Cố Vãn Tình cùng ca ca vừa mới nhận thân, cảm xúc dao động, một hồi lâu mới sửa sang lại suy nghĩ, chậm rãi đem chuyện kiếp trước trải qua lần lượt nói cho Hậu Thụy Phong. Tuy Cố Vãn Tình vừa tự thuật vừa giảm cường điệu, để cho ca ca không tức giận, nhưng Hậu Thụy Phong nghe xong, hai mắt đỏ lè, quả thực muốn giết người, hai tay nắm lại thành quyền rất nhanh nện một quyền ở trên bàn bên cạnh, lực đạo rất lớn, đem toàn bộ cái bàn đều đập nát!
“Ả quả thực đại nghịch bất đạo! Súc sinh! Căn bản chính là súc sinh! Hậu gia chúng ta làm sao có thể dưỡng ra thứ ngỗ nghịch như vậy!” Hậu Thụy Phong quả thực không dám tin, Hậu Uyển Vân thoạt nhìn nhu nhược dịu ngoan như vậy, thế nhưng tâm ngoan thủ lạt đến không thể tưởng tượng! Còn tuổi nhỏ liền tính toán lợi dụng mẹ đẻ sát hại đích tỷ, mẹ đẻ không đồng ý, thế nhưng liền đem mẹ đẻ đẩy xuống hồ dìm chết đuối! Rồi sau đó thận trọng, lợi dụng sự tín nhiệm cùng yêu thương của mẹ cả và đích tỷ, đem hai người lần lượt hại chết! Nếu không có muội muội Hậu Uyển Tâm chính mồm nói cho Hậu Thụy Phong, hắn vô luận như thế nào sẽ không tin tưởng Hậu Uyển Vân sẽ làm ra loại sự tình này.
Nhưng theo lời kể của muội muội Hậu Uyển Tâm, theo kết quả kiểm tra bùn đất ngay lăng mộ của mẫu thân, đều chứng minh sở tác sở vi của Hậu Uyển Vân.
Sau khi Hậu Thụy Phong biết được chân tướng, đầu tiên là tức giận, rồi sau đó dần dần bình tĩnh trở lại, hóa thành thâm trầm tự trách. Làm một nhi tử cùng huynh trưởng, hắn thế nhưng không có bảo vệ tốt mẫu thân cùng bào muội của mình, mệt hắn vẫn là đại tướng quân bảo vệ quốc gia, lại ngay cả người nhà chính mình đều bảo hộ không tốt. Hậu Thụy Phong tràn ngập áy náy với muội muội cùng mẫu thân, hận không thể đem Hậu Uyển Vân bào da chặt xương để phát tiết mối hận trong lòng.
“Ca muốn đi giết tiện nhân đó!” Hậu Thụy Phong đứng dậy, nhổ bảo kiếm từ trong vách gỗ xuống, cầm kiếm muốn đi ra ngoài tìm Hậu Uyển Vân tính sổ.
“Ca, đừng đi! Ca không thể đi!” Cố Vãn Tình bắt lấy cổ tay Hậu Thụy Phong, lắc đầu nói : “Ca, muội biết ca hận không thể giết chết ả, muội cũng hận không thể giết chết ả, nhưng nay không thể xúc động, còn không phải lúc. Ả hiện tại dù sao vẫn là con dâu Khương gia, nếu huynh ở Khương gia giết ả, sự tình nháo ra sẽ không xong đâu, chỉ có thể để cho người bên ngoài xem chuyện xấu của hai nhà Khương Hậu chúng ta! Cửa hôn sự này là Thái Hậu ban cho, cho dù muốn thu thập ả, chỉ có thể ngầm thu thập, không thể lộ ra ngoài, nếu không mặt mũi Thái Hậu sao bây giờ? Hoàng Thượng còn từng ngự bút thân thư ban cho ả bảng hiệu ‘Nhàn Đức Hiếu Nữ’, nếu truyền ra việc Hậu Uyển Vân ám sát mẹ đẻ, độc mẹ cả, hại đích tỷ, lại làm cho đương kim thánh thượng biết để mặt vào đâu bây giờ? Người thiên hạ chỉ biết nói gia phong Hậu gia bất chính, nói thánh thượng cùng Thái Hậu nhìn người không rõ! Ca, ca không cần xúc động, nhẫn nhịn nữa đi! Chờ phụ thân hồi kinh, bẩm báo phụ thân lại định đoạt!”
Hậu Thụy Phong hít sâu một hơi, kiếm trong tay chúi xuống dưới. Hắn biết muội muội băn khoăn không sai, hiếu danh của Hậu Uyển Vân là thánh thượng khâm ban cho, nếu truyền ra gièm pha động trời như vậy, không phải là chiêu cáo thiên hạ đánh vào mặt thánh thượng cùng Thái Hậu sao? Khó bảo toàn thánh thượng sẽ không bởi vậy mà giận chó đánh mèo Hậu gia. Tuy nói Hậu gia nay như mặt trời ban trưa, nhưng là phúc hề họa chỗ phục (phúc và họa cùng một chỗ), Hậu gia lúc này cũng đang ở đầu ngọn sóng, không chấp nhận được một điểm sơ xuất, thánh thượng nếu bất mãn với Hậu gia, nay đương nhiên sẽ không biểu hiện ra ngoài, nhưng sau này, chờ Hậu gia nổi bật trôi qua, khó bảo toàn sẽ không đến cái thu trước tính sổ sau.
“Được, hôm nay ca liền tạm thời lưu ả một tiện mệnh!” Hậu Thụy Phong oán hận thu hồi bảo kiếm, nhìn muội muội, nói: “Phụ thân ước chừng ngày kia sẽ hồi kinh, muội tính khi nào thì nhận thân cùng phụ thân?”
Cố Vãn Tình lo lắng nói: “Thuật di hồn này không thể tưởng tượng, muội lo lắng phụ thân không tiếp thụ được… Ca, không bằng ca thử thử lộ tiếng gió với phụ thân, rồi sau đó chúng ta lại xem khi nào thì nhận thân. Còn Hoàng Thượng cùng Thái Hậu nơi đó, liền giấu diếm việc muội di hồn đi, chỉ nói là ca ca tra ra chuyện ả ở Hậu gia hại người, rồi sau đó lén bẩm báo Thái Hậu cùng thánh thượng, trăm ngàn không thể đem sự tình nháo công khai. Hậu Uyển Vân người này khẳng định phải xử trí, nhưng chuyện này chúng ta chỉ có thể ngậm bồ hòn. Đúng rồi, vài nha hoàn hồi môn của Hậu Uyển Vân bị muội đưa đi một biệt viện của Khương gia, muội thấy nha hoàn tên Xảo Hạnh kia tựa hồ biết không ít, ca ca ở trong quân, am hiểu thẩm vấn, muội đem vài nha hoàn đó đưa đi chỗ ca ca, ca nhìn xem có thể thẩm vấn ra chút gì không, có nhân chứng vật chứng, cũng dễ trình lên cho thánh thượng, nếu không vu khống, cũng không thể chỉ chứng tội trạng của ả. Chính là vài nha hoàn đó đều là hạng người nữ lưu, ca ca trong quân hay thẩm vấn quân địch bằng khổ hình, không thích hợp ở trên người phụ nữ, còn thỉnh ca ca xuống tay lưu tình, chớ hại tính mạng các nàng. Dù sao tác loạn hại người đều là Hậu Uyển Vân, vài nha hoàn cũng chỉ là thân bất do kỷ.”
Hậu Thụy Phong nói: “Cũng được, liền ấn theo lời của muội mà làm.”
Huynh muội hai người đã trải qua sinh ly tử biệt, nay cửu biệt gặp lại, như cách một thế kỷ, tự nhiên là có nhiều chuyện nói không hết. Cố Vãn Tình chậm rãi nói cho Hậu Thụy Phong chuyện sau chính mình trọng sinh, bất tri bất giác hai người liền nói chuyện hồi lâu, làm cho Thúy Liên luôn luôn thủ tại cửa rất lo lắng. Dựa theo vai vế mà tính, Hậu Thụy Phong là vãn bối của Cố Vãn Tình, tuy rằng hai người không đồng lứa, nhưng hai người tuổi xấp xỉ, cô nam quả nữ chung một phòng. Thúy Liên Mơ hồ nghe thấy bên trong có động tĩnh như sét đánh rầm rầm, nếu không có Cố Vãn Tình trước đó dặn dò, Thúy Liên vài lần đều nhịn không được muốn vọt vào đi.
Thúy Liên ở ngay cửa gấp gáp đi qua đi lại, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, trong lòng cả kinh, ngẩng đầu nhìn Khương Hằng từ rất xa đi tới trong viện.
“Không xong!” Trong lòng Thúy Liên lộp bộp nhảy dựng, nhanh chóng ho khan một tiếng.
Trong phòng Cố Vãn Tình nghe thấy tiếng ho khan của Thúy Liên, mới từ trong tự thuật cùng huynh trưởng phục hồi tinh thần lại, nhanh chóng dùng khăn xoa xoa mặt, sửa sang lại một chút, nói: “Vào đi.”
Thúy Liên đẩy cửa vào, thấy bộ dáng chủ tử nhà mình thì biết là đã khóc, phấn trên mặt đã nhem nhuốc, búi tóc cũng hơi lỏng lẻo, trên đất phân tán đầy vụn gỗ, sắc mặt Chấn Quân đại tướng quân đỏ lên. Nhìn xong, tình cảnh này không thể không làm cho người ta miên man bất định.
Thúy Liên vội vàng khép cửa lại, nói: “Vương gia sắp đến đây, người đi đến cửa viện rồi!”
Trong lòng Cố Vãn Tình lộp bộp một tiếng, tuy nói nàng cùng Hậu Thụy Phong là huynh muội ruột, hai người trong đó thản nhiên bằng phẳng cũng không tư tình, nhưng Khương Hằng lại không biết nha! Tình cảnh này nếu để cho Khương Hằng nhìn thấy, thì thật đúng là không ổn. Nhưng trường hợp này, thấy thế nào cũng như là bị bắt gian!
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Trong đầu Cố Vãn Tình một mảnh hỗn loạn, trong lúc nhất thời không có chủ ý. Hiện tại làm cho Hậu Thụy Phong rời đi là không còn kịp rồi, huynh ấy đi ra ngoài vừa vặn sẽ tình cờ gặp Khương Hằng tiến vào, chẳng phải là giấu đầu lòi đuôi sao?! Nhưng nàng vừa khóc nên phấn son tèm nhem, mới vừa rồi đánh nhau nên búi tóc nới lỏng, thấy thế nào cũng không thích hợp, bộ dạng như vậy bị Khương Hằng nhìn thấy, không chừng trong lòng chàng ấy sinh ra bao nhiêu liên tưởng.
Tiếng bước chân của Khương Hằng càng ngày càng gần, bỗng nhiên một giọng nữ dịu dàng vang lên: “Vương gia, Cẩm Yên có việc thương lượng, thỉnh Vương gia dời bước đi thư phòng.”
Tiếng bước chân Khương Hằng dừng lại, rồi sau đó lại từ gần đến xa, chậm rãi biến mất ở xa xa. Lúc này Cố Vãn Tình mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, phục hồi tinh thần lại kinh sợ chính mình ra một thân mồ hôi lạnh.
Thúy Liên cầm tay Cố Vãn Tình, cảm thấy trên tay nàng đều là mồ hôi, trắng mịn lạnh như băng.
Mới vừa rồi huynh muội bọn họ nhận thân, cảm xúc đều quá mức kích động, quên mất mọi chuyện, nay phục hồi tinh thần lại mới cảm thấy nghĩ mà sợ. Nếu để cho Khương Hằng thấy được, muội muội gặp phải phiền toái, Hậu Thụy Phong liền càng tự trách áy náy.
“Vương phi cẩn thận nghỉ ngơi, trước tiên ta cáo từ.” Hậu Thụy Phong đứng dậy cáo từ.
“Tướng quân đi thong thả.” Cố Vãn Tình sai nha hoàn đưa hắn đi ra ngoài, rồi sau đó ngồi ở trên ghế, một bộ dáng hư thoát. May mắn mới vừa có Cẩm Yên giải vây cho mình cùng ca ca, nếu không hậu quả thiết tưởng không chịu nổi. Cố Vãn Tình không tin Cẩm Yên là trùng hợp tìm đến Khương Hằng, trùng hợp ngay thời cơ kia gọi Khương Hằng đi. Tâm Cẩm Yên đã luôn nghĩ tới Hậu Thụy Phong, như vậy nàng nhất định biết chuyện Hậu Thụy Phong đến Khương phủ, chỉ sợ mới vừa rồi cũng là Cẩm Yên cố ý giúp bọn họ.
Cẩm Yên đã bán nàng một cái nhân tình, Cố Vãn Tình quyết định lần sau gặp ca ca, hỏi một chút huynh ấy cùng Cẩm Yên trong đó rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nhìn xem ca ca có tâm tư gì, tính như thế nào.
Vẻ mặt Thúy Liên không yên nhìn chủ tử của mình, không biết mới vừa rồi nàng cùng Hậu Thụy Phong rốt cuộc đã xảy ra cái gì, lập tức biến thành như vậy. Cố Vãn Tình nhìn sắc mặt Thúy Liên, cười dùng đầu ngón tay dí trán Thúy Liên, nói: “Em, cô nàng này, nghĩ cái gì vậy?”
Thúy Liên thè lưỡi, nói: “Bộ dạng ngài như vậy, mới vừa rồi nếu là bị Vương gia nhìn thấy, thì đã có thể nói không rõ. Nô tỳ hầu hạ ngài sửa sang lại, thay quần áo trước đi.”
Hậu Thụy Phong đi rồi, ngày hôm sau, đưa đến đây ước chừng mười thị nữ thân cường thể tráng. Đây là chuyện hai người đã sớm thương lượng xong, Cố Vãn Tình tự nhiên sẽ không khó xử, liền cho toàn bộ tiến vào.
“Chúng nô tỳ gặp qua chủ tử.” Mười thị nữ đứng thẳng thành một hàng, phúc thân hành lễ với Hậu Uyển Vân.
Hậu Uyển Vân nhìn mười người này, rõ ràng chính là ca ca Hậu Thụy Phong từ trong quân chọn lựa ra nữ tử đã được huấn luyện, xem ra là người mang võ nghệ. Hậu Thụy Phong quả nhiên nói chuyện giữ lời, lập tức đã đem người đưa tới! Mà lại nghe nói trước đó Hậu Thụy Phong giận dữ, trước mặt Cố Vãn Tình ngay cả cái bàn đều đập nát, Hậu Uyển Vân càng đắc ý: ca ca nhà mình càng uy phong, mẹ chồng ác độc đó liền lập tức túng quẫn, còn không phải sao, nhà mẹ đẻ đưa tới mười nha hoàn, mẹ chồng ác độc đó ngay cả lên tiếng cũng không dám nói một tiếng.
Có nhà mẹ đẻ cường thế thật sự là quá tốt! Hậu Uyển Vân vui rạo rực nhìn mười thị nữ đó, có nhà mẹ đẻ làm núi dựa vào, có mười thị nữ mang võ nghệ bên người, sau này ai còn dám động nàng ta?
Bên người một khi có chỗ dựa vào, Hậu Uyển Vân liền không còn lo lắng.
“Phụ thân vào kinh thành chưa?” Hai ngày nay Hậu Uyển Vân không ngừng hỏi bọn thị nữ bên cạnh. Bọn thị nữ nói cho nàng ta, Hậu Thụy Phong biết được chuyện nàng ta chịu ủy khuất, liền lập tức bẩm báo cho An Quốc Công, An Quốc Công lập tức vó ngựa không ngừng chạy trở lại kinh thành. An Quốc Công mới là núi dựa lớn nhất của nàng ta, có An Quốc Công tọa trấn kinh thành, nàng ta mới yên tâm.
“Hồi chủ tử, theo nô tỳ biết, xa mã đã sắp vào kinh, phỏng chừng hôm nay đã về đến quý phủ rồi.”
“Thật tốt quá!” Ánh mắt Hậu Uyển Vân sáng lên: “Mau hầu hạ ta tắm rửa thay y phục, phụ thân trở về, ta làm nữ nhi tự nhiên phải đi nghênh đón. Một hồi nói với mẫu thân, ta muốn về nhà mẹ đẻ vấn an phụ thân.”
Thu thập xong, Hậu Uyển Vân trung khí mười phần đi gặp Cố Vãn Tình, Cố Vãn Tình nghe xong, chính là thản nhiên nhìn nàng ta liếc mắt một cái, dặn vài câu, liền thả nàng ta đi, vẫn chưa làm khó dễ, thậm chí còn sai Thúy Liên gọi người chuẩn bị lễ vật, để cho Hậu Uyển Vân mang về nhà mẹ đẻ.
Hậu Uyển Vân nhìn bộ dáng mệt mỏi của mẹ chồng ác độc đó, lòng nghĩ: ngươi không phải thích khó xử ta sao? Ngươi như thế nào không ngăn cản ta về nhà mẹ đẻ đi? Ngươi có bản lĩnh ngươi lại cấm chừng ta đi!
Hậu Uyển Vân ưỡn ngực ngẩng đầu, khí thế ra khỏi Khương gia. Thúy Liên nhìn thấy, trong lòng xì một tiếng khinh miệt: tiểu nhân đắc chí! Nhìn ngươi có thể đắc ý được bao lâu!
Xe đi một hồi, đến Hậu gia. Hậu gia đã sớm được tin, biết Hậu Uyển Vân về nhà mẹ đẻ, phái gia đinh ở cửa đón.
Được người vây quanh dẫn đến tiền thính, Hậu Uyển Vân vừa đi vừa nổi lên cảm xúc, thu lại sắc mặt đắc ý, thay đổi thành một bộ dáng nhu nhược ủy khuất. Nàng ta chỉ ở trước mặt Hậu Thụy Phong khóc kể qua, lúc này còn phải khóc kể trước mặt An Quốc Công một lần. Dù sao phụ thân vô luận là danh vọng hay là chức quan đều ở trên ca ca, nàng ta được phụ thân duy trì là tốt nhất, tiếp theo mới là Hậu Thụy Phong.
“Phụ thân!” Vừa mới vào đại sảnh, Hậu Uyển Vân nhìn thấy An Quốc Công, liền ríu rít khóc, té ngã xuống đất, nằm ở dưới chân An Quốc Công khóc không thành tiếng, “Phụ thân mệt nhọc bôn ba, thân mình có bình an không? Vân Nhi không có lúc nào là không vướng bận phụ thân cả, mỗi ngày nhìn trời cầu nguyện, thỉnh thần phật trên trời cao phù hộ phụ thân cùng ca ca.”
Sắc mặt An Quốc Công nhìn không ra cảm xúc, Hậu Thụy Phong đứng ở một bên, cúi đầu nhìn Hậu Uyển Vân khóc yếu đuối.
“Vân Nhi, đứng lên đi.” An Quốc Công nhẹ nhàng nâng tay, làm cái tư thế nâng lên. Hậu Uyển Vân nhân thể đứng dậy, lau lệ.
“Nghe ca ca con nói, con ở Khương gia bị không ít ủy khuất.” Mặt An Quốc Công bình tĩnh, nhìn chằm chằm Hậu Uyển Vân.
Vừa thấy sắc mặt phụ thân, Hậu Uyển Vân nghĩ đến phụ thân là vì chính mình bị ủy khuất mà tức giận, trong lòng không khỏi mừng thầm. Lắc lắc đầu, nói: “Vân Nhi chịu chút ủy khuất, không ngại, chỉ cần là vì danh vọng của Hậu gia, Vân Nhi không sợ ủy khuất.”
Hừ, trong lòng Hậu Thụy Phong hừ lạnh một tiếng, tiếp lời nói: “Vân Nhi, hiện tại là ở nhà của mình, muội còn sợ cái gì mà giấu giếm phụ thân? Muội có cái gì ủy khuất liền nói ra đi, để phụ thân làm chủ cho muội.”
Vì thế Hậu Uyển Vân cắn môi, nửa che nửa đậy nói người Khương gia đã làm gì, người không biết sự thật nghe xong, còn cảm thấy Khương gia quả thực chỉ biết ngược đãi con dâu, Cố Vãn Tình rất thích tra tấn con dâu.
Hậu Uyển Vân vừa nói vừa nhìn sắc mặt An Quốc Công, chỉ thấy sắc mặt An Quốc Công càng ngày càng kém, âm trầm dọa người, như là khúc nhạc dạo bùng nổ bão tố.
Hậu Uyển Vân rút thút tha thút thít nói hết những tội trạng của người Khương gia, rồi sau đó lau nước mắt nhìn An Quốc Công.
An Quốc Công cắn răng, quang mang trong mắt hận không thể ăn thịt người. Hậu Uyển Vân khóc rũ rượi, nằm dưới chân An Quốc Công, khóc nói: “Phụ thân, Vân Nhi chính là đến tố khổ, để trong lòng đã thoải mái một chút. Cha chồng là đương kim đệ nhất quyền thần, nếu phụ thân vì Vân Nhi đắc tội cha chồng, thì nội tâm Vân Nhi bất an, thỉnh phụ thân không cần vì Vân Nhi đi gặp Khương gia.”
Hậu Uyển Vân ngụ ý, là nói An Quốc Công sẽ kiêng kị Khương Hằng, sợ Khương gia, đây là phương pháp kích tướng.
“Được lắm! Được lắm! Được lắm!” Ngực An Quốc Công nhấp nhô, cảm xúc tựa hồ ẩn nhẫn đến cực điểm, sắp đến lúc bùng nổ, nhìn Hậu Uyển Vân, nói một lúc ba chữ “được lắm!”, cực giận mà cười, nói: “Vân Nhi, con quả nhiên là nữ nhi ngoan của ta! Cung kính hiếu thuận, chịu nhục! Thật sự là ngoan, thật sự là tốt!”
Trong lòng Hậu Uyển Vân đắc ý, xem ra An Quốc Công trúng phép khích tướng của mình, hẳn là sẽ đi tìm Khương Hằng tính sổ, xuất đầu cho chính mình. Trong đầu Hậu Uyển Vân đang tính toán, bỗng nhiên bên tai nghe thấy tiếng gió gào thét, rồi sau đó là “ba” một tiếng cực vang dội, sau lưng bị một trận đau nhức, Hậu Uyển Vân chỉ cảm thấy phía sau lưng bị cái gì dùng để rút da vậy, toàn thân đau đớn làm cho nàng ta oa một tiếng khóc lớn, lăn vài vòng trên mặt đất.
“Được lắm, nữ nhi ngoan của ta, thật sự là tốt!”
Hậu Uyển Vân ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn phụ thân. Chỉ thấy An Quốc Công thịnh nộ cầm tiên (roi), trong tay một cây roi dát vàng đen, thô như dây thừng, lóe hàn quang. An Quốc Công là võ tướng, xuống tay rất nặng, một roi đó đánh rất mạnh trên lưng Hậu Uyển Vân, đánh nàng ta cơ hồ muốn ngất xỉu.
An Quốc Công cầm roi tiến lên một bước, thịnh nộ trong mắt làm cho Hậu Uyển Vân hết hồn.
“Phụ thân, cha làm cái gì vậy? Vân Nhi làm sai cái gì sao?” Hậu Uyển Vân nhìn roi kinh hô. Roi này là gia pháp Hậu gia, phụ thân vì sao mang gia pháp ra, đây là muốn làm cái gì?
“Đồ súc sinh nhà ngươi, ngươi còn có mặt mũi tới hỏi ta là ngươi làm sai cái gì sao? Ta không có nữ nhi như súc sinh nhà ngươi, nay ta liền muốn dùng gia pháp Hậu gia trừng trị ngươi! Ngươi nếu là có thể sống sót từ trong tay ta, lại đến nói cho ta biết ngươi rốt cuộc làm gièm pha đại nghịch bất đạo gì!”
An Quốc Công xuất thân võ tướng, trị quân nghiêm cẩn, gia pháp cũng như vậy. An Quốc Công cho Hậu gia ký kết gia quy sâm nghiêm, hơn nữa chấp hành rất nghiêm túc, bất luận là di nương, tiểu thư, công tử, hay là hạ nhân, gã sai vặt, bà tử, chỉ cần phạm gia quy, liền nghiêm trị không tha. Lúc trước di nương Trương thị nắm gia vụ, chuyện khắt khe đích tiểu thư bị bại lộ, căn cứ gia quy, Trương thị liền lĩnh năm mươi roi do thuộc hạ An Quốc Công chấp pháp, bị đánh chết khiếp.
Nay An Quốc Công dưới cơn thịnh nộ, vung roi, hung hăng hướng về phía trên người Hậu Uyển Vân. Hậu Uyển Vân đau nhe răng nhếch miệng, khóc rống nói: “Phụ thân, nữ nhi vẫn chưa phạm gia quy, nữ nhi oan uổng mà!”
An Quốc Công căn bản là không nghe lời nàng ta nói, xuống tay càng ngày càng nặng, Hậu Uyển Vân chịu đựng đau đớn, phủ phục bò về phía chân Hậu Thụy Phong, ôm chân Hậu Thụy Phong khóc nói: “Ca ca, cứu mạng! Cầu ca cứu Vân Nhi! Nhất định là hiểu lầm, Vân Nhi cái gì cũng chưa làm mà!”
Hậu Thụy Phong cau mày, nhìn gương mặt khóc nước mũi nước mũi tèm nhem của Hậu Uyển Vân, trong lòng phiền chán, hung hăng một cước đem nàng ta đá văng, nói: “Đừng gọi ta là ca ca, ta không có muội muội như ngươi! Đồ độc phụ nhà ngươi, chuyện cho tới bây giờ còn cứng rắn cãi lại! Cút ngay!”
Hậu Uyển Vân bị đá trên mặt đất lăn tròn như cái bánh xe, vừa ngã té, An Quốc Công lại quăng một roi lại đây, trực tiếp quất mảng thịt mềm mại ngay ngực nàng ta, làm nàng ta đau đớn ngao ngao hét to một tiếng, lật người lại quỳ trên mặt đất.
Trong lòng Hậu Uyển Vân vừa sợ vừa ngạc nhiên, nàng ta rõ ràng là tới tìm phụ thân, thỉnh làm chủ đối phó Khương gia cho nàng ta, nhưng vì sao vừa thấy mặt ngay cả nói cũng chưa nói vài câu, mà bắt đầu dùng gia pháp với nàng ta? Cho dù là phụ thân muốn dùng khổ nhục kế, ở mặt ngoài trách đánh nữ nhi nhà mình, thực tế là cho Khương gia nan kham, cũng không cần xuống tay độc ác như vậy! Này quả thực là muốn đem nàng ta đánh chết!
Mới đầu Hậu Uyển Vân còn muốn chịu đựng cho xong chuyện, làm cho An Quốc Công xả cơn giận đó ra, sau này nàng ta nói tốt, đem lão gia tử dỗ cao hứng có thể làm đầu thương cho nàng ta sử dụng, cho nên vẫn nằm úp sấp thành thành thật thật bị đánh. Nhưng ước chừng ăn hơn hai mươi roi, An Quốc Công chẳng những không tiêu cơn tức, ngược lại càng ngày càng giận, xuống tay càng ngày càng nặng, vừa đánh vừa mắng: “Đồ súc sinh nhà ngươi, ta đánh chết ngươi!”
Lúc này An Quốc Công ra tay ngoan độc, Hậu Uyển Vân đột nhiên ý thức được sự tình huống không thích hợp, lão gia tử đây là động chân hỏa khí. Bị đánh hơn hai mươi roi, áo khoác trên người Hậu Uyển Vân bị đánh rách tơi tả, nếu không có quần áo mùa đông dày, chỉ sợ đều đã lộ ra phần máu thịt trên lưng. Hậu Uyển Vân rốt cuộc nhịn không được, bắt đầu vừa trốn tránh vừa cầu xin tha thứ.
“Cha, đừng đánh!” Hậu Uyển Vân khóc lớn, từ trên đất nhảy lên, trốn sau ghế dựa bên cạnh.
“Hừ, ngươi còn dám chạy!” An Quốc Công tức giận mặt đỏ bừng, roi trong tay linh hoạt quất tới, đuôi roi quất trên gương mặt Hậu Uyển Vân, trực tiếp đánh ra một vết thương thật dài, thương tích từ khóe mắt bên trái kéo dài đến khóe miệng bên phải. Khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp, bóp ra nước của Hậu Uyển Vân, liền như vậy nở hoa.
“A! Đừng mà! Cứu mạng!” Hậu Uyển Vân bị dọa bụm mặt, bất chấp tất cả, đẩy ghế dựa ra cướp đường mà chạy, nàng ta cảm thấy nàng ta nếu không chạy, thật muốn đem mạng nhỏ đặt ở trong này.
“Còn muốn chạy, ngươi, đồ nghiệp chướng này!”
Chỉ cảm thấy một trận gió từ đỉnh đầu xẹt qua, thân hình Hậu Thụy Phong nhanh như thiểm điện, trực tiếp đứng ngay cửa, đóng cửa lại.
Hậu Uyển Vân bổ nhào vào dưới chân Hậu Thụy Phong cầu xin: “Ca, cứu muội, cha muốn đánh chết muội!”
Hậu Thụy Phong hừ lạnh một tiếng, đạp Hậu Uyển Vân một cước lăn trở về.
“Súc sinh, còn có dám chạy hay không?” Giọng nói trầm thấp của An Quốc Công từ phía sau truyền đến, da đầu Hậu Uyển Vân một trận run lên, chỉ cảm thấy miệng vết thương phía sau lưng cùng trên mặt đau đớn như hỏa thiêu, nàng ta đau đớn nhe răng nhếch miệng.
“Cha, Vân Nhi không dám! Cầu cha tha mạng mà! Đánh như vậy sẽ tai nạn chết người, cha, tha mạng a! Tha nữ nhi đi! Con là nữ nhi ruột của ngài mà!” Hậu Uyển Vân biết không có cửa chạy trốn, ngược lại quỳ xuống cầu xin.
“Sẽ tai nạn chết người?” An Quốc Công cười lạnh một tiếng : “Lão tử đánh cũng không phải là người, làm sao có thể tai nạn chết người!” Rồi sau đó lại là ‘ba’ một tiếng, một roi quất ngay đầu Hậu Uyển Vân.
Chỉ cảm thấy đầu đau muốn vỡ ra, một dòng máu đỏ sẫm từ thái dương chảy xuống, máu đầy mặt và cổ, Hậu Uyển Vân bị đánh chạy trốn chung quanh ngao ngao gọi bậy, giống như chuột chạy qua đường. Nhưng nàng ta làm sao chạy qua An Quốc Công lão tướng ở sa trường, bất luận Hậu Uyển Vân trốn ở nơi nào, roi của An Quốc Công liền giống như có mắt, đi tới chỗ nàng ta, hung hăng quất trên người nàng ta.
Ước chừng quất năm mươi roi, Hậu Uyển Vân té ngã trên mặt đất, mở to miệng thở hồng hộc, một thân máu, mắt trừng thật to.
“Cha, đủ rồi, bây giờ còn không thể đánh chết nó, nếu không biết nói sao với thánh thượng cùng Thái Hậu bên kia đây?” Hậu Thụy Phong nhìn phụ thân lửa giận chưa tiêu, tiến lên khuyên nhủ.
“Hừ!” An Quốc Công đem roi hung hăng ném xuống đất, chỉ vào mặt Hậu Uyển Vân mắng: “Ngươi đồ nghiệt súc này! Mọi chuyện ngươi làm, cho dù đánh chết ngươi, chết cũng không đủ đền tội! Hậu mỗ ta làm sao có thể sinh ra nữ nhi như ngươi chứ!”
Lời này An Quốc Công nói không giả. Thiên triều nặng nhất hiếu đạo, An Quốc Công thân là phụ thân của Hậu Uyển Vân, cho dù đánh chết nữ nhi ruột của mình, cũng là phụ muốn nữ vong nữ không thể không vong. Mà triều đại có “ ác”, làm chuyện ác nghịch, mưu sát tổ phụ mẫu, phụ mẫu, sát bá thúc, cô, huynh tỷ, ngoại tổ phụ mẫu, phu quân, tổ phụ mẫu, phụ mẫu nhà chồng.
Theo luật lệ Thiên triều, đối với người phạm ác nghịch, sẽ bị chém ngang eo hoặc là lăng trì. Hậu Uyển Vân giết mẹ đẻ, mẹ cả, đích tỷ, đã là người phạm ác nghịch. Đặt ở triều đại nào đều cũng bị cực hình tại chỗ. Chính là thân phận bây giờ của nàng ta đặc thù, địa vị vi diệu, không thể không giấu diếm sở tác sở vi của nàng ta. Nếu không An Quốc Công thật muốn liền như vậy đem nàng ta tươi sống đánh chết luôn.
Hậu Uyển Vân nhìn An Quốc Công, nước mắt chảy ra từng giọt lớn, nàng ta không biết nàng ta rốt cuộc làm sai cái gì, thế nhưng làm cho phụ thân mình ra tay ác độc như thế này. Cho dù chuyện nàng ta ở Khương gia mưu hại mẹ chồng, giết hại con nối dòng cùng tiểu thiếp bị bại lộ, thì cũng là người Khương gia đến trừng trị nàng ta, Hậu gia cũng không thể nhúng tay vào!
Hậu Uyển Vân nghĩ muốn vỡ đầu, cũng không nghĩ tới mấy hành động ác nghịch của nàng ta tại Hậu gia đều bị vạch trần hết. Tại Hậu gia, thủ đoạn của nàng ta rất kín kẽ, nàng ta có tự tin người bên ngoài căn bản là không có cách nào nắm được căn cứ chính xác. Cho dù là Xảo Hạnh nha hoàn bên người, biết chuyện tỷ tỷ Hậu Uyển Tâm chết có kỳ quái, nhưng Xảo Hạnh cũng lấy không ra căn cứ chính xác đến chỉ chứng nàng ta nha.
Thế giới này người duy nhất biết sở tác sở vi của Hậu Uyển Vân, chính là tỷ tỷ Hậu Uyển Tâm. Nhưng Hậu Uyển Tâm chết đã lâu như vậy, thi cốt đều hóa thành đất, người chết không có khả năng để lộ bí mật. Cho nên Hậu Uyển Vân nghĩ đến việc nàng ta làm ở Hậu gia là tuyệt đối không có khả năng bị người biết được.
Đầu óc Hậu Uyển Vân hỗn loạn trầm tư suy nghĩ, đau đớn trên người làm nàng ta muốn hôn mê bất tỉnh. Ngay tại lúc Hậu Uyển Vân mơ mơ màng màng, An Quốc Công nói: “Phong nhi, đi đem nghiệp chướng này trói lại, ta muốn mang nó vào cung diện thánh.” Rồi sau đó Hậu Uyển Vân trước mắt đen thui, nên cái gì cũng không biết.
“Ào!” Một chậu nước lạnh hắt ở trên người Hậu Uyển Vân, làm cho nàng ta giật mình một cái, từ trong mê man tỉnh lại.
Dưới thân là sàn nhà cứng rắn, còn ẩn ẩn mùi tanh tưởi. Hậu Uyển Vân mơ mơ màng màng đột nhiên ý thức được, nàng ta không phải nằm trên giường ở khuê phòng. Nàng ta đột nhiên trợn mắt, phát hiện chính mình bị người ta trói gông lại, ở một nơi như là địa lao, chuẩn xác mà nói, là ở một gian phòng dùng để thẩm vấn.
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, khởi bẩm Thái Hậu, phạm nhân đã tỉnh lại.” Một tiểu thái giám giọng nói the thé trong tay cầm thùng gỗ trống rỗng, quỳ gối bên cạnh Hậu Uyển Vân.
Hoàng Thượng? Thái Hậu? Trong đầu Hậu Uyển Vân một mảnh hỗn loạn, cố gắng ngẩng đầu, thấy Hoàng Thượng cùng Thái Hậu đang ngồi ở gần cửa. Mà phụ thân An Quốc Công cùng huynh trưởng Hậu Thụy Phong đứng hai bên sườn Hoàng Thượng cùng Thái Hậu.
“Hậu thị, ngươi có nhận tội?” Thái Hậu nhìn Hậu Uyển Vân, mày thâm trầm nhíu lại.
Thái Hậu vốn chỉ biết sở tác sở vi của Hậu Uyển Vân tại Khương gia, thập phần không thích nàng ta. Nhưng vài canh giờ trước, An Quốc Công bí mật cầu kiến Thái Hậu cùng Hoàng Thượng, sau khi hai người tiếp kiến phụ tử An Quốc Công, thế nhưng phát hiện An Quốc Công đem nữ nhi của mình đánh hôn mê, dùng dây thừng cột mang tiến vào.
An Quốc Công quỳ gối dưới chân Hoàng Thượng Thái Hậu, đem chuyện Hậu Uyển Vân ở Hậu gia hại người bẩm báo Thái Hậu cùng Hoàng Thượng, cũng nói ông ấy không biết cách dạy nữ nhi, gia môn bất hạnh, dưỡng ra nữ nhi lừa dối thánh tâm, thỉnh thánh thượng trị tội.
Thái Hậu cùng Hoàng Thượng chưa nghe chuyện này còn hoàn hảo, vừa nghe xong, đều có thể sợ tới mức buổi tối ngủ không yên. Ở trong cung nhiều năm, cái gì cung đấu cái gì âm mưu chưa thấy qua, nhưng đó đều là tần phi nội đấu, tuy nói tỷ muội ruột cùng vào cung, rồi sau đó trở mặt thành thù cũng có, nhưng ngay cả Thái Hậu đều chưa thấy qua người phụ nữ nào ngoan độc đến nỗi có thể giết mẹ ruột và mẹ cả coi mình như con ruột! Này đã không phải ác độc bình thường, quả thực chính là không thể tưởng tượng!
Liền ngay cả hoàng đế nghe xong cũng không khỏi bị dọa ra một lưng mồ hôi lạnh. Hậu gia là nhà cao cửa rộng, vốn năm đó khi hoàng đế tuyển phi vào hậu cung, từng có ý tuyển nữ nhi Hậu gia vào cung, nhưng cố kỵ đến tiền triều có tiền lệ ngoại thích là võ tướng phản loạn, ngay lúc đó An Quốc Công vẫn là An Quốc Hầu, quân công đã hiển hách, hoàng đế luôn mãi cân nhắc, cuối cùng không hạ chỉ để nữ nhi Hậu gia vào cung, rồi sau đó Hậu thị bị Thái Hậu ban hôn cho Khương gia. Lúc này hoàng đế không khỏi cảm thấy nghĩ mà sợ, may mắn năm đó đánh mất ý niệm để cho Hậu Uyển Vân vào cung trong đầu, nếu không… Một người phụ nữ như vậy bỏ vào hậu cung, đó chẳng phải là làm cho tần phi cùng con cái của hắn đều chết hết sao? Lấy phẩm hạnh của Hậu Uyển Vân, nói không chừng ngay cả Thái Hậu, nàng ta cũng không buông tha đâu! Chính là Khương gia xui xẻo, thay hoàng đế cản một kiếp.
Lúc này đầu óc Hậu Uyển Vân mịt mờ, đột nhiên nghe thấy Thái Hậu hỏi nàng ta, khóc nói: “Khởi bẩm Thái Hậu, Vân Nhi không biết đã phạm tội gì!”
“Hậu thị, xem ra không đem mọi chuyện ngươi làm đều phơi bày ra hết, ngươi sẽ không nhận tội.” Hoàng Thượng nói với tiểu thái giám bên cạnh: “Đi đem nhân chứng lần lượt mang đến.”
Tiểu thái giám nhanh chóng đi gọi phạm nhân.
“Hậu thị, chúng ta liền tính toán từng sự kiện một.” Hoàng Thượng nói : “Đem hai thị nữ hầu hạ di nương của Khương gia dẫn tới.”
Hai thị vệ áp giải hai nữ tử đi vào.
Hai nữ tử đó mặt mày tiều tụy, nhưng nhìn cũng không chật vật, bộ dáng cũng chưa chịu hình qua, so với Hậu Uyển Vân nằm ở trong bùn, người đầy máu, hai người các nàng tốt hơn rất nhiều. Hai thị nữ lạnh run cả người quỳ gối dưới chân hoàng đế, bị dọa ngay cả nói đều nói không nên lời, chỉ lo dập đầu.
“Hậu thị, ngươi có nhận ra hai người các nàng không?” Hoàng đế nói.
Hậu Uyển Vân ngẩng đầu, xuyên thấu qua ánh đèn hôn ám của địa lao, mơ hồ nhận ra hai nữ tử đó.
“Bạch Điệp? Lam Điệp? Các ngươi không phải đã chết sao?” Hậu Uyển Vân chấn động : các nàng không phải ở trong phòng giam của Khương gia sợ tội tự sát sao? Như thế nào cư nhiên không chết?
“Các nàng nếu đã chết, chẳng phải là chết vô đối chứng, vừa vặn hợp tâm ý của ngươi sao?” Một giọng nói quen thuộc từ ngoài cửa xa xôi truyền đến, Hậu Uyển Vân ngẩng đầu, thấy mẹ chồng ác độc đó của nàng —— Cố Vãn Tình đi đến, đi theo phía sau còn có hai tỷ muội Xảo Hạnh cùng Xảo Mai dùng tên giả là Liễu Nguyệt.
Mẹ Chồng Trọng Sinh Vs Nàng Dâu Xuyên Qua - Chapter 69
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Cố Vãn Tình cùng ca ca vừa mới nhận thân, cảm xúc dao động, một hồi lâu mới sửa sang lại suy nghĩ, chậm rãi đem chuyện kiếp trước trải qua lần lượt nói cho Hậu Thụy Phong. Tuy Cố Vãn Tình vừa tự thuật vừa giảm cường điệu, để cho ca ca không tức giận, nhưng Hậu Thụy Phong nghe xong, hai mắt đỏ lè, quả thực muốn giết người, hai tay nắm lại thành quyền rất nhanh nện một quyền ở trên bàn bên cạnh, lực đạo rất lớn, đem toàn bộ cái bàn đều đập nát!
“Ả quả thực đại nghịch bất đạo! Súc sinh! Căn bản chính là súc sinh! Hậu gia chúng ta làm sao có thể dưỡng ra thứ ngỗ nghịch như vậy!” Hậu Thụy Phong quả thực không dám tin, Hậu Uyển Vân thoạt nhìn nhu nhược dịu ngoan như vậy, thế nhưng tâm ngoan thủ lạt đến không thể tưởng tượng! Còn tuổi nhỏ liền tính toán lợi dụng mẹ đẻ sát hại đích tỷ, mẹ đẻ không đồng ý, thế nhưng liền đem mẹ đẻ đẩy xuống hồ dìm chết đuối! Rồi sau đó thận trọng, lợi dụng sự tín nhiệm cùng yêu thương của mẹ cả và đích tỷ, đem hai người lần lượt hại chết! Nếu không có muội muội Hậu Uyển Tâm chính mồm nói cho Hậu Thụy Phong, hắn vô luận như thế nào sẽ không tin tưởng Hậu Uyển Vân sẽ làm ra loại sự tình này.
Nhưng theo lời kể của muội muội Hậu Uyển Tâm, theo kết quả kiểm tra bùn đất ngay lăng mộ của mẫu thân, đều chứng minh sở tác sở vi của Hậu Uyển Vân.
Sau khi Hậu Thụy Phong biết được chân tướng, đầu tiên là tức giận, rồi sau đó dần dần bình tĩnh trở lại, hóa thành thâm trầm tự trách. Làm một nhi tử cùng huynh trưởng, hắn thế nhưng không có bảo vệ tốt mẫu thân cùng bào muội của mình, mệt hắn vẫn là đại tướng quân bảo vệ quốc gia, lại ngay cả người nhà chính mình đều bảo hộ không tốt. Hậu Thụy Phong tràn ngập áy náy với muội muội cùng mẫu thân, hận không thể đem Hậu Uyển Vân bào da chặt xương để phát tiết mối hận trong lòng.
“Ca muốn đi giết tiện nhân đó!” Hậu Thụy Phong đứng dậy, nhổ bảo kiếm từ trong vách gỗ xuống, cầm kiếm muốn đi ra ngoài tìm Hậu Uyển Vân tính sổ.
“Ca, đừng đi! Ca không thể đi!” Cố Vãn Tình bắt lấy cổ tay Hậu Thụy Phong, lắc đầu nói : “Ca, muội biết ca hận không thể giết chết ả, muội cũng hận không thể giết chết ả, nhưng nay không thể xúc động, còn không phải lúc. Ả hiện tại dù sao vẫn là con dâu Khương gia, nếu huynh ở Khương gia giết ả, sự tình nháo ra sẽ không xong đâu, chỉ có thể để cho người bên ngoài xem chuyện xấu của hai nhà Khương Hậu chúng ta! Cửa hôn sự này là Thái Hậu ban cho, cho dù muốn thu thập ả, chỉ có thể ngầm thu thập, không thể lộ ra ngoài, nếu không mặt mũi Thái Hậu sao bây giờ? Hoàng Thượng còn từng ngự bút thân thư ban cho ả bảng hiệu ‘Nhàn Đức Hiếu Nữ’, nếu truyền ra việc Hậu Uyển Vân ám sát mẹ đẻ, độc mẹ cả, hại đích tỷ, lại làm cho đương kim thánh thượng biết để mặt vào đâu bây giờ? Người thiên hạ chỉ biết nói gia phong Hậu gia bất chính, nói thánh thượng cùng Thái Hậu nhìn người không rõ! Ca, ca không cần xúc động, nhẫn nhịn nữa đi! Chờ phụ thân hồi kinh, bẩm báo phụ thân lại định đoạt!”
Hậu Thụy Phong hít sâu một hơi, kiếm trong tay chúi xuống dưới. Hắn biết muội muội băn khoăn không sai, hiếu danh của Hậu Uyển Vân là thánh thượng khâm ban cho, nếu truyền ra gièm pha động trời như vậy, không phải là chiêu cáo thiên hạ đánh vào mặt thánh thượng cùng Thái Hậu sao? Khó bảo toàn thánh thượng sẽ không bởi vậy mà giận chó đánh mèo Hậu gia. Tuy nói Hậu gia nay như mặt trời ban trưa, nhưng là phúc hề họa chỗ phục (phúc và họa cùng một chỗ), Hậu gia lúc này cũng đang ở đầu ngọn sóng, không chấp nhận được một điểm sơ xuất, thánh thượng nếu bất mãn với Hậu gia, nay đương nhiên sẽ không biểu hiện ra ngoài, nhưng sau này, chờ Hậu gia nổi bật trôi qua, khó bảo toàn sẽ không đến cái thu trước tính sổ sau.
“Được, hôm nay ca liền tạm thời lưu ả một tiện mệnh!” Hậu Thụy Phong oán hận thu hồi bảo kiếm, nhìn muội muội, nói: “Phụ thân ước chừng ngày kia sẽ hồi kinh, muội tính khi nào thì nhận thân cùng phụ thân?”
Cố Vãn Tình lo lắng nói: “Thuật di hồn này không thể tưởng tượng, muội lo lắng phụ thân không tiếp thụ được… Ca, không bằng ca thử thử lộ tiếng gió với phụ thân, rồi sau đó chúng ta lại xem khi nào thì nhận thân. Còn Hoàng Thượng cùng Thái Hậu nơi đó, liền giấu diếm việc muội di hồn đi, chỉ nói là ca ca tra ra chuyện ả ở Hậu gia hại người, rồi sau đó lén bẩm báo Thái Hậu cùng thánh thượng, trăm ngàn không thể đem sự tình nháo công khai. Hậu Uyển Vân người này khẳng định phải xử trí, nhưng chuyện này chúng ta chỉ có thể ngậm bồ hòn. Đúng rồi, vài nha hoàn hồi môn của Hậu Uyển Vân bị muội đưa đi một biệt viện của Khương gia, muội thấy nha hoàn tên Xảo Hạnh kia tựa hồ biết không ít, ca ca ở trong quân, am hiểu thẩm vấn, muội đem vài nha hoàn đó đưa đi chỗ ca ca, ca nhìn xem có thể thẩm vấn ra chút gì không, có nhân chứng vật chứng, cũng dễ trình lên cho thánh thượng, nếu không vu khống, cũng không thể chỉ chứng tội trạng của ả. Chính là vài nha hoàn đó đều là hạng người nữ lưu, ca ca trong quân hay thẩm vấn quân địch bằng khổ hình, không thích hợp ở trên người phụ nữ, còn thỉnh ca ca xuống tay lưu tình, chớ hại tính mạng các nàng. Dù sao tác loạn hại người đều là Hậu Uyển Vân, vài nha hoàn cũng chỉ là thân bất do kỷ.”
Hậu Thụy Phong nói: “Cũng được, liền ấn theo lời của muội mà làm.”
Huynh muội hai người đã trải qua sinh ly tử biệt, nay cửu biệt gặp lại, như cách một thế kỷ, tự nhiên là có nhiều chuyện nói không hết. Cố Vãn Tình chậm rãi nói cho Hậu Thụy Phong chuyện sau chính mình trọng sinh, bất tri bất giác hai người liền nói chuyện hồi lâu, làm cho Thúy Liên luôn luôn thủ tại cửa rất lo lắng. Dựa theo vai vế mà tính, Hậu Thụy Phong là vãn bối của Cố Vãn Tình, tuy rằng hai người không đồng lứa, nhưng hai người tuổi xấp xỉ, cô nam quả nữ chung một phòng. Thúy Liên Mơ hồ nghe thấy bên trong có động tĩnh như sét đánh rầm rầm, nếu không có Cố Vãn Tình trước đó dặn dò, Thúy Liên vài lần đều nhịn không được muốn vọt vào đi.
Thúy Liên ở ngay cửa gấp gáp đi qua đi lại, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, trong lòng cả kinh, ngẩng đầu nhìn Khương Hằng từ rất xa đi tới trong viện.
“Không xong!” Trong lòng Thúy Liên lộp bộp nhảy dựng, nhanh chóng ho khan một tiếng.
Trong phòng Cố Vãn Tình nghe thấy tiếng ho khan của Thúy Liên, mới từ trong tự thuật cùng huynh trưởng phục hồi tinh thần lại, nhanh chóng dùng khăn xoa xoa mặt, sửa sang lại một chút, nói: “Vào đi.”
Thúy Liên đẩy cửa vào, thấy bộ dáng chủ tử nhà mình thì biết là đã khóc, phấn trên mặt đã nhem nhuốc, búi tóc cũng hơi lỏng lẻo, trên đất phân tán đầy vụn gỗ, sắc mặt Chấn Quân đại tướng quân đỏ lên. Nhìn xong, tình cảnh này không thể không làm cho người ta miên man bất định.
Thúy Liên vội vàng khép cửa lại, nói: “Vương gia sắp đến đây, người đi đến cửa viện rồi!”
Trong lòng Cố Vãn Tình lộp bộp một tiếng, tuy nói nàng cùng Hậu Thụy Phong là huynh muội ruột, hai người trong đó thản nhiên bằng phẳng cũng không tư tình, nhưng Khương Hằng lại không biết nha! Tình cảnh này nếu để cho Khương Hằng nhìn thấy, thì thật đúng là không ổn. Nhưng trường hợp này, thấy thế nào cũng như là bị bắt gian!
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Trong đầu Cố Vãn Tình một mảnh hỗn loạn, trong lúc nhất thời không có chủ ý. Hiện tại làm cho Hậu Thụy Phong rời đi là không còn kịp rồi, huynh ấy đi ra ngoài vừa vặn sẽ tình cờ gặp Khương Hằng tiến vào, chẳng phải là giấu đầu lòi đuôi sao?! Nhưng nàng vừa khóc nên phấn son tèm nhem, mới vừa rồi đánh nhau nên búi tóc nới lỏng, thấy thế nào cũng không thích hợp, bộ dạng như vậy bị Khương Hằng nhìn thấy, không chừng trong lòng chàng ấy sinh ra bao nhiêu liên tưởng.
Tiếng bước chân của Khương Hằng càng ngày càng gần, bỗng nhiên một giọng nữ dịu dàng vang lên: “Vương gia, Cẩm Yên có việc thương lượng, thỉnh Vương gia dời bước đi thư phòng.”
Tiếng bước chân Khương Hằng dừng lại, rồi sau đó lại từ gần đến xa, chậm rãi biến mất ở xa xa. Lúc này Cố Vãn Tình mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, phục hồi tinh thần lại kinh sợ chính mình ra một thân mồ hôi lạnh.
Thúy Liên cầm tay Cố Vãn Tình, cảm thấy trên tay nàng đều là mồ hôi, trắng mịn lạnh như băng.
Mới vừa rồi huynh muội bọn họ nhận thân, cảm xúc đều quá mức kích động, quên mất mọi chuyện, nay phục hồi tinh thần lại mới cảm thấy nghĩ mà sợ. Nếu để cho Khương Hằng thấy được, muội muội gặp phải phiền toái, Hậu Thụy Phong liền càng tự trách áy náy.
“Vương phi cẩn thận nghỉ ngơi, trước tiên ta cáo từ.” Hậu Thụy Phong đứng dậy cáo từ.
“Tướng quân đi thong thả.” Cố Vãn Tình sai nha hoàn đưa hắn đi ra ngoài, rồi sau đó ngồi ở trên ghế, một bộ dáng hư thoát. May mắn mới vừa có Cẩm Yên giải vây cho mình cùng ca ca, nếu không hậu quả thiết tưởng không chịu nổi. Cố Vãn Tình không tin Cẩm Yên là trùng hợp tìm đến Khương Hằng, trùng hợp ngay thời cơ kia gọi Khương Hằng đi. Tâm Cẩm Yên đã luôn nghĩ tới Hậu Thụy Phong, như vậy nàng nhất định biết chuyện Hậu Thụy Phong đến Khương phủ, chỉ sợ mới vừa rồi cũng là Cẩm Yên cố ý giúp bọn họ.
Cẩm Yên đã bán nàng một cái nhân tình, Cố Vãn Tình quyết định lần sau gặp ca ca, hỏi một chút huynh ấy cùng Cẩm Yên trong đó rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nhìn xem ca ca có tâm tư gì, tính như thế nào.
Vẻ mặt Thúy Liên không yên nhìn chủ tử của mình, không biết mới vừa rồi nàng cùng Hậu Thụy Phong rốt cuộc đã xảy ra cái gì, lập tức biến thành như vậy. Cố Vãn Tình nhìn sắc mặt Thúy Liên, cười dùng đầu ngón tay dí trán Thúy Liên, nói: “Em, cô nàng này, nghĩ cái gì vậy?”
Thúy Liên thè lưỡi, nói: “Bộ dạng ngài như vậy, mới vừa rồi nếu là bị Vương gia nhìn thấy, thì đã có thể nói không rõ. Nô tỳ hầu hạ ngài sửa sang lại, thay quần áo trước đi.”
Hậu Thụy Phong đi rồi, ngày hôm sau, đưa đến đây ước chừng mười thị nữ thân cường thể tráng. Đây là chuyện hai người đã sớm thương lượng xong, Cố Vãn Tình tự nhiên sẽ không khó xử, liền cho toàn bộ tiến vào.
“Chúng nô tỳ gặp qua chủ tử.” Mười thị nữ đứng thẳng thành một hàng, phúc thân hành lễ với Hậu Uyển Vân.
Hậu Uyển Vân nhìn mười người này, rõ ràng chính là ca ca Hậu Thụy Phong từ trong quân chọn lựa ra nữ tử đã được huấn luyện, xem ra là người mang võ nghệ. Hậu Thụy Phong quả nhiên nói chuyện giữ lời, lập tức đã đem người đưa tới! Mà lại nghe nói trước đó Hậu Thụy Phong giận dữ, trước mặt Cố Vãn Tình ngay cả cái bàn đều đập nát, Hậu Uyển Vân càng đắc ý: ca ca nhà mình càng uy phong, mẹ chồng ác độc đó liền lập tức túng quẫn, còn không phải sao, nhà mẹ đẻ đưa tới mười nha hoàn, mẹ chồng ác độc đó ngay cả lên tiếng cũng không dám nói một tiếng.
Có nhà mẹ đẻ cường thế thật sự là quá tốt! Hậu Uyển Vân vui rạo rực nhìn mười thị nữ đó, có nhà mẹ đẻ làm núi dựa vào, có mười thị nữ mang võ nghệ bên người, sau này ai còn dám động nàng ta?
Bên người một khi có chỗ dựa vào, Hậu Uyển Vân liền không còn lo lắng.
“Phụ thân vào kinh thành chưa?” Hai ngày nay Hậu Uyển Vân không ngừng hỏi bọn thị nữ bên cạnh. Bọn thị nữ nói cho nàng ta, Hậu Thụy Phong biết được chuyện nàng ta chịu ủy khuất, liền lập tức bẩm báo cho An Quốc Công, An Quốc Công lập tức vó ngựa không ngừng chạy trở lại kinh thành. An Quốc Công mới là núi dựa lớn nhất của nàng ta, có An Quốc Công tọa trấn kinh thành, nàng ta mới yên tâm.
“Hồi chủ tử, theo nô tỳ biết, xa mã đã sắp vào kinh, phỏng chừng hôm nay đã về đến quý phủ rồi.”
“Thật tốt quá!” Ánh mắt Hậu Uyển Vân sáng lên: “Mau hầu hạ ta tắm rửa thay y phục, phụ thân trở về, ta làm nữ nhi tự nhiên phải đi nghênh đón. Một hồi nói với mẫu thân, ta muốn về nhà mẹ đẻ vấn an phụ thân.”
Thu thập xong, Hậu Uyển Vân trung khí mười phần đi gặp Cố Vãn Tình, Cố Vãn Tình nghe xong, chính là thản nhiên nhìn nàng ta liếc mắt một cái, dặn vài câu, liền thả nàng ta đi, vẫn chưa làm khó dễ, thậm chí còn sai Thúy Liên gọi người chuẩn bị lễ vật, để cho Hậu Uyển Vân mang về nhà mẹ đẻ.
Hậu Uyển Vân nhìn bộ dáng mệt mỏi của mẹ chồng ác độc đó, lòng nghĩ: ngươi không phải thích khó xử ta sao? Ngươi như thế nào không ngăn cản ta về nhà mẹ đẻ đi? Ngươi có bản lĩnh ngươi lại cấm chừng ta đi!
Hậu Uyển Vân ưỡn ngực ngẩng đầu, khí thế ra khỏi Khương gia. Thúy Liên nhìn thấy, trong lòng xì một tiếng khinh miệt: tiểu nhân đắc chí! Nhìn ngươi có thể đắc ý được bao lâu!
Xe đi một hồi, đến Hậu gia. Hậu gia đã sớm được tin, biết Hậu Uyển Vân về nhà mẹ đẻ, phái gia đinh ở cửa đón.
Được người vây quanh dẫn đến tiền thính, Hậu Uyển Vân vừa đi vừa nổi lên cảm xúc, thu lại sắc mặt đắc ý, thay đổi thành một bộ dáng nhu nhược ủy khuất. Nàng ta chỉ ở trước mặt Hậu Thụy Phong khóc kể qua, lúc này còn phải khóc kể trước mặt An Quốc Công một lần. Dù sao phụ thân vô luận là danh vọng hay là chức quan đều ở trên ca ca, nàng ta được phụ thân duy trì là tốt nhất, tiếp theo mới là Hậu Thụy Phong.
“Phụ thân!” Vừa mới vào đại sảnh, Hậu Uyển Vân nhìn thấy An Quốc Công, liền ríu rít khóc, té ngã xuống đất, nằm ở dưới chân An Quốc Công khóc không thành tiếng, “Phụ thân mệt nhọc bôn ba, thân mình có bình an không? Vân Nhi không có lúc nào là không vướng bận phụ thân cả, mỗi ngày nhìn trời cầu nguyện, thỉnh thần phật trên trời cao phù hộ phụ thân cùng ca ca.”
Sắc mặt An Quốc Công nhìn không ra cảm xúc, Hậu Thụy Phong đứng ở một bên, cúi đầu nhìn Hậu Uyển Vân khóc yếu đuối.
“Vân Nhi, đứng lên đi.” An Quốc Công nhẹ nhàng nâng tay, làm cái tư thế nâng lên. Hậu Uyển Vân nhân thể đứng dậy, lau lệ.
“Nghe ca ca con nói, con ở Khương gia bị không ít ủy khuất.” Mặt An Quốc Công bình tĩnh, nhìn chằm chằm Hậu Uyển Vân.
Vừa thấy sắc mặt phụ thân, Hậu Uyển Vân nghĩ đến phụ thân là vì chính mình bị ủy khuất mà tức giận, trong lòng không khỏi mừng thầm. Lắc lắc đầu, nói: “Vân Nhi chịu chút ủy khuất, không ngại, chỉ cần là vì danh vọng của Hậu gia, Vân Nhi không sợ ủy khuất.”
Hừ, trong lòng Hậu Thụy Phong hừ lạnh một tiếng, tiếp lời nói: “Vân Nhi, hiện tại là ở nhà của mình, muội còn sợ cái gì mà giấu giếm phụ thân? Muội có cái gì ủy khuất liền nói ra đi, để phụ thân làm chủ cho muội.”
Vì thế Hậu Uyển Vân cắn môi, nửa che nửa đậy nói người Khương gia đã làm gì, người không biết sự thật nghe xong, còn cảm thấy Khương gia quả thực chỉ biết ngược đãi con dâu, Cố Vãn Tình rất thích tra tấn con dâu.
Hậu Uyển Vân vừa nói vừa nhìn sắc mặt An Quốc Công, chỉ thấy sắc mặt An Quốc Công càng ngày càng kém, âm trầm dọa người, như là khúc nhạc dạo bùng nổ bão tố.
Hậu Uyển Vân rút thút tha thút thít nói hết những tội trạng của người Khương gia, rồi sau đó lau nước mắt nhìn An Quốc Công.
An Quốc Công cắn răng, quang mang trong mắt hận không thể ăn thịt người. Hậu Uyển Vân khóc rũ rượi, nằm dưới chân An Quốc Công, khóc nói: “Phụ thân, Vân Nhi chính là đến tố khổ, để trong lòng đã thoải mái một chút. Cha chồng là đương kim đệ nhất quyền thần, nếu phụ thân vì Vân Nhi đắc tội cha chồng, thì nội tâm Vân Nhi bất an, thỉnh phụ thân không cần vì Vân Nhi đi gặp Khương gia.”
Hậu Uyển Vân ngụ ý, là nói An Quốc Công sẽ kiêng kị Khương Hằng, sợ Khương gia, đây là phương pháp kích tướng.
“Được lắm! Được lắm! Được lắm!” Ngực An Quốc Công nhấp nhô, cảm xúc tựa hồ ẩn nhẫn đến cực điểm, sắp đến lúc bùng nổ, nhìn Hậu Uyển Vân, nói một lúc ba chữ “được lắm!”, cực giận mà cười, nói: “Vân Nhi, con quả nhiên là nữ nhi ngoan của ta! Cung kính hiếu thuận, chịu nhục! Thật sự là ngoan, thật sự là tốt!”
Trong lòng Hậu Uyển Vân đắc ý, xem ra An Quốc Công trúng phép khích tướng của mình, hẳn là sẽ đi tìm Khương Hằng tính sổ, xuất đầu cho chính mình. Trong đầu Hậu Uyển Vân đang tính toán, bỗng nhiên bên tai nghe thấy tiếng gió gào thét, rồi sau đó là “ba” một tiếng cực vang dội, sau lưng bị một trận đau nhức, Hậu Uyển Vân chỉ cảm thấy phía sau lưng bị cái gì dùng để rút da vậy, toàn thân đau đớn làm cho nàng ta oa một tiếng khóc lớn, lăn vài vòng trên mặt đất.
“Được lắm, nữ nhi ngoan của ta, thật sự là tốt!”
Hậu Uyển Vân ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn phụ thân. Chỉ thấy An Quốc Công thịnh nộ cầm tiên (roi), trong tay một cây roi dát vàng đen, thô như dây thừng, lóe hàn quang. An Quốc Công là võ tướng, xuống tay rất nặng, một roi đó đánh rất mạnh trên lưng Hậu Uyển Vân, đánh nàng ta cơ hồ muốn ngất xỉu.
An Quốc Công cầm roi tiến lên một bước, thịnh nộ trong mắt làm cho Hậu Uyển Vân hết hồn.
“Phụ thân, cha làm cái gì vậy? Vân Nhi làm sai cái gì sao?” Hậu Uyển Vân nhìn roi kinh hô. Roi này là gia pháp Hậu gia, phụ thân vì sao mang gia pháp ra, đây là muốn làm cái gì?
“Đồ súc sinh nhà ngươi, ngươi còn có mặt mũi tới hỏi ta là ngươi làm sai cái gì sao? Ta không có nữ nhi như súc sinh nhà ngươi, nay ta liền muốn dùng gia pháp Hậu gia trừng trị ngươi! Ngươi nếu là có thể sống sót từ trong tay ta, lại đến nói cho ta biết ngươi rốt cuộc làm gièm pha đại nghịch bất đạo gì!”