Sự kiện Họa di nương khó sinh, cuối cùng Cố Vãn Tình vẫn không thể chân chính nhúng tay vào, Khương Hằng âm thầm phân phó thủ hạ đi điều tra. Còn điều tra ra cái gì, Cố Vãn Tình cũng không có hỏi đến quá nhiều, bên trong lắt léo thế nào nàng cũng đoán được tám chín phần, hiện tại cần là Khương Hằng tự mình biết ngọn nguồn ẩn khúc bên trong.
Khương Hằng có nhân mạch trải rộng triều đình, lần này hắn khẩn trương tra án, Hậu Uyển Vân dù sao cũng là phụ nhân khuê phòng, năng lực hữu hạn, cho dù có bản sự thông thiên triệt địa (trên trời xuống đất, ý là bản lĩnh hết sức cao cường), cũng không thể gạt được ánh mắt Khương Hằng. Dù sao thám tử tiền triều cùng phụ nhân tra án ở hậu trạch, hoàn toàn sẽ không cùng một cấp bậc. Cho nên Cố Vãn Tình cũng không lo lắng, nàng ngược lại âm thầm cao hứng, Khương Hằng chính mình tự mình tra ra thủ đoạn của Hậu Uyển Vân, so với Cố Vãn Tình đi thăm dò càng sáng tỏ, càng có sức thuyết phục.
Đương nhiên, Khương Hằng ngầm phái thủ hạ đi thăm dò án, nhưng chuyện bên ngoài vẫn phải làm. Trong hậu trạch Khương gia, Cố Vãn Tình cũng liền phối hợp diễn vở kịch, đầu tiên là liên tục cả ba ngày ba đêm, đem nha hoàn bà tử liên can trong viện Họa di nương thay nhau thẩm vấn, trọng điểm thẩm vấn là hai nha hoàn Bạch Điệp Lam Điệp, nhưng vẫn không có thẩm ra kết quả gì hết, Bạch Điệp Lam Điệp liền sợ tội tự sát.
Hậu Uyển Vân nghe xong tin tức này trong lòng rất là mừng thầm, ngày hôm sau thời điểm đi thỉnh an Cố Vãn Tình, còn ra vẻ thân thiết hỏi tiến triển của vụ án, khi nghe mẹ chồng vẻ mặt nghẹn khuất chính mồm nói ra hai nha hoàn nhân chứng quan trọng nhất đã tự sát, trong lòng Hậu Uyển Vân rất vui vẻ: cho ngươi thẩm vấn, người đã chết, nhìn ngươi có thể hỏi ra chút gì, không biết còn tưởng rằng ngươi là vì bao che Sắc Vi, cho nên giết người diệt khẩu đó!
Mà đồng thời như thế, chỗ biệt viện hẻo lánh mà một lão quản gia của Khương gia đặt mua đã đưa hai cô nương vào ở, nói là cháu gái bà con xa của vợ quản sự. Đó là hai cô nương ở nông thôn, lại ở biệt viện cực kỳ hẻo lánh, cho nên ai cũng không có chú ý tới.
Ồn ào huyên náo chuyện Họa di nương khó sinh, ngay sau khi Bạch Điệp cùng Lam Điệp chết liền kết án. Cố Vãn Tình ra kết quả cuối cùng của án này là: Bạch Điệp, Lam Điệp mưu hại chủ tử. Sắc Vi cùng Cầm di nương bị Bạch Điệp hãm hại, vẫn chưa tham dự trong đó. Trang sức này là Bạch Điệp trộm đến, đều không phải là người khác tặng.
Hiển nhiên kết luận này trăm ngàn chỗ hở. Bất quá chủ mẫu Khương gia thẩm án, lại thẩm việc nhà của Khương gia, ai dám nói một chữ không đúng chứ?
Nhưng bên ngoài không phải không có người chê cười, lời đồn đại ngầm nổi lên bốn phía. Sắc Vi là nha hoàn hồi môn của Cố Vãn Tình, cho nên sau khi Bạch Điệp Lam Điệp tự sát, trong Khương phủ liền có lời đồn đại truyền ra, nói là chủ mẫu Khương gia bao che khuyết điểm, dung túng nha hoàn hồi môn của mình tranh sủng, mưu hại con nối dòng, sau còn vì giúp nha hoàn của hồi môn tẩy thoát tội danh mà giết người diệt khẩu, ở trong nhà lao mưu hại tính mạng hai nha hoàn, để tẩy thoát tội danh của nha hoàn hồi môn của mình.
Sau khi Thúy Liên nghe thấy lời đồn này rất là tức giận, cảm thấy bất bình khi Cố Vãn Tình bị tổn thương. Nhưng sau khi Cố Vãn Tình nghe thấy lời đồn này, chính là thản nhiên nở nụ cười: “Đây là chuyện tốt, nếu không có lời đồn này, mấy đồ ăn cây táo, rào cây sung gì đó, giấu đầu lòi đuôi làm sao có thể nhanh như vậy liền lộ ra. Thúy Liên, em còn nhớ rõ, năm đó trước khi ta đoạt quyền quản gia, nói em cùng nương em đi thám thính tin tức trong phủ chứ?”
Vài năm này Thúy Liên tiến bộ không ít, càng ngày càng đắc lực, chớp mắt, vội trả lời: “Nô tỳ nhớ rõ.”
Cố Vãn Tình gật đầu, nói: “Đi, ngầm tìm hiểu, đều là ai đang truyền mấy tin tức này, đem danh sách bọn họ đều ghi lại, giao cho ta.”
Thúy Liên lên tiếng vâng, nhanh chóng đi làm. Cố Vãn Tình một mình lẳng lặng ngồi trầm tư, Khương gia này đã sớm bị nàng quét sạch một lần. Nay xem ra còn có vài nô tài tham luyến tiền bạc, vừa thấy ưu việt liền đã quên chính mình là làm việc cho ai. Loại ăn cây táo, rào cây sung này, là vạn vạn không thể lưu lại.
Chuyện này phía trước phía sau ép buộc ước chừng mười ngày, Cố Vãn Tình lại vội vàng thẩm án, lại vội vàng chiếu cố Họa di nương cùng trưởng tôn Khương gia mới ra sinh – Khương Huyền An. Tên này là Khương Hằng tự mình đặt, là chữ Huyền tự đồng lứa, chữ An ngụ ý bình an, nhưng hai chữ Huyền An lại đồng âm án chưa giải quyết, lại nội hàm đứa nhỏ này khi sinh ra mang tới án chưa giải quyết. Cho nên thời điểm Cố Vãn Tình nghe thấy tên này, cảm thấy rất là thú vị. Khương Huyền An vốn sinh ra đã kém cỏi, khi sinh lại gặp khó sinh, cho nên thể hư nhu nhược, làm cho Cố Vãn Tình hao không ít tâm.
Cho nên mười ngày sau, khó khăn kết vụ án, lời đồn đại chuyện nhảm lại nổi lên. Vì thế ở trước mắt bao người, chủ mẫu Khương gia làm lụng vất vả quá độ ngã bệnh.
Chuyện An Quốc Hầu cùng tiểu Hầu gia lập công, cũng vào lúc này rơi vào tai Khương phủ. Khương phủ từ trên xuống dưới đều biết, nhà mẹ đẻ đại thiếu phu nhân lập công lớn, qua năm ngày sau liền hồi kinh thụ phong tiếp thưởng.
Vốn Hậu gia dòng dõi không bằng Khương gia, Hậu Uyển Vân gả vào Khương gia, xem như trèo cao. Nhưng xưa không bằng nay, phụ tử Hậu gia lập công lớn, không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là hội tấn An Quốc Công, phong vương khác họ. Như vậy Hậu gia liền cùng ngồi cùng ăn với Khương gia (ý là cùng cấp bậc).
Nhà mẹ đẻ thế đại, Hậu Uyển Vân nhất thời cảm thấy lưng thẳng lên không ít. Lại nhìn mẹ chồng đó – ngay cả thẩm án đều thẩm không ra nguyên cớ lại bị bệnh – rất là bất mãn, Hậu Uyển Vân đột nhiên cảm thấy, phong thuỷ thay phiên luân chuyển. Thật sự là ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây*, ban đầu mẹ chồng ỷ vào thân phận áp chính mình một đầu, nhà mẹ đẻ của mình thế nhược, phụ huynh lại ở biên quan xa xôi, nước ở xa không giải được cái khát ở gần. Nay phụ huynh lập công, Hậu gia tấn tước phong vương, phụ huynh nếu không cần phòng thủ biên quan, ít nhất mười năm sẽ đóng quân ở trong kinh thành, chính mình liền có núi dựa vào.
*Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây: dòng Hoàng Hà có chu kì thay đổi là 60 năm. Một vùng ở gần sông, sẽ có ba mươi năm ở bờ bên đông, ba mươi năm ở bờ bên tây. Đại khái giống kiểu sông có khúc, người có lúc.
Phụ huynh sắp về kinh, núi lớn cho mình dựa vào sắp về tới! Tâm tình Hậu Uyển Vân phá lệ thư sướng, mấy ngày liền phân phó bọn nha hoàn đặt mua, chuẩn bị hạ lễ. Mong sao mong trăng, khó khăn mong đến phụ huynh trở về!
An Quốc Hầu cùng tiểu Hầu gia đại thắng trở về, thánh thượng long tâm đại duyệt, khao thưởng tam quân. Ở trong cung tổ chức yến hội, mở tiệc chiêu đãi bách quan, vì An Quốc Hầu đón gió tẩy trần.
Yến hội long trọng như thế, trừ bỏ có quan viên tham dự, tự nhiên còn có ít mệnh phụ. Khương Hằng đứng đầu bách quan, tự nhiên là phải tham dự. Cố Vãn Tình làm Bình Thân vương phi, cáo mệnh phu nhân, cũng được mời dự tiệc. Hậu Uyển Vân tuy rằng không có cáo mệnh, nhưng nàng ta là nữ nhi của công thần, cho nên đặc biệt cho phép nàng ta cũng cùng vào cung tham dự.
Yến hội hôm đó, Hậu Uyển Vân sớm liền rửa mặt chải đầu trang điểm xong. Nay là ngày tiến cung, không chỉ có muốn mượn sức phụ huynh, càng có cơ hội diện thánh. Năm đó khi nàng ta hầu hạ Thái Hậu, từng có duyên gặp mặt thánh thượng vài lần, khi đó nàng ta tuổi còn nhỏ, Hoàng Thượng chỉ nhìn nàng ta là một đứa trẻ. Nay nàng ta đã lớn lên, duyên dáng yêu kiều, tự nhiên phải trang điểm một phen, ở trước mặt thánh thượng lấy ấn tượng tốt.
Mà Cố Vãn Tình trang điểm quy củ nhiều. Mệnh phụ có phục sức trang sức của mệnh phụ, nàng chỉ cần dựa theo quy củ mặc là được. Đã nhiều ngày Cố Vãn Tình làm lụng vất vả quá độ, thân mình thật có chút khó chịu, sắc mặt có vẻ có chút tiều tụy, vàng như nến. Hoắc Hi Thần đến xem qua mạch, mở ra mấy thang thuốc cho uống, nói Vương phi đây là tâm bệnh, còn cần tâm dược.
“Tiểu thư, sao ngài không đánh thêm chút phấn nữa đi? Nhìn bộ dạng như vậy rất tiều tụy, đã nhiều ngày vương gia đều đau lòng muốn chết.” Thúy Liên đau lòng nói.
Cố Vãn Tình khoát tay, nói: “Không cần đánh thêm phấn như vậy, cứ như vầy là được rồi.” Nàng đã bị bệnh, phải bệnh có chút giá trị, sao có thể không công làm cho thân mình chịu tội.
Thu thập thỏa đáng, mọi người tập hợp ở tiền thính. Cố Vãn Tình nhìn thấy Hậu Uyển Vân, sơ búi tóc lưu vân phi nguyệt, mặc một thân cẩm tú nhiều loại hoa, trên mặt trang dung tinh xảo, nhìn thanh xuân dào dạt, lại điềm đạm đáng yêu, nhìn như một đóa sen trắng.
Đối lập với con dâu loè loẹt, Cố Vãn Tình có vẻ ổn trọng hơn nhiều, thêm sắc mặt không tốt, cả người đứng bên cạnh Hậu Uyển Vân, miễn bàn có bao nhiêu tiều tụy.
Khương Hằng nhìn thấy con dâu như thế này, đau lòng mày nhíu.
Lên ba cổ kiệu riêng biệt, tiến cung dự tiệc. Yến hội thiết lập ở Dạ Hoa đình, cỗ kiệu đầu tiên là đi qua chín cửa, rồi sau đó dựa theo phẩm chất thay đổi kiệu mềm trong cung, đem khách nữ đưa tới thiên thính của Dạ Hoa đình, khách nam đưa tới chủ thính.
Xuống kiệu, Hậu Uyển Vân kính cẩn nghe theo đi tới, nâng tay Cố Vãn Tình, nhỏ nhẹ nói: “Mẫu thân đi chậm một chút, để cho con dâu đỡ ngài.”
Cố Vãn Tình nhìn Hậu Uyển Vân, nụ cười trên mặt như nở ra một đóa hoa, nàng cầm lại tay Hậu Uyển Vân, thân thiết hòa ái nói: “Mẹ con chúng ta cùng nhau đi.”
Trong thiên đại sảnh tụ tập đều là các phu nhân có uy tín danh dự trong kinh thành. Nơi này đại bộ phận đều là khách quen khi tả tướng phu nhân mở tiệc chiêu đãi, đều có quen biết với Cố Vãn Tình. Nay vài phụ nhân nhìn thấy Cố Vãn Tình đến, đều đi lên tiếp đón, đem vị Bình Thân vương phi này vây quanh.
Hậu gia lập công, làm thông gia của Hậu gia, theo như người ngoài nhìn thấy, Khương gia tự nhiên là trên mặt mũi cũng có dính ánh sáng. Vài phụ nhân khen tặng hàn huyên một phen, “Vương phi, như thế nào nhìn sắc mặt không tốt lắm, người cũng tiều tụy rất nhiều, có phải bị bệnh hay không?”
Cố Vãn Tình ho khan một tiếng, trên mặt hiện ra thần thái suy yếu, nói: “Mấy ngày nay thân mình không quá thoải mái, là bị bệnh. Kêu đại phu đến xem rồi, viết phương thuốc, uống cũng không chuyển biến tốt.”
Vài phụ nhân quan tâm một phen, lại nhìn thấy Hậu Uyển Vân đứng bên cạnh Cố Vãn Tình.
“Vị này là?” Vương thị phu nhân của hàn lâm viện học sĩ nhìn Hậu Uyển Vân, lại nhìn lướt qua chân của Hậu Uyển Vân, hỏi.
“Này là con dâu trưởng của ta, Uyển Vân.” Cố Vãn Tình cười tủm tỉm cầm tay Hậu Uyển Vân, đem nàng ta nhẹ nhàng đẩy đến trước mặt mọi người, vẻ mặt kiêu ngạo, nói: “Không phải ta tự thổi phồng, Uyển Vân nhà chúng ta a, đó là con dâu vô cùng tốt. Vốn là một hiếu nữ nổi danh, năm đó nàng vì cứu đích tỷ, không tiếc cắt thịt, phần hiếu tâm này thật là làm người động dung, thử hỏi trong thiên hạ có mấy người có thể làm được? Nay gả vào Khương gia chúng ta, đối với ta rất hiếu thuận! Mấy ngày nay ta thân mình khó chịu, ít nhiều Uyển Vân tại trước mặt hầu hạ.”
Hiếu danh của Hậu Uyển Vân đã sớm danh dương thiên hạ, tuy nói thời gian trước truyền ra đồn đại nàng ta vì tranh sủng không từ thủ đoạn mà quấn chân, nhưng dù sao ở đây đều là phụ nữ, đều có thể lý giải chuyện tranh sủng ở hậu trạch này. Cho nên những phu nhân này, cũng không cảm thấy vì tranh sủng mà quấn chân nhỏ chính là chuyện thẹn thùng gì. Nay mẹ chồng của nàng chính mồm nói ra, các vị phụ nhân tự nhiên tin tưởng Hậu Uyển Vân là con dâu hiếu thuận.
“Ai nha, chính là nữ nhi của vị An Quốc Hầu lập công lớn kia?” Vương thị giật mình nói : “Nữ nhi của công thần, cũng không kiêu không nóng nảy, phụng dưỡng mẹ chồng tri kỷ săn sóc, thật sự là con dâu hiền hiếm thấy nha!”
Ở hậu trạch, mẹ chồng nàng dâu luôn đấu đá chiến hỏa bay tán loạn. Cố Vãn Tình nhắc tới con dâu mình hiếu thuận, các vị mẹ chồng kia bắt đầu kể khổ, đều quở trách con dâu nhà mình không ra sao, sau đó tỏ vẻ hâm mộ Cố Vãn Tình có thể có con dâu hiếu thuận như vậy.
Đối với những lời khen có lợi cho mình này, Hậu Uyển Vân tự nhiên là rất hưởng thụ. Nàng ta âm thầm nhìn nhìn Cố Vãn Tình, vị mẹ chồng ác độc này tuy rằng thích ngầm ngáng chân mình, nhưng ở trường hợp trước mặt người ngoài vẫn thực giữ gìn thanh danh của mình. Dù sao Hậu Uyển Vân là con dâu Khương gia, thanh danh của nàng ta cùng thanh danh Khương gia, vinh cùng vinh, tổn hại cùng tổn hại.
Làm lễ gặp mặt xong, Hậu Uyển Vân cũng không mất cơ hội cơ khen mẹ chồng của mình: “Mẫu thân cũng đãi Vân Nhi vô cùng tốt, đối đãi Vân Nhi so với mẹ ruột còn thân hơn, Vân Nhi cũng nên tận tâm hết sức phụng dưỡng mẫu thân.”
Bên này mẹ chồng nàng dâu ngươi tới ta đi, khen ngợi lẫn nhau, như hai vận động viên đang thi đấu thể thao. Bên kia Khương Hằng cùng An Quốc Hầu ngồi ở một chỗ, tán gẫu rất là thoải mái.
Khương Hằng nếu muốn có thể nhanh chóng lấy được tình cảm của bất cứ ai. Võ tướng An Quốc Hầu này cũng không ngoại lệ. Hai người từ phương châm trị quốc cho tới binh pháp sa trường, An Quốc Hầu ngạc nhiên phát hiện, vị Khương thái phó này không chỉ có tri thức uyên bác, làm một quan văn hắn còn rất nghiên cứu chuyện hành quân đánh giặc, hơn nữa Khương thái phó mưu lược cũng không phải lý luận suông, làm cho An Quốc Hầu – một tướng quân thân kinh bách chiến – cũng tán thưởng ý nghĩ mưu lược này.
Thiên triều vốn xem trọng quan văn hơn võ tướng, võ tướng khinh thường quan văn. Nhưng Khương Hằng là một quan văn, lại làm cho An Quốc Hầu sinh ra ý niệm thương tiếc trong đầu, lần đầu tiên ông cảm thấy, quan văn cũng không phải đều là thư sinh chua thối, ít nhất Khương thái phó còn có chút thực tài, thực liệu trong bụng.
Tâm tình một hồi, An Quốc Hầu đối với Khương thái phó hảo cảm tăng nhiều, hai thông gia bắt đầu tán gẫu tới việc nhà. Khương Hằng quay đầu, nhìn phương hướng thiên thính liếc mắt một cái, cách bức rèm che mập mờ, thấy bóng Cố Vãn Tình lúc ẩn lúc hiện, đứng bên cạnh là con dâu Hậu Uyển Vân duyên dáng yêu kiều.
Thời điểm nhìn thấy Hậu Uyển Vân, hàn ý trong đáy mắt Khương Hằng thâm vài phần. Mấy ngày nay, Khương Hằng điều tra việc Họa di nương khó sinh, trừ bỏ điều tra rõ ràng nội tình trong đó, còn ngoài ý muốn phát hiện một ít dấu vết khác để lại, mấy chuyện vị con dâu xuất thân thứ nữ này đứng phía sau màn làm thành công, bay lên biến thành phượng hoàng, làm cho Khương Hằng phá lệ lưu tâm đến.
Sự thật chứng minh, bị vị đệ nhất quyền thần này nhớ thương, là không có kết quả tốt.
Khương Hằng quay đầu cười yếu ớt nhìn An Quốc Hầu đang hăng hái, khi trò chuyện, lơ đãng đã đem đề tài quải đến trên người phu nhân cùng đại tiểu thư đã qua đời của An Quốc Hầu.
Nhắc tới thê tử cùng nữ nhi đã mất, vẻ mặt vị lão tướng An Quốc Hầu kinh nghiệm sa trường đột nhiên ảm đạm xuống, An Quốc Hầu cười khổ thở dài, dấu không được áy náy. Ông hàng năm chinh chiến bên ngoài, cùng thê tử nữ nhi chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Phu nhân An Quốc Hầu qua đời mấy năm trước, tình huống thân thể vẫn rất kém, nhưng An Quốc Hầu cũng không bỏ được đi chiến trường chém giết, không chỉ không thể bầu bạn với thê tử, còn liên lụy thê tử suốt ngày vì an nguy của ông mà lo lắng hãi hùng. Lúc thê tử bệnh tình nguy kịch, rốt cục mới bứt ra trở về kinh thành, có thể bầu bạn thê tử đi qua đoạn đường cuối cùng.
Đợi cho khi đích nữ nhi Hậu Uyển Tâm của An Quốc Hầu qua đời, ông cũng không tại bên người, đợi cho đuổi trở lại kinh thành, thấy chỉ có xác chết lạnh lẽo của nữ nhi, mới biết được nữ nhi đã bị bệnh lâu chưa lành, bệnh triền miên đã nhiều năm, đến cuối cùng cũng không nói đến để phụ thân cùng huynh trưởng trở về nhà, sắp chết cũng chưa gặp thân nhân một lần cuối cùng.
An Quốc Hầu đối với nữ nhi ông thương yêu nhất rất là áy náy. Ông tuy rằng là thần tử tốt, tướng quân giỏi, nhưng cũng không phải là phụ thân tốt. Nữ nhi Hậu Uyển Tâm bệnh nặng vài năm, cũng là vài năm chiến sự ở biên cương căng thẳng nhất, Hậu Uyển Tâm hiếu thuận hiểu biết, sợ phụ huynh vì bệnh tình của mình mà phân tâm, chậm trễ chiến sự, cho nên vẫn chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu. Đối với sự hiểu biết của nữ nhi, An Quốc Hầu vừa là vui mừng, vừa là lòng chua xót. Ông đường đường là nam nhi bảy thước, võ nghệ cao cường, là nhân vật lợi hại ở trong vạn quân, nhưng lại ngay cả thê tử, nữ nhi thương yêu nhất đều thủ hộ không được, đây là đau thương cả đời của An Quốc Hầu.
Khương Hằng bình tĩnh nhìn An Quốc Hầu, trấn an vài câu, lại nói: “Ta cũng biết rõ tang thê đau thương, đối với Hầu gia đau thương cảm động lây. Mà nay là chuyện vui mừng, Hầu gia còn có nữ nhi Hậu Uyển Vân hiếu thuận, có hiểu biết mà.” Khương Hằng nói lời này, chỉ tự nhiên là Hậu Uyển Vân.
An Quốc Hầu xả ra một chút cười ở khóe miệng, ông đang bi thống đắm chìm ở trong hồi tưởng thê nữ, nghe thấy Khương Hằng nhắc tới tên “Hậu Uyển Vân”, cũng chỉ nhẹ nhàng kéo kéo khóe miệng, sắc mặt vẫn chưa toát ra nhiều thần sắc. Năm đó tại Hậu gia, Hậu Uyển Vân vẫn biểu hiện dịu dàng kính cẩn nghe theo, phụng dưỡng mẹ cả đích tỷ đều tìm không ra sai lầm. Nhưng An Quốc Hầu xuất thân võ tướng ở quân doanh lại không thích tính tình tú thanh tú khí của Hậu Uyển Vân. Đích trưởng nữ Hậu Uyển Tâm từ nhỏ liền đi theo bên người An Quốc Hầu, còn từng sống ở trong quân doanh, nổi danh là quý nữ cử chỉ tao nhã, lại mang theo ba phần tính cách kiên nghị của quân nhân, từ khi còn bé đi theo An Quốc Hầu cùng tiểu Hầu gia tập võ, biết chút quyền cước công phu. Bản tính nữ nhi này đúng khẩu vị An Quốc Hầu, hơn nữa lại là nữ nhi do vợ cả được mình sủng ái sinh ra, cho nên An Quốc Hầu phá lệ vừa mắt Hậu Uyển Tâm, nhưng đối với nữ nhi thứ xuất Hậu Uyển Vân, lại không thế nào để bụng.
An Quốc Hầu cùng Hậu Uyển Vân ít ở chung, loại tình cảm cha và con gái cũng không thâm hậu, đơn giản là nhìn mặt mũi thê nữ, mới cho Hậu Uyển Vân vài phần mặt mũi thôi.
Thần sắc An Quốc Hầu tự nhiên là bị Khương Hằng thu hết đáy mắt, vị đệ nhất quyền thần đương triều này có bản sự nhìn người đọc tâm, lập tức liền phỏng đoán ra địa vị Hậu Uyển Vân ở trong lòng An Quốc Hầu.
Khương Hằng than thở, nói: “Năm đó ta cùng với tôn phu nhân, lệnh ái từng có gặp mặt một lần, tôn phu nhân cùng Hậu tiểu thư đều là người rất khỏe mạnh. Khi đó tôn phu nhân tuổi trẻ thể kiện, lệnh ái vừa tròn một tuổi, gương mặt nhìn hồng nhuận khoẻ mạnh, ngọc tuyết thông minh. Không nghĩ tới tuổi còn trẻ liền… Hầu gia cũng phải bảo trọng thân thể!”
Trong mắt An Quốc Hầu nổi lên một chút thần sắc đen tối không rõ, rồi sau đó thở dài, nói: “Đa tạ vương gia quan tâm. Có lẽ là các nàng hàng năm mong ngóng ta cùng với khuyển tử, lo lắng đề phòng, cuộc sống hàng ngày không bình an, nên tuổi còn trẻ liền bệnh nặng, ai… Vương gia suốt ngày vì việc triều đình làm lụng vất vả, vì thánh thượng phân ưu, cũng phải bảo trọng thân thể mới được.”
Hai người lại ngồi uống trà tâm sự, rồi sau đó có công công truyền chỉ tiến vào, nói các đại thần đi tiền điện, hoàng đế muốn phong thưởng Hậu gia. Tiền triều nghị sự, tự nhiên là chuyện không có liên quan tới đám phụ nhân. Đám phụ nhân đều tụ tập tại thiên thính uống trà nói chuyện phiếm, chờ phong thưởng xong rồi mới vào yến hội.
“Các vị nói xem, lần này thánh thượng sẽ thưởng cho An Quốc Hầu cái gì nha?” Tả tướng phu nhân lúc đến đã hơi muộn, rồi sau đó tìm đến chỗ Cố Vãn Tình, vài phu nhân quen biết tụ ở một chỗ.
Mấy phu nhân này phần lớn đều xấp xỉ tuổi tả tướng phu nhân, khoảng ba bốn mươi tuổi. Cố Vãn Tình cùng các bà ở chung một chỗ, cơ hồ là nhỏ hơn một giáp. Bất quá nàng gả cho Bình thân vương, thân phận vai vế ở đây khá cao, thêm cử chỉ ổn trọng, đối nhân xử thế khéo léo hào phóng, cũng không có người khinh thị nàng tuổi còn nhỏ. Nhưng dù sao tuổi của tả tướng phu nhân đều có thể làm nương của Cố Vãn Tình, cho nên các vị phu nhân đối với tiểu cô nương này, không khỏi đều nhiều hơn ba phần yêu thương.
Cố Vãn Tình che miệng cười cười, nói: “Ta chỉ là một phụ nhân, làm sao hiểu được chuyện ban thưởng này chứ.”
Tả tướng phu nhân uống ngụm trà, cười nhìn nhìn Cố Vãn Tình, lại nhìn nhìn Hậu Uyển Vân quy củ đứng ở bên cạnh Cố Vãn Tình, nói: “Vãn Tình, ngươi không nóng nảy muốn biết, sợ là con dâu ngươi trong lòng đang nôn nóng đó.”
Hậu Uyển Vân tự nhiên là sốt ruột muốn biết thánh thượng phong thưởng, bởi vì chuyện này quan hệ tới vinh nhục của nàng ta. Bất quá trong lòng tuy rằng nghĩ như vậy, trên mặt mũi cũng không thể biểu hiện ra, miễn cho làm người ta nghĩ nàng ta kiến thức hạn hẹp, Hậu Uyển Vân cúi đầu ôn nhu cười, nói: “Vân Nhi cũng không vội, thánh thượng sẽ luận công phong thưởng mà.”
Cố Vãn Tình ha ha cười, nói: “Lúc nãy mẫu thân còn muốn kêu tiểu thái giám đi hỏi thăm đó, Vân Nhi đã không vội, vậy thôi.”
Hậu Uyển Vân khẽ cắn môi, hướng ra ngoài liếc mắt một cái, thấy tiểu thái giám tới báo tin còn không có tiến vào, không khỏi vò nát khăn tay. Đợi cho sắp tới đêm, đằng trước mới truyền đến tin tức, nói thánh thượng phong An Quốc Hầu làm An Quốc Công, thừa kế tam đại giáng tước (được thừa kế tước vị đời sau sẽ giáng xuống một bậc), phong thế tử An Quốc Công Hậu Thụy Phong thành tòng nhị phẩm Chấn Quân đại tướng quân, trừ bỏ khao thưởng tam quân ở ngoài, còn thưởng cho Hậu gia ruộng tốt ngàn khoảnh, ngàn lượng hoàng kim, châu báu vô số, lại đem một biệt viện hoàng gia ở ngoại ô phía Nam kinh thành thưởng cho Hậu gia.
“Nha, ban cho rất phong phú.” Tả tướng phu nhân táp lưỡi.
Cố Vãn Tình từ trong áo lấy ra một túi gấm màu đỏ thêu chỉ vàng, đưa cho tiểu thái giám đến truyền tin tức, cười nói: “Công công vất vả!”
Tiểu thái giám mân mê phân lượng, cười miệng sắp tới lỗ tai. Tin tức này chính là đến nói cho đại thiếu phu nhân Khương gia, vương phi này thật đúng là người hiểu chuyện. Tiểu thái giám đem bạc nhét vào trong áo, lại nói: “An Quốc Công cùng Chấn Quân đại tướng quân lĩnh thưởng, rồi sau đó An Quốc Công nói chính mình tuổi tác đã cao, giao hổ phù cùng binh quyền, nói muốn bảo dưỡng tuổi thọ. Thánh thượng có ý không thu hồi, An Quốc Công lần nữa kiên trì, cuối cùng giao binh quyền, chỉ thăng quan tiến tước lĩnh ban thưởng.”
Hậu gia lập ra kỳ công, nổi bật vô song, nhưng nay biên cương ít nhất mười năm không có chiến sự. Phi điểu tẫn, lương cung tàng; thỏ khôn chết, chó săn xào (chim bay hết thì cất cung, thỏ khôn chết, nấu chó săn – dùng câu thành ngữ này để chỉ hiện tượng sau khi làm xong sự việc thì ruồng bỏ hoặc bức hại những người có công). Vừa không đánh giặc, đại tướng quân tay cầm trọng binh, uy vọng cực cao lưu lại trong kinh thành, hoàng đế sợ ngay cả buổi tối ngủ đều ngủ không an ổn. Nay An Quốc Công đem toàn bộ phong thưởng của hoàng đế thu vào trong túi, bảo toàn mặt mũi hoàng gia, đỡ mắc công có người nói ông không tán thưởng, ngay cả thăng quan tiến tước, vàng bạc châu báu cùng ruộng đất đều không vào mắt An Quốc Công. Rồi sau đó tìm cái cớ giao binh quyền, để cho hoàng đế an tâm.
Cố Vãn Tình cười cười, lúc này mới yên lòng. Phụ thân là một người thông minh, cũng không tham luyến quyền thế, giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang là kế sách dài lâu. Nay huynh trưởng tại trong quân, tuổi còn trẻ đã lập ra chiến công hiển hách, nay lại là tòng nhị phẩm Chấn Quân đại tướng quân. Võ tướng không lập quân công, sẽ rất khó lại tấn chức. Nhưng Hậu Thụy Phong bất đồng, huynh ấy tương lai tập tước, tiền đồ vô lượng, lại bởi vì trong quân chức vị đều không phải là cao nhất, cấp trên còn có mấy tướng quân càng hiển hách đè nặng một đầu, cho nên thánh thượng sẽ không quá kiêng kị Hậu Thụy Phong, làm cho Hậu gia lâm vào nguy cơ.
Đạo lý này Cố Vãn Tình biết, tả tướng phu nhân là nhân tinh, vừa nghe liền hiểu được, đối với An Quốc Công lộ ra vài phần khâm phục. Dù sao phần vinh quang này là An Quốc Công chém giết trên chiến trường mới có được, đều không phải mỗi người đều có phần quyết đoán này, nói buông liền không chút nào lưu luyến đem công huân vài thập niên buông.
Sắc mặt Hậu Uyển Vân lộ ra ẩn ẩn đắc ý, cái núi dựa vào này của nàng ta lại càng ổn lại càng lớn.
Tiền triều phong thưởng xong, phía sau yến hội cũng dọn xong. Yến hội thiên gia tự nhiên bất đồng với gia yến bình thường, bên trong quy củ thật nhiều. Quan viên cùng các mệnh phụ dựa theo cấp bậc ngồi xuống, dựa theo thân phận Cố Vãn Tình, nàng trùng hợp cùng tả tướng phu nhân ngồi cùng một bàn. Mà Hậu Uyển Vân thì ở bên cạnh nàng hầu hạ.
Hoàng đế dắt Thái Hậu, Hoàng Hậu ngồi xuống, yến hội bắt đầu.
Yến hội thiên gia tuy rằng các món ăn đều là ngự trù tỉ mỉ nấu nướng ra các món ăn quý và lạ. Bất quá các vị ở đây cũng không có người nào đui mù là vì mỹ thực mà đến. Mọi người ăn rất rụt rè, thường thường nâng chén kính rượu. Cố Vãn Tình ngồi thực im lặng khiêm tốn, tả tướng phu nhân biết vị thứ xuất vương phi này là lần đầu tham gia yến hội, hảo tâm ở một bên thiện ý chỉ điểm nàng.
Cố Vãn Tình hướng tả tướng phu nhân cảm kích cười cười, nhu thuận làm theo chỉ điểm của tả tướng phu nhân. Kiếp trước nàng tham dự qua không ít lần yến hội, đối với chuyện này có thể nói là ngựa quen đường cũ, nhưng phần quan tâm này của tả tướng phu nhân, nàng ghi tạc trong lòng.
Rượu qua ba tuần, mọi người đang coi biểu diễn ca múa, thánh thượng hưng trí cực cao, không khí yến hội cũng thoải mái không ít. Cố Vãn Tình bất động thanh sắc nhìn lướt qua Thái Hậu Hoàng Hậu bên kia. Chiêu Hòa công chúa cũng đến tham dự yến hội. Chiêu Hòa công chúa đã xuất giá, rút đi ngây ngô của thiếu nữ, thêm mấy phần thành thục ý nhị, có lẽ là cuộc sống sau tân hôn ngọt ngào, khí sắc Chiêu Hòa công chúa vô cùng tốt, sắc mặt hồng nhuận, cả người nét mặt toả sáng.
Chỉ thấy Chiêu Hòa công chúa thì thầm vài câu với Thái Hậu, Thái Hậu đầu tiên là nhíu nhíu mày, rồi sau đó Chiêu Hòa công chúa bĩu môi nói vài câu, Thái Hậu bất đắc dĩ nở nụ cười, rồi sau đó hướng Hậu Uyển Vân khoát tay, nói: “Uyển Vân, lại đây đến ngồi bên người ai gia. Hồi lâu không thấy, ai gia rất nhớ ngươi.”
Thái Hậu vừa nói xong, làm cho các vị khách nữ đều tụ ánh mắt trên người Hậu Uyển Vân. Dựa theo thân phận Hậu Uyển Vân, vốn không nên đến phiên nàng ta tới bên cạnh Thái Hậu cùng Chiêu Hòa công chúa. Hành động này của Thái Hậu, rõ ràng nói cho mọi người, ở trong lòng Thái Hậu, vị nữ nhi Hậu gia này rất được coi trọng. Tiệc khánh công lần này vốn là tổ chức vì phụ tử Hậu gia, nay nữ nhi Hậu gia lại được Thái Hậu đặc biệt chú ý, Hậu gia vinh sủng tự không cần phải nói.
Sắc mặt Hậu Uyển Vân hơi hơi phiếm hồng, nhu thuận tiêu sái đi qua. Thái Hậu cùng Chiêu Hòa công chúa mỗi người cầm một bàn tay nàng ta, thân thiết nói chuyện, rồi sau đó gọi người bỏ thêm ghế dựa, làm cho nàng ta ngồi ở bên cạnh. Tại trước mắt bao người, được hai nữ nhân tôn quý nhất Thiên triều thi ân trước mặt mọi người, Hậu Uyển Vân cảm thấy sống lưng càng thẳng hơn.
Động tĩnh bên này của Thái Hậu, Khương Hằng tự nhiên cũng thấy. Hắn nhìn phương hướng Hậu Uyển Vân một cái, vẫn chưa để ở trong lòng việc này quá mức. Người trong cung, bọn họ đều là nhân tinh, tự lần đó Hậu Uyển Vân đem chuyện hậu trạch Khương gia nháo đến tai Thái Hậu, với sự khôn khéo của Thái Hậu, không có khả năng nhìn không thấu tâm tư đó, nếu không Thái Hậu cũng không ngồi đến vị trí Thái Hậu bây giờ, đã sớm bị tranh đấu trong hậu cung này ăn tươi nuốt sống thành người thất bại. Hành động này của Thái Hậu, hơn phân nửa là làm bộ dáng vì mượn sức An Quốc Công thôi.
Tiệc rượu tiến hành không sai biệt lắm, đám quan viên và thánh thượng cùng đi xem biểu diễn ca múa, nhóm khách nữ thì cùng Thái Hậu và Chiêu Hòa công chúa dạo ngự hoa viên. Lúc này đã bắt đầu mùa đông, nhưng có một khoảng sân ở hồ Quý Dịch được xây dựng riêng biệt, dẫn vào ôn tuyền Nam Sơn, dưỡng ít hoa. Công tượng tính thời gian tỉ mỉ, vừa vặn làm cho hoa nở ra ngay đêm yến hội.
Hoa tranh nhau khoe sắc khắp cả viện, làm vui mắt người xem. Các khách nữ tốp năm tốp ba từng người dạo chơi hoa viên ngắm hoa.
Có Hậu Uyển Vân ở trước mặt Thái Hậu, nhất định không có chuyện tốt gì, cho nên Cố Vãn Tình không nghĩ ở trước mặt Thái Hậu cùng Chiêu Hòa công chúa lắc lư, liền hẹn tả tướng phu nhân cùng nhau đồng hành, nhưng mới vừa đi vài bước, chỉ thấy Phương cô cô ở trước mặt Thái Hậu đến, nói: “Thỉnh an tướng gia phu nhân, Bình Thân vương phi, Thái Hậu thỉnh vương phi cùng đi ngắm hoa.”
Xem ra chạy trời không khỏi nắng. Cố Vãn Tình thật có lỗi nói với tả tướng phu nhân: “Xem ra được ngày khác lại bồi phu nhân dạo chơi hoa viên.”
Tả tướng phu nhân cũng hiền lành cười cười: “Mau đi đi, đừng làm cho Thái Hậu đợi lâu.”
Cố Vãn Tình cáo biệt tả tướng phu nhân, đi theo Phương cô cô một đường đến hồ Quý Dịch. Phương cô cô sợ Cố Vãn Tình khẩn trương, dọc theo đường đi cùng nàng thân thiết nói chuyện, lại chỉ điểm mấy chỗ cần phải chú ý.
Thái Hậu cùng Chiêu Hòa công chúa đang ở trong cung điện giữa hồ Quý Dịch, cần dùng thuyền nhỏ đi qua. Phương cô cô cùng Cố Vãn Tình lên thuyền, thuyền đi một hồi, xuyên qua tầng tầng lá sen. Có cung nữ thanh tú tiếp thuyền, đỡ Cố Vãn Tình lên bờ, hành lễ với Cố Vãn Tình, nói: “Nô tỳ thỉnh an vương phi, vương phi mời theo nô tỳ đi bên này.”
Cố Vãn Tình đi theo cung nữ, vào cung điện.
Cung điện giữa hồ Quý Dịch, nói là cung điện, không bằng nói là bán lộ đài chuẩn xác hơn, chính là bốn phía đều giăng sa trướng, ở trong gió đêm lờ mờ tung bay. Bên trong cung điện truyền ra tiếng đàn cùng với tiếng vui cười của nữ nhân.
Cố Vãn Tình tiến vào, quỳ xuống, nói: “Nô tì thỉnh an Thái Hậu, công chúa.”
Giọng nói Thái Hậu ôn hòa lại không mất uy nghiêm, phiêu đãng: “Bình thân, ban tọa cho Bình Thân vương phi.”
Phương cô cô đỡ Cố Vãn Tình dậy, Cố Vãn Tình vừa nhấc đầu, liền nhìn thấy Hậu Uyển Vân vô cùng thân thiết rúc vào bên người Thái Hậu. Hậu Uyển Vân thấy Cố Vãn Tình đang nhìn mình, vành mắt lập tức liền đỏ. Dùng ánh mắt ướt sũng đó nhìn Thái Hậu, làm như ủy khuất, cũng không dám xin giúp đỡ, rồi sau đó gục đầu xuống, hấp hấp cái mũi, lại ngẩng đầu, đã muốn lộ ra tươi cười hơi miễn cưỡng dịu ngoan.
Mẹ Chồng Trọng Sinh Vs Nàng Dâu Xuyên Qua - Chapter 51
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Sự kiện Họa di nương khó sinh, cuối cùng Cố Vãn Tình vẫn không thể chân chính nhúng tay vào, Khương Hằng âm thầm phân phó thủ hạ đi điều tra. Còn điều tra ra cái gì, Cố Vãn Tình cũng không có hỏi đến quá nhiều, bên trong lắt léo thế nào nàng cũng đoán được tám chín phần, hiện tại cần là Khương Hằng tự mình biết ngọn nguồn ẩn khúc bên trong.
Khương Hằng có nhân mạch trải rộng triều đình, lần này hắn khẩn trương tra án, Hậu Uyển Vân dù sao cũng là phụ nhân khuê phòng, năng lực hữu hạn, cho dù có bản sự thông thiên triệt địa (trên trời xuống đất, ý là bản lĩnh hết sức cao cường), cũng không thể gạt được ánh mắt Khương Hằng. Dù sao thám tử tiền triều cùng phụ nhân tra án ở hậu trạch, hoàn toàn sẽ không cùng một cấp bậc. Cho nên Cố Vãn Tình cũng không lo lắng, nàng ngược lại âm thầm cao hứng, Khương Hằng chính mình tự mình tra ra thủ đoạn của Hậu Uyển Vân, so với Cố Vãn Tình đi thăm dò càng sáng tỏ, càng có sức thuyết phục.
Đương nhiên, Khương Hằng ngầm phái thủ hạ đi thăm dò án, nhưng chuyện bên ngoài vẫn phải làm. Trong hậu trạch Khương gia, Cố Vãn Tình cũng liền phối hợp diễn vở kịch, đầu tiên là liên tục cả ba ngày ba đêm, đem nha hoàn bà tử liên can trong viện Họa di nương thay nhau thẩm vấn, trọng điểm thẩm vấn là hai nha hoàn Bạch Điệp Lam Điệp, nhưng vẫn không có thẩm ra kết quả gì hết, Bạch Điệp Lam Điệp liền sợ tội tự sát.
Hậu Uyển Vân nghe xong tin tức này trong lòng rất là mừng thầm, ngày hôm sau thời điểm đi thỉnh an Cố Vãn Tình, còn ra vẻ thân thiết hỏi tiến triển của vụ án, khi nghe mẹ chồng vẻ mặt nghẹn khuất chính mồm nói ra hai nha hoàn nhân chứng quan trọng nhất đã tự sát, trong lòng Hậu Uyển Vân rất vui vẻ: cho ngươi thẩm vấn, người đã chết, nhìn ngươi có thể hỏi ra chút gì, không biết còn tưởng rằng ngươi là vì bao che Sắc Vi, cho nên giết người diệt khẩu đó!
Mà đồng thời như thế, chỗ biệt viện hẻo lánh mà một lão quản gia của Khương gia đặt mua đã đưa hai cô nương vào ở, nói là cháu gái bà con xa của vợ quản sự. Đó là hai cô nương ở nông thôn, lại ở biệt viện cực kỳ hẻo lánh, cho nên ai cũng không có chú ý tới.
Ồn ào huyên náo chuyện Họa di nương khó sinh, ngay sau khi Bạch Điệp cùng Lam Điệp chết liền kết án. Cố Vãn Tình ra kết quả cuối cùng của án này là: Bạch Điệp, Lam Điệp mưu hại chủ tử. Sắc Vi cùng Cầm di nương bị Bạch Điệp hãm hại, vẫn chưa tham dự trong đó. Trang sức này là Bạch Điệp trộm đến, đều không phải là người khác tặng.
Hiển nhiên kết luận này trăm ngàn chỗ hở. Bất quá chủ mẫu Khương gia thẩm án, lại thẩm việc nhà của Khương gia, ai dám nói một chữ không đúng chứ?
Nhưng bên ngoài không phải không có người chê cười, lời đồn đại ngầm nổi lên bốn phía. Sắc Vi là nha hoàn hồi môn của Cố Vãn Tình, cho nên sau khi Bạch Điệp Lam Điệp tự sát, trong Khương phủ liền có lời đồn đại truyền ra, nói là chủ mẫu Khương gia bao che khuyết điểm, dung túng nha hoàn hồi môn của mình tranh sủng, mưu hại con nối dòng, sau còn vì giúp nha hoàn của hồi môn tẩy thoát tội danh mà giết người diệt khẩu, ở trong nhà lao mưu hại tính mạng hai nha hoàn, để tẩy thoát tội danh của nha hoàn hồi môn của mình.
Sau khi Thúy Liên nghe thấy lời đồn này rất là tức giận, cảm thấy bất bình khi Cố Vãn Tình bị tổn thương. Nhưng sau khi Cố Vãn Tình nghe thấy lời đồn này, chính là thản nhiên nở nụ cười: “Đây là chuyện tốt, nếu không có lời đồn này, mấy đồ ăn cây táo, rào cây sung gì đó, giấu đầu lòi đuôi làm sao có thể nhanh như vậy liền lộ ra. Thúy Liên, em còn nhớ rõ, năm đó trước khi ta đoạt quyền quản gia, nói em cùng nương em đi thám thính tin tức trong phủ chứ?”
Vài năm này Thúy Liên tiến bộ không ít, càng ngày càng đắc lực, chớp mắt, vội trả lời: “Nô tỳ nhớ rõ.”
Cố Vãn Tình gật đầu, nói: “Đi, ngầm tìm hiểu, đều là ai đang truyền mấy tin tức này, đem danh sách bọn họ đều ghi lại, giao cho ta.”
Thúy Liên lên tiếng vâng, nhanh chóng đi làm. Cố Vãn Tình một mình lẳng lặng ngồi trầm tư, Khương gia này đã sớm bị nàng quét sạch một lần. Nay xem ra còn có vài nô tài tham luyến tiền bạc, vừa thấy ưu việt liền đã quên chính mình là làm việc cho ai. Loại ăn cây táo, rào cây sung này, là vạn vạn không thể lưu lại.
Chuyện này phía trước phía sau ép buộc ước chừng mười ngày, Cố Vãn Tình lại vội vàng thẩm án, lại vội vàng chiếu cố Họa di nương cùng trưởng tôn Khương gia mới ra sinh – Khương Huyền An. Tên này là Khương Hằng tự mình đặt, là chữ Huyền tự đồng lứa, chữ An ngụ ý bình an, nhưng hai chữ Huyền An lại đồng âm án chưa giải quyết, lại nội hàm đứa nhỏ này khi sinh ra mang tới án chưa giải quyết. Cho nên thời điểm Cố Vãn Tình nghe thấy tên này, cảm thấy rất là thú vị. Khương Huyền An vốn sinh ra đã kém cỏi, khi sinh lại gặp khó sinh, cho nên thể hư nhu nhược, làm cho Cố Vãn Tình hao không ít tâm.
Cho nên mười ngày sau, khó khăn kết vụ án, lời đồn đại chuyện nhảm lại nổi lên. Vì thế ở trước mắt bao người, chủ mẫu Khương gia làm lụng vất vả quá độ ngã bệnh.
Chuyện An Quốc Hầu cùng tiểu Hầu gia lập công, cũng vào lúc này rơi vào tai Khương phủ. Khương phủ từ trên xuống dưới đều biết, nhà mẹ đẻ đại thiếu phu nhân lập công lớn, qua năm ngày sau liền hồi kinh thụ phong tiếp thưởng.
Vốn Hậu gia dòng dõi không bằng Khương gia, Hậu Uyển Vân gả vào Khương gia, xem như trèo cao. Nhưng xưa không bằng nay, phụ tử Hậu gia lập công lớn, không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là hội tấn An Quốc Công, phong vương khác họ. Như vậy Hậu gia liền cùng ngồi cùng ăn với Khương gia (ý là cùng cấp bậc).
Nhà mẹ đẻ thế đại, Hậu Uyển Vân nhất thời cảm thấy lưng thẳng lên không ít. Lại nhìn mẹ chồng đó – ngay cả thẩm án đều thẩm không ra nguyên cớ lại bị bệnh – rất là bất mãn, Hậu Uyển Vân đột nhiên cảm thấy, phong thuỷ thay phiên luân chuyển. Thật sự là ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây*, ban đầu mẹ chồng ỷ vào thân phận áp chính mình một đầu, nhà mẹ đẻ của mình thế nhược, phụ huynh lại ở biên quan xa xôi, nước ở xa không giải được cái khát ở gần. Nay phụ huynh lập công, Hậu gia tấn tước phong vương, phụ huynh nếu không cần phòng thủ biên quan, ít nhất mười năm sẽ đóng quân ở trong kinh thành, chính mình liền có núi dựa vào.
*Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây: dòng Hoàng Hà có chu kì thay đổi là 60 năm. Một vùng ở gần sông, sẽ có ba mươi năm ở bờ bên đông, ba mươi năm ở bờ bên tây. Đại khái giống kiểu sông có khúc, người có lúc.
Phụ huynh sắp về kinh, núi lớn cho mình dựa vào sắp về tới! Tâm tình Hậu Uyển Vân phá lệ thư sướng, mấy ngày liền phân phó bọn nha hoàn đặt mua, chuẩn bị hạ lễ. Mong sao mong trăng, khó khăn mong đến phụ huynh trở về!
An Quốc Hầu cùng tiểu Hầu gia đại thắng trở về, thánh thượng long tâm đại duyệt, khao thưởng tam quân. Ở trong cung tổ chức yến hội, mở tiệc chiêu đãi bách quan, vì An Quốc Hầu đón gió tẩy trần.
Yến hội long trọng như thế, trừ bỏ có quan viên tham dự, tự nhiên còn có ít mệnh phụ. Khương Hằng đứng đầu bách quan, tự nhiên là phải tham dự. Cố Vãn Tình làm Bình Thân vương phi, cáo mệnh phu nhân, cũng được mời dự tiệc. Hậu Uyển Vân tuy rằng không có cáo mệnh, nhưng nàng ta là nữ nhi của công thần, cho nên đặc biệt cho phép nàng ta cũng cùng vào cung tham dự.
Yến hội hôm đó, Hậu Uyển Vân sớm liền rửa mặt chải đầu trang điểm xong. Nay là ngày tiến cung, không chỉ có muốn mượn sức phụ huynh, càng có cơ hội diện thánh. Năm đó khi nàng ta hầu hạ Thái Hậu, từng có duyên gặp mặt thánh thượng vài lần, khi đó nàng ta tuổi còn nhỏ, Hoàng Thượng chỉ nhìn nàng ta là một đứa trẻ. Nay nàng ta đã lớn lên, duyên dáng yêu kiều, tự nhiên phải trang điểm một phen, ở trước mặt thánh thượng lấy ấn tượng tốt.
Mà Cố Vãn Tình trang điểm quy củ nhiều. Mệnh phụ có phục sức trang sức của mệnh phụ, nàng chỉ cần dựa theo quy củ mặc là được. Đã nhiều ngày Cố Vãn Tình làm lụng vất vả quá độ, thân mình thật có chút khó chịu, sắc mặt có vẻ có chút tiều tụy, vàng như nến. Hoắc Hi Thần đến xem qua mạch, mở ra mấy thang thuốc cho uống, nói Vương phi đây là tâm bệnh, còn cần tâm dược.
“Tiểu thư, sao ngài không đánh thêm chút phấn nữa đi? Nhìn bộ dạng như vậy rất tiều tụy, đã nhiều ngày vương gia đều đau lòng muốn chết.” Thúy Liên đau lòng nói.
Cố Vãn Tình khoát tay, nói: “Không cần đánh thêm phấn như vậy, cứ như vầy là được rồi.” Nàng đã bị bệnh, phải bệnh có chút giá trị, sao có thể không công làm cho thân mình chịu tội.
Thu thập thỏa đáng, mọi người tập hợp ở tiền thính. Cố Vãn Tình nhìn thấy Hậu Uyển Vân, sơ búi tóc lưu vân phi nguyệt, mặc một thân cẩm tú nhiều loại hoa, trên mặt trang dung tinh xảo, nhìn thanh xuân dào dạt, lại điềm đạm đáng yêu, nhìn như một đóa sen trắng.
Đối lập với con dâu loè loẹt, Cố Vãn Tình có vẻ ổn trọng hơn nhiều, thêm sắc mặt không tốt, cả người đứng bên cạnh Hậu Uyển Vân, miễn bàn có bao nhiêu tiều tụy.
Khương Hằng nhìn thấy con dâu như thế này, đau lòng mày nhíu.
Lên ba cổ kiệu riêng biệt, tiến cung dự tiệc. Yến hội thiết lập ở Dạ Hoa đình, cỗ kiệu đầu tiên là đi qua chín cửa, rồi sau đó dựa theo phẩm chất thay đổi kiệu mềm trong cung, đem khách nữ đưa tới thiên thính của Dạ Hoa đình, khách nam đưa tới chủ thính.
Xuống kiệu, Hậu Uyển Vân kính cẩn nghe theo đi tới, nâng tay Cố Vãn Tình, nhỏ nhẹ nói: “Mẫu thân đi chậm một chút, để cho con dâu đỡ ngài.”
Cố Vãn Tình nhìn Hậu Uyển Vân, nụ cười trên mặt như nở ra một đóa hoa, nàng cầm lại tay Hậu Uyển Vân, thân thiết hòa ái nói: “Mẹ con chúng ta cùng nhau đi.”
Trong thiên đại sảnh tụ tập đều là các phu nhân có uy tín danh dự trong kinh thành. Nơi này đại bộ phận đều là khách quen khi tả tướng phu nhân mở tiệc chiêu đãi, đều có quen biết với Cố Vãn Tình. Nay vài phụ nhân nhìn thấy Cố Vãn Tình đến, đều đi lên tiếp đón, đem vị Bình Thân vương phi này vây quanh.
Hậu gia lập công, làm thông gia của Hậu gia, theo như người ngoài nhìn thấy, Khương gia tự nhiên là trên mặt mũi cũng có dính ánh sáng. Vài phụ nhân khen tặng hàn huyên một phen, “Vương phi, như thế nào nhìn sắc mặt không tốt lắm, người cũng tiều tụy rất nhiều, có phải bị bệnh hay không?”
Cố Vãn Tình ho khan một tiếng, trên mặt hiện ra thần thái suy yếu, nói: “Mấy ngày nay thân mình không quá thoải mái, là bị bệnh. Kêu đại phu đến xem rồi, viết phương thuốc, uống cũng không chuyển biến tốt.”
Vài phụ nhân quan tâm một phen, lại nhìn thấy Hậu Uyển Vân đứng bên cạnh Cố Vãn Tình.
“Vị này là?” Vương thị phu nhân của hàn lâm viện học sĩ nhìn Hậu Uyển Vân, lại nhìn lướt qua chân của Hậu Uyển Vân, hỏi.
“Này là con dâu trưởng của ta, Uyển Vân.” Cố Vãn Tình cười tủm tỉm cầm tay Hậu Uyển Vân, đem nàng ta nhẹ nhàng đẩy đến trước mặt mọi người, vẻ mặt kiêu ngạo, nói: “Không phải ta tự thổi phồng, Uyển Vân nhà chúng ta a, đó là con dâu vô cùng tốt. Vốn là một hiếu nữ nổi danh, năm đó nàng vì cứu đích tỷ, không tiếc cắt thịt, phần hiếu tâm này thật là làm người động dung, thử hỏi trong thiên hạ có mấy người có thể làm được? Nay gả vào Khương gia chúng ta, đối với ta rất hiếu thuận! Mấy ngày nay ta thân mình khó chịu, ít nhiều Uyển Vân tại trước mặt hầu hạ.”
Hiếu danh của Hậu Uyển Vân đã sớm danh dương thiên hạ, tuy nói thời gian trước truyền ra đồn đại nàng ta vì tranh sủng không từ thủ đoạn mà quấn chân, nhưng dù sao ở đây đều là phụ nữ, đều có thể lý giải chuyện tranh sủng ở hậu trạch này. Cho nên những phu nhân này, cũng không cảm thấy vì tranh sủng mà quấn chân nhỏ chính là chuyện thẹn thùng gì. Nay mẹ chồng của nàng chính mồm nói ra, các vị phụ nhân tự nhiên tin tưởng Hậu Uyển Vân là con dâu hiếu thuận.
“Ai nha, chính là nữ nhi của vị An Quốc Hầu lập công lớn kia?” Vương thị giật mình nói : “Nữ nhi của công thần, cũng không kiêu không nóng nảy, phụng dưỡng mẹ chồng tri kỷ săn sóc, thật sự là con dâu hiền hiếm thấy nha!”
Ở hậu trạch, mẹ chồng nàng dâu luôn đấu đá chiến hỏa bay tán loạn. Cố Vãn Tình nhắc tới con dâu mình hiếu thuận, các vị mẹ chồng kia bắt đầu kể khổ, đều quở trách con dâu nhà mình không ra sao, sau đó tỏ vẻ hâm mộ Cố Vãn Tình có thể có con dâu hiếu thuận như vậy.
Đối với những lời khen có lợi cho mình này, Hậu Uyển Vân tự nhiên là rất hưởng thụ. Nàng ta âm thầm nhìn nhìn Cố Vãn Tình, vị mẹ chồng ác độc này tuy rằng thích ngầm ngáng chân mình, nhưng ở trường hợp trước mặt người ngoài vẫn thực giữ gìn thanh danh của mình. Dù sao Hậu Uyển Vân là con dâu Khương gia, thanh danh của nàng ta cùng thanh danh Khương gia, vinh cùng vinh, tổn hại cùng tổn hại.
Làm lễ gặp mặt xong, Hậu Uyển Vân cũng không mất cơ hội cơ khen mẹ chồng của mình: “Mẫu thân cũng đãi Vân Nhi vô cùng tốt, đối đãi Vân Nhi so với mẹ ruột còn thân hơn, Vân Nhi cũng nên tận tâm hết sức phụng dưỡng mẫu thân.”
Bên này mẹ chồng nàng dâu ngươi tới ta đi, khen ngợi lẫn nhau, như hai vận động viên đang thi đấu thể thao. Bên kia Khương Hằng cùng An Quốc Hầu ngồi ở một chỗ, tán gẫu rất là thoải mái.
Khương Hằng nếu muốn có thể nhanh chóng lấy được tình cảm của bất cứ ai. Võ tướng An Quốc Hầu này cũng không ngoại lệ. Hai người từ phương châm trị quốc cho tới binh pháp sa trường, An Quốc Hầu ngạc nhiên phát hiện, vị Khương thái phó này không chỉ có tri thức uyên bác, làm một quan văn hắn còn rất nghiên cứu chuyện hành quân đánh giặc, hơn nữa Khương thái phó mưu lược cũng không phải lý luận suông, làm cho An Quốc Hầu – một tướng quân thân kinh bách chiến – cũng tán thưởng ý nghĩ mưu lược này.
Thiên triều vốn xem trọng quan văn hơn võ tướng, võ tướng khinh thường quan văn. Nhưng Khương Hằng là một quan văn, lại làm cho An Quốc Hầu sinh ra ý niệm thương tiếc trong đầu, lần đầu tiên ông cảm thấy, quan văn cũng không phải đều là thư sinh chua thối, ít nhất Khương thái phó còn có chút thực tài, thực liệu trong bụng.
Tâm tình một hồi, An Quốc Hầu đối với Khương thái phó hảo cảm tăng nhiều, hai thông gia bắt đầu tán gẫu tới việc nhà. Khương Hằng quay đầu, nhìn phương hướng thiên thính liếc mắt một cái, cách bức rèm che mập mờ, thấy bóng Cố Vãn Tình lúc ẩn lúc hiện, đứng bên cạnh là con dâu Hậu Uyển Vân duyên dáng yêu kiều.
Thời điểm nhìn thấy Hậu Uyển Vân, hàn ý trong đáy mắt Khương Hằng thâm vài phần. Mấy ngày nay, Khương Hằng điều tra việc Họa di nương khó sinh, trừ bỏ điều tra rõ ràng nội tình trong đó, còn ngoài ý muốn phát hiện một ít dấu vết khác để lại, mấy chuyện vị con dâu xuất thân thứ nữ này đứng phía sau màn làm thành công, bay lên biến thành phượng hoàng, làm cho Khương Hằng phá lệ lưu tâm đến.
Sự thật chứng minh, bị vị đệ nhất quyền thần này nhớ thương, là không có kết quả tốt.
Khương Hằng quay đầu cười yếu ớt nhìn An Quốc Hầu đang hăng hái, khi trò chuyện, lơ đãng đã đem đề tài quải đến trên người phu nhân cùng đại tiểu thư đã qua đời của An Quốc Hầu.