Thúy Liên đang cầm cái khay tiến vào, trong khay là một cái hộp nạm vàng tinh xảo, bên cạnh cái hộp có một cái tẩu hút thuốc phiện tinh xảo mạ vàng. Sắc mặt Hậu Uyển Vân trắng bệch nhìn Thúy Liên cười tủm tỉm đem khay đặt trên bàn. Thúy Liên nói với Cố Vãn Tình: “Nô tỳ đem tiêu dao cao tới, đại thiếu phu nhân có thể dùng.”
Sắc mặt Hậu Uyển Vân trắng như giống giấy, nàng ta phù phù một cái quỳ gối bên chân Cố Vãn Tình, khóc điềm đạm đáng yêu, nói: “Mẫu thân, con dâu mỗi ngày muốn hầu hạ ẩm thực của mẫu thân, nếu quấn chân liền không thể xuống phòng bếp, con dâu còn muốn hầu hạ mẫu thân, không thể quấn chân!”
Cố Vãn Tình mắt lạnh nhìn Hậu Uyển Vân, sự lạnh lùng trong mắt giống như băng. Mỹ nhân sạch sẽ động lòng người, nũng nịu làm cho tâm người ta không khỏi sinh ra đau thương, thời điểm nàng ta rơi lệ cầu xin, chính là người ý chí sắt đá, cũng sẽ bị nàng ta đả động.
Cố Vãn Tình hít sâu một hơi, Hậu Uyển Vân chính là dựa vào thủ đoạn nàng ta giả vờ đáng thương, vờ nhu thuận, ở Hậu gia giành được tín nhiệm của mẹ cả đích tỷ, rồi sau đó giẫm lên máu thịt các nàng, từng bước từng bước bò lên trên. Ai có thể nghĩ đến, sau mặt nạ điềm đạm, đáng yêu, tình chân ý thiết này, cất giấu bộ mặt đáng ghê tởm âm độc như thế nào?
Năm đó nàng ta cũng vô tội như vậy, cười nói rụt rè, trên tay cầm món cua gạch mà mẫu thân thích nhất, ôn nhu nhu nói với mẫu thân: “Vân Nhi nghe nói mẫu thân tưởng niệm thức ăn Giang Nam, phải đi cầu đầu bếp, lẻn học mấy chiêu. Vân Nhi ngốc, sợ làm không tốt, thỉnh mẫu thân nếm thử.”
Nay nàng ta lại là như vậy quỳ trên mặt đất, cầu ngàn hồi trăm chuyển làm người thay đổi ý định. Chỉ tiếc… Nàng ta cầu sai người rồi, Cố Vãn Tình hận không thể ăn thịt của nàng ta, uống máu của nàng ta, rút gân của nàng ta, lại đem xương nàng ta nghiền thành tro để cảm thấy an ủi mẫu thân trên trời có linh thiêng.
Trên mặt Cố Vãn Tình mang theo ý cười, một bàn tay nâng cánh tay Hậu Uyển Vân, cười nói: “Con động một chút liền quỳ, làm cho người bên ngoài xem, còn tưởng rằng mẫu thân ngược đãi con, truyền ra làm cho người ta chê cười Khương gia chúng ta đó.”
Hậu Uyển Vân đang quỳ không nghĩ đến, khí lực Cố Vãn Tình mạnh đến dọa người, dám đem nàng ta xách lên, ấn ngồi trên ghế.
“Mẫu thân hiểu được quấn chân là có chút đau đớn, bất quá chúng ta không phải có tiêu dao cao sao, chớ sợ.” Một tay Cố Vãn Tình mở hộp nạm vàng ra, nhìn liếc mắt tiêu dao cao màu đen bên trong một cái, lông mi vừa nhấc, nhìn chằm chằm bụng Hậu Uyển Vân nói: “Uyển Vân a, mẫu thân liền nói thẳng với con. Chuyện trong phòng con mẫu thân nghe nói một chút, thân là thê tử, tự nhiên là phải hầu hạ trượng phu. Nhưng con thì sao, Viêm Châu ngay cả trong phòng con đều rất ít đi, mẫu thân nói với con lời tri kỷ, làm phụ nữ, ngay cả trượng phu của mình còn lưu không được, truyền ra không sợ người chê cười sao. Trọng yếu hơn nữa, mẫu thân còn muốn ôm tôn tử, con nếu là ngay cả trượng phu lưu không được, như thế nào sinh con nối dòng cho Khương gia? Phải biết rằng bất hiếu có ba, vô hậu là lớn nhất, nhi tử con vợ kế thứ nữ cũng không tính, con sinh hạ nhi tử trưởng mới tính, con chẳng lẽ muốn hãm Viêm Châu vào tội bất hiếu? Mẫu thân cũng là thay con lo lắng, mới nói con quấn chân. Phải biết rằng tại Tây Vực, chuyện quấn chân này chỉ có tiểu thư quý tộc mới quấn, ai quấn tốt nhất, có thể tìm được nhà chồng tốt.”
Cố Vãn Tình giương mắt nhìn ánh mắt hoảng sợ của Hậu Uyển Vân cười như gió xuân: “Mẫu thân cũng không phải hại con, phải biết rằng tại Tây Vực, đều là mẹ ruột quấn chân cho nữ nhi, chẳng lẽ những người mẹ ở Tây Vực đều đang hại nữ nhi ruột của mình sao? Người ta càng thương nữ nhi liền quấn càng chặt, bởi vì chỉ có như vậy tương lai nữ nhi xuất giá, mới có thể càng làm trượng phu vui vẻ, cuộc sống sẽ rất tốt. Mẫu thân cũng là đau lòng con, coi con như nữ nhi, mới có thể sốt ruột cho con. Nếu như mẹ chồng các nhà khác, ai có tâm tư quan tâm con dâu chịu hay không chịu sủng chứ.”
Hậu Uyển Vân nức nở, nghẹn ngào. Nàng ta rốt cục hiểu được cái gì tên là dốc hết sức giáng mười kế, cho dù nàng ta có bất luận thủ đoạn gì, giả vờ như thế nào, mẹ chồng ác độc này cũng không ăn, thủ đoạn nàng ta đối phó mẹ cả, đích tỷ tại nhà mẹ đẻ đối với mẹ chồng ác độc này hoàn toàn không dùng được. Nay ở hậu trạch Khương gia, mẹ chồng ác độc này một người độc đại, liền ngay cả chi thứ hai Tiền thị hai năm nay đều rất ít cùng nàng đối nghịch, càng đừng nói chính mình một con dâu mới, căn cơ không xong.
Cố Vãn Tình từ ái sờ sờ đầu Hậu Uyển Vân, giống như từ mẫu dỗ con cưng, nói: “Đau bất quá là nhất thời, nhưng ngon ngọt là cả đời, mẫu thân cũng là vì tốt cho con. Nếu như con có thể bắt được tâm trượng phu, thì mấy cái này có là gì?”
Dứt lời, Cố Vãn Tình nhìn Thúy Liên liếc mắt một cái, Thúy Liên nhanh chóng đem tiêu dao cao làm xong, cầm cái tẩu đưa cho Cố Vãn Tình. Cố Vãn Tình châm ít thuốc vào, cười tủm tỉm nhìn Hậu Uyển Vân, nói: “Mẫu thân đau lòng con sợ đau, nên ngay cả tiêu dao cao đều chuẩn bị tốt cho con, con dùng trước, lại quấn chân.”
Lúc này cả người Hậu Uyển Vân đổ mồ hôi lạnh, đã muốn đem vạt áo thật dày đều ướt đẫm. Nàng ta là sợ thật, bất luận là quấn chân hay là hút nha phiến, nàng ta đều sợ cực kỳ. Nha phiến này nàng ta vốn là muốn cho Họa nhi dùng, sẽ làm cho đứa nhỏ trong bụng Họa nhi lưu sản, cho dù không lưu sản, sinh ra được khẳng định cũng là dị dạng, sống không được; thứ hai nha phiến này có tính ỷ lại, Họa nhi hút nha phiến, một khi ngừng dùng, sẽ sống không bằng chết, tiêu dao cao này cực trân quý, giá trị có thể so với hoàng kim, cho dù Họa nhi được sủng ái, nàng ta chỉ là một thiếp thất, không có khả năng có bạc nhiều như vậy cho nàng ta dùng tiêu dao cao trường kỳ, đến lúc đó nàng ta chỉ có thể nghe lệnh Hậu Uyển Vân, nếu không một khi cơn nghiện phát tác, sẽ sống không bằng chết, khi đó Họa nhi trở thành con rối của nàng ta, tuyệt đối không dám cãi mệnh lệnh Hậu Uyển Vân.
Nhưng hôm nay, cái tẩu tinh xảo đó lại bị nâng đến trước mắt chính mình, mà người đang cầm cái tẩu đó, cười từ ái còn thân thiết hơn so với mẹ ruột nàng ta. Hậu Uyển Vân chỉ cảm thấy cả người run run, nàng ta biết chính mình tuyệt đối không thể đụng vào tiêu dao cao đó, nàng ta học y, biết một khi đụng vào nha phiến, chẳng sợ chỉ một lần, liền có thể thành nghiện, cả đời ỷ lại, cho nên vô luận như thế nào nàng ta không thể đụng vào, sợ đau cái gì, nàng ta cũng nhịn được.
Cố Vãn Tình nhìn thần sắc Hậu Uyển Vân, thấy vẻ mặt nàng ta nhìn tiêu dao cao giống như nhìn thấy mãnh thú hồng thủy. Trong lòng Cố Vãn Tình cười lạnh: xem ra tiêu dao cao này quả thật có vấn đề, bằng không Hậu Uyển Vân ngay cả chạm vào cũng không dám, đây là thứ độc dược gì đó! Ngày ấy sau khi Khương Huệ Như rời khỏi viện Hậu Uyển Vân, Cố Vãn Tình biết được Khương Huệ Như nói lỡ miệng, đem việc Họa nhi hoài nam thai tiết lộ cho Hậu Uyển Vân biết, Cố Vãn Tình liền chắc chắn, lấy tính tình Hậu Uyển Vân khẳng định sẽ không bỏ qua đứa nhỏ trong bụng Họa nhi.
Nay trong phòng Khương Viêm Châu có hai nha đầu đều hoài thai, Khương Hằng ưu ái Cố Vãn Tình không tệ, nàng tự nhiên sẽ suy nghĩ cho Khương gia, nếu không ra tay thu thập độc phụ này trước, chỉ sợ cơ hội được sinh ra của hai đứa bé đều không có, hai đứa bé đó đều là tôn tử tôn nữ ruột của Khương Hằng, cũng là cháu ruột của nàng.
Cố Vãn Tình đã dặn qua Sắc Vi, trăm ngàn cẩn thận trông coi cháu gái của mình. Sắc Vi là nha hoàn hồi môn Cố Vãn Tình mang đến, nàng có thể chỉ điểm Sắc Vi cẩn thận đại thiếu phu nhân một chút, nhưng bốn nha đầu Cầm Kỳ Thư Họa dù sao cách một tầng với nàng, nàng không thể nói rõ, trừ bỏ an bài người của mình chiếu cố ẩm thực, sinh hoạt thường ngày của các nàng không cho Hậu Uyển Vân lợi dụng sơ hở, còn lại hết thảy đều xem tạo hóa của các nàng.
Hậu Uyển Vân run run tay tiếp nhận cái tẩu, nước mắt xoạch xoạch rớt xuống, Cố Vãn Tình thay nàng ta lau đi nước mắt, ngữ điệu thương tiếc: “Tiêu dao cao này là thứ tốt ngàn vàng khó cầu, đây chính là con mua về cho Họa nhi dùng, ngay cả người mang thai có thể sử dụng, cũng không phải độc dược, có thể hại con sao? Con khóc cái gì, mau dùng đi.”
Cố Vãn Tình vừa nói, vừa tự mình châm lửa cho nàng ta, nói: “Nhìn nè, con rất quý giá, ngay cả lửa đều được mẫu thân châm cho con. Ai, mẫu thân cũng là thương con, coi con như khuê nữ ruột, bằng không dù là đưa cả núi vàng núi bạc tới cho mẫu thân, mẫu thân cũng không hầu hạ đốt lửa cho con đâu.”
Thúy Liên ở một bên che miệng cười, phụ họa nói: “Đúng thế, đúng thế, đại thiếu phu nhân thật sự là có phúc khí, có được mẹ chồng tốt như vậy, thật sự là so với mẹ ruột còn thân hơn!”
Cố Vãn Tình châm lửa xong, tự mình đem miệng tẩu hướng về phía miệng Hậu Uyển Vân, giống như dỗ đứa trẻ ăn cơm, lẩm bẩm nói: “Vân Nhi ngoan, dùng đi, hút một ngụm tiêu dao cao này, cái gì phiền não ưu sầu cũng không còn.”
Hậu Uyển Vân hoảng sợ trừng lớn mắt, cổ xoay qua một bên, tránh đi cái tẩu Cố Vãn Tình đưa đến. Nhưng nàng ta tựa đầu xoay đến bên trái, Cố Vãn Tình lại đem miệng tẩu đưa tới bên trái, nàng ta tựa đầu xoay đến bên phải, Cố Vãn Tình liền đưa tới bên phải, như thế lui tới mấy lần, chân mày Cố Vãn Tình cau lại, nói:”Vân Nhi, con đây là ý gì? Để cho mẫu thân hầu hạ con, con còn ghét bỏ mẫu thân hầu hạ không tốt, cố ý cho mẫu thân bẽ mặt sao?”
Hậu Uyển Vân vội vàng quỳ xuống dập đầu, nói: “Mẫu thân minh giám, con dâu tuyệt đối không có ý tứ này, chính là…” Hậu Uyển Vân chớp mắt, thoáng nhìn Xảo Hạnh – nha hoàn tâm phúc của mình – ngay ở cửa, đang nhìn vào bên trong, Hậu Uyển Vân nháy mắt với Xảo Hạnh, mấp máy môi, nói: “Nhanh đi tìm cha chồng tới cứu ta!”
Nay ở Khương gia này, có thể áp mẹ chồng ác độc này một đầu, chỉ sợ cũng chỉ có mỗi một mình cha chồng. Hậu Uyển Vân chỉ gặp qua cha chồng một lần, một lần đó thái độ cha chồng đối với nàng ta rất hòa khí, đúng mực. Hậu Uyển Vân tuy rằng mò không rõ thái độ cha chồng đối với mình, nhưng nay nàng ta chỉ có thể nhảy vào, chỉ có thể thử một lần, nếu có thể thành là tốt nhất, nếu bất thành kết quả tệ nhất cũng chỉ là quấn chân. Chính mình chỉ cần kéo dài thời gian, chờ Xảo Hạnh tìm cứu binh đến.
Xảo Hạnh gật gật đầu, xoay người liền chạy ra ngoài sân. Đợi cho khi Thúy Liên nhìn thấy Xảo Hạnh, muốn đi ngăn cản, Xảo Hạnh đã chạy không thấy thân ảnh. Cố Vãn Tình nhìn bóng dáng Xảo Hạnh, mày hơi hơi nhíu lại. Nay nàng hạ quyết tâm muốn thu thập Hậu Uyển Vân trong ba tháng, để cho hai tôn bối sắp sinh của mình bình an sinh ra. Giờ Xảo Hạnh đi tìm Khương Hằng đến, trong đầu Cố Vãn Tình mò không được thái độ Khương Hằng đối với Hậu Uyển Vân, nàng cũng không rõ ràng lắm khi Khương Hằng đến đây sẽ thế nào. Nàng vốn định tiền trảm hậu tấu, trước quấn chân Hậu Uyển Vân rồi nói sau, đến lúc đó Khương Hằng rốt cuộc cam lòng hay không cũng không có biện pháp, dù sao ván đã đóng thuyền.
Tuy nói nàng cùng Khương Hằng vợ chồng tình cảm thâm hậu, Khương Hằng cũng đối đãi Cố Vãn Tình không tệ, nhưng so với sát mẫu chi cừu (thù giết mẹ), sát mình chi cừu (thù giết mình), trong lòng Cố Vãn Tình đó là một vách ngăn, không có khả năng bỏ qua.
Hôm nay Khương Hằng đã hạ triều, đang trong thư phòng xử lý công vụ. Xảo Hạnh biết phương hướng thư phòng, liều mạng chạy, chạy một hồi, cước bộ Xảo Hạnh chậm lại. Nàng ta quay đầu nhìn về phía một chỗ bên cạnh lầu các, đó là khố phòng Khương gia. Xảo Hạnh từ cửa khố phòng chạy qua, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong, một giọng nói quen thuộc truyền đến, làm cho trong lòng Xảo Hạnh chấn động một chút.
Ở góc khố phòng một bóng dáng quen thuộc chợt lóe qua, quẹo vào một gian phòng nhỏ. Xảo Hạnh nhìn tấm lưng kia xuất thần, nước mắt không kìm được chảy xuống.
Hai năm, nàng cao lên, lại càng gầy.
Rồi sau đó một giọng nam quát: “Liễu Nguyệt, đồ ngu xuẩn nhà ngươi, lại làm sai rồi!”
Xảo Hạnh vội vàng lau lệ, rụt đầu tránh ở cửa nhìn lén bên trong. Chỉ thấy một người đàn ông trung niên lấm la lấm lét vừa kéo tóc Liễu Nguyệt, vừa mắng: “Ngươi nói ta dưỡng cái đồ bà nương thúi như ngươi làm cái gì? Đã vài năm, ngay cả cái trứng đều không đẻ được, làm việc tay chân còn vụng về, mỗi ngày không biết suy nghĩ cái gì! Hôm nay lại phạm lỗi, may mắn ta phát hiện, bằng không sau này làm cho phu nhân đã biết, còn không phạt ta sao?”
Liễu Nguyệt ăn đau, cũng không dám cãi lại, chỉ khúm núm theo người đàn ông đó đi vào, miệng người đàn ông đó hùng hùng hổ hổ, lại đạp mấy đạp vào bụng nàng mới bỏ qua.
Xảo Hạnh không dám nói gì, che miệng chạy đi ra. Nàng ta chỉ biết Hậu Uyển Vân nói với nàng ta, phòng thu chi đó tuy rằng nhiều thê thiếp, nhưng yêu thương muội muội của mình rất nhiều, nhưng nay chính mắt nhìn thấy, đã thấy muội muội mình thương yêu nhất là tình cảnh như vậy, tim không khỏi như bị dao cắt.
Xảo Hạnh khóc chạy, đi ra ngoài viện thư phòng. Nàng ta vừa muốn bước vào viện, bỗng nhiên do dự, dừng cước bộ, trong đầu đều là thảm trạng của muội muội.
Bích Viện nhìn thấy một người đứng ngẩn người ở cửa, nhanh chóng đi ra, nhận ra là đại nha hoàn Xảo Hạnh bên cạnh đại thiếu phu nhân, lại thấy Xảo Hạnh khóc đỏ mắt, nhanh chóng đi lại cầm tay Xảo Hạnh, nói: “Đây là Xảo Hạnh muội muội phải không, như thế nào đứng ngay cửa viện khóc vậy? Xem này, ánh mắt đều thũng thành hạch đào, mau đừng khóc, vào nhà rồi nói.”
Xảo Hạnh bị Bích Viện dẫn vào phòng, cắn răng, do dự có nên đi bẩm báo Khương thái phó hay không. Nàng ta biết đại phu nhân bên kia rất tức giận, Hậu Uyển Vân kéo dài không được bao nhiêu thời gian, nàng ta chỉ cần kéo thêm chút nữa, trễ một chút rồi mới tìm Khương thái phó đi qua, đến lúc đó nếu là không cứu nàng ta được, đó cũng trách không được mình.
Bích Viện nhìn thấy bộ dáng Xảo Hạnh do do dự dự, đưa cho nàng ta chén trà. Nha hoàn trong phòng đại thiếu phu nhân hiếm khi đến, tự nhiên sẽ không có việc gì đến nói chuyện phiếm, khẳng định là vô sự không đăng tam bảo điện*. Bích Viện cười yếu ớt nhìn Xảo Hạnh, đang đợi nàng ta mở miệng.
*Vô sự không đăng tam bảo điện: không có việc sẽ không đến.
Nguồn gốc: ‘tam bảo’ (ba ngôi báu), tức là để chỉ phật, pháp, tăng trong phật giáo (lần lượt nghĩa là bậc tu hành đã đắc đạo, kinh sách đạo lý quý giá, và người đang tu hành), nên ‘tam bảo điện’ là chỉ nơi cư ngụ, cất giữ của tam bảo, là chốn thiêng liêng, khách viếng thăm chùa chiền nếu không có việc cần thiết thì không được tùy tiện lui tới.
Trong lòng Xảo Hạnh giống như bách trảo cong tâm (trăm ngàn vuốt thú cào tim), Hậu Uyển Vân hủy đi hạnh phúc cả đời của muội muội nàng ta yêu thương nhất, nàng ta đã sớm hận Hậu Uyển Vân nghiến răng nghiến lợi, trong lòng nàng ta rất hy vọng nương theo đại phu nhân này ra tay sửa trị Hậu Uyển Vân. Nếu đại phu nhân thật sự cùng Hậu Uyển Vân thủy hỏa bất dung, như vậy nàng ta cũng có thể đầu nhập vào đại phu nhân. Dù sao hiện tại đại phu nhân mới là chủ mẫu Khương gia, nếu như đại phu nhân mở miệng, chỉ cần một câu, phòng thu chi phải thả người, muội muội của mình có thể được tự do rồi.
Xảo Hạnh tự tin, làm đại nha hoàn tâm phúc của Hậu Uyển Vân, mình đi đầu nhập vào đại phu nhân, còn có chút lòng riêng, dù sao nàng ta đã biết nhiều chuyện không thể lôi ra ánh sáng của Hậu Uyển Vân, còn nắm căn cứ chính xác nàng ta độc sát thân tỷ tỷ (độc chết chị ruột).
Trong lòng Xảo Hạnh cân nhắc một phen, cũng chẳng cần nóng vội, uống mấy ngụm trà, áp chế nỗi lòng, rồi sau đó đi lau mặt, bấm đốt ngón tay tính thời gian, phu nhân phỏng chừng đã thu thập xong tiểu thư nhà mình, lúc này mới mở miệng nói: “Bích Viện tỷ tỷ, muội là tìm đến lão gia có chuyện quan trọng cần bẩm báo.”
Bích Viện nở nụ cười, Xảo Hạnh này lại uống trà rồi lau mặt, như thế nào đều nhìn không ra việc này có bao nhiêu quan trọng. Vì thế nàng cười cười, nói: “Muội muội tốt, muội ngồi ở đây trước, tỷ đi vào thông báo một tiếng.”
Xảo Hạnh ‘ai’ một tiếng, ngồi xuống uống trà. Bích Viện xem nàng liếc mắt một cái, xốc mành đi vào.
Trong thư phòng, Khương Hằng ngồi ở trước án thư xem công văn, Cẩm Yên ngồi ở cửa sổ, trước mặt đặt một ly trà, trong tay cầm một khối ngọc bội, tâm tư không biết bay tới nơi nào.
Bích Viện hành lễ với Khương Hằng, nói: “Lão gia, nha hoàn Xảo Hạnh trong phòng đại thiếu phu nhân đang đợi bên ngoài, nói là có chuyện quan trọng bẩm báo lão gia.”
Khương Hằng hơi hơi ngẩng đầu ghé mắt: nha hoàn trong phòng con dâu tìm đến mình làm cái gì? Mà bên kia Cẩm Yên lập tức thu tâm tư trở về, mắt nhìn về phía Bích Viện.
“Là chuyện quan trọng gì?” Khương Hằng buông sách trong tay hỏi.
Bích Viện cười nói: “Nô tỳ cũng không biết là chuyện gì. Chính là… Chính là nha đầu Xảo Hạnh đó miệng nói có chuyện gấp, nô tỳ nhìn nàng ta cũng không nhanh không chậm, đổi lại không giống như là đặc biệt khẩn cấp. Ha ha, có lẽ là nha hoàn trong phòng đại thiếu phu nhân đều ổn trọng, không giống mấy nha hoàn bình thường hay vội vàng xao động.”
Khương Hằng có chút suy nghĩ gật gật đầu, nói: “Kêu nha hoàn đó tiến vào.”
Bích Viện xoay người đi ra ngoài, lĩnh Xảo Hạnh tiến vào. Xảo Hạnh nhìn thấy Khương Hằng vội vàng quỳ xuống, nói: “Lão gia, đại phu nhân đang quấn chân cho đại thiếu phu nhân, thỉnh lão gia đi qua nhìn một cái.”
Quấn chân? Khương Hằng nhíu mày, mấy ngày trước đây mới nghe nàng đề cập qua chuyện quấn chân, như thế nào hôm nay liền muốn quấn chân cho con dâu? Khương Hằng lại cúi đầu nhìn Xảo Hạnh, thấy nàng ta tuy rằng tóc tai có chút hỗn độn, bởi vì chạy quá nhanh trên người có dính chút bụi đất, bất quá nhìn thần sắc đã có chút khí định thần nhàn (bình tĩnh), thậm chí ẩn ẩn hương vị vui sướng khi người gặp họa.
“Ngươi là nha hoàn hồi môn của đại thiếu phu nhân? Hầu hạ vài năm rồi sao?” Khương Hằng hỏi.
Trong lòng Xảo Hạnh cả kinh, nghĩ không ra vì sao lão gia lại hỏi vấn đề này, nàng ta thành thật hồi đáp: “Hồi lão gia, nô tỳ đúng là nha hoàn hồi môn của đại thiếu phu nhân. Nô tỳ từ nhỏ liền hầu hạ đại thiếu phu nhân, được bảy tám năm, là đại nha hoàn bên người đại thiếu phu nhân.”
Đại nha hoàn của hồi môn bên người hầu hạ bảy tám năm, thấy chủ tử bị người ta bắt buộc quấn chân, đi tìm viện binh thế nhưng lại không nhanh không chậm như vậy, như thế nào nhìn nha hoàn này cũng không thật tâm muốn cứu chủ tử nhà nàng… Khương Hằng nhìn thần sắc Xảo Hạnh, trong lòng ẩn ẩn có chút kỳ lạ: “Đi thôi, ta đi nhìn một cái.”
Xảo Hạnh cúi đầu, đi theo phía sau Khương Hằng. Nàng ta nhìn Khương Hằng đi tứ bình bát ổn (tứ phía yên bình, tám phương ổn định), không nhanh không chậm, như thế nào nhìn còn không để bụng hơn so với mình? Chẳng lẽ ngái ấy nghĩ sẽ không quản việc này?
Ba bốn bà tử phiên bang cao lớn thô kệch, ba chân bốn cẳng đem giầy tất của Hậu Uyển Vân cởi ra hết, đem nàng ta nhấn ở trên giường. Trên đất đặt một ghế dựa, một cái bàn, đều bị lúc Hậu Uyển Vân giãy dụa đá ngã, còn có hộp tiêu dao cao trân quý đó cũng bị đá văng trên đất, may mắn Thúy Liên tay mắt lanh lẹ tiếp được, mới không bị dính bẩn.
Hậu Uyển Vân cùng Cố Vãn Tình giằng co một lát, nhưng vẫn nhất định không hút tiêu dao cao, rồi sau đó bị xách lên như con gà con, trói chặt tay chân, không nhúc nhích được.
Cố Vãn Tình ngồi yên, nhìn bộ dáng Hậu Uyển Vân tội nghiệp khi giãy dụa, tao nhã nâng chung trà lên, vân đạm phong khinh thổi thổi trà, nói với vài bà tử: “Đây chính là quấn chân cho đại thiếu phu nhân Khương gia, các bà phải cẩn thận hầu hạ, đừng một lần quấn không tốt, còn phải quấn lại lần thứ hai.”
Vài bà tử phiên bang cùng kêu lên nói: “Vâng, nô tỳ hiểu được, chắc chắn đem chân của đại thiếu phu nhân quấn thỏa đáng, quấn ra ba tấc kim liên.”
Hậu Uyển Vân cảm giác có hai bàn tay cầm chân mình lên, rồi sau đó một đôi bàn tay to thô ráp sờ soạng vài cái trên chân mình, Hậu Uyển Vân hoảng sợ hô to: “Ngươi đừng chạm vào ta!”
Cái chữ “ta” kia vừa hô lên tới miệng một nửa, chợt nghe một tiếng “răng rắc” giòn vang, một trận đau đớn tê tâm liệt phế từ ngón chân truyền đến, năm đầu ngón chân trên chân phải của nàng ta liền bị bẻ gãy như vậy, rồi sau đó lấy vải quấn bàn chân lại.
Hậu Uyển Vân đau sắc mặt trắng bệch, mắt trợn trắng. Một bà tử phiên bang bấm nhân trung của Hậu Uyển Vân, nói: “Nô tỳ còn thỉnh đại thiếu phu nhân nhẫn nhịn chút nữa, sắp xong rồi.”
Rồi sau đó Hậu Uyển Vân chỉ cảm thấy một trận đau nhức mãnh liệt hơn từ chân phải truyền đến, nàng ta đau đớn cả người đều bị ướt đẫm mồ hôi, hận không thể chết ngất luôn, nhưng bà tử phiên bang đó vẫn nhấn nhân trung của nàng ta, làm cho nàng ta không thể mê man, còn có mẹ chồng ác độc chết tiệt đó, còn ở bên tai nàng ta nhẹ nhàng nói: “Uyển Vân a, có tiêu dao cao này, con nếu chịu không nổi thì đừng cứng rắn chống đỡ, Khương gia chúng ta có rất nhiều bạc, đừng luyến tiếc chút tiền dược này, ủy khuất chính mình. Nha đầu Họa nhi đó nếu biết tiêu dao cao vốn cho con bé giờ cho con dùng, nói vậy cũng sẽ không so đo cái gì, con muốn dùng thì dùng đi.”
Hậu Uyển Vân chỉ hận chính mình tay trói gà không chặt, nếu không nàng ta nhất định nhảy qua, đem mẹ chồng ác độc đó ăn sống nuốt tươi.
Xương chân phải bị bẻ gẫy, lại ép thành một cục, rồi sau đó bị vải bó chân quấn chặt cứng, Hậu Uyển Vân cảm giác mình sắp chết đến nơi, đi qua địa ngục một lần rồi.
Rồi sau đó nghe thấy bà tử phiên bang đó nói: “Đại phu nhân, chân phải đã quấn xong rồi.”
Cố Vãn Tình cười lạnh nhìn Hậu Uyển Vân, đều đau thành như vậy, cư nhiên còn không chịu chạm vào tiêu dao cao đó, xem ra thuốc cao đó một chút cũng không thể đụng vào. May mắn chính mình có tâm nhãn, nếu không Họa nhi cùng đứa bé, liền không bảo đảm.
Cố Vãn Tình vừa lòng gật gật đầu bà tử phiên bang, nói: “Vậy còn có chân trái nữa phải không, tiếp tục quấn đi.”
“Vâng, đại phu nhân.”
Lúc ấy Hậu Uyển Vân nhất thời hận không thể chết cùng trưởng tỷ của nàng ta, cũng tốt hơn bị hành hạ ở đây.
Thúy Liên đang cầm cái khay tiến vào, trong khay là một cái hộp nạm vàng tinh xảo, bên cạnh cái hộp có một cái tẩu hút thuốc phiện tinh xảo mạ vàng. Sắc mặt Hậu Uyển Vân trắng bệch nhìn Thúy Liên cười tủm tỉm đem khay đặt trên bàn. Thúy Liên nói với Cố Vãn Tình: “Nô tỳ đem tiêu dao cao tới, đại thiếu phu nhân có thể dùng.”
Sắc mặt Hậu Uyển Vân trắng như giống giấy, nàng ta phù phù một cái quỳ gối bên chân Cố Vãn Tình, khóc điềm đạm đáng yêu, nói: “Mẫu thân, con dâu mỗi ngày muốn hầu hạ ẩm thực của mẫu thân, nếu quấn chân liền không thể xuống phòng bếp, con dâu còn muốn hầu hạ mẫu thân, không thể quấn chân!”
Cố Vãn Tình mắt lạnh nhìn Hậu Uyển Vân, sự lạnh lùng trong mắt giống như băng. Mỹ nhân sạch sẽ động lòng người, nũng nịu làm cho tâm người ta không khỏi sinh ra đau thương, thời điểm nàng ta rơi lệ cầu xin, chính là người ý chí sắt đá, cũng sẽ bị nàng ta đả động.
Cố Vãn Tình hít sâu một hơi, Hậu Uyển Vân chính là dựa vào thủ đoạn nàng ta giả vờ đáng thương, vờ nhu thuận, ở Hậu gia giành được tín nhiệm của mẹ cả đích tỷ, rồi sau đó giẫm lên máu thịt các nàng, từng bước từng bước bò lên trên. Ai có thể nghĩ đến, sau mặt nạ điềm đạm, đáng yêu, tình chân ý thiết này, cất giấu bộ mặt đáng ghê tởm âm độc như thế nào?
Năm đó nàng ta cũng vô tội như vậy, cười nói rụt rè, trên tay cầm món cua gạch mà mẫu thân thích nhất, ôn nhu nhu nói với mẫu thân: “Vân Nhi nghe nói mẫu thân tưởng niệm thức ăn Giang Nam, phải đi cầu đầu bếp, lẻn học mấy chiêu. Vân Nhi ngốc, sợ làm không tốt, thỉnh mẫu thân nếm thử.”
Nay nàng ta lại là như vậy quỳ trên mặt đất, cầu ngàn hồi trăm chuyển làm người thay đổi ý định. Chỉ tiếc… Nàng ta cầu sai người rồi, Cố Vãn Tình hận không thể ăn thịt của nàng ta, uống máu của nàng ta, rút gân của nàng ta, lại đem xương nàng ta nghiền thành tro để cảm thấy an ủi mẫu thân trên trời có linh thiêng.
Trên mặt Cố Vãn Tình mang theo ý cười, một bàn tay nâng cánh tay Hậu Uyển Vân, cười nói: “Con động một chút liền quỳ, làm cho người bên ngoài xem, còn tưởng rằng mẫu thân ngược đãi con, truyền ra làm cho người ta chê cười Khương gia chúng ta đó.”
Hậu Uyển Vân đang quỳ không nghĩ đến, khí lực Cố Vãn Tình mạnh đến dọa người, dám đem nàng ta xách lên, ấn ngồi trên ghế.
“Mẫu thân hiểu được quấn chân là có chút đau đớn, bất quá chúng ta không phải có tiêu dao cao sao, chớ sợ.” Một tay Cố Vãn Tình mở hộp nạm vàng ra, nhìn liếc mắt tiêu dao cao màu đen bên trong một cái, lông mi vừa nhấc, nhìn chằm chằm bụng Hậu Uyển Vân nói: “Uyển Vân a, mẫu thân liền nói thẳng với con. Chuyện trong phòng con mẫu thân nghe nói một chút, thân là thê tử, tự nhiên là phải hầu hạ trượng phu. Nhưng con thì sao, Viêm Châu ngay cả trong phòng con đều rất ít đi, mẫu thân nói với con lời tri kỷ, làm phụ nữ, ngay cả trượng phu của mình còn lưu không được, truyền ra không sợ người chê cười sao. Trọng yếu hơn nữa, mẫu thân còn muốn ôm tôn tử, con nếu là ngay cả trượng phu lưu không được, như thế nào sinh con nối dòng cho Khương gia? Phải biết rằng bất hiếu có ba, vô hậu là lớn nhất, nhi tử con vợ kế thứ nữ cũng không tính, con sinh hạ nhi tử trưởng mới tính, con chẳng lẽ muốn hãm Viêm Châu vào tội bất hiếu? Mẫu thân cũng là thay con lo lắng, mới nói con quấn chân. Phải biết rằng tại Tây Vực, chuyện quấn chân này chỉ có tiểu thư quý tộc mới quấn, ai quấn tốt nhất, có thể tìm được nhà chồng tốt.”
Cố Vãn Tình giương mắt nhìn ánh mắt hoảng sợ của Hậu Uyển Vân cười như gió xuân: “Mẫu thân cũng không phải hại con, phải biết rằng tại Tây Vực, đều là mẹ ruột quấn chân cho nữ nhi, chẳng lẽ những người mẹ ở Tây Vực đều đang hại nữ nhi ruột của mình sao? Người ta càng thương nữ nhi liền quấn càng chặt, bởi vì chỉ có như vậy tương lai nữ nhi xuất giá, mới có thể càng làm trượng phu vui vẻ, cuộc sống sẽ rất tốt. Mẫu thân cũng là đau lòng con, coi con như nữ nhi, mới có thể sốt ruột cho con. Nếu như mẹ chồng các nhà khác, ai có tâm tư quan tâm con dâu chịu hay không chịu sủng chứ.”
Hậu Uyển Vân nức nở, nghẹn ngào. Nàng ta rốt cục hiểu được cái gì tên là dốc hết sức giáng mười kế, cho dù nàng ta có bất luận thủ đoạn gì, giả vờ như thế nào, mẹ chồng ác độc này cũng không ăn, thủ đoạn nàng ta đối phó mẹ cả, đích tỷ tại nhà mẹ đẻ đối với mẹ chồng ác độc này hoàn toàn không dùng được. Nay ở hậu trạch Khương gia, mẹ chồng ác độc này một người độc đại, liền ngay cả chi thứ hai Tiền thị hai năm nay đều rất ít cùng nàng đối nghịch, càng đừng nói chính mình một con dâu mới, căn cơ không xong.
Cố Vãn Tình từ ái sờ sờ đầu Hậu Uyển Vân, giống như từ mẫu dỗ con cưng, nói: “Đau bất quá là nhất thời, nhưng ngon ngọt là cả đời, mẫu thân cũng là vì tốt cho con. Nếu như con có thể bắt được tâm trượng phu, thì mấy cái này có là gì?”
Dứt lời, Cố Vãn Tình nhìn Thúy Liên liếc mắt một cái, Thúy Liên nhanh chóng đem tiêu dao cao làm xong, cầm cái tẩu đưa cho Cố Vãn Tình. Cố Vãn Tình châm ít thuốc vào, cười tủm tỉm nhìn Hậu Uyển Vân, nói: “Mẫu thân đau lòng con sợ đau, nên ngay cả tiêu dao cao đều chuẩn bị tốt cho con, con dùng trước, lại quấn chân.”
Lúc này cả người Hậu Uyển Vân đổ mồ hôi lạnh, đã muốn đem vạt áo thật dày đều ướt đẫm. Nàng ta là sợ thật, bất luận là quấn chân hay là hút nha phiến, nàng ta đều sợ cực kỳ. Nha phiến này nàng ta vốn là muốn cho Họa nhi dùng, sẽ làm cho đứa nhỏ trong bụng Họa nhi lưu sản, cho dù không lưu sản, sinh ra được khẳng định cũng là dị dạng, sống không được; thứ hai nha phiến này có tính ỷ lại, Họa nhi hút nha phiến, một khi ngừng dùng, sẽ sống không bằng chết, tiêu dao cao này cực trân quý, giá trị có thể so với hoàng kim, cho dù Họa nhi được sủng ái, nàng ta chỉ là một thiếp thất, không có khả năng có bạc nhiều như vậy cho nàng ta dùng tiêu dao cao trường kỳ, đến lúc đó nàng ta chỉ có thể nghe lệnh Hậu Uyển Vân, nếu không một khi cơn nghiện phát tác, sẽ sống không bằng chết, khi đó Họa nhi trở thành con rối của nàng ta, tuyệt đối không dám cãi mệnh lệnh Hậu Uyển Vân.
Nhưng hôm nay, cái tẩu tinh xảo đó lại bị nâng đến trước mắt chính mình, mà người đang cầm cái tẩu đó, cười từ ái còn thân thiết hơn so với mẹ ruột nàng ta. Hậu Uyển Vân chỉ cảm thấy cả người run run, nàng ta biết chính mình tuyệt đối không thể đụng vào tiêu dao cao đó, nàng ta học y, biết một khi đụng vào nha phiến, chẳng sợ chỉ một lần, liền có thể thành nghiện, cả đời ỷ lại, cho nên vô luận như thế nào nàng ta không thể đụng vào, sợ đau cái gì, nàng ta cũng nhịn được.
Cố Vãn Tình nhìn thần sắc Hậu Uyển Vân, thấy vẻ mặt nàng ta nhìn tiêu dao cao giống như nhìn thấy mãnh thú hồng thủy. Trong lòng Cố Vãn Tình cười lạnh: xem ra tiêu dao cao này quả thật có vấn đề, bằng không Hậu Uyển Vân ngay cả chạm vào cũng không dám, đây là thứ độc dược gì đó! Ngày ấy sau khi Khương Huệ Như rời khỏi viện Hậu Uyển Vân, Cố Vãn Tình biết được Khương Huệ Như nói lỡ miệng, đem việc Họa nhi hoài nam thai tiết lộ cho Hậu Uyển Vân biết, Cố Vãn Tình liền chắc chắn, lấy tính tình Hậu Uyển Vân khẳng định sẽ không bỏ qua đứa nhỏ trong bụng Họa nhi.
Nay trong phòng Khương Viêm Châu có hai nha đầu đều hoài thai, Khương Hằng ưu ái Cố Vãn Tình không tệ, nàng tự nhiên sẽ suy nghĩ cho Khương gia, nếu không ra tay thu thập độc phụ này trước, chỉ sợ cơ hội được sinh ra của hai đứa bé đều không có, hai đứa bé đó đều là tôn tử tôn nữ ruột của Khương Hằng, cũng là cháu ruột của nàng.
Cố Vãn Tình đã dặn qua Sắc Vi, trăm ngàn cẩn thận trông coi cháu gái của mình. Sắc Vi là nha hoàn hồi môn Cố Vãn Tình mang đến, nàng có thể chỉ điểm Sắc Vi cẩn thận đại thiếu phu nhân một chút, nhưng bốn nha đầu Cầm Kỳ Thư Họa dù sao cách một tầng với nàng, nàng không thể nói rõ, trừ bỏ an bài người của mình chiếu cố ẩm thực, sinh hoạt thường ngày của các nàng không cho Hậu Uyển Vân lợi dụng sơ hở, còn lại hết thảy đều xem tạo hóa của các nàng.
Hậu Uyển Vân run run tay tiếp nhận cái tẩu, nước mắt xoạch xoạch rớt xuống, Cố Vãn Tình thay nàng ta lau đi nước mắt, ngữ điệu thương tiếc: “Tiêu dao cao này là thứ tốt ngàn vàng khó cầu, đây chính là con mua về cho Họa nhi dùng, ngay cả người mang thai có thể sử dụng, cũng không phải độc dược, có thể hại con sao? Con khóc cái gì, mau dùng đi.”
Cố Vãn Tình vừa nói, vừa tự mình châm lửa cho nàng ta, nói: “Nhìn nè, con rất quý giá, ngay cả lửa đều được mẫu thân châm cho con. Ai, mẫu thân cũng là thương con, coi con như khuê nữ ruột, bằng không dù là đưa cả núi vàng núi bạc tới cho mẫu thân, mẫu thân cũng không hầu hạ đốt lửa cho con đâu.”
Thúy Liên ở một bên che miệng cười, phụ họa nói: “Đúng thế, đúng thế, đại thiếu phu nhân thật sự là có phúc khí, có được mẹ chồng tốt như vậy, thật sự là so với mẹ ruột còn thân hơn!”
Cố Vãn Tình châm lửa xong, tự mình đem miệng tẩu hướng về phía miệng Hậu Uyển Vân, giống như dỗ đứa trẻ ăn cơm, lẩm bẩm nói: “Vân Nhi ngoan, dùng đi, hút một ngụm tiêu dao cao này, cái gì phiền não ưu sầu cũng không còn.”
Hậu Uyển Vân hoảng sợ trừng lớn mắt, cổ xoay qua một bên, tránh đi cái tẩu Cố Vãn Tình đưa đến. Nhưng nàng ta tựa đầu xoay đến bên trái, Cố Vãn Tình lại đem miệng tẩu đưa tới bên trái, nàng ta tựa đầu xoay đến bên phải, Cố Vãn Tình liền đưa tới bên phải, như thế lui tới mấy lần, chân mày Cố Vãn Tình cau lại, nói:”Vân Nhi, con đây là ý gì? Để cho mẫu thân hầu hạ con, con còn ghét bỏ mẫu thân hầu hạ không tốt, cố ý cho mẫu thân bẽ mặt sao?”
Hậu Uyển Vân vội vàng quỳ xuống dập đầu, nói: “Mẫu thân minh giám, con dâu tuyệt đối không có ý tứ này, chính là…” Hậu Uyển Vân chớp mắt, thoáng nhìn Xảo Hạnh – nha hoàn tâm phúc của mình – ngay ở cửa, đang nhìn vào bên trong, Hậu Uyển Vân nháy mắt với Xảo Hạnh, mấp máy môi, nói: “Nhanh đi tìm cha chồng tới cứu ta!”
Nay ở Khương gia này, có thể áp mẹ chồng ác độc này một đầu, chỉ sợ cũng chỉ có mỗi một mình cha chồng. Hậu Uyển Vân chỉ gặp qua cha chồng một lần, một lần đó thái độ cha chồng đối với nàng ta rất hòa khí, đúng mực. Hậu Uyển Vân tuy rằng mò không rõ thái độ cha chồng đối với mình, nhưng nay nàng ta chỉ có thể nhảy vào, chỉ có thể thử một lần, nếu có thể thành là tốt nhất, nếu bất thành kết quả tệ nhất cũng chỉ là quấn chân. Chính mình chỉ cần kéo dài thời gian, chờ Xảo Hạnh tìm cứu binh đến.
Xảo Hạnh gật gật đầu, xoay người liền chạy ra ngoài sân. Đợi cho khi Thúy Liên nhìn thấy Xảo Hạnh, muốn đi ngăn cản, Xảo Hạnh đã chạy không thấy thân ảnh. Cố Vãn Tình nhìn bóng dáng Xảo Hạnh, mày hơi hơi nhíu lại. Nay nàng hạ quyết tâm muốn thu thập Hậu Uyển Vân trong ba tháng, để cho hai tôn bối sắp sinh của mình bình an sinh ra. Giờ Xảo Hạnh đi tìm Khương Hằng đến, trong đầu Cố Vãn Tình mò không được thái độ Khương Hằng đối với Hậu Uyển Vân, nàng cũng không rõ ràng lắm khi Khương Hằng đến đây sẽ thế nào. Nàng vốn định tiền trảm hậu tấu, trước quấn chân Hậu Uyển Vân rồi nói sau, đến lúc đó Khương Hằng rốt cuộc cam lòng hay không cũng không có biện pháp, dù sao ván đã đóng thuyền.
Tuy nói nàng cùng Khương Hằng vợ chồng tình cảm thâm hậu, Khương Hằng cũng đối đãi Cố Vãn Tình không tệ, nhưng so với sát mẫu chi cừu (thù giết mẹ), sát mình chi cừu (thù giết mình), trong lòng Cố Vãn Tình đó là một vách ngăn, không có khả năng bỏ qua.
Hôm nay Khương Hằng đã hạ triều, đang trong thư phòng xử lý công vụ. Xảo Hạnh biết phương hướng thư phòng, liều mạng chạy, chạy một hồi, cước bộ Xảo Hạnh chậm lại. Nàng ta quay đầu nhìn về phía một chỗ bên cạnh lầu các, đó là khố phòng Khương gia. Xảo Hạnh từ cửa khố phòng chạy qua, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong, một giọng nói quen thuộc truyền đến, làm cho trong lòng Xảo Hạnh chấn động một chút.
Ở góc khố phòng một bóng dáng quen thuộc chợt lóe qua, quẹo vào một gian phòng nhỏ. Xảo Hạnh nhìn tấm lưng kia xuất thần, nước mắt không kìm được chảy xuống.
Hai năm, nàng cao lên, lại càng gầy.
Rồi sau đó một giọng nam quát: “Liễu Nguyệt, đồ ngu xuẩn nhà ngươi, lại làm sai rồi!”
Xảo Hạnh vội vàng lau lệ, rụt đầu tránh ở cửa nhìn lén bên trong. Chỉ thấy một người đàn ông trung niên lấm la lấm lét vừa kéo tóc Liễu Nguyệt, vừa mắng: “Ngươi nói ta dưỡng cái đồ bà nương thúi như ngươi làm cái gì? Đã vài năm, ngay cả cái trứng đều không đẻ được, làm việc tay chân còn vụng về, mỗi ngày không biết suy nghĩ cái gì! Hôm nay lại phạm lỗi, may mắn ta phát hiện, bằng không sau này làm cho phu nhân đã biết, còn không phạt ta sao?”
Liễu Nguyệt ăn đau, cũng không dám cãi lại, chỉ khúm núm theo người đàn ông đó đi vào, miệng người đàn ông đó hùng hùng hổ hổ, lại đạp mấy đạp vào bụng nàng mới bỏ qua.
Xảo Hạnh không dám nói gì, che miệng chạy đi ra. Nàng ta chỉ biết Hậu Uyển Vân nói với nàng ta, phòng thu chi đó tuy rằng nhiều thê thiếp, nhưng yêu thương muội muội của mình rất nhiều, nhưng nay chính mắt nhìn thấy, đã thấy muội muội mình thương yêu nhất là tình cảnh như vậy, tim không khỏi như bị dao cắt.
Xảo Hạnh khóc chạy, đi ra ngoài viện thư phòng. Nàng ta vừa muốn bước vào viện, bỗng nhiên do dự, dừng cước bộ, trong đầu đều là thảm trạng của muội muội.
Bích Viện nhìn thấy một người đứng ngẩn người ở cửa, nhanh chóng đi ra, nhận ra là đại nha hoàn Xảo Hạnh bên cạnh đại thiếu phu nhân, lại thấy Xảo Hạnh khóc đỏ mắt, nhanh chóng đi lại cầm tay Xảo Hạnh, nói: “Đây là Xảo Hạnh muội muội phải không, như thế nào đứng ngay cửa viện khóc vậy? Xem này, ánh mắt đều thũng thành hạch đào, mau đừng khóc, vào nhà rồi nói.”
Xảo Hạnh bị Bích Viện dẫn vào phòng, cắn răng, do dự có nên đi bẩm báo Khương thái phó hay không. Nàng ta biết đại phu nhân bên kia rất tức giận, Hậu Uyển Vân kéo dài không được bao nhiêu thời gian, nàng ta chỉ cần kéo thêm chút nữa, trễ một chút rồi mới tìm Khương thái phó đi qua, đến lúc đó nếu là không cứu nàng ta được, đó cũng trách không được mình.
Bích Viện nhìn thấy bộ dáng Xảo Hạnh do do dự dự, đưa cho nàng ta chén trà. Nha hoàn trong phòng đại thiếu phu nhân hiếm khi đến, tự nhiên sẽ không có việc gì đến nói chuyện phiếm, khẳng định là vô sự không đăng tam bảo điện. Bích Viện cười yếu ớt nhìn Xảo Hạnh, đang đợi nàng ta mở miệng.
Vô sự không đăng tam bảo điện: không có việc sẽ không đến.
Nguồn gốc: ‘tam bảo’ (ba ngôi báu), tức là để chỉ phật, pháp, tăng trong phật giáo (lần lượt nghĩa là bậc tu hành đã đắc đạo, kinh sách đạo lý quý giá, và người đang tu hành), nên ‘tam bảo điện’ là chỉ nơi cư ngụ, cất giữ của tam bảo, là chốn thiêng liêng, khách viếng thăm chùa chiền nếu không có việc cần thiết thì không được tùy tiện lui tới.
Trong lòng Xảo Hạnh giống như bách trảo cong tâm (trăm ngàn vuốt thú cào tim), Hậu Uyển Vân hủy đi hạnh phúc cả đời của muội muội nàng ta yêu thương nhất, nàng ta đã sớm hận Hậu Uyển Vân nghiến răng nghiến lợi, trong lòng nàng ta rất hy vọng nương theo đại phu nhân này ra tay sửa trị Hậu Uyển Vân. Nếu đại phu nhân thật sự cùng Hậu Uyển Vân thủy hỏa bất dung, như vậy nàng ta cũng có thể đầu nhập vào đại phu nhân. Dù sao hiện tại đại phu nhân mới là chủ mẫu Khương gia, nếu như đại phu nhân mở miệng, chỉ cần một câu, phòng thu chi phải thả người, muội muội của mình có thể được tự do rồi.
Xảo Hạnh tự tin, làm đại nha hoàn tâm phúc của Hậu Uyển Vân, mình đi đầu nhập vào đại phu nhân, còn có chút lòng riêng, dù sao nàng ta đã biết nhiều chuyện không thể lôi ra ánh sáng của Hậu Uyển Vân, còn nắm căn cứ chính xác nàng ta độc sát thân tỷ tỷ (độc chết chị ruột).
Trong lòng Xảo Hạnh cân nhắc một phen, cũng chẳng cần nóng vội, uống mấy ngụm trà, áp chế nỗi lòng, rồi sau đó đi lau mặt, bấm đốt ngón tay tính thời gian, phu nhân phỏng chừng đã thu thập xong tiểu thư nhà mình, lúc này mới mở miệng nói: “Bích Viện tỷ tỷ, muội là tìm đến lão gia có chuyện quan trọng cần bẩm báo.”
Bích Viện nở nụ cười, Xảo Hạnh này lại uống trà rồi lau mặt, như thế nào đều nhìn không ra việc này có bao nhiêu quan trọng. Vì thế nàng cười cười, nói: “Muội muội tốt, muội ngồi ở đây trước, tỷ đi vào thông báo một tiếng.”
Xảo Hạnh ‘ai’ một tiếng, ngồi xuống uống trà. Bích Viện xem nàng liếc mắt một cái, xốc mành đi vào.
Trong thư phòng, Khương Hằng ngồi ở trước án thư xem công văn, Cẩm Yên ngồi ở cửa sổ, trước mặt đặt một ly trà, trong tay cầm một khối ngọc bội, tâm tư không biết bay tới nơi nào.
Bích Viện hành lễ với Khương Hằng, nói: “Lão gia, nha hoàn Xảo Hạnh trong phòng đại thiếu phu nhân đang đợi bên ngoài, nói là có chuyện quan trọng bẩm báo lão gia.”
Khương Hằng hơi hơi ngẩng đầu ghé mắt: nha hoàn trong phòng con dâu tìm đến mình làm cái gì? Mà bên kia Cẩm Yên lập tức thu tâm tư trở về, mắt nhìn về phía Bích Viện.
“Là chuyện quan trọng gì?” Khương Hằng buông sách trong tay hỏi.
Bích Viện cười nói: “Nô tỳ cũng không biết là chuyện gì. Chính là… Chính là nha đầu Xảo Hạnh đó miệng nói có chuyện gấp, nô tỳ nhìn nàng ta cũng không nhanh không chậm, đổi lại không giống như là đặc biệt khẩn cấp. Ha ha, có lẽ là nha hoàn trong phòng đại thiếu phu nhân đều ổn trọng, không giống mấy nha hoàn bình thường hay vội vàng xao động.”
Khương Hằng có chút suy nghĩ gật gật đầu, nói: “Kêu nha hoàn đó tiến vào.”
Bích Viện xoay người đi ra ngoài, lĩnh Xảo Hạnh tiến vào. Xảo Hạnh nhìn thấy Khương Hằng vội vàng quỳ xuống, nói: “Lão gia, đại phu nhân đang quấn chân cho đại thiếu phu nhân, thỉnh lão gia đi qua nhìn một cái.”
Quấn chân? Khương Hằng nhíu mày, mấy ngày trước đây mới nghe nàng đề cập qua chuyện quấn chân, như thế nào hôm nay liền muốn quấn chân cho con dâu? Khương Hằng lại cúi đầu nhìn Xảo Hạnh, thấy nàng ta tuy rằng tóc tai có chút hỗn độn, bởi vì chạy quá nhanh trên người có dính chút bụi đất, bất quá nhìn thần sắc đã có chút khí định thần nhàn (bình tĩnh), thậm chí ẩn ẩn hương vị vui sướng khi người gặp họa.
“Ngươi là nha hoàn hồi môn của đại thiếu phu nhân? Hầu hạ vài năm rồi sao?” Khương Hằng hỏi.
Trong lòng Xảo Hạnh cả kinh, nghĩ không ra vì sao lão gia lại hỏi vấn đề này, nàng ta thành thật hồi đáp: “Hồi lão gia, nô tỳ đúng là nha hoàn hồi môn của đại thiếu phu nhân. Nô tỳ từ nhỏ liền hầu hạ đại thiếu phu nhân, được bảy tám năm, là đại nha hoàn bên người đại thiếu phu nhân.”
Đại nha hoàn của hồi môn bên người hầu hạ bảy tám năm, thấy chủ tử bị người ta bắt buộc quấn chân, đi tìm viện binh thế nhưng lại không nhanh không chậm như vậy, như thế nào nhìn nha hoàn này cũng không thật tâm muốn cứu chủ tử nhà nàng… Khương Hằng nhìn thần sắc Xảo Hạnh, trong lòng ẩn ẩn có chút kỳ lạ: “Đi thôi, ta đi nhìn một cái.”
Xảo Hạnh cúi đầu, đi theo phía sau Khương Hằng. Nàng ta nhìn Khương Hằng đi tứ bình bát ổn (tứ phía yên bình, tám phương ổn định), không nhanh không chậm, như thế nào nhìn còn không để bụng hơn so với mình? Chẳng lẽ ngái ấy nghĩ sẽ không quản việc này?
Ba bốn bà tử phiên bang cao lớn thô kệch, ba chân bốn cẳng đem giầy tất của Hậu Uyển Vân cởi ra hết, đem nàng ta nhấn ở trên giường. Trên đất đặt một ghế dựa, một cái bàn, đều bị lúc Hậu Uyển Vân giãy dụa đá ngã, còn có hộp tiêu dao cao trân quý đó cũng bị đá văng trên đất, may mắn Thúy Liên tay mắt lanh lẹ tiếp được, mới không bị dính bẩn.
Hậu Uyển Vân cùng Cố Vãn Tình giằng co một lát, nhưng vẫn nhất định không hút tiêu dao cao, rồi sau đó bị xách lên như con gà con, trói chặt tay chân, không nhúc nhích được.
Cố Vãn Tình ngồi yên, nhìn bộ dáng Hậu Uyển Vân tội nghiệp khi giãy dụa, tao nhã nâng chung trà lên, vân đạm phong khinh thổi thổi trà, nói với vài bà tử: “Đây chính là quấn chân cho đại thiếu phu nhân Khương gia, các bà phải cẩn thận hầu hạ, đừng một lần quấn không tốt, còn phải quấn lại lần thứ hai.”
Vài bà tử phiên bang cùng kêu lên nói: “Vâng, nô tỳ hiểu được, chắc chắn đem chân của đại thiếu phu nhân quấn thỏa đáng, quấn ra ba tấc kim liên.”
Hậu Uyển Vân cảm giác có hai bàn tay cầm chân mình lên, rồi sau đó một đôi bàn tay to thô ráp sờ soạng vài cái trên chân mình, Hậu Uyển Vân hoảng sợ hô to: “Ngươi đừng chạm vào ta!”
Cái chữ “ta” kia vừa hô lên tới miệng một nửa, chợt nghe một tiếng “răng rắc” giòn vang, một trận đau đớn tê tâm liệt phế từ ngón chân truyền đến, năm đầu ngón chân trên chân phải của nàng ta liền bị bẻ gãy như vậy, rồi sau đó lấy vải quấn bàn chân lại.
Hậu Uyển Vân đau sắc mặt trắng bệch, mắt trợn trắng. Một bà tử phiên bang bấm nhân trung của Hậu Uyển Vân, nói: “Nô tỳ còn thỉnh đại thiếu phu nhân nhẫn nhịn chút nữa, sắp xong rồi.”
Rồi sau đó Hậu Uyển Vân chỉ cảm thấy một trận đau nhức mãnh liệt hơn từ chân phải truyền đến, nàng ta đau đớn cả người đều bị ướt đẫm mồ hôi, hận không thể chết ngất luôn, nhưng bà tử phiên bang đó vẫn nhấn nhân trung của nàng ta, làm cho nàng ta không thể mê man, còn có mẹ chồng ác độc chết tiệt đó, còn ở bên tai nàng ta nhẹ nhàng nói: “Uyển Vân a, có tiêu dao cao này, con nếu chịu không nổi thì đừng cứng rắn chống đỡ, Khương gia chúng ta có rất nhiều bạc, đừng luyến tiếc chút tiền dược này, ủy khuất chính mình. Nha đầu Họa nhi đó nếu biết tiêu dao cao vốn cho con bé giờ cho con dùng, nói vậy cũng sẽ không so đo cái gì, con muốn dùng thì dùng đi.”
Hậu Uyển Vân chỉ hận chính mình tay trói gà không chặt, nếu không nàng ta nhất định nhảy qua, đem mẹ chồng ác độc đó ăn sống nuốt tươi.
Xương chân phải bị bẻ gẫy, lại ép thành một cục, rồi sau đó bị vải bó chân quấn chặt cứng, Hậu Uyển Vân cảm giác mình sắp chết đến nơi, đi qua địa ngục một lần rồi.
Rồi sau đó nghe thấy bà tử phiên bang đó nói: “Đại phu nhân, chân phải đã quấn xong rồi.”
Cố Vãn Tình cười lạnh nhìn Hậu Uyển Vân, đều đau thành như vậy, cư nhiên còn không chịu chạm vào tiêu dao cao đó, xem ra thuốc cao đó một chút cũng không thể đụng vào. May mắn chính mình có tâm nhãn, nếu không Họa nhi cùng đứa bé, liền không bảo đảm.
Cố Vãn Tình vừa lòng gật gật đầu bà tử phiên bang, nói: “Vậy còn có chân trái nữa phải không, tiếp tục quấn đi.”
“Vâng, đại phu nhân.”
Lúc ấy Hậu Uyển Vân nhất thời hận không thể chết cùng trưởng tỷ của nàng ta, cũng tốt hơn bị hành hạ ở đây.
Mẹ Chồng Trọng Sinh Vs Nàng Dâu Xuyên Qua - Chapter 33
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Thúy Liên đang cầm cái khay tiến vào, trong khay là một cái hộp nạm vàng tinh xảo, bên cạnh cái hộp có một cái tẩu hút thuốc phiện tinh xảo mạ vàng. Sắc mặt Hậu Uyển Vân trắng bệch nhìn Thúy Liên cười tủm tỉm đem khay đặt trên bàn. Thúy Liên nói với Cố Vãn Tình: “Nô tỳ đem tiêu dao cao tới, đại thiếu phu nhân có thể dùng.”
Sắc mặt Hậu Uyển Vân trắng như giống giấy, nàng ta phù phù một cái quỳ gối bên chân Cố Vãn Tình, khóc điềm đạm đáng yêu, nói: “Mẫu thân, con dâu mỗi ngày muốn hầu hạ ẩm thực của mẫu thân, nếu quấn chân liền không thể xuống phòng bếp, con dâu còn muốn hầu hạ mẫu thân, không thể quấn chân!”
Cố Vãn Tình mắt lạnh nhìn Hậu Uyển Vân, sự lạnh lùng trong mắt giống như băng. Mỹ nhân sạch sẽ động lòng người, nũng nịu làm cho tâm người ta không khỏi sinh ra đau thương, thời điểm nàng ta rơi lệ cầu xin, chính là người ý chí sắt đá, cũng sẽ bị nàng ta đả động.
Cố Vãn Tình hít sâu một hơi, Hậu Uyển Vân chính là dựa vào thủ đoạn nàng ta giả vờ đáng thương, vờ nhu thuận, ở Hậu gia giành được tín nhiệm của mẹ cả đích tỷ, rồi sau đó giẫm lên máu thịt các nàng, từng bước từng bước bò lên trên. Ai có thể nghĩ đến, sau mặt nạ điềm đạm, đáng yêu, tình chân ý thiết này, cất giấu bộ mặt đáng ghê tởm âm độc như thế nào?
Năm đó nàng ta cũng vô tội như vậy, cười nói rụt rè, trên tay cầm món cua gạch mà mẫu thân thích nhất, ôn nhu nhu nói với mẫu thân: “Vân Nhi nghe nói mẫu thân tưởng niệm thức ăn Giang Nam, phải đi cầu đầu bếp, lẻn học mấy chiêu. Vân Nhi ngốc, sợ làm không tốt, thỉnh mẫu thân nếm thử.”
Nay nàng ta lại là như vậy quỳ trên mặt đất, cầu ngàn hồi trăm chuyển làm người thay đổi ý định. Chỉ tiếc… Nàng ta cầu sai người rồi, Cố Vãn Tình hận không thể ăn thịt của nàng ta, uống máu của nàng ta, rút gân của nàng ta, lại đem xương nàng ta nghiền thành tro để cảm thấy an ủi mẫu thân trên trời có linh thiêng.
Trên mặt Cố Vãn Tình mang theo ý cười, một bàn tay nâng cánh tay Hậu Uyển Vân, cười nói: “Con động một chút liền quỳ, làm cho người bên ngoài xem, còn tưởng rằng mẫu thân ngược đãi con, truyền ra làm cho người ta chê cười Khương gia chúng ta đó.”
Hậu Uyển Vân đang quỳ không nghĩ đến, khí lực Cố Vãn Tình mạnh đến dọa người, dám đem nàng ta xách lên, ấn ngồi trên ghế.
“Mẫu thân hiểu được quấn chân là có chút đau đớn, bất quá chúng ta không phải có tiêu dao cao sao, chớ sợ.” Một tay Cố Vãn Tình mở hộp nạm vàng ra, nhìn liếc mắt tiêu dao cao màu đen bên trong một cái, lông mi vừa nhấc, nhìn chằm chằm bụng Hậu Uyển Vân nói: “Uyển Vân a, mẫu thân liền nói thẳng với con. Chuyện trong phòng con mẫu thân nghe nói một chút, thân là thê tử, tự nhiên là phải hầu hạ trượng phu. Nhưng con thì sao, Viêm Châu ngay cả trong phòng con đều rất ít đi, mẫu thân nói với con lời tri kỷ, làm phụ nữ, ngay cả trượng phu của mình còn lưu không được, truyền ra không sợ người chê cười sao. Trọng yếu hơn nữa, mẫu thân còn muốn ôm tôn tử, con nếu là ngay cả trượng phu lưu không được, như thế nào sinh con nối dòng cho Khương gia? Phải biết rằng bất hiếu có ba, vô hậu là lớn nhất, nhi tử con vợ kế thứ nữ cũng không tính, con sinh hạ nhi tử trưởng mới tính, con chẳng lẽ muốn hãm Viêm Châu vào tội bất hiếu? Mẫu thân cũng là thay con lo lắng, mới nói con quấn chân. Phải biết rằng tại Tây Vực, chuyện quấn chân này chỉ có tiểu thư quý tộc mới quấn, ai quấn tốt nhất, có thể tìm được nhà chồng tốt.”
Cố Vãn Tình giương mắt nhìn ánh mắt hoảng sợ của Hậu Uyển Vân cười như gió xuân: “Mẫu thân cũng không phải hại con, phải biết rằng tại Tây Vực, đều là mẹ ruột quấn chân cho nữ nhi, chẳng lẽ những người mẹ ở Tây Vực đều đang hại nữ nhi ruột của mình sao? Người ta càng thương nữ nhi liền quấn càng chặt, bởi vì chỉ có như vậy tương lai nữ nhi xuất giá, mới có thể càng làm trượng phu vui vẻ, cuộc sống sẽ rất tốt. Mẫu thân cũng là đau lòng con, coi con như nữ nhi, mới có thể sốt ruột cho con. Nếu như mẹ chồng các nhà khác, ai có tâm tư quan tâm con dâu chịu hay không chịu sủng chứ.”
Hậu Uyển Vân nức nở, nghẹn ngào. Nàng ta rốt cục hiểu được cái gì tên là dốc hết sức giáng mười kế, cho dù nàng ta có bất luận thủ đoạn gì, giả vờ như thế nào, mẹ chồng ác độc này cũng không ăn, thủ đoạn nàng ta đối phó mẹ cả, đích tỷ tại nhà mẹ đẻ đối với mẹ chồng ác độc này hoàn toàn không dùng được. Nay ở hậu trạch Khương gia, mẹ chồng ác độc này một người độc đại, liền ngay cả chi thứ hai Tiền thị hai năm nay đều rất ít cùng nàng đối nghịch, càng đừng nói chính mình một con dâu mới, căn cơ không xong.
Cố Vãn Tình từ ái sờ sờ đầu Hậu Uyển Vân, giống như từ mẫu dỗ con cưng, nói: “Đau bất quá là nhất thời, nhưng ngon ngọt là cả đời, mẫu thân cũng là vì tốt cho con. Nếu như con có thể bắt được tâm trượng phu, thì mấy cái này có là gì?”
Dứt lời, Cố Vãn Tình nhìn Thúy Liên liếc mắt một cái, Thúy Liên nhanh chóng đem tiêu dao cao làm xong, cầm cái tẩu đưa cho Cố Vãn Tình. Cố Vãn Tình châm ít thuốc vào, cười tủm tỉm nhìn Hậu Uyển Vân, nói: “Mẫu thân đau lòng con sợ đau, nên ngay cả tiêu dao cao đều chuẩn bị tốt cho con, con dùng trước, lại quấn chân.”
Lúc này cả người Hậu Uyển Vân đổ mồ hôi lạnh, đã muốn đem vạt áo thật dày đều ướt đẫm. Nàng ta là sợ thật, bất luận là quấn chân hay là hút nha phiến, nàng ta đều sợ cực kỳ. Nha phiến này nàng ta vốn là muốn cho Họa nhi dùng, sẽ làm cho đứa nhỏ trong bụng Họa nhi lưu sản, cho dù không lưu sản, sinh ra được khẳng định cũng là dị dạng, sống không được; thứ hai nha phiến này có tính ỷ lại, Họa nhi hút nha phiến, một khi ngừng dùng, sẽ sống không bằng chết, tiêu dao cao này cực trân quý, giá trị có thể so với hoàng kim, cho dù Họa nhi được sủng ái, nàng ta chỉ là một thiếp thất, không có khả năng có bạc nhiều như vậy cho nàng ta dùng tiêu dao cao trường kỳ, đến lúc đó nàng ta chỉ có thể nghe lệnh Hậu Uyển Vân, nếu không một khi cơn nghiện phát tác, sẽ sống không bằng chết, khi đó Họa nhi trở thành con rối của nàng ta, tuyệt đối không dám cãi mệnh lệnh Hậu Uyển Vân.
Nhưng hôm nay, cái tẩu tinh xảo đó lại bị nâng đến trước mắt chính mình, mà người đang cầm cái tẩu đó, cười từ ái còn thân thiết hơn so với mẹ ruột nàng ta. Hậu Uyển Vân chỉ cảm thấy cả người run run, nàng ta biết chính mình tuyệt đối không thể đụng vào tiêu dao cao đó, nàng ta học y, biết một khi đụng vào nha phiến, chẳng sợ chỉ một lần, liền có thể thành nghiện, cả đời ỷ lại, cho nên vô luận như thế nào nàng ta không thể đụng vào, sợ đau cái gì, nàng ta cũng nhịn được.
Cố Vãn Tình nhìn thần sắc Hậu Uyển Vân, thấy vẻ mặt nàng ta nhìn tiêu dao cao giống như nhìn thấy mãnh thú hồng thủy. Trong lòng Cố Vãn Tình cười lạnh: xem ra tiêu dao cao này quả thật có vấn đề, bằng không Hậu Uyển Vân ngay cả chạm vào cũng không dám, đây là thứ độc dược gì đó! Ngày ấy sau khi Khương Huệ Như rời khỏi viện Hậu Uyển Vân, Cố Vãn Tình biết được Khương Huệ Như nói lỡ miệng, đem việc Họa nhi hoài nam thai tiết lộ cho Hậu Uyển Vân biết, Cố Vãn Tình liền chắc chắn, lấy tính tình Hậu Uyển Vân khẳng định sẽ không bỏ qua đứa nhỏ trong bụng Họa nhi.
Nay trong phòng Khương Viêm Châu có hai nha đầu đều hoài thai, Khương Hằng ưu ái Cố Vãn Tình không tệ, nàng tự nhiên sẽ suy nghĩ cho Khương gia, nếu không ra tay thu thập độc phụ này trước, chỉ sợ cơ hội được sinh ra của hai đứa bé đều không có, hai đứa bé đó đều là tôn tử tôn nữ ruột của Khương Hằng, cũng là cháu ruột của nàng.
Cố Vãn Tình đã dặn qua Sắc Vi, trăm ngàn cẩn thận trông coi cháu gái của mình. Sắc Vi là nha hoàn hồi môn Cố Vãn Tình mang đến, nàng có thể chỉ điểm Sắc Vi cẩn thận đại thiếu phu nhân một chút, nhưng bốn nha đầu Cầm Kỳ Thư Họa dù sao cách một tầng với nàng, nàng không thể nói rõ, trừ bỏ an bài người của mình chiếu cố ẩm thực, sinh hoạt thường ngày của các nàng không cho Hậu Uyển Vân lợi dụng sơ hở, còn lại hết thảy đều xem tạo hóa của các nàng.
Hậu Uyển Vân run run tay tiếp nhận cái tẩu, nước mắt xoạch xoạch rớt xuống, Cố Vãn Tình thay nàng ta lau đi nước mắt, ngữ điệu thương tiếc: “Tiêu dao cao này là thứ tốt ngàn vàng khó cầu, đây chính là con mua về cho Họa nhi dùng, ngay cả người mang thai có thể sử dụng, cũng không phải độc dược, có thể hại con sao? Con khóc cái gì, mau dùng đi.”
Cố Vãn Tình vừa nói, vừa tự mình châm lửa cho nàng ta, nói: “Nhìn nè, con rất quý giá, ngay cả lửa đều được mẫu thân châm cho con. Ai, mẫu thân cũng là thương con, coi con như khuê nữ ruột, bằng không dù là đưa cả núi vàng núi bạc tới cho mẫu thân, mẫu thân cũng không hầu hạ đốt lửa cho con đâu.”
Thúy Liên ở một bên che miệng cười, phụ họa nói: “Đúng thế, đúng thế, đại thiếu phu nhân thật sự là có phúc khí, có được mẹ chồng tốt như vậy, thật sự là so với mẹ ruột còn thân hơn!”
Cố Vãn Tình châm lửa xong, tự mình đem miệng tẩu hướng về phía miệng Hậu Uyển Vân, giống như dỗ đứa trẻ ăn cơm, lẩm bẩm nói: “Vân Nhi ngoan, dùng đi, hút một ngụm tiêu dao cao này, cái gì phiền não ưu sầu cũng không còn.”
Hậu Uyển Vân hoảng sợ trừng lớn mắt, cổ xoay qua một bên, tránh đi cái tẩu Cố Vãn Tình đưa đến. Nhưng nàng ta tựa đầu xoay đến bên trái, Cố Vãn Tình lại đem miệng tẩu đưa tới bên trái, nàng ta tựa đầu xoay đến bên phải, Cố Vãn Tình liền đưa tới bên phải, như thế lui tới mấy lần, chân mày Cố Vãn Tình cau lại, nói:”Vân Nhi, con đây là ý gì? Để cho mẫu thân hầu hạ con, con còn ghét bỏ mẫu thân hầu hạ không tốt, cố ý cho mẫu thân bẽ mặt sao?”
Hậu Uyển Vân vội vàng quỳ xuống dập đầu, nói: “Mẫu thân minh giám, con dâu tuyệt đối không có ý tứ này, chính là…” Hậu Uyển Vân chớp mắt, thoáng nhìn Xảo Hạnh – nha hoàn tâm phúc của mình – ngay ở cửa, đang nhìn vào bên trong, Hậu Uyển Vân nháy mắt với Xảo Hạnh, mấp máy môi, nói: “Nhanh đi tìm cha chồng tới cứu ta!”
Nay ở Khương gia này, có thể áp mẹ chồng ác độc này một đầu, chỉ sợ cũng chỉ có mỗi một mình cha chồng. Hậu Uyển Vân chỉ gặp qua cha chồng một lần, một lần đó thái độ cha chồng đối với nàng ta rất hòa khí, đúng mực. Hậu Uyển Vân tuy rằng mò không rõ thái độ cha chồng đối với mình, nhưng nay nàng ta chỉ có thể nhảy vào, chỉ có thể thử một lần, nếu có thể thành là tốt nhất, nếu bất thành kết quả tệ nhất cũng chỉ là quấn chân. Chính mình chỉ cần kéo dài thời gian, chờ Xảo Hạnh tìm cứu binh đến.
Xảo Hạnh gật gật đầu, xoay người liền chạy ra ngoài sân. Đợi cho khi Thúy Liên nhìn thấy Xảo Hạnh, muốn đi ngăn cản, Xảo Hạnh đã chạy không thấy thân ảnh. Cố Vãn Tình nhìn bóng dáng Xảo Hạnh, mày hơi hơi nhíu lại. Nay nàng hạ quyết tâm muốn thu thập Hậu Uyển Vân trong ba tháng, để cho hai tôn bối sắp sinh của mình bình an sinh ra. Giờ Xảo Hạnh đi tìm Khương Hằng đến, trong đầu Cố Vãn Tình mò không được thái độ Khương Hằng đối với Hậu Uyển Vân, nàng cũng không rõ ràng lắm khi Khương Hằng đến đây sẽ thế nào. Nàng vốn định tiền trảm hậu tấu, trước quấn chân Hậu Uyển Vân rồi nói sau, đến lúc đó Khương Hằng rốt cuộc cam lòng hay không cũng không có biện pháp, dù sao ván đã đóng thuyền.
Tuy nói nàng cùng Khương Hằng vợ chồng tình cảm thâm hậu, Khương Hằng cũng đối đãi Cố Vãn Tình không tệ, nhưng so với sát mẫu chi cừu (thù giết mẹ), sát mình chi cừu (thù giết mình), trong lòng Cố Vãn Tình đó là một vách ngăn, không có khả năng bỏ qua.
Hôm nay Khương Hằng đã hạ triều, đang trong thư phòng xử lý công vụ. Xảo Hạnh biết phương hướng thư phòng, liều mạng chạy, chạy một hồi, cước bộ Xảo Hạnh chậm lại. Nàng ta quay đầu nhìn về phía một chỗ bên cạnh lầu các, đó là khố phòng Khương gia. Xảo Hạnh từ cửa khố phòng chạy qua, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong, một giọng nói quen thuộc truyền đến, làm cho trong lòng Xảo Hạnh chấn động một chút.
Ở góc khố phòng một bóng dáng quen thuộc chợt lóe qua, quẹo vào một gian phòng nhỏ. Xảo Hạnh nhìn tấm lưng kia xuất thần, nước mắt không kìm được chảy xuống.
Hai năm, nàng cao lên, lại càng gầy.
Rồi sau đó một giọng nam quát: “Liễu Nguyệt, đồ ngu xuẩn nhà ngươi, lại làm sai rồi!”
Xảo Hạnh vội vàng lau lệ, rụt đầu tránh ở cửa nhìn lén bên trong. Chỉ thấy một người đàn ông trung niên lấm la lấm lét vừa kéo tóc Liễu Nguyệt, vừa mắng: “Ngươi nói ta dưỡng cái đồ bà nương thúi như ngươi làm cái gì? Đã vài năm, ngay cả cái trứng đều không đẻ được, làm việc tay chân còn vụng về, mỗi ngày không biết suy nghĩ cái gì! Hôm nay lại phạm lỗi, may mắn ta phát hiện, bằng không sau này làm cho phu nhân đã biết, còn không phạt ta sao?”
Liễu Nguyệt ăn đau, cũng không dám cãi lại, chỉ khúm núm theo người đàn ông đó đi vào, miệng người đàn ông đó hùng hùng hổ hổ, lại đạp mấy đạp vào bụng nàng mới bỏ qua.
Xảo Hạnh không dám nói gì, che miệng chạy đi ra. Nàng ta chỉ biết Hậu Uyển Vân nói với nàng ta, phòng thu chi đó tuy rằng nhiều thê thiếp, nhưng yêu thương muội muội của mình rất nhiều, nhưng nay chính mắt nhìn thấy, đã thấy muội muội mình thương yêu nhất là tình cảnh như vậy, tim không khỏi như bị dao cắt.
Xảo Hạnh khóc chạy, đi ra ngoài viện thư phòng. Nàng ta vừa muốn bước vào viện, bỗng nhiên do dự, dừng cước bộ, trong đầu đều là thảm trạng của muội muội.
Bích Viện nhìn thấy một người đứng ngẩn người ở cửa, nhanh chóng đi ra, nhận ra là đại nha hoàn Xảo Hạnh bên cạnh đại thiếu phu nhân, lại thấy Xảo Hạnh khóc đỏ mắt, nhanh chóng đi lại cầm tay Xảo Hạnh, nói: “Đây là Xảo Hạnh muội muội phải không, như thế nào đứng ngay cửa viện khóc vậy? Xem này, ánh mắt đều thũng thành hạch đào, mau đừng khóc, vào nhà rồi nói.”
Xảo Hạnh bị Bích Viện dẫn vào phòng, cắn răng, do dự có nên đi bẩm báo Khương thái phó hay không. Nàng ta biết đại phu nhân bên kia rất tức giận, Hậu Uyển Vân kéo dài không được bao nhiêu thời gian, nàng ta chỉ cần kéo thêm chút nữa, trễ một chút rồi mới tìm Khương thái phó đi qua, đến lúc đó nếu là không cứu nàng ta được, đó cũng trách không được mình.
Bích Viện nhìn thấy bộ dáng Xảo Hạnh do do dự dự, đưa cho nàng ta chén trà. Nha hoàn trong phòng đại thiếu phu nhân hiếm khi đến, tự nhiên sẽ không có việc gì đến nói chuyện phiếm, khẳng định là vô sự không đăng tam bảo điện*. Bích Viện cười yếu ớt nhìn Xảo Hạnh, đang đợi nàng ta mở miệng.
*Vô sự không đăng tam bảo điện: không có việc sẽ không đến.
Nguồn gốc: ‘tam bảo’ (ba ngôi báu), tức là để chỉ phật, pháp, tăng trong phật giáo (lần lượt nghĩa là bậc tu hành đã đắc đạo, kinh sách đạo lý quý giá, và người đang tu hành), nên ‘tam bảo điện’ là chỉ nơi cư ngụ, cất giữ của tam bảo, là chốn thiêng liêng, khách viếng thăm chùa chiền nếu không có việc cần thiết thì không được tùy tiện lui tới.
Trong lòng Xảo Hạnh giống như bách trảo cong tâm (trăm ngàn vuốt thú cào tim), Hậu Uyển Vân hủy đi hạnh phúc cả đời của muội muội nàng ta yêu thương nhất, nàng ta đã sớm hận Hậu Uyển Vân nghiến răng nghiến lợi, trong lòng nàng ta rất hy vọng nương theo đại phu nhân này ra tay sửa trị Hậu Uyển Vân. Nếu đại phu nhân thật sự cùng Hậu Uyển Vân thủy hỏa bất dung, như vậy nàng ta cũng có thể đầu nhập vào đại phu nhân. Dù sao hiện tại đại phu nhân mới là chủ mẫu Khương gia, nếu như đại phu nhân mở miệng, chỉ cần một câu, phòng thu chi phải thả người, muội muội của mình có thể được tự do rồi.
Xảo Hạnh tự tin, làm đại nha hoàn tâm phúc của Hậu Uyển Vân, mình đi đầu nhập vào đại phu nhân, còn có chút lòng riêng, dù sao nàng ta đã biết nhiều chuyện không thể lôi ra ánh sáng của Hậu Uyển Vân, còn nắm căn cứ chính xác nàng ta độc sát thân tỷ tỷ (độc chết chị ruột).
Trong lòng Xảo Hạnh cân nhắc một phen, cũng chẳng cần nóng vội, uống mấy ngụm trà, áp chế nỗi lòng, rồi sau đó đi lau mặt, bấm đốt ngón tay tính thời gian, phu nhân phỏng chừng đã thu thập xong tiểu thư nhà mình, lúc này mới mở miệng nói: “Bích Viện tỷ tỷ, muội là tìm đến lão gia có chuyện quan trọng cần bẩm báo.”
Bích Viện nở nụ cười, Xảo Hạnh này lại uống trà rồi lau mặt, như thế nào đều nhìn không ra việc này có bao nhiêu quan trọng. Vì thế nàng cười cười, nói: “Muội muội tốt, muội ngồi ở đây trước, tỷ đi vào thông báo một tiếng.”
Xảo Hạnh ‘ai’ một tiếng, ngồi xuống uống trà. Bích Viện xem nàng liếc mắt một cái, xốc mành đi vào.
Trong thư phòng, Khương Hằng ngồi ở trước án thư xem công văn, Cẩm Yên ngồi ở cửa sổ, trước mặt đặt một ly trà, trong tay cầm một khối ngọc bội, tâm tư không biết bay tới nơi nào.
Bích Viện hành lễ với Khương Hằng, nói: “Lão gia, nha hoàn Xảo Hạnh trong phòng đại thiếu phu nhân đang đợi bên ngoài, nói là có chuyện quan trọng bẩm báo lão gia.”
Khương Hằng hơi hơi ngẩng đầu ghé mắt: nha hoàn trong phòng con dâu tìm đến mình làm cái gì? Mà bên kia Cẩm Yên lập tức thu tâm tư trở về, mắt nhìn về phía Bích Viện.
“Là chuyện quan trọng gì?” Khương Hằng buông sách trong tay hỏi.
Bích Viện cười nói: “Nô tỳ cũng không biết là chuyện gì. Chính là… Chính là nha đầu Xảo Hạnh đó miệng nói có chuyện gấp, nô tỳ nhìn nàng ta cũng không nhanh không chậm, đổi lại không giống như là đặc biệt khẩn cấp. Ha ha, có lẽ là nha hoàn trong phòng đại thiếu phu nhân đều ổn trọng, không giống mấy nha hoàn bình thường hay vội vàng xao động.”
Khương Hằng có chút suy nghĩ gật gật đầu, nói: “Kêu nha hoàn đó tiến vào.”
Bích Viện xoay người đi ra ngoài, lĩnh Xảo Hạnh tiến vào. Xảo Hạnh nhìn thấy Khương Hằng vội vàng quỳ xuống, nói: “Lão gia, đại phu nhân đang quấn chân cho đại thiếu phu nhân, thỉnh lão gia đi qua nhìn một cái.”
Quấn chân? Khương Hằng nhíu mày, mấy ngày trước đây mới nghe nàng đề cập qua chuyện quấn chân, như thế nào hôm nay liền muốn quấn chân cho con dâu? Khương Hằng lại cúi đầu nhìn Xảo Hạnh, thấy nàng ta tuy rằng tóc tai có chút hỗn độn, bởi vì chạy quá nhanh trên người có dính chút bụi đất, bất quá nhìn thần sắc đã có chút khí định thần nhàn (bình tĩnh), thậm chí ẩn ẩn hương vị vui sướng khi người gặp họa.
“Ngươi là nha hoàn hồi môn của đại thiếu phu nhân? Hầu hạ vài năm rồi sao?” Khương Hằng hỏi.
Trong lòng Xảo Hạnh cả kinh, nghĩ không ra vì sao lão gia lại hỏi vấn đề này, nàng ta thành thật hồi đáp: “Hồi lão gia, nô tỳ đúng là nha hoàn hồi môn của đại thiếu phu nhân. Nô tỳ từ nhỏ liền hầu hạ đại thiếu phu nhân, được bảy tám năm, là đại nha hoàn bên người đại thiếu phu nhân.”
Đại nha hoàn của hồi môn bên người hầu hạ bảy tám năm, thấy chủ tử bị người ta bắt buộc quấn chân, đi tìm viện binh thế nhưng lại không nhanh không chậm như vậy, như thế nào nhìn nha hoàn này cũng không thật tâm muốn cứu chủ tử nhà nàng… Khương Hằng nhìn thần sắc Xảo Hạnh, trong lòng ẩn ẩn có chút kỳ lạ: “Đi thôi, ta đi nhìn một cái.”
Xảo Hạnh cúi đầu, đi theo phía sau Khương Hằng. Nàng ta nhìn Khương Hằng đi tứ bình bát ổn (tứ phía yên bình, tám phương ổn định), không nhanh không chậm, như thế nào nhìn còn không để bụng hơn so với mình? Chẳng lẽ ngái ấy nghĩ sẽ không quản việc này?
Ba bốn bà tử phiên bang cao lớn thô kệch, ba chân bốn cẳng đem giầy tất của Hậu Uyển Vân cởi ra hết, đem nàng ta nhấn ở trên giường. Trên đất đặt một ghế dựa, một cái bàn, đều bị lúc Hậu Uyển Vân giãy dụa đá ngã, còn có hộp tiêu dao cao trân quý đó cũng bị đá văng trên đất, may mắn Thúy Liên tay mắt lanh lẹ tiếp được, mới không bị dính bẩn.
Hậu Uyển Vân cùng Cố Vãn Tình giằng co một lát, nhưng vẫn nhất định không hút tiêu dao cao, rồi sau đó bị xách lên như con gà con, trói chặt tay chân, không nhúc nhích được.
Cố Vãn Tình ngồi yên, nhìn bộ dáng Hậu Uyển Vân tội nghiệp khi giãy dụa, tao nhã nâng chung trà lên, vân đạm phong khinh thổi thổi trà, nói với vài bà tử: “Đây chính là quấn chân cho đại thiếu phu nhân Khương gia, các bà phải cẩn thận hầu hạ, đừng một lần quấn không tốt, còn phải quấn lại lần thứ hai.”
Vài bà tử phiên bang cùng kêu lên nói: “Vâng, nô tỳ hiểu được, chắc chắn đem chân của đại thiếu phu nhân quấn thỏa đáng, quấn ra ba tấc kim liên.”
Hậu Uyển Vân cảm giác có hai bàn tay cầm chân mình lên, rồi sau đó một đôi bàn tay to thô ráp sờ soạng vài cái trên chân mình, Hậu Uyển Vân hoảng sợ hô to: “Ngươi đừng chạm vào ta!”
Cái chữ “ta” kia vừa hô lên tới miệng một nửa, chợt nghe một tiếng “răng rắc” giòn vang, một trận đau đớn tê tâm liệt phế từ ngón chân truyền đến, năm đầu ngón chân trên chân phải của nàng ta liền bị bẻ gãy như vậy, rồi sau đó lấy vải quấn bàn chân lại.
Hậu Uyển Vân đau sắc mặt trắng bệch, mắt trợn trắng. Một bà tử phiên bang bấm nhân trung của Hậu Uyển Vân, nói: “Nô tỳ còn thỉnh đại thiếu phu nhân nhẫn nhịn chút nữa, sắp xong rồi.”
Rồi sau đó Hậu Uyển Vân chỉ cảm thấy một trận đau nhức mãnh liệt hơn từ chân phải truyền đến, nàng ta đau đớn cả người đều bị ướt đẫm mồ hôi, hận không thể chết ngất luôn, nhưng bà tử phiên bang đó vẫn nhấn nhân trung của nàng ta, làm cho nàng ta không thể mê man, còn có mẹ chồng ác độc chết tiệt đó, còn ở bên tai nàng ta nhẹ nhàng nói: “Uyển Vân a, có tiêu dao cao này, con nếu chịu không nổi thì đừng cứng rắn chống đỡ, Khương gia chúng ta có rất nhiều bạc, đừng luyến tiếc chút tiền dược này, ủy khuất chính mình. Nha đầu Họa nhi đó nếu biết tiêu dao cao vốn cho con bé giờ cho con dùng, nói vậy cũng sẽ không so đo cái gì, con muốn dùng thì dùng đi.”
Hậu Uyển Vân chỉ hận chính mình tay trói gà không chặt, nếu không nàng ta nhất định nhảy qua, đem mẹ chồng ác độc đó ăn sống nuốt tươi.
Xương chân phải bị bẻ gẫy, lại ép thành một cục, rồi sau đó bị vải bó chân quấn chặt cứng, Hậu Uyển Vân cảm giác mình sắp chết đến nơi, đi qua địa ngục một lần rồi.
Rồi sau đó nghe thấy bà tử phiên bang đó nói: “Đại phu nhân, chân phải đã quấn xong rồi.”
Cố Vãn Tình cười lạnh nhìn Hậu Uyển Vân, đều đau thành như vậy, cư nhiên còn không chịu chạm vào tiêu dao cao đó, xem ra thuốc cao đó một chút cũng không thể đụng vào. May mắn chính mình có tâm nhãn, nếu không Họa nhi cùng đứa bé, liền không bảo đảm.
Cố Vãn Tình vừa lòng gật gật đầu bà tử phiên bang, nói: “Vậy còn có chân trái nữa phải không, tiếp tục quấn đi.”
“Vâng, đại phu nhân.”
Lúc ấy Hậu Uyển Vân nhất thời hận không thể chết cùng trưởng tỷ của nàng ta, cũng tốt hơn bị hành hạ ở đây.