Đôi mắt lạnh lùng nhìn người phụ nữ kia vội vàng lấy váy che lại nhưng vẫn không thể giấu được dáng người quyến rũ, mặt người đàn ông đồi bại.
Đồng Nhan bình tĩnh khoanh tay trước ngực bước ra, Đồng Chân thấy là Đồng Nhan, sự hoảng hốt vừa rồi lập tức biến mất, cũng không buông bàn tay đang ôm người đàn ông ra, ôm cổ Tiếu Thâm mập mờ lên tiếng: “Thì ra là em, thật xin lỗi, chị với Tiếu Thâm, vừa đúng.... ....”
Không biết tại sao khuôn mặt Tiếu Thâm lại đồi bại như vậy, đưa lưng về phía Đồng Nhan, hình như cũng không quan tâm là ai xuất hiện, Đồng Nhan lạnh lùng nhìn, chợt nhớ người này có bệnh không tiện nói ra, chợt nở nụ cười lạnh lùng.
Tiếu Thâm cảm thấy ánh mắt khiếp người phía sau lưng, nghi ngờ xoay lưng vừa đúng lúc nhìn thấy vợ mình, lúc này khuôn mặt không còn đồi bại nữa, trở nên luống cuống, đi tới ôm eo Đồng Nhan giải thích, lại cảm giác quần lỏng loẹt, cúi đầu nhìn, vừa đúng lúc nhìn thấy bộ phận mềm nhũn của bản thân.
Đồng Nhan thấy hắn cúi đầu, cũng đảo mắt nhìn, trong mắt toàn là sự chán ghét.
Tiếu Thâm ý thức được bộ phận quý giá nhất của mình bị vợ nhìn thấy, chợt cảm thấy bộ phận kia thật đáng thất vọng.
Tiếu Thâm hít thở sâu, khẩn trương nhìn Đồng Nhan, trong lòng thầm mắng, lúc này phải chết rồi, bị Đồng Nhan thấy được không biết phải nói như thế nào.
Kết quả vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt chán ghét của Đồng Nhan, nhất thời kinh ngạc, vội vàng lúng túng sửa lại quần, cũng không quản Đồng Chân ở phí sau đang làm nũng, Tiếu Thâm khẩn trương giải thích với Đồng Nhan: “Cô hãy nghe tôi nói, tôi không có.”
Ngược lại Đồng Nhan rất bình tĩnh nhìn Tiếu Thâm: “Tôi biết rõ anh không có.” Hắn không có bản lĩnh làm chuyện đó.
Đồng Nhan muốn nói nhất chính là câu phía sau nhưng trong đầu thoáng qua hình ảnh lần thất bại đó của Tiếu Thâm thì Đồng Nhan liền mềm lòng không muốn chuyện của người đàn ông này bị phơi bày khắp thiên hạ, vẫn nên chừa cho hắn một chút mặt mũi. Vốn dĩ Tiếu Thâm có một đống lời muốn giải thích nhưng bởi vì Đồng Nhan quá bình tĩnh, nếu nói một câu không đúng liền chết ngay lập tức, nếu như là bình thường Đồng Nhan tranh cãi ầm ĩ la hét thì hắn còn dễ ăn nói nhưng chuyện này.......
Cô biết hắn không làm, cô tin anh nhưng tại sao ánh mắt cô nhìn hắn lại lạnh lùng như vậy?
Tiếu Thâm cảm thấy run rẩy.
Đồng Nhan nhìn Tiếu Thâm một lượt, khuôn mặt đỏ bừng, điều đó không bình thường: “Anh làm sao vậy?”
Tiếu Thâm âm thầm cắn răng, vẫn phải giải thích, lập tức nắm tay Đồng Nhan không cho cô có cơ hội chạy, vung tay lên, sau lưng chợt có một người không biết tồn tại từ lúc nào, người kia đi lên liền ôm Đồng Chân, che miệng cô ta, bịt lỗ tai cô ta lại.
Đồng Nhan chưa gặp qua người này, ngẩng đầu nhìn trần nhà, tất cả rất bằng phẳng, người này từ trên trời rớt xuống sao?
Tiếu Thâm bắt đầu thở mạnh, chỉ nắm chặt bàn tay nhỏ bé trong tay mình, cảm giác thật thoải mái.
“Tôi.......bị người ta.......bỏ thuốc.... ...”
Đồng Nhan kinh ngạc, vội vàng thu hồi ánh mắt đang nhìn trần nhà, nhìn Tiếu Thâm từ trên xuống dưới, bộ dáng này.... ...
“Anh........không phải là.... ...”
Tiếu Thâm nhìn cô với dáng vẻ miễn cưỡng, vừa nghĩ cô đã thấy người của mình liền hối hận: “Khôn sai, chính là loại thuốc kia.” Đồng Nhan vừa ngh vội vàng chạy.
Tiếu Thâm tức muốn chết “Tôi còn chịu được, tôi uống không nhiều lắm.”
Lúc này Đồng Nhan mới dừng lại, ánh mắt lành lạnh liếc nhìn Đồng Chân kinh hoảng khi bị người khác che mặt, bịt tai, lại nhìn Tiếu Thâm, ánh mắt liền trở nên lạnh lẽo.
“Vậy thì sao?”
Tiếu Thâm sững sờ, hiểu cô như đang nói “Xem như anh bị bỏ thuốc thì sao, anh đã động vào người phụ nữ kia, anh đã phản bội tôi!” “Tôi.... ....” Căn bản không có lời nào để nói.
Nhưng lời còn chưa nói liền nghe thấy tiếng huyên náo bên ngoài truyền tới: “Tôi nhớ anh họ cùng chị dâu vừa mới ở đây, đi đâu rồi.”
Tiếu Tiếu đưa mấy người làm bên báo chí tới, cười cười đi về phía này: “Các cậu nhớ viết về anh họ mình tốt một chút, lúc trước có nhiều người nói anh họ mình đào hoa......tất cả đều không đúng, anh ấy đối với chị dâu rất chân thành.”
“Được, không thành vấn đề, tin tức lá cải......vốn dĩ dễ bị người ta nói lung tung, chuyện này cậu cứ yên tâm giao cho mình.” Bạn của Tiếu Tiếu cười.
Bên trong Đồng Nhan nhìn sắc mặt Tiếu Thâm ngày càng khó coi, khẽ hoảng sợ, chẳng lẽ.......
Chiếc rèm trong góc bị người ta kéo ra, kèm theo một tiếng thét kinh hãi: “Anh họ, anh.... ....làm sao anh có thể?”
Tiếng kêu của Tiếu Tiếu thu hút mọi ánh mắt của khách mời, mọi người theo ánh mắt của Tiếu Tiếu nhìn sang, vừa đúng lúc nhìn thấy cơ thể hấp dẫn của Đồng Chân lộ ra giữa chiếc váy đỏ ở trong lồng ngực một người đàn ông gần như trần truồng đưa lưng về phía mọi người, người đàn ông đã cởi áo khoác ném xuống đất, tất cả nút áo sơ mi cũng đã bị cởi ra cùng cái quần lỏng loẹt.... ...
Mọi người nhìn thấy cảnh này, sắc mặt rất đặc sắc, sau đó liền nghe thấy Tiếu Ngọc cùng Chu Linh vội vàng chạy tới, vừa nhìn cũng thấy rất khẩn trương, hai người liếc nhìn nhau, vội vàng dọn dẹp tàn cuộc.
Đồng Chân dường như mới phục hồi tinh thần, vừa nhìn người mình liền thét lên rúc vào trong góc, mắc cỡ không còn mặt mũi nào nhìn người khác.
Mà “Tiếu Thâm” không nhanh không chậm mặc quần áo tử tế, lúc này mới từ từ quay đầu cười nhìn mọi người.
Đôi mắt Tiếu Tiếu chợt lóe, sự hả hê trên mặt lập tức cứng đờ, chuyện này.... ...
“Haiz, sao mọi người lại tới đây vây quang như thế, sao không đi khiêu vũ?” Phía sau mọi người giọng nói nghi ngờ của Tiếu Thâm truyên đến, mọi người quay đầu lại nhìn vừa đúng nhìn thấy cô dâu chú rể nắm tay nhau cười nhìn mọi người.
Một nhóm người nhìn hai vợ chồng Tiếu Thâm, lại quay đầu nhìn về phía trong, cười nói như không có việc gì liền tản ra.
Tiếu Thâm cùng Đồng Nhan hai người nghi ngờ liếc nhìn nhau, sau đó tò mò nhìn về phía bên kia, càng thêm tò mò đi lên phía trước.
Sau đó mọi người liền nghe thấy cô dâu nhỏ giọng kêu: “Chị.......đây là chuyện gì xảy ra?”
Mấy người đang rời đi anh nhìn tôi tôi nhìn anh, thái độ cực kỳ đặc sắc, hình như muốn nói thì ra nhà con gái nhà họ Đồng, cô gái này quả thật quá to gan, lại dám lộ liễu như vậy trước công chúng.... ...
Ở trong góc, Đồng Nhan vội vàng lấy áo khoác của Tiếu Thâm phủ lên người Đồng Chân, mặt khẩn trương nhìn bên ngoài không ít người đang nhìn về phía này, tức giận trừng mắt nhìn Tiếu Thâm: “Nhìn cái gì, nhanh đi ngăn lại.”
Sau đó mọi người liền thấy chiếc rèm đỏ bị kéo lạu, che hết mọi tầm nhìn.
Tiếu Tiếu nhanh chóng phục hồi tinh thần, có chút lúng túng nhìn bạn thân “Thật là chuyện quá lớn, chúng ta đi ra ngoài trước.”
Người kia mặt cũng ngượng ngùng, dù sao cũng là bọn họ phá hư chuyện tốt của người khác, còn làm lớn chuyện.
Còn lại Tiếu Ngọc cùng Chu Linh, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm nhưng ánh mắt nhìn Đồng Chân không thân thiện lắm, nói với Tiếu Thâm: “Nhanh chóng giải quyết, ra thể thống gì nữa, thật là con gái con đứa sao có thê như vậy chứ.”
Hai người phụ nữ mỗi người một câu liền quay đi.
Những lời nói kia đả kích tới Đồng Chân ở trong góc, biết người lúc nãy là người của hắn, cô ta cũng không sợ, ý thức được lúc nãy bị làm nhục liền tức giận đỏ mắt. Hung tợn nhìn Đồng Nhan, giơ tay một cái tát giáng xuống “Lần này cô vui mừng, cô xem tôi sau này thế nào.... ....”
Chát!
Đồng Chân chưa nói hết lời liền bị xáng một bạt tai.
Đôi mắt lạnh lùng nhìn người phụ nữ kia vội vàng lấy váy che lại nhưng vẫn không thể giấu được dáng người quyến rũ, mặt người đàn ông đồi bại.
Đồng Nhan bình tĩnh khoanh tay trước ngực bước ra, Đồng Chân thấy là Đồng Nhan, sự hoảng hốt vừa rồi lập tức biến mất, cũng không buông bàn tay đang ôm người đàn ông ra, ôm cổ Tiếu Thâm mập mờ lên tiếng: “Thì ra là em, thật xin lỗi, chị với Tiếu Thâm, vừa đúng.... ....”
Không biết tại sao khuôn mặt Tiếu Thâm lại đồi bại như vậy, đưa lưng về phía Đồng Nhan, hình như cũng không quan tâm là ai xuất hiện, Đồng Nhan lạnh lùng nhìn, chợt nhớ người này có bệnh không tiện nói ra, chợt nở nụ cười lạnh lùng.
Tiếu Thâm cảm thấy ánh mắt khiếp người phía sau lưng, nghi ngờ xoay lưng vừa đúng lúc nhìn thấy vợ mình, lúc này khuôn mặt không còn đồi bại nữa, trở nên luống cuống, đi tới ôm eo Đồng Nhan giải thích, lại cảm giác quần lỏng loẹt, cúi đầu nhìn, vừa đúng lúc nhìn thấy bộ phận mềm nhũn của bản thân.
Đồng Nhan thấy hắn cúi đầu, cũng đảo mắt nhìn, trong mắt toàn là sự chán ghét.
Tiếu Thâm ý thức được bộ phận quý giá nhất của mình bị vợ nhìn thấy, chợt cảm thấy bộ phận kia thật đáng thất vọng.
Tiếu Thâm hít thở sâu, khẩn trương nhìn Đồng Nhan, trong lòng thầm mắng, lúc này phải chết rồi, bị Đồng Nhan thấy được không biết phải nói như thế nào.
Kết quả vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt chán ghét của Đồng Nhan, nhất thời kinh ngạc, vội vàng lúng túng sửa lại quần, cũng không quản Đồng Chân ở phí sau đang làm nũng, Tiếu Thâm khẩn trương giải thích với Đồng Nhan: “Cô hãy nghe tôi nói, tôi không có.”
Ngược lại Đồng Nhan rất bình tĩnh nhìn Tiếu Thâm: “Tôi biết rõ anh không có.” Hắn không có bản lĩnh làm chuyện đó.
Đồng Nhan muốn nói nhất chính là câu phía sau nhưng trong đầu thoáng qua hình ảnh lần thất bại đó của Tiếu Thâm thì Đồng Nhan liền mềm lòng không muốn chuyện của người đàn ông này bị phơi bày khắp thiên hạ, vẫn nên chừa cho hắn một chút mặt mũi. Vốn dĩ Tiếu Thâm có một đống lời muốn giải thích nhưng bởi vì Đồng Nhan quá bình tĩnh, nếu nói một câu không đúng liền chết ngay lập tức, nếu như là bình thường Đồng Nhan tranh cãi ầm ĩ la hét thì hắn còn dễ ăn nói nhưng chuyện này.......
Cô biết hắn không làm, cô tin anh nhưng tại sao ánh mắt cô nhìn hắn lại lạnh lùng như vậy?
Tiếu Thâm cảm thấy run rẩy.
Đồng Nhan nhìn Tiếu Thâm một lượt, khuôn mặt đỏ bừng, điều đó không bình thường: “Anh làm sao vậy?”
Tiếu Thâm âm thầm cắn răng, vẫn phải giải thích, lập tức nắm tay Đồng Nhan không cho cô có cơ hội chạy, vung tay lên, sau lưng chợt có một người không biết tồn tại từ lúc nào, người kia đi lên liền ôm Đồng Chân, che miệng cô ta, bịt lỗ tai cô ta lại.
Đồng Nhan chưa gặp qua người này, ngẩng đầu nhìn trần nhà, tất cả rất bằng phẳng, người này từ trên trời rớt xuống sao?
Tiếu Thâm bắt đầu thở mạnh, chỉ nắm chặt bàn tay nhỏ bé trong tay mình, cảm giác thật thoải mái.
“Tôi.......bị người ta.......bỏ thuốc.... ...”
Đồng Nhan kinh ngạc, vội vàng thu hồi ánh mắt đang nhìn trần nhà, nhìn Tiếu Thâm từ trên xuống dưới, bộ dáng này.... ...
“Anh........không phải là.... ...”
Tiếu Thâm nhìn cô với dáng vẻ miễn cưỡng, vừa nghĩ cô đã thấy người của mình liền hối hận: “Khôn sai, chính là loại thuốc kia.” Đồng Nhan vừa ngh vội vàng chạy.
Tiếu Thâm tức muốn chết “Tôi còn chịu được, tôi uống không nhiều lắm.”
Lúc này Đồng Nhan mới dừng lại, ánh mắt lành lạnh liếc nhìn Đồng Chân kinh hoảng khi bị người khác che mặt, bịt tai, lại nhìn Tiếu Thâm, ánh mắt liền trở nên lạnh lẽo.
“Vậy thì sao?”
Tiếu Thâm sững sờ, hiểu cô như đang nói “Xem như anh bị bỏ thuốc thì sao, anh đã động vào người phụ nữ kia, anh đã phản bội tôi!” “Tôi.... ....” Căn bản không có lời nào để nói.
Nhưng lời còn chưa nói liền nghe thấy tiếng huyên náo bên ngoài truyền tới: “Tôi nhớ anh họ cùng chị dâu vừa mới ở đây, đi đâu rồi.”
Tiếu Tiếu đưa mấy người làm bên báo chí tới, cười cười đi về phía này: “Các cậu nhớ viết về anh họ mình tốt một chút, lúc trước có nhiều người nói anh họ mình đào hoa......tất cả đều không đúng, anh ấy đối với chị dâu rất chân thành.”
“Được, không thành vấn đề, tin tức lá cải......vốn dĩ dễ bị người ta nói lung tung, chuyện này cậu cứ yên tâm giao cho mình.” Bạn của Tiếu Tiếu cười.
Bên trong Đồng Nhan nhìn sắc mặt Tiếu Thâm ngày càng khó coi, khẽ hoảng sợ, chẳng lẽ.......
Chiếc rèm trong góc bị người ta kéo ra, kèm theo một tiếng thét kinh hãi: “Anh họ, anh.... ....làm sao anh có thể?”
Tiếng kêu của Tiếu Tiếu thu hút mọi ánh mắt của khách mời, mọi người theo ánh mắt của Tiếu Tiếu nhìn sang, vừa đúng lúc nhìn thấy cơ thể hấp dẫn của Đồng Chân lộ ra giữa chiếc váy đỏ ở trong lồng ngực một người đàn ông gần như trần truồng đưa lưng về phía mọi người, người đàn ông đã cởi áo khoác ném xuống đất, tất cả nút áo sơ mi cũng đã bị cởi ra cùng cái quần lỏng loẹt.... ...
Mọi người nhìn thấy cảnh này, sắc mặt rất đặc sắc, sau đó liền nghe thấy Tiếu Ngọc cùng Chu Linh vội vàng chạy tới, vừa nhìn cũng thấy rất khẩn trương, hai người liếc nhìn nhau, vội vàng dọn dẹp tàn cuộc.
Đồng Chân dường như mới phục hồi tinh thần, vừa nhìn người mình liền thét lên rúc vào trong góc, mắc cỡ không còn mặt mũi nào nhìn người khác.
Mà “Tiếu Thâm” không nhanh không chậm mặc quần áo tử tế, lúc này mới từ từ quay đầu cười nhìn mọi người.
Đôi mắt Tiếu Tiếu chợt lóe, sự hả hê trên mặt lập tức cứng đờ, chuyện này.... ...
“Haiz, sao mọi người lại tới đây vây quang như thế, sao không đi khiêu vũ?” Phía sau mọi người giọng nói nghi ngờ của Tiếu Thâm truyên đến, mọi người quay đầu lại nhìn vừa đúng nhìn thấy cô dâu chú rể nắm tay nhau cười nhìn mọi người.
Một nhóm người nhìn hai vợ chồng Tiếu Thâm, lại quay đầu nhìn về phía trong, cười nói như không có việc gì liền tản ra.
Tiếu Thâm cùng Đồng Nhan hai người nghi ngờ liếc nhìn nhau, sau đó tò mò nhìn về phía bên kia, càng thêm tò mò đi lên phía trước.
Sau đó mọi người liền nghe thấy cô dâu nhỏ giọng kêu: “Chị.......đây là chuyện gì xảy ra?”
Mấy người đang rời đi anh nhìn tôi tôi nhìn anh, thái độ cực kỳ đặc sắc, hình như muốn nói thì ra nhà con gái nhà họ Đồng, cô gái này quả thật quá to gan, lại dám lộ liễu như vậy trước công chúng.... ...
Ở trong góc, Đồng Nhan vội vàng lấy áo khoác của Tiếu Thâm phủ lên người Đồng Chân, mặt khẩn trương nhìn bên ngoài không ít người đang nhìn về phía này, tức giận trừng mắt nhìn Tiếu Thâm: “Nhìn cái gì, nhanh đi ngăn lại.”
Sau đó mọi người liền thấy chiếc rèm đỏ bị kéo lạu, che hết mọi tầm nhìn.
Tiếu Tiếu nhanh chóng phục hồi tinh thần, có chút lúng túng nhìn bạn thân “Thật là chuyện quá lớn, chúng ta đi ra ngoài trước.”
Người kia mặt cũng ngượng ngùng, dù sao cũng là bọn họ phá hư chuyện tốt của người khác, còn làm lớn chuyện.
Còn lại Tiếu Ngọc cùng Chu Linh, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm nhưng ánh mắt nhìn Đồng Chân không thân thiện lắm, nói với Tiếu Thâm: “Nhanh chóng giải quyết, ra thể thống gì nữa, thật là con gái con đứa sao có thê như vậy chứ.”
Hai người phụ nữ mỗi người một câu liền quay đi.
Những lời nói kia đả kích tới Đồng Chân ở trong góc, biết người lúc nãy là người của hắn, cô ta cũng không sợ, ý thức được lúc nãy bị làm nhục liền tức giận đỏ mắt. Hung tợn nhìn Đồng Nhan, giơ tay một cái tát giáng xuống “Lần này cô vui mừng, cô xem tôi sau này thế nào.... ....”
Chát!
Đồng Chân chưa nói hết lời liền bị xáng một bạt tai.