Bạn tỉnh dậy trên giường trong bệnh viện.
Ga trải giường màu trắng. Tường trắng. Ghế trắng. Bàn trắng. Do mọi thứ trong phòng đều màu trắng nên khó mà nhìn ra đường viền. Chỉ cần nhìn một lúc thôi là cảm giác về khoảng cách sẽ lập tức bị hỗn loạn.
Y tá trong bộ đồ trắng bưng thuốc và thức ăn đên cho bạn một ngày ba lần, nhưng không chịu trả lời bất kì câu hỏi nào của bạn.
Thuốc viên con nhộng màu đen và đỏ tương phản rõ rệt với màu sắc nghèo nàn trong căn phòng, mang lại cảm giác thật đến kì lạ.
Bác sĩ đến khám khoảng hai ngày một lần. Bác sĩ hí hoáy ghi chép gì đó vào hồ sơ bệnh án cằm trên tay, ra chỉ thị cho y tá bằng giọng nhỏ đến mức bạn chẳng thể nghe được chữ nào, cũng không nói cho bạn biết bất cứ chuyện gì.
Uống thuốc xong, đầu óc bạn trở nên trống rỗng, chẳng thể suy nghĩ được nữa. Vì thế, cứ hai lần thì sẽ một lần bạn ném thuốc vào bồn cầu rồi xả nước cho trôi đi.
Bạn nghĩ về mê cung Sao Hỏa,
Bạn nhớ rành rọt từng chuyện, nhưng không đủ tự tin để khẳng định những chuyện ấy đã thực sự xảy ra. Bạn có cảm giác như đó chỉ là một giấc mơ đầy sống động.
Bạn thử ngửa cổ tay trái lên. Ở đó hẳn vẫn còn vết sẹo do móng quỷ đói cào cấu.
Nhưng, thứ đập vào mắt bạn là vết thương trông như vết bỏng.
Bạn hay lơ đãng nhìn ra bên ngoài từ cửa sổ phòng bệnh. Qua khung cửa nhỏ hẹp, bạn chỉ nhìn thấy bãi đất rộng phía trước bệnh viện. Nơi đó có một đài phun nước, thường sáng lấp lánh dưới nắng vàng trong những ngày đẹp trời.
Có một ngày, bạn bắt gặp bóng hình cô ấy cạnh đài phun nước.
Cô ấy đang cằm một bó hoa, đảo mắt nhìn quanh.
Bạn đập tay vào cửa kính ra hiệu, song cô ấy vẫn chưa nhận ra bạn đang ở đây.
Đi đến True End ở trang .
Chẳng có bao nhiêu hành khách trên chuyến tàu tốc hành Noto.
Tên chuyến tàu chạy xuyên đêm từ ga Ueno của Tokyo đến ga Kanazawa của thành phố Kanazawa thuộc tỉnh Ishikawa và ngược lại.
Tuy đã bật cho máy sưởi chạy hết công suất nhưng Fujiki vẫn thấy lạnh ở chân. Ngoài cửa sổ, những bông tuyết đang bay trong gió như những cánh hoa với phông nền là núi và bầu trời xám xịt.
- Anh đang đi đâu thế?
Fujiki đang đọc một trang trong sách trò chơi thì một ông già ngồi ở dãy ghế đối diện cất tiếng hỏi. Vì cũng chẳng có gì phải giấu giếm nên anh thành thật trả lời.
- Tôi đến suối nước nóng Wakura.
Ông già đội mũ lông gật gù rồi tỏ ra ghen tị.
- Anh đi làm thủy trị liệu à? - Ông hỏi thêm. Có vẻ là một người thích nói chuyện.
- Tôi chỉ đi nghỉ dưỡng thôi. Trông tôi có vẻ đang mang bệnh à?
- Không, không. Xin lỗi nhé. Chỉ là... anh có vẻ gầy quá.
- Do tôi vừa đi du lịch nước ngoài về ấy mà. Thức ăn không hợp khẩu vị lắm.
- Ra vậy. Thảo nào da anh đen thế.
Fujiki gật đầu. Ông già xem chừng vẫn muốn hỏi thêm, nhưng thấy Fujiki đã dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại nên thôi.
Trong toa tàu, thời gian lặng lẽ trôi. Chỉ có âm thanh đơn điệu do bánh xe chạy qua những đoạn nối trên đường ray truyền vào tai Fujiki.
... Không phải mơ, cũng không phải ảo ảnh. Anh thật sự đã tham gia vào trò chơi sinh tồn trong ngày giữa thiên nhiên hoang dã của nước Úc ấy.
Fujiki đặt tay lên đùi trái, sờ vào vết thương do rắn cắn bên dưới lớp vải dày. Ở đó còn sót lại hai vết sẹo có đường kính centimet, sâu centimet. Theo thông tin tra cứu được trong thư viện thì nọc của Taipan vốn là do nước bọt của chúng biến đổi mà thành nên thịt quanh miệng vết thương thường sẽ thối rữa khiến vết thương lâu lành, nhưng tính chí mạng của chúng chủ yếu nằm ở thành phần gây tê liệt thần kinh trong nọc độc. Chắc chắn anh đã được tiêm huyết thanh sau khi bị cắn không lâu nên giờ mới còn mạng để ngồi ở đây. Có thể nói, ngay từ đầu, bên tổ chức trò chơi đã chuẩn bị đầy đủ loại huyết thanh giải độc.
Vấn đề là, tại sao chúng lại cứu anh?
Anh đã thử lên mạng Internet để truy cập vào kho dữ liệu của báo chí Nhật lẫn báo chí Úc, song vẫn không tìm thấy bất cứ tin tức nào về việc phát hiện xác chết ở Bungle Bungle.
Mặc dù có khả năng là vì công viên quốc gia Bungle Bungle vẫn đang trong thời kì đóng cửa nên mới chưa có tin tức gì, nhưng Fujiki lại tin chắc rằng bên tổ chức trò chơi đã xử lý tất cả các thi thể, kể cả mọi chứng cứ về hành vi phạm tội của chúng.
Trước mắt, anh biết ít nhất có tám người đã mất mạng, trong đó còn có một người đàn ông mang quốc tịch Úc. Nếu xác của anh ta bị phát hiện thì bọn chúng nhất định sẽ phải gặp rất nhiều phiền phức, thế nên đời nào những kẻ có thể chuẩn bị kế hoạch mê cung Sao Hỏa tỉ mỉ chu đáo như chúng lại để chuyện đó xảy ra? Đã vậy thì có tám hay chín xác chết thì cũng chẳng khác nhau là mấy, tại sao chúng lại cứu anh? Để nhân chứng của cả vụ việc còn sống có khác nào giữ lại một mối nguy hiểm tiềm tàng?
Chứng tỏ chúng đang coi thường anh.
Chắc chúng nghĩ bởi anh cũng đã tự tay gϊếŧ người, lại còn nhận tiền thưởng rồi thì tất nhiên sẽ lâm vào cảnh há miệng mắc quai, chưa kể dẫu có làm đơn kiện đi nữa, hẳn cũng không ai tin câu chuyện hoang đường này khi chỉ có một mình anh đứng ra tố cáo.
Anh không cảm thấy một chút suиɠ sướиɠ nào khi chỉ có mình anh còn sống.
Anh nhất định sẽ cho chúng thấy cái giá của sự chủ quan khinh địch.
•••
Fujiki xuống ga JR Wakura-Onsen. Tuyết chất thành đống trước cửa ga khiến kí ức mơ hồ của anh đột nhiên trở nên rõ ràng.
Ngày đó, lúc bước xuống cầu thang, anh đã trượt chân ngay trước bồn hoa hình tròn và chống tay trái xuống đất. Cú ngã đã để lại vết sẹo mờ trên cổ tay.
Chắc chắn khi ấy anh đã gần như mất tự chủ do tác dụng của thuốc. Anh nhớ mang máng đã được người khác mời uống một thứ gì đó trên tàu. Chúng đi xe đến nhà ga để đón anh, rồi chở anh đến nơi nào đó...
Giờ anh đang đứng trước ga đợi xe buýt của khách sạn đến đón.
Khách sạn mà anh đã đặt phòng nằm cách ga khoảng bốn, năm phút chạy xe, gồm hai tòa nhà cao tầng liền nhau đổ bóng dài xuống vịnh Nanao lặng sóng.
Tại sảnh rộng thênh thang, anh được nhân viên hướng dẫn vào một trong bốn thang máy lộ thiên nồng nặc mùi nước hoa, đi lên phòng ở tầng cao nhất.
Do đây là khách sạn cao cấp vào loại bậc nhất ở Nhật nên giá cũng cao ngất ngưởng. Nếu không có tiền thưởng của trò chơi thì chẳng đời nào anh đủ dư dả để thuê phòng ở một nơi như thế này.
Fujiki cất phong bì màu nâu đang để ở túi áo ngực vào két sắt.
Lúc anh tỉnh lại trong căn hộ tồi tàn của mình thì chiếc phong bì này đã được đặt sẵn bên cạnh tự bao giờ. Bên trong là những tờ tiền cũ nát, tổng cộng triệu yên. Đối với anh, đó là một khoản tiền khổng lồ, tuy thực tế nó chẳng đáng gì so với việc anh đã phải đem cả tính mạng ra để đặt cược.
Anh đã tiêu hơn triệu yên, nhưng không phải để gây dựng sự nghiệp. Anh tuyệt đối sẽ không bắt đầu cuộc đời mới của mình bằng những đồng tiền tanh mùi máu này. Chúng sẽ được dùng cho một việc thích hợp hơn nhiều.
Fujiki mở danh bạ, gọi điện về Tokyo. Chuông reo đến hồi thứ ba thì Fukaya nghe máy.
- Tôi, Fujiki đây.
- Anh đang ở đâu?
- Bán đảo Noto.
Anh bạn đồng nghiệp ngày xưa giờ đã chuyển sang hành nghề thám tử bật cười.
- Suиɠ sướиɠ quá nhỉ. Chẳng bù với tôi, vừa ngơi việc một chút đã phải bắt tay giải quyết chuyện anh nhờ, bận đến mức không có thời gian để thở đây.
- Anh đã được trả công xứng đáng rồi còn gì. Thế đã có kết quả chưa?
- Ờ, đợi chút.
Fujiki nghe đầu dây bên kia vang lên tiếng giở sổ tay sột soạt.
- Đầu tiên là cái cô làm họa sĩ vẽ truyện tranh tên Otomo Ai. Chẳng ai biết đến người có tên như thế. Ngoài ra, tôi cũng đã tiếp xúc với người làm trong giới vẽ truyện tranh cho người lớn, nhưng mấy cái tạp chí Quần đảo truyện người lớn, Cá hồng dâʍ đãиɠ với Cơn bão gợϊ ȶìиɦ đều không có thật.
Đúng như anh suy đoán.
- Anh cho rằng ngay cả cái tên Otomo Ai cũng là giả à?
Fukaya bật cười.
- Đương nhiên. Chí ít thì cái tên "Ai" cũng tuyệt đối không thể là tên thật được.
- Sao anh biết?
- Người phụ nữ đó phải hơn tuổi đúng không?
- Đúng, cô ấy nói sinh năm có Triển lãm Quốc tế ở Osaka.
- Nghĩa là sinh năm chứ gì? vào khoảng thời gian đó, quy định về việc đặt tên cho trẻ con khắt khe hơn so với hiện tại nhiều lắm. Thời ấy người ta chỉ được phép dùng những chữ Hán nằm trong Chữ Hán thông dụng và Phụ lục chữ Hán dùng cho tên người để đặt, và trong cả hai quyển đó đều không hề có chữ "lam" chỉ màu chàm.
- Nhưng... Chẳng phải con gái của trưởng phòng kế toán cũ Hamanaka tên là Aiko à?
- À, cái con nhóc láo toét ấy hả. Vào năm và thì một số chữ Hán thường dùng lần lượt được thêm vào danh sách. Tóm lại, do tính thay đổi thất thường của Bộ Giáo dục mà cùng một chữ Hán, có năm được dùng, có năm không được dùng để đặt tên.
Fujiki im lặng.
- Tiếp theo là về những đoạn video ngắn, cái này thì tôi chịu thua.
- Bây giờ anh là thám tử chuyên nghiệp mà đúng không?
- Nói là nói vậy, nhưng tôi đã tra tìm hết các trang chủ với danh sách những địa chỉ mail nhận thông tin thường xuyên rồi, chẳng thấy thứ gì tương tự cả... Ờ thì, nếu là mấy lời đồn đại mơ hồ được rỉ tai nhau trên mạng thì bao nhiêu cũng có.
- Nội dung là gì?
- Họ nói, loại video ngắn đó hồi trước chỉ quay cảnh gϊếŧ người. Từ diễn xuất, hiệu ứng cho đến kĩ thuật quay phim đều rất sơ sài, đến cả nội dung đại khái cũng chỉ đơn giản là bắn chết người đang bị trói. Chậc, họ còn đồn rằng có những kẻ cuồng đến mức mua hàng đống thứ nhảm nhí ấy nhưng tôi không tin lắm...
Fujiki nhớ lại những lời cuối cùng của bé Prati. Lúc đó nó đang bị trói chặt vào ghế.
"Đúng rồi! Các bạn từng xem đoạn video nào như thế này chưa? Để tôi nói luôn, thực ra, trò chơi này..."
Sau đó bé Prati bị bé Lucifer bắn chết...
Dám để lại một lời gợi ý rõ ràng đến thế... chẳng lẽ chúng muốn khiêu khích người chơi: Có giỏi thì thử tìm ra sự thật xem?
- Ê, anh có đang nghe không đấy? Gần đây, loại video ngắn ấy có vẻ đã bị khán giả chán ghét, trào lưu đó đã chuyển sang thứ có cốt truyện giống như phim hơn.
Con người sống trên đời luôn luôn đòi hỏi những câu chuyện. Chúng được chuyển thể thành phim ảnh, tiểu thuyết, truyện tranh, trò chơi, và không bao giờ biến mất.
Trong đó, những câu chuyện miêu tả cái chết được ưa chuộng hơn cả. Chẳng có cách giải trí nào hấp dẫn hơn xem một bộ phim có quay cảnh người chết thật... Đó là suy nghĩ của bọn nhà giàu mục nát coi cuộc sống của người khác như một trò chơi.
- Nếu là dạng phim tài liệu thì quá nhạt nhẽo, với lại đã biết tất cả chỉ là dàn dựng thì sẽ thấy càng chán hơn. Tốt nhất là giống như phim của Iran ấy, thuộc loại nửa tài liệu nửa truyện. Nghe nói có rất nhiều người có nhu cầu mua những đoạn phim dạng như thế. Tuy chắc khó mà quay được cảnh-có-người-chết-thật, nhưng bên làm phim phải biên tập và chỉnh sửa cảnh quay sao cho trông giống thật hết mức có thể.
E rằng mấu chốt của loại phim này là phải có những cảnh quay để xác định là "nhân vật" trong phim đã chết. Cảnh tượng đó như hiện lên trước mắt anh.
Nhân viên quay phim sẽ quay cận cảnh vết thương chí mạng trên thi thể, trong trường hợp vết thương nhỏ và khó thấy thì có khi chúng phải chọc sâu vào vết thương hoặc cắt hẳn một phần cơ thể cho dễ nhìn. Trái lại, đối với các xác chết gần như không còn nguyên vẹn hay bị ăn gần hết giống lần này thì chúng bắt buộc phải quay cả những chỗ gần như lành lặn để người xem không cho rằng đó là giả mạo. Chẳng qua, dù là trường hợp nào thì trong thời buổi này, với kĩ xảo dựng hình và kĩ xảo âm thanh đã tiến bộ vượt bậc so với ngày xưa, muốn thuyết phục khán giả tin các cảnh ấy đều có quay thi thể thật là một việc vô cùng khó khăn.
Mặt khác, lồng những đoạn hoạt hình vào giữa mấy cảnh quay thi thể ấy cũng là một cách hay để giảm bớt mức độ đơn điệu của phim, đồng thời cũng sẽ giúp câu chuyện trở nên rõ ràng, dể hiểu hơn. Có lẽ đó chính là ý nghĩa cho sự tồn tại của bé Prati và bé Lucifer, dù có thể sẽ động chạm đến vấn đề bản quyền của Disney.
- Anh không thể lấy được cái gọi là "phim ngắn" ấy à?
- Ê ê, sao anh lại muốn xem cái của ấy?
- Tôi có chuyện muốn xác nhận.
- Chịu thôi. Cho dù những lời đồn đại kia là sự thật, tôi cũng không có người dẫn mối để hỏi mua, với lại anh không kham nổi giá của những đoạn phim ấy đâu.
- Chẳng lẽ không có ai mua phim gốc rồi sao lại, bán ra với giá rẻ à?
- Riêng vấn đề đó thì không hiểu tại sao lại có thông tin rất chi tiết, nghe như thật ấy. Người mua bị giới hạn phải là khách quen, khi mua còn phải kí cam kết tuyệt đối không sao chép băng đĩa. Bản thân đoạn phim cũng được ghi trên loại đĩa có tính năng chống sao chép đặc biệt. Đĩa ấy chỉ có thể bật bằng máy đã được che chắn kĩ càng và chỉ xem được một lần. Trên mỗi đĩa còn được đánh mã số riêng nên nếu có bản sao nào bị lộ ra ngoài thì lập tức có thể xác định được nguồn phát tán... Dù sao thì cũng chỉ là những thông tin được đồn thổi trên mạng mà thôi, chẳng có gì để đảm bảo tính xác thực của chúng cả.
- Sách trò chơi thì sao?
- À, cái đó thì điều tra được ngay - Fukaya cho biết tên thật của người đàn ông là tác giả của cuốn Mê cung Sao Hỏa - Người này ban đầu muốn trở thành nhà văn nên đã làm nghề viết thuê để kiếm sống sau khi tốt nghiệp đại học. Được một thời gian, anh ta viết sách trò chơi, xuất bản được ba quyển là Ác mộng, Mạn đà la trắng và Mê cung Sao Hỏa. Song, hình như không có cuốn nào bán chạy cả. Sau đó thì anh ta gần như trầm cảm, không sáng tác nổi nữa. Có lời đồn anh ta đã chuyển sang viết kịch bản cho các phần mềm trò chơi nhưng tôi chưa xác nhận được thông tin này. Hiện tại tung tích không rõ.
- Anh có biết tại sao anh ta bị trầm cảm không?
- Tôi không chắc lắm, hình như bấy giờ người yêu gần như đã sống chung của anh ta đột ngột biến mất khiến anh ta sốc nặng. Nghe đồn có một ngày, khi trở về căn hộ thì người yêu của anh ta đã biến mất mà không để lại thư từ gì cả. Chuyện đó xảy ra ngay trước thời điểm anh ta hoàn thành quyển sách trò chơi cuối cùng, Mê cung Sao Hỏa...
Fukaya nói tiếp với giọng ngán ngẩm:
- Anh bắt tôi điều tra mấy chuyện kì quái này làm gì thế? Tôi chẳng thấy chúng có liên quan gì đến nhau cả.
- Tôi cũng không biết nữa.
Fujiki nói chuyện xã giao thêm vài câu, cảm ơn Fukaya rồi dập máy.
Tiếp đó, anh nhờ nhân viên nhà nghỉ gọi taxi để đi một vòng quanh bán đảo Noto, nghĩ, biết đâu sẽ tìm được chỗ giống với chỗ còn đọng lại trong trí nhớ thì sao?
Taxi chạy trên con đường thu phí Noto hướng về phía Bắc, từ Wajima vòng sang bờ biển Sosogi. Vừa ra khỏi đường hầm, Fujiki thấy ngay một thác nước chảy từ sườn núi xuống. Gió mạnh từ biển thổi vào khiến bọt nước văng tung tóe, tạo thành một cảnh đẹp hiếm có.
Mặt biển Sosogi nhấp nhô những con sóng bạc đầu. Đây là một thế giới khác hẳn với vịnh Nanao phẳng lặng.
Đi đến cực Đông bán đảo Noto, nơi có ngọn hải đăng Rokkozaki thì xe vòng lại.
Lần này, xe chạy từ quốc lộ hướng về phía mũi Yase nổi tiếng, được gọi là viên ngọc quý của Noto, cũng là nơi mà Matsumoto Seicho đã lấy làm bối cảnh cho cuốn tiểu thuyết Tiêu điểm số . Người ta còn dựng cả bia đá kỉ niệm về chuyện đó ở đây.
Dù vẫn chưa tìm thấy chỗ nào có thể khơi gợi lại kí ức nhưng nhìn khung cảnh phủ một màu trắng muốt xung quanh với những bông tuyết bay tứ tán trong gió, không hiểu sao Fujiki thấy lòng nhẹ hẳn đi.
Anh nhớ đến Bungle Bungle. Xét về mọi mặt thì đó là một thế giới hoàn toàn đối lập với nơi này. Những núi đá đỏ như máu có sọc đen. Vùng đất do ruồi, muỗi, thằn lằn khổng lồ và rắn độc ngự trị. Khí hậu, phong thổ lạ lùng đến mức khi ấy, anh đã có cảm tưởng rằng mình đang ở trên một hành tinh khác.
Mọi con đường giao thông đến Bungle Bungle đều tắc nghẽn vào mùa mưa nên chắc là chín người bọn họ đã bị đưa tới đó bằng khinh khí cầu, anh nghĩ thế.
Nếu là dân điều khiển khí cầu lão luyện thì chỉ cần có khí cầu Roziere, loại lai giữa khí cầu sử dụng gas và khí cầu sử dụng nhiệt lượng, chúng hoàn toàn có thể lợi dụng bóng đêm để đưa chín người chơi vào trong Bungle Bungle mà không bị sợ ai nhìn thấy. Tuy có thể chỉ là ảo giác nhưng anh mơ hồ nhớ được anh có nhìn thấy cảnh tượng khinh khí cầu bay giữa bầu trời đêm.
Vấn đề là làm thế nào mà bọn chúng có thể đưa bọn họ ra khỏi Nhật Bản?
- Bán đảo Noto có tàu chở lậu ra nước ngoài không nhỉ?
- Có đấy anh, thỉnh thoảng vẫn có những tàu như thế đến từ Trung Quốc.
Nghe Fujiki hỏi, người tài xế vồn vã đáp. Tuy nghĩ Fujiki là một ông khách lập dị khi chẳng hề tỏ ra hứng thú với danh lam thắng cảnh nhưng tài xế vẫn cư xử rất nhiệt tình. Dù sao thì trong thời buổi kinh tế khó khăn hiện nay, người chịu bỏ tiền đi taxi đường dài như Fujiki tất nhiên sẽ được đối đãi như thượng khách.
- Nhưng nói chung sẽ bị phát hiện ngay. Anh thấy đường xe chạy vòng quanh bán đảo này rồi chứ. Cách đây không lâu cũng có một vụ ở phía bờ biển Nishiho. Có người lái xe ngang qua thấy có một chiếc xe đông lạnh biển số tỉnh khác đậu ở một chỗ kì quặc nên đã báo cảnh sát. Hóa ra đó là xe của tổ chức buôn lậu Trung Quốc. Chúng chất người vượt biên trái phép từ thuyền lên xe đông lạnh để chở về Osaka.
Nghĩa là vẫn có nguy cơ bị bại lộ dù hành động trong đêm hôm khuya khoắt ở một bờ biển vắng vẻ.
- Ở bán đảo Noto có cảng nào cho phép tàu nước ngoài vào không anh?
- Chỉ có cảng Nanao thôi. Đó là nơi lánh nạn cho thuyền bè khi có bão, ngoài ra còn cho tàu chở gỗ của Nga vào nữa.
Nếu là cảng Nanao... Từ suối nước nóng Wakura bước ra một bước là thấy, sao anh lại không nhận ra nhỉ?
Taxi lại xuôi về phía Nam, vào sâu trong thành phố Nanao. Lướt qua một khu trung tâm mua sắm lớn, chạy qua tòa nhà Bến Ngư phủ Nanao một quãng ngắn là đến chỗ thả neo của tàu nước ngoài.
Fujiki xuống xe, đứng đó hồi lâu.
Ở cảng có một giàn cẩu khổng lồ cao như một tòa nhà, sọc trắng đỏ với hàng trăm sợi cáp đan xen nhìn như những lọn tóc đang bện chặt vào nhau. Cảnh tượng đó trùng khít với dư ảnh đọng lại trong kí ức của anh.
- Năm nay là kỉ niệm tròn năm ngày mở cửa cảng Nanao. Nghe nói ngay cả cái giàn cẩu ấy cũng là để mở rộng cảng, phải tốn đến triệu yên chở từ tận Kyushu về đây đấy - Người tài xế taxi cũng ra khỏi xe, giải thích.
Trước mắt bọn họ lúc này là điểm tập kết gỗ nhập khẩu. Trên tấm bảng dựng ngay trước cục thuế Kanazawa chi nhánh Nanao có ghi "Việc xuất nhập khẩu hàng hóa bắt buộc phải có giấy phép của cục Hải quan". Phía trên tiếng Nhật còn có kèm câu dịch tiếng Nga. Nhìn ra xa hơn sẽ thấy những con tàu chở hàng đang đỗ trong cảng có in chữ Kirin trên thân.
Hệ thống chữ cái được sử dụng tại Đông Âu, Bắc Á và Trung Á.
Là chỗ này...
Ý nghĩ đó gần như một lời khẳng định.
Anh và tám người kia đã bị đưa ra khỏi Nhật Bản từ đây.
Nếu là tàu của một đất nước mà mafia nắm trong tay nhiều quyền lực thì chỉ cần tiền là có thể đưa người vượt biên trái phép.
Dẫu cục Hải quan có theo dõi gắt gao đến đâu đi chăng nữa, chắc chắn vẫn phải có kẽ hở nào đó. Rất có thể bọn chúng đã lợi dụng bóng đêm để chất người lên tàu chở hàng.
Fujiki rút điếu thuốc từ trong túi áo.
Tao nhất định sẽ tìm ra bọn mày. vừa châm thuốc, anh vừa tự thề với lòng mình.
Anh bây giờ đã không còn yếu đuối như ngày xưa nữa. Điều thật sự đáng sợ với anh bây giờ không phải là cảnh ngộ vô gia cư, mà là chết đi trong khi vẫn chưa làm được việc mình muốn làm.
Anh nghĩ đến những sinh mạng đã bị tước đoạt chỉ để mua vui cho kẻ khác. Vì những người đã ngã xuống ấy, anh nhất định phải tìm cho ra những kẻ bất nhân kia.
Nhưng, lý do không chỉ có thế.
Vừa cảm nhận gió biển đập vào mặt, anh vừa nhớ đến Ai.
Bây giờ nghĩ lại thì ngay từ đầu, cô ấy đã có rất nhiều điểm đáng ngờ.
Đầu tiên, Ai hay bị vấp khi đi lại. Anh thấy chuyện đó không bình thường vì cô có vẻ là một người có thần kinh vận động tốt. Cứ nhìn lúc cô leo núi ở Bungle Bungle là biết. Có lẽ thường xuyên bị ngã là do cô không xác định được khoảng cách dưới chân. Thứ hai, nếu anh lẳng lặng đến gần cô từ bên trái, cô sẽ chẳng bao giờ nhận ra. Bất thường hơn cả là phản ứng của Ai trước thi thể của Abe và Tsurumi. Một phụ nữ bình thường mà nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ ấy nhất định sẽ nhắm mắt lại hoặc quay mặt đi chỗ khác, đằng này cô ấy lại nhìn chằm chằm vào thi thể như bị mê hoặc.
Mặt khác, vào cái đêm gặp cô lần đầu tiên, anh đã có cảm giác tiêu cự của mắt cô là lạ, thậm chí cả cái đêm hai người hòa làm một cũng vậy. Hơn nữa, Ai tỏ ra cực kì khó chịu khi bị sờ vào tai. Ngoài ra, lúc anh muốn mượn pin máy trợ thính, cô đã phản đối với thái độ rất kịch liệt; máy thu sóng lúc nào cũng bị nhiễu nếu ở gần máy trợ thính của cô. Càng đáng nghi hơn là khi nhìn vào vị trí của mắt Ai khi cô đang ngủ thì thấy bên trái có gì đó phồng lên, lại thêm ánh sáng phản chiếu trong mắt trái của cô khác với mắt phải. Không chỉ vậy, có lần anh còn thấy có hai vầng trăng chồng lên nhau trong mắt trái của cô.
Tách riêng chúng ra thì sẽ chẳng thể nói lên được điều gì, hoàn toàn có thể phớt lờ và xem đó là sự ngẫu nhiên hoặc tại anh hoa mắt. Nhưng, khi tập hợp chúng lại với nhau, anh hoàn toàn có đủ căn cứ để nghi ngờ Ai.
Trò chơi đó được bày ra để quay lại những đoạn phim ngắn và bên tổ chức chắc chắn đã phải tốn không ít tiền cho việc chuẩn bị, do đó chúng sẽ không thỏa mãn chỉ với những đoạn phim quay lén bằng kính viễn vọng gắn kèm camera trên núi. Nếu muốn có một bộ phim hoàn chỉnh thì hẳn bọn chúng còn cần cả những đoạn cận cảnh. Trong trường hợp đó, ngoài Game Master giúp trò chơi diễn ra suôn sẻ, chúng còn cần cài thêm một người nữa vào nhóm người chơi.
Đó là người quay phim.
Tất nhiên người đó sẽ không lén lút cầm máy quay loại nhỏ theo bởi làm thế sẽ có nguy cơ bị phát hiện khi đi chung với những người khác.
Vậy phải làm sao?
Nếu kết hợp với những nghi vấn của anh về Ai thì chỉ có một lời giải thích duy nhất: Bản thân cô ấy là máy quay...
Ngay từ cái tên giả, Ai, cũng có thể là bắt nguồn từ "Eye (mắt)" trong tiếng Anh.
Ai có kể ngày xưa bị nghiện chất kíƈɦ ŧɦíƈɦ, và hậu quả là bị mất đi một phần giác quan. Anh có cảm giác đêm đó cô ấy đã nói thật. Nói dối một chuyện như vậy chẳng mang lại lợi ích gì cho cô ấy cả.
Vấn đề nằm ở giác quan bị mất. Vì cô đeo máy trợ thính nên vô hình trung đã khiến anh hiểu lầm giác quan ấy là tai trái, song thực ra, có lẽ phải là mắt trái mới đúng.
Rất có khả năng mắt trái của Ai là mắt giả. Giả sử con mắt đó được chế tạo tinh xảo đến mức có thể tự động điều chỉnh độ co giãn của tròng đen thì bên trong có gắn máy quay siêu nhỏ cũng không có gì là lạ.
Máy quay trong mắt giả và tai nghe đeo ở tai trái có thể nối với nhau bằng một sợi dây thông qua đường tiểu lệ quản - ngách mũi dưới - ống thính giác. Dây tai nghe nối với cái máy như máy trợ thính nên Ai hoàn toàn có thể gửi những đoạn phim quay được xuống cái máy đã ngụy trang ấy và ngược lại, máy đó sẽ cung cấp điện năng cho máy quay hoạt động. Cuối cùng, cô chỉ việc ghi hình vào máy hoặc gửi thông tin hình ảnh về thiết bị thu phát sóng gần nhất là xong.
Với giả thuyết này thì có lẽ khi xuống bơi ở hồ nước gần trạm kiểm soát số , việc cô cẩn thận tháo tai nghe ra cũng là để bảo vệ dây nối giữa "máy trợ thính" với máy quay.
Đương nhiên, tất cả chỉ là do anh suy đoán. Biết đâu chúng đều là do anh tưởng tượng mà ra.
Nhưng, anh cứ thử mạnh dạn nghĩ tiếp xem sao.
Đêm đầu tiên, ngay khi Ai phát hiện ra anh thì kế hoạch đã bắt đầu được tiến hành rồi chăng?
E rằng không phải vậy. Anh không thể tin được rằng vẻ sợ hãi của cô lúc ấy lại là diễn xuất.
Có lẽ cô chỉ muốn quay đêm trước khi trò chơi bắt đầu. Đấy không thể là một màn kịch được, vì việc Ai bị trượt chân mà không chỉ khiến anh bắt kịp cô, mà còn làm hỏng máy chơi điện tử của của chính mình. Bằng chứng nằm ở cái máy bị hỏng ấy. Chuyện đó đã khiến thông điệp ở trạm kiểm soát số bị thiếu mất một phần, dẫn đến cuộc cãi vã không cần thiết giữa các người chơi. Sau khi trò chơi bắt đầu, theo quy luật cây gậy và củ cà rốt thì chắc chắn bên tổ chức phải đưa thông tin về cả hình phạt lẫn phần thưởng cho các người chơi. Thiếu bất kì thông tin nào cũng sẽ khiến việc "điều khiển" người chơi đi theo kịch bản trở nên khó khăn.
Lúc đó, thông tin về phần thưởng, hay nói cách khác, động lực để bọn họ muốn trở thành người chiến thắng đã bị mất. Có lẽ nó vốn là thông điệp nằm trong máy của Ai. Như vậy, chắc chắn cô cũng đã gây rắc rối cho cả Game Master là Norota.
Cứ thế, cô nhất định sẽ phải chịu trách nhiệm trước bên tổ chức. Có khi vì nghĩ vậy nên Ai đã đặt cược, cô quyết định lợi dụng việc máy chơi điện tử bị hỏng để chung nhóm với anh. Theo đúng kế hoạch ban đầu thì hẳn cô định quay cả những người chơi khác nữa. Nếu tận dụng thân phận phụ nữ của mình, cô sẽ chẳng gặp khó khăn gì khi lần lượt tiếp xúc với các nhóm. Thế nhưng, rốt cuộc cô lại rơi vào hoàn cảnh từ đầu đến cuối chỉ quay được một người duy nhất. Muốn những đoạn phim ngoài dự kiến ấy trở nên có giá trị, cô chỉ còn cách giúp người đàn ông có tên Fujiki Yoshihiko trở thành người chiến thắng.
Ở lần lựa chọn đầu tiên, việc anh chọn tuyến phía Nam vốn chẳng có gì lạ. Đương nhiên, kết quả rất có khả năng sẽ là, anh trở thành quái vật gϊếŧ người ăn thịt rồi cuối cùng phải đón nhận một cái chết thảm khốc.
Song, Ai đã khéo léo thuyết phục anh đổi sang tuyến đường phía Bắc, tuyến có lợi nhất để chiến thắng.
Tiếp theo, nhìn thì có vẻ như Ai để anh là người ra quyết định, nhưng thực tế, cô vẫn để mắt trông chừng sao cho anh không phạm sai lầm.
... Chỉ có điều, đêm đó là sao?
Chẳng lẽ nó cũng chỉ là một màn kịch? Để tăng sức hấp dẫn cho bộ phim nên cô muốn quay cảnh chăn gối à?
Có chắc đó là toàn bộ sự thật không?
Fujiki nghĩ là không.
Anh không tin Ai đã phục tùng tổ chức cho đến phút chót. Lúc cứu Norota bị thương, chắc chắn cô đã nhận ra việc tính mạng của bản thân không hề được đảm bảo. Có khi bởi sau đó, cô đã ưu tiên bảo toàn mạng sống nên mới hỏi thẳng Norota rằng anh ta có phải Game Master không. Theo lý mà nói thì hành vi ấy phải bị cấm mới đúng.
Những giọt nước mắt trong giây phút cuối cùng của Ai vẫn còn hằn sâu trong kí ức của anh. Anh không nghĩ chúng là giả.
Nếu cứ mặc cho anh chết thì bên tổ chức không chỉ không cần tốn công tốn sức đưa anh về Nhật mà còn tránh được hậu họa về sau, ấy thế mà anh lại được truyền huyết thanh giải độc, nhận tiền thưởng và trở về nhà.
Liệu có phải Ai đã cứu anh? Dù đáp án là thế nào đi nữa, Fujiki cũng chẳng hề bận tâm.
Fujiki vẫn còn rất nhiều nghi vấn. Nhưng, hiện tại, điều duy nhất anh thật sự muốn biết chỉ có một mà thôi.
... Cô ấy đang ở đâu?
Thọc tay vào túi áo khoác, Fujiki lấy cuốn sách trò chơi ra.
Anh đã đọc đi đọc lại chương cuối đến mức thuộc lòng.
Bạn chạy ra khỏi phòng bệnh, hướng về đài phun nước.
Hành lang và sảnh chật cứng người, nhưng kì lạ thay, không một ai chú ý đến bạn.
Chân vẫn mang đôi dép đì trong nhà, bạn chạy như bay ra cửa, đến đài phun nước nằm đối dỉện bãi đỗ xe. Chính giữa đài phun là bức tượng điêu khắc tạo hình thiên sứ đang giương cánh, ôm lấy cổ của một con ngỗng. Ánh nắng chói chang chiếu xuống khiến nước phun lên có màu vàng rực rỡ.
Cô ấy đứng ngay cạnh đó. Quay mặt về phía bạn. Tóc cô khẽ vờn trong gió. Nhận ra bạn, cô khẽ mỉm cười.
Chắc chắn bạn đã nhìn thấy bóng hình ấy. Nghĩ là đã nhìn thấy.
Nhưng cô ấy biến mất ngay trước mắt bạn.
Mặt trời lặn xuống dãy núi phía Tây, ánh hoàng hôn đỏ thẫm phản chiếu qua mặt nước trong đài phun.
Bạn đứng chôn chân cạnh đài phun nước.
Có lẽ kí ức sẽ nhanh chóng phai mờ.
Những suy nghĩ không nói nên lời khiến ngực bạn như thắt lại.
True End.