Xe ngựa Khương phủ một đường chạy tới hoàng cung, mới được một nửa đường, trời bên ngoài bỗng thay đổi. Thái dương ấm áp bị mây đen không biết theo cái gì bay tới che mất. Mây đen che khuất, cuồng phong gào thét đầy trời, chỉ một thoáng cát bay đá chạy, nơi nơi đều lá khô bị cuồng phong cuốn bay cuồn cuộn, đập vào bên ngoài xe ngựa.
Khương Huệ Như vén rèm lên nhìn, bị bên ngoài làm hoảng sợ, hôm nay trời vừa mới sáng, như thế nào liền giống như vào đêm? Nguyên Bảo ở trong lòng Khương Huệ Như cũng trở nên khác thường, lạnh run tránh ở trong lòng Khương Huệ Như.
Bỗng nhiên, bên ngoài oanh một tiếng, là sét đánh! Đông lôi cuồn cuộn, thật là quỷ dị. Đang cưỡi ngựa bên ngoài xe ngựa, Hoắc Hi Thần nhanh chóng thúc ngựa đi đến bên cạnh xe, nói với Khương Huệ Như đang ở bên trong: “Muội chớ sợ, chỉ là sét đánh, chỉ một chén trà nhỏ nữa liền tiến cung.”
Khương Huệ Như gật gật đầu, lại đem Nguyên Bảo trong lòng ôm càng chặt, nói: “Đa tạ Hoắc ca ca quan tâm, Huệ Như hiểu được.”
Xe ngựa chạy tới cửa cung, chuyển bài tử, lại chạy vào nội cung, thay đổi kiệu mềm. Khương Huệ Như ôm Nguyên Bảo, ngồi ở trong kiệu mềm, nhìn bầu trời bên ngoài.Vốn là một ngày đầy nắng sớm, hoàn toàn bị mây đen che đậy đầy trời, ngay cả một tia nắng đều không thấy. Chung quanh cuồng phong gào thét, thỉnh thoảng có tiếng sấm truyền đến. Khương Huệ Như hướng lên góc trời nhìn liếc mắt một cái, thấy tia chớp sáng ngời, như đem mây đen xé mở một cái lỗ hổng.
Hôm nay, đột nhiên trở nên quỷ dị dọa người.
Đi tới tẩm cung của Thái Hậu, Khương Huệ Như làm cho Hoắc Hi Thần ôm Nguyên Bảo, chính mình đầu tiên là đi về phía Hoàng Thượng Thái Hậu thỉnh an. Thái Hậu nhìn thấy vẻ mặt Khương Huệ Như tiều tụy, ánh mắt bị sưng chưa tiêu. Khương Huệ Như nóng lòng nghĩ tới an nguy của đại bá mẫu, sốt ruột ngay cả cấp bậc lễ nghĩa đều ra sai lầm. Khương Huệ Như là tiểu thư khuê các, từ nhỏ cấp bậc lễ nghĩa đều là lão ma ma trong cung đi ra ngoài giáo, nếu trong lòng không loạn như ma, thật tình nhớ tới an nguy của đại bá mẫu nàng, lại làm sao có thể ở trước mặt hoàng đế, Thái Hậu phạm lỗi?
Cho nên Thái Hậu liếc mắt một cái liền nhìn ra, đó là một cô nương thật tình, là thật sự vướng bận Bình Thân vương phi, so với Hậu Uyển Vân trong ngoài không đồng nhất, tiểu nhân dối trá đó đáng yêu hơn. Vì thế Thái Hậu đối với Khương Huệ Như cũng thân thiết hơn ba phần, biết trong lòng nàng sốt ruột, liền an bài nàng đi vào xem Cố Vãn Tình.
Hoắc Hi Thần ôm Nguyên Bảo ở bên ngoài chính điện tẩm cung chờ một lúc, nhìn thấy Khương Huệ Như đi ra, nhanh chóng cùng nàng đi tới thiên điện chỗ Cố Vãn Tình. Trên đường gặp Hậu Thụy Phong đang tuần tra, Hậu Thụy Phong liếc mắt một cái liền nhận ra tiểu hồ ly đại tiểu thư Khương gia ôm trong lòng chính là Nguyên Bảo.
Nguyên Bảo là sủng vật Hậu Uyển Vân nuôi, trong thường ngày lại thân cận cùng Hậu Uyển Tâm nhất. Nếu đặt ở ngày thường, Hậu Thụy Phong thấy Nguyên Bảo tám phần sẽ không nghĩ nhiều, nhưng hiện tại cũng không giống. Hậu Thụy Phong ở ngoài điện tuần tra một đêm, cũng cân nhắc một đêm. Hậu Thụy Phong chắc chắc kiếm pháp gia truyền của Hậu gia chỉ có ba người An Quốc Công, chính mình, muội muội Hậu Uyển Tâm mới biết. Mà căn cứ Hậu Thụy Phong biết, vị Bình Thân vương phi này trước khi lấy chồng cũng không quen biết muội muội Hậu Uyển Tâm của mình, càng không có cơ hội đi học kiếm pháp gia truyền của Hậu gia. Mà khi Hậu Thụy Phong suy đi nghĩ lại, kiếm pháp kia một chiêu nhất thức, tuyệt đối là kiếm pháp nhà mình không thể nghi ngờ. Mà thói quen sử dụng kiếm pháp của Bình Thân vương phi, cũng tương tự kinh người cùng muội muội Hậu Uyển Tâm của mình.
Hậu Thụy Phong quanh năm hành quân, vào Nam ra Bắc, tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng rất có kiến thức. Mấy năm trước hắn liền nghe nói qua Nam Cương có một loại bí thuật, tên là thuật di hồn (thuật đổi hồn), có thể đem linh hồn của một người chuyển vào trong thân thể một người khác. Thuật di hồn tuy rằng chỉ là một truyền thuyết, cũng không có người thực sự chính mắt gặp qua, nhưng Hậu Thụy Phong cho rằng, thuật di hồn đều không phải là tin đồn vô căn cứ. Vì thế đột nhiên trong đầu Hậu Thụy Phong toát ra một ý niệm lớn mật không thể tưởng tượng: chẳng lẽ là có người dùng thuật di hồn, đem linh hồn muội muội Hậu Uyển Tâm của mình chuyển vào trong thân thể Bình Thân vương phi Cố Vãn Tình?
Trên đầu mây đen che kín, đông lôi cuồn cuộn, Hậu Thụy Phong bị một ý niệm trong đầu của chính hắn kinh ra một thân mồ hôi lạnh. Hắn vội vàng kêu thủ hạ tâm phúc của mình đến, mệnh lệnh hắn tức khắc đi bí mật điều tra chi tiết vị Bình Thân vương phi kia, nhìn xem nàng đều đã làm gì, tiếp xúc qua người nào, trải qua chuyện gì.
Khương Huệ Như ôm Nguyên Bảo, cùng Hậu Thụy Phong gặp thoáng qua, sau khi đơn giản hành lễ, liền cùng Hoắc Hi Thần vào thiên điện tẩm cung.
Trong tẩm cung im ắng, bọn thị nữ trong cung im lặng đứng, ngay cả tiếng hít thở đều nghe không thấy. Chiêu Hòa công chúa thủ cả một đêm, hơn nữa lại chấn kinh quá độ, đến buổi sáng rốt cục chống đỡ không được, bị Thái Hậu khuyên đi nghỉ ngơi. Hoàng đế tới thăm qua, phải đi chỗ Thái Hậu, thương nghị việc Nam Cương.
Các cung nữ đều ở gian bên ngoài thủ, Khương Huệ Như nhẹ tay nhẹ chân vào tẩm cung, xốc bức rèm che lên rồi đi vào, thấy một bóng dáng quen thuộc ngồi ở bên giường, một tay nắm tay người trên giường, nhìn không chuyển mắt, nhìn chằm chằm gương mặt tái nhợt đó.
Khương thái phó Khương Hằng luôn luôn tiêu sái tuấn dật, nay chật vật tiều tụy. Khương Huệ Như chưa bao giờ gặp qua đại bá như thế này, liền ngay cả khi vài thê tử trước của đại bá qua đời, đại bá tuy rằng bi thống, lại cũng không có thất thố thành như vậy.
“Đại bá, Huệ Như đến đây.”Khương Huệ Như đi qua, nhẹ nhàng gọi một câu.
Khương Hằng tựa hồ như không có nghe, ánh mắt không nháy mắt nhìn thê tử của chính mình, cũng không quay đầu lại. Khương Huệ Như đi đến bên giường, thấy rõ bộ dáng Cố Vãn Tình, nước mắt lập tức bùng lên, nàng ghé vào bên giường nhịn không được lại ô ô khóc lên, nức nở nói: “Đại bá mẫu, ngày hôm qua khi người tiến cung vẫn còn khỏe mạnh, như thế nào liền… Ô ô ô, đại bá mẫu, Huệ Như đến xem người, người mau tỉnh lại đi. Người xem đại bá rất thương tâm, người mau mở mắt nhìn một cái a…”
Nguyên Bảo trong lòng Khương Huệ Như nhân cơ hội từ trong lòng nàng nhảy ra, lẻn đến trên giường. Khương Hằng thấy Nguyên Bảo, hắn biết trong thường ngày Cố Vãn Tình thích tiểu hồ li này, nhưng lại sợ Nguyên Bảo không cẩn thận bị thương Cố Vãn Tình, liền vươn tay ra muốn túm Nguyên Bảo lại.
Nguyên Bảo linh hoạt tránh được tay Khương Hằng, dưới chân nhẹ nhàng đi dọc theo chăn, một chút cũng chưa giẫm vào Cố Vãn Tình. Khương Hằng xem Nguyên Bảo có linh tính như vậy, cũng liền thu tay về không quản nó.
Bên ngoài tiếng sấm càng ngày càng vang, nghe âm thanh, lôi vẫn ở rất xa, nhưng lúc này lại giống như ngay trên đỉnh đầu.Ngoài cửa sổ gió càng ngày càng lớn, làm như muốn đem toàn bộ cung điện đều cuốn hết đi. Bầu trời bắt đầu thường xuyên xuất hiện tia chớp, dữ tợn vạch mây đen, có vẻ âm trầm đáng sợ.
Khương Hằng nghe tiếng sấm, nhìn xem thiên tượng bên ngoài. Hôm nay giống ngày đại hung, nếu không có cao nhân muốn độ kiếp, chính là có tai hoạ muốn phát sinh. Nhìn nhìn lại thê tử của mình bị thương thành như vậy, Khương Hằng tâm loạn như ma, có loại dự cảm ẩn ẩn điềm xấu.
“Khương đại nhân, Hoàng Thượng cùng Thái Hậu thỉnh đại nhân qua.” Ngoài cửa tiến vào một vị cung nữ, nhẹ giọng thông báo.
Khương Hằng thở dài, Hoàng Thượng nhất định là muốn cùng hắn thương lượng cụ thể chi tiết chuyện Nam Cương. Tuy hắn muốn trông coi thê tử của mình, nhưng là hoàng mệnh nan vi, không thể không đi.
Khương Huệ Như nói: “Đại bá, người mau đi đi, nơi này có Huệ Như săn sóc, còn có Hoắc ca ca đã ở, đại bá mẫu không có việc gì.”
Khương Hằng đứng dậy, gật gật đầu, lại tỉ mỉ nhìn thê tử của mình một lần, được cung nữ dẫn đi ra ngoài.
Khương Hằng đi rồi, Hoắc Hi Thần tiến lên, lại bắt mạch cho Cố Vãn Tình. Khương Huệ Như vội vàng hỏi: “Hoắc ca ca, đại bá mẫu của muội thế nào?”
Hoắc Hi Thần nhíu mày nói: “Theo lý mà nói, theo mạch tượng của vương phi, tính mạng đã không sao, lại dùng dược, không thể còn hôn mê a, thật sự là kỳ quái.”
Khương Huệ Như lau nước mắt, khóc nói: “Huynh không phải thần y sao, huynh mau làm cho đại bá mẫu tỉnh lại đi!”
Hoắc Hi Thần cười khổ, hắn là đại phu, cũng không phải thần tiên.
Thừa dịp lúc hai người nói chuyện, Nguyên Bảo đã đi vòng quanh thân mình Cố Vãn Tình vài vòng, rồi sau đó nằm xuống bỗng nhiên thân mình nhảy lên, ngồi trên ngực Cố Vãn Tình, ánh mắt còn thật sự nhìn chằm chằm Cố Vãn Tình.
“Ai nha, Nguyên Bảo em làm cái gì! Mau xuống dưới!” Khương Huệ Như vừa thấy Nguyên Bảo ngồi trên ngực đại bá mẫu, sợ Nguyên Bảo đè nàng, nhanh chóng đi qua muốn bắt Nguyên Bảo lại.
“Đừng nhúc nhích!”
“Cái gì đừng nhúc nhích! Hoắc ca ca, Nguyên Bảo nếu làm bị thương đại bá mẫu thì như thế nào… làm?” Một chữ ‘làm’ Khương Huệ Như còn chưa nói ra miệng, đột nhiên ý thức được, mới vừa rồi câu “Đừng nhúc nhích” kia cũng không phải xuất ra từ miệng Hoắc Hi Thần. Hoắc Hi Thần rõ ràng là đứng ở phía sau mình, nhưng giọng nói đó là từ trên giường truyền đến!
Trên giường trừ bỏ Cố Vãn Tình nằm hôn mê bất tỉnh như cũ, liền chỉ có một vật còn sống —— Nguyên Bảo.
Không đợi Khương Huệ Như phục hồi tinh thần lại, bỗng nhiên có một tiếng nổ, một tiếng sấm rền nổ tung ở trên không trung ngay đầu thiên điện tẩm cung, rồi sau đó tia chớp sáng ngời từ trên cao thẳng tắp bổ xuống dưới, hướng tới thiên điện tẩm cung của Thái Hậu mà bổ xuống.
Điện lưu cực đại nháy mắt liền làm cho nóc nhà thủng một lỗ to, toàn bộ thiên điện lâm vào một mảnh biển lửa luyện ngục. Khương Huệ Như còn không có phản ứng lại ở đây đang phát sinh chuyện gì, liền thấy chung quanh đều bắt đầu cháy. Lửa lan tràn cực nhanh, ngọn lửa tham lam liếm hết thảy chung quanh, qua một lát, sẽ cháy tới đây.
“A! Đi lấy nước!” Khương Huệ Như kinh hoảng kêu to lên. Hoắc Hi Thần cũng chưa bao giờ gặp qua cảnh tượng quỷ dị như vậy, hắn vội vàng tiến lên, cầm lấy cánh tay Khương Huệ Như, nói: “Nơi này nguy hiểm, phòng ở sắp sụp, mau đi ra!”
“Đại bá mẫu, Nguyên Bảo!” Khương Huệ Nhưở trong nguy hiểm còn không quên đại bá mẫu của nàng.
“Huệ Như đừng sợ, huynh ôm vương phi, muội mang theo Nguyên Bảo, muội đi theo huynh, chúng ta lao ra đi!” Hoắc Hi Thần kiên định nói.
“Được!” Khương Huệ Như không biết lấy dũng khí ở đâu, đột nhiên không cảm thấy sợ nữa.
Hai người bọn họ liền chạy lại bên giường Cố Vãn Tình, Hoắc Hi Thần nhanh chóng cúi người ôm lấy Cố Vãn Tình, mà Khương Huệ Như vươn tay ôm Nguyên Bảo.
Ngay tại lúc hai người bọn họ đụng tới Cố Vãn Tình, trong mắt Nguyên Bảo hiện lên bạch quang. Hai người cảm thấy trước mắt một mảnh trắng xoá, giống như lọt vào một vòng xoáy lớn, cuốn theo mọi người vào bên trong…
Khương phủ, mây đen che kín mặt trời, mỗi người đều tránh ở trong phòng chính mình, dị tượng khác thường này làm cho cảm thấy sợ hãi, ai cũng không có chú ý tới đại thiếu phu nhân Khương gia Hậu Uyển Vân không thấy.
Hậu Uyển Vân trong thường ngày liền thấy mèo con Khương Huệ Như nuôi không vừa mắt, nhưng bất đắc dĩ có Cố Vãn Tình tọa trấn trong nhà, Khương Huệ Như tiểu thư khuê các cả ngày đại môn không ra nhị môn không tới, liền ôm mèo con chơi đùa, Hậu Uyển Vân muốn xuống tay đều không có cơ hội. Nay Cố Vãn Tình trọng thương hôn mê ở trong cung, Khương Huệ Như cũng vào cung, mèo con liền rơi vào tay.
Hậu Uyển Vân ở trong cung bị tức giận, vừa vặn lửa giận không chỗ phát tiết, liền thừa dịp này, dùng đồ ăn ngon dụ dỗ mèo con, bắt được mèo con. Lại sợ bị người nhìn thấy, đem mèo con mang vào một chỗ nàng ta cho rằng tuyệt đối an toàn, không có người phát hiện—— nhà trọ trong không gian tùy thân của nàng ta.
Trong nhà trọ kiếp trước của Hậu Uyển Vân có trọn bộ thiết bị quay phim, có thể cho nàng ta quay về nghề cũ, cảm thụ khoái cảm hành hạ mèo, giết mèo. Cho nên mèo con đáng thương cứ như vậy không biết chuyện bị mang vào theo, còn tưởng rằng có thể ăn mỹ vị, ai biết chờ đợi nó là ống kính quay tốt nhất, còn có ma trảo của Hậu Uyển Vân.
“Đồ mèo chết tiệt! Bóp chết mày!” Hậu Uyển Vân siết cổ mèo con, cười dữ tợn nhìn vào ống kính quay. (Lk: má, con này bị biến thái thật!)
Mèo con bị siết cổ khó chịu, kêu gào khàn cả giọng, tứ chi thân thể không ngừng vặn vẹo giãy dụa, lại càng làm cho Hậu Uyển Vân cảm thấy vui vẻ khi khi dễ con thú nhỏ.
“Đi tìm chết đi!” Hậu Uyển Vân vặn vẹo cười ha ha, trên tay đang muốn ra sức bóp chết mèo con, bỗng nhiên trong không gian trào ra một lực cường đại mà quỷ dị, đem nàng ta bắn ra không gian.
“A!” Hậu Uyển Vân bị bắn ra không gian, ngã trên nền nhà trong gian phòng của nàng ta.Mèo con cũng bị bắn đi ra, lượm được một mạng, nhanh chóng chạy mất, nhanh như chớp không bóng dáng.
“Ồ, đây là có chuyện gì?” Hậu Uyển Vân chưa bao giờ gặp qua tình huống này của không gian, vội vàng ngưng tụ tâm thần, cố tiến vào trong không gian tìm nguyên nhân. Nhưng nàng ta lại phát hiện, nàng ta thế nhưng không cảm ứng được sự tồn tại của không gian, không thể tiến vào!
Nay thật vất vả không gian mới tiến hóa, thành nhà trọ hiện đại của nàng ta, có rất nhiều bộ sách cùng với dụng cụ chữa bệnh, dược phẩm, còn có một phòng thí nghiệm y học nhỏ hiện đại nhất mà ba ba phượng hoàng nam của nàng ta chuẩn bị cho nàng ta. Còn có rất nhiều thứ cực kỳ trân quý đối với cổ đại lạc hậu, liền chỉ là một cái chén thủy tinh bình thường mang ra đi bán, đều vô giá. Không gian này nếu không có, quả thực chính là một quả bom ở trong lòng Hậu Uyển Vân!
Không gian xảy ra vấn đề, phản ứng đầu tiên của Hậu Uyển Vân chính là đi tìm Nguyên Bảo. Nhưng nàng ta tìm khắp viện, nàng ta hoảng sợ phát hiện, Nguyên Bảo không thấy!
“Không gian đâu, không gian của ta đâu? Nguyên Bảo! Ngươi, đồ súc sinh chết tiệt!” Hậu Uyển Vân hét to, mắt choáng váng, đặt mông ngồi dưới đất.
Một giấc mộng không dứt, Khương Huệ Như từ cảnh trong mơ tỉnh lại, mơ mơ màng màng dụi dụi mắt. Nàng nhớ rõ nàng đang ở tẩm cung của Thái Hậu chiếu cố đại bá mẫu, sau đó có sấm đánh trúng nóc nhà, khiến cho đại hỏa, nàng không phải cùng với Hoắc Hi Thần mang theo đại bá mẫu cùng Nguyên Bảo chạy trối chết sao? Chẳng lẽ đều là nằm mơ?
Khương Huệ Như nhìn quanh bốn phía, nàng phát hiện nàng xuất hiện ở một chỗ rất kỳ quái, như là một cái phòng, nhưng bên trong bài trí nàng chưa từng có gặp qua.
“Hoắc ca ca, mau tỉnh lại!” May mắn bên cạnh Hoắc Hi Thần còn sống, Khương Huệ Như lắc tỉnh Hoắc Hi Thần. Hoắc Hi Thần cũng là mơ mơ màng màng, hai người có chút tò mò lại có chút sợ hãi đánh giá hết thảy chung quanh.
Nơi này thoạt nhìn giống như cái giường, còn có màu sắc kỳ quái giống cái bàn. Trên bàn đó còn có khoanh tròn màu đen, trong khoanh tròn đen lóe sáng, có văn tự kỳ quái, nhưng nhìn kỹ lại không giống chữ mà bọn họ biết. Chữ này đều là thiếu cánh tay thiếu chân.(chữ giản thể)
Phía trước khoanh tròn đen đó, còn có một khối hình chữ nhật màu đen, mặt trên có rất nhiều nút bấm nổi lên, in ký hiệu kỳ quái. Khương Huệ Như nhìn chằm chằm cái này nửa ngày, sau đó ấn một cái nút trên khối hình chữ nhật màu đen, vòng tròn trên bàn đột nhiên phát ra âm thanh, vang lên một đoạn âm nhạc.
“A a a a a có quỷ a!!” Khương Huệ Như bị dọa che mắt lui về phía sau vài bước, bất chấp tất cả, lập tức nhào vào trong ngực Hoắc Hi Thần.
Hoắc Hi Thần đối với chỗ xa lạ lại kỳ quái này cũng mang vài phần sợ hãi, bất quá lúc này có mỹ nhân trong ngực, hắn cũng liền cố lấy dũng khí, an ủi Khương Huệ Như.
Khó khăn đem Khương Huệ Như trấn an xong, Khương Huệ Như vội la lên: “Đúng rồi, đại bá mẫu đâu? Nguyên Bảo đâu?” Rồi sau đó đứng lên hô to: “Đại bá mẫu, Nguyên Bảo, các người ở đâu?”
Bỗng nhiên, cửa gian phòng mở, một cục tuyết nhỏ chạy vào, nhào vào trong lòng Khương Huệ Như.
“Là Nguyên Bảo! Nguyên Bảo em không có việc gì là tốt rồi, làm tỷ lo lắng muốn chết!” Khương Huệ Như ôm Nguyên Bảo ô ô khóc lên, đã hoàn toàn quên chuyện mới vừa có người nói “Đừng nhúc nhích”, càng không có chú ý tới, lúc này sau mông Nguyên Bảo thêm một cái đuôi lông xù, thành hai cái đuôi!
“Ngô, thật chặt, mau buông tay!” Một giọng nói bé trai non nớt từ trong lòng Khương Huệ Như truyền đến, Khương Huệ Như sợ tới mức rùng mình một cái, đem Nguyên Bảo trong lòng ném ra ngoài. Nguyên Bảo nhanh nhẹn nhảy lên cái bàn, tao nhã ngồi trên bàn, lông rung rung, ngoắc ngoắc hai đuôi chỉnh tề lên trên bàn, khuôn mặt nhỏ nhắn xù lông nghiêm túc nhìn hai người đang trợn mắt, há hốc mồm, nghiêm mặt nói: “Đồ loài người ngu xuẩn! Mi muốn bóp chết hồ ly vĩ đại nhất Thanh Khâu quốc sao?”
Lúc này, liền ngay cả Hoắc Hi Thần đều cảm thấy chính mình muốn ngất đi thôi.
Khương Huệ Như lăng lăng nhìn chằm chằm Nguyên Bảo, đúng vậy, là Nguyên Bảo nàng quen thuộc, là tiểu hồ ly vừa lười vừa nghịch ngợm đó. Nguyên Bảo vươn móng vuốt, vỗ một cái lên khối đen kia, vì thế âm nhạc phát ra từ hình trụ đó đình chỉ. Nguyên Bảo nhìn hai người trợn mắt, há hốc mồm, bất đắc dĩ thở dài, nhảy xuống cái bàn đi về phía cửa, quay đầu nhìn hai người há hốc mồm, nói: “Đừng đứng ngốc đó, đi theo ta.”
“A a!” Hoắc Hi Thần phản ứng lại đầu tiên, túm Khương Huệ Như, đi theo phía sau Nguyên Bảo. Ra cửa mới phát hiện, bên ngoài gian phòng ở này còn có gian phòng, tựa hồ là phòng khách. Có một cái ghế dài giống tháp quý phi, Cố Vãn Tình đang nằm ở trên.
“Đại bá mẫu!”Khương Huệ Như vừa nhìn thấy Cố Vãn Tình, nhanh chóng chạy tới.
“Ngô…” Cố Vãn Tình giật giật lông mi, mơ hồ tỉnh giấc, chỉ cảm thấy đang mơ một giấc mộng rất dài, hiện tại tỉnh lại cả người đau nhức. Nàng vừa mở mắt liền thấy Khương Huệ Như, hé nở một nụ cười, nói: “Huệ Như…” Rồi sau đó nhìn xung quanh một phen, phát hiện mình đang ở một nơi kỳ quái, lại hỏi: “Huệ Như, đây là làm sao? Đại bá con đâu?”
Khương Huệ Như lắc đầu, nói: “Huệ Như cũng không biết.”
Hoắc Hi Thần thấy Cố Vãn Tình tỉnh, tiến lên bắt mạch cho nàng, nói: “Người tỉnh liền không còn lo ngại, chính là thân mình có chút suy yếu, phải cẩn thận điều dưỡng.”
Nguyên Bảo sưu một cái, nhảy lên sofa, Cố Vãn Tình thấy Nguyên Bảo, cố hết sức vươn tay bắt lấy hai chân trước của Nguyên Bảo, ôm nó vào trong ngực, lẩm bẩm nói: “Nguyên Bảo ngoan, nhìn thấy em, cũng thật tốt.”
Nguyên Bảo nhu thuận đem đầu vùi vào trong ngực Cố Vãn Tình, cọ vài cái, sau đó giọng nói rầu rĩ, nói: “Chủ nhân, xem như chị không có việc gì.”
… Lúc này nếu thân thể Cố Vãn Tình không có đau nhức, không động đậy được, khẳng định Nguyên Bảo sẽ bị nàng quăng ra xa.
Chuyện phát sinh nửa ngày này quả thực rất không thể tưởng tượng, mặc dù là trải qua việc trọng sinh quá quỷ dị này, Cố Vãn Tình trong lúc nhất thời cũng không phản ứng kịp, càng đừng nói Khương Huệ Như cùng Hoắc Hi Thần – hai cổ nhân đang khẩn trương này.
Vì thế Nguyên Bảo bỏ ra thời gian ước chừng hai canh giờ, giải thích cho ba người này về sự tồn tại của không gian, cùng với lai lịch chính mình.
Nguyên Bảo là nhi tử của quốc quân Thanh Khâu quốc, từ nhỏ am hiểu không gian pháp thuật, có thể tại các loại thời không tự do xuyên qua. Mười mấy năm trước, cơ duyên xảo hợp, Nguyên Bảo ở thời không Cố Vãn Tình bị một đạo sĩ gây thương tích, rồi sau đó được Hậu Uyển Vân cứu. Nguyên Bảo vì báo đáp ân cứu mạng, đã đem không gian chính mình vừa mới tu luyện ra cho Hậu Uyển Vân mượn dùng. Không gian của Nguyên Bảo kỳ thực không chỉ là không gian tùy thân, quan trọng hơn là một trạm dịch xuyên qua thời không, nối liền giữa Thiên triều cùng hiện đại, chẳng qua bởi vì tu vi của Nguyên Bảo hữu hạn, khi đó không gian còn chưa tiến hóa xong.
Mười mấy năm qua, tu vi Nguyên Bảo chậm rãi tiến bộ, ngay lúc Nguyên Bảo sắp tu luyện ra cái đuôi thứ hai, Hậu Uyển Vân dùng độc kế hại chết đích tỷ tỷ ruột Hậu Uyển Tâm của nàng ta. Lúc ấy Nguyên Bảo vì cứu mạng Hậu Uyển Tâm, bỏ qua cơ hội thăng cấp tu luyện, phân ra một phách trong nguyên thần của bản thân, bảo vệ hồn phách Hậu Uyển Tâm, cùng sử dụng thuật di hồn đem hồn phách Hậu Uyển Tâm di nhập vào thân thể tứ tiểu thư Cố gia Cố Vãn Tình đã chết vì ngộp nước, làm cho Hậu Uyển Tâm có thể trọng sinh. Hơn nữa làm cho một phách của mình ở lại trong thân thể Cố Vãn Tình, giúp linh hồn Hậu Uyển Tâm – một linh hồn ngoại lai xâm nhập dung hợp cùng thân thể này.
Hậu Uyển Tâm trọng sinh trở thành Cố Vãn Tình, Nguyên Bảo cũng bởi vậy tổn hao nhiều tu vi, thậm chí đều không thể mở miệng nói tiếng người. Cho nên từ lúc Hậu Uyển Tâm chết đi, Nguyên Bảo liền không còn có mở miệng nói chuyện nữa, không phải nó không muốn nói, mà là tu vi của nó bị hao tổn không thể mở miệng nói chuyện.
Mấy năm gần đây, Nguyên Bảo khổ tâm tu luyện, rốt cục lại sắp có thể tu luyện ra cái đuôi thứ hai, hồn phách Hậu Uyển Tâm cùng thân thể Cố Vãn Tình đã muốn dung hợp không sai biệt lắm, không cần một phách của Nguyên Bảo đến hỗ trợ duy trì linh – thể hợp nhất. Nguyên Bảo muốn thăng cấp tu vi, nhất định phải đem một phách đó thu hồi, Nguyên Bảo mới có thể chân chính độ kiếp, nếu không sẽ bị thiên lôi bổ trúng, nhẹ thì tu vi mất hết, nặng thì hôi phi yên diệt. (hồn phi phách tán)
Ngày đó Cố Vãn Tình gặp chuyện bị thương, đúng ngay lúc Nguyên Bảo độ thiên kiếp, Nguyên Bảo đành phải đi theo Khương Huệ Như tiến cung, tại thời khắc mấu chốt thu hồi một phách của mình, lúc thiên lôi bổ lửa xuống trong nháy mắt, mang theo ba người vào không gian tị nạn, thành công thăng cấp mọc ra cái đuôi thứ hai.
Ba người trợn mắt há hốc mồm song song ngồi ở trên sofa, nhìn vẻ mặt Nguyên Bảo nhàn nhã, thích ý. Nguyên Bảo tao nhã đá cái đuôi mới mọc ra, lại đem chuyện Hậu Uyển Vân xuyên qua đơn giản nói cho ba người, cũng nói bọn họ hiện tại nhìn đến chỗ này, chính là nơi ở kiếp trước của Hậu Uyển Vân.
“Vậy, vậy Hậu Uyển Vân có thể tiến vào nơi này hay không?” Khương Huệ Như cảm thấy đầu muốn nổ tung, nếu là người khác nói cho nàng hết thảy chuyện này, nàng nhất định là sẽ cười người nọ là đồ điên, nhưng nay nàng tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe, không thể không tin chuyện không thể tưởng tượng này.
Nguyên Bảo có chút tức giận lắc đầu, giọng nói của nó giống như bé trai ba bốn tuổi, nghe bập bẹ rất non nớt: “Ta là vì báo ân mới đưa không gian cho nàng ta mượn dùng, ai biết nàng ta thế nhưng ở trong không gian của ta làm chuyện giết hại sinh linh, ta tự nhiên là phải đem không gian thu hồi, không thể để cho nàng ta tạo thêm sát nghiệt!”
Dứt lời, Nguyên Bảo từ trên bàn trà nhảy xuống, đi đến bên cạnh một thiết bị quay phim trong phòng khách, một móng vuốt chụp ngay nút màu đỏ trên cái máy phát đó. Phòng khách Hậu Uyển Vân có một tivi tinh thể lỏng kiểu rạp chiếu phim gia đình, cùng thiết bị quay phim. Xuyên qua các thời không cổ kim Nguyên Bảo tự nhiên là biết dùng mấy thứ này.
Nguyên Bảo nhấn cái nút play một cái, ba người ngạc nhiên phát hiện, trên tường giống như một bức họa, cư nhiên nhấp nhoáng ánh sáng, bên trong xuất hiện gương mặt dữ tợn của Hậu Uyển Vân!
Trên người Hậu Uyển Vân vẫn là xiêm y nàng ta mặc ngày thường ở Khương gia, chính là trên mặt không còn vẻ dịu ngoan, đơn thuần như ngày thường đó, mà là có vẻ dữ tợn, lại đáng sợ.
“Đây là yêu thuật gì vậy?” Khương Huệ Như kinh hoảng nhảy dựng lên, Cố Vãn Tình bắt lấy tay nàng, nhẹ giọng an ủi nói: “Huệ Như an tâm một chút đừng nóng, việc hôm nay là mới nghe lần đầu, không thể tưởng tượng, con cứ im lặng nhìn xem.” Khương Huệ Như gật gật đầu, quay đầu tiếp tục nhìn về phía màn hình.
Màn hình trong xuất hiện một thân ảnh quen thuộc, là một con mèo, Cố Vãn Tình nhận ra đó là mèo Ba Tư mà Khương Huệ Như nuôi: “Nha, như thế nào là mèo con?”
Rồi sau đó xuất hiện hình ảnh Hậu Uyển Vân nhe răng cười muốn bóp chết mèo con, Khương Huệ Như tức đến nỗi mặt đều đen, che mắt ô ô khóc, “Đồ độc phụ rắn rết kia! Mèo con nhu thuận như vậy, chưa bao giờ chọc ả ta, vì sao ả phải hạ độc thủ!”
Nguyên Bảo khép máy quay lại, nói với Khương Huệ Như: “Cô đừng khóc, mèo con không có việc gì, ta đem các nàng từ trong không gian đẩy ra ngoài rồi, sau này nàng ta không được vào không gian nữa.”
Hoắc Hi Thần cau mày, nhìn Cố Vãn Tình, nói: “Vương phi, nếu là dựa theo lời Nguyên Bảo nói, thì ra người là đích tỷ tỷ ruột của Hậu Uyển Vân, đích trưởng nữ của An Quốc Công Hậu Uyển Tâm sao?”
Cố Vãn Tình thở dài, chuyện cho tới bây giờ, đã không còn gì để giấu diếm. Vì thế nàng liền đem mọi chuyện kiếp trước của mình tỉ mỉ nói ra, từ chuyện Hậu Uyển Vân đem mẹ đẻ là Hồ di nương đẩy xuống hồ, đến thiết kế hại chết mẹ cả, tức chết chính mình, lại đến lợi dụng cái chết của mình leo lên Khương gia một năm một mười nói ra hết.
Khương Huệ Như nghe xong, quả thực bị chọc giận hận không thể giết Hậu Uyển Vân, hô: “Trong thiên hạ làm sao có thể có loại độc phụ này! Nên đem ả thiên đao vạn quả, lăng trì xử tử!”
Hoắc Hi Thần cũng cau mày, Hoắc gia là đại gia tộc, chuyện xấu bên trong không ít, nhưng loại phụ nữ ngay cả mẹ ruột đều muốn giết hại, lợi dụng sủng ái của người bên ngoài đối với nàng ta, giẫm thi thể để thượng vị, cũng không khỏi thấy sợ nổi da gà. Loại sự tình này đã không phải là “NGƯỜI” có thể làm được, quả thực chính là thiên lý khó dung!
Ba người trong lúc nhất thời trầm mặc, lập tức gặp nhiều chuyện như vậy vẫn là cần thời gian để tiêu hóa. Cố Vãn Tình sợ Khương Hằng lo lắng, cho nên hy vọng mau chút ra không gian đi tìm hắn. Nhưng Nguyên Bảo nói tràng đại hỏa thiêu này rất lớn, ít nhất phải chờ ba ngày lửa mới ngừng, bên ngoài an toàn mới có thể đi ra ngoài. Không gian không thể tự di động đến chỗ khác, từ nơi này đi vào, thời điểm đi ra vẫn là sẽ xuất hiện ở chỗ tiến vào, nếu lúc này một khi ra không gian, bên ngoài chính là biển lửa hừng hực.
Đã ra cũng ra không được, ba người bắt đầu thăm dò trong không gian. Đây là nhà trọ hiện đại một ba phòng hai sảnh. Một gian là phòng ngủ Hậu Uyển Vân, bên trong còn có máy tính. Sau khi Nguyên Bảo thăng cấp tu vi, chẳng những tất cả đồ điện trong phòng đều thông điện, máy tính cũng có thể kết nối internet. Hai gian phòng ở khác, một gian là thư phòng, có rất nhiều bộ sách, toàn bộ đều là sách về y học, cái gì cần có đều có. Kiếp trước Hậu Uyển Vân là sinh viên xuất sắc của viện y học, tuy rằng nàng ta cũng không thích học y, nhưng từ bé ảo tưởng kế thừa bệnh viện, vì tiền đồ, vẫn cố gắng trở thành một học bá (学霸 – chỉ những người suốt ngày chỉ ở trong nhà, không tham gia hoạt động bên ngoài nhưng kiến thức, IQ vượt trội, khi đi thi đứng đầu trong học sinh, sinh viên, còn có thể nói là mọt sách), trong tủ sách có rất nhiều sách y học.
Gian phòng thứ ba là một phòng thí nghiệm y học nho nhỏ, bên trong có các loại dược phẩm thuốc thử, dụng cụ chữa bệnh.
Sau khi Nguyên Bảo giải thích cho Hoắc Hi Thần mấy bộ sách, dược phẩm này liên quan tới y thuật, hai mắt Hoắc Hi Thần đều tỏa ánh sáng. Tuy rằng bộ sách này thoạt nhìn tối nghĩa khó hiểu, chữ giống như thiếu cánh tay thiếu chân ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, bất quá lấy thông minh tài trí của Hoắc Hi Thần, hắn rất nhanh có thể đem mấy chữ giản thể này nhận biết hơn %. Những tri thức trong những bộ sách y học này là Hoắc Hi Thần mới nghe lần đầu, thời gian ba ngày này Hoắc Hi Thần đều dùng để nghiên cứu bộ sách, nghiên cứu dụng cụ chữa bệnh cùng dược phẩm.
Mà Khương Huệ Như cảm thấy thập phần hứng thú với máy tính trong phòng ngủ, nháo Nguyên Bảo dạy nàng sử dụng, lại ở trong phòng vệ sinh phát hiện hai bình tinh dầu, đưa cho Hoắc Hi Thần xem qua, chứng minh mùi hương này là thứ làm hại Họa di nương suýt lưu sản. Khương Huệ Như tức giận đem mấy thứ này thu hết, nói là tương lai chờ thời cơ đến, lấy đến làm chứng cớ trị tội Hậu Uyển Vân, nhất định là muốn bẩm báo Hoàng Thượng cùng Thái Hậu, làm cho độc phụ đó chết không tử tế được.
Cố Vãn Tình còn chưa khôi phục, cả ngày nằm, thời điểm nhàn hạ nhàm chán, sẽ kêu Hoắc Hi Thần lấy lại đây vài cuốn sách cho nàng xem. Hoắc Hi Thần chọn mấy cuốn trên bìa mặt vẽ mỹ nữ cổ trang xinh đẹp đưa cho nàng, Cố Vãn Tình cầm lên xem thì thấy, là cái gì “tà mị vương phi luyến thượng ngươi” “trọng sinh chi bạo quân sủng phi” “xuyên qua chi dụ dỗ lãnh khốc Vương gia” “trọng sinh chi thứ nữ tiến công chiếm đóng”.
Trong không gian không lo ăn uống, trong tủ lạnh ở phòng bếp đồ ăn tràn đầy, cũng đủ ba người vượt qua ba ngày. Trong không gian ba người bị tân kỳ ngoạn ý (đồ chơi mới lạ) này hấp dẫn, bên ngoài lại phong vân biến sắc.
Đại hỏa đêm đó, thiêu toàn bộ thiên điện tẩm cung. Chờ khi Khương Hằng đuổi tới, lửa đã thiêu cháy toàn bộ. Khương Hằng bắt lấy một cung nữ vội vàng hỏi: “Vương phi đâu? Vương phi ở nơi nào?”
Cung nữ mới từ trong biển lửa chạy ra được, bị dọa mất hồn, run run rẩy rẩy mang theo khóc nức nở nói: “Hồi đại nhân, nô tỳ cũng không biết vương phi ở đâu. Nô tỳ đang trực gian bên ngoài, vương phi ở gian bên trong, nô tỳ thật sự không thấy vương phi!”
“Vãn Tình! Vãn Tình, nàng ở đâu? Huệ Như! Hai người ở nơi nào?” Khương Hằng hướng về phía biển lửa hừng hực kêu khàn cả giọng, đáp lại hắn chỉ có âm thanh củi gỗ bốc cháy lên đùng đùng, còn có gió lạnh gào thét cuốn theo hơi nóng.
Lục tục có cung nhân tới cứu hỏa, cung nữ thái giám từ trong biển lửa chạy ra tụ cùng một chỗ, Khương Hằng tiến lên hỏi từng người, nhưng không có người nào nhìn thấy ba người Cố Vãn Tình, Khương Huệ Như, Hoắc Hi Thần.
Đứng trước biển lửa, nhìn lửa cháy đầy trời đỏ bừng, Khương Hằng cảm thấy linh hồn đều bị hút mất. Trong biển lửa có người phụ nữ hắn yêu nhất, cháu gái thương yêu nhất, một khắc trước lòng hắn còn tràn đầy hy vọng thê tử sẽ tỉnh lại, nhưng hôm nay, một hồi đại hỏa nghiền nát hết thảy hy vọng.
Hậu Thụy Phong đứng phía sau Khương Hằng, thần sắc phức tạp. Hắn nguyên bản còn muốn chờ nàng tỉnh táo lại, tìm một cơ hội đi thử nàng, nhìn xem nàng cùng muội muội mà mình sủng ái nhất đến tột cùng có quan hệ gì. Nhưng một hồi đại hỏa, thiêu hủy tất cả hy vọng. Hậu Thụy Phong cảm thấy trong lòng ẩn ẩn đau, không phải cái loại đau đớn bén nhọn này, mà là giống một con dao cùn bắt đầu cắt vào tim. Khi Hậu Uyển Tâm qua đời, Hậu Thụy Phong đã nếm tư vị đau mất thân nhân, nay vừa mới có một tia hy vọng tìm thấy muội muội, nhưng đối mặt với biển lửa hắn cảm thấy chính mình lại một lần nữa cảm nhận được tâm tình ngày đó.
Chiêu Hòa công chúa biết được tin tức khóc hôn mê bất tỉnh, Thái Hậu vì không cho ái nữ thấy cảnh đau thương, đưa nàng ra cung.
Trận đại hỏa này cháy ba ngày ba đêm. Khương Hằng liền đứng ở trước đám cháy, không chuyển mắt nhìn đại hỏa, đứng ba ngày ba đêm. Hắn hy vọng đột nhiên thấy thân ảnh thê tử cùng cháu gái của mình, thấy các nàng bình yên vô sự đi về phía mình.
Lửa còn không có tắt, Hậu Thụy Phong liền tiếp chỉ, lấy thân phận đặc sứ chạy tới Nam Cương. Hậu Thụy Phong hàng năm bôn ba bên ngoài, trước khi rời kinh thành đi biên giới, đặc biệt đi phần mộ tổ tiên Hậu gia dâng hương cho mẫu thân, muội muội.
Đứng tại trước bia mộ Hậu Uyển Tâm, Hậu Thụy Phong vuốt ve bia mộ, nhẹ nhàng nói: “Muội muội, ca đến xem muội, mấy năm nay ca luôn luôn ở biên giới đánh giặc, cũng chưa thể thăm muội, muội giận ca ca sao?”
Bia mộ Hậu Uyển Tâm quét tước thực sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi. Hậu Thụy Phong bình tĩnh nhìn chằm chằm tên muội muội, lòng trùng xuống, thở dài, nói: “Uyển Tâm, ca đi nhìn mẫu thân một cái.”
Mộ phu nhân An Quốc Công kiến tạo dựa theo quy cách hợp táng, chờ An Quốc Công sau khi trăm tuổi, vợ chồng hai người sẽ hợp táng ở đây. Hậu Thụy Phong bước chậm trên đường nhỏ, từng bước đi về phía bia mộ mẫu thân.
“Bẩm báo tướng quân, đây là báo cáo thuộc hạ điều tra, thỉnh tướng quân xem qua.” Thám tử thủ hạ của Hậu Thụy Phong hiệu suất cực cao. Mấy thám tử này dùng để điều tra quân tình tình báo của quân địch, bị Hậu Thụy Phong kêu đi điều tra bối cảnh, hành động của một phụ nữ khuê phòng, quả thực chính là đại tài tiểu dụng (lãng phí tài năng, tương đương câu dùng dao mổ trâu đi giết gà), chỉ qua hai ba ngày, đã đem mọi chuyện từ nhỏ đến lớn của Cố Vãn Tình điều tra rành mạch.
Hậu Thụy Phong tiếp nhận điệp giấy đó, nói: “Đi xuống đi.”
Rồi sau đó mở giấy ra, không chút để ý xem.Từ khi Cố Vãn Tình sinh ra đến khi trước xuất giá, đều không có gì khác lạ. Trong kết quả điều tra viết, Cố Vãn Tình xuất thân thứ nữ, thuở nhỏ không được sủng ái, nhát gan hiếu thuận, giống với mấy thứ nữ khuê các khác. Hậu Thụy Phong cau mày mở ra trang tiếp theo, bỗng nhiên một hàng chữ hấp dẫn chú ý của hắn.
Mặt trên viết, Cố Vãn Tình từng trượt chân rơi vào trong nước, bị ngộp nước, được người cứu lên hôn mê vài ngày mới tỉnh. Tỉnh lại tính tình có chút biến hóa, sáng sớm mỗi ngày có thói quen đánh quyền. Mà sau khi nàng tỉnh lại không lâu, từng một mình đi tìm mẹ đẻ Vưu thị, rồi sau đó Vưu thị lại đi gặp Cố lão gia, sau đó, liền định ra hôn sự cùng Khương thái phó.
Hậu Thụy Phong nhìn đi nhìn lại mấy dòng chữ này, cảm thấy thân mình phát lạnh từng đợt, hắn lại lật xem lại trang trước, nhìn kỹ thời gian Cố Vãn Tình bị hôn mê do ngộp nước, phát hiện ngày nàng tỉnh lại cùng thời gian muội muội Hậu Uyển Tâm của mình qua đời trùng hợp kinh người!
Nhất thời, tay Hậu Thụy Phong không thể ức chế run run.
“Chấn Quân đại tướng quân.”Một giọng nữ thanh thúy ở phía sau người vang lên. Hậu Thụy Phong xoay người, thấy một nữ tử mặc nam trang đứng ở phía sau, chỉ cách hắn một giang tay, thế nhưng không có phát giác có người tới gần, xem ra là phần điều tra đó nhiễu tâm của hắn dậy sóng to gió lớn.
“Ngươi là?” Hậu Thụy Phong nhíu mày, nhìn nữ tử này có chút quen mắt, lại nghĩ không ra gặp qua ở nơi nào.
“Tướng quân không nhớ rõ nô tì? Nô tì là Lưu Tam Nương, cha nô tì là Lưu A Ngưu– gã sai vặt hồi môn của phu nhân, nay nô tì cùng với cha đang thủ mộ cho phu nhân cùng đại tiểu thư.” Lưu Tam Nương nhìn Hậu Thụy Phong, nhẹ nhàng nói: “Tướng quân, Tam Nương có chút chuyện muốn báo cho tướng quân, thỉnh tướng quân dời bước.”
Mẹ Chồng Trọng Sinh Vs Nàng Dâu Xuyên Qua - Chapter 57
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Xe ngựa Khương phủ một đường chạy tới hoàng cung, mới được một nửa đường, trời bên ngoài bỗng thay đổi. Thái dương ấm áp bị mây đen không biết theo cái gì bay tới che mất. Mây đen che khuất, cuồng phong gào thét đầy trời, chỉ một thoáng cát bay đá chạy, nơi nơi đều lá khô bị cuồng phong cuốn bay cuồn cuộn, đập vào bên ngoài xe ngựa.
Khương Huệ Như vén rèm lên nhìn, bị bên ngoài làm hoảng sợ, hôm nay trời vừa mới sáng, như thế nào liền giống như vào đêm? Nguyên Bảo ở trong lòng Khương Huệ Như cũng trở nên khác thường, lạnh run tránh ở trong lòng Khương Huệ Như.
Bỗng nhiên, bên ngoài oanh một tiếng, là sét đánh! Đông lôi cuồn cuộn, thật là quỷ dị. Đang cưỡi ngựa bên ngoài xe ngựa, Hoắc Hi Thần nhanh chóng thúc ngựa đi đến bên cạnh xe, nói với Khương Huệ Như đang ở bên trong: “Muội chớ sợ, chỉ là sét đánh, chỉ một chén trà nhỏ nữa liền tiến cung.”
Khương Huệ Như gật gật đầu, lại đem Nguyên Bảo trong lòng ôm càng chặt, nói: “Đa tạ Hoắc ca ca quan tâm, Huệ Như hiểu được.”
Xe ngựa chạy tới cửa cung, chuyển bài tử, lại chạy vào nội cung, thay đổi kiệu mềm. Khương Huệ Như ôm Nguyên Bảo, ngồi ở trong kiệu mềm, nhìn bầu trời bên ngoài.Vốn là một ngày đầy nắng sớm, hoàn toàn bị mây đen che đậy đầy trời, ngay cả một tia nắng đều không thấy. Chung quanh cuồng phong gào thét, thỉnh thoảng có tiếng sấm truyền đến. Khương Huệ Như hướng lên góc trời nhìn liếc mắt một cái, thấy tia chớp sáng ngời, như đem mây đen xé mở một cái lỗ hổng.
Hôm nay, đột nhiên trở nên quỷ dị dọa người.
Đi tới tẩm cung của Thái Hậu, Khương Huệ Như làm cho Hoắc Hi Thần ôm Nguyên Bảo, chính mình đầu tiên là đi về phía Hoàng Thượng Thái Hậu thỉnh an. Thái Hậu nhìn thấy vẻ mặt Khương Huệ Như tiều tụy, ánh mắt bị sưng chưa tiêu. Khương Huệ Như nóng lòng nghĩ tới an nguy của đại bá mẫu, sốt ruột ngay cả cấp bậc lễ nghĩa đều ra sai lầm. Khương Huệ Như là tiểu thư khuê các, từ nhỏ cấp bậc lễ nghĩa đều là lão ma ma trong cung đi ra ngoài giáo, nếu trong lòng không loạn như ma, thật tình nhớ tới an nguy của đại bá mẫu nàng, lại làm sao có thể ở trước mặt hoàng đế, Thái Hậu phạm lỗi?
Cho nên Thái Hậu liếc mắt một cái liền nhìn ra, đó là một cô nương thật tình, là thật sự vướng bận Bình Thân vương phi, so với Hậu Uyển Vân trong ngoài không đồng nhất, tiểu nhân dối trá đó đáng yêu hơn. Vì thế Thái Hậu đối với Khương Huệ Như cũng thân thiết hơn ba phần, biết trong lòng nàng sốt ruột, liền an bài nàng đi vào xem Cố Vãn Tình.
Hoắc Hi Thần ôm Nguyên Bảo ở bên ngoài chính điện tẩm cung chờ một lúc, nhìn thấy Khương Huệ Như đi ra, nhanh chóng cùng nàng đi tới thiên điện chỗ Cố Vãn Tình. Trên đường gặp Hậu Thụy Phong đang tuần tra, Hậu Thụy Phong liếc mắt một cái liền nhận ra tiểu hồ ly đại tiểu thư Khương gia ôm trong lòng chính là Nguyên Bảo.
Nguyên Bảo là sủng vật Hậu Uyển Vân nuôi, trong thường ngày lại thân cận cùng Hậu Uyển Tâm nhất. Nếu đặt ở ngày thường, Hậu Thụy Phong thấy Nguyên Bảo tám phần sẽ không nghĩ nhiều, nhưng hiện tại cũng không giống. Hậu Thụy Phong ở ngoài điện tuần tra một đêm, cũng cân nhắc một đêm. Hậu Thụy Phong chắc chắc kiếm pháp gia truyền của Hậu gia chỉ có ba người An Quốc Công, chính mình, muội muội Hậu Uyển Tâm mới biết. Mà căn cứ Hậu Thụy Phong biết, vị Bình Thân vương phi này trước khi lấy chồng cũng không quen biết muội muội Hậu Uyển Tâm của mình, càng không có cơ hội đi học kiếm pháp gia truyền của Hậu gia. Mà khi Hậu Thụy Phong suy đi nghĩ lại, kiếm pháp kia một chiêu nhất thức, tuyệt đối là kiếm pháp nhà mình không thể nghi ngờ. Mà thói quen sử dụng kiếm pháp của Bình Thân vương phi, cũng tương tự kinh người cùng muội muội Hậu Uyển Tâm của mình.
Hậu Thụy Phong quanh năm hành quân, vào Nam ra Bắc, tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng rất có kiến thức. Mấy năm trước hắn liền nghe nói qua Nam Cương có một loại bí thuật, tên là thuật di hồn (thuật đổi hồn), có thể đem linh hồn của một người chuyển vào trong thân thể một người khác. Thuật di hồn tuy rằng chỉ là một truyền thuyết, cũng không có người thực sự chính mắt gặp qua, nhưng Hậu Thụy Phong cho rằng, thuật di hồn đều không phải là tin đồn vô căn cứ. Vì thế đột nhiên trong đầu Hậu Thụy Phong toát ra một ý niệm lớn mật không thể tưởng tượng: chẳng lẽ là có người dùng thuật di hồn, đem linh hồn muội muội Hậu Uyển Tâm của mình chuyển vào trong thân thể Bình Thân vương phi Cố Vãn Tình?
Trên đầu mây đen che kín, đông lôi cuồn cuộn, Hậu Thụy Phong bị một ý niệm trong đầu của chính hắn kinh ra một thân mồ hôi lạnh. Hắn vội vàng kêu thủ hạ tâm phúc của mình đến, mệnh lệnh hắn tức khắc đi bí mật điều tra chi tiết vị Bình Thân vương phi kia, nhìn xem nàng đều đã làm gì, tiếp xúc qua người nào, trải qua chuyện gì.
Khương Huệ Như ôm Nguyên Bảo, cùng Hậu Thụy Phong gặp thoáng qua, sau khi đơn giản hành lễ, liền cùng Hoắc Hi Thần vào thiên điện tẩm cung.
Trong tẩm cung im ắng, bọn thị nữ trong cung im lặng đứng, ngay cả tiếng hít thở đều nghe không thấy. Chiêu Hòa công chúa thủ cả một đêm, hơn nữa lại chấn kinh quá độ, đến buổi sáng rốt cục chống đỡ không được, bị Thái Hậu khuyên đi nghỉ ngơi. Hoàng đế tới thăm qua, phải đi chỗ Thái Hậu, thương nghị việc Nam Cương.
Các cung nữ đều ở gian bên ngoài thủ, Khương Huệ Như nhẹ tay nhẹ chân vào tẩm cung, xốc bức rèm che lên rồi đi vào, thấy một bóng dáng quen thuộc ngồi ở bên giường, một tay nắm tay người trên giường, nhìn không chuyển mắt, nhìn chằm chằm gương mặt tái nhợt đó.
Khương thái phó Khương Hằng luôn luôn tiêu sái tuấn dật, nay chật vật tiều tụy. Khương Huệ Như chưa bao giờ gặp qua đại bá như thế này, liền ngay cả khi vài thê tử trước của đại bá qua đời, đại bá tuy rằng bi thống, lại cũng không có thất thố thành như vậy.
“Đại bá, Huệ Như đến đây.”Khương Huệ Như đi qua, nhẹ nhàng gọi một câu.
Khương Hằng tựa hồ như không có nghe, ánh mắt không nháy mắt nhìn thê tử của chính mình, cũng không quay đầu lại. Khương Huệ Như đi đến bên giường, thấy rõ bộ dáng Cố Vãn Tình, nước mắt lập tức bùng lên, nàng ghé vào bên giường nhịn không được lại ô ô khóc lên, nức nở nói: “Đại bá mẫu, ngày hôm qua khi người tiến cung vẫn còn khỏe mạnh, như thế nào liền… Ô ô ô, đại bá mẫu, Huệ Như đến xem người, người mau tỉnh lại đi. Người xem đại bá rất thương tâm, người mau mở mắt nhìn một cái a…”
Nguyên Bảo trong lòng Khương Huệ Như nhân cơ hội từ trong lòng nàng nhảy ra, lẻn đến trên giường. Khương Hằng thấy Nguyên Bảo, hắn biết trong thường ngày Cố Vãn Tình thích tiểu hồ li này, nhưng lại sợ Nguyên Bảo không cẩn thận bị thương Cố Vãn Tình, liền vươn tay ra muốn túm Nguyên Bảo lại.
Nguyên Bảo linh hoạt tránh được tay Khương Hằng, dưới chân nhẹ nhàng đi dọc theo chăn, một chút cũng chưa giẫm vào Cố Vãn Tình. Khương Hằng xem Nguyên Bảo có linh tính như vậy, cũng liền thu tay về không quản nó.
Bên ngoài tiếng sấm càng ngày càng vang, nghe âm thanh, lôi vẫn ở rất xa, nhưng lúc này lại giống như ngay trên đỉnh đầu.Ngoài cửa sổ gió càng ngày càng lớn, làm như muốn đem toàn bộ cung điện đều cuốn hết đi. Bầu trời bắt đầu thường xuyên xuất hiện tia chớp, dữ tợn vạch mây đen, có vẻ âm trầm đáng sợ.
Khương Hằng nghe tiếng sấm, nhìn xem thiên tượng bên ngoài. Hôm nay giống ngày đại hung, nếu không có cao nhân muốn độ kiếp, chính là có tai hoạ muốn phát sinh. Nhìn nhìn lại thê tử của mình bị thương thành như vậy, Khương Hằng tâm loạn như ma, có loại dự cảm ẩn ẩn điềm xấu.
“Khương đại nhân, Hoàng Thượng cùng Thái Hậu thỉnh đại nhân qua.” Ngoài cửa tiến vào một vị cung nữ, nhẹ giọng thông báo.
Khương Hằng thở dài, Hoàng Thượng nhất định là muốn cùng hắn thương lượng cụ thể chi tiết chuyện Nam Cương. Tuy hắn muốn trông coi thê tử của mình, nhưng là hoàng mệnh nan vi, không thể không đi.
Khương Huệ Như nói: “Đại bá, người mau đi đi, nơi này có Huệ Như săn sóc, còn có Hoắc ca ca đã ở, đại bá mẫu không có việc gì.”
Khương Hằng đứng dậy, gật gật đầu, lại tỉ mỉ nhìn thê tử của mình một lần, được cung nữ dẫn đi ra ngoài.
Khương Hằng đi rồi, Hoắc Hi Thần tiến lên, lại bắt mạch cho Cố Vãn Tình. Khương Huệ Như vội vàng hỏi: “Hoắc ca ca, đại bá mẫu của muội thế nào?”
Hoắc Hi Thần nhíu mày nói: “Theo lý mà nói, theo mạch tượng của vương phi, tính mạng đã không sao, lại dùng dược, không thể còn hôn mê a, thật sự là kỳ quái.”
Khương Huệ Như lau nước mắt, khóc nói: “Huynh không phải thần y sao, huynh mau làm cho đại bá mẫu tỉnh lại đi!”
Hoắc Hi Thần cười khổ, hắn là đại phu, cũng không phải thần tiên.
Thừa dịp lúc hai người nói chuyện, Nguyên Bảo đã đi vòng quanh thân mình Cố Vãn Tình vài vòng, rồi sau đó nằm xuống bỗng nhiên thân mình nhảy lên, ngồi trên ngực Cố Vãn Tình, ánh mắt còn thật sự nhìn chằm chằm Cố Vãn Tình.
“Ai nha, Nguyên Bảo em làm cái gì! Mau xuống dưới!” Khương Huệ Như vừa thấy Nguyên Bảo ngồi trên ngực đại bá mẫu, sợ Nguyên Bảo đè nàng, nhanh chóng đi qua muốn bắt Nguyên Bảo lại.
“Đừng nhúc nhích!”
“Cái gì đừng nhúc nhích! Hoắc ca ca, Nguyên Bảo nếu làm bị thương đại bá mẫu thì như thế nào… làm?” Một chữ ‘làm’ Khương Huệ Như còn chưa nói ra miệng, đột nhiên ý thức được, mới vừa rồi câu “Đừng nhúc nhích” kia cũng không phải xuất ra từ miệng Hoắc Hi Thần. Hoắc Hi Thần rõ ràng là đứng ở phía sau mình, nhưng giọng nói đó là từ trên giường truyền đến!
Trên giường trừ bỏ Cố Vãn Tình nằm hôn mê bất tỉnh như cũ, liền chỉ có một vật còn sống —— Nguyên Bảo.
Không đợi Khương Huệ Như phục hồi tinh thần lại, bỗng nhiên có một tiếng nổ, một tiếng sấm rền nổ tung ở trên không trung ngay đầu thiên điện tẩm cung, rồi sau đó tia chớp sáng ngời từ trên cao thẳng tắp bổ xuống dưới, hướng tới thiên điện tẩm cung của Thái Hậu mà bổ xuống.
Điện lưu cực đại nháy mắt liền làm cho nóc nhà thủng một lỗ to, toàn bộ thiên điện lâm vào một mảnh biển lửa luyện ngục. Khương Huệ Như còn không có phản ứng lại ở đây đang phát sinh chuyện gì, liền thấy chung quanh đều bắt đầu cháy. Lửa lan tràn cực nhanh, ngọn lửa tham lam liếm hết thảy chung quanh, qua một lát, sẽ cháy tới đây.
“A! Đi lấy nước!” Khương Huệ Như kinh hoảng kêu to lên. Hoắc Hi Thần cũng chưa bao giờ gặp qua cảnh tượng quỷ dị như vậy, hắn vội vàng tiến lên, cầm lấy cánh tay Khương Huệ Như, nói: “Nơi này nguy hiểm, phòng ở sắp sụp, mau đi ra!”
“Đại bá mẫu, Nguyên Bảo!” Khương Huệ Nhưở trong nguy hiểm còn không quên đại bá mẫu của nàng.
“Huệ Như đừng sợ, huynh ôm vương phi, muội mang theo Nguyên Bảo, muội đi theo huynh, chúng ta lao ra đi!” Hoắc Hi Thần kiên định nói.
“Được!” Khương Huệ Như không biết lấy dũng khí ở đâu, đột nhiên không cảm thấy sợ nữa.
Hai người bọn họ liền chạy lại bên giường Cố Vãn Tình, Hoắc Hi Thần nhanh chóng cúi người ôm lấy Cố Vãn Tình, mà Khương Huệ Như vươn tay ôm Nguyên Bảo.
Ngay tại lúc hai người bọn họ đụng tới Cố Vãn Tình, trong mắt Nguyên Bảo hiện lên bạch quang. Hai người cảm thấy trước mắt một mảnh trắng xoá, giống như lọt vào một vòng xoáy lớn, cuốn theo mọi người vào bên trong…
Khương phủ, mây đen che kín mặt trời, mỗi người đều tránh ở trong phòng chính mình, dị tượng khác thường này làm cho cảm thấy sợ hãi, ai cũng không có chú ý tới đại thiếu phu nhân Khương gia Hậu Uyển Vân không thấy.
Hậu Uyển Vân trong thường ngày liền thấy mèo con Khương Huệ Như nuôi không vừa mắt, nhưng bất đắc dĩ có Cố Vãn Tình tọa trấn trong nhà, Khương Huệ Như tiểu thư khuê các cả ngày đại môn không ra nhị môn không tới, liền ôm mèo con chơi đùa, Hậu Uyển Vân muốn xuống tay đều không có cơ hội. Nay Cố Vãn Tình trọng thương hôn mê ở trong cung, Khương Huệ Như cũng vào cung, mèo con liền rơi vào tay.
Hậu Uyển Vân ở trong cung bị tức giận, vừa vặn lửa giận không chỗ phát tiết, liền thừa dịp này, dùng đồ ăn ngon dụ dỗ mèo con, bắt được mèo con. Lại sợ bị người nhìn thấy, đem mèo con mang vào một chỗ nàng ta cho rằng tuyệt đối an toàn, không có người phát hiện—— nhà trọ trong không gian tùy thân của nàng ta.
Trong nhà trọ kiếp trước của Hậu Uyển Vân có trọn bộ thiết bị quay phim, có thể cho nàng ta quay về nghề cũ, cảm thụ khoái cảm hành hạ mèo, giết mèo. Cho nên mèo con đáng thương cứ như vậy không biết chuyện bị mang vào theo, còn tưởng rằng có thể ăn mỹ vị, ai biết chờ đợi nó là ống kính quay tốt nhất, còn có ma trảo của Hậu Uyển Vân.
“Đồ mèo chết tiệt! Bóp chết mày!” Hậu Uyển Vân siết cổ mèo con, cười dữ tợn nhìn vào ống kính quay. (Lk: má, con này bị biến thái thật!)
Mèo con bị siết cổ khó chịu, kêu gào khàn cả giọng, tứ chi thân thể không ngừng vặn vẹo giãy dụa, lại càng làm cho Hậu Uyển Vân cảm thấy vui vẻ khi khi dễ con thú nhỏ.
“Đi tìm chết đi!” Hậu Uyển Vân vặn vẹo cười ha ha, trên tay đang muốn ra sức bóp chết mèo con, bỗng nhiên trong không gian trào ra một lực cường đại mà quỷ dị, đem nàng ta bắn ra không gian.
“A!” Hậu Uyển Vân bị bắn ra không gian, ngã trên nền nhà trong gian phòng của nàng ta.Mèo con cũng bị bắn đi ra, lượm được một mạng, nhanh chóng chạy mất, nhanh như chớp không bóng dáng.
“Ồ, đây là có chuyện gì?” Hậu Uyển Vân chưa bao giờ gặp qua tình huống này của không gian, vội vàng ngưng tụ tâm thần, cố tiến vào trong không gian tìm nguyên nhân. Nhưng nàng ta lại phát hiện, nàng ta thế nhưng không cảm ứng được sự tồn tại của không gian, không thể tiến vào!
Nay thật vất vả không gian mới tiến hóa, thành nhà trọ hiện đại của nàng ta, có rất nhiều bộ sách cùng với dụng cụ chữa bệnh, dược phẩm, còn có một phòng thí nghiệm y học nhỏ hiện đại nhất mà ba ba phượng hoàng nam của nàng ta chuẩn bị cho nàng ta. Còn có rất nhiều thứ cực kỳ trân quý đối với cổ đại lạc hậu, liền chỉ là một cái chén thủy tinh bình thường mang ra đi bán, đều vô giá. Không gian này nếu không có, quả thực chính là một quả bom ở trong lòng Hậu Uyển Vân!
Không gian xảy ra vấn đề, phản ứng đầu tiên của Hậu Uyển Vân chính là đi tìm Nguyên Bảo. Nhưng nàng ta tìm khắp viện, nàng ta hoảng sợ phát hiện, Nguyên Bảo không thấy!
“Không gian đâu, không gian của ta đâu? Nguyên Bảo! Ngươi, đồ súc sinh chết tiệt!” Hậu Uyển Vân hét to, mắt choáng váng, đặt mông ngồi dưới đất.
Một giấc mộng không dứt, Khương Huệ Như từ cảnh trong mơ tỉnh lại, mơ mơ màng màng dụi dụi mắt. Nàng nhớ rõ nàng đang ở tẩm cung của Thái Hậu chiếu cố đại bá mẫu, sau đó có sấm đánh trúng nóc nhà, khiến cho đại hỏa, nàng không phải cùng với Hoắc Hi Thần mang theo đại bá mẫu cùng Nguyên Bảo chạy trối chết sao? Chẳng lẽ đều là nằm mơ?
Khương Huệ Như nhìn quanh bốn phía, nàng phát hiện nàng xuất hiện ở một chỗ rất kỳ quái, như là một cái phòng, nhưng bên trong bài trí nàng chưa từng có gặp qua.
“Hoắc ca ca, mau tỉnh lại!” May mắn bên cạnh Hoắc Hi Thần còn sống, Khương Huệ Như lắc tỉnh Hoắc Hi Thần. Hoắc Hi Thần cũng là mơ mơ màng màng, hai người có chút tò mò lại có chút sợ hãi đánh giá hết thảy chung quanh.
Nơi này thoạt nhìn giống như cái giường, còn có màu sắc kỳ quái giống cái bàn. Trên bàn đó còn có khoanh tròn màu đen, trong khoanh tròn đen lóe sáng, có văn tự kỳ quái, nhưng nhìn kỹ lại không giống chữ mà bọn họ biết. Chữ này đều là thiếu cánh tay thiếu chân.(chữ giản thể)
Phía trước khoanh tròn đen đó, còn có một khối hình chữ nhật màu đen, mặt trên có rất nhiều nút bấm nổi lên, in ký hiệu kỳ quái. Khương Huệ Như nhìn chằm chằm cái này nửa ngày, sau đó ấn một cái nút trên khối hình chữ nhật màu đen, vòng tròn trên bàn đột nhiên phát ra âm thanh, vang lên một đoạn âm nhạc.
“A a a a a có quỷ a!!” Khương Huệ Như bị dọa che mắt lui về phía sau vài bước, bất chấp tất cả, lập tức nhào vào trong ngực Hoắc Hi Thần.
Hoắc Hi Thần đối với chỗ xa lạ lại kỳ quái này cũng mang vài phần sợ hãi, bất quá lúc này có mỹ nhân trong ngực, hắn cũng liền cố lấy dũng khí, an ủi Khương Huệ Như.
Khó khăn đem Khương Huệ Như trấn an xong, Khương Huệ Như vội la lên: “Đúng rồi, đại bá mẫu đâu? Nguyên Bảo đâu?” Rồi sau đó đứng lên hô to: “Đại bá mẫu, Nguyên Bảo, các người ở đâu?”
Bỗng nhiên, cửa gian phòng mở, một cục tuyết nhỏ chạy vào, nhào vào trong lòng Khương Huệ Như.
“Là Nguyên Bảo! Nguyên Bảo em không có việc gì là tốt rồi, làm tỷ lo lắng muốn chết!” Khương Huệ Như ôm Nguyên Bảo ô ô khóc lên, đã hoàn toàn quên chuyện mới vừa có người nói “Đừng nhúc nhích”, càng không có chú ý tới, lúc này sau mông Nguyên Bảo thêm một cái đuôi lông xù, thành hai cái đuôi!
“Ngô, thật chặt, mau buông tay!” Một giọng nói bé trai non nớt từ trong lòng Khương Huệ Như truyền đến, Khương Huệ Như sợ tới mức rùng mình một cái, đem Nguyên Bảo trong lòng ném ra ngoài. Nguyên Bảo nhanh nhẹn nhảy lên cái bàn, tao nhã ngồi trên bàn, lông rung rung, ngoắc ngoắc hai đuôi chỉnh tề lên trên bàn, khuôn mặt nhỏ nhắn xù lông nghiêm túc nhìn hai người đang trợn mắt, há hốc mồm, nghiêm mặt nói: “Đồ loài người ngu xuẩn! Mi muốn bóp chết hồ ly vĩ đại nhất Thanh Khâu quốc sao?”
Lúc này, liền ngay cả Hoắc Hi Thần đều cảm thấy chính mình muốn ngất đi thôi.