Tôi ngây ra nhìn chiếc nhẫn.
Trong đầu không có một ý niệm nào. Hai chiếc nhẫn? Tôi không hiểu gì cả. Rõ ràng Bàn Tay Đen có nhiều hơn một chiếc nhẫn, nhưng tại sao Scott lại có một cái? Và tại sao cậu ta lại mất công giấu nó trong một cái hốc bí mật trong tường phòng cậu ta?
Và tại sao, nếu cậu ta xấu hổ về vết đóng dấu trên ngực cậu ta, cậu ta lại giữ chiếc nhẫn có lẽ đã in cái dấu đó lên ngực cậu ta?
Ở trong phòng, tôi lôi cái vi-ô-lông-xen ra khỏi tủ quần áo và cất chiếc nhẫn của Scott vào ngăn đựng bản nhạc trong túi đựng đàn, ngay cạnh người anh em song sinh của nó, chiếc nhẫn tôi đã nhận được trong cái phong bì tuần trước. Tôi không biết phải nghĩ thế nào. Tôi đã đến nhà Scott để tìm câu trả lời, và trở nên mơ hồ hơn bao giờ hết. Đáng lẽ tôi sẽ suy nghĩ về cái nhẫn lâu hơn nữa, lắp ghép một vài giả thuyết, nhưng tôi hoàn toàn bối rối. Cuối cùng tôi chấp nhận không biết gì cả.
Cho đến khi tôi tìm được cách để thu thập thêm thông tin.
Khi chiếc đồng hồ quả lắc điểm nửa đêm, tôi kiểm tra lại khóa cửa lần cuối cùng và trèo lên giường. Tôi dựng gối lên, ngồi thẳng lưng và sơn móng tay thành màu xanh thẫm, rồi chuyển sang móng chân. Tôi bật iPod. Tôi đọc vài chương trong cuốn sách Hóa học. Tôi biết tôi không thể thức mãi được, nhưng tôi đã quyết tâm trì hoãn cơn buồn ngủ càng lâu càng tốt. Tôi sợ Patch đang chờ tôi trong mơ nếu tôi ngủ.
Tôi không nhận ra là mình đã ngủ cho đến khi tôi tỉnh giấc trước một tiếng kèn kẹt lạ lùng. Tôi nằm trên giường, người cứng đờ, cố gắng lắng nghe âm thanh đó và xác định nó. Rèm đã được kéo lại, căn phòng chìm trong bóng tối. Tôi ra khỏi giường và nhìn qua rèm. Sân sau vẫn tĩnh lặng. Không một động tĩnh. Yên bình một cách đáng sợ.
Một tiếng cọt kẹt khe khẽ vang lên bên dưới nhà. Tôi túm lấy điện thoại di dộng trên cái bàn kê ở đầu giường và mở hé cửa phòng để nhòm ra ngoài. Hành lang bên ngoài trống không, tôi bước ra, tim tôi đập thình thịch, cảm giác ngực tôi như sắp vỡ. Vừa đến đầu cầu thang thì tôi nghe tiếng tách khẽ khàng báo hiệu cho tôi rằng nắm đấm cửa trước đang được xoay.
Cửa mở, và một bóng người thận trọng bước vào tiền sảnh tối om. Scott đang ở trong nhà tôi, đứng cách tôi bốn mét rưỡi, dưới chân cầu thang. Tôi nắm chặt cái điện thoại đang ướt nhẹp vì mồ hôi.
”Cậu đang làm gì ở đây?” Tôi nói vọng xuống.
Cậu ta ngẩng phắt lên, giật mình. Cậu ta giơ hai tay lên, chứng tỏ mình vô hại.
”Chúng ta cần nói chuyện.”
”Cửa khóa mà. Làm thế nào cậu vào được?” Giọng tôi cao và run rẩy.
Cậu ta không trả lời, và cậu ta cũng không cần trả lời. Scott là Nephilim - khỏe một cách quái đản. Tôi gần như chắc chắn rằng nếu tôi bước xuống để kiểm tra chốt cửa, tôi sẽ thấy nó đã bị hỏng bởi sức mạnh vô biên từ bàn tay cậu ta.
”Đột nhập vào nhà người khác là bất hợp pháp,“ tôi nói.
”Ăn trộm cũng vậy. Cậu đã lấy trộm một thứ của mình.”
Tôi liếm môi. “Cậu có một cái nhẫn của Bàn Tay Đen.”
”Nó không phải là của mình. Mình... Mình đã ăn cắp nó.” Vẻ do dự của cậu ta cho tôi biết cậu ta đang nói dối. “Trả cái nhẫn cho mình đi, Nora.”
”Mình sẽ không trả cho đến khi nào cậu kể hết mọi chuyện với mình.”
”Chúng ta có thể giải quyết chuyện này một cách cứng rắn hơn, nếu cậu muốn.”
Cậu ta bước lên bậc thang đầu tiên.
”Đứng yên!” Tôi ra lệnh, mò mẫm bấm 911 trên điện thoại. “Nếu cậu bước thêm một bước, mình sẽ gọi cảnh sát.”
”Cảnh sát phải mất hai mươi phút mới đến được đây.”
”Không đúng.” Nhưng cả hai chúng tôi đều biết đó là sự thật.
Cậu ta bước thêm một bước.
” Dừng lại,“ tôi ra lệnh. “Mình sẽ gọi điện thoại, mình thề đấy.”
”Và nói gì với họ? Rằng cậu đã đột nhập vào phòng mình? Cậu đã ăn cắp một món đồ trang sức quý giá của mình?”
”Mẹ cậu đã cho mình vào,“ tôi căng thẳng nói.
”Bà sẽ không làm thế nếu bà biết cậu sẽ ăn cắp đồ của mình.” Scott lại bước thêm một bước, cầu thang cọt kẹt dưới sức nặng của cậu ta.
Tôi lục lọi trong óc, tìm một cách để ngăn cậu ta không leo lên cao hơn. Đồng thời, tôi muốn khích cậu ta kể cho tôi sự thật. “Cậu đã nói dối mình về Bàn Tay Đen.
Đêm đó trong phòng cậu, chà, cậu giả vờ giỏi lắm. Những giọt nước mắt ấy quả là có sức thuyết phục.”
Tôi có thể cảm thấy đầu óc cậu ta đang quay cuồng, cố tìm hiểu xem tôi biết nhiều đến mức nào.
”Mình đã nói dối,“ cuối cùng cậu ta nói. “Mình đang cố giữ cậu đứng ngoài mọi chuyện. Mình không muốn cậu dính dáng gì đến Bàn Tay Đen đâu.”
”Quá muộn rồi. Hắn đã giết bố mình.”
”Bố cậu không phải là người duy nhất mà Bàn Tay Đen muốn phải chết. Hắn cũng muốn mình chết, Nora ạ. Mình cần cái nhẫn.” Đột nhiên cậu ta bước lên bậc thứ năm. “Nó quan trọng với mình.”
Chết? Bàn Tay Đen không thể giết Scott. Cậu ta bất tử. Scott nghĩ tôi không biết điều đó sao? Và tại sao cậu ta cứ nhất quyết muốn lấy lại cái nhẫn như vậy? Tôi nghĩ là cậu ta căm ghét vết đóng dấu của cậu ta. Một mẩu thông tin mới nảy ra trong đầu tôi.
”Bàn Tay Đen không ép cậu đóng cái dấu đó, đúng không?” Tôi nói.
”Cậu muốn thế. Cậu muốn gia nhập vào hội đó. Cậu muốn thề trung thành. Đó là lý do cậu giữ chiếc nhẫn. Đó là một biểu tượng thiêng liêng, đúng không? Bàn Tay Đen đưa nó cho cậu sau khi đóng dấu cho cậu xong?”
Cậu ta nắm lấy tay vịn cầu thang. “Không. Mình bị ép buộc.”
”Mình không tin.”
Cậu ta nheo mắt. “Cậu nghĩ mình sẽ để cho một kẻ tâm thần ấn một cái nhẫn bỏng giãy vào ngực mình à? Nếu mình tự hào về vết đóng dấu đó, tại sao mình luôn phải che nó đi?”
”Bởi vì đó là một hội kín. Mình chắc chắn cậu nghĩ rằng vết đóng dấu ấy chỉ là cái giá nho nhỏ cho những lợi ích của việc được là thành viên của một tổ chức quyền lực.”
” Lợi ích? Cậu nghĩ Bàn Tay Đen đã làm một điều gì đó cho mình?” Giọng cậu ta đầy phẫn nộ. “Hắn là Thần Chết. Mình không thể thoát khỏi hắn, và tin mình đi, mình đã thử làm thế. Nhiều lần đến nỗi không đếm xuể.”
Tôi tạm bỏ qua điều đó, lôi ra lời nói dối khác của Scott. “Hắn đã quay lại,“ tôi nói ra những suy nghĩ của mình, “sau khi hắn đóng dấu cậu. Cậu nói dối khi cậu nói rằng cậu không bao giờ gặp lại hắn nữa.”
”Dĩ nhiên hắn đã quay lại!” Scott cáu kỉnh. “Hắn gọi điện lúc đêm khuya, hoặc lẻn đến sau mình trên đường mình đi làm về, đeo một cái mặt nạ trùm đầu. Hắn luôn luôn ở đó.”
”Hắn muốn gì?”
Cậu ta quan sát tôi. “Nếu mình nói ra, cậu sẽ trả mình chiếc nhẫn chứ?”
”Còn tùy vào việc mình nghĩ cậu có nói sự thật hay không đã.”
Scott giận dữ cọ đốt ngón tay lên đầu. “Lần đầu tiên mình gặp hắn là sinh nhật lần thứ mười bốn của mình. Hắn nói mình không phải là con người. Hắn nói mình là Nephilim, giống như hắn. Hắn nói mình phải gia nhập hội của hắn. Hắn nói tất cả Nephilim phải tập hợp lại. Hắn nói bọn mình không còn cách nào khác để giải phóng mình khỏi những thiên thần sa ngã.” Scott nhìn lên phía tôi, vẻ thách thức, nhưng đôi mắt vẫn có nét thận trọng, như thể cậu ta cho rằng tôi nghĩ cậu ta bị điên. “Mình đã nghĩ hắn bị mất trí. Mình nghĩ hắn bị hoang tưởng. Mình cứ lẩn tránh hắn, nhưng hắn cứ quay lại. Hắn bắt đầu đe dọa mình. Hắn nói các thiên thần sa ngã sẽ bắt mình khi mình tròn mười sáu tuổi. Hắn đi theo mình khắp nơi, sau khi tan học và tan ca làm việc. Hắn nói hắn đang canh chừng sau lưng mình, và mình nên biết ơn hắn. Rồi hắn phát hiện món nợ cờ bạc của mình. Hắn thanh toán chúng, nghĩ rằng mình sẽ coi đó là một ân huệ và muốn gia nhập hội của hắn. Hắn không hiểu rằng... Mình muốn hắn biến đi. Khi mình bảo với hắn mình sẽ nhờ bố phát lệnh cấm chế với hắn, hắn lôi mình vào trong nhà kho, trói và đóng dấu mình. Hắn nói đó là cách duy nhất để hắn có thể bảo vệ mình. Hắn nói một ngày nào đó mình sẽ hiểu và cảm ơn hắn.” Giọng Scott mách bảo tôi rằng cái ngày đó sẽ không bao giờ đến.
”Có vẻ hắn bị cậu ám ảnh quá đấy!”
Scott lắc đầu. “Hắn nghĩ mình đã phản bội hắn. Mẹ con mình chuyển đến đây để tránh xa hắn. Bà không biết gì về chuyện Nephilim, hay việc đóng dấu, bà chỉ nghĩ hắn là một kẻ rình rập. Mẹ con mình đã chuyển đi, nhưng hắn không muốn mình thoát, và hắn đặc biệt không muốn mình mở miệng và tiết lộ về giáo phái bí mật của hắn.”
”Hắn biết cậu ở Coldwater ư?”
”Mình không biết. Đó là lý do mình cần chiếc nhẫn này. Khi hắn đóng dấu mình xong, hắn đưa cho mình chiếc nhẫn. Hắn nói mình phải giữ nó và tìm các thành viên khác để chiêu mộ. Hắn dặn mình không được làm mất nó. Hắn nói một điều tồi tệ sẽ xảy ra nếu mình làm thế.”
Giọng Scott khẽ run rẩy. “Hắn là đồ điên, Nora ạ. Hắn có thể làm bất cứ chuyện gì với mình.”
”Cậu phải giúp mình tìm hắn.”
Cậu ta bước lên hai bậc. “Quên chuyện đó đi. Mình sẽ không đi tìm hắn đâu.” Cậu ta giơ tay ra.
”Giờ thì trả chiếc nhẫn cho mình. Đừng đánh trống lảng nữa. Mình biết nó ở đây.”
Không vì lý do gì ngoài việc nghe theo bản năng, tôi quay người bỏ chạy. Tôi đóng sầm cánh cửa phòng tắm sau lưng và bấm chốt.
”Đừng giở lại trò này nữa,“ Scott nói qua cánh cửa. “Mở ra.” Cậu ta đợi một lát. “Cậu nghĩ cánh cửa này có thể ngăn được mình sao?”
Tôi không nghĩ thế, nhưng tôi chẳng biết làm gì khác. Tôi dựa vào bức tường sau cửa phòng tắm, và tôi liền nhìn thấy con dao nhíp trên kệ. Tôi để nó trong phòng tắm để mở những gói mỹ phẩm và cắt mác quần áo. Tôi cầm nó lên, bật lưỡi dao ra.
Scott huých cả thân mình vào cánh cửa, cửa mở toang, đập sầm vào tường.
Chúng tôi đứng đối diện nhau, và tôi chĩa con dao vào cậu ta.
Scott bước tới chỗ tôi, giật con dao và chĩa nó vào tôi. “Giờ thì ai đang khống chế ai đây?” Cậu ta cười nhạo.
Hành lang sau Scott tối om, ánh đèn phòng tắm soi rọi lớp giấy dán tường in hoa nhạt màu trong hành lang. Một cái bóng rón rén di chuyển qua lớp giấy dán tường, tôi gần như không thấy nó. Rixon xuất hiện đằng sau Scott, cầm cái chân đèn bằng đồng mà mẹ tôi để ở cái bàn kê gần cửa. Cậu ta giáng mạnh cái đèn vào đầu Scott.
” Ối! “ Scott thét lên, lảo đảo quay lại xem ai đã đánh mình. Theo phản xạ, cậu ta vung dao lên và đâm bừa xuống.
Con dao đâm trượt, Rixon đập cái đèn vào tay Scott, khiến cậu ta đánh rơi con dao và đổ nghiêng vào tường. Rixon đá con dao ra xa. Cậu ta đấm một cú vào mặt Scott. Một tia máu vẩy lên tường. Rixon đấm thêm phát nữa, và lưng Scott trượt theo tường cho đến khi ngồi sụp xuống sàn. Nắm lấy cổ áo Scott, Rixon nâng cậu ta lên thoi thêm cú đấm thứ ba. Scott bất tỉnh.
”Rixon!”
Tôi giật mình trước tiếng hét thất thanh của Vee. Nó leo lên cầu thang, vịn vào tay vịn để đi nhanh hơn. “Dừng lại, Rixon! Cậu sẽ giết cậu ta mất!”
Rixon thả cổ áo của Scott ra và bước tránh sang bên. “Patch sẽ giết mình nếu mình không làm thế.” Cậu ta quay sang tôi. “Cậu ổn chứ?”
Mặt Scott đầy máu, khiến cho bụng dạ tôi nôn nao. “Mình không sao,“ tôi lặng lẽ nói.
”Cậu chắc không? Cậu có cần uống gì không? Hay một cái chăn? Hay cậu muốn nằm nghỉ?”
Tôi nhìn Rixon và Vee. “Chúng ta làm gì bây giờ?”
”Mình sẽ gọi cho Patch,“ Rixon nói, mở điện thoại và áp vào tai.
”Cậu ấy sẽ muốn có mặt ở đây vì chuyện này.”
Tôi quá sốc nên không tranh cãi được gì.
”Chúng ta nên gọi cảnh sát,“ Vee nói. Nó liếc nhìn thân thể bất tỉnh và bầm dập của Scott.
”Chúng ta có nên trói cậu ta lại không? Nhỡ cậu ta tỉnh dậy và trốn đi thì sao?”
”Mình sẽ trói cậu ta ở thùng xe tải ngay khi mình gọi điện xong,“ Rixon nói.
”Lại đây, cưng,“ Vee nói, kéo tôi vào lòng. Nó dẫn tôi xuống gác, ôm lấy tôi. “Cậu không sao chứ?”
”Ừ,“ tôi trả lời máy móc, vẫn còn sững sờ. “Sao các cậu lại đến đây?
”Rixon ghé qua nhà mình, bọn mình đang ngồi chơi trong phòng thì đột nhiên mình có cảm giác mình nên tới xem cậu thế nào. Khi bọn mình dừng lại, chiếc Mustang của Scott được đỗ ở lối xe chạy. Mình đoán rằng sự có mặt của cậu ta ở đây chẳng phải chuyện tốt đẹp, đặc biệt là vì bọn mình vừa mới lẻn vào phòng cậu ta. Mình đã bảo Rixon có gì đó không ổn, và cậu ấy bảo mình đợi trong xe trong khi cậu ấy vào nhà. Mình mừng vì bọn mình đã đến đây trước khi chuyện tồi tệ hơn xảy ra. Kinh khủng quá. Cậu ta nghĩ gì mà lại chĩa dao vào cậu chứ?”
Trước khi tôi có thể nói với nó rằng tôi đã lôi con dao ra trước, Rixon bước xuống, đến đứng cùng chúng tôi ở tiền sảnh. “Mình đã nhắn tin cho Patch,“ cậu ta nói.
”Cậu ấy sẽ đến ngay. Mình cũng đã gọi cảnh sát.”
Hai mươi phút sau, thám tử Basso dừng xe ở cuối lối xe chạy, một cái đèn Kojak nhấp nháy trên nóc xe. Scott đang dần dần tỉnh lại, trở mình và rên rỉ trên thùng xe tải của Rixon. Khuôn mặt cậu ta sưng vù, bầm dập, tay cậu ta bị trói quặt sau lưng.
Thám tử Basso lôi cậu ta ra và thay dây trói bằng còng tay.
”Cháu chẳng làm gì cả,“ Scott phản đối, môi cậu ta sưng vều.
”Đột nhập vào nhà người khác mà là không làm gì à?” Thám tử Basso nhại lại.
”Nực cười, luật pháp không đồng ý với cậu đâu.”
”Cô ta ăn cắp đồ của cháu.” Scott hất cằm về phía tôi. “Chú hỏi cô ta đi. Lúc nãy cô ta đã vào phòng cháu.”
”Cô ấy lấy trộm cái gì?”
”Cháu... Cháu không thể nói được.”
Thám tử Basso nhìn tôi chờ xác nhận.
”Bạn ấy ở với bọn cháu cả tối,“ Vee chen vào. “Phải không, Rixon?”
”Đúng vậy,“ Rixon nói.
Scott nhìn tôi với ánh mắt của kẻ bị phản bội. “Không ra vẻ đạo đức nữa hả?”
Thám tử Basso lờ cậu ta đi. “Hãy nói về con dao của cậu.”
”Cô ta lôi nó ra trước!”
”Cậu đột nhập vào nhà mình,“ tôi nói. “Mình chỉ tự vệ thôi.”
”Cháu muốn luật sư,“ Scott nói.
Thám tử Basso mỉm cười, nhưng trong đó không có chút kiên nhẫn nào. “Luật sư à? Cậu có vẻ có tội đấy, Scott. Tại sao cậu lại cố đâm cô ấy?”
”Cháu không cố đâm cô ấy. Cháu giằng con dao ra khỏi tay cô ấy.
Cô ấy mới là người cố đâm cháu trước.”
”Hắn quả là một kẻ nói dối trắng trợn,“ Rixon nói.
Cậu bị bắt, Scott Parnell,“ thám tử Basso nói, dúi đầu Scott khi ông bắt cậu ta chui vào băng ghế sau của xe cảnh sát. “Cậu có quyền giữ im lặng. Bất cứ điều gì cậu nói có thể và sẽ được dùng để chống lại cậu.”
Scott vẫn giữ vẻ thù địch, nhưng ẩn sau tất cả những vết thương và bầm tím, cậu ta có vẻ tái nhợt.
”Cậu đang phạm sai lầm lớn đấy,“ cậu ta nói, nhìn thẳng vào tôi. “Nếu mình vào tù, mình sẽ là một con chuột trong lồng. Hắn sẽ tìm thấy và giết mình. Gã Bàn Tay Đen ấy.”
Cậu ta có vẻ sợ hãi thực sự, và tôi vừa thầm chúc mừng cậu ta vì đã diễn rất đạt... vừa nghĩ có lẽ cậu ta thực sự không biết cậu ta có khả năng gì khi là Nephilim.
Nhưng tại sao cậu ta bị đóng dấu để trở thành thành viên của một hội thân hữu Nephilim mà không biết rằng mình bất tử? Tại sao những người trong hội không đề cập đến chuyện đó?
Scott không rời mắt khỏi tôi.
Chuyển sang một giọng van vỉ, cậu ta nói, “Thế là hết, Nora. Nếu mình rời khỏi đây, mình sẽ chết.”
”Được rồi” thám tử Basso nói, đóng sầm cửa. Ông ta quay sang tôi. “Cháu nghĩ cháu có thể yên ổn nốt đêm nay không?”
Tôi thức dậy, hít một hơi thật sâu. Phòng tôi ngập chìm trong bóng tối, vầng trăng rạng rỡ như một quả cầu pha lê bên ngoài cửa sổ. Tấm chăn nóng và ẩm ướt quấn quanh chân tôi. Đồng hồ chỉ chín rưỡi.
Tôi ra khỏi giường và vào phòng tắm, rót một cốc nước lạnh. Tôi uống cạn một hơi rồi dựa vào tường. Tôi không thể ngủ lại. Dù gì tôi cũng không thể để Patch chui lại vào trong những giấc mơ của tôi. Tôi bước trên hành lang ở tầng trên, cố gắng một cách điên cuồng để giữ cho mình được tỉnh táo, nhưng tôi quá mệt mỏi, cho dù có muốn, tôi cũng không chắc tôi có thể ngủ được.
Vài phút sau, tim tôi đập đều trở lại, nhưng tâm trí tôi không dễ nguôi ngoai như thế. Bàn Tay Đen. Ba từ này cứ ám ảnh tôi. Chúng thật khó hiểu, mang tính hăm dọa và đầy châm chọc. Tôi không thể nhìn thẳng vào chúng mà không cảm thấy cái thế giới mỏng mảnh quanh tôi bắt đầu sụp đổ. Tôi đang tránh tìm cách để các tổng lãnh thiên thần biết Patch là Bàn Tay Đen, và là kẻ đã giết bố tôi, để bảo vệ bản thân khỏi một sự thật đáng xấu hổ: Tôi đã yêu một kẻ giết người. Tôi đã để anh ta hôn tôi, lừa dối tôi, phản bội tôi. Khi anh ta chạm vào tôi trong những giấc mơ, tất cả sức mạnh của tôi sụp đổ, và tôi thấy mình lại bị mắc vào cái lưới do anh ta giăng ra. Anh ta vẫn nắm giữ trái tim tôi, và đó là sự phản bội lớn nhất. Tôi là kiểu người gì vậy, khi tôi không thể mang kẻ giết bố tôi ra trước công lý?
Patch đã nói tôi có thể bảo các tổng lãnh thiên thần rằng tôi lại muốn anh ta làm thiên thần hộ mệnh của tôi bằng một hành động đơn giản là nói ra ý muốn ấy. Vậy thì tôi chỉ cần hét lên rằng, “Patch đã giết bố tôi!” là xong. Công lý sẽ được thực thi. Patch sẽ bị đày xuống địa ngục, và tôi có thể từ từ xây dựng lại cuộc sống của mình. Nhưng tôi không thể cất lên những lời đó, như thể chúng được buộc chặt lại ở một nơi nào đó sâu thẳm trong cõi lòng tôi.
Có quá nhiều điều còn chưa hợp lý. Tại sao Patch, một thiên thần, lại liên can đến một hội thân hữu Nephilim? Nếu anh ta là Bàn Tay Đen, tại sao anh ta lại đóng dấu những hội viên Nephilim mới? Trước hết, tại sao anh ta lại kết nạp họ? Điều đó không chỉ kỳ cục - mà còn vô lý. Người Nephilim ghét các thiên thần, và ngược lại. Nếu Bàn Tay Đen là kẻ kế nhiệm Chauncey và là lãnh đạo mới của hội... làm thế nào hắn có thể là Patch được?
Tôi véo sống mũi, cảm thấy đầu tôi có thể vỡ tung vì theo đuổi mãi những câu hỏi ấy. Tại sao tất cả mọi thứ xung quanh Bàn Tay Đen lại là một mê cung bất tận của những cái bẫy nối tiếp nhau?
Ngay lúc này, Scott là mắt xích đáng tin cậy duy nhất của tôi với Bàn Tay Đen. Cậu ta biết nhiều hơn những gì cậu ta đã tiết lộ, tôi chắc chắn thế, nhưng cậu ta sợ không dám nói ra. Giọng nói của cậu ta khi nhắc đến Bàn Tay Đen chứa đựng một nỗi hốt hoảng tuyệt đối. Tôi cần cậu ta kể cho tôi nghe cậu ta biết những gì, nhưng cậu ta đang chạy trốn quá khứ, và dù tôi có nói gì cũng không khiến cậu ta quay lại và đối mặt với nó. Tôi áp trán vào lòng bàn tay, cố gắng nghĩ thật kỹ.
Tôi gọi cho Vee.
”Tin tốt đây,“ nó nói trước khi tôi có thể chen vào được một lời.
”Mình đã thuyết phục được bố mình chở mình đến bãi biển và trả tiền phạt để tháo cái khóa bánh xe khỏi chiếc Neon. Mình đã quay trở lại với công việc.”
”Tốt, bởi vì mình cần cậu giúp.”
”'Giúp' là tên đệm của mình mà.”
Tôi chắc chắn nó từng bảo với tôi rằng “tồi tệ” là tên đệm của nó, nhưng tôi chẳng nói gì về điều đó. “Mình cần có người giúp mình kiểm tra phòng của Scott.”
Có thể, Scott không cất giữ bất cứ bằng chứng nào chứng tỏ cậu ta có liên quan tới hội thân hữu Nephilim ở nơi dễ thấy, nhưng tôi đâu còn sự lựa chọn nào khác? Cậu ta đã không đưa ra cho tôi những câu trả lời thẳng thắn, và sau lần chạm trán gần đây nhất của chúng tôi, tôi biết cậu ta thận trọng với tôi. Nếu tôi muốn tìm hiểu xem cậu ta biết những gì, tôi sẽ phải tự mình đi thu thập thông tin.
”Hình như Patch đã hủy cuộc hẹn đôi của bọn mình, vì thế bây giờ mình rất rảnh rang,“ Vee nói, hơi quá háo hức. Tôi cứ ngỡ nó sẽ hỏi chúng tôi chõ mũi vào phòng của Scott làm gì.
”Lục lọi phòng Scott không phải một việc nguy hiểm hay thú vị,“ tôi bảo nó, chỉ để đảm bảo rằng chúng tôi cùng chung quan điểm.
”Tất cả những gì cậu sẽ làm là ngồi trong chiếc Neon bên ngoài căn hộ của cậu ta và gọi mình nếu cậu thấy cậu ta về nhà. Mình sẽ là người vào bên trong.”
”Chỉ vì mình không do thám trực tiếp không có nghĩa là nó không thú vị. Sẽ giống như đang xem một bộ phim. Tuy nhiên, trong phim, người tốt hầu như không bao giờ bị bắt quả tang. Nhưng đây là đời thực, và có khả năng cậu sẽ bị bắt gặp. Hiểu ý mình không? Sẽ cực kỳ thú vị và hồi hộp ấy chứ.”
Theo ý kiến cá nhân tôi, tôi nghĩ Vee đang lo lắng hơi thái quá.
”Cậu sẽ cảnh báo mình nếu Scott về nhà, được chứ?” Tôi hỏi.
”Dĩ nhiên rồi cưng ạ. Mình sẽ yểm hộ cho cậu.”
Tiếp theo tôi gọi đến nhà Scott. Cô Parnell nhấc máy.
”Nora, cô rất vui khi nghe thấy giọng của cháu! Scott bảo cô rằng mọi chuyện giữa hai đứa đang tiến triển,“ cô thì thào nói thêm.
”Dạ, à...”
”Cô luôn nghĩ sẽ rất tuyệt nếu Scott kết hôn với một cô gái ở đây. Cô không thích lắm cái ý tưởng nó sẽ bước vào một gia đình toàn những người xa lạ. Nhỡ đâu đằng nhà vợ nó toàn những người lẩn thẩn thì sao? Mẹ cháu và cô là những người bạn rất tốt, cháu có thể tưởng tượng sẽ thú vị thế nào nếu chúng ta cùng nhau lên kế hoạch cho đám cưới không? Cô có đang mơ mộng quá sớm không nhỉ! Chuyện
gì đến sẽ đến thôi.”
Ôi trời.
”Scott có nhà không ạ, cô Parnell? Cháu có một tin mà cháu nghĩ cậu ấy sẽ quan tâm.”
Tôi nghe thấy tiếng cô ấy che ống nói và gọi, “Scott! Nghe điện thoại đi! Nora đấy!”
Một lát sau Scott bắt máy. “Mẹ gác máy được rồi đấy.” Giọng cậu ta có chút thận trọng.
”Mẹ chỉ muốn chắc chắn là con đã cầm máy rồi thôi, con yêu ạ.”
”Con nhận máy rồi.”
”Nora có một tin thú vị cho con,“ cô nói.
”Vậy thì mẹ gác máy đi để cô ấy nói chuyện với con.”
Có một tiếng thở dài thất vọng, và một tiếng cạch.
”Mình nghĩ mình đã bảo cậu tránh xa mình rồi cơ mà,“ Scott nói.
”Cậu đã tìm thấy ban nhạc nào chưa?” tôi hỏi, đánh trống lảng, hy vọng kiểm soát được cuộc trò chuyện và khơi gợi được hứng thú của cậu ta trước khi cậu ta dập máy.
”Chưa,“ cậu ta nói với vẻ hoài nghi thận trọng.
”Mình đã kể với một người bạn là cậu chơi guitar...”
”Mình chơi bass.”
“... Và cậu ta đã đưa tin đi khắp nơi và tìm được một ban nhạc muốn thử tài cậu. Tối nay.”
”Tên ban nhạc đó là gì?”
Tôi chưa chuẩn bị cho câu hỏi đó. “Ờ... Pigmen.”
”Nghe như một ban nhạc hồi năm 1960 ấy.”
”Cậu có muốn đi diễn thử hay không?”
”Mấy giờ?”
”Mười giờ. Ở Devil's Handbag.” Nếu tôi biết một kho hàng nào xa hơn, tôi sẽ nhắc đến nó. Dù thế nào, tôi sẽ phải xoay xở xong trong vòng hai mươi phút trước khi cậu ta về nhà.
”Mình cần tên và số điện thoại liên lạc.”
Ai cho phép cậu ta hỏi như thế chứ?
Tôi nói, “Mình đã bảo bạn mình rằng mình sẽ chuyển lại thông tin đó cho cậu, nhưng mình không nghĩ đến việc hỏi tên và số điện thoại của các thành viên trong ban nhạc.”
”Mình sẽ không phung phí buổi tối của mình với cuộc diễn thử mà không biết những người đó là ai, họ chơi loại nhạc gì và họ đã từng biểu diễn ở đâu. Họ chơi punk, indie-pop hay metal?”
”Cậu chơi loại gì?”
”Punk.”
”Mình sẽ xin số của họ và gọi lại cho cậu ngay.”
Tôi dập máy và lập tức gọi cho Vee. “Mình đã bảo Scott là mình đã kiếm cho cậu ta một buổi diễn thử với một ban nhạc tối nay, nhưng cậu ta muốn biết ban nhạc đó chơi thể loại gì và đã từng chơi ở đâu. Nếu mình cho cậu ta số điện thoại của cậu, cậu sẽ giả vờ làm bạn gái của một người trong ban nhạc đó chứ? Chỉ cần nói rằng cậu luôn trả lời điện thoại của bạn trai cậu khi anh ấy đang luyện tập. Đừng nói chi tiết quá. Chỉ bám lấy những thông tin cơ bản thôi: Họ là một ban nhạc punk, và là một ban nhạc mới nổi, và cậu ta sẽ thật ngớ ngẩn nếu không đến diễn thử.”
”Mình bắt đầu thích công việc gián điệp này rồi đấy,“ Vee nói.
”Khi cuộc sống bình thường của mình trở nên nhàm chán, tất cả những gì mình phải làm là sán lại gần cậu.”
Tôi đang ngồi bó gối trên hiên trước thì Vee tiến tới.
”Mình nghĩ bọn mình nên ghé quán Skippy's để ăn xúc xích nóng trước khi làm chuyện này,“ nó nói khi tôi nhảy vào xe. “Mình không biết tại sao, nhưng ăn xúc xích có thể làm tăng lòng can đảm. Mình cảm thấy mình có thể làm bất cứ điều gì sau khi ăn một cái xúc xích nóng.”
”Đó là vì cậu bị phê bởi tất cả những độc tố họ nhét vào trong những cái xúc xích
đó.”
”Như mình nói đấy, mình nghĩ bọn mình nên ghé qua Skippy's.”
”Mình đã ăn tối với mì ống rồi.”
”Ăn mì thì làm sao no được.”
”Ăn mì rất no.”
”Ừ, nhưng không giống như cách mù tạt và nước xốt làm được,“
Vee cãi.
Mười lăm phút sau, chúng tôi rời Skippy's với hai cái xúc xích nướng, một bịch
khoai tây chiên cỡ lớn, và hai hộp sữa dâu.
”Mình ghét loại đồ ăn này,“ tôi nói, cảm thấy lớp mỡ rỉ qua lớp giấy gói xúc xích và thấm vào tay tôi. “Nó không có lợi cho sức khỏe.”
”Mối quan hệ với Patch cũng thế, nhưng điều đó đâu có ngăn cậu lại được.”
Tôi không đáp lời.
Cách chung cư nhà Scott một phần tư dặm, Vee đánh xe sang lề đường. Vấn đề lớn nhất mà tôi đã tiên liệu trước là vị trí của chúng tôi. Đường Deacon bị cụt ngay khi đi qua khu chung cư. Vee và tôi đang ở một nơi lộ liễu, ngay khi Scott lái xe qua và thấy Vee đang ngồi trong chiếc Neon, cậu ta sẽ biết có chuyện gì đó đang xảy ra. Tôi không lo cậu ta nhận ra giọng nói của Vee trên điện thoại, nhưng tôi lo rằng cậu ta có thể nhớ mặt Vee. Cậu ta đã thấy hai đứa bọn tôi đi cùng nhau không chỉ một lần, thậm chí còn từng trông thấy chúng tôi bám đuôi cậu ta trong chiếc Neon. Nó mắc tội đồng lõa.
”Cậu sẽ phải lái xe ra khỏi đường và đỗ sau những bụi cây kia,“ tôi bảo Vee.
Vee ngả người về đằng trước, nhìn chăm chăm vào bóng tối.
”Có phải có một cái rãnh giữa mình và bụi cây không nhỉ?”
”Nó không sâu lắm đâu. Tin mình đi, chúng ta sẽ qua được.”
”Hãy nhìn thẳng vào mắt mình này. Đây là một chiếc Neon, không phải Hummer.”
”Chiếc Neon không nặng lắm. Nếu chúng ta bị mắc kẹt, mình sẽ ra ngoài và đẩy cho cậu.”
Vee cho xe chạy và chồm qua mép đường, tiếng cỏ dại um tùm loạt soạt dưới gầm xe.
”Nhấn ga đi!” Tôi nói, răng va vào nhau lập cập khi chúng tôi chồm qua vệ đường lổn nhổn đá.
Chiếc xe chúi về phía trước, lao xuống rãnh, và lốp trước dừng lại, chúc xuống đáy.
”Mình không nghĩ bọn mình sẽ ra được,“ Vee nói, nhấn ga chiếc Neon. Bánh xe quay nhưng không tìm được độ bám. “Mình cần phải nghiêng xe thì mới thoát được cái chỗ chết tiệt này.”
Nó đánh tay lái sang trái thật mạnh và nhấn ga lần nữa. “Phải thế chứ,“ nó nói khi chiếc Neon chồm lên và tròng trành tiến về phía trước.
”Cẩn thận mấy viên đá...,“ tôi nói, nhưng đã quá muộn.
Vee lao chiếc Neon qua một tảng đá lớn nửa nhô lên nửa chôn vùi dưới lòng đất. Nó nhấn phanh và tắt động cơ. Chúng tôi ra ngoài và nhìn chằm chằm vào cái lốp trái đằng trước.
”Có gì đó không ổn,“ Vee nói.
”Phải chăng hình dáng cái lốp xe trông như thế kia?”
Tôi đập đầu vào thân cây gần nhất.
”Xe chúng ta bị xịt lốp rồi,“ Vee nói. “Làm thế nào bây giờ?”
”Chúng ta vẫn làm theo kế hoạch. Mình sẽ kiểm tra phòng của Scott, và cậu sẽ canh chừng. Khi mình trở lại, cậu sẽ gọi Rixon.”
”Và nói gì với cậu ấy?”
”Nói rằng cậu thấy một con hươu và cậu đánh xe sang một bên để tránh nó. Đó là lúc cậu lao chiếc Neon xuống rãnh và lao lên tảng đá.”
”Mình thích câu chuyện đó,“ Vee nói. “Nó khiến mình có vẻ giống một người yêu động vật. Rixon sẽ thích thế.”
”Còn câu hỏi nào không?” tôi hỏi nó.
”Không, mình hiểu rồi. Gọi cho cậu ngay khi Scott rời nhà. Gọi lại cho cậu nếu cậu ta quay lại và cảnh báo cậu rời khỏi đó ngay lập tức.” Vee nhìn xuống chân tôi.
”Cậu định leo thang lên tòa nhà và trèo qua một cái cửa sổ hả? Bởi vì để làm thế cậu nên đi giày tennis. Đôi giày búp bê của cậu dễ thương đấy, nhưng không thiết thực.”
”Mình sẽ vào bằng cửa trước.”
”Cậu sẽ nói gì với mẹ của Scott?”
”Điều đó không quan trọng. Cô ấy quý mình. Cô ấy sẽ để mình vào trong.” Tôi giơ cái xúc xích ra, lúc đó nó đã nguội bớt. “Cậu muốn ăn không?”
”Không. Cậu sẽ cần nó. Nếu có chuyện không hay xảy ra, hãy cắn một miếng. Mười giây sau, cậu sẽ thấy trong lòng ấm áp và vui vẻ.”
Tôi đi bộ suốt quãng đường còn lại trên đường Deacon, lánh vào trong những bóng cây ngay khi tôi trông thấy hình dáng lờ mờ của một người đi đi lại lại qua các cửa sổ sáng ánh đèn trong căn hộ tầng ba của Scott. Từ những gì tôi có thể nhận ra, cô Parnell đang ở trong bếp, di chuyển giữa tủ lạnh và bồn rửa, hình như đang làm bánh tráng miệng hoặc chế biến món ăn vặt. Đèn phòng Scott đang sáng, nhưng được che rèm. Đèn tắt, một lát sau Scott vào bếp và hôn lên má mẹ cậu ta.
Tôi đứng yên tại chỗ, đập muỗi trong năm phút, trước khi Scott ra khỏi cửa trước, mang theo một thứ trông như hộp đàn guitar. Cậu ta xếp hộp đàn vào cốp chiếc Mustang và ra khỏi bãi đỗ xe.
Một phút sau, chuông điện thoại của Vee reo trong túi tôi.
”Đại bàng đã rời tổ,“ nó nói.
”Mình biết.” Tôi nói. “Cứ ở yên đấy nhé. Mình vào đây.”
Tôi tiến tới cửa trước và nhấn chuông. Cửa mở ra, ngay khi nhìn thấy tôi, cô Parnell cười tươi.
”Nora!” cô nói, niềm nở ôm lấy vai tôi. “Scott vừa đi ra ngoài. Nó đi diễn thử với một ban nhạc. Cháu không biết việc cháu nhọc công sắp xếp chuyện này có ý nghĩa với nó thế nào đâu. Nó sẽ làm cho các thành viên khác trong ban nhạc ngạc nhiên. Hãy chờ xem.” Bà trìu mến véo má tôi.
”Thực ra thì, Scott vừa mới gọi cho cháu. Cậu ấy để quên vài tờ nhạc bướm và nhờ cháu đến lấy. Đáng lẽ cậu ấy tự về lấy, nhưng cậu ấy không muốn đến muộn buổi diễn thử và gây ấn tượng xấu.”
”Ồ! Tất nhiên rồi! Cháu vào đi. Nó có nói nó muốn bản nhạc nào không?”
”Cậu ấy đã nhắn tin cho cháu tên của vài bản nhạc rồi ạ.”
Cô mở toang cửa. “Cô sẽ dẫn cháu đến phòng nó. Scott sẽ rất thất vọng nếu buổi diễn thử không được như ý. Nó luôn cẩn thận và mang theo đúng bản nhạc, nhưng có lẽ nó vội quá. Chắc là nó đãng trí, thằng bé tội nghiệp.”
”Cậu ấy có vẻ rất thất vọng,“ tôi tán thành. “Cháu sẽ tìm bản nhạc nhanh nhất có thể.”
Cô Parnell dẫn tôi đi trên hành lang. Khi tôi bước qua ngưỡng cửa phòng Scott, tôi nhận thấy khung cảnh ở phòng cậu ta đã hoàn toàn thay đổi. Thứ đầu tiên tôi nhận thấy là màu sơn đen trên các bức tường. Lần trước tôi ghé qua, nó có màu trắng. Tấm áp phích phim Bố già và lá cờ đuôi nheo của đội New England Patriots đã bị gỡ xuống. Không khí nồng nặc mùi sơn và nước xịt phòng.
”Cháu đừng để ý đến các bức tường,“ cô Parnell nói. “Scott đang bị trầm cảm. Việc chuyển nhà cũng khó khăn mà. Nó cần ra ngoài nhiều hơn.” Bà nhìn tôi đầy ẩn ý. Tôi vờ như không hiểu lời nói bóng gió của bà.
”Đó là mấy tờ nhạc bướm ạ?” Tôi hỏi, chỉ vào một tập giấy trên sàn.
Cô Parnell lau tay vào tạp dề.
”Cháu có cần cô giúp cháu tìm các bản nhạc không?”
”Không sao đâu ạ. Cháu không muốn làm phiền cô. Cháu sẽ làm xong ngay thôi.”
Cô ấy vừa rời đi, tôi liền đóng cửa lại. Tôi đặt điện thoại và cái xúc xích ở quán Skippy's lên mặt bàn đối diện với giường, rồi đến bên tủ quần áo.
Một đôi giày cao cổ màu trắng thò ra từ một đống quần jean và áo phông trên sàn. Trên mắc treo chỉ còn ba cái áo khoác. Tôi tự hỏi không biết có phải cô Parnell đã mua chúng không, vì tôi không thể hình dung ra cảnh Scott mặc đồ flannel.
Dưới gầm giường tôi tìm thấy một cái gậy bóng chày bằng nhôm, một cái găng bóng chày và một chậu cây. Tôi gọi cho Vee.
”Cần sa trông như thế nào nhỉ?”
”Năm lá,“ Vee nói.
”Scott đang trồng cần sa ở đây. Dưới gầm giường.”
”Cậu ngạc nhiên à?”
Tôi không ngạc nhiên, nhưng nó giải thích cho mùi nước xịt phòng. Tôi không chắc mình có thể hình dung ra Scott hút cần sa, nhưng tôi cho rằng cậu ta có thể bán nó. Cậu ta rất cần tiền.
”Mình sẽ gọi lại nếu tìm thấy thứ gì khác,“ tôi nói. Tôi thả điện thoại xuống giường Scott và đi một vòng từ từ quanh phòng.
Không có nhiều chỗ giấu đồ. Mặt dưới của bàn sạch sẽ. Lỗ thông hơi của lò sưởi rỗng không.
Không có gì được khâu vào chăn. Tôi đang định bỏ cuộc thì một thứ phía trên nóc tủ đập vào mắt tôi. Bức tường chỗ đó không bình thường.
Tôi lôi cái ghế ở bàn học đến và bước lên. Trên tường đã bị khoét một cái hốc vuông cỡ trung bình, nhưng lớp vữa đã được trát lại để trông bức tường vẫn có vẻ nguyên vẹn. Cầm một cái móc treo quần áo, tôi vươn tay lên hết cỡ và gõ cho lớp vữa rơi ra. Một hộp giày Nike màu da cam được nhét trong hốc. Tôi dùng cái móc chọc vào nó, nhưng lại đẩy nó vào sâu thêm.
Một tiếng u u khe khẽ của điện thoại phá vỡ sự tập trung của tôi, và tôi nhận ra điện thoại của tôi đang rung, chăn đệm trên giường Scott đã chặn âm thanh lại.
Tôi nhảy xuống. “Vee à?” Tôi đáp.
”Ra khỏi đó ngay!” Nó thì thào rít lên hoảng hốt. “Scott đã gọi lại cho mình và hỏi đường đến nhà kho, nhưng mình không biết cậu bảo cậu ta đến nhà kho nào.
Mình đã nói lảng đi rằng mình chỉ là bạn gái thôi, và mình không biết ban nhạc tổ chức buổi diễn thử ở đâu. Cậu ta hỏi họ luyện tập ở nhà kho nào, và mình nói mình cũng không biết. Tin tốt là, cậu ta dập máy luôn, vì thế mình không phải nói dối thêm nữa. Tin xấu là, cậu ta đang về nhà. Ngay bây giờ.”
”Mình còn bao nhiêu thời gian?”
”Vì cậu ta đang lao về đây với tốc độ khoảng một trăm dặm một giờ, mình đoán là cậu chỉ còn một phút nữa thôi. Hoặc ít hơn.”
”Vee!”
”Đừng trách mình - tại cậu không nghe điện thoại đấy chứ!”
”Đuổi theo cậu ta và cản cậu ta lại. Mình cần hai phút nữa.”
”Đuổi theo cậu ta? Bằng cách nào? Chiếc Neon bị xịt lốp rồi.”
”Bằng hai chân của cậu ấy!”
”Ý cậu là chạy bộ?”
Giữ điện thoại dưới cằm, tôi tìm thấy một mẩu giấy trong túi xách và tìm bút ở bàn của Scott. “Chưa đầy một phần tư dặm nữa. Bốn trăm mét. Đi đi! “
”Mình sẽ nói gì khi đuổi kịp cậu ta?”
”Đây chính là điều các điệp viên thường làm - họ tùy cơ ứng biến. Cậu sẽ nghĩ ra điều gì đó. Mình phải dập máy đây.” Tôi ngắt máy.
Bút đâu hết rồi? Làm thế nào mà Scott có bàn học nhưng lại không có cái bút nào
vậy? Cuối cùng tôi cũng tìm thấy một cây bút trong túi xách của tôi và nguệch ngoạc viết lên đó mấy chữ. Tôi nhét mẩu giấy xuống dưới chiếc xúc xích.
Bên ngoài, tôi nghe tiếng chiếc Mustang ầm ầm lao vào bãi đỗ xe của tòa chung cư.
Tôi lao đến bên tủ và trèo lên lần nữa. Tôi kiễng chân, dùng cái mắc áo chọc vào cái hộp.
Cửa trước đóng sầm lại.
”Scott?” Tôi nghe tiếng cô Parnell từ bếp nói vọng ra. “Sao con về sớm thế?”
Tôi luồn được một phần của chiếc mắc áo xuống dưới nắp hộp và lôi nó ra khỏi cái hốc. Khi nó ra được nửa chừng, trọng lực sẽ thực hiện nốt phần còn lại. Cái hộp rơi vào tay tôi. Tôi vừa nhét nó vào trong túi và dùng một tay đẩy cái ghế về chỗ cũ thì cửa phòng Scott bật mở.
Scott nhìn thấy tôi ngay lập tức.
”Cậu đang làm gì đấy?” Cậu ta hỏi.
”Mình không nghĩ cậu về sớm thế,“ tôi lắp bắp.
”Buổi diễn thử là giả, đúng không?”
”Mình...”
”Cậu muốn mình ra khỏi nhà.”
Cậu ta bước hai bước về phía tôi và nắm lấy cánh tay tôi, lắc tôi thật mạnh. “Cậu đã phạm sai lầm lớn khi đến đây rồi đấy.”
Cô Parnell bước vào ngưỡng cửa.
”Có chuyện gì thế, Scott? Trời ơi, thả con bé ra! Nó ghé qua để lấy tờ nhạc bướm mà con đã để quên mà.”
”Cô ta nói dối. Con chẳng quên tờ nhạc bướm nào cả.”
Cô Parnell nhìn tôi. “Thật không?”
”Cháu đã nói dối,“ tôi run rẩy thú nhận. Tôi nuốt khan, cố giữ giọng điềm tĩnh.
”Vấn đề là, cháu thực sự muốn mời Scott đến dự bữa tiệc Hạ chí ở Delphic, nhưng cháu không thể trực tiếp làm việc đó. Chuyện này rất xấu hổ.” Tôi bước tới bàn và đưa cho cậu ta cái xúc xích nóng cùng với mẩu giấy mà tôi đã viết vội trên đó.
”'Đừng như một cái xúc xích,'” Scott đọc. “ 'Hãy đến bữa tiệc Hạ chí với mình.'”
”Chà? Cậu nghĩ thế nào?” Tôi cố mỉm cười. “Cậu có muốn là một cái xúc xích hay không?”
Scott nhìn tờ giấy, nhìn cái xúc xích, rồi nhìn tôi. “Cái gì?”
”Chà, tuyệt quá,“ cô Parnell thánh thót. “Con không muốn là một cái xúc xích, phải không Scott?”
”Mẹ cho bọn con một phút được không?”
”Hạ chí có phải một bữa tiệc trang trọng không?” Cô Parnell hỏi. “Như một cuộc khiêu vũ? Mẹ có thể đặt một bộ lễ phục ở Todd's Tuxes...”
”Mẹ.”
”Ồ. Được. Mẹ ở trong bếp nhé. Nora, cô phải có lời khen ngợi cháu. Cô đã không biết cháu đến đây để mời Scott đi dự tiệc. Cô thực sự nghĩ cháu đến lấy tờ nhạc bướm. Rất thông minh.” Bà nháy mắt, rồi đi ra, đóng cửa lại.
Tôi còn lại một mình với Scott, và tất cả sự nhẹ nhõm của tôi tan biến.
”Cậu thực sự đang làm gì ở đây?” Scott lặp lại, giọng cậu ta giận dữ hơn hẳn.
”Mình đã bảo cậu rồi...”
”Mình không tin.” Cậu ta nhìn qua tôi, quan sát căn phòng. “Cậu đã động vào cái gì vậy?”
”Mình ghé qua để đưa cậu cái xúc xích này, mình thề đấy. Mình ngó vào bàn để tìm bút viết tờ giấy nhắn, chỉ thế thôi.”
Scott đi tới bàn học, mở từng ngăn kéo, kiểm tra những thứ bên trong. “Mình biết cậu đang nói dối.”
Tôi lùi ra cửa. “Cậu biết không? Hãy giữ lấy cái xúc xích, nhưng quên bữa tiệc Hạ chí đi. Mình chỉ muốn tỏ ra tử tế thôi. Mình đang cố gắng bù đắp cho đêm hôm trước, bởi vì mình cảm thấy mình chịu trách nhiệm cho khuôn mặt bị đánh của cậu. Hãy quên những gì mình nói đi.”
Cậu ta im lặng quan sát tôi. Tôi không biết cậu ta có tin tôi không, nhưng tôi không quan tâm. Ý nghĩ duy nhất trong óc tôi là ra ngoài.
”Mình đã để mắt đến cậu,“ cuối cùng cậu ta nói với giọng đầy đe dọa. Tôi chưa bao giờ thấy cậu ta tỏ vẻ thù địch lạnh lùng đến thế.
”Hãy nhớ kỹ. Mỗi lần cậu nghĩ cậu chỉ có một mình, hãy nghĩ lại. Mình đang theo dõi cậu. Nếu mình mà bắt gặp cậu ở trong phòng mình một lần nữa, cậu sẽ chết. Rõ chưa?”
Tôi nuốt khan. “Rõ.”
Trên đường ra ngoài, tôi đi qua cô Parnell, cô đang đứng gần lò sưởi và uống một cốc trà đá. Cô hớp một hơi, đặt cốc lên mặt lò sưởi, và vẫy tôi lại.
”Scott đúng là một chàng trai đích thực, đúng không?” Cô nói.
”Vâng ạ.”
”Cô cá rằng cháu mời nó đến dự tiệc sớm là vì cháu biết tất cả những cô gái khác đều sẽ đua nhau xếp hàng nếu cháu không hành động nhanh chóng.”
Tiệc Hạ chí được tổ chức vào tối mai, và tất cả mọi người đều đã có đôi có cặp. Không thể nói với cô Parnell điều này, tôi đành cười trừ. Cô muốn hiểu thế nào cũng được.
”Cô có cần sắm lễ phục cho nó không?” Cô hỏi.
”Thực sự thì, bữa tiệc này rất suồng sã. Chỉ cần quần jean áo phông là đủ ạ.” Tôi sẽ để Scott thông báo cho cô ấy biết rằng chúng tôi không còn đi chung với nhau nữa.
Khuôn mặt cô hơi xịu xuống.
”Chà, luôn có các buổi họp mặt ở trường cũ. Cháu không định rủ nó về thăm trường cũ sao?”
”Cháu thực sự chưa nghĩ về chuyện đó. Dù sao đi nữa, Scott có thể không muốn đi với cháu.”
”Đừng ngốc nghếch thế! Cháu và Scott là bạn từ thuở nhỏ với nhau mà. Nó phát điên lên vì cháu.”
Đúng là cậu ta phát điên lên vì tôi thật.
”Cháu phải về rồi, cô Parnell. Cháu rất vui khi được gặp lại cô.”
”Lái xe cẩn thận nhé!” cô gọi với theo, vẫy vẫy tay với tôi.
Tôi gặp Vee ở bãi đỗ xe. Nó đang khom người, tay chống gối, hít thở. Lưng áo nó ướt đẫm mồ hôi.
”Cậu ngụy trang tốt lắm,“ tôi nói.
Nó ngẩng lên, khuôn mặt đỏ hồng như một tảng đùi lợn muối đêm Giáng sinh.
”Cậu đã thử đuổi theo một chiếc ô tô bao giờ chưa?” Nó hổn hển nói.
”Mình đã nhanh hơn cậu. Mình đã đưa Scott cái xúc xích của mình và đề nghị cậu ta đến bữa tiệc Hạ chí với mình.”
”Cái xúc xích thì có liên quan gì?”
”Mình đã nói cậu ta sẽ là một cái xúc xích nếu không đi với mình.”
Vee cười khàn khàn. “Mình sẽ chạy nhanh hơn nếu mình biết mình sẽ được nghe cậu gọi cậu ta là một cái xúc xích.”
Bốn mươi lăm phút sau, bố Vee đã gọi Hiệp hội ô tô Hoa Kỳ để kéo chiếc Neon ra đường và thả tôi trước cửa căn nhà trại. Tôi không thèm dọn dẹp bàn ăn mà đổ ngay cái hộp giày của Scott ra khỏi túi xách. Hàng lớp băng dính quấn quanh hộp, dày gần nửa phân. Cho dù Scott đang giấu giếm thứ gì, cậu ta cũng không muốn toàn bộ thế giới tìm ra nó.
Tôi lấy cái dao ăn dùng để cắt thịt bò cứa vào lớp băng dính. Tôi mở nắp hộp, đặt nó sang một bên và nhòm vào trong hộp. Một cái tất ống trơn màu trắng nằm dưới đáy hộp với vẻ vô tội.
Tôi nhìn chằm chằm vào cái tất, cảm thấy trái tim chùng xuống thất vọng. Rồi tôi cau mày. Tôi banh cái tất ra đủ rộng để nhòm vào trong. Đầu gối tôi mềm nhũn.
Bên trong tất có một chiếc nhẫn. Một trong những chiếc nhẫn của Bàn Tay Đen.