này có phải quá huyền hoặc rồi không?
Nhìn Tiếu Thâm vuốt hai cuốn sổ màu hồng trong tay, Đồng Nhan giật lại nhìn, cuối cùng phát hiện cô đã chính thức là vợ của Tiếu Thâm!
Trong nháy mắt Đồng Nhan cảm thấy nhụt chí, không rõ là cảm giác gì, có một chút như là gánh nặng lại có một chút cảm giác “cuối cùng” còn có một chút tức giận, tóm lại rất phức tạp, không nói ra được rốt cuộc cảm giác của cô bây giờ thế nào.
Nổi giận nhưng không thể bộc phát, cũng không thể vui mừng, đối với dự định của Tiếu Thâm là cô sẽ nổi trận lôi đình ngược lại bây giờ cô lại rất tỉnh táo, vui buồn mỗi thứ một nửa nên trở nên trung hòa. Tiếu Thâm thấy thế nhíu mày, lại cười, bước tới ôm eo Đồng Nhan, giọng nói mập mờ: “Bà Tiếu, chúng ta về thôi!”
Thật lâu sau đó, Đồng Nhan chợt nhớ đến việc này đột nhiên nghi ngờ, nhéo tai Tiếu Thâm hỏi lúc ấy tại sao lại muốn đi đăng ký kết hôn?
Một chút hoảng sợ, không phải sợ lỗ tai không chịu được, hắn nhanh như mèo đi về trước hai bước, cơ thể vừa ngang tầm với cánh tay Đồng Nhan, cười nói: “Còn không phải là do tên Giang Thanh kia xuất hiện sao, anh ý thức được nguy cơ lớn nên ra tay trước sẽ chiếm được lợi thế!” Nói Xong bàn tay còn hướng về phái bụng Đồng Nhan xoa xoa, thuần tiện cảm nhận sinh linh bé bỏng trong bụng cô.
Về chuyện đăng ký kết hôn, Đồng Nhan vẫn bình tĩnh lạ thường, cứ như vậy lặng lẽ trôi qua, trong lúc đó công việc của Đồng Nhan có chút phức tạp, vụ án kinh khủng lần trước đều do Đồng Nhan chạy trước chạy sau phỏng vấn viết bản thảo.
Gặp gỡ Giang Thành ở đồn cảnh sát, Đồng Nhan luôn đem theo nụ cười xa cách, còn có một lần, Đồng Nhan keo kiệt cùng Giang Thành đi ăn một bữa cơm, hai người chỉ giống như anh em đã xa nhau mấy năm liền.
Nhưng ai cũng có thể thấy sau khi xoay người, trong nụ cười cưng chiều kia của Giang Thành có xen lẫn một chút lạnh lùng.
Đảo mắt đã tới lễ giáng sinh, với thế lực của nhà họ Tiếu ở thành phố A nhất định sẽ tổ chức một bữa tiệc lớn, việc này đã trở thành truyền thống, ở bữa tiệc còn có ông Lãnh tới tham gia, vốn dĩ là một người thích yên tịnh chưa bao giờ tổ chức bữa tiệc lớn vừa đúng lúc con gái út cùng con dâu thứ ba của nhà họ Tiếu đều thích tham gia bữa tiệc lớn cho nên bữa tiệc giáng sinh lần này để cho hai người này phụ trách.
nói đến bữa tiệc giáng sinh này, Chu Linh sẽ không quên bộ trang sức ngày đó, khi nhớ tới khuôn mặt bà ta liền trở nên tức giận, Tiếu Thâm thật quá quắt, bà ta nói chuyện đó với chồng, kết quả Tiếu Bỉnh Nham nói “Tiếu Thâm vẫn chỉ là một đứa trẻ, em so đo với một đứa trẻ làm gì”. Mỗi lần nghe câu này Chu Linh đều không nhịn được khẽ hừ lạnh, đứa trẻ? Ông có thấy đứa trẻ nào ba mươi tuổi không?
Nhưng lại không thể nói gì, con người Tiếu Bỉnh Nham nhìn thì tính tình có vẻ rất tốt nhưng thật sự là nếu ai đụng đến người nhà hắn thì mọi chuyện sẽ trở nên khá nghiêm trọng.
Nhưng chính mắt thấy bộ trang sức mình yêu thích ở trên người của một người phụ nữ khác, Chu Linh vẫn cảm thấy rất tức giận.
Nhưng không sao, tối nay con át chủ bài của bà ta ở đây, bà ta không tin Tiếu Thâm còn có thể trở thành tiêu điểm của bữa tiệc.
Trong góc bữa tiệc, người nhà họ Tiếu tụ họp thành một nhóm, ông Tiếu nhìn những đứa cháu của mình một lượt sau đó chỉ chăm chú nhìn chắt trai, nụ cười trên mặt càng thêm rực rỡ.
Sau khi chơi đùa với Đồng Đồng rồi mới ngẩng đầu nhìn cháu mình “Sau khi qua giáng sinh, không lâu nữa sẽ tới ngày vui của nhà họ Tiếu, Bỉnh Nham, Tiếu Thầm là đứa con trai duy nhất của anh con, tốt nhất nên chuẩn bị cẩn thận một chút”.
Tiếu Bỉnh Nham khẽ mỉm cười “Dạ ba, con sớm đã chuẩn bị tốt rồi”.
Ông Tiếu nhìn Tiếu Ngọc cùng Chu Linh, vẫn là bộ dáng tươi cười “Hai đứa đều là trưởng bối của Tiếu Thâm, chuyện đại sự lần này của Tiếu Thâm hai đứ phải chuyên tâm một chút”.
Hai người phụ nữ đứng thẳng người, hướng về phía ông Tiếu cười “Dạ, chúng con biết rồi”.
Ông Tiếu nghe vậy càng thêm yên tâm, nhìn lướt xung quanh một vòng, càng nhìn càng thấy những đứa trẻ này thật tuấn tú.
Nhưng đúng lúc này Chu Linh lại lên tiếng nhìn Đồng Nhan hỏi “Nhan Nhan, đồ trang sức này thật tinh xảo, có phải là được thiết kế bởi một nghệ sĩ có tiếng không?”
Đồng Nhanvẫn luôn cư xử khiêm tốn không ngờ mợ ba của Tiếu Thâm lại hỏi vấn đề trang sức vào lúc này, khẽ mỉm cười, đưa tay chỉ Tiếu Thâm đang đứng bên cạnh “Cháu cũng không biết, Tiếu Thâm tặng cháu, ngoài ra cháu cũng không hỏi gì”. Đồng Nhan nhanh trí chỉ Tiếu Thâm đang đứng bên cạnh, giao vấn đề này cho Tiếu Thâm giải quyết.
Ngược lại Tiếu Thâm cũng không kiêng kỵ, nhìn đồ trang sức trên cổ Đồng Nhan khẽ mỉm cười “Đúng vậy, đây là tôi đặt thiết kế cho cô ấy, thế nào?”
Ngược lại Chu Linh nghe thế liền rất vui “Ôi, nhìn Tiếu Thâm của chúng ta xem, thật là biết thương người, biết lúc trước Nhan Nhan chưa bao giờ tham gia hoạt động thế này, cũng không biết phối quần áo cùng trang sức thế nào, nhìn lại cái cọc gỗ bên cạnh mợ, cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ quan tâm mợ như vậy”.
Tiếu Ngọc đứng ở một bên phụ họa thêm “Đúng vậy Tiếu Thâm thật biết quan tâm người khác, hai người đàn ông các anh nên học hỏi một chút”. Tiếu Ngọc cũng cười, đều là những người hiểu rõ vợ mình, hai người phụ nữ này vừa lên tiếng những người xung quanh đương nhiên hiểu ý.
Tiếu Ngọc nhìn thấy mặt ông Tiếu biến sắc, tiếp tục nói “Nhan Nhan, hai ngày trước cô nghe nói cháu không hài lòng trong việc phối hợp áo cưới cùng trang sức? Ai, không thể không nói, cô nhìn bộ trang sức này của cháu cùng bộ váy cưới mà bọn cô đặt rất hợp, không phải là cháu cảm thấy tối nay không có gì đeo nên đeo bộ trang sức của lễ cưới chứ?”