Ngày hôm sau, Thúy Thúy đã đi làm, mọi người ở bộ phận nghiệp vụ đều nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tím bầm hiện rõ ràng năm ngón tay trên mặt cô. Mọi người nhìn nhau không nói gì, ở đây ai cũng bận cả, không ai có thời gian hỏi han chuyện riêng tư. Thúy Thúy cắm cúi làm việc, muốn quên đi nỗi nhục bị mẹ chồng bạt tai, nhưng khung cảnh đó lại cứ hiện ra thật rõ nét ngay trước mắt cô khiến cô đau khổ và tủi nhục vô cùng.
Dự án gần đây nhất là sự hợp tác giữa một công ty có tiếng trên thị trường (công ty M) và công ty Thúy Thúy. Công ty này mua bộ phận máy bán thành phẩm của công ty Thúy Thúy, sau khi lắp ghép sẽ bán ra nước ngoài, kĩ thuật của mỗi bên đều được bảo mật nên không ai hất cẳng được ai. Hơn nữa, kỹ thuật sản phẩm của hai công ty đều là đứng đầu thị trường trong nước. Sự hợp tác này đã duy trì mấy năm nay rồi. Nhưng năm nay, tổng giám đốc công ty M lại ủy quyền cho con trai ông tiếp quản dự án này. Nghe nói, vị tổng giám đốc mới của công ty M luôn mượn cớ nguyên liệu cung lớn hơn cầu, muốn giảm giá mua tới 20%, như vậy thì công ty Thúy Thúy chẳng còn mấy lợi nhuận nữa, khiến Tổng giám đốc Ngô rất buồn phiền. Ông mời vị thiếu gia đó đi đến Cửu Trại Câu , nhưng người ta không đi. Ngược lại, lại muốn mời Tổng giám đốc Ngô đi trèo núi Hymalaya, để tăng thêm mối thâm tình.
Tổng giám đốc Ngô vừa nghe xong đã tiu nghỉu, ông bị cao huyết áp, gan nhiễm mỡ, ngay cả Lao Sơn còn không trèo lên nổi, lại còn trèo Hymalaya, e rằng có đi không có về mất. Tổng giám đốc Ngô mời anh ta đến khách sạn Vương Triều thương lượng, anh ta nói: “Không nên lãng phí, cứ trò chuyện ngay tại quý công ty”.
Tổng giám đốc Ngô và mấy vị lãnh đạo cốt cán ở bộ phận nghiệp vụ cùng trò chuyện trong phòng họp. Thúy Thúy muốn học hỏi thêm kiến thức nghiệp vụ, được sự đồng ý của Tổng giám đốc Ngô, cô lấy một cái ghế ngồi ở góc phòng lắng nghe. Vị Tổng giám đốc mới họ Dương của công ty M này rất kiệm lời, chỉ mỉm cười lắng nghe mọi người nói, mọi người nói xong, anh ta cười nhạt, bắt đầu dẫn dắt các điển cố, nói rất nhiều, từ sản phẩm trong nước, tình hình xu thế phát triển trong nước đến xu thế phát triển kinh tế nước ngoài, ngoại hối, quy đổi ngoại tệ, xuất siêu thương mại, nhập siêu thương mại… Nói nhiều đến nỗi mọi người trong phòng đều hoa cả mắt. Sau màn thuyết trình này, mọi người đều nhận ra rằng, ông chủ trông trẻ người non dạ này thực sự rất đáng gờm.
Chuyên ngành học của Thúy Thúy là Thương mại Quốc tế, thường ngày cô lại thích nghiên cứu những trường hợp thương mại kinh tế kinh điển của nước ngoài. Nghe Tổng giám đốc Dương nói xong, cô luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng mọi người xung quanh đều không có phản ứng gì, lẽ nào bị Tổng giám đốc Dương lừa gạt như vậy sao? Trước đông người, ở nơi trang trọng, cô không dám mở miệng, kể cả bị người khác ép phát biểu ý kiến, cô cũng lắp ba lắp bắp.
Tổng giám đốc Dương đang ức hiếp người khác, mặc dù cười đấy, nhưng khẩu khí lại rất cứng, ý nhất định phải giảm xuống 20%, nếu không thì khỏi bàn.
Thúy Thúy hạ quyết tâm cao, tự đấu tranh hồi lâu mới có đủ dũng khí đứng lên, chủ động đề nghị được nói ý kiến của mình. Tổng giám đốc Ngô và những đồng nghiệp khác, cả Tổng giám đốc Dương đều nhíu mày nhìn cô. Tổng giám đốc Ngô hơi đỏ mặt, nhân viên của mình tự ý như vậy, thật xấu hổ. Thúy Thúy thấy biểu hiện của mọi người, càng căng thẳng, lắp ba lắp bắp nói không nên câu, cứ thế, suýt bật khóc.
Tổng giám đốc Dương sai người lấy cho Thúy Thúy cốc cà-fê, bảo cô cứ từ từ nói. Thúy Thúy cố hết sức trấn tĩnh lại, cảm thấy thái độ của Tổng giám đốc Dương cũng khá hòa nhã, nên không còn căng thẳng như trước. Cả phòng chỉ có mỗi giọng nói lắp bắp của Thúy đang kể về những trường hợp kiểu này của nước ngoài, cộng thêm kiến giải của cô, vạch ra điểm lừa gạt của Tổng giám đốc Dương, hồi lâu sau, Thúy Thúy mới nói xong. Cuối cùng, cô liếc nhìn thấy ánh mắt khích lệ của Tổng giám đốc Ngô, càng dũng cảm hơn, nói năng cũng lưu loát hơn. Nhưng khuôn mặt của cô vẫn luôn căng thẳng đến đỏ lựng lên, khó khăn lắm mới nói xong, Thúy Thúy nhìn mọi người, không biết phải làm sao.
Tổng giám đốc nghe xong đã hiểu ra, mỉm cười không nói. Những đồng nghiệp khác không thể hiện thái độ gì, không ai khuyến khích cô gái đã dũng cảm đứng lên phát biểu, cũng không kinh ngạc, dường như chỉ là một chuyện phát sinh không đáng nhắc đến.
Kỹ xảo lừa bịp của Tổng giám đốc Dương bị lật tẩy ngay tại trận, nhưng sắc mặt không hề biến đổi, vẫn thoáng cười còn có hứng thú ngắm nghía thật kĩ khuôn mặt Thúy Thúy, cười khẩy, nói: “Cô đây quả thực hiểu rộng biết nhiều, tại hạ bái phục, chỉ có điều hơi hiếu kì, có phải vì cô học vấn sâu rộng mới sưng phồng mặt lên không? Sưng bầm tím đỏ thế kia, xem ra học vấn là thứ thật đẹp. Ha… ha… ha!” Tổng giám đốc Dương không chút chú ý đến hình tượng cao quý của mình, mặc sức cười vang. Trên mặt Tổng giám đốc Ngô thoáng hiện lên sự giận dữ. Có vài đồng nghiệp còn lộ ra thái độ vui mừng khi người khác gặp tai họa.
Thúy Thúy lập tức nhớ đến cảnh bị mẹ chồng tát, cảm thấy không thể chịu đựng nổi tiếng cười của Tổng giám đốc Dương, nước mắt lưng tròng, một phút sau đã lao ra ngoài.
Cuộc hội đàm kết thúc, mọi người đều giải tán. Tổng giám đốc Ngô rời khỏi phòng họp, nhìn thấy Thúy Thúy đang đứng ở một góc ngoài hành lang lau nước mắt, không kìm được tiếng thở dài, bước đến, nhẹ nhàng khen ngợi Thúy Thúy, nói: “Cháu hiểu về phương diện này, thì tạm thời tham gia vào tổ này đi”. Ngoài ra, còn cho phép cô nghỉ nửa ngày, bảo cô đến bệnh viện kiểm tra.
Thúy Thúy cuối cùng cũng nhận được nhiệm vụ đầu tiên của cô, trong lúc đau buồn, cũng có chút niềm vui an ủi.
Buổi trưa, Tổng giám đốc Dương cùng ăn bữa cơm khách với mọi người, nhìn xung quanh, không nhìn thấy cô gái cùng tranh luận với mình, bèn hỏi: “Sao không thấy cô nhân viên bụng đầy học vấn nhỉ?” Tổng giám đốc Ngô thoáng không vui, nhìn vào mắt anh ta: “Có lẽ cô ấy vẫn còn trốn ở đó khóc. Cô ấy chỉ là một cô gái trẻ, Tổng giám đốc Dương, hy vọng sau này anh nói nhẹ nhàng hơn một chút”.
“Ồ, ha ha. Thật ngại quá, sau này tôi sẽ chú ý hơn”. Tổng giám đốc Dương cúi đầu cố nhịn cười.
Ngày hôm sau, Thúy Thúy đã đi làm, mọi người ở bộ phận nghiệp vụ đều nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tím bầm hiện rõ ràng năm ngón tay trên mặt cô. Mọi người nhìn nhau không nói gì, ở đây ai cũng bận cả, không ai có thời gian hỏi han chuyện riêng tư. Thúy Thúy cắm cúi làm việc, muốn quên đi nỗi nhục bị mẹ chồng bạt tai, nhưng khung cảnh đó lại cứ hiện ra thật rõ nét ngay trước mắt cô khiến cô đau khổ và tủi nhục vô cùng.
Dự án gần đây nhất là sự hợp tác giữa một công ty có tiếng trên thị trường (công ty M) và công ty Thúy Thúy. Công ty này mua bộ phận máy bán thành phẩm của công ty Thúy Thúy, sau khi lắp ghép sẽ bán ra nước ngoài, kĩ thuật của mỗi bên đều được bảo mật nên không ai hất cẳng được ai. Hơn nữa, kỹ thuật sản phẩm của hai công ty đều là đứng đầu thị trường trong nước. Sự hợp tác này đã duy trì mấy năm nay rồi. Nhưng năm nay, tổng giám đốc công ty M lại ủy quyền cho con trai ông tiếp quản dự án này. Nghe nói, vị tổng giám đốc mới của công ty M luôn mượn cớ nguyên liệu cung lớn hơn cầu, muốn giảm giá mua tới %, như vậy thì công ty Thúy Thúy chẳng còn mấy lợi nhuận nữa, khiến Tổng giám đốc Ngô rất buồn phiền. Ông mời vị thiếu gia đó đi đến Cửu Trại Câu , nhưng người ta không đi. Ngược lại, lại muốn mời Tổng giám đốc Ngô đi trèo núi Hymalaya, để tăng thêm mối thâm tình.
Tổng giám đốc Ngô vừa nghe xong đã tiu nghỉu, ông bị cao huyết áp, gan nhiễm mỡ, ngay cả Lao Sơn còn không trèo lên nổi, lại còn trèo Hymalaya, e rằng có đi không có về mất. Tổng giám đốc Ngô mời anh ta đến khách sạn Vương Triều thương lượng, anh ta nói: “Không nên lãng phí, cứ trò chuyện ngay tại quý công ty”.
Tổng giám đốc Ngô và mấy vị lãnh đạo cốt cán ở bộ phận nghiệp vụ cùng trò chuyện trong phòng họp. Thúy Thúy muốn học hỏi thêm kiến thức nghiệp vụ, được sự đồng ý của Tổng giám đốc Ngô, cô lấy một cái ghế ngồi ở góc phòng lắng nghe. Vị Tổng giám đốc mới họ Dương của công ty M này rất kiệm lời, chỉ mỉm cười lắng nghe mọi người nói, mọi người nói xong, anh ta cười nhạt, bắt đầu dẫn dắt các điển cố, nói rất nhiều, từ sản phẩm trong nước, tình hình xu thế phát triển trong nước đến xu thế phát triển kinh tế nước ngoài, ngoại hối, quy đổi ngoại tệ, xuất siêu thương mại, nhập siêu thương mại… Nói nhiều đến nỗi mọi người trong phòng đều hoa cả mắt. Sau màn thuyết trình này, mọi người đều nhận ra rằng, ông chủ trông trẻ người non dạ này thực sự rất đáng gờm.
Chuyên ngành học của Thúy Thúy là Thương mại Quốc tế, thường ngày cô lại thích nghiên cứu những trường hợp thương mại kinh tế kinh điển của nước ngoài. Nghe Tổng giám đốc Dương nói xong, cô luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng mọi người xung quanh đều không có phản ứng gì, lẽ nào bị Tổng giám đốc Dương lừa gạt như vậy sao? Trước đông người, ở nơi trang trọng, cô không dám mở miệng, kể cả bị người khác ép phát biểu ý kiến, cô cũng lắp ba lắp bắp.
Tổng giám đốc Dương đang ức hiếp người khác, mặc dù cười đấy, nhưng khẩu khí lại rất cứng, ý nhất định phải giảm xuống %, nếu không thì khỏi bàn.
Thúy Thúy hạ quyết tâm cao, tự đấu tranh hồi lâu mới có đủ dũng khí đứng lên, chủ động đề nghị được nói ý kiến của mình. Tổng giám đốc Ngô và những đồng nghiệp khác, cả Tổng giám đốc Dương đều nhíu mày nhìn cô. Tổng giám đốc Ngô hơi đỏ mặt, nhân viên của mình tự ý như vậy, thật xấu hổ. Thúy Thúy thấy biểu hiện của mọi người, càng căng thẳng, lắp ba lắp bắp nói không nên câu, cứ thế, suýt bật khóc.
Tổng giám đốc Dương sai người lấy cho Thúy Thúy cốc cà-fê, bảo cô cứ từ từ nói. Thúy Thúy cố hết sức trấn tĩnh lại, cảm thấy thái độ của Tổng giám đốc Dương cũng khá hòa nhã, nên không còn căng thẳng như trước. Cả phòng chỉ có mỗi giọng nói lắp bắp của Thúy đang kể về những trường hợp kiểu này của nước ngoài, cộng thêm kiến giải của cô, vạch ra điểm lừa gạt của Tổng giám đốc Dương, hồi lâu sau, Thúy Thúy mới nói xong. Cuối cùng, cô liếc nhìn thấy ánh mắt khích lệ của Tổng giám đốc Ngô, càng dũng cảm hơn, nói năng cũng lưu loát hơn. Nhưng khuôn mặt của cô vẫn luôn căng thẳng đến đỏ lựng lên, khó khăn lắm mới nói xong, Thúy Thúy nhìn mọi người, không biết phải làm sao.
Tổng giám đốc nghe xong đã hiểu ra, mỉm cười không nói. Những đồng nghiệp khác không thể hiện thái độ gì, không ai khuyến khích cô gái đã dũng cảm đứng lên phát biểu, cũng không kinh ngạc, dường như chỉ là một chuyện phát sinh không đáng nhắc đến.
Kỹ xảo lừa bịp của Tổng giám đốc Dương bị lật tẩy ngay tại trận, nhưng sắc mặt không hề biến đổi, vẫn thoáng cười còn có hứng thú ngắm nghía thật kĩ khuôn mặt Thúy Thúy, cười khẩy, nói: “Cô đây quả thực hiểu rộng biết nhiều, tại hạ bái phục, chỉ có điều hơi hiếu kì, có phải vì cô học vấn sâu rộng mới sưng phồng mặt lên không? Sưng bầm tím đỏ thế kia, xem ra học vấn là thứ thật đẹp. Ha… ha… ha!” Tổng giám đốc Dương không chút chú ý đến hình tượng cao quý của mình, mặc sức cười vang. Trên mặt Tổng giám đốc Ngô thoáng hiện lên sự giận dữ. Có vài đồng nghiệp còn lộ ra thái độ vui mừng khi người khác gặp tai họa.
Thúy Thúy lập tức nhớ đến cảnh bị mẹ chồng tát, cảm thấy không thể chịu đựng nổi tiếng cười của Tổng giám đốc Dương, nước mắt lưng tròng, một phút sau đã lao ra ngoài.
Cuộc hội đàm kết thúc, mọi người đều giải tán. Tổng giám đốc Ngô rời khỏi phòng họp, nhìn thấy Thúy Thúy đang đứng ở một góc ngoài hành lang lau nước mắt, không kìm được tiếng thở dài, bước đến, nhẹ nhàng khen ngợi Thúy Thúy, nói: “Cháu hiểu về phương diện này, thì tạm thời tham gia vào tổ này đi”. Ngoài ra, còn cho phép cô nghỉ nửa ngày, bảo cô đến bệnh viện kiểm tra.
Thúy Thúy cuối cùng cũng nhận được nhiệm vụ đầu tiên của cô, trong lúc đau buồn, cũng có chút niềm vui an ủi.
Buổi trưa, Tổng giám đốc Dương cùng ăn bữa cơm khách với mọi người, nhìn xung quanh, không nhìn thấy cô gái cùng tranh luận với mình, bèn hỏi: “Sao không thấy cô nhân viên bụng đầy học vấn nhỉ?” Tổng giám đốc Ngô thoáng không vui, nhìn vào mắt anh ta: “Có lẽ cô ấy vẫn còn trốn ở đó khóc. Cô ấy chỉ là một cô gái trẻ, Tổng giám đốc Dương, hy vọng sau này anh nói nhẹ nhàng hơn một chút”.
“Ồ, ha ha. Thật ngại quá, sau này tôi sẽ chú ý hơn”. Tổng giám đốc Dương cúi đầu cố nhịn cười.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Ngày hôm sau, Thúy Thúy đã đi làm, mọi người ở bộ phận nghiệp vụ đều nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tím bầm hiện rõ ràng năm ngón tay trên mặt cô. Mọi người nhìn nhau không nói gì, ở đây ai cũng bận cả, không ai có thời gian hỏi han chuyện riêng tư. Thúy Thúy cắm cúi làm việc, muốn quên đi nỗi nhục bị mẹ chồng bạt tai, nhưng khung cảnh đó lại cứ hiện ra thật rõ nét ngay trước mắt cô khiến cô đau khổ và tủi nhục vô cùng.
Dự án gần đây nhất là sự hợp tác giữa một công ty có tiếng trên thị trường (công ty M) và công ty Thúy Thúy. Công ty này mua bộ phận máy bán thành phẩm của công ty Thúy Thúy, sau khi lắp ghép sẽ bán ra nước ngoài, kĩ thuật của mỗi bên đều được bảo mật nên không ai hất cẳng được ai. Hơn nữa, kỹ thuật sản phẩm của hai công ty đều là đứng đầu thị trường trong nước. Sự hợp tác này đã duy trì mấy năm nay rồi. Nhưng năm nay, tổng giám đốc công ty M lại ủy quyền cho con trai ông tiếp quản dự án này. Nghe nói, vị tổng giám đốc mới của công ty M luôn mượn cớ nguyên liệu cung lớn hơn cầu, muốn giảm giá mua tới 20%, như vậy thì công ty Thúy Thúy chẳng còn mấy lợi nhuận nữa, khiến Tổng giám đốc Ngô rất buồn phiền. Ông mời vị thiếu gia đó đi đến Cửu Trại Câu , nhưng người ta không đi. Ngược lại, lại muốn mời Tổng giám đốc Ngô đi trèo núi Hymalaya, để tăng thêm mối thâm tình.
Tổng giám đốc Ngô vừa nghe xong đã tiu nghỉu, ông bị cao huyết áp, gan nhiễm mỡ, ngay cả Lao Sơn còn không trèo lên nổi, lại còn trèo Hymalaya, e rằng có đi không có về mất. Tổng giám đốc Ngô mời anh ta đến khách sạn Vương Triều thương lượng, anh ta nói: “Không nên lãng phí, cứ trò chuyện ngay tại quý công ty”.
Tổng giám đốc Ngô và mấy vị lãnh đạo cốt cán ở bộ phận nghiệp vụ cùng trò chuyện trong phòng họp. Thúy Thúy muốn học hỏi thêm kiến thức nghiệp vụ, được sự đồng ý của Tổng giám đốc Ngô, cô lấy một cái ghế ngồi ở góc phòng lắng nghe. Vị Tổng giám đốc mới họ Dương của công ty M này rất kiệm lời, chỉ mỉm cười lắng nghe mọi người nói, mọi người nói xong, anh ta cười nhạt, bắt đầu dẫn dắt các điển cố, nói rất nhiều, từ sản phẩm trong nước, tình hình xu thế phát triển trong nước đến xu thế phát triển kinh tế nước ngoài, ngoại hối, quy đổi ngoại tệ, xuất siêu thương mại, nhập siêu thương mại… Nói nhiều đến nỗi mọi người trong phòng đều hoa cả mắt. Sau màn thuyết trình này, mọi người đều nhận ra rằng, ông chủ trông trẻ người non dạ này thực sự rất đáng gờm.
Chuyên ngành học của Thúy Thúy là Thương mại Quốc tế, thường ngày cô lại thích nghiên cứu những trường hợp thương mại kinh tế kinh điển của nước ngoài. Nghe Tổng giám đốc Dương nói xong, cô luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng mọi người xung quanh đều không có phản ứng gì, lẽ nào bị Tổng giám đốc Dương lừa gạt như vậy sao? Trước đông người, ở nơi trang trọng, cô không dám mở miệng, kể cả bị người khác ép phát biểu ý kiến, cô cũng lắp ba lắp bắp.
Tổng giám đốc Dương đang ức hiếp người khác, mặc dù cười đấy, nhưng khẩu khí lại rất cứng, ý nhất định phải giảm xuống 20%, nếu không thì khỏi bàn.
Thúy Thúy hạ quyết tâm cao, tự đấu tranh hồi lâu mới có đủ dũng khí đứng lên, chủ động đề nghị được nói ý kiến của mình. Tổng giám đốc Ngô và những đồng nghiệp khác, cả Tổng giám đốc Dương đều nhíu mày nhìn cô. Tổng giám đốc Ngô hơi đỏ mặt, nhân viên của mình tự ý như vậy, thật xấu hổ. Thúy Thúy thấy biểu hiện của mọi người, càng căng thẳng, lắp ba lắp bắp nói không nên câu, cứ thế, suýt bật khóc.
Tổng giám đốc Dương sai người lấy cho Thúy Thúy cốc cà-fê, bảo cô cứ từ từ nói. Thúy Thúy cố hết sức trấn tĩnh lại, cảm thấy thái độ của Tổng giám đốc Dương cũng khá hòa nhã, nên không còn căng thẳng như trước. Cả phòng chỉ có mỗi giọng nói lắp bắp của Thúy đang kể về những trường hợp kiểu này của nước ngoài, cộng thêm kiến giải của cô, vạch ra điểm lừa gạt của Tổng giám đốc Dương, hồi lâu sau, Thúy Thúy mới nói xong. Cuối cùng, cô liếc nhìn thấy ánh mắt khích lệ của Tổng giám đốc Ngô, càng dũng cảm hơn, nói năng cũng lưu loát hơn. Nhưng khuôn mặt của cô vẫn luôn căng thẳng đến đỏ lựng lên, khó khăn lắm mới nói xong, Thúy Thúy nhìn mọi người, không biết phải làm sao.
Tổng giám đốc nghe xong đã hiểu ra, mỉm cười không nói. Những đồng nghiệp khác không thể hiện thái độ gì, không ai khuyến khích cô gái đã dũng cảm đứng lên phát biểu, cũng không kinh ngạc, dường như chỉ là một chuyện phát sinh không đáng nhắc đến.
Kỹ xảo lừa bịp của Tổng giám đốc Dương bị lật tẩy ngay tại trận, nhưng sắc mặt không hề biến đổi, vẫn thoáng cười còn có hứng thú ngắm nghía thật kĩ khuôn mặt Thúy Thúy, cười khẩy, nói: “Cô đây quả thực hiểu rộng biết nhiều, tại hạ bái phục, chỉ có điều hơi hiếu kì, có phải vì cô học vấn sâu rộng mới sưng phồng mặt lên không? Sưng bầm tím đỏ thế kia, xem ra học vấn là thứ thật đẹp. Ha… ha… ha!” Tổng giám đốc Dương không chút chú ý đến hình tượng cao quý của mình, mặc sức cười vang. Trên mặt Tổng giám đốc Ngô thoáng hiện lên sự giận dữ. Có vài đồng nghiệp còn lộ ra thái độ vui mừng khi người khác gặp tai họa.
Thúy Thúy lập tức nhớ đến cảnh bị mẹ chồng tát, cảm thấy không thể chịu đựng nổi tiếng cười của Tổng giám đốc Dương, nước mắt lưng tròng, một phút sau đã lao ra ngoài.
Cuộc hội đàm kết thúc, mọi người đều giải tán. Tổng giám đốc Ngô rời khỏi phòng họp, nhìn thấy Thúy Thúy đang đứng ở một góc ngoài hành lang lau nước mắt, không kìm được tiếng thở dài, bước đến, nhẹ nhàng khen ngợi Thúy Thúy, nói: “Cháu hiểu về phương diện này, thì tạm thời tham gia vào tổ này đi”. Ngoài ra, còn cho phép cô nghỉ nửa ngày, bảo cô đến bệnh viện kiểm tra.
Thúy Thúy cuối cùng cũng nhận được nhiệm vụ đầu tiên của cô, trong lúc đau buồn, cũng có chút niềm vui an ủi.
Buổi trưa, Tổng giám đốc Dương cùng ăn bữa cơm khách với mọi người, nhìn xung quanh, không nhìn thấy cô gái cùng tranh luận với mình, bèn hỏi: “Sao không thấy cô nhân viên bụng đầy học vấn nhỉ?” Tổng giám đốc Ngô thoáng không vui, nhìn vào mắt anh ta: “Có lẽ cô ấy vẫn còn trốn ở đó khóc. Cô ấy chỉ là một cô gái trẻ, Tổng giám đốc Dương, hy vọng sau này anh nói nhẹ nhàng hơn một chút”.
“Ồ, ha ha. Thật ngại quá, sau này tôi sẽ chú ý hơn”. Tổng giám đốc Dương cúi đầu cố nhịn cười.