Hậu Thụy Phong bình tĩnh nhìn nàng, gương mặt của cô nương trước mắt là thần sắc có bệnh, yếu đuối, đó là thứ muội Hậu Uyển Vân nổi danh hiếu thuận cùng tài tình.
“Vân Nhi, huynh muội chúng ta hồi lâu chưa nói chuyện, ca cũng có rất nhiều chuyện muốn nói với muội.” Hậu Thụy Phong mân môi.
“Ca ca, như thế nào không thấy mẫu thân?” Hậu Uyển Vân cố ý hỏi, nàng ta xác định không có người của Cố Vãn Tình ở đây, mới mở miệng nói.
“Vương phi thân mình có bệnh nhẹ, nói là vừa uống thuốc đổ đầy mồ hôi, phải chờ mồ hôi tan mới được xuất môn, phỏng chừng phải qua một hồi lâu mới có thể lại đây. Là ca ca đến đường đột, phải chờ ở đây cũng không sao.” Hậu Thụy Phong nói.
Hậu Uyển Vân nghĩ đến ca ca không lý do lừa mình, hắn đã nói như vậy, thì nhất định là Cố Vãn Tình nhất thời nửa buổi tới không được, không thể đãi khách, cho nên mới kêu chính mình tới đây trước, không thể chậm trễ Hậu Thụy Phong. Chuyện này cũng cho nàng ta cơ hội cáo trạng tố khổ, thật sự là trời ban cơ hội.
Hậu Uyển Vân đi qua ngồi xuống, Tích Xuân đỡ nàng ta. Ánh mắt Hậu Thụy Phong nhìn lướt qua trên người Tích Xuân, làm như lơ đãng thuận miệng hỏi: “Vân Nhi, nha hoàn này nhìn lạ mặt, là nha hoàn Khương phủ sao?”
Hậu Uyển Vân nhìn lướt qua Tích Xuân, nói: “Ca, đây là người Hậu gia chúng ta, nha hoàn hồi môn mà muội mang đến. Ca hàng năm ở trong quân, thời điểm Tích Xuân vào Hậu phủ, ca ca còn ở biên quan, cho nên nhìn lạ mặt không biết.”
Hậu Thụy Phong ‘à’ một tiếng, lại thuận miệng hỏi Tích Xuân một ít chuyện có liên quan cuộc sống hằng ngày của Hậu Uyển Vân, như là ngày thường khẩu vị như thế nào, tinh thần như thế nào, các vấn đề linh tinh, lại tiện thể hỏi Tích Xuân ở bên người Hậu Uyển Vân hầu hạ bao lâu linh tinh. Tích Xuân đều lần lượt đáp, Hậu Thụy Phong lại dặn Tích Xuân cẩn thận hầu hạ Hậu Uyển Vân.
Hậu Uyển Vân nghe huynh trưởng hỏi rất kỹ sinh hoạt thường ngày của mình, trong lời nói đều là quan tâm, cảm thấy Hậu Thụy Phong đối với chính mình thật sự rất là quan tâm. Trong lòng Hậu Thụy Phong thì đang nghĩ: Lưu Tam Nương không nói dối, nàng thật sự ở bên cạnh Hậu Uyển Vân làm đại nha hoàn bên người hầu hạ hồi lâu, đối với áo cơm sinh hoạt thường ngày của Hậu Uyển Vân đều hiểu biết nhất thanh nhị sở.
Hậu Thụy Phong lại nói: “Vân Nhi, ca nhớ rõ muội tựa hồ dẫn theo bốn năm nha hoàn hồi môn mà, như thế nào liền chỉ có một mình Tích Xuân đi theo muội, những người khác đâu?”
Đôi mi thanh tú của Hậu Uyển Vân hơi nhíu, trong mắt lập tức bịt kín một tầng hơi nước. Tìm cái cớ đuổi Tích Xuân đi, đợi cho trong phòng chỉ còn hai người nàng ta cùng Hậu Thụy Phong, mới cầm khăn xoa xoa hơi nước nơi khóe mắt, nói: “Ca, nha hoàn hồi môn của muội, đều bị mẹ chồng đuổi đi… Vân Nhi vô dụng, ngay cả nha hoàn hồi môn đều không bảo vệ được…”
“Hả? Nhưng lại có chuyện như vậy?” Hậu Thụy Phong làm ra bộ dáng giật mình, nói: “Vài nha hoàn đó làm sao vậy? Có phải phạm vào quy củ vương phủ hay không?”
Hậu Uyển Vân lắc đầu, vẻ mặt đau khổ bất đắc dĩ, nói: “Các nàng không làm sai cái gì, cái sai duy nhất, là theo muội – chủ tử vô dụng này…” Dứt lời, Hậu Uyển Vân cúi đầu, ô ô khóc lên.
Hậu Thụy Phong rất nhanh nắm bàn tay lại, một quyền nện ở trên bàn, mặt có vẻ giận dữ, nói: “Đó là nha hoàn hồi môn của muội, muội không mở miệng, ai dám đuổi các nàng?”
Hậu Uyển Vân lắc đầu, thở dài, nói: “Ca, ca đừng tức giận. Khương gia người ta là trăm năm thế gia, Vân Nhi có thể gả vào, là trèo cao lắm rồi. Vân Nhi lại là thứ xuất, tuy treo cái danh đích tiểu thư, nhưng vẫn làm cho nhà người ta xem thường… Vân Nhi chịu chút ủy khuất, cũng không có gì, đơn giản là mấy chuyện bực mình thôi, chính là đáng thương vài nha hoàn, đối với Vân Nhi trung thành và tận tâm, vẫn hầu hạ rất tốt, lại… Ai, là Vân Nhi vô dụng.”
Hậu Thụy Phong đứng lên, đi qua đi lại, một bộ dáng tức giận phi thường, nói: “Vân Nhi, muội nói cái gì vậy? Hậu gia chúng ta tuy rằng không bằng Khương gia kéo dài trăm năm, nhưng cũng là người có uy tín danh dự ở trước mặt thánh thượng! Cái gì trèo cao hay không cao, ca liền không thích nghe lời này! Phụ tử Hậu gia chúng ta bên ngoài vào sinh ra tử, bảo vệ quốc gia, lại để nữ nhi của mình nhận hết ủy khuất, nói cái gì mấy chuyện bực mình! Này còn giống cái dạng gì!”
Hậu Uyển Vân oa một tiếng khóc ra, nắm tay áo Hậu Thụy Phong, nói: “Ca, ca trăm ngàn đừng đi tìm mẹ chồng muội! Nếu để bà ấy biết, cuộc sống của Vân Nhi càng sẽ khổ sở! Nay bên người Vân Nhi đều là người của mẹ chồng, ban ngày ban đêm đều là cơ sở ngầm, làm Vân Nhi ăn cũng không yên ngủ cũng không ổn… Ca, ca biết tính tình của Vân Nhi mà, tuyệt đối sẽ không làm ra việc có tổn hại tới danh dự Hậu gia, từ lúc Vân Nhi gả vào Khương gia, vẫn cẩn trọng hầu hạ mẹ chồng, hầu hạ phu quân, cũng không dám chậm trễ. Nhưng mẹ chồng là tiểu thư quan văn, thư hương dòng dõi, lại không thích Vân Nhi, cảm thấy Hậu gia chúng ta dòng dõi không bằng Khương gia, lại xuất thân là võ tướng, là Vân Nhi trèo cao Khương gia, cho nên vẫn làm khó dễ. Vân Nhi mỗi ngày phụng dưỡng, tận tâm tận lực, nhưng lại không làm cho mẹ chồng vui mừng. Mẹ chồng thường ngày đối với Vân Nhi động tay đánh chửi, chuyện này Vân Nhi cũng đều chịu, dù sao đó là mẹ chồng muội, bà ấy muốn đánh muốn chửi, Vân Nhi không một câu oán hận. Ca, Vân Nhi không muốn ca biết được chuyện này, ca là người làm chuyện đại sự, không thể vì Vân Nhi phân tâm. Nhưng nay, Vân Nhi cũng không thể không nói, bởi vì nếu không nói, Vân Nhi chỉ sợ cũng phải chết ở Khương gia!”
An Quốc Công xuất thân không cao, bằng vào quân công cùng thực lực đi cho tới bây giờ, đây là chuyện thực mọi người đều biết. Nhưng Thiên triều luôn luôn trọng văn khinh võ, khó tránh khỏi có vài quan văn thanh cao nói ít lời chua cay, khinh thường Hậu gia xuất thân võ tướng, Hậu Thụy Phong cho rằng chính mình cùng phụ thân là bắt đầu bằng chính sức của mình, vào sinh ra tử mới được hết thảy tới hôm nay, so với vài quan văn chỉ biết thông minh mạnh gấp trăm lần, cho nên luôn luôn đối với ngôn luận này phi thường không thích. Nay Hậu Uyển Vân cố ý đem lời này nói ra, nói trong nói ngoài đều nói Cố Vãn Tình xem thường Hậu gia. Dứt lời, tay áo Hậu Uyển Vân rớt ra, lộ ra cánh tay quấn đầy băng vải. Vốn vết thương nơi cánh tay đã sớm kế vảy, nhưng Hậu Uyển Vân cố ý dùng sức xé một chút miệng vết thương, lại vạch miệng vết ra một ít, máu thấm qua băng vải, nhìn có chút đáng sợ.
“Này! Đây là Vương phi làm?” Hậu Thụy Phong lớn tiếng hỏi.
Hậu Uyển Vân đáng thương lắc đầu, nói: “Không, ca, ca hiểu lầm, đây là ý của Vân Nhi. Mẹ chồng bị bệnh, Vân Nhi nghe đại phu nói lấy thịt người làm thuốc dẫn là tốt nhất, vì làm cho mẹ chồng sớm ngày khang phục, Vân Nhi tự cắt. Vân Nhi chỉ cầu gia hòa mọi sự hưng, hy vọng mẹ chồng có thể nhận Vân Nhi, cho nên Vân Nhi cắt miếng thịt, chịu chút ủy khuất, lại tính cái gì đâu? Ca yên tâm, Vân Nhi sẽ không quăng thể diện Hậu phủ chúng ta! Không làm cho người ta nói Hậu gia ta không đúng. Nhưng mẹ chồng vẫn không hài lòng, nương chuyện di nương trong phòng muội khó sinh, đem bọn nha hoàn hồi môn của Vân Nhi đều đuổi đi. Nay Vân Nhi một mình ở Khương gia, không chỗ dựa vào…”
Vẻ mặt Hậu Uyển Vân đau khổ, nói: “Ca, không nói gạt ca, từ lúc muội gả vào Khương gia, ẩm thực sinh hoạt thường ngày đều từ mẹ chồng khống chế. Không biết vì sao bà ấy lại hạ dược muội, nay muội đã không thể sinh dục… Ca, Vân Nhi rất khổ! Vân Nhi rất khổ a!”
Nếu trước đó không biết mấy hành động của nàng ta, lấy tính tình Hậu Thụy Phong, nhất định sẽ đập bàn đứng lên, đòi công đạo cho muội muội của mình. Nhưng thực bất hạnh, Hậu Thụy Phong sớm biết hết nội tình, cho nên lúc này, hắn làm ra vẻ phi thường phẫn nộ, cắn răng, nói: “Muội nhường nhịn mọi cách, bọn họ quả thực khinh người quá đáng! Hậu gia chúng ta há là hạng người để người ta khi dễ sao? Ca chắc chắn báo cho phụ thân, có Hậu gia làm chỗ dựa cho muội!”
Hậu Uyển Vân ô ô khóc, nàng ta muốn chính là một câu này. Còn cụ thể làm như thế nào, Hậu Thụy Phong tự nhiên sẽ thay mình nghĩ, thay mình làm, Hậu Uyển Vân nàng ta chỉ cần ở phía sau nhìn xem diễn là được rồi, dù sao có hai người Hậu Thụy Phong cùng An Quốc Công làm đầu thương cho nàng ta sử dụng. Phụ tử Hậu gia quân công rất lớn, chỉ cần ở Khương gia ồn ào như vậy, Khương gia cũng không dám lại khó xử nàng ta. Đến lúc đó làm cho Hậu Thụy Phong từ trong quân chọn vài thị nữ được huấn luyện có võ nghệ tới hầu hạ bảo hộ chính mình.
Lúc trước Hậu Uyển Vân chịu thiệt liền chịu thiệt vì phụ huynh đều ở biên quan, mẹ cả cùng đích tỷ nhà mẹ đẻ lại qua đời, phụ huynh tuy rằng quyền cao chức trọng, nhưng nước xa không cứu được lửa gần. Nay phụ huynh hồi kinh, thăng quan tiến tước, Hậu gia ở thời kì cường thịnh, Hậu Uyển Vân mất hứng một cái là có thể về nhà mẹ đẻ tố khổ cáo trạng, tìm phụ huynh làm chỗ dựa, không còn tứ cố vô thân như trước đó. Nhà mẹ đẻ có thế lực, rốt cục có thể từ từ lợi dụng.
Hậu Thụy Phong trấn an muội muội đang khóc một hồi, lại đồng ý tự mình chọn người tin cậy đưa vào Khương gia để hầu hạ nàng ta, còn nói thỉnh danh y đến chẩn trị bệnh vô sinh của nàng ta. Hậu Uyển Vân chuyển biến tốt ngay, dùng khăn lau lệ, lại đoán tâm tư Hậu Thụy Phong rất dễ tin người.
Huynh muội hai người nói một hồi, bên ngoài có nha hoàn báo lại: “Chấn Quân đại tướng quân, đại phu nhân kêu nô tỳ đến bẩm báo tướng quân một tiếng, mới vừa rồi đại phu nhân mới chuẩn bị xuất môn, đầu lại choáng váng, nói tướng quân lại chờ một lát.”
Vẻ mặt Hậu Thụy Phong không hờn giận, vẫy vẫy tay đuổi nha hoàn, nói với Hậu Uyển Vân: “Khương gia không phải được xưng trăm năm thế gia, chú ý quy củ nhất, đây là đạo đãi khách của Khương gia sao?”
Hậu Uyển Vân đi theo mượn đề tài để nói chuyện của mình, nói: “Ca, mẹ chồng chính là tính tình này… Có lẽ là do Vân Nhi, giận chó đánh mèo ca ca cũng không chừng.”
Hậu Thụy Phong ‘ai’ một tiếng, nói với Hậu Uyển Vân: “Muội muội, thân mình muội không thoải mái, hãy đi về trước, ca ở chỗ này chờ. Nay vô luận như thế nào muốn cùng Khương gia nói rõ ràng, để cho bọn họ không dám lại khi dễ nữ nhi Hậu gia ta nữa!”
Dứt lời, Hậu Thụy Phong nói tốt khuyên Hậu Uyển Vân một phen, Hậu Uyển Vân cũng không muốn một hồi đối mặt cùng mẹ chồng, cũng liền thuận thế đi về.
Hậu Thụy Phong nhìn Hậu Uyển Vân được Tích Xuân đỡ ra viện, lên kiệu mềm bị người nâng đi rồi. Lúc này từ gian phòng phía sau bình phong có người đi ra. Vẻ mặt Khương Viêm Châu tức giận, nói: “Ả ta lại nói hươu nói vượn, hắt nước bẩn Khương gia ta, châm ngòi quan hệ văn thần võ tướng, tâm tư này quá độc ác!”
“Viêm Châu, Chấn Quân đại tướng quân là người hiểu biết, tự nhiên sẽ không bị mấy câu nói của nàng ta lừa bịp.” Phía sau Khương Viêm Châu, thêm một người đi ra.
Hậu Thụy Phong nghe vậy ngẩng đầu, nhìn thấy một nha hoàn thanh tú đỡ thiếu phụ mỹ mạo cao gầy, từ phía sau bình phong đi ra. Vẻ mặt Cố Vãn Tình ôn nhu ấm áp cười, nhìn Hậu Thụy Phong.
“Vương phi… Ngài, ngài không có việc gì đi…” Giọng nói Hậu Thụy Phong có chút run run.
Cố Vãn Tình hơi hơi ngây ra một lúc, mới nhớ tới Hậu Thụy Phong nói là lần trước bị thương sau lại gặp trúng hoả hoạn, cười nói: “Tạ tướng quân quan tâm, thân mình ta đã không có việc gì.”
Hậu Thụy Phong gật gật đầu. Vốn dọc theo đường đi tính toán như thế nào mở miệng hỏi quan hệ nàng cùng Hậu Uyển Tâm, suy nghĩ trăm ngàn kiểu lời dạo đầu, nhưng đến lúc thấy nàng, một biện pháp cũng nghĩ không ra, trong đầu đều là chỗ trống.
“Đại cữu ca?” Khương Viêm Châu thấy Hậu Thụy Phong đang sững sờ, kêu hắn một tiếng. Hậu Thụy Phong như ở trong mộng mới tỉnh ‘a’ một tiếng.
Hậu Thụy Phong không phải là người xúc động, hắn ngẫu nhiên thất thố làm cho Cố Vãn Tình nhớ tới lúc trước đây cùng ca ca chơi đùa, trong lòng không khỏi ấm áp, tiếp đón mọi người ngồi xuống uống trà.
Hậu Thụy Phong nghẹn một bụng, nhưng ngại có người ngoài ở đây, cũng không trực tiếp hỏi Cố Vãn Tình, mà chính là buồn không ra tiếng uống trà. Khương Viêm Châu mới uống mấy ngụm, hắn cũng đã uống vào vài chén.
Cố Vãn Tình không khỏi mỉm cười, nói: “Chấn Quân đại tướng quân tới Khương gia uống nước trà sao?”
Lúc này Hậu Thụy Phong mới ý thức được chính mình thất thố, mặt hơi hơi đỏ, buông chén xuống, bộ dáng muốn nói lại thôi. Cố Vãn Tình tuy rằng không biết Hậu Thụy Phong muốn nói cái gì, nhưng nàng rất hiểu biết động tác nhỏ của ca ca, nàng biết huynh ấy nhất định là có chuyện muốn một mình nói với mình, vì thế Cố Vãn Tình kêu Khương Viêm Châu đi về trước, lại cho thị nữ đi ra ngoài hết.
“Chấn Quân đại tướng quân, có cái gì muốn nói với ta?” Cố Vãn Tình cười yếu ớt, ánh mắt cong thành hình dạng nguyệt nha, trong lòng nghĩ: phụ thân cùng huynh trưởng không cần vào sinh ra tử đánh giặc nữa, không cần mạo hiểm sinh mệnh lên sa trường nguy hiểm, phụ thân an dưỡng tuổi già, ca ca tìm một cô nương hiền lành cưới về, người một nhà cùng trôi qua những ngày tốt đẹp.
Hậu Thụy Phong trù trừ một chút, buông chén trà, bỗng nhiên cọ một chút đứng lên, rút ra bảo kiếm bên hông, chuôi kiếm hướng về phía Cố Vãn Tình ném đi qua.
Cố Vãn Tình thình lình nhìn thấy một bảo kiếm bay về phía mình, nàng theo bản năng vươn tay cầm chuôi kiếm. Rồi sau đó chỉ thấy thân hình Hậu Thụy Phong nhanh như thiểm điện (sét đánh), tay cầm vỏ kiếm đâm về phía chính mình.
“Xem chiêu!” Hậu Thụy Phong hét lớn một tiếng, vỏ kiếm hướng về phía trước người Cố Vãn Tình.
Cố Vãn Tình bị hắn đột nhiên hành động sợ ngây người, theo bản năng nắm chặt chuôi kiếm phản thủ một kích, tránh thoát Hậu Thụy Phong công kích. Trong lòng Hậu Thụy Phong run lên, lại là một chiêu phản công tiếp theo. Cố Vãn Tình cau mày, cầm kiếm tiếp được một chiêu. Võ nghệ Hậu Thụy Phong cực cao, cao hơn Cố Vãn Tình rất nhiều, hắn vừa ra chiêu thứ ba, vỏ kiếm như có linh tính, kề cận mũi kiếm trong tay Cố Vãn Tình, Hậu Thụy Phong vung cổ tay, Cố Vãn Tình chỉ cảm thấy hổ khẩu (cổ tay) một trận chấn động, thình lình kiếm trong tay liền rời khỏi tay, trực tiếp văng ra ngoài, đâm vào gia cụ bằng gỗ lim ở phía sau.
Biến cố này làm cho trong đầu Cố Vãn Tình một trận kinh hoàng, mà đôi mắt Hậu Thụy Phong trở thành màu đỏ, trong ngực nhanh chóng nhấp nhô, giống như là bị kích thích thật lớn, hắn bỗng nhiên bắt lấy cổ tay Cố Vãn Tình, dùng sức nắm chặt, giống như sợ buông lỏng tay, chính là vĩnh biệt. Cố Vãn Tình cũng ý thức được là chuyện gì xảy ra, Hậu Thụy Phong chỉ dùng võ công để thử mình.
Chẳng lẽ ca ca nhận ra mình? Tâm Cố Vãn Tình cũng loạn như ma, bất chấp lúc này thân phận của nàng là Bình Thân vương phi, liền mặc kệ để cho Hậu Thụy Phong cầm cổ tay mình như vậy.
Chỉ cần ba chiêu, Hậu Thụy Phong liền chắc chắc mình đoán đúng.
“Muội là Uyển Tâm, đúng hay không!?” Hậu Thụy Phong nhìn Cố Vãn Tình, vội vàng hỏi, “Nói cho ca biết, muội là Uyển Tâm, đừng gạt ca, không cần giấu giếm ca, được không?”
Nghe xong câu này, đồng tử Cố Vãn Tình co rút lại, ngay cả tim đều muốn dừng lại.
Từ từ nước mắt trào ra từ hốc mắt của nàng, từ hai má chảy xuống dưới. Nàng chưa từng có nghĩ đến có một ngày, ca ca sẽ nhận ra bản thân. Nàng nghĩ đến cả đời vĩnh viễn đều phải dùng thân phận của người khác mà sống, không còn có cơ hội nhận thân cùng phụ huynh. Nhưng trời cao tựa hồ đối với nàng phá lệ, chẳng những để cho công chúa nhận ra mình, giúp mình, hiện tại liền ngay cả ca ca cũng…
Tất cả những chuyện này, quả thực tựa như nằm mơ vậy.
Hậu Thụy Phong im lặng nhìn nàng không tiếng động khóc, qua nửa ngày, hắn thấy nàng gắt gao cắn môi, bỗng nhiên liều mạng gật đầu, nghẹn ngào một câu cũng nói không nên lời.
Đường đường là đại tướng quân, hán tử thiết huyết, Hậu Thụy Phong luôn luôn thờ phụng nam nhi có lệ nhưng không thể đổ lệ, đổ máu đổ mồ hôi chứ không đổ lệ, nhưng nay, hắn cũng rơi lệ đầy mặt. Hắn vươn tay lau nước mắt cho Cố Vãn Tình, lại nhẹ nhàng hỏi một câu, như muốn xác nhận lại: “Muội là muội muội của ta, Hậu Uyển Tâm, thật không?”
“Vâng, là muội!” Cố Vãn Tình rốt cục oa một tiếng khóc lớn, đem cảm xúc bị đè nén trong lòng nhiều năm bạo phát ra. Lúc này cái gì nam nữ đại phòng, cái gì lễ giáo, đều bị nàng vứt đến một bên, nàng nhào vào trong lòng ca ca, gào khóc, vừa khóc vừa nói: “Ca, là muội, muội là Uyển Tâm… Ô ô ô ô… muội đã chết, nhưng muội sống lại! Muội không nghĩ tới có một ngày sẽ nhận thân cùng ca ca, thực không nghĩ tới, ca, Uyển Tâm rất nhớ huynh, rất nhớ cha… Ô ô ô, ca, ca không biết thấy thân nhân cũng không thể nhận nhau nó đau khổ như thế nào đâu, ca…”
“Muội muội, Uyển Tâm của ca!” Hậu Thụy Phong gắt gao ôm muội muội trong lòng, rơi lệ đầy mặt.
Huynh muội hai người ôm nhau khóc, khóc quên mất hết thảy. Khóc hồi lâu, thẳng đến đem cảm xúc đều phát tiết sạch sẽ, hai người mới ngừng khóc. Hai người còn nói chút việc vặt thú vị trước đây chỉ có hai người mới biết được, Hậu Thụy Phong đã hoàn toàn chắc chắn, Cố Vãn Tình chính là muội muội Hậu Uyển Tâm của mình.
Hậu Thụy Phong cầm tay muội muội, nói: “Uyển Tâm, muội mau nói cho ca, năm đó muội chết có gì kỳ quái hay không? Có phải có người hại chết muội hay không?”
Mắt Cố Vãn Tình khóc sưng như quả đào, lau nước mắt, thở dài, gật đầu nói: “Ai… Ca, nội tình trong đó phức tạp, ca nghe muội kể từ từ…”
Cố Vãn Tình cùng ca ca vừa mới nhận thân, cảm xúc dao động, một hồi lâu mới sửa sang lại suy nghĩ, chậm rãi đem chuyện kiếp trước trải qua lần lượt nói cho Hậu Thụy Phong. Tuy Cố Vãn Tình vừa tự thuật vừa giảm cường điệu, để cho ca ca không tức giận, nhưng Hậu Thụy Phong nghe xong, hai mắt đỏ lè, quả thực muốn giết người, hai tay nắm lại thành quyền rất nhanh nện một quyền ở trên bàn bên cạnh, lực đạo rất lớn, đem toàn bộ cái bàn đều đập nát!
“Ả quả thực đại nghịch bất đạo! Súc sinh! Căn bản chính là súc sinh! Hậu gia chúng ta làm sao có thể dưỡng ra thứ ngỗ nghịch như vậy!” Hậu Thụy Phong quả thực không dám tin, Hậu Uyển Vân thoạt nhìn nhu nhược dịu ngoan như vậy, thế nhưng tâm ngoan thủ lạt đến không thể tưởng tượng! Còn tuổi nhỏ liền tính toán lợi dụng mẹ đẻ sát hại đích tỷ, mẹ đẻ không đồng ý, thế nhưng liền đem mẹ đẻ đẩy xuống hồ dìm chết đuối! Rồi sau đó thận trọng, lợi dụng sự tín nhiệm cùng yêu thương của mẹ cả và đích tỷ, đem hai người lần lượt hại chết! Nếu không có muội muội Hậu Uyển Tâm chính mồm nói cho Hậu Thụy Phong, hắn vô luận như thế nào sẽ không tin tưởng Hậu Uyển Vân sẽ làm ra loại sự tình này.
Nhưng theo lời kể của muội muội Hậu Uyển Tâm, theo kết quả kiểm tra bùn đất ngay lăng mộ của mẫu thân, đều chứng minh sở tác sở vi của Hậu Uyển Vân.
Sau khi Hậu Thụy Phong biết được chân tướng, đầu tiên là tức giận, rồi sau đó dần dần bình tĩnh trở lại, hóa thành thâm trầm tự trách. Làm một nhi tử cùng huynh trưởng, hắn thế nhưng không có bảo vệ tốt mẫu thân cùng bào muội của mình, mệt hắn vẫn là đại tướng quân bảo vệ quốc gia, lại ngay cả người nhà chính mình đều bảo hộ không tốt. Hậu Thụy Phong tràn ngập áy náy với muội muội cùng mẫu thân, hận không thể đem Hậu Uyển Vân bào da chặt xương để phát tiết mối hận trong lòng.
“Ca muốn đi giết tiện nhân đó!” Hậu Thụy Phong đứng dậy, nhổ bảo kiếm từ trong vách gỗ xuống, cầm kiếm muốn đi ra ngoài tìm Hậu Uyển Vân tính sổ.
“Ca, đừng đi! Ca không thể đi!” Cố Vãn Tình bắt lấy cổ tay Hậu Thụy Phong, lắc đầu nói : “Ca, muội biết ca hận không thể giết chết ả, muội cũng hận không thể giết chết ả, nhưng nay không thể xúc động, còn không phải lúc. Ả hiện tại dù sao vẫn là con dâu Khương gia, nếu huynh ở Khương gia giết ả, sự tình nháo ra sẽ không xong đâu, chỉ có thể để cho người bên ngoài xem chuyện xấu của hai nhà Khương Hậu chúng ta! Cửa hôn sự này là Thái Hậu ban cho, cho dù muốn thu thập ả, chỉ có thể ngầm thu thập, không thể lộ ra ngoài, nếu không mặt mũi Thái Hậu sao bây giờ? Hoàng Thượng còn từng ngự bút thân thư ban cho ả bảng hiệu ‘Nhàn Đức Hiếu Nữ’, nếu truyền ra việc Hậu Uyển Vân ám sát mẹ đẻ, độc mẹ cả, hại đích tỷ, lại làm cho đương kim thánh thượng biết để mặt vào đâu bây giờ? Người thiên hạ chỉ biết nói gia phong Hậu gia bất chính, nói thánh thượng cùng Thái Hậu nhìn người không rõ! Ca, ca không cần xúc động, nhẫn nhịn nữa đi! Chờ phụ thân hồi kinh, bẩm báo phụ thân lại định đoạt!”
Hậu Thụy Phong hít sâu một hơi, kiếm trong tay chúi xuống dưới. Hắn biết muội muội băn khoăn không sai, hiếu danh của Hậu Uyển Vân là thánh thượng khâm ban cho, nếu truyền ra gièm pha động trời như vậy, không phải là chiêu cáo thiên hạ đánh vào mặt thánh thượng cùng Thái Hậu sao? Khó bảo toàn thánh thượng sẽ không bởi vậy mà giận chó đánh mèo Hậu gia. Tuy nói Hậu gia nay như mặt trời ban trưa, nhưng là phúc hề họa chỗ phục (phúc và họa cùng một chỗ), Hậu gia lúc này cũng đang ở đầu ngọn sóng, không chấp nhận được một điểm sơ xuất, thánh thượng nếu bất mãn với Hậu gia, nay đương nhiên sẽ không biểu hiện ra ngoài, nhưng sau này, chờ Hậu gia nổi bật trôi qua, khó bảo toàn sẽ không đến cái thu trước tính sổ sau.
“Được, hôm nay ca liền tạm thời lưu ả một tiện mệnh!” Hậu Thụy Phong oán hận thu hồi bảo kiếm, nhìn muội muội, nói: “Phụ thân ước chừng ngày kia sẽ hồi kinh, muội tính khi nào thì nhận thân cùng phụ thân?”
Cố Vãn Tình lo lắng nói: “Thuật di hồn này không thể tưởng tượng, muội lo lắng phụ thân không tiếp thụ được… Ca, không bằng ca thử thử lộ tiếng gió với phụ thân, rồi sau đó chúng ta lại xem khi nào thì nhận thân. Còn Hoàng Thượng cùng Thái Hậu nơi đó, liền giấu diếm việc muội di hồn đi, chỉ nói là ca ca tra ra chuyện ả ở Hậu gia hại người, rồi sau đó lén bẩm báo Thái Hậu cùng thánh thượng, trăm ngàn không thể đem sự tình nháo công khai. Hậu Uyển Vân người này khẳng định phải xử trí, nhưng chuyện này chúng ta chỉ có thể ngậm bồ hòn. Đúng rồi, vài nha hoàn hồi môn của Hậu Uyển Vân bị muội đưa đi một biệt viện của Khương gia, muội thấy nha hoàn tên Xảo Hạnh kia tựa hồ biết không ít, ca ca ở trong quân, am hiểu thẩm vấn, muội đem vài nha hoàn đó đưa đi chỗ ca ca, ca nhìn xem có thể thẩm vấn ra chút gì không, có nhân chứng vật chứng, cũng dễ trình lên cho thánh thượng, nếu không vu khống, cũng không thể chỉ chứng tội trạng của ả. Chính là vài nha hoàn đó đều là hạng người nữ lưu, ca ca trong quân hay thẩm vấn quân địch bằng khổ hình, không thích hợp ở trên người phụ nữ, còn thỉnh ca ca xuống tay lưu tình, chớ hại tính mạng các nàng. Dù sao tác loạn hại người đều là Hậu Uyển Vân, vài nha hoàn cũng chỉ là thân bất do kỷ.”
Hậu Thụy Phong nói: “Cũng được, liền ấn theo lời của muội mà làm.”
Huynh muội hai người đã trải qua sinh ly tử biệt, nay cửu biệt gặp lại, như cách một thế kỷ, tự nhiên là có nhiều chuyện nói không hết. Cố Vãn Tình chậm rãi nói cho Hậu Thụy Phong chuyện sau chính mình trọng sinh, bất tri bất giác hai người liền nói chuyện hồi lâu, làm cho Thúy Liên luôn luôn thủ tại cửa rất lo lắng. Dựa theo vai vế mà tính, Hậu Thụy Phong là vãn bối của Cố Vãn Tình, tuy rằng hai người không đồng lứa, nhưng hai người tuổi xấp xỉ, cô nam quả nữ chung một phòng. Thúy Liên Mơ hồ nghe thấy bên trong có động tĩnh như sét đánh rầm rầm, nếu không có Cố Vãn Tình trước đó dặn dò, Thúy Liên vài lần đều nhịn không được muốn vọt vào đi.
Thúy Liên ở ngay cửa gấp gáp đi qua đi lại, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, trong lòng cả kinh, ngẩng đầu nhìn Khương Hằng từ rất xa đi tới trong viện.
“Không xong!” Trong lòng Thúy Liên lộp bộp nhảy dựng, nhanh chóng ho khan một tiếng.
Trong phòng Cố Vãn Tình nghe thấy tiếng ho khan của Thúy Liên, mới từ trong tự thuật cùng huynh trưởng phục hồi tinh thần lại, nhanh chóng dùng khăn xoa xoa mặt, sửa sang lại một chút, nói: “Vào đi.”
Thúy Liên đẩy cửa vào, thấy bộ dáng chủ tử nhà mình thì biết là đã khóc, phấn trên mặt đã nhem nhuốc, búi tóc cũng hơi lỏng lẻo, trên đất phân tán đầy vụn gỗ, sắc mặt Chấn Quân đại tướng quân đỏ lên. Nhìn xong, tình cảnh này không thể không làm cho người ta miên man bất định.
Thúy Liên vội vàng khép cửa lại, nói: “Vương gia sắp đến đây, người đi đến cửa viện rồi!”
Trong lòng Cố Vãn Tình lộp bộp một tiếng, tuy nói nàng cùng Hậu Thụy Phong là huynh muội ruột, hai người trong đó thản nhiên bằng phẳng cũng không tư tình, nhưng Khương Hằng lại không biết nha! Tình cảnh này nếu để cho Khương Hằng nhìn thấy, thì thật đúng là không ổn. Nhưng trường hợp này, thấy thế nào cũng như là bị bắt gian!
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Trong đầu Cố Vãn Tình một mảnh hỗn loạn, trong lúc nhất thời không có chủ ý. Hiện tại làm cho Hậu Thụy Phong rời đi là không còn kịp rồi, huynh ấy đi ra ngoài vừa vặn sẽ tình cờ gặp Khương Hằng tiến vào, chẳng phải là giấu đầu lòi đuôi sao?! Nhưng nàng vừa khóc nên phấn son tèm nhem, mới vừa rồi đánh nhau nên búi tóc nới lỏng, thấy thế nào cũng không thích hợp, bộ dạng như vậy bị Khương Hằng nhìn thấy, không chừng trong lòng chàng ấy sinh ra bao nhiêu liên tưởng.
Tiếng bước chân của Khương Hằng càng ngày càng gần, bỗng nhiên một giọng nữ dịu dàng vang lên: “Vương gia, Cẩm Yên có việc thương lượng, thỉnh Vương gia dời bước đi thư phòng.”
Tiếng bước chân Khương Hằng dừng lại, rồi sau đó lại từ gần đến xa, chậm rãi biến mất ở xa xa. Lúc này Cố Vãn Tình mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, phục hồi tinh thần lại kinh sợ chính mình ra một thân mồ hôi lạnh.
Thúy Liên cầm tay Cố Vãn Tình, cảm thấy trên tay nàng đều là mồ hôi, trắng mịn lạnh như băng.
Mới vừa rồi huynh muội bọn họ nhận thân, cảm xúc đều quá mức kích động, quên mất mọi chuyện, nay phục hồi tinh thần lại mới cảm thấy nghĩ mà sợ. Nếu để cho Khương Hằng thấy được, muội muội gặp phải phiền toái, Hậu Thụy Phong liền càng tự trách áy náy.
“Vương phi cẩn thận nghỉ ngơi, trước tiên ta cáo từ.” Hậu Thụy Phong đứng dậy cáo từ.
“Tướng quân đi thong thả.” Cố Vãn Tình sai nha hoàn đưa hắn đi ra ngoài, rồi sau đó ngồi ở trên ghế, một bộ dáng hư thoát. May mắn mới vừa có Cẩm Yên giải vây cho mình cùng ca ca, nếu không hậu quả thiết tưởng không chịu nổi. Cố Vãn Tình không tin Cẩm Yên là trùng hợp tìm đến Khương Hằng, trùng hợp ngay thời cơ kia gọi Khương Hằng đi. Tâm Cẩm Yên đã luôn nghĩ tới Hậu Thụy Phong, như vậy nàng nhất định biết chuyện Hậu Thụy Phong đến Khương phủ, chỉ sợ mới vừa rồi cũng là Cẩm Yên cố ý giúp bọn họ.
Cẩm Yên đã bán nàng một cái nhân tình, Cố Vãn Tình quyết định lần sau gặp ca ca, hỏi một chút huynh ấy cùng Cẩm Yên trong đó rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nhìn xem ca ca có tâm tư gì, tính như thế nào.
Vẻ mặt Thúy Liên không yên nhìn chủ tử của mình, không biết mới vừa rồi nàng cùng Hậu Thụy Phong rốt cuộc đã xảy ra cái gì, lập tức biến thành như vậy. Cố Vãn Tình nhìn sắc mặt Thúy Liên, cười dùng đầu ngón tay dí trán Thúy Liên, nói: “Em, cô nàng này, nghĩ cái gì vậy?”
Thúy Liên thè lưỡi, nói: “Bộ dạng ngài như vậy, mới vừa rồi nếu là bị Vương gia nhìn thấy, thì đã có thể nói không rõ. Nô tỳ hầu hạ ngài sửa sang lại, thay quần áo trước đi.”
Hậu Thụy Phong đi rồi, ngày hôm sau, đưa đến đây ước chừng mười thị nữ thân cường thể tráng. Đây là chuyện hai người đã sớm thương lượng xong, Cố Vãn Tình tự nhiên sẽ không khó xử, liền cho toàn bộ tiến vào.
“Chúng nô tỳ gặp qua chủ tử.” Mười thị nữ đứng thẳng thành một hàng, phúc thân hành lễ với Hậu Uyển Vân.
Hậu Uyển Vân nhìn mười người này, rõ ràng chính là ca ca Hậu Thụy Phong từ trong quân chọn lựa ra nữ tử đã được huấn luyện, xem ra là người mang võ nghệ. Hậu Thụy Phong quả nhiên nói chuyện giữ lời, lập tức đã đem người đưa tới! Mà lại nghe nói trước đó Hậu Thụy Phong giận dữ, trước mặt Cố Vãn Tình ngay cả cái bàn đều đập nát, Hậu Uyển Vân càng đắc ý: ca ca nhà mình càng uy phong, mẹ chồng ác độc đó liền lập tức túng quẫn, còn không phải sao, nhà mẹ đẻ đưa tới mười nha hoàn, mẹ chồng ác độc đó ngay cả lên tiếng cũng không dám nói một tiếng.
Có nhà mẹ đẻ cường thế thật sự là quá tốt! Hậu Uyển Vân vui rạo rực nhìn mười thị nữ đó, có nhà mẹ đẻ làm núi dựa vào, có mười thị nữ mang võ nghệ bên người, sau này ai còn dám động nàng ta?
Bên người một khi có chỗ dựa vào, Hậu Uyển Vân liền không còn lo lắng.
“Phụ thân vào kinh thành chưa?” Hai ngày nay Hậu Uyển Vân không ngừng hỏi bọn thị nữ bên cạnh. Bọn thị nữ nói cho nàng ta, Hậu Thụy Phong biết được chuyện nàng ta chịu ủy khuất, liền lập tức bẩm báo cho An Quốc Công, An Quốc Công lập tức vó ngựa không ngừng chạy trở lại kinh thành. An Quốc Công mới là núi dựa lớn nhất của nàng ta, có An Quốc Công tọa trấn kinh thành, nàng ta mới yên tâm.
“Hồi chủ tử, theo nô tỳ biết, xa mã đã sắp vào kinh, phỏng chừng hôm nay đã về đến quý phủ rồi.”
“Thật tốt quá!” Ánh mắt Hậu Uyển Vân sáng lên: “Mau hầu hạ ta tắm rửa thay y phục, phụ thân trở về, ta làm nữ nhi tự nhiên phải đi nghênh đón. Một hồi nói với mẫu thân, ta muốn về nhà mẹ đẻ vấn an phụ thân.”
Thu thập xong, Hậu Uyển Vân trung khí mười phần đi gặp Cố Vãn Tình, Cố Vãn Tình nghe xong, chính là thản nhiên nhìn nàng ta liếc mắt một cái, dặn vài câu, liền thả nàng ta đi, vẫn chưa làm khó dễ, thậm chí còn sai Thúy Liên gọi người chuẩn bị lễ vật, để cho Hậu Uyển Vân mang về nhà mẹ đẻ.
Hậu Uyển Vân nhìn bộ dáng mệt mỏi của mẹ chồng ác độc đó, lòng nghĩ: ngươi không phải thích khó xử ta sao? Ngươi như thế nào không ngăn cản ta về nhà mẹ đẻ đi? Ngươi có bản lĩnh ngươi lại cấm chừng ta đi!
Hậu Uyển Vân ưỡn ngực ngẩng đầu, khí thế ra khỏi Khương gia. Thúy Liên nhìn thấy, trong lòng xì một tiếng khinh miệt: tiểu nhân đắc chí! Nhìn ngươi có thể đắc ý được bao lâu!
Xe đi một hồi, đến Hậu gia. Hậu gia đã sớm được tin, biết Hậu Uyển Vân về nhà mẹ đẻ, phái gia đinh ở cửa đón.
Được người vây quanh dẫn đến tiền thính, Hậu Uyển Vân vừa đi vừa nổi lên cảm xúc, thu lại sắc mặt đắc ý, thay đổi thành một bộ dáng nhu nhược ủy khuất. Nàng ta chỉ ở trước mặt Hậu Thụy Phong khóc kể qua, lúc này còn phải khóc kể trước mặt An Quốc Công một lần. Dù sao phụ thân vô luận là danh vọng hay là chức quan đều ở trên ca ca, nàng ta được phụ thân duy trì là tốt nhất, tiếp theo mới là Hậu Thụy Phong.
“Phụ thân!” Vừa mới vào đại sảnh, Hậu Uyển Vân nhìn thấy An Quốc Công, liền ríu rít khóc, té ngã xuống đất, nằm ở dưới chân An Quốc Công khóc không thành tiếng, “Phụ thân mệt nhọc bôn ba, thân mình có bình an không? Vân Nhi không có lúc nào là không vướng bận phụ thân cả, mỗi ngày nhìn trời cầu nguyện, thỉnh thần phật trên trời cao phù hộ phụ thân cùng ca ca.”
Sắc mặt An Quốc Công nhìn không ra cảm xúc, Hậu Thụy Phong đứng ở một bên, cúi đầu nhìn Hậu Uyển Vân khóc yếu đuối.
“Vân Nhi, đứng lên đi.” An Quốc Công nhẹ nhàng nâng tay, làm cái tư thế nâng lên. Hậu Uyển Vân nhân thể đứng dậy, lau lệ.
“Nghe ca ca con nói, con ở Khương gia bị không ít ủy khuất.” Mặt An Quốc Công bình tĩnh, nhìn chằm chằm Hậu Uyển Vân.
Vừa thấy sắc mặt phụ thân, Hậu Uyển Vân nghĩ đến phụ thân là vì chính mình bị ủy khuất mà tức giận, trong lòng không khỏi mừng thầm. Lắc lắc đầu, nói: “Vân Nhi chịu chút ủy khuất, không ngại, chỉ cần là vì danh vọng của Hậu gia, Vân Nhi không sợ ủy khuất.”
Hừ, trong lòng Hậu Thụy Phong hừ lạnh một tiếng, tiếp lời nói: “Vân Nhi, hiện tại là ở nhà của mình, muội còn sợ cái gì mà giấu giếm phụ thân? Muội có cái gì ủy khuất liền nói ra đi, để phụ thân làm chủ cho muội.”
Vì thế Hậu Uyển Vân cắn môi, nửa che nửa đậy nói người Khương gia đã làm gì, người không biết sự thật nghe xong, còn cảm thấy Khương gia quả thực chỉ biết ngược đãi con dâu, Cố Vãn Tình rất thích tra tấn con dâu.
Hậu Uyển Vân vừa nói vừa nhìn sắc mặt An Quốc Công, chỉ thấy sắc mặt An Quốc Công càng ngày càng kém, âm trầm dọa người, như là khúc nhạc dạo bùng nổ bão tố.
Hậu Uyển Vân rút thút tha thút thít nói hết những tội trạng của người Khương gia, rồi sau đó lau nước mắt nhìn An Quốc Công.
An Quốc Công cắn răng, quang mang trong mắt hận không thể ăn thịt người. Hậu Uyển Vân khóc rũ rượi, nằm dưới chân An Quốc Công, khóc nói: “Phụ thân, Vân Nhi chính là đến tố khổ, để trong lòng đã thoải mái một chút. Cha chồng là đương kim đệ nhất quyền thần, nếu phụ thân vì Vân Nhi đắc tội cha chồng, thì nội tâm Vân Nhi bất an, thỉnh phụ thân không cần vì Vân Nhi đi gặp Khương gia.”
Hậu Uyển Vân ngụ ý, là nói An Quốc Công sẽ kiêng kị Khương Hằng, sợ Khương gia, đây là phương pháp kích tướng.
“Được lắm! Được lắm! Được lắm!” Ngực An Quốc Công nhấp nhô, cảm xúc tựa hồ ẩn nhẫn đến cực điểm, sắp đến lúc bùng nổ, nhìn Hậu Uyển Vân, nói một lúc ba chữ “được lắm!”, cực giận mà cười, nói: “Vân Nhi, con quả nhiên là nữ nhi ngoan của ta! Cung kính hiếu thuận, chịu nhục! Thật sự là ngoan, thật sự là tốt!”
Trong lòng Hậu Uyển Vân đắc ý, xem ra An Quốc Công trúng phép khích tướng của mình, hẳn là sẽ đi tìm Khương Hằng tính sổ, xuất đầu cho chính mình. Trong đầu Hậu Uyển Vân đang tính toán, bỗng nhiên bên tai nghe thấy tiếng gió gào thét, rồi sau đó là “ba” một tiếng cực vang dội, sau lưng bị một trận đau nhức, Hậu Uyển Vân chỉ cảm thấy phía sau lưng bị cái gì dùng để rút da vậy, toàn thân đau đớn làm cho nàng ta oa một tiếng khóc lớn, lăn vài vòng trên mặt đất.
“Được lắm, nữ nhi ngoan của ta, thật sự là tốt!”
Hậu Uyển Vân ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn phụ thân. Chỉ thấy An Quốc Công thịnh nộ cầm tiên (roi), trong tay một cây roi dát vàng đen, thô như dây thừng, lóe hàn quang. An Quốc Công là võ tướng, xuống tay rất nặng, một roi đó đánh rất mạnh trên lưng Hậu Uyển Vân, đánh nàng ta cơ hồ muốn ngất xỉu.
An Quốc Công cầm roi tiến lên một bước, thịnh nộ trong mắt làm cho Hậu Uyển Vân hết hồn.
“Phụ thân, cha làm cái gì vậy? Vân Nhi làm sai cái gì sao?” Hậu Uyển Vân nhìn roi kinh hô. Roi này là gia pháp Hậu gia, phụ thân vì sao mang gia pháp ra, đây là muốn làm cái gì?
“Đồ súc sinh nhà ngươi, ngươi còn có mặt mũi tới hỏi ta là ngươi làm sai cái gì sao? Ta không có nữ nhi như súc sinh nhà ngươi, nay ta liền muốn dùng gia pháp Hậu gia trừng trị ngươi! Ngươi nếu là có thể sống sót từ trong tay ta, lại đến nói cho ta biết ngươi rốt cuộc làm gièm pha đại nghịch bất đạo gì!”
Mẹ Chồng Trọng Sinh Vs Nàng Dâu Xuyên Qua - Chapter 68
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Hậu Thụy Phong bình tĩnh nhìn nàng, gương mặt của cô nương trước mắt là thần sắc có bệnh, yếu đuối, đó là thứ muội Hậu Uyển Vân nổi danh hiếu thuận cùng tài tình.
“Vân Nhi, huynh muội chúng ta hồi lâu chưa nói chuyện, ca cũng có rất nhiều chuyện muốn nói với muội.” Hậu Thụy Phong mân môi.
“Ca ca, như thế nào không thấy mẫu thân?” Hậu Uyển Vân cố ý hỏi, nàng ta xác định không có người của Cố Vãn Tình ở đây, mới mở miệng nói.
“Vương phi thân mình có bệnh nhẹ, nói là vừa uống thuốc đổ đầy mồ hôi, phải chờ mồ hôi tan mới được xuất môn, phỏng chừng phải qua một hồi lâu mới có thể lại đây. Là ca ca đến đường đột, phải chờ ở đây cũng không sao.” Hậu Thụy Phong nói.
Hậu Uyển Vân nghĩ đến ca ca không lý do lừa mình, hắn đã nói như vậy, thì nhất định là Cố Vãn Tình nhất thời nửa buổi tới không được, không thể đãi khách, cho nên mới kêu chính mình tới đây trước, không thể chậm trễ Hậu Thụy Phong. Chuyện này cũng cho nàng ta cơ hội cáo trạng tố khổ, thật sự là trời ban cơ hội.
Hậu Uyển Vân đi qua ngồi xuống, Tích Xuân đỡ nàng ta. Ánh mắt Hậu Thụy Phong nhìn lướt qua trên người Tích Xuân, làm như lơ đãng thuận miệng hỏi: “Vân Nhi, nha hoàn này nhìn lạ mặt, là nha hoàn Khương phủ sao?”
Hậu Uyển Vân nhìn lướt qua Tích Xuân, nói: “Ca, đây là người Hậu gia chúng ta, nha hoàn hồi môn mà muội mang đến. Ca hàng năm ở trong quân, thời điểm Tích Xuân vào Hậu phủ, ca ca còn ở biên quan, cho nên nhìn lạ mặt không biết.”
Hậu Thụy Phong ‘à’ một tiếng, lại thuận miệng hỏi Tích Xuân một ít chuyện có liên quan cuộc sống hằng ngày của Hậu Uyển Vân, như là ngày thường khẩu vị như thế nào, tinh thần như thế nào, các vấn đề linh tinh, lại tiện thể hỏi Tích Xuân ở bên người Hậu Uyển Vân hầu hạ bao lâu linh tinh. Tích Xuân đều lần lượt đáp, Hậu Thụy Phong lại dặn Tích Xuân cẩn thận hầu hạ Hậu Uyển Vân.
Hậu Uyển Vân nghe huynh trưởng hỏi rất kỹ sinh hoạt thường ngày của mình, trong lời nói đều là quan tâm, cảm thấy Hậu Thụy Phong đối với chính mình thật sự rất là quan tâm. Trong lòng Hậu Thụy Phong thì đang nghĩ: Lưu Tam Nương không nói dối, nàng thật sự ở bên cạnh Hậu Uyển Vân làm đại nha hoàn bên người hầu hạ hồi lâu, đối với áo cơm sinh hoạt thường ngày của Hậu Uyển Vân đều hiểu biết nhất thanh nhị sở.
Hậu Thụy Phong lại nói: “Vân Nhi, ca nhớ rõ muội tựa hồ dẫn theo bốn năm nha hoàn hồi môn mà, như thế nào liền chỉ có một mình Tích Xuân đi theo muội, những người khác đâu?”
Đôi mi thanh tú của Hậu Uyển Vân hơi nhíu, trong mắt lập tức bịt kín một tầng hơi nước. Tìm cái cớ đuổi Tích Xuân đi, đợi cho trong phòng chỉ còn hai người nàng ta cùng Hậu Thụy Phong, mới cầm khăn xoa xoa hơi nước nơi khóe mắt, nói: “Ca, nha hoàn hồi môn của muội, đều bị mẹ chồng đuổi đi… Vân Nhi vô dụng, ngay cả nha hoàn hồi môn đều không bảo vệ được…”
“Hả? Nhưng lại có chuyện như vậy?” Hậu Thụy Phong làm ra bộ dáng giật mình, nói: “Vài nha hoàn đó làm sao vậy? Có phải phạm vào quy củ vương phủ hay không?”
Hậu Uyển Vân lắc đầu, vẻ mặt đau khổ bất đắc dĩ, nói: “Các nàng không làm sai cái gì, cái sai duy nhất, là theo muội – chủ tử vô dụng này…” Dứt lời, Hậu Uyển Vân cúi đầu, ô ô khóc lên.
Hậu Thụy Phong rất nhanh nắm bàn tay lại, một quyền nện ở trên bàn, mặt có vẻ giận dữ, nói: “Đó là nha hoàn hồi môn của muội, muội không mở miệng, ai dám đuổi các nàng?”
Hậu Uyển Vân lắc đầu, thở dài, nói: “Ca, ca đừng tức giận. Khương gia người ta là trăm năm thế gia, Vân Nhi có thể gả vào, là trèo cao lắm rồi. Vân Nhi lại là thứ xuất, tuy treo cái danh đích tiểu thư, nhưng vẫn làm cho nhà người ta xem thường… Vân Nhi chịu chút ủy khuất, cũng không có gì, đơn giản là mấy chuyện bực mình thôi, chính là đáng thương vài nha hoàn, đối với Vân Nhi trung thành và tận tâm, vẫn hầu hạ rất tốt, lại… Ai, là Vân Nhi vô dụng.”
Hậu Thụy Phong đứng lên, đi qua đi lại, một bộ dáng tức giận phi thường, nói: “Vân Nhi, muội nói cái gì vậy? Hậu gia chúng ta tuy rằng không bằng Khương gia kéo dài trăm năm, nhưng cũng là người có uy tín danh dự ở trước mặt thánh thượng! Cái gì trèo cao hay không cao, ca liền không thích nghe lời này! Phụ tử Hậu gia chúng ta bên ngoài vào sinh ra tử, bảo vệ quốc gia, lại để nữ nhi của mình nhận hết ủy khuất, nói cái gì mấy chuyện bực mình! Này còn giống cái dạng gì!”
Hậu Uyển Vân oa một tiếng khóc ra, nắm tay áo Hậu Thụy Phong, nói: “Ca, ca trăm ngàn đừng đi tìm mẹ chồng muội! Nếu để bà ấy biết, cuộc sống của Vân Nhi càng sẽ khổ sở! Nay bên người Vân Nhi đều là người của mẹ chồng, ban ngày ban đêm đều là cơ sở ngầm, làm Vân Nhi ăn cũng không yên ngủ cũng không ổn… Ca, ca biết tính tình của Vân Nhi mà, tuyệt đối sẽ không làm ra việc có tổn hại tới danh dự Hậu gia, từ lúc Vân Nhi gả vào Khương gia, vẫn cẩn trọng hầu hạ mẹ chồng, hầu hạ phu quân, cũng không dám chậm trễ. Nhưng mẹ chồng là tiểu thư quan văn, thư hương dòng dõi, lại không thích Vân Nhi, cảm thấy Hậu gia chúng ta dòng dõi không bằng Khương gia, lại xuất thân là võ tướng, là Vân Nhi trèo cao Khương gia, cho nên vẫn làm khó dễ. Vân Nhi mỗi ngày phụng dưỡng, tận tâm tận lực, nhưng lại không làm cho mẹ chồng vui mừng. Mẹ chồng thường ngày đối với Vân Nhi động tay đánh chửi, chuyện này Vân Nhi cũng đều chịu, dù sao đó là mẹ chồng muội, bà ấy muốn đánh muốn chửi, Vân Nhi không một câu oán hận. Ca, Vân Nhi không muốn ca biết được chuyện này, ca là người làm chuyện đại sự, không thể vì Vân Nhi phân tâm. Nhưng nay, Vân Nhi cũng không thể không nói, bởi vì nếu không nói, Vân Nhi chỉ sợ cũng phải chết ở Khương gia!”
An Quốc Công xuất thân không cao, bằng vào quân công cùng thực lực đi cho tới bây giờ, đây là chuyện thực mọi người đều biết. Nhưng Thiên triều luôn luôn trọng văn khinh võ, khó tránh khỏi có vài quan văn thanh cao nói ít lời chua cay, khinh thường Hậu gia xuất thân võ tướng, Hậu Thụy Phong cho rằng chính mình cùng phụ thân là bắt đầu bằng chính sức của mình, vào sinh ra tử mới được hết thảy tới hôm nay, so với vài quan văn chỉ biết thông minh mạnh gấp trăm lần, cho nên luôn luôn đối với ngôn luận này phi thường không thích. Nay Hậu Uyển Vân cố ý đem lời này nói ra, nói trong nói ngoài đều nói Cố Vãn Tình xem thường Hậu gia. Dứt lời, tay áo Hậu Uyển Vân rớt ra, lộ ra cánh tay quấn đầy băng vải. Vốn vết thương nơi cánh tay đã sớm kế vảy, nhưng Hậu Uyển Vân cố ý dùng sức xé một chút miệng vết thương, lại vạch miệng vết ra một ít, máu thấm qua băng vải, nhìn có chút đáng sợ.
“Này! Đây là Vương phi làm?” Hậu Thụy Phong lớn tiếng hỏi.
Hậu Uyển Vân đáng thương lắc đầu, nói: “Không, ca, ca hiểu lầm, đây là ý của Vân Nhi. Mẹ chồng bị bệnh, Vân Nhi nghe đại phu nói lấy thịt người làm thuốc dẫn là tốt nhất, vì làm cho mẹ chồng sớm ngày khang phục, Vân Nhi tự cắt. Vân Nhi chỉ cầu gia hòa mọi sự hưng, hy vọng mẹ chồng có thể nhận Vân Nhi, cho nên Vân Nhi cắt miếng thịt, chịu chút ủy khuất, lại tính cái gì đâu? Ca yên tâm, Vân Nhi sẽ không quăng thể diện Hậu phủ chúng ta! Không làm cho người ta nói Hậu gia ta không đúng. Nhưng mẹ chồng vẫn không hài lòng, nương chuyện di nương trong phòng muội khó sinh, đem bọn nha hoàn hồi môn của Vân Nhi đều đuổi đi. Nay Vân Nhi một mình ở Khương gia, không chỗ dựa vào…”
Vẻ mặt Hậu Uyển Vân đau khổ, nói: “Ca, không nói gạt ca, từ lúc muội gả vào Khương gia, ẩm thực sinh hoạt thường ngày đều từ mẹ chồng khống chế. Không biết vì sao bà ấy lại hạ dược muội, nay muội đã không thể sinh dục… Ca, Vân Nhi rất khổ! Vân Nhi rất khổ a!”
Nếu trước đó không biết mấy hành động của nàng ta, lấy tính tình Hậu Thụy Phong, nhất định sẽ đập bàn đứng lên, đòi công đạo cho muội muội của mình. Nhưng thực bất hạnh, Hậu Thụy Phong sớm biết hết nội tình, cho nên lúc này, hắn làm ra vẻ phi thường phẫn nộ, cắn răng, nói: “Muội nhường nhịn mọi cách, bọn họ quả thực khinh người quá đáng! Hậu gia chúng ta há là hạng người để người ta khi dễ sao? Ca chắc chắn báo cho phụ thân, có Hậu gia làm chỗ dựa cho muội!”
Hậu Uyển Vân ô ô khóc, nàng ta muốn chính là một câu này. Còn cụ thể làm như thế nào, Hậu Thụy Phong tự nhiên sẽ thay mình nghĩ, thay mình làm, Hậu Uyển Vân nàng ta chỉ cần ở phía sau nhìn xem diễn là được rồi, dù sao có hai người Hậu Thụy Phong cùng An Quốc Công làm đầu thương cho nàng ta sử dụng. Phụ tử Hậu gia quân công rất lớn, chỉ cần ở Khương gia ồn ào như vậy, Khương gia cũng không dám lại khó xử nàng ta. Đến lúc đó làm cho Hậu Thụy Phong từ trong quân chọn vài thị nữ được huấn luyện có võ nghệ tới hầu hạ bảo hộ chính mình.
Lúc trước Hậu Uyển Vân chịu thiệt liền chịu thiệt vì phụ huynh đều ở biên quan, mẹ cả cùng đích tỷ nhà mẹ đẻ lại qua đời, phụ huynh tuy rằng quyền cao chức trọng, nhưng nước xa không cứu được lửa gần. Nay phụ huynh hồi kinh, thăng quan tiến tước, Hậu gia ở thời kì cường thịnh, Hậu Uyển Vân mất hứng một cái là có thể về nhà mẹ đẻ tố khổ cáo trạng, tìm phụ huynh làm chỗ dựa, không còn tứ cố vô thân như trước đó. Nhà mẹ đẻ có thế lực, rốt cục có thể từ từ lợi dụng.
Hậu Thụy Phong trấn an muội muội đang khóc một hồi, lại đồng ý tự mình chọn người tin cậy đưa vào Khương gia để hầu hạ nàng ta, còn nói thỉnh danh y đến chẩn trị bệnh vô sinh của nàng ta. Hậu Uyển Vân chuyển biến tốt ngay, dùng khăn lau lệ, lại đoán tâm tư Hậu Thụy Phong rất dễ tin người.
Huynh muội hai người nói một hồi, bên ngoài có nha hoàn báo lại: “Chấn Quân đại tướng quân, đại phu nhân kêu nô tỳ đến bẩm báo tướng quân một tiếng, mới vừa rồi đại phu nhân mới chuẩn bị xuất môn, đầu lại choáng váng, nói tướng quân lại chờ một lát.”
Vẻ mặt Hậu Thụy Phong không hờn giận, vẫy vẫy tay đuổi nha hoàn, nói với Hậu Uyển Vân: “Khương gia không phải được xưng trăm năm thế gia, chú ý quy củ nhất, đây là đạo đãi khách của Khương gia sao?”
Hậu Uyển Vân đi theo mượn đề tài để nói chuyện của mình, nói: “Ca, mẹ chồng chính là tính tình này… Có lẽ là do Vân Nhi, giận chó đánh mèo ca ca cũng không chừng.”
Hậu Thụy Phong ‘ai’ một tiếng, nói với Hậu Uyển Vân: “Muội muội, thân mình muội không thoải mái, hãy đi về trước, ca ở chỗ này chờ. Nay vô luận như thế nào muốn cùng Khương gia nói rõ ràng, để cho bọn họ không dám lại khi dễ nữ nhi Hậu gia ta nữa!”
Dứt lời, Hậu Thụy Phong nói tốt khuyên Hậu Uyển Vân một phen, Hậu Uyển Vân cũng không muốn một hồi đối mặt cùng mẹ chồng, cũng liền thuận thế đi về.
Hậu Thụy Phong nhìn Hậu Uyển Vân được Tích Xuân đỡ ra viện, lên kiệu mềm bị người nâng đi rồi. Lúc này từ gian phòng phía sau bình phong có người đi ra. Vẻ mặt Khương Viêm Châu tức giận, nói: “Ả ta lại nói hươu nói vượn, hắt nước bẩn Khương gia ta, châm ngòi quan hệ văn thần võ tướng, tâm tư này quá độc ác!”
“Viêm Châu, Chấn Quân đại tướng quân là người hiểu biết, tự nhiên sẽ không bị mấy câu nói của nàng ta lừa bịp.” Phía sau Khương Viêm Châu, thêm một người đi ra.
Hậu Thụy Phong nghe vậy ngẩng đầu, nhìn thấy một nha hoàn thanh tú đỡ thiếu phụ mỹ mạo cao gầy, từ phía sau bình phong đi ra. Vẻ mặt Cố Vãn Tình ôn nhu ấm áp cười, nhìn Hậu Thụy Phong.
“Vương phi… Ngài, ngài không có việc gì đi…” Giọng nói Hậu Thụy Phong có chút run run.
Cố Vãn Tình hơi hơi ngây ra một lúc, mới nhớ tới Hậu Thụy Phong nói là lần trước bị thương sau lại gặp trúng hoả hoạn, cười nói: “Tạ tướng quân quan tâm, thân mình ta đã không có việc gì.”
Hậu Thụy Phong gật gật đầu. Vốn dọc theo đường đi tính toán như thế nào mở miệng hỏi quan hệ nàng cùng Hậu Uyển Tâm, suy nghĩ trăm ngàn kiểu lời dạo đầu, nhưng đến lúc thấy nàng, một biện pháp cũng nghĩ không ra, trong đầu đều là chỗ trống.
“Đại cữu ca?” Khương Viêm Châu thấy Hậu Thụy Phong đang sững sờ, kêu hắn một tiếng. Hậu Thụy Phong như ở trong mộng mới tỉnh ‘a’ một tiếng.
Hậu Thụy Phong không phải là người xúc động, hắn ngẫu nhiên thất thố làm cho Cố Vãn Tình nhớ tới lúc trước đây cùng ca ca chơi đùa, trong lòng không khỏi ấm áp, tiếp đón mọi người ngồi xuống uống trà.
Hậu Thụy Phong nghẹn một bụng, nhưng ngại có người ngoài ở đây, cũng không trực tiếp hỏi Cố Vãn Tình, mà chính là buồn không ra tiếng uống trà. Khương Viêm Châu mới uống mấy ngụm, hắn cũng đã uống vào vài chén.
Cố Vãn Tình không khỏi mỉm cười, nói: “Chấn Quân đại tướng quân tới Khương gia uống nước trà sao?”
Lúc này Hậu Thụy Phong mới ý thức được chính mình thất thố, mặt hơi hơi đỏ, buông chén xuống, bộ dáng muốn nói lại thôi. Cố Vãn Tình tuy rằng không biết Hậu Thụy Phong muốn nói cái gì, nhưng nàng rất hiểu biết động tác nhỏ của ca ca, nàng biết huynh ấy nhất định là có chuyện muốn một mình nói với mình, vì thế Cố Vãn Tình kêu Khương Viêm Châu đi về trước, lại cho thị nữ đi ra ngoài hết.
“Chấn Quân đại tướng quân, có cái gì muốn nói với ta?” Cố Vãn Tình cười yếu ớt, ánh mắt cong thành hình dạng nguyệt nha, trong lòng nghĩ: phụ thân cùng huynh trưởng không cần vào sinh ra tử đánh giặc nữa, không cần mạo hiểm sinh mệnh lên sa trường nguy hiểm, phụ thân an dưỡng tuổi già, ca ca tìm một cô nương hiền lành cưới về, người một nhà cùng trôi qua những ngày tốt đẹp.
Hậu Thụy Phong trù trừ một chút, buông chén trà, bỗng nhiên cọ một chút đứng lên, rút ra bảo kiếm bên hông, chuôi kiếm hướng về phía Cố Vãn Tình ném đi qua.
Cố Vãn Tình thình lình nhìn thấy một bảo kiếm bay về phía mình, nàng theo bản năng vươn tay cầm chuôi kiếm. Rồi sau đó chỉ thấy thân hình Hậu Thụy Phong nhanh như thiểm điện (sét đánh), tay cầm vỏ kiếm đâm về phía chính mình.
“Xem chiêu!” Hậu Thụy Phong hét lớn một tiếng, vỏ kiếm hướng về phía trước người Cố Vãn Tình.
Cố Vãn Tình bị hắn đột nhiên hành động sợ ngây người, theo bản năng nắm chặt chuôi kiếm phản thủ một kích, tránh thoát Hậu Thụy Phong công kích. Trong lòng Hậu Thụy Phong run lên, lại là một chiêu phản công tiếp theo. Cố Vãn Tình cau mày, cầm kiếm tiếp được một chiêu. Võ nghệ Hậu Thụy Phong cực cao, cao hơn Cố Vãn Tình rất nhiều, hắn vừa ra chiêu thứ ba, vỏ kiếm như có linh tính, kề cận mũi kiếm trong tay Cố Vãn Tình, Hậu Thụy Phong vung cổ tay, Cố Vãn Tình chỉ cảm thấy hổ khẩu (cổ tay) một trận chấn động, thình lình kiếm trong tay liền rời khỏi tay, trực tiếp văng ra ngoài, đâm vào gia cụ bằng gỗ lim ở phía sau.
Biến cố này làm cho trong đầu Cố Vãn Tình một trận kinh hoàng, mà đôi mắt Hậu Thụy Phong trở thành màu đỏ, trong ngực nhanh chóng nhấp nhô, giống như là bị kích thích thật lớn, hắn bỗng nhiên bắt lấy cổ tay Cố Vãn Tình, dùng sức nắm chặt, giống như sợ buông lỏng tay, chính là vĩnh biệt. Cố Vãn Tình cũng ý thức được là chuyện gì xảy ra, Hậu Thụy Phong chỉ dùng võ công để thử mình.
Chẳng lẽ ca ca nhận ra mình? Tâm Cố Vãn Tình cũng loạn như ma, bất chấp lúc này thân phận của nàng là Bình Thân vương phi, liền mặc kệ để cho Hậu Thụy Phong cầm cổ tay mình như vậy.
Chỉ cần ba chiêu, Hậu Thụy Phong liền chắc chắc mình đoán đúng.
“Muội là Uyển Tâm, đúng hay không!?” Hậu Thụy Phong nhìn Cố Vãn Tình, vội vàng hỏi, “Nói cho ca biết, muội là Uyển Tâm, đừng gạt ca, không cần giấu giếm ca, được không?”
Nghe xong câu này, đồng tử Cố Vãn Tình co rút lại, ngay cả tim đều muốn dừng lại.
Từ từ nước mắt trào ra từ hốc mắt của nàng, từ hai má chảy xuống dưới. Nàng chưa từng có nghĩ đến có một ngày, ca ca sẽ nhận ra bản thân. Nàng nghĩ đến cả đời vĩnh viễn đều phải dùng thân phận của người khác mà sống, không còn có cơ hội nhận thân cùng phụ huynh. Nhưng trời cao tựa hồ đối với nàng phá lệ, chẳng những để cho công chúa nhận ra mình, giúp mình, hiện tại liền ngay cả ca ca cũng…
Tất cả những chuyện này, quả thực tựa như nằm mơ vậy.
Hậu Thụy Phong im lặng nhìn nàng không tiếng động khóc, qua nửa ngày, hắn thấy nàng gắt gao cắn môi, bỗng nhiên liều mạng gật đầu, nghẹn ngào một câu cũng nói không nên lời.
Đường đường là đại tướng quân, hán tử thiết huyết, Hậu Thụy Phong luôn luôn thờ phụng nam nhi có lệ nhưng không thể đổ lệ, đổ máu đổ mồ hôi chứ không đổ lệ, nhưng nay, hắn cũng rơi lệ đầy mặt. Hắn vươn tay lau nước mắt cho Cố Vãn Tình, lại nhẹ nhàng hỏi một câu, như muốn xác nhận lại: “Muội là muội muội của ta, Hậu Uyển Tâm, thật không?”
“Vâng, là muội!” Cố Vãn Tình rốt cục oa một tiếng khóc lớn, đem cảm xúc bị đè nén trong lòng nhiều năm bạo phát ra. Lúc này cái gì nam nữ đại phòng, cái gì lễ giáo, đều bị nàng vứt đến một bên, nàng nhào vào trong lòng ca ca, gào khóc, vừa khóc vừa nói: “Ca, là muội, muội là Uyển Tâm… Ô ô ô ô… muội đã chết, nhưng muội sống lại! Muội không nghĩ tới có một ngày sẽ nhận thân cùng ca ca, thực không nghĩ tới, ca, Uyển Tâm rất nhớ huynh, rất nhớ cha… Ô ô ô, ca, ca không biết thấy thân nhân cũng không thể nhận nhau nó đau khổ như thế nào đâu, ca…”
“Muội muội, Uyển Tâm của ca!” Hậu Thụy Phong gắt gao ôm muội muội trong lòng, rơi lệ đầy mặt.
Huynh muội hai người ôm nhau khóc, khóc quên mất hết thảy. Khóc hồi lâu, thẳng đến đem cảm xúc đều phát tiết sạch sẽ, hai người mới ngừng khóc. Hai người còn nói chút việc vặt thú vị trước đây chỉ có hai người mới biết được, Hậu Thụy Phong đã hoàn toàn chắc chắn, Cố Vãn Tình chính là muội muội Hậu Uyển Tâm của mình.
Hậu Thụy Phong cầm tay muội muội, nói: “Uyển Tâm, muội mau nói cho ca, năm đó muội chết có gì kỳ quái hay không? Có phải có người hại chết muội hay không?”
Mắt Cố Vãn Tình khóc sưng như quả đào, lau nước mắt, thở dài, gật đầu nói: “Ai… Ca, nội tình trong đó phức tạp, ca nghe muội kể từ từ…”