Cố Vãn Tình có chút bất đắc dĩ nhìn cháu gái, hai mắt đẫm lệ ngồi lau nước mắt, Cố Vãn Tình lại truy vấn như thế nào, Khương Huệ Như cũng chỉ khóc nói chính mình không lấy chồng, không chịu nói nguyên do trong đó.
Cố Vãn Tình nhìn cháu gái khóc lê hoa đái vũ, lại cúi đầu nhìn nhìn Nguyên Bảo trong lòng như đang cầu cứu. Nguyên Bảo đứng dậy, run run bộ lông xù, cọ một cái từ trong lòng Cố Vãn Tình nhảy ra, đi về phía Khương Huệ Như. Khương Huệ Như đang khóc, thình lình bị Nguyên Bảo nhảy vào lòng, hoảng sợ, rồi sau đó thấy rõ trong lòng là tiểu hồ ly đáng yêu, lại nín khóc mỉm cười, thật cẩn thận ôm Nguyên Bảo, nhẹ nhàng vuốt lông của nó.
Nguyên Bảo híp mắt, liếm liếm ngón tay Khương Huệ Như, đầu lưỡi phấn hồng liếm liếm ngón tay làm Khương Huệ Như tê dại, không khỏi cười nói: “Ha ha, rất ngứa.” Bị Nguyên Bảo chọc ghẹo một phen, đã quên khóc, chỉ lo đùa giỡn với tiểu hồ ly nhu thuận này.
Cố Vãn Tình ôm trán, cuối cùng ngừng khóc, bằng không để cho người bên ngoài nhìn thấy, nói không chừng còn tưởng rằng nàng khi dễ cháu gái nhà mình đó.
Khương Huệ Như đang ôm Nguyên Bảo đùa vui vẻ, chợt nghe ngoài cửa có tiếng bước chân vội vàng truyền đến. Thúy Liên ở ngay cửa nhìn thấy một người có sắc mặt vô cùng lo lắng bước nhanh đi vào viện, thấy rõ là đại thiếu phu nhân Hậu Uyển Vân vừa lại mặt trở về. Sắc mặt Hậu Uyển Vân hiện lên tái nhợt, cũng không nhìn Thúy Liên, đi thẳng vào trong phòng.
“Nguyên Bảo, lại đây!” Hậu Uyển Vân liếc mắt một cái liền nhìn thấy Nguyên Bảo lười biếng nằm ở trong lòng Khương Huệ Như, vừa mở miệng, mới chú ý tới Cố Vãn Tình ngồi ở trên tháp quý phi đối diện Khương Huệ Như, híp mắt nhìn mình. Hậu Uyển Vân mới từ Hậu gia về nhà, vừa trở lại trong viện của mình ở Khương gia, chợt nghe tỳ nữ nói Nguyên Bảo chạy đi đâu không thấy.
Nguyên Bảo là linh thú Hậu Uyển Vân thật vất vả mới có được, Hậu Uyển Vân vừa nghe Nguyên Bảo không thấy, mặt mũi trắng bệch, hỏi thăm tìm kiếm chung quanh, mới tìm được trong viện mẹ chồng. Căn bản không nghĩ tiến vào gặp mẹ chồng ác độc đó, nhưng trong lòng luyến tiếc linh thú cùng không gian, liền kiên trì xông vào.
Nguyên Bảo áp căn liền không nhìn Hậu Uyển Vân, ngược lại ở trong lòng Khương Huệ Như ngáp một cái, nằm chỏng vó bốn chân lên trời, để lộ cái bụng nhỏ, Khương Huệ Như cười khanh khách, lấy tay chọc chọc vào cái bụng của Nguyên Bảo.
“Con dâu thỉnh an mẫu thân.” Hậu Uyển Vân thu liễm vẻ mặt nôn nóng, nhanh chóng hành lễ với Cố Vãn Tình.
“Huệ Như thỉnh an đại tẩu.” Lúc này Khương Huệ Như mới thu hồi lực chú ý từ trên người Nguyên Bảo, ngọt ngào cười với Hậu Uyển Vân: “Tiểu hồ ly đại tẩu nuôi cũng thật làm cho người ta thích.”
Ánh mắt Hậu Uyển Vân nhìn chằm chằm Nguyên Bảo, cười có chút miễn cưỡng, nói: “Huệ Như, súc sinh lông lá này tính tình rất hung hăng, muội đem hồ ly đưa cho đại tẩu, không nó làm muội bị thương.”
Khương Huệ Như yêu thương vuốt đầu Nguyên Bảo, nhẹ nhàng nhăn nhăn lỗ tai Nguyên Bảo, Nguyên Bảo lắc lắc lỗ tai, đánh cái hắt xì, rung bộ dáng đáng yêu làm cho Khương Huệ Như mừng rỡ cười toe tóe, nói: “Đại tẩu, Nguyên Bảo rất ngoan, sẽ không làm muội bị thương. Tẩu xem, nó rất ngoan, rất thích muội gãi gãi cho nó.” Khương Huệ Như vừa nói vừa vươn tay gãi gãi vào bụng Nguyên Bảo, Nguyên Bảo cũng phi thường phối hợp lật mình lại, thập phần hưởng thụ Khương Huệ Như phục vụ.
Khương Huệ Như cười thập phần vui vẻ, Hậu Uyển Vân cũng cười trái lương tâm. Hậu Uyển Vân biết: vị đại tiểu thư này tuy rằng không phải thân sinh của công công (cha chồng) của nàng ta, lại luôn luôn được cha mẹ chồng nàng ta yêu thích, nay mình vạn vạn không thể đắc tội nàng.
Chính là… Hậu Uyển Vân nhìn nhìn Nguyên Bảo thân thiết với Khương Huệ Như, trong đầu lại bắt đầu suy nghĩ. Lúc trước nàng ta lo lắng nhất là Nguyên Bảo quá mức thân cận cùng tỷ tỷ Hậu Uyển Tâm của nàng ta, thật vất vả Hậu Uyển Tâm mới chết, Nguyên Bảo vẫn buồn phiền, đối với ai đều xa cách, nhưng hôm nay lại cùng Khương Huệ Như thân thiết như vậy, sao kêu Hậu Uyển Vân không nổi lên tâm phòng bị chứ? Nếu Nguyên Bảo thích Khương Huệ Như… trong lòng Hậu Uyển Vân hiện lên sát khí.
Khóe miệng Cố Vãn Tình cười cười, thờ ơ lạnh nhạt nhìn Hậu Uyển Vân. Cố Vãn Tình tuy biết Hậu Uyển Vân luôn luôn khẩn trương với Nguyên Bảo, lại không biết nguyên nhân chân chính nàng ta để ý Nguyên Bảo, chỉ tưởng thích nuôi sủng vật, càng thêm không biết lúc này Hậu Uyển Vân đã muốn động sát ý.
“Hôm nay lại mặt, đều thuận lợi sao? Trong nhà hết thảy bình an chứ?” Cố Vãn Tình thản nhiên nói việc nhà với nàng ta: “Mẫu thân nghe nói mấy ngày nữa phụ thân con cùng huynh trưởng liền phải trở về biên quan.”
Hậu Uyển Vân thu hồi tâm tư, cung kính cẩn thận đáp: “Nhờ phúc của mẫu thân, hết thảy đều thuận lợi, nhà mẹ đẻ hết thảy đều tốt. Phụ thân năm ngày sau liền khởi hành, ca ca bảy ngày sau trở về Tây Bắc. Phụ thân sai Vân Nhi chuyển đạt, nói đa tạ mẫu thân lễ dày. Mới vừa rồi người của Hồng Tụ dệt tạo phường lại đây, nói mới đưa tới gấm Tứ Xuyên năm nay, con dâu nhìn mấy loại đó vô cùng tốt, liền lưu lại mấy cuộn, mẫu thân nếu xem vào mắt, liền lưu lại làm xiêm y.”
Cố Vãn Tình cúi đầu cười cười, lấy khăn xoa nhẹ vài cái, tùy ý nói: “Đều là thông gia, còn nói cám ơn cái gì, đừng khách khí thế. Thiên hạ này ai không biết gấm Tứ Xuyên của Hồng Tụ dệt tạo phường là thiên hạ nhất tuyệt, ngàn vàng khó cầu, ngay cả nương nương trong cung, mỗi người hàng năm cũng chỉ được hai cuộn mà thôi. Đã là hảo ý của Vân Nhi, mẫu thân đây liền nhận.”
Rồi sau đó Hậu Uyển Vân lại đứng dậy đi tới, phúc thân với Cố Vãn Tình nói: “Mong mẫu thân không chê, trở về con gọi người đưa tới. Đã nhiều ngày trên người mẫu thân khó chịu, con dâu vẫn cảm giác bất an tự trách sâu sắc, con thỉnh mẫu thân cho con dâu xoa bóp vai và chân cho ngài, được không ạ?”
“Thật đúng lúc, vai mẫu thân có chút mỏi, con xoa bóp cho mẫu thân cũng tốt.” Dứt lời, Cố Vãn Tình chỉ thản nhiên cười nhìn Hậu Uyển Vân lại xoa bả vai cho mình.
Mẹ chồng từ ái cười ngồi ở trên tháp quý phi, con dâu cung kính đứng bên người xoa vai cho mẹ chồng, đại tiểu thư Khương Huệ Như chơi đùa cùng tiểu Nguyên Bảo ở trong lòng, trong lúc nhất thời bầu không khí trong phòng nhìn như ấm áp lên.
Cố Vãn Tình nhắm mắt lại, hưởng thụ Hậu Uyển Vân hầu hạ, hôm nay trở về Hậu gia một chuyến, nàng ta giống như thay đổi hoàn toàn, cả người nhìn đến dịu ngoan lại cung kính, giống như đóa hoa trắng nhỏ, nhưng thật ra làm cho Cố Vãn Tình nhớ tới bộ dáng mới trước đây của Hậu Uyển Vân, khi đó nàng ta cũng ôn nhu điềm tĩnh như vậy, cẩn thận chu đáo phụng dưỡng mẹ cả, tôn kính đích tỷ, làm người nhìn không ra một chút sai lầm.
Cố Vãn Tình cười mang theo một tia trào phúng: chắc là thái độ của hoàng gia chuyển biến, hơn nữa nhà mẹ đẻ lại không thể dựa vào, Hậu Uyển Vân thấy rõ tình huống, tính một lần nữa đi con đường năm đó từ thứ nữ nho nhỏ bò lên trên, mưu cầu quyền lợi từ Khương gia.
Nếu thay đổi người bên ngoài là mẹ chồng của nàng ta, chỉ sợ sẽ bị bộ dáng kính cẩn nghe theo ôn lương này của nàng ta lừa gạt, nói không chừng còn có thể đem mạng nhỏ đi vào, chết cũng không biết chết như thế nào. Bất quá Hậu Uyển Vân phi thường xui xẻo, nàng ta đối mặt mẹ chồng, là một người so với bất luận kẻ nào đều hiểu biết bộ mặt thật của nàng ta. Nàng ta dù cho đang giả vờ, cũng không mảy may lừa được Cố Vãn Tình, Cố Vãn Tình nhìn nàng ta, liền giống như nhìn con hát trên sân khấu, cười tủm tỉm nhìn nàng ta có thể diễn thành bộ dáng gì nữa đây. Cười lại thuần lương, khóc lại rất thật, cũng chỉ là làm người vui vẻ trong dự tính mà thôi.
Đang nghĩ tới xuất thần, chợt nghe Thúy Liên khách khí chào hỏi: “Lão gia đã trở lại.”
Tim Hậu Uyển Vân nhảy dựng lên, từ khi nàng ta gả vào Khương gia tới nay, sinh ra nhiều chuyện như vậy, chính mình còn chưa bao giờ gặp qua người cha chồng này. Chính mình đi cáo trạng công chúa bất thành, ngược lại chọc một thân rối loạn, còn âm kém dương sai làm cho mẹ chồng ác độc được phong cáo mệnh, sau khi hỏi thăm Hậu Uyển Vân mới biết, thì ra đúng là cha chồng ra tay, chỉ là một ngày chưa vào triều, đã đem thế cục nghịch chuyển, thay mẹ chồng ác độc đó hòa nhau một ván. Vì việc này, Hậu Uyển Vân đối với cha chồng chưa thấy mặt của mình có ba phần tâm tư tò mò.
Hậu Uyển Vân kiếp trước là người hiện đại, kiến thức tự nhiên cũng sẽ không thiếu, cho dù chưa ăn qua thịt heo, cũng thấy qua heo chạy. Tin tức người lãnh đạo cao nhất cấp quốc gia mỗi ngày thay nhau xuất trướng, đó đều là nhân tinh trong mười ba triệu nhân tinh, Hậu Uyển Vân nghĩ, dù cha chồng có năng lực, bất quá chỉ là một cổ nhân, kiến thức ánh mắt hữu hạn, tự nhiên là không thể đánh đồng cùng người thời đại của mình. Nói vậy Khương Hằng cũng chính là tên tướng quân lùn rút đầu, mấy cổ nhân hơi chút trí tuệ, dù sao chỉ là người thích đọc sách cổ hủ. Vì thế trong lòng lại đem Khương Hằng khinh thị hai phút.
Trong lòng Hậu Uyển Vân miên man suy nghĩ, đi theo Cố Vãn Tình đi ra ngoài, cung kính cúi đầu đứng ở lưng mẹ chồng mình.
“Vãn Tình.” Khương Hằng xa xa nhìn thấy tiểu thê tử của mình kiểng chân đứng ở dưới mái hiên, trên mặt cười giống như tranh thuỷ mặc nhuộm đẫm, lập tức hòa tan, trên mặt đều mang theo gió xuân thản nhiên.
Giọng nói Khương Hằng trầm thấp mát lạnh, rất dễ nghe, Hậu Uyển Vân bị giọng nói đó hấp dẫn, nhịn không được thoáng ngẩng đầu lên. Chỉ thấy người nọ trước mắt cao lớn, mày kiếm mắt sáng, dù là kiếp trước Hậu Uyển Vân gặp qua vô số ngôi sao mỹ nam, so với người trước mắt, những mỹ nam này như bùn đất! Người nọ giơ tay nhấc chân lộ ra nho nhã, khí chất vô cùng tốt, không mang theo một chút khí chất quan lão gia trên quan trường, ngược lại như là một ẩn sĩ xuất trần. Trong xương lộ ra khí chất ôn nhuận như ngọc, trên mặt mang theo ý cười, chỉ nhìn liếc mắt một cái, bị hấp trụ ngay lập tức, khiến người ta muốn đui mù.
Hậu Uyển Vân nhất thời liền cảm thấy tim của mình đập sai nửa nhịp, hoảng hốt lợi hại. Cố Vãn Tình như có như không hướng Hậu Uyển Vân liếc mắt một cái, Hậu Uyển Vân kinh hoảng vội vàng càng cúi thấp đầu, chỉ cảm thấy ánh mắt Cố Vãn Tình rất lợi hại, như là muốn đem mọi tâm tư của mình đều nhìn thấu.
Phía sau Khương Hằng còn đi theo một người, đó là đại công tử Khương Viêm Châu. Hậu Uyển Vân vụng trộm nhìn nhìn Khương Hằng, lại nhìn nhìn Khương Viêm Châu, ở trong lòng đem hai người so đo. Khương Viêm Châu còn trẻ, chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, tuy rằng nhìn tuấn tú lịch sự, khí chất cũng không kém, nhìn khắp kinh thành không có quý công tử nào có thể hơn Khương Viêm Châu, nhưng nay đứng bên cạnh cha ruột của mình, cũng là giống như cẩm thạch gặp ngọc tốt, không được một phần vạn so với Khương Hằng. Mà Khương Hằng, hơn ba mươi, phong nhã hào hoa, đúng là độ tuổi tốt nhất, lại ở địa vị cao, có thể nói là một người dưới một người trên vạn người, đặt ở hiện tại, đó là địa vị của Ôn XX.
Khương Hằng cười chào đón, thân thiết cầm tay Cố Vãn Tình, nói: “Ta thấy thân thể nàng khỏe hơn nhiều. Huệ Như cũng đến đây, con dâu cũng ở, đều đừng đứng tại cửa, đi vào nói chuyện.”
Dứt lời, nắm tay Cố Vãn Tình, hai người sóng vai đi vào trong phòng. Hậu Uyển Vân nhìn bóng dáng hai người, lại nhìn nhìn Khương Viêm Châu đối với mình lạnh như băng, trong lòng có chút chua chát, cũng đi theo hai người vào phòng.
Khương Hằng cùng Cố Vãn Tình ngồi ở chủ vị, ba vị vãn bối phân biệt ngồi xuống. Hậu Uyển Vân ngồi ở vị trí bên cạnh Khương Viêm Châu, ánh mắt nhìn phu quân của mình chứa vài phần ai oán. Qua cửa đã nhiều ngày, hắn cũng chưa từng chạm vào nàng ta, nay Hậu Uyển Vân mặc dù gả làm vợ người, lại vẫn là tấm thân xử nữ. Nếu nói thân mình Khương Viêm Châu không được, nhưng đã nhiều ngày hắn lại thay nhau ngủ tại trong phòng vài vị nha đầu thông phòng, căn cứ Hậu Uyển Vân phái nha hoàn đi tìm hiểu hội báo, trong phòng cũng ép buộc một hồi lâu đến hơn nửa đêm, đều không phải là hắn không được, hắn chính là không muốn chạm vào mình.
Lại ngẩng đầu nhìn xem cha mẹ chồng, hai người trai tài gái sắc, trên mặt ân ái ăn ý không phải giả vờ. Hậu Uyển Vân nhìn sắc mặt mẹ chồng của mình hồng nhuận, nét mặt toả sáng, dung sắc như vậy chỉ có người phụ nữ có cuộc sống vợ chồng thỏa mãn tính phúc mới có, không khỏi hâm mộ ghen tị hận: dựa vào cái gì phu quân mình chẳng những khắp nơi không bằng phu quân của mẹ chồng ác độc đó, liền ngay cả chạm vào cũng không chịu chạm vào mình một chút, dựa vào cái gì Cố Vãn Tình là kẻ ác độc âm hiểm như vậy, có thể gả cho phu quân hoàn mỹ mà chính mình lại chỉ có thể cùng bạc tình lang đó đồng sàng dị mộng!?
Vốn gả vào Khương gia, Hậu Uyển Vân mưu tính: một là quyền quản gia của Khương gia, hai là muốn bảo trụ vị trí thế tử của phu quân không thay đổi, sau này mình mới có thể ngồi vào vị trí Bình Thân vương phi. Nhưng nhìn mẹ chồng ác độc đó, chính mình ngàn tính vạn tính, nôn hết tâm huyết mưu cầu những thứ đó, nàng đều dễ dàng có được toàn bộ, còn gắt gao đặt ở trên đầu chính mình, muốn đánh thì chính mình không còn đường sống, Hậu Uyển Vân hận xé nát khăn trong tay.
Cố Vãn Tình có chút bất đắc dĩ nhìn cháu gái, hai mắt đẫm lệ ngồi lau nước mắt, Cố Vãn Tình lại truy vấn như thế nào, Khương Huệ Như cũng chỉ khóc nói chính mình không lấy chồng, không chịu nói nguyên do trong đó.
Cố Vãn Tình nhìn cháu gái khóc lê hoa đái vũ, lại cúi đầu nhìn nhìn Nguyên Bảo trong lòng như đang cầu cứu. Nguyên Bảo đứng dậy, run run bộ lông xù, cọ một cái từ trong lòng Cố Vãn Tình nhảy ra, đi về phía Khương Huệ Như. Khương Huệ Như đang khóc, thình lình bị Nguyên Bảo nhảy vào lòng, hoảng sợ, rồi sau đó thấy rõ trong lòng là tiểu hồ ly đáng yêu, lại nín khóc mỉm cười, thật cẩn thận ôm Nguyên Bảo, nhẹ nhàng vuốt lông của nó.
Nguyên Bảo híp mắt, liếm liếm ngón tay Khương Huệ Như, đầu lưỡi phấn hồng liếm liếm ngón tay làm Khương Huệ Như tê dại, không khỏi cười nói: “Ha ha, rất ngứa.” Bị Nguyên Bảo chọc ghẹo một phen, đã quên khóc, chỉ lo đùa giỡn với tiểu hồ ly nhu thuận này.
Cố Vãn Tình ôm trán, cuối cùng ngừng khóc, bằng không để cho người bên ngoài nhìn thấy, nói không chừng còn tưởng rằng nàng khi dễ cháu gái nhà mình đó.
Khương Huệ Như đang ôm Nguyên Bảo đùa vui vẻ, chợt nghe ngoài cửa có tiếng bước chân vội vàng truyền đến. Thúy Liên ở ngay cửa nhìn thấy một người có sắc mặt vô cùng lo lắng bước nhanh đi vào viện, thấy rõ là đại thiếu phu nhân Hậu Uyển Vân vừa lại mặt trở về. Sắc mặt Hậu Uyển Vân hiện lên tái nhợt, cũng không nhìn Thúy Liên, đi thẳng vào trong phòng.
“Nguyên Bảo, lại đây!” Hậu Uyển Vân liếc mắt một cái liền nhìn thấy Nguyên Bảo lười biếng nằm ở trong lòng Khương Huệ Như, vừa mở miệng, mới chú ý tới Cố Vãn Tình ngồi ở trên tháp quý phi đối diện Khương Huệ Như, híp mắt nhìn mình. Hậu Uyển Vân mới từ Hậu gia về nhà, vừa trở lại trong viện của mình ở Khương gia, chợt nghe tỳ nữ nói Nguyên Bảo chạy đi đâu không thấy.
Nguyên Bảo là linh thú Hậu Uyển Vân thật vất vả mới có được, Hậu Uyển Vân vừa nghe Nguyên Bảo không thấy, mặt mũi trắng bệch, hỏi thăm tìm kiếm chung quanh, mới tìm được trong viện mẹ chồng. Căn bản không nghĩ tiến vào gặp mẹ chồng ác độc đó, nhưng trong lòng luyến tiếc linh thú cùng không gian, liền kiên trì xông vào.
Nguyên Bảo áp căn liền không nhìn Hậu Uyển Vân, ngược lại ở trong lòng Khương Huệ Như ngáp một cái, nằm chỏng vó bốn chân lên trời, để lộ cái bụng nhỏ, Khương Huệ Như cười khanh khách, lấy tay chọc chọc vào cái bụng của Nguyên Bảo.
“Con dâu thỉnh an mẫu thân.” Hậu Uyển Vân thu liễm vẻ mặt nôn nóng, nhanh chóng hành lễ với Cố Vãn Tình.
“Huệ Như thỉnh an đại tẩu.” Lúc này Khương Huệ Như mới thu hồi lực chú ý từ trên người Nguyên Bảo, ngọt ngào cười với Hậu Uyển Vân: “Tiểu hồ ly đại tẩu nuôi cũng thật làm cho người ta thích.”
Ánh mắt Hậu Uyển Vân nhìn chằm chằm Nguyên Bảo, cười có chút miễn cưỡng, nói: “Huệ Như, súc sinh lông lá này tính tình rất hung hăng, muội đem hồ ly đưa cho đại tẩu, không nó làm muội bị thương.”
Khương Huệ Như yêu thương vuốt đầu Nguyên Bảo, nhẹ nhàng nhăn nhăn lỗ tai Nguyên Bảo, Nguyên Bảo lắc lắc lỗ tai, đánh cái hắt xì, rung bộ dáng đáng yêu làm cho Khương Huệ Như mừng rỡ cười toe tóe, nói: “Đại tẩu, Nguyên Bảo rất ngoan, sẽ không làm muội bị thương. Tẩu xem, nó rất ngoan, rất thích muội gãi gãi cho nó.” Khương Huệ Như vừa nói vừa vươn tay gãi gãi vào bụng Nguyên Bảo, Nguyên Bảo cũng phi thường phối hợp lật mình lại, thập phần hưởng thụ Khương Huệ Như phục vụ.
Khương Huệ Như cười thập phần vui vẻ, Hậu Uyển Vân cũng cười trái lương tâm. Hậu Uyển Vân biết: vị đại tiểu thư này tuy rằng không phải thân sinh của công công (cha chồng) của nàng ta, lại luôn luôn được cha mẹ chồng nàng ta yêu thích, nay mình vạn vạn không thể đắc tội nàng.
Chính là… Hậu Uyển Vân nhìn nhìn Nguyên Bảo thân thiết với Khương Huệ Như, trong đầu lại bắt đầu suy nghĩ. Lúc trước nàng ta lo lắng nhất là Nguyên Bảo quá mức thân cận cùng tỷ tỷ Hậu Uyển Tâm của nàng ta, thật vất vả Hậu Uyển Tâm mới chết, Nguyên Bảo vẫn buồn phiền, đối với ai đều xa cách, nhưng hôm nay lại cùng Khương Huệ Như thân thiết như vậy, sao kêu Hậu Uyển Vân không nổi lên tâm phòng bị chứ? Nếu Nguyên Bảo thích Khương Huệ Như… trong lòng Hậu Uyển Vân hiện lên sát khí.
Khóe miệng Cố Vãn Tình cười cười, thờ ơ lạnh nhạt nhìn Hậu Uyển Vân. Cố Vãn Tình tuy biết Hậu Uyển Vân luôn luôn khẩn trương với Nguyên Bảo, lại không biết nguyên nhân chân chính nàng ta để ý Nguyên Bảo, chỉ tưởng thích nuôi sủng vật, càng thêm không biết lúc này Hậu Uyển Vân đã muốn động sát ý.
“Hôm nay lại mặt, đều thuận lợi sao? Trong nhà hết thảy bình an chứ?” Cố Vãn Tình thản nhiên nói việc nhà với nàng ta: “Mẫu thân nghe nói mấy ngày nữa phụ thân con cùng huynh trưởng liền phải trở về biên quan.”
Hậu Uyển Vân thu hồi tâm tư, cung kính cẩn thận đáp: “Nhờ phúc của mẫu thân, hết thảy đều thuận lợi, nhà mẹ đẻ hết thảy đều tốt. Phụ thân năm ngày sau liền khởi hành, ca ca bảy ngày sau trở về Tây Bắc. Phụ thân sai Vân Nhi chuyển đạt, nói đa tạ mẫu thân lễ dày. Mới vừa rồi người của Hồng Tụ dệt tạo phường lại đây, nói mới đưa tới gấm Tứ Xuyên năm nay, con dâu nhìn mấy loại đó vô cùng tốt, liền lưu lại mấy cuộn, mẫu thân nếu xem vào mắt, liền lưu lại làm xiêm y.”
Cố Vãn Tình cúi đầu cười cười, lấy khăn xoa nhẹ vài cái, tùy ý nói: “Đều là thông gia, còn nói cám ơn cái gì, đừng khách khí thế. Thiên hạ này ai không biết gấm Tứ Xuyên của Hồng Tụ dệt tạo phường là thiên hạ nhất tuyệt, ngàn vàng khó cầu, ngay cả nương nương trong cung, mỗi người hàng năm cũng chỉ được hai cuộn mà thôi. Đã là hảo ý của Vân Nhi, mẫu thân đây liền nhận.”
Rồi sau đó Hậu Uyển Vân lại đứng dậy đi tới, phúc thân với Cố Vãn Tình nói: “Mong mẫu thân không chê, trở về con gọi người đưa tới. Đã nhiều ngày trên người mẫu thân khó chịu, con dâu vẫn cảm giác bất an tự trách sâu sắc, con thỉnh mẫu thân cho con dâu xoa bóp vai và chân cho ngài, được không ạ?”
“Thật đúng lúc, vai mẫu thân có chút mỏi, con xoa bóp cho mẫu thân cũng tốt.” Dứt lời, Cố Vãn Tình chỉ thản nhiên cười nhìn Hậu Uyển Vân lại xoa bả vai cho mình.
Mẹ chồng từ ái cười ngồi ở trên tháp quý phi, con dâu cung kính đứng bên người xoa vai cho mẹ chồng, đại tiểu thư Khương Huệ Như chơi đùa cùng tiểu Nguyên Bảo ở trong lòng, trong lúc nhất thời bầu không khí trong phòng nhìn như ấm áp lên.
Cố Vãn Tình nhắm mắt lại, hưởng thụ Hậu Uyển Vân hầu hạ, hôm nay trở về Hậu gia một chuyến, nàng ta giống như thay đổi hoàn toàn, cả người nhìn đến dịu ngoan lại cung kính, giống như đóa hoa trắng nhỏ, nhưng thật ra làm cho Cố Vãn Tình nhớ tới bộ dáng mới trước đây của Hậu Uyển Vân, khi đó nàng ta cũng ôn nhu điềm tĩnh như vậy, cẩn thận chu đáo phụng dưỡng mẹ cả, tôn kính đích tỷ, làm người nhìn không ra một chút sai lầm.
Cố Vãn Tình cười mang theo một tia trào phúng: chắc là thái độ của hoàng gia chuyển biến, hơn nữa nhà mẹ đẻ lại không thể dựa vào, Hậu Uyển Vân thấy rõ tình huống, tính một lần nữa đi con đường năm đó từ thứ nữ nho nhỏ bò lên trên, mưu cầu quyền lợi từ Khương gia.
Nếu thay đổi người bên ngoài là mẹ chồng của nàng ta, chỉ sợ sẽ bị bộ dáng kính cẩn nghe theo ôn lương này của nàng ta lừa gạt, nói không chừng còn có thể đem mạng nhỏ đi vào, chết cũng không biết chết như thế nào. Bất quá Hậu Uyển Vân phi thường xui xẻo, nàng ta đối mặt mẹ chồng, là một người so với bất luận kẻ nào đều hiểu biết bộ mặt thật của nàng ta. Nàng ta dù cho đang giả vờ, cũng không mảy may lừa được Cố Vãn Tình, Cố Vãn Tình nhìn nàng ta, liền giống như nhìn con hát trên sân khấu, cười tủm tỉm nhìn nàng ta có thể diễn thành bộ dáng gì nữa đây. Cười lại thuần lương, khóc lại rất thật, cũng chỉ là làm người vui vẻ trong dự tính mà thôi.
Đang nghĩ tới xuất thần, chợt nghe Thúy Liên khách khí chào hỏi: “Lão gia đã trở lại.”
Tim Hậu Uyển Vân nhảy dựng lên, từ khi nàng ta gả vào Khương gia tới nay, sinh ra nhiều chuyện như vậy, chính mình còn chưa bao giờ gặp qua người cha chồng này. Chính mình đi cáo trạng công chúa bất thành, ngược lại chọc một thân rối loạn, còn âm kém dương sai làm cho mẹ chồng ác độc được phong cáo mệnh, sau khi hỏi thăm Hậu Uyển Vân mới biết, thì ra đúng là cha chồng ra tay, chỉ là một ngày chưa vào triều, đã đem thế cục nghịch chuyển, thay mẹ chồng ác độc đó hòa nhau một ván. Vì việc này, Hậu Uyển Vân đối với cha chồng chưa thấy mặt của mình có ba phần tâm tư tò mò.
Hậu Uyển Vân kiếp trước là người hiện đại, kiến thức tự nhiên cũng sẽ không thiếu, cho dù chưa ăn qua thịt heo, cũng thấy qua heo chạy. Tin tức người lãnh đạo cao nhất cấp quốc gia mỗi ngày thay nhau xuất trướng, đó đều là nhân tinh trong mười ba triệu nhân tinh, Hậu Uyển Vân nghĩ, dù cha chồng có năng lực, bất quá chỉ là một cổ nhân, kiến thức ánh mắt hữu hạn, tự nhiên là không thể đánh đồng cùng người thời đại của mình. Nói vậy Khương Hằng cũng chính là tên tướng quân lùn rút đầu, mấy cổ nhân hơi chút trí tuệ, dù sao chỉ là người thích đọc sách cổ hủ. Vì thế trong lòng lại đem Khương Hằng khinh thị hai phút.
Trong lòng Hậu Uyển Vân miên man suy nghĩ, đi theo Cố Vãn Tình đi ra ngoài, cung kính cúi đầu đứng ở lưng mẹ chồng mình.
“Vãn Tình.” Khương Hằng xa xa nhìn thấy tiểu thê tử của mình kiểng chân đứng ở dưới mái hiên, trên mặt cười giống như tranh thuỷ mặc nhuộm đẫm, lập tức hòa tan, trên mặt đều mang theo gió xuân thản nhiên.
Giọng nói Khương Hằng trầm thấp mát lạnh, rất dễ nghe, Hậu Uyển Vân bị giọng nói đó hấp dẫn, nhịn không được thoáng ngẩng đầu lên. Chỉ thấy người nọ trước mắt cao lớn, mày kiếm mắt sáng, dù là kiếp trước Hậu Uyển Vân gặp qua vô số ngôi sao mỹ nam, so với người trước mắt, những mỹ nam này như bùn đất! Người nọ giơ tay nhấc chân lộ ra nho nhã, khí chất vô cùng tốt, không mang theo một chút khí chất quan lão gia trên quan trường, ngược lại như là một ẩn sĩ xuất trần. Trong xương lộ ra khí chất ôn nhuận như ngọc, trên mặt mang theo ý cười, chỉ nhìn liếc mắt một cái, bị hấp trụ ngay lập tức, khiến người ta muốn đui mù.
Hậu Uyển Vân nhất thời liền cảm thấy tim của mình đập sai nửa nhịp, hoảng hốt lợi hại. Cố Vãn Tình như có như không hướng Hậu Uyển Vân liếc mắt một cái, Hậu Uyển Vân kinh hoảng vội vàng càng cúi thấp đầu, chỉ cảm thấy ánh mắt Cố Vãn Tình rất lợi hại, như là muốn đem mọi tâm tư của mình đều nhìn thấu.
Phía sau Khương Hằng còn đi theo một người, đó là đại công tử Khương Viêm Châu. Hậu Uyển Vân vụng trộm nhìn nhìn Khương Hằng, lại nhìn nhìn Khương Viêm Châu, ở trong lòng đem hai người so đo. Khương Viêm Châu còn trẻ, chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, tuy rằng nhìn tuấn tú lịch sự, khí chất cũng không kém, nhìn khắp kinh thành không có quý công tử nào có thể hơn Khương Viêm Châu, nhưng nay đứng bên cạnh cha ruột của mình, cũng là giống như cẩm thạch gặp ngọc tốt, không được một phần vạn so với Khương Hằng. Mà Khương Hằng, hơn ba mươi, phong nhã hào hoa, đúng là độ tuổi tốt nhất, lại ở địa vị cao, có thể nói là một người dưới một người trên vạn người, đặt ở hiện tại, đó là địa vị của Ôn XX.
Khương Hằng cười chào đón, thân thiết cầm tay Cố Vãn Tình, nói: “Ta thấy thân thể nàng khỏe hơn nhiều. Huệ Như cũng đến đây, con dâu cũng ở, đều đừng đứng tại cửa, đi vào nói chuyện.”
Dứt lời, nắm tay Cố Vãn Tình, hai người sóng vai đi vào trong phòng. Hậu Uyển Vân nhìn bóng dáng hai người, lại nhìn nhìn Khương Viêm Châu đối với mình lạnh như băng, trong lòng có chút chua chát, cũng đi theo hai người vào phòng.
Khương Hằng cùng Cố Vãn Tình ngồi ở chủ vị, ba vị vãn bối phân biệt ngồi xuống. Hậu Uyển Vân ngồi ở vị trí bên cạnh Khương Viêm Châu, ánh mắt nhìn phu quân của mình chứa vài phần ai oán. Qua cửa đã nhiều ngày, hắn cũng chưa từng chạm vào nàng ta, nay Hậu Uyển Vân mặc dù gả làm vợ người, lại vẫn là tấm thân xử nữ. Nếu nói thân mình Khương Viêm Châu không được, nhưng đã nhiều ngày hắn lại thay nhau ngủ tại trong phòng vài vị nha đầu thông phòng, căn cứ Hậu Uyển Vân phái nha hoàn đi tìm hiểu hội báo, trong phòng cũng ép buộc một hồi lâu đến hơn nửa đêm, đều không phải là hắn không được, hắn chính là không muốn chạm vào mình.
Lại ngẩng đầu nhìn xem cha mẹ chồng, hai người trai tài gái sắc, trên mặt ân ái ăn ý không phải giả vờ. Hậu Uyển Vân nhìn sắc mặt mẹ chồng của mình hồng nhuận, nét mặt toả sáng, dung sắc như vậy chỉ có người phụ nữ có cuộc sống vợ chồng thỏa mãn tính phúc mới có, không khỏi hâm mộ ghen tị hận: dựa vào cái gì phu quân mình chẳng những khắp nơi không bằng phu quân của mẹ chồng ác độc đó, liền ngay cả chạm vào cũng không chịu chạm vào mình một chút, dựa vào cái gì Cố Vãn Tình là kẻ ác độc âm hiểm như vậy, có thể gả cho phu quân hoàn mỹ mà chính mình lại chỉ có thể cùng bạc tình lang đó đồng sàng dị mộng!?
Vốn gả vào Khương gia, Hậu Uyển Vân mưu tính: một là quyền quản gia của Khương gia, hai là muốn bảo trụ vị trí thế tử của phu quân không thay đổi, sau này mình mới có thể ngồi vào vị trí Bình Thân vương phi. Nhưng nhìn mẹ chồng ác độc đó, chính mình ngàn tính vạn tính, nôn hết tâm huyết mưu cầu những thứ đó, nàng đều dễ dàng có được toàn bộ, còn gắt gao đặt ở trên đầu chính mình, muốn đánh thì chính mình không còn đường sống, Hậu Uyển Vân hận xé nát khăn trong tay.
Mẹ Chồng Trọng Sinh Vs Nàng Dâu Xuyên Qua - Chapter 29
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Cố Vãn Tình có chút bất đắc dĩ nhìn cháu gái, hai mắt đẫm lệ ngồi lau nước mắt, Cố Vãn Tình lại truy vấn như thế nào, Khương Huệ Như cũng chỉ khóc nói chính mình không lấy chồng, không chịu nói nguyên do trong đó.
Cố Vãn Tình nhìn cháu gái khóc lê hoa đái vũ, lại cúi đầu nhìn nhìn Nguyên Bảo trong lòng như đang cầu cứu. Nguyên Bảo đứng dậy, run run bộ lông xù, cọ một cái từ trong lòng Cố Vãn Tình nhảy ra, đi về phía Khương Huệ Như. Khương Huệ Như đang khóc, thình lình bị Nguyên Bảo nhảy vào lòng, hoảng sợ, rồi sau đó thấy rõ trong lòng là tiểu hồ ly đáng yêu, lại nín khóc mỉm cười, thật cẩn thận ôm Nguyên Bảo, nhẹ nhàng vuốt lông của nó.
Nguyên Bảo híp mắt, liếm liếm ngón tay Khương Huệ Như, đầu lưỡi phấn hồng liếm liếm ngón tay làm Khương Huệ Như tê dại, không khỏi cười nói: “Ha ha, rất ngứa.” Bị Nguyên Bảo chọc ghẹo một phen, đã quên khóc, chỉ lo đùa giỡn với tiểu hồ ly nhu thuận này.
Cố Vãn Tình ôm trán, cuối cùng ngừng khóc, bằng không để cho người bên ngoài nhìn thấy, nói không chừng còn tưởng rằng nàng khi dễ cháu gái nhà mình đó.
Khương Huệ Như đang ôm Nguyên Bảo đùa vui vẻ, chợt nghe ngoài cửa có tiếng bước chân vội vàng truyền đến. Thúy Liên ở ngay cửa nhìn thấy một người có sắc mặt vô cùng lo lắng bước nhanh đi vào viện, thấy rõ là đại thiếu phu nhân Hậu Uyển Vân vừa lại mặt trở về. Sắc mặt Hậu Uyển Vân hiện lên tái nhợt, cũng không nhìn Thúy Liên, đi thẳng vào trong phòng.
“Nguyên Bảo, lại đây!” Hậu Uyển Vân liếc mắt một cái liền nhìn thấy Nguyên Bảo lười biếng nằm ở trong lòng Khương Huệ Như, vừa mở miệng, mới chú ý tới Cố Vãn Tình ngồi ở trên tháp quý phi đối diện Khương Huệ Như, híp mắt nhìn mình. Hậu Uyển Vân mới từ Hậu gia về nhà, vừa trở lại trong viện của mình ở Khương gia, chợt nghe tỳ nữ nói Nguyên Bảo chạy đi đâu không thấy.
Nguyên Bảo là linh thú Hậu Uyển Vân thật vất vả mới có được, Hậu Uyển Vân vừa nghe Nguyên Bảo không thấy, mặt mũi trắng bệch, hỏi thăm tìm kiếm chung quanh, mới tìm được trong viện mẹ chồng. Căn bản không nghĩ tiến vào gặp mẹ chồng ác độc đó, nhưng trong lòng luyến tiếc linh thú cùng không gian, liền kiên trì xông vào.
Nguyên Bảo áp căn liền không nhìn Hậu Uyển Vân, ngược lại ở trong lòng Khương Huệ Như ngáp một cái, nằm chỏng vó bốn chân lên trời, để lộ cái bụng nhỏ, Khương Huệ Như cười khanh khách, lấy tay chọc chọc vào cái bụng của Nguyên Bảo.
“Con dâu thỉnh an mẫu thân.” Hậu Uyển Vân thu liễm vẻ mặt nôn nóng, nhanh chóng hành lễ với Cố Vãn Tình.
“Huệ Như thỉnh an đại tẩu.” Lúc này Khương Huệ Như mới thu hồi lực chú ý từ trên người Nguyên Bảo, ngọt ngào cười với Hậu Uyển Vân: “Tiểu hồ ly đại tẩu nuôi cũng thật làm cho người ta thích.”
Ánh mắt Hậu Uyển Vân nhìn chằm chằm Nguyên Bảo, cười có chút miễn cưỡng, nói: “Huệ Như, súc sinh lông lá này tính tình rất hung hăng, muội đem hồ ly đưa cho đại tẩu, không nó làm muội bị thương.”
Khương Huệ Như yêu thương vuốt đầu Nguyên Bảo, nhẹ nhàng nhăn nhăn lỗ tai Nguyên Bảo, Nguyên Bảo lắc lắc lỗ tai, đánh cái hắt xì, rung bộ dáng đáng yêu làm cho Khương Huệ Như mừng rỡ cười toe tóe, nói: “Đại tẩu, Nguyên Bảo rất ngoan, sẽ không làm muội bị thương. Tẩu xem, nó rất ngoan, rất thích muội gãi gãi cho nó.” Khương Huệ Như vừa nói vừa vươn tay gãi gãi vào bụng Nguyên Bảo, Nguyên Bảo cũng phi thường phối hợp lật mình lại, thập phần hưởng thụ Khương Huệ Như phục vụ.
Khương Huệ Như cười thập phần vui vẻ, Hậu Uyển Vân cũng cười trái lương tâm. Hậu Uyển Vân biết: vị đại tiểu thư này tuy rằng không phải thân sinh của công công (cha chồng) của nàng ta, lại luôn luôn được cha mẹ chồng nàng ta yêu thích, nay mình vạn vạn không thể đắc tội nàng.
Chính là… Hậu Uyển Vân nhìn nhìn Nguyên Bảo thân thiết với Khương Huệ Như, trong đầu lại bắt đầu suy nghĩ. Lúc trước nàng ta lo lắng nhất là Nguyên Bảo quá mức thân cận cùng tỷ tỷ Hậu Uyển Tâm của nàng ta, thật vất vả Hậu Uyển Tâm mới chết, Nguyên Bảo vẫn buồn phiền, đối với ai đều xa cách, nhưng hôm nay lại cùng Khương Huệ Như thân thiết như vậy, sao kêu Hậu Uyển Vân không nổi lên tâm phòng bị chứ? Nếu Nguyên Bảo thích Khương Huệ Như… trong lòng Hậu Uyển Vân hiện lên sát khí.
Khóe miệng Cố Vãn Tình cười cười, thờ ơ lạnh nhạt nhìn Hậu Uyển Vân. Cố Vãn Tình tuy biết Hậu Uyển Vân luôn luôn khẩn trương với Nguyên Bảo, lại không biết nguyên nhân chân chính nàng ta để ý Nguyên Bảo, chỉ tưởng thích nuôi sủng vật, càng thêm không biết lúc này Hậu Uyển Vân đã muốn động sát ý.
“Hôm nay lại mặt, đều thuận lợi sao? Trong nhà hết thảy bình an chứ?” Cố Vãn Tình thản nhiên nói việc nhà với nàng ta: “Mẫu thân nghe nói mấy ngày nữa phụ thân con cùng huynh trưởng liền phải trở về biên quan.”
Hậu Uyển Vân thu hồi tâm tư, cung kính cẩn thận đáp: “Nhờ phúc của mẫu thân, hết thảy đều thuận lợi, nhà mẹ đẻ hết thảy đều tốt. Phụ thân năm ngày sau liền khởi hành, ca ca bảy ngày sau trở về Tây Bắc. Phụ thân sai Vân Nhi chuyển đạt, nói đa tạ mẫu thân lễ dày. Mới vừa rồi người của Hồng Tụ dệt tạo phường lại đây, nói mới đưa tới gấm Tứ Xuyên năm nay, con dâu nhìn mấy loại đó vô cùng tốt, liền lưu lại mấy cuộn, mẫu thân nếu xem vào mắt, liền lưu lại làm xiêm y.”
Cố Vãn Tình cúi đầu cười cười, lấy khăn xoa nhẹ vài cái, tùy ý nói: “Đều là thông gia, còn nói cám ơn cái gì, đừng khách khí thế. Thiên hạ này ai không biết gấm Tứ Xuyên của Hồng Tụ dệt tạo phường là thiên hạ nhất tuyệt, ngàn vàng khó cầu, ngay cả nương nương trong cung, mỗi người hàng năm cũng chỉ được hai cuộn mà thôi. Đã là hảo ý của Vân Nhi, mẫu thân đây liền nhận.”
Rồi sau đó Hậu Uyển Vân lại đứng dậy đi tới, phúc thân với Cố Vãn Tình nói: “Mong mẫu thân không chê, trở về con gọi người đưa tới. Đã nhiều ngày trên người mẫu thân khó chịu, con dâu vẫn cảm giác bất an tự trách sâu sắc, con thỉnh mẫu thân cho con dâu xoa bóp vai và chân cho ngài, được không ạ?”
“Thật đúng lúc, vai mẫu thân có chút mỏi, con xoa bóp cho mẫu thân cũng tốt.” Dứt lời, Cố Vãn Tình chỉ thản nhiên cười nhìn Hậu Uyển Vân lại xoa bả vai cho mình.
Mẹ chồng từ ái cười ngồi ở trên tháp quý phi, con dâu cung kính đứng bên người xoa vai cho mẹ chồng, đại tiểu thư Khương Huệ Như chơi đùa cùng tiểu Nguyên Bảo ở trong lòng, trong lúc nhất thời bầu không khí trong phòng nhìn như ấm áp lên.
Cố Vãn Tình nhắm mắt lại, hưởng thụ Hậu Uyển Vân hầu hạ, hôm nay trở về Hậu gia một chuyến, nàng ta giống như thay đổi hoàn toàn, cả người nhìn đến dịu ngoan lại cung kính, giống như đóa hoa trắng nhỏ, nhưng thật ra làm cho Cố Vãn Tình nhớ tới bộ dáng mới trước đây của Hậu Uyển Vân, khi đó nàng ta cũng ôn nhu điềm tĩnh như vậy, cẩn thận chu đáo phụng dưỡng mẹ cả, tôn kính đích tỷ, làm người nhìn không ra một chút sai lầm.
Cố Vãn Tình cười mang theo một tia trào phúng: chắc là thái độ của hoàng gia chuyển biến, hơn nữa nhà mẹ đẻ lại không thể dựa vào, Hậu Uyển Vân thấy rõ tình huống, tính một lần nữa đi con đường năm đó từ thứ nữ nho nhỏ bò lên trên, mưu cầu quyền lợi từ Khương gia.
Nếu thay đổi người bên ngoài là mẹ chồng của nàng ta, chỉ sợ sẽ bị bộ dáng kính cẩn nghe theo ôn lương này của nàng ta lừa gạt, nói không chừng còn có thể đem mạng nhỏ đi vào, chết cũng không biết chết như thế nào. Bất quá Hậu Uyển Vân phi thường xui xẻo, nàng ta đối mặt mẹ chồng, là một người so với bất luận kẻ nào đều hiểu biết bộ mặt thật của nàng ta. Nàng ta dù cho đang giả vờ, cũng không mảy may lừa được Cố Vãn Tình, Cố Vãn Tình nhìn nàng ta, liền giống như nhìn con hát trên sân khấu, cười tủm tỉm nhìn nàng ta có thể diễn thành bộ dáng gì nữa đây. Cười lại thuần lương, khóc lại rất thật, cũng chỉ là làm người vui vẻ trong dự tính mà thôi.
Đang nghĩ tới xuất thần, chợt nghe Thúy Liên khách khí chào hỏi: “Lão gia đã trở lại.”
Tim Hậu Uyển Vân nhảy dựng lên, từ khi nàng ta gả vào Khương gia tới nay, sinh ra nhiều chuyện như vậy, chính mình còn chưa bao giờ gặp qua người cha chồng này. Chính mình đi cáo trạng công chúa bất thành, ngược lại chọc một thân rối loạn, còn âm kém dương sai làm cho mẹ chồng ác độc được phong cáo mệnh, sau khi hỏi thăm Hậu Uyển Vân mới biết, thì ra đúng là cha chồng ra tay, chỉ là một ngày chưa vào triều, đã đem thế cục nghịch chuyển, thay mẹ chồng ác độc đó hòa nhau một ván. Vì việc này, Hậu Uyển Vân đối với cha chồng chưa thấy mặt của mình có ba phần tâm tư tò mò.
Hậu Uyển Vân kiếp trước là người hiện đại, kiến thức tự nhiên cũng sẽ không thiếu, cho dù chưa ăn qua thịt heo, cũng thấy qua heo chạy. Tin tức người lãnh đạo cao nhất cấp quốc gia mỗi ngày thay nhau xuất trướng, đó đều là nhân tinh trong mười ba triệu nhân tinh, Hậu Uyển Vân nghĩ, dù cha chồng có năng lực, bất quá chỉ là một cổ nhân, kiến thức ánh mắt hữu hạn, tự nhiên là không thể đánh đồng cùng người thời đại của mình. Nói vậy Khương Hằng cũng chính là tên tướng quân lùn rút đầu, mấy cổ nhân hơi chút trí tuệ, dù sao chỉ là người thích đọc sách cổ hủ. Vì thế trong lòng lại đem Khương Hằng khinh thị hai phút.
Trong lòng Hậu Uyển Vân miên man suy nghĩ, đi theo Cố Vãn Tình đi ra ngoài, cung kính cúi đầu đứng ở lưng mẹ chồng mình.
“Vãn Tình.” Khương Hằng xa xa nhìn thấy tiểu thê tử của mình kiểng chân đứng ở dưới mái hiên, trên mặt cười giống như tranh thuỷ mặc nhuộm đẫm, lập tức hòa tan, trên mặt đều mang theo gió xuân thản nhiên.
Giọng nói Khương Hằng trầm thấp mát lạnh, rất dễ nghe, Hậu Uyển Vân bị giọng nói đó hấp dẫn, nhịn không được thoáng ngẩng đầu lên. Chỉ thấy người nọ trước mắt cao lớn, mày kiếm mắt sáng, dù là kiếp trước Hậu Uyển Vân gặp qua vô số ngôi sao mỹ nam, so với người trước mắt, những mỹ nam này như bùn đất! Người nọ giơ tay nhấc chân lộ ra nho nhã, khí chất vô cùng tốt, không mang theo một chút khí chất quan lão gia trên quan trường, ngược lại như là một ẩn sĩ xuất trần. Trong xương lộ ra khí chất ôn nhuận như ngọc, trên mặt mang theo ý cười, chỉ nhìn liếc mắt một cái, bị hấp trụ ngay lập tức, khiến người ta muốn đui mù.
Hậu Uyển Vân nhất thời liền cảm thấy tim của mình đập sai nửa nhịp, hoảng hốt lợi hại. Cố Vãn Tình như có như không hướng Hậu Uyển Vân liếc mắt một cái, Hậu Uyển Vân kinh hoảng vội vàng càng cúi thấp đầu, chỉ cảm thấy ánh mắt Cố Vãn Tình rất lợi hại, như là muốn đem mọi tâm tư của mình đều nhìn thấu.
Phía sau Khương Hằng còn đi theo một người, đó là đại công tử Khương Viêm Châu. Hậu Uyển Vân vụng trộm nhìn nhìn Khương Hằng, lại nhìn nhìn Khương Viêm Châu, ở trong lòng đem hai người so đo. Khương Viêm Châu còn trẻ, chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, tuy rằng nhìn tuấn tú lịch sự, khí chất cũng không kém, nhìn khắp kinh thành không có quý công tử nào có thể hơn Khương Viêm Châu, nhưng nay đứng bên cạnh cha ruột của mình, cũng là giống như cẩm thạch gặp ngọc tốt, không được một phần vạn so với Khương Hằng. Mà Khương Hằng, hơn ba mươi, phong nhã hào hoa, đúng là độ tuổi tốt nhất, lại ở địa vị cao, có thể nói là một người dưới một người trên vạn người, đặt ở hiện tại, đó là địa vị của Ôn XX.
Khương Hằng cười chào đón, thân thiết cầm tay Cố Vãn Tình, nói: “Ta thấy thân thể nàng khỏe hơn nhiều. Huệ Như cũng đến đây, con dâu cũng ở, đều đừng đứng tại cửa, đi vào nói chuyện.”
Dứt lời, nắm tay Cố Vãn Tình, hai người sóng vai đi vào trong phòng. Hậu Uyển Vân nhìn bóng dáng hai người, lại nhìn nhìn Khương Viêm Châu đối với mình lạnh như băng, trong lòng có chút chua chát, cũng đi theo hai người vào phòng.
Khương Hằng cùng Cố Vãn Tình ngồi ở chủ vị, ba vị vãn bối phân biệt ngồi xuống. Hậu Uyển Vân ngồi ở vị trí bên cạnh Khương Viêm Châu, ánh mắt nhìn phu quân của mình chứa vài phần ai oán. Qua cửa đã nhiều ngày, hắn cũng chưa từng chạm vào nàng ta, nay Hậu Uyển Vân mặc dù gả làm vợ người, lại vẫn là tấm thân xử nữ. Nếu nói thân mình Khương Viêm Châu không được, nhưng đã nhiều ngày hắn lại thay nhau ngủ tại trong phòng vài vị nha đầu thông phòng, căn cứ Hậu Uyển Vân phái nha hoàn đi tìm hiểu hội báo, trong phòng cũng ép buộc một hồi lâu đến hơn nửa đêm, đều không phải là hắn không được, hắn chính là không muốn chạm vào mình.
Lại ngẩng đầu nhìn xem cha mẹ chồng, hai người trai tài gái sắc, trên mặt ân ái ăn ý không phải giả vờ. Hậu Uyển Vân nhìn sắc mặt mẹ chồng của mình hồng nhuận, nét mặt toả sáng, dung sắc như vậy chỉ có người phụ nữ có cuộc sống vợ chồng thỏa mãn tính phúc mới có, không khỏi hâm mộ ghen tị hận: dựa vào cái gì phu quân mình chẳng những khắp nơi không bằng phu quân của mẹ chồng ác độc đó, liền ngay cả chạm vào cũng không chịu chạm vào mình một chút, dựa vào cái gì Cố Vãn Tình là kẻ ác độc âm hiểm như vậy, có thể gả cho phu quân hoàn mỹ mà chính mình lại chỉ có thể cùng bạc tình lang đó đồng sàng dị mộng!?
Vốn gả vào Khương gia, Hậu Uyển Vân mưu tính: một là quyền quản gia của Khương gia, hai là muốn bảo trụ vị trí thế tử của phu quân không thay đổi, sau này mình mới có thể ngồi vào vị trí Bình Thân vương phi. Nhưng nhìn mẹ chồng ác độc đó, chính mình ngàn tính vạn tính, nôn hết tâm huyết mưu cầu những thứ đó, nàng đều dễ dàng có được toàn bộ, còn gắt gao đặt ở trên đầu chính mình, muốn đánh thì chính mình không còn đường sống, Hậu Uyển Vân hận xé nát khăn trong tay.