Lục Thế Quân thấy khuôn mặt nhỏ của cô ta trắng bệch, dáng vẻ đáng thương như hoa lê gặp mưa, trong lòng cuối cùng vẫn không đành lòng, dù cô ta ngàn sai vạn sai, nhưng tâm tư đối với anh ta cũng chân tâm thật ý.
Đàn ông đều như thế này, đối với người phụ nữ chỉ có thể phụ thuộc vào mình, trái tim cũng mềm mại hơn mấy phần, đây cũng là lý do vì sao những phụ nữ mạnh mẽ luôn không thuận lợi trong hôn nhân, mà dịu dàng y như chim non nép vào người giả vờ là thỏ trắng lại có thế khiến đàn ông xoay quanh —— đàn ông luôn tin vào những gì mình nhìn thấy, đồng thời tự cho là phán đoán của mình tuyệt đối chính xác.
"Anh cũng là lo lắng cho em." Lục Thế Quân đi đến bên giường, giọng nói chậm lại, nhẹ khẽ vuốt gương mặt cô ta: "Dù sao, em chịu khổ nhiều như vậy, anh cũng không hi vọng bỏ dở nửa chừng để em một lần nữa chịu khổ..."
Những ngày này Trình Nhã Như nhìn anh ta mặt lạnh, bây giờ thấy anh ta cuối cùng chịu ôn tồn nói chuyện, chỉ cảm thấy cảm giác tức giận nghẹn trong lòng chợt tản ra, cả người có sự thoải mái nói không nên lời, nằm ở trong ngực anh ta thống khoái khóc một trận, cảm giác khó chịu trong người cũng giảm đi mấy phần.
Lục Thế Quân ở bên cạnh đến khi cô ta ngủ mới rời khỏi phòng bệnh.
Anh ta đứng ở hành lang hút thuốc, sự mâu thuẫn trong lòng giống như dung nham sôi sùng sục không ngừng không nghỉ.
Cho tới bây giờ anh ta đều cho mình là người bình tĩnh nhất, cho tới bây giờ anh ta đều cho rằng Đông Hải Diêu sẽ quay quanh anh ta cả đời này, nếu như đã định sẵn có một người không ngừng nỗ lực, như vậy người kia nhất định là Đông Hải Diêu.
Cho tới bây giờ anh ta đều coi mình có thể tự nhiên để cho cô tồn tại hoặc là biến mất khỏi cuộc sống của mình, cô không có cách nào làm ảnh hưởng đến tâm trạng của anh ta, nhưng anh ta không hề nghĩ rằng có một ngày, tim của anh ta rối loạn, lại là bởi vì cô.
Anh ta giật mình phát hiện mình đã từng có một cô vợ nhỏ tốt đẹp như vậy, nhưng hình như phát hiện ra thì đã quá muộn rồi.
Lục Thế Quân dập tắt điếu thuốc, lại nghĩ tới ánh trăng xa hoa tối hôm qua, cuối cùng lòng anh ta không có cách nào bình tĩnh, thậm chí trong lúc không tỉnh táo đã nhấn dấy số của cô.
Bên tai truyền đến giọng nữ lạnh buốt, nhắc nhở anh ta số điện thoại này không tồn tại, Lục Thế Quân bị giọng nữ máy móc này nhắc một lần lại một lần, cuối cùng cũng tỉnh lại.
Gọi được thì sao? Trình Nhã Như cũng đã có đứa nhỏ của anh, mà chẳng phải là điều mà anh ta đã từng tha thiết ước mơ, tâm tâm niệm niệm sao?
Lục Thế Quân tựa vào trên bệ cửa sổ hơi cười khổ một cái, rõ ràng anh ta phát hiện, có vài thứ đã thay đổi triệt để rồi.Lúc Đường Yên đến văn phòng của Lục Thế Quân, đã là ba giờ chiều ngày cuối thu.
Lúc đó ánh nắng không chói chang, bao phủ lên người cảm thấy ấm áp dễ chịu.
Cô cởi nút áo khoác, lẳng lặng đứng dưới ánh mặt trời, giống như đã rất lâu không hưởng thụ cả giác cả người buông lỏng hưởng thụ thời khắc ánh nắng tuyệt đẹp, hình như đã rất lâu cô đều nghĩ rằng mình đã mất tư cách đứng dưới ánh mặt trời.
Mà giờ khắc này, đem mọi chuyện nói thẳng ra, cô lại một lần nữa không có gì hết, thậm chí một chỗ nương thân ở thành phố này cũng không có, nhưng cô lại cảm thấy an toàn, đó là một cảm giác an toàn từ trong ra ngoài.