An Quốc Công xuất thân võ tướng, trị quân nghiêm cẩn, gia pháp cũng như vậy. An Quốc Công cho Hậu gia ký kết gia quy sâm nghiêm, hơn nữa chấp hành rất nghiêm túc, bất luận là di nương, tiểu thư, công tử, hay là hạ nhân, gã sai vặt, bà tử, chỉ cần phạm gia quy, liền nghiêm trị không tha. Lúc trước di nương Trương thị nắm gia vụ, chuyện khắt khe đích tiểu thư bị bại lộ, căn cứ gia quy, Trương thị liền lĩnh năm mươi roi do thuộc hạ An Quốc Công chấp pháp, bị đánh chết khiếp.
Nay An Quốc Công dưới cơn thịnh nộ, vung roi, hung hăng hướng về phía trên người Hậu Uyển Vân. Hậu Uyển Vân đau nhe răng nhếch miệng, khóc rống nói: “Phụ thân, nữ nhi vẫn chưa phạm gia quy, nữ nhi oan uổng mà!”
An Quốc Công căn bản là không nghe lời nàng ta nói, xuống tay càng ngày càng nặng, Hậu Uyển Vân chịu đựng đau đớn, phủ phục bò về phía chân Hậu Thụy Phong, ôm chân Hậu Thụy Phong khóc nói: “Ca ca, cứu mạng! Cầu ca cứu Vân Nhi! Nhất định là hiểu lầm, Vân Nhi cái gì cũng chưa làm mà!”
Hậu Thụy Phong cau mày, nhìn gương mặt khóc nước mũi nước mũi tèm nhem của Hậu Uyển Vân, trong lòng phiền chán, hung hăng một cước đem nàng ta đá văng, nói: “Đừng gọi ta là ca ca, ta không có muội muội như ngươi! Đồ độc phụ nhà ngươi, chuyện cho tới bây giờ còn cứng rắn cãi lại! Cút ngay!”
Hậu Uyển Vân bị đá trên mặt đất lăn tròn như cái bánh xe, vừa ngã té, An Quốc Công lại quăng một roi lại đây, trực tiếp quất mảng thịt mềm mại ngay ngực nàng ta, làm nàng ta đau đớn ngao ngao hét to một tiếng, lật người lại quỳ trên mặt đất.
Trong lòng Hậu Uyển Vân vừa sợ vừa ngạc nhiên, nàng ta rõ ràng là tới tìm phụ thân, thỉnh làm chủ đối phó Khương gia cho nàng ta, nhưng vì sao vừa thấy mặt ngay cả nói cũng chưa nói vài câu, mà bắt đầu dùng gia pháp với nàng ta? Cho dù là phụ thân muốn dùng khổ nhục kế, ở mặt ngoài trách đánh nữ nhi nhà mình, thực tế là cho Khương gia nan kham, cũng không cần xuống tay độc ác như vậy! Này quả thực là muốn đem nàng ta đánh chết!
Mới đầu Hậu Uyển Vân còn muốn chịu đựng cho xong chuyện, làm cho An Quốc Công xả cơn giận đó ra, sau này nàng ta nói tốt, đem lão gia tử dỗ cao hứng có thể làm đầu thương cho nàng ta sử dụng, cho nên vẫn nằm úp sấp thành thành thật thật bị đánh. Nhưng ước chừng ăn hơn hai mươi roi, An Quốc Công chẳng những không tiêu cơn tức, ngược lại càng ngày càng giận, xuống tay càng ngày càng nặng, vừa đánh vừa mắng: “Đồ súc sinh nhà ngươi, ta đánh chết ngươi!”
Lúc này An Quốc Công ra tay ngoan độc, Hậu Uyển Vân đột nhiên ý thức được sự tình huống không thích hợp, lão gia tử đây là động chân hỏa khí. Bị đánh hơn hai mươi roi, áo khoác trên người Hậu Uyển Vân bị đánh rách tơi tả, nếu không có quần áo mùa đông dày, chỉ sợ đều đã lộ ra phần máu thịt trên lưng. Hậu Uyển Vân rốt cuộc nhịn không được, bắt đầu vừa trốn tránh vừa cầu xin tha thứ.
“Cha, đừng đánh!” Hậu Uyển Vân khóc lớn, từ trên đất nhảy lên, trốn sau ghế dựa bên cạnh.
“Hừ, ngươi còn dám chạy!” An Quốc Công tức giận mặt đỏ bừng, roi trong tay linh hoạt quất tới, đuôi roi quất trên gương mặt Hậu Uyển Vân, trực tiếp đánh ra một vết thương thật dài, thương tích từ khóe mắt bên trái kéo dài đến khóe miệng bên phải. Khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp, bóp ra nước của Hậu Uyển Vân, liền như vậy nở hoa.
“A! Đừng mà! Cứu mạng!” Hậu Uyển Vân bị dọa bụm mặt, bất chấp tất cả, đẩy ghế dựa ra cướp đường mà chạy, nàng ta cảm thấy nàng ta nếu không chạy, thật muốn đem mạng nhỏ đặt ở trong này.
“Còn muốn chạy, ngươi, đồ nghiệp chướng này!”
Chỉ cảm thấy một trận gió từ đỉnh đầu xẹt qua, thân hình Hậu Thụy Phong nhanh như thiểm điện, trực tiếp đứng ngay cửa, đóng cửa lại.
Hậu Uyển Vân bổ nhào vào dưới chân Hậu Thụy Phong cầu xin: “Ca, cứu muội, cha muốn đánh chết muội!”
Hậu Thụy Phong hừ lạnh một tiếng, đạp Hậu Uyển Vân một cước lăn trở về.
“Súc sinh, còn có dám chạy hay không?” Giọng nói trầm thấp của An Quốc Công từ phía sau truyền đến, da đầu Hậu Uyển Vân một trận run lên, chỉ cảm thấy miệng vết thương phía sau lưng cùng trên mặt đau đớn như hỏa thiêu, nàng ta đau đớn nhe răng nhếch miệng.
“Cha, Vân Nhi không dám! Cầu cha tha mạng mà! Đánh như vậy sẽ tai nạn chết người, cha, tha mạng a! Tha nữ nhi đi! Con là nữ nhi ruột của ngài mà!” Hậu Uyển Vân biết không có cửa chạy trốn, ngược lại quỳ xuống cầu xin.
“Sẽ tai nạn chết người?” An Quốc Công cười lạnh một tiếng : “Lão tử đánh cũng không phải là người, làm sao có thể tai nạn chết người!” Rồi sau đó lại là ‘ba’ một tiếng, một roi quất ngay đầu Hậu Uyển Vân.
Chỉ cảm thấy đầu đau muốn vỡ ra, một dòng máu đỏ sẫm từ thái dương chảy xuống, máu đầy mặt và cổ, Hậu Uyển Vân bị đánh chạy trốn chung quanh ngao ngao gọi bậy, giống như chuột chạy qua đường. Nhưng nàng ta làm sao chạy qua An Quốc Công lão tướng ở sa trường, bất luận Hậu Uyển Vân trốn ở nơi nào, roi của An Quốc Công liền giống như có mắt, đi tới chỗ nàng ta, hung hăng quất trên người nàng ta.
Ước chừng quất năm mươi roi, Hậu Uyển Vân té ngã trên mặt đất, mở to miệng thở hồng hộc, một thân máu, mắt trừng thật to.
“Cha, đủ rồi, bây giờ còn không thể đánh chết nó, nếu không biết nói sao với thánh thượng cùng Thái Hậu bên kia đây?” Hậu Thụy Phong nhìn phụ thân lửa giận chưa tiêu, tiến lên khuyên nhủ.
“Hừ!” An Quốc Công đem roi hung hăng ném xuống đất, chỉ vào mặt Hậu Uyển Vân mắng: “Ngươi đồ nghiệt súc này! Mọi chuyện ngươi làm, cho dù đánh chết ngươi, chết cũng không đủ đền tội! Hậu mỗ ta làm sao có thể sinh ra nữ nhi như ngươi chứ!”
Lời này An Quốc Công nói không giả. Thiên triều nặng nhất hiếu đạo, An Quốc Công thân là phụ thân của Hậu Uyển Vân, cho dù đánh chết nữ nhi ruột của mình, cũng là phụ muốn nữ vong nữ không thể không vong. Mà triều đại có “10 ác”, làm chuyện ác nghịch, mưu sát tổ phụ mẫu, phụ mẫu, sát bá thúc, cô, huynh tỷ, ngoại tổ phụ mẫu, phu quân, tổ phụ mẫu, phụ mẫu nhà chồng.
Theo luật lệ Thiên triều, đối với người phạm ác nghịch, sẽ bị chém ngang eo hoặc là lăng trì. Hậu Uyển Vân giết mẹ đẻ, mẹ cả, đích tỷ, đã là người phạm ác nghịch. Đặt ở triều đại nào đều cũng bị cực hình tại chỗ. Chính là thân phận bây giờ của nàng ta đặc thù, địa vị vi diệu, không thể không giấu diếm sở tác sở vi của nàng ta. Nếu không An Quốc Công thật muốn liền như vậy đem nàng ta tươi sống đánh chết luôn.
Hậu Uyển Vân nhìn An Quốc Công, nước mắt chảy ra từng giọt lớn, nàng ta không biết nàng ta rốt cuộc làm sai cái gì, thế nhưng làm cho phụ thân mình ra tay ác độc như thế này. Cho dù chuyện nàng ta ở Khương gia mưu hại mẹ chồng, giết hại con nối dòng cùng tiểu thiếp bị bại lộ, thì cũng là người Khương gia đến trừng trị nàng ta, Hậu gia cũng không thể nhúng tay vào!
Hậu Uyển Vân nghĩ muốn vỡ đầu, cũng không nghĩ tới mấy hành động ác nghịch của nàng ta tại Hậu gia đều bị vạch trần hết. Tại Hậu gia, thủ đoạn của nàng ta rất kín kẽ, nàng ta có tự tin người bên ngoài căn bản là không có cách nào nắm được căn cứ chính xác. Cho dù là Xảo Hạnh nha hoàn bên người, biết chuyện tỷ tỷ Hậu Uyển Tâm chết có kỳ quái, nhưng Xảo Hạnh cũng lấy không ra căn cứ chính xác đến chỉ chứng nàng ta nha.
Thế giới này người duy nhất biết sở tác sở vi của Hậu Uyển Vân, chính là tỷ tỷ Hậu Uyển Tâm. Nhưng Hậu Uyển Tâm chết đã lâu như vậy, thi cốt đều hóa thành đất, người chết không có khả năng để lộ bí mật. Cho nên Hậu Uyển Vân nghĩ đến việc nàng ta làm ở Hậu gia là tuyệt đối không có khả năng bị người biết được.
Đầu óc Hậu Uyển Vân hỗn loạn trầm tư suy nghĩ, đau đớn trên người làm nàng ta muốn hôn mê bất tỉnh. Ngay tại lúc Hậu Uyển Vân mơ mơ màng màng, An Quốc Công nói: “Phong nhi, đi đem nghiệp chướng này trói lại, ta muốn mang nó vào cung diện thánh.” Rồi sau đó Hậu Uyển Vân trước mắt đen thui, nên cái gì cũng không biết.
“Ào!” Một chậu nước lạnh hắt ở trên người Hậu Uyển Vân, làm cho nàng ta giật mình một cái, từ trong mê man tỉnh lại.
Dưới thân là sàn nhà cứng rắn, còn ẩn ẩn mùi tanh tưởi. Hậu Uyển Vân mơ mơ màng màng đột nhiên ý thức được, nàng ta không phải nằm trên giường ở khuê phòng. Nàng ta đột nhiên trợn mắt, phát hiện chính mình bị người ta trói gông lại, ở một nơi như là địa lao, chuẩn xác mà nói, là ở một gian phòng dùng để thẩm vấn.
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, khởi bẩm Thái Hậu, phạm nhân đã tỉnh lại.” Một tiểu thái giám giọng nói the thé trong tay cầm thùng gỗ trống rỗng, quỳ gối bên cạnh Hậu Uyển Vân.
Hoàng Thượng? Thái Hậu? Trong đầu Hậu Uyển Vân một mảnh hỗn loạn, cố gắng ngẩng đầu, thấy Hoàng Thượng cùng Thái Hậu đang ngồi ở gần cửa. Mà phụ thân An Quốc Công cùng huynh trưởng Hậu Thụy Phong đứng hai bên sườn Hoàng Thượng cùng Thái Hậu.
“Hậu thị, ngươi có nhận tội?” Thái Hậu nhìn Hậu Uyển Vân, mày thâm trầm nhíu lại.
Thái Hậu vốn chỉ biết sở tác sở vi của Hậu Uyển Vân tại Khương gia, thập phần không thích nàng ta. Nhưng vài canh giờ trước, An Quốc Công bí mật cầu kiến Thái Hậu cùng Hoàng Thượng, sau khi hai người tiếp kiến phụ tử An Quốc Công, thế nhưng phát hiện An Quốc Công đem nữ nhi của mình đánh hôn mê, dùng dây thừng cột mang tiến vào.
An Quốc Công quỳ gối dưới chân Hoàng Thượng Thái Hậu, đem chuyện Hậu Uyển Vân ở Hậu gia hại người bẩm báo Thái Hậu cùng Hoàng Thượng, cũng nói ông ấy không biết cách dạy nữ nhi, gia môn bất hạnh, dưỡng ra nữ nhi lừa dối thánh tâm, thỉnh thánh thượng trị tội.
Thái Hậu cùng Hoàng Thượng chưa nghe chuyện này còn hoàn hảo, vừa nghe xong, đều có thể sợ tới mức buổi tối ngủ không yên. Ở trong cung nhiều năm, cái gì cung đấu cái gì âm mưu chưa thấy qua, nhưng đó đều là tần phi nội đấu, tuy nói tỷ muội ruột cùng vào cung, rồi sau đó trở mặt thành thù cũng có, nhưng ngay cả Thái Hậu đều chưa thấy qua người phụ nữ nào ngoan độc đến nỗi có thể giết mẹ ruột và mẹ cả coi mình như con ruột! Này đã không phải ác độc bình thường, quả thực chính là không thể tưởng tượng!
Liền ngay cả hoàng đế nghe xong cũng không khỏi bị dọa ra một lưng mồ hôi lạnh. Hậu gia là nhà cao cửa rộng, vốn năm đó khi hoàng đế tuyển phi vào hậu cung, từng có ý tuyển nữ nhi Hậu gia vào cung, nhưng cố kỵ đến tiền triều có tiền lệ ngoại thích là võ tướng phản loạn, ngay lúc đó An Quốc Công vẫn là An Quốc Hầu, quân công đã hiển hách, hoàng đế luôn mãi cân nhắc, cuối cùng không hạ chỉ để nữ nhi Hậu gia vào cung, rồi sau đó Hậu thị bị Thái Hậu ban hôn cho Khương gia. Lúc này hoàng đế không khỏi cảm thấy nghĩ mà sợ, may mắn năm đó đánh mất ý niệm để cho Hậu Uyển Vân vào cung trong đầu, nếu không… Một người phụ nữ như vậy bỏ vào hậu cung, đó chẳng phải là làm cho tần phi cùng con cái của hắn đều chết hết sao? Lấy phẩm hạnh của Hậu Uyển Vân, nói không chừng ngay cả Thái Hậu, nàng ta cũng không buông tha đâu! Chính là Khương gia xui xẻo, thay hoàng đế cản một kiếp.
Lúc này đầu óc Hậu Uyển Vân mịt mờ, đột nhiên nghe thấy Thái Hậu hỏi nàng ta, khóc nói: “Khởi bẩm Thái Hậu, Vân Nhi không biết đã phạm tội gì!”
“Hậu thị, xem ra không đem mọi chuyện ngươi làm đều phơi bày ra hết, ngươi sẽ không nhận tội.” Hoàng Thượng nói với tiểu thái giám bên cạnh: “Đi đem nhân chứng lần lượt mang đến.”
Tiểu thái giám nhanh chóng đi gọi phạm nhân.
“Hậu thị, chúng ta liền tính toán từng sự kiện một.” Hoàng Thượng nói : “Đem hai thị nữ hầu hạ di nương của Khương gia dẫn tới.”
Hai thị vệ áp giải hai nữ tử đi vào.
Hai nữ tử đó mặt mày tiều tụy, nhưng nhìn cũng không chật vật, bộ dáng cũng chưa chịu hình qua, so với Hậu Uyển Vân nằm ở trong bùn, người đầy máu, hai người các nàng tốt hơn rất nhiều. Hai thị nữ lạnh run cả người quỳ gối dưới chân hoàng đế, bị dọa ngay cả nói đều nói không nên lời, chỉ lo dập đầu.
“Hậu thị, ngươi có nhận ra hai người các nàng không?” Hoàng đế nói.
Hậu Uyển Vân ngẩng đầu, xuyên thấu qua ánh đèn hôn ám của địa lao, mơ hồ nhận ra hai nữ tử đó.
“Bạch Điệp? Lam Điệp? Các ngươi không phải đã chết sao?” Hậu Uyển Vân chấn động : các nàng không phải ở trong phòng giam của Khương gia sợ tội tự sát sao? Như thế nào cư nhiên không chết?
“Các nàng nếu đã chết, chẳng phải là chết vô đối chứng, vừa vặn hợp tâm ý của ngươi sao?” Một giọng nói quen thuộc từ ngoài cửa xa xôi truyền đến, Hậu Uyển Vân ngẩng đầu, thấy mẹ chồng ác độc đó của nàng —— Cố Vãn Tình đi đến, đi theo phía sau còn có hai tỷ muội Xảo Hạnh cùng Xảo Mai dùng tên giả là Liễu Nguyệt.
Cố Vãn Tình vào địa lao , hành lễ với Thái Hậu cùng hoàng đế, rồi sau đó đứng bên cạnh Thái Hậu. An Quốc Công thấy Cố Vãn Tình, tim mạnh mẽ đập rối loạn vài nhịp, rồi sau đó cúi đầu, che giấu hơi nước tràn ra trong mắt. Cố Vãn Tình lộ ra một nụ cười ấm áp với An Quốc Công, hai người liếc nhau, rồi sau đó đều làm bộ như không có bất luận dị trạng gì, giống thông gia bình thường chào hỏi nhau.
Xảo Hạnh và Xảo Mai run rẩy đi vào, quỳ xuống dập đầu. Dư quang khóe mắt của Xảo Hạnh quét Hậu Uyển Vân liếc mắt một cái, lập tức bị dọa choáng váng, gương mặt vốn trắng noãn bóng loáng của Hậu Uyển Vân, giờ đây hơn nửa khuôn mặt đầy vết thương bệt máu dữ tợn đáng sợ.
Cố Vãn Tình nhìn Bạch Điệp Lam Điệp, hai nhân chứng này vốn bị nàng giam lỏng ở một biệt viện của Khương gia, lúc trước lại bị bí mật mang tiến cung. Nhân chứng đã được Cố Vãn Tình mang đến, cho nên nàng liền trực tiếp hỏi Bạch Điệp Lam Điệp, nói: “Các ngươi ăn ngay nói thật, lúc ấy Họa di nương khó sinh, rốt cuộc là ai ra tay?”
Bạch Điệp đụng đầu vài cái trên mặt đất, khúm núm đáp: “Hồi chủ tử, nô tỳ vốn là nha hoàn trong phòng Họa di nương. Nô tỳ có một đệ đệ, thích đổ thành tánh (nghiện cờ bạc), lúc ấy thiếu rất nhiều bạc, chủ nợ uy hiếp nói nếu là trong vòng bảy ngày không trả tiền, liền sẽ chém đứt tay chân đệ đệ nô tỳ. Nhà nô tỳ chỉ có một nam đinh, nếu đệ đệ xảy ra chuyện, trong nhà liền chặt đứt hương khói. Nô tỳ tuy rằng buồn bực đệ đệ quá kém cỏi, nhưng cũng không thể mặc kệ. Nhưng lần này thiếu rất nhiều tiền, nô tỳ thật sự là lấy không ra nhiều bạc như vậy. Ngày đó nô tỳ trốn ở trong hoa viên vụng trộm khóc, bị đại thiếu phu nhân, à không, bị Hậu thị thấy. Hậu thị đến hỏi nô tỳ, nô tỳ liền nói tình hình thực tế. Rồi sau đó Hậu thị nói, nàng ta có thể giúp đệ đệ nô tỳ trả nợ, lại cho nô tỳ thật nhiều bạc, chỉ cần nô tỳ giúp nàng làm một chuyện…”
“Đến tột cùng Hậu thị bảo ngươi giúp nàng làm chuyện gì?” Hoàng đế hỏi.
Bạch Điệp lại đụng đầu, nói: “Hồi Hoàng Thượng, Hậu thị đưa cho nô tỳ một túi hương, sai nô tỳ đem túi hương chôn ở trong viện Sắc Vi di nương. Rồi sau đó lại cho nô tỳ nhiều trang sức, hơn nữa đặc biệt dặn nô tỳ phải cài một cái trâm ở trên đầu. Trong lòng nô tỳ nghĩ chuyện này cũng không có gì quan trọng, dù sao không phải chuyện hại người, liền làm theo. Nhưng sau khi nô tỳ làm xong mấy chuyện này, Hậu thị âm thầm đến tìm nô tỳ, nàng ta muốn dùng huân hương hại Họa di nương cùng đứa nhỏ trong bụng nàng ấy, hơn nữa làm cho nô tỳ giá họa cho Sắc Vi di nương, nói là Sắc Vi di nương dùng tiền bạc trang sức hối lộ nô tỳ, sai nô tỳ thay đổi huân hương của Họa di nương.”
“Hừ, ngươi thật to gan, ngươi sẽ không sợ sự tình bại lộ, ngay cả mạng của ngươi đều không bảo đảm sao?” Hoàng đế hừ lạnh một tiếng, nhìn nha hoàn ngu xuẩn này.
Bạch Điệp khóc nói: “Hồi Hoàng Thượng, nô tỳ sợ chứ! Nô tỳ làm sao có thể không sợ? Nô tỳ vừa nghe Hậu thị nói muốn hại Họa di nương cùng thai nhi trong bụng, nô tỳ liền hối hận. Nhưng lúc ấy bạc Hậu thị đưa cho nô tỳ đã mang đi trả nợ hết, huống hồ Hậu thị uy hiếp nô tỳ, nô tỳ thu qua ưu việt của nàng ta, chính là cùng trên một cái thuyền với nàng ta, nếu nói ra ngoài, thân phận Hậu thị tôn quý, nhiều nhất chịu chút quở trách, nhưng nô tỳ sẽ bị đánh chết. Hậu thị còn nói, đến lúc đó chỉ cần nô tỳ đem tội danh đều đẩy đến trên người Sắc Vi di nương, nói là Sắc Vi di nương lừa gạt nô tỳ thay đổi huân hương, nô tỳ nghĩ đến huân hương này là thứ trợ ngủ an thần, không hại người, mới cho Họa di nương dùng, đến lúc đó Hậu thị thay nô tỳ cầu tình, nô tỳ nhiều nhất bị đánh vài gậy, không có nguy hại tới tính mạng. Lúc ấy nô tỳ sợ hãi, không dám tố giác Hậu thị, chỉ có thể đáp ứng Hậu thị, tiếp tục thay nàng ta làm ác.”
Bạch Điệp dừng một chút, suy nghĩ một chút, tiếp tục nói: “Hậu thị còn nói, sai nô tỳ đeo trang sức đã được chỉ định, đợi cho sau khi Sắc Vi di nương bị dùng gia pháp đánh chết, lại được Hậu thị phát hiện, nói trang sức của nô tỳ là của Cầm di nương, do đó giá họa cho Cầm di nương. Như vậy cùng lúc làm cho người ta cho rằng vương phi xử án không rõ, hại chết Sắc Vi di nương vô tội; cùng lúc biểu hiện ra Hậu thị thông minh, thay Sắc Vi di nương sửa lại án xử sai, bắt được hung phạm, do đó làm cho đại công tử vài phần kính trọng; về phương diện khác lại có thể trừ bỏ Cầm di nương cùng đứa nhỏ trong bụng nàng ấy.”
Bạch Điệp nói xong, Xảo Mai bên cạnh cũng nói tiếp: “Khởi bẩm chủ tử, nô tỳ vốn là muội muội của nha hoàn bên người Hậu thị, bị Hậu thị an bài gả cho phòng thu chi Khương gia làm di nương, dùng tên giả là Liễu Nguyệt, sau đó bị phân đến khố phòng phụ trách ghi chép đăng ký vật phẩm. Hậu thị đã sớm dặn qua nô tỳ, kêu nô tỳ ở thời điểm ghi chép đăng ký gian lận, đem trang sức không phải của Cầm di nương viết thành của Cầm di nương, để giá họa.”
“Thật sự là tâm tư kín đáo, hay cho một mưu kế một cục đá hạ ba con chim!” Thái Hậu cười lạnh, nhìn chằm chằm Hậu Uyển Vân, nói: “Vân Nhi, không nghĩ tới ngươi còn có tâm tư này. Thực đáng tiếc ngươi là nữ nhi. Ngươi cũng biết quốc có quốc pháp, gia có gia quy, giết người phải đền mạng?”
Sắc mặt Hậu Uyển Vân đồi bại nhìn chằm chằm mặt đất, vẻ mặt dại ra, không biết suy nghĩ cái gì.
Bạch Điệp nói xong, Cố Vãn Tình nói với Lam Điệp: “Đến phiên ngươi, ngươi nói đi.”
Lam Điệp dập đầu, nói: “Hồi chủ tử, nô tỳ cũng là nha hoàn trong phòng Họa di nương, là nô tỳ tham lam ngu muội, mang tâm tư không nên có, thừa dịp chủ tử nhà mình mang thai, thân mình không tiện, vọng tưởng leo lên giường đại công tử. Nhưng đại công tử không thèm nhìn nô tỳ, nô tỳ tự giác có vài phần tư sắc, rất là không cam lòng. Hậu thị không biết từ chỗ nào biết tâm tư nô tỳ, liền tìm đến nô tỳ, đồng ý nô tỳ chỉ cần thay nàng ta làm việc, sau khi sự thành liền an bài nô tỳ làm thiếp của đại công tử. Hậu thị là vợ cả chính thất, nô tỳ suy nghĩ, vài di nương trong phòng đại công tử cũng không phải là người của Hậu thị, Hậu thị hẳn là cũng sẽ muốn an bài người của mình làm di nương, chuyện này vừa đúng là cơ hội để nô tỳ biểu hiện sự trung tâm, liền khăng khăng một mực làm việc cho Hậu thị. Giám thị Họa di nương, giám thị Bạch Điệp, mật báo cho Hậu thị…”
Bạch Điệp Lam Điệp nói xong, Cố Vãn Tình nhìn chằm chằm Hậu Uyển Vân, nói: “Hậu thị, ngươi có gì muốn biện giải không?”
Ánh mắt đờ đẫn của Hậu Uyển Vân rốt cục giật giật, tròng mắt hơi hơi xoay chuyển một chút, thêm một chút linh động. Nàng ngẩng đầu nhìn Cố Vãn Tình, khóe miệng dắt một nụ cười lạnh, nói: “Ngươi không phải đều đã biết sao? Ta còn có cái gì để biện giải? Đúng vậy, Họa di nương là ta làm hại, ta cũng muốn nương việc này trừ bỏ Sắc Vi cùng Cầm di nương. Nhưng ngươi có biết vì sao ta phải làm như vậy không? Còn không phải là ngươi bức ta sao?”
Ánh mắt Hậu Uyển Vân đột nhiên lộ ra điên cuồng, gắt gao nhìn chằm chằm Cố Vãn Tình, giọng nói buồn bã: “Tâm tư trượng phu không ở trên người ta,tiểu thiếp trong phòng ta từng người từng người sinh đứa nhỏ, ta là chính thất mà! Ta muốn con ta là trưởng tử! Không cần con vợ kế đê tiện này tương lai phân gia sản với con ta! Ta cũng không muốn hại người, đều là ngươi bức ta! Nếu không có đám di nương này, không có con vợ kế thứ nữ này, ta sẽ hại người sao?”
Cố Vãn Tình không khỏi cười lạnh: “Đơn giản là do ngươi muốn chiếm hết gia sản, liền muốn đem những người vô tội trừ bỏ? Ở trong mắt ngươi, địa vị, gia sản so với mạng người đều quan trọng hơn sao? Chỉ có mệnh của Hậu Uyển Vân ngươi mới là mệnh, mệnh của người khác chính là cỏ sao? Chuyện cho tới bây giờ ngươi còn không biết hối cải!”
Hậu Uyển Vân hung hăng phi một ngụm, nói: “Ta hối cải cái gì? Ta là chính thất, giết vài tiểu thiếp tính cái gì, giết vài con vợ kế thứ nữ đê tiện tính cái gì? Thế nhưng ngươi vì đám đê tiện này đến trừng trị ta?”
Cố Vãn Tình hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, lòng đau như đao cắt: “Đây mới là ý tưởng chân thật của ngươi phải không, chỉ cần là người chắn đường ngươi, ngươi đều tìm cách giết chết người ta. Cho nên năm đó vô luận là mẹ đẻ, mẹ cả, hay là đích tỷ tỷ ruột của ngươi, đối với ngươi mà nói, đều là người cản đường của ngươi, cho nên ngươi liền không chút do dự ra tay giết chết, có phải hay không?”
Hậu Uyển Vân nghẹn một hơi ở trong lồng ngực, ngẩng đầu nhìn Cố Vãn Tình, trong mắt nửa là hoảng sợ nửa là kinh ngạc: bà ta làm sao có thể biết được?
Rồi sau đó Hậu Uyển Vân đột nhiên hiểu được, nàng ta bị bắt tới đây, thậm chí kinh động Thái Hậu Hoàng Thượng, đều không phải là vì nàng ta ở Khương gia muốn mưu hại vài tiểu thiếp, muốn mưu hại mẹ chồng, mà là vì chuyện nàng ta làm ở Hậu gia đã bị bại lộ.
Việc ở Hậu gia bại lộ, thì phải là… Hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Hậu Uyển Vân mặc dù ‘vò mẻ không sợ bể’, nhưng nàng ta sẽ không ngốc đến nỗi đi thừa nhận chuyện đòi mạng này. Cho nên nàng ta cắn một ngụm cứng rắn: “Ngươi đang nói cái gì, ta không rõ! Ta căn bản là không biết ngươi đang nói cái gì!”
“Ngươi không rõ? Là ngươi không muốn thừa nhận phải không?” Cố Vãn Tình hừ lạnh một tiếng, nhìn Hậu Thụy Phong, nói: “Chấn Quân đại tướng quân, đây là chuyện hậu trạch của Hậu gia, thỉnh tướng quân đến thẩm vấn.”
Khương – Hậu dù sao cũng là hai nhà, mới vừa rồi thẩm vấn chuyện của Khương gia thì chủ mẫu Khương gia đến, nay đổi thành chuyện của Hậu gia, Cố Vãn Tình lại ra mặt liền không thích hợp.
Hậu Thụy Phong nhìn Cố Vãn Tình gật gật đầu, rồi sau đó ra bên ngoài quát một tiếng. Một ma ma lớn tuổi bị dẫn theo tiến vào, quỳ ở trước mặt mọi người.
Hậu Thụy Phong nói: “Vị Vương ma ma này là lão nhân Hậu phủ, ở Hậu gia hầu hạ hơn nửa đời người, mười lăm năm năm trước cáo bệnh về nhà an dưỡng tuổi thọ. Mấy tháng trước, Vương ma ma trở về Hậu phủ tới tìm ta, nói là có chuyện bà ấy nghẹn ở trong lòng nhiều năm, nay bà ấy lớn tuổi thể nhược, bệnh quấn thân lâu ngày, nghĩ chính mình sống không lâu nữa, nhất định trước khi chết đem sự tình báo với ta.”
Rồi sau đó Hậu Thụy Phong nói với Vương ma ma: “Vương ma ma, mời nói đi.”
Mặt Vương ma ma đầy nếp nhăn, quay đầu nhìn thoáng qua Hậu Uyển Vân, nói: “Tam tiểu thư, từ biệt nhiều năm, đều lớn như vậy… Tam tiểu thư có còn nhớ rõ nô tỳ không?”
Hậu gia gia lớn nghiệp lớn, hạ nhân cũng nhiều, huống hồ lại cách nhiều năm như vậy, Hậu Uyển Vân làm sao nhớ rõ một lão ma ma như vậy.
Vương ma ma thở dài, nói: “Ai, xem ra tam tiểu thư không nhớ rõ nô tỳ. Khi nô tỳ còn trẻ, là người hầu hạ mẹ đẻ ngài – di nương Hồ thị. Khi Tam tiểu thư còn nhỏ, nô tỳ còn ôm qua ngài, trên đùi chân trái ngài còn có nốt ruồi son, nô tỳ còn nhớ rõ rành mạch. Ai, đều nhiều năm như vậy…”
Đầu tiên Hậu Uyển Vân nghe Vương ma ma nhắc tới mẹ đẻ Hồ thị của nàng, trong đầu lập tức căng thẳng. Nàng ta hại chết Hồ thị, lúc này có tật giật mình, sau lưng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Lại nghe Vương ma ma nói đùi chân trái nàng ta có một nốt ruồi son, liền càng thêm tin tưởng Vương ma ma là lão nhân từng hầu hạ qua mẹ đẻ Hồ thị của mình. Bởi vì nốt ruồi son đó vị trí dị thường tư mật, cho dù là nha hoàn bên người Hậu Uyển Vân cũng không thể nhìn thấy, lúc ấy cùng Khương Viêm Châu viên phòng, tối như mực lại là một mảnh hỗn loạn, Khương Viêm Châu cũng sẽ không biết được. An Quốc Công cùng Hậu Thụy Phong liền càng không biết.
Cố Vãn Tình nhìn sắc mặt Hậu Uyển Vân, trong lòng biết nàng ta đã tin lời nói của Vương ma ma. Trong lòng Cố Vãn Tình cười lạnh, khi còn nhỏ, nàng từng nhiều lần tắm rửa chung một thùng tắm với Hậu Uyển Vân, khi đó hai người tuổi đều nhỏ, Hậu phu nhân lại cưng chiều hai nữ nhi, để các nàng hồ nháo. Mà cảm tình tỷ muội hai người rất tốt, không thể thiếu ở trong thùng tắm cãi nhau ầm ĩ. Trên người Hậu Uyển Vân có mấy nốt ruồi, nàng đều biết hết.
Vương ma ma nói xong, liền lau nước mắt, nói: “Trong lòng nô tỳ có một chuyện, nghẹn nhiều năm, nếu không nói, chỉ sợ cũng sẽ mang vào trong đất, cho nên suy nghĩ, vô luận như thế nào cũng phải nói cho chủ tử. Đó là chuyện mười mấy năm trước, lúc ấy tam tiểu thư mới năm tuổi, ngày ấy Hồ di nương mang theo tam tiểu thư đi dạo trong hoa viên, Hồ di nương còn đặc biệt mang theo bánh hoa quế tam tiểu thư yêu thích. Khi đó nô tỳ vừa mới đi vào trong vườn tìm Hồ di nương, nhưng vừa mới vào vườn, liền rất xa nghe thấy tiếng Hồ di nương cùng tam tiểu thư tranh chấp. Nô tỳ nhất thời tò mò, lại sợ quấy rầy chủ tử sẽ bị ăn mắng, liền trốn ở một bên vụng trộm coi. Ai biết lại thấy tam tiểu thư thừa dịp Hồ di nương không chú ý, đẩy mạnh Hồ di nương vào trong hồ! Lúc ấy nô tỳ liền bị dọa choáng váng, nô tỳ là người nhát gan, muốn gọi người, lại bị dọa cả người xụi lơ, đi cũng đi không được, kêu cũng kêu không ra tiếng. Sau đó nô tỳ liền nhìn thấy… Nhìn thấy tam tiểu thư nàng, nàng cười hì hì ăn bánh hoa quế đứng tại bên hồ, nhìn Hồ di nương giãy dụa… Sau đó Hồ di nương thể lực chống đỡ hết nổi, giãy dụa rất nhỏ, tam tiểu thư còn vươn chân, đem đầu Hồ di nương nhấn vào trong nước!”
Vương ma ma vừa nói, thân mình không ngừng run run, làm như lâm vào mười phần sợ hãi. Bà ta khóc cổ họng đều ấm ách, nói: “Rồi sau đó Hồ di nương chìm trong nước, không có động tĩnh, lúc này tam tiểu thư mới làm ra bộ dáng kích động, chạy đến vườn bên ngoài gọi người! Ô ô ô, Hồ di nương, nô tỳ thực xin lỗi ngài, nếu không có nô tỳ nhát gan, bị dọa muốn vỡ gan, ngài cũng sẽ không phải chết!”
“Ngươi nói cái gì? Ngươi là nói Hậu thị đem mẹ đẻ của mình đẩy xuống hồ chết đuối? Đây chính là tội ác tày trời, ngươi suy nghĩ kỹ rồi nói!” Cả người Thái Hậu phát lạnh, chỉ cảm thấy từng đợt hàn ý dâng lên.
Vương ma ma dập đầu bồm bộp, nói: “Hồi Thái Hậu, những câu nô tỳ nói đều là thật, tuyệt không dối trá! Năm đó nô tỳ sợ phiền phức khi chuyện bại lộ, lão gia trách cứ nô tỳ không cứu được người, cho nên vẫn không dám nói ra. Huống hồ lúc ấy tam tiểu thư mới năm tuổi thôi, nô tỳ nói ra, cũng sẽ không có người tin tưởng nô tỳ, nói không chừng còn có thể bị tam tiểu thư cắn ngược lại một cái, nói là nô tỳ hại chết Hồ di nương! Nô tỳ rất sợ chết, nhưng là nô tỳ tuyệt không có tâm hại người! Từ đó sau, nô tỳ gặp ác mộng hàng đêm, đều là bộ dáng chết thảm của Hồ di nương! Nô tỳ thật sự là chịu không nổi, liền cáo lão về quê. Nhưng mười mấy năm nay, mỗi ngày nô tỳ đều bị lương tâm dày vò, cuối cùng quyết định đem việc này báo cho Hậu gia, vô luận Hậu gia tin hay không, nô tỳ cũng nói ra chân tướng, sau khi đi cũng có thể đi gặp Hồ di nương!”
“Việc này thật sao?” Thái Hậu chỉ vào Hậu Uyển Vân, lớn tiếng hỏi.
Hậu Uyển Vân giật thót mình, nàng ta không nghĩ tới chuyện mình mưu hại Hồ di nương, cư nhiên có người thứ ba ở bên cạnh thấy hết thảy! Nàng ta tuy rằng không nhớ rõ Vương ma ma này, nhưng Vương ma ma chẳng những có thể nói ra ký hiệu trên người nàng ta, còn có thể đem chuyện ngày ấy nàng ta mưu hại Hồ thị nói rành mạch, liền ngay cả chuyện nàng ta ăn bánh hoa quế cũng biết. Có thể kể lại rõ ràng như vậy, nhất định là bà ta tận mắt nhìn thấy.
Một mực yên lặng không lên tiếng, lúc này An Quốc Công mới mở miệng, nói: “Năm đó di nương Hồ thị bị chết đuối, cùng một chỗ với Hồ thị ở trong vườn, quả thật là Hậu Uyển Vân.”
Vương ma ma vừa khóc nói: “Khởi bẩm Thái Hậu, trước khi Hồ di nương chết, nô tỳ từng nghe qua Hồ di nương cùng tam tiểu thư có tranh chấp, theo như nô tỳ nghe được, tựa hồ là Hồ di nương ra lệnh không cho phép tam tiểu thư nhắc lại chuyện thay thế đích tỷ, lần đó Hồ di nương cùng tam tiểu thư ầm ỹ rất lợi hại. Sau đó Hồ di nương chết, tam tiểu thư đã được phu nhân lĩnh vào trong viện dưỡng.”
Liền ngay cả chuyện nàng ta cùng Hồ thị tranh chấp cũng biết, xem ra thật sự là người tận mắt nhìn thấy… Hậu Uyển Vân gắt gao cắn môi, chuyện cho tới bây giờ, nàng ta biết chống chế cũng vô dụng.
Ở đây đều là nhân tinh, từ vài lời của Vương ma ma, đều có thể rõ tám chín phần.
Thái Hậu nhìn Hậu Uyển Vân trầm mặc không lên tiếng, biết nàng ta cam chịu. Thái Hậu suy sụp thân mình, tựa lưng vào ghế ngồi, một bàn tay day day trán, nói không ra lời.
“Hậu thị, ngươi có nhận tội không? Hồ di nương có phải ngươi đẩy xuống hồ hại bà ấy chết đuối hay không?” Giọng nói hoàng đế thâm trầm, mắt sáng như đuốc, nhìn chằm chằm Hậu Uyển Vân.
Hậu Uyển Vân cười khẽ một chút, nhìn chằm chằm Vương ma ma, ánh mắt thâm độc.
“Hậu thị, ngươi có nhận tội không?” Giọng nói hoàng đế càng nghiêm khắc.
“Đúng vậy, người là ta đẩy xuống hồ. Các ngươi đã có thể bắt ta tới chỗ này thẩm vấn, tất nhiên là cái gì đều biết hết, ta cũng không cần chống chế.” Hậu Uyển Vân phun ra một hơi, cảm thấy thân mình thoải mái rất nhiều. Nhiều năm như vậy, nàng ta cơ hồ mỗi đêm đều có thể mơ thấy Hồ thị, lè đầu lưỡi, người đẫm nước nhìn nàng ta. Nay nói ra, đổi lại như là giải thoát.
“Như vậy, ngươi đã chính mồm nhận tội?” Hậu Thụy Phong nhìn chằm chằm Hậu Uyển Vân, ánh mắt phức tạp.
Nhân chứng ở trước mặt, nàng ta còn có thể không tiếp thu sao? Hậu Uyển Vân gật gật đầu, lộ ra một nụ cười trào phúng.
“Tốt lắm!” Hậu Thụy Phong gật gật đầu, rồi sau đó theo trong ngực xuất ra một thỏi bạc, nói với Vương ma ma: “Vất vả Trương ma ma.”
Vương ma ma đó đang khóc không thành tiếng lập tức lau lệ, thay đổi thành mặt mày hớn hở, nhận bạc rồi nhét vào trong ngực, hành lễ với Hậu Thụy Phong, nói: “Đa tạ Chấn Quân đại tướng quân.”
Rồi sau đó đứng dậy, đi tới đứng ở phía sau Thái Hậu, phúc thân hành lễ với Thái Hậu.
“Làm tốt lắm, Trương ma ma.” Thái Hậu dời tay trên trán, nhìn Vương ma ma.
“Cái gì, cái gì?” Hậu Uyển Vân nhìn chuyện phát sinh trước mắt, chấn động! Bà già này không phải Vương ma ma lão nhân của Hậu phủ sao? Bà ta không phải nói bà ta năm đó là người hầu hạ Hồ di nương sao? Này, này lại là chuyện gì xảy ra?
Đột nhiên trong đầu Hậu Uyển Vân ý thức được bọn họ đang diễn kịch, lừa để mình nhận tội! Nhưng chính mình thông minh cả đời hồ đồ nhất thời, cư nhiên bị lừa nhận tội!
Hồ thị chết đã lâu, người chết căn bản không thể kiểm chứng!
Hậu Thụy Phong quay đầu, nhìn Hậu Uyển Vân, ánh mắt thâm trầm, phun ra một câu: “Binh bất yếm trá.”