Thịnh Hạ thấy cô trở về, lập tức đứng lên từ trên ghế salon, cô ấy đẩy cặp kính đen, sốt ruột hỏi: "Sao nào? Tên đàn ông hèn hạ đó không làm gì cậu chứ?"
Hải Diêu quăng túi lên bàn, xụi lơ ngồi trên ghế sofa lắc đầu: "Không có."
Thịnh Hạ vỗ ngực: "Trời ạ, cám ơn trời đất, thật sự là cám ơn trời đất."
"Sao cậu lại sợ hãi hơn cả tớ?"
Thịnh Hạ trợn trắng liếc cô một cái: "Cậu không biết người đàn ông bị tng trùng lên não rất đáng sợ sao, anh ta sẽ không quan tâm cậu có muốn hay không đâu! Anh ta chỉ lo khoái hoạt phần mình thôi..."
Lông mày thanh tú của Hải Diêu nhăn lại: "Hạ Hạ, cậu nói chuyện càng ngày càng không kiềm chế gì hết..."
Thịnh Hạ ngồi trên ghế sofa nhàm chán cắt hoa quả: "Diêu Diêu, tiếp theo cậu định làm gì a? Theo tớ nghĩ, nếu tối hôm qua tiện nhân Trình Nhã Như kia tìm đến, sau đó cô ta tức giận đến sinh non mới tốt..."
Trong lòng Hải Diêu lại chẳng muốn nghĩ, cô có chút tính toàn xấu xa, nào có đơn giản như vậy, Lục Thế Quân lại không ngu ngốc, nếu náo loạn như vậy thì sẽ biết cô bố trí anh ta, sẽ chỉ làm anh ta chán ghét, lúc này cô nên tránh đi, phải là dáng vẻ không muốn lại gần anh ta mới đúng!
Những món quà mà Trình Nhã Như ban tặng, cô tính tình ngay thẳng cuối cùng cũng học được cong cong quẹo quẹo, cũng thế, trong xã hội này, người quá ngu sẽ bị người ta bán đi lại còn nhiệt tình đếm tiền thay!
Trình Nhã Như vẫn kiên nhẫn gọi tới, cả đêm hôm qua Lục Thế Quân không về, đây là lần đầu tiên xuất hiện chuyện này sau khi cô ta chuyển về đây!
Vừa làm xong phẫu thuật, thân thể vốn không thoải mái, bác sĩ dặn đi dặn lại cảm xúc không thể quá kích động không thể nổi giận, phải gìn giữ tâm trạng tốt, nhưng tâm trạng của cô ta sao tốt được?
Cô ta khổ cực để sinh được một đứa con, người kia lại đi cả đêm không về!
Điện thoại không nghe, Trình Nhã Như chỉ cảm thấy một cơn tức giận lan khắp toàn thân, dưới bụng liền mơ hồ có chút đau nhức, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch.
Điều dưỡng thấy sắc mặt cô ta không đúng, vội vàng gọi bác sĩ đến, bác sĩ nhấc chăn lên, vết máu nho nhỏ ở trên ga giường trắng tinh đập vào tầm mắt, Trình Nhã Như chỉ cảm thấy sức lực toàn thân đều mất hết, cả người xụi lơ nằm trên giường không thể động đậy.
Từ sau khi phẫu thuật xong, Lục Thế Quân đã đến, bác sĩ dặn dò anh ta những việc cần chú ý, lại căn dặn không thể để bị tức giận, nếu vậy sẽ không thể giữ được cái thai này.
Trình Nhã Như vẫn chưa tỉnh hồn nằm ở trên giường, bàn tay của cô ta không ngừng vuốt ve bụng dưới, cảm thấy may mắn khi sống sót sau tai nạn, cô cũng không muốn chịu tội nữa, cảm giác kia thực sự không dễ chịu!
"Thế Quân, em rất sợ hãi..." Trình Nhã Như nhìn thấy anh ta đi vào, liền khóc sướt mướt nũng nịu.
Lông mày Lục Thế Quân nhíu lại, không vui mở miệng: "Vừa rồi bác sĩ dặn dò thế nào? Vừa rồi em bị ra máu còn khóc như vậy, đứa nhỏ khỏe mạnh cũng bị em khóc rơi ra ngoài!"
Trình Nhã Như làm sao cũng không ngờ tới, cô ta bày ra dáng vẻ chịu hoảng sợ như vậy, Lục Thế Quân nhìn thấy cô ta không phải an ủi cô ta đầu tiên, ngược lại chính là lạnh lùng mở miệng trách cứ, cô ta nhất thời sửng sốt, ngay cả phản bác cũng không nói ra miệng.