Bãi đỗ xe dưới hầm yên lặng thanh tịch, không biết là ai có việc đi ngang qua, một loạt tiếng bước chân vội vã đi tới chỗ xe của Cố Thanh Sương, cô biết kính xe dán màng đen, người bên ngoài cho dù muốn nhìn trộm, cũng không nhìn thấy cái gì, nhưng vẫn không nhịn được mà run lên.
Hạ Tuy Trầm lười biếng mà tựa lưng vào ghế ngồi để cho tan bớt mùi rượu, sợ làm cô ngộp, không có gần gũi ôm, thấy thế, anh đưa bàn tay thon dài qua nắm chặt đầu ngón tay cô, dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm cho cô.
“Hay là… Anh bảo Nghiêm Thuật xuống lái xe nhé?”
Cố Thanh Sương nhịn không được sát gần anh thêm một chút, ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người anh, đáy lòng có cảm giác yên ổn khó mà miêu tả được, đôi mắt xinh đẹp sáng ngời, có thể nhìn xuyên thấu tâm khảm người đàn ông.
Đôi môi mỏng của Hạ Tuy Trầm dán xuống, đang muốn nói cái gì đó, lại bị tiếng chuông điện thoại di động trong túi quần cắt ngang.
Cố Thanh Sương nghiêng người qua, vươn bàn tay mảnh khảnh thay anh lấy ra xem.
Trên màn hình sáng lên, tên người gọi là: “Hạ Vân Tiệm.”
“Nghe máy nhé?”
“Ừ…” Thân hình cao thẳng của Hạ Tuy Trầm tựa vào lưng ghế vẫn không nhúc nhích, tư thế ngồi có chút tùy ý, hơi nghiêng đầu, áo sơ mi cùng cà vạt lỏng lẻo đã cởi được một nửa, lộ ra cần cổ thon dài, thoạt nhìn cực kỳ gợi cảm. Anh không có giơ tay lên nhận, Cố Thanh Sương đành phải nhấn nút, mở loa ngoài.
Ở trong xe kín, yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng Hạ Vân Tiệm đang nói chuyện, mở miệng chính là: “Em đem cô dâu đi đâu rồi?”
Hạ Tuy Trầm trả lời bằng ngữ điệu không có gì là đứng đắn cả: “Em và Thanh Sương trở về trước. Anh, hôn lễ giao lại cho anh.”
Hạ Vân Tiệm đại khái trong cuộc đời mình hiếm khi nào không có lời gì để nói, trầm mặc trong điện thoại rất lâu, mơ hồ có thể nghe thấy bên kia có người đang nói chuyện, nguyên nhân là bởi vì không tìm được chú rể, liền chạy tới tìm anh ruột của chú rể tiếp rượu.
Sau khi dừng lại một, hai phút, anh không giận cũng không cười mà hỏi: Tối nay không phải là hôn lễ của anh, trong vòng ba phút, em quay lại ngay cho anh.”
Hạ Tuy Trầm trực tiếp cúp điện thoại, đặc biệt yên tâm thoải mái coi Hạ Vân Tiệm trở thành công cụ đỡ rượu.
……
Ở trên xe một lát, mùi rượu đã tan, cuối cùng vẫn là gọi Nghiêm Thuật vẫn đang ở chỗ tổ chức hôn lễ tới lái xe.
Họ không về nhà cũ, mà chọn đêm tân hôn ở Duyên Lăng, một đường đi đến, lúc đến nơi đã là gần ba giờ sáng.
Bóng đêm thật yên tĩnh, trong hẻm sâu, ngay cả bóng dáng của một chú mèo hoang cũng không nhìn thấy, xung quanh tối tăm vô cùng.
Ai cũng không thể tưởng tượng được hai người mới từ trong hôn lễ tối nay, lại cất công chạy từ xa đến tận nơi này, Hạ Tuy Trầm xuống đỡ cô, đi tới trước căn nhà cũ có gác mái.
Từ lúc trước, anh đã mua căn gác xép này, mua dưới danh nghĩa Cố Thanh Sương.
Bên trong, ngoại trừ sự trang trí đã được đổi mới, còn lại vẫn duy trì nguyên trạng như khi Cố Thanh Sương đến đây sống vào những năm mười mấy tuổi, so với ở Cố gia, nơi này càng giống khuê phòng thời thiếu nữ của cô hơn.
Đèn chỉ sáng lên với một ngọn đèn vàng ấm áp, vầng sáng vàng nhạt bao phủ bốn phía gác mái, vào lúc đêm khuya yên tĩnh, trong không gian nho nhỏ này, chỉ có hai người dựa vào nhau sưởi ấm, Cố Thanh Sương giơ tay ôm lấy cổ Hạ Tuy Trầm, trán kề sát vào nhau, cùng anh ngồi ở bên giường, không muốn động đậy.
Nơi này gần chùa Nam Minh nhất, gần đến mức làm cho cô giật mình như có loại ảo giác được quay trở về quá khứ, dường như trước đó chưa bao giờ rời đi.
Bất giác đã trôi qua hơn mười năm, Cố Thanh Sương lặng lẽ thở dài, bị Hạ Tuy Trầm nhận ra, bàn tay anh sờ lên khuôn mặt của cô, thấp giọng hỏi: “Tuổi em vẫn còn nhỏ, thở dài cái gì?”
Thanh âm của Cố Thanh Sương có chút mềm nhũn: “Anh. Lúc trước khi em được Cố gia đưa đến đây, tâm trạng lúc ấy rất cô độc, lại bất lực, ban ngày bày ra bộ dáng vô tâm vô phế đi khắp nơi gây chuyện, đến buổi tối em lại thường nhìn lên bầu trời đêm từ ngoài cửa sổ kia.”
Bầu trời đêm trong hẻm sâu cũng rất hẹp, chỉ có thể nhìn thấy một tia tinh quang.
Cô chỉ cho Hạ Tuy Trầm xem, lại nói: “Lúc đó em đã nghĩ, tại sao em lại không phải được sinh ra trong một gia đình bình thường? Trong ký ức của em, người của Cố gia, ngay cả bà nội, ánh mắt nhìn em cũng có chút chán ghét. Ở bên kia Phó Uyển Uyển đối với em ra sao, em cũng không để ý… Em cũng giống như mấy đứa trẻ lang thang, được nuôi dưỡng ở nhà người khác, ở tuổi còn rất nhỏ đã suy nghĩ rằng không có ai muốn nuôi mình… Mình mới nhỏ như vậy, nên sống như thế nào đây? ”
Sau đó, bà gửi em đến Diên Lăng và em được nuôi dưỡng trong căn gác tồi tàn và tối tăm này.
Cố Thanh Sương từng cho rằng cả đời này cô sẽ bị nhốt ở chỗ này, cô độc suốt đời, nhưng khi cô gặp Hạ Tuy Trầm ở chùa Nam Minh, chàng thiếu niên ấy còn cô đơn hơn cô.
Cố Thanh Sương chậm rãi nâng mí mắt dày lên, nhìn vào ánh mắt đau lòng của Hạ Tuy Trầm, nở nụ cười: “Em biết… Anh đã đi hỏi ý kiến của bác sĩ tâm lý, làm thế nào để chữa lành bóng đêm tâm lý thời thơ ấu của em, anh à, em đã được chữa lành rồi, từ khi mang thai Tiểu Lý Nhi, em đã không còn sợ hãi nữa rồi.”
Công lao ở đây đều là nhờ Hạ Tuy Trầm, bắt đầu từ khi cô mang thai ngoài ý muốn, đến khi hạ quyết tâm sinh con.
Hạ Tuy Trầm dùng hết sự kiên nhẫn, ôn nhu, che chở cô, có đôi khi anh đồng thời đảm nhiệm rất nhiều thân phận, là người chồng, là bảo mẫu và cả là chuyên gia phụ khoa. Đối với người phụ nữ đang trong thời kì mang thai như cô, anh còn hiểu biết hơn nhiều.
Sau khi Tiểu Lý Nhi được sinh ra, ngụm sữa đầu tiên được uống, cũng là anh pha cho.
Cũng là anh tự mình dạy cho con cách sử dụng bàn chải đánh răng, cách mặc quần áo và dùng thìa ăn cơm, làm thế nào để phát âm, để nói tròn vành rõ chữ.
Cố Thanh Sương từ tận đáy lòng bắt đầu nhận thức được… Cô đã có một gia đình thật sự.
Cùng Hạ Tuy Trầm có một đứa con mang huyết mạch tương liên, con gái lại giống hệt cô, cũng sẽ may mắn hơn cô, được bố mẹ coi như trân bảo nuôi lớn.
Đêm tân hôn tối nay, Cố Thanh Sương ôm Hạ Tuy Trầm tâm sự thật lâu, dường như nói mãi mà không hết.
Bất giác, cô gối đầu lên cánh tay anh ngủ thiếp đi, vầng sáng ảm đạm khẽ chiếu lên người cô, men theo đôi lông mi dày cong cong. Hạ Tuy Trầm nhìn cô hồi lâu, một lát sau, anh ôm cô vào trong giường, đắp chăn lên.
Gần năm giờ sáng, Hạ Tuy Trầm tự mình đăng một thông tin lên weibo, không phải khung cảnh hôn lễ long trọng, cũng không phải dáng vẻ Cố Thanh Sương mặc váy cưới trắng tinh khiết, mà là hình ảnh cô nằm trên chiếc giường nhỏ trên gác mái, mái tóc dài dày xõa tung làm nổi bật khuôn mặt đặc biệt nhỏ nhắn, đang yên lặng ngủ rất say.
Trong đêm tân hôn, cả cư dân mạng không biết cô dâu chú rể đang chạy trốn đi đâu, lại bị bức ảnh này khảm trúng tim.
So với thế giới hào nhoáng ngoài kia, vứt bỏ lớp vỏ nguỵ trang, giờ khắc này Cố Thanh Sương, chỉ là Cố Thanh Sương, là cô gái vô lo vô nghĩ ở chùa Nam Minh năm nào.
Cũng là nơi này, chỉ cần chỉ đứng tại đây, không cần làm gì cả, là có thể thấy được Hạ Tuy Trầm yêu Cố Thanh Sương sâu đậm.
~
Đêm tân hôn kết thúc, còn có một đoạn tuần trăng mật gắn bó keo sơn.
Ngày hôm sau, Cố Thanh Sương vốn đã lên kế hoạch ở lại Duyên Lăng nửa tháng, nhưng Phó Uyển Uyển mang theo Tiểu Lý Nhi đến ở trong Quan Sơn Ngự Phủ, thường xuyên bị Thẩm Dục tới cửa quấy rầy sự thanh tịnh, chỉ có thể sớm trở về Tứ Thành.
Cố Thanh Sương thẳng thắn nói với Hạ Tuy Trầm: “Thẩm Dục có chấp niệm với mẹ em… Lúc trước chính là ông ta đơn phương tình nguyện muốn tác hợp cho em và Thẩm Tinh Độ, chỉ là, nói như thế nào đây, Thẩm Dục ngoại trừ có chút tâm tư nhỏ này ra, mấy năm nay đối với em cũng không tệ.”
Cố Thanh Sương chỉ thân cận với thầy của mình là Chử Tam Nghiên, nguyên nhân rất đơn giản, người trước mặt cho dù là niệm giao tình cũ với Phó Uyển Uyển đối tốt với cô, những cũng là thuần túy thương yêu cô. Mà xuất phát điểm, Thẩm Dục đối tốt với cô là vì muốn lấy lòng Phó Uyển Uyển, cũng không phải thật lòng yêu thích.
Cho nên cô không thể coi Thẩm Dục là bố được, suy nghĩ một chút, cô nói: “Phó Uyển Uyển sẽ không quay đầu lại đâu, bà ấy tránh thế sự, chỉ chuyên tâm nuôi ngỗng trắng trong trấn nhỏ kia, chính là đã chuẩn bị sẵn sàng sống cô độc suốt đời, làm sao còn có thể đi làm mẹ kế người khác được.”
Hạ Tuy Trầm lái xe đến bãi đỗ xe dưới hầm, cởi đai an toàn, dắt cô đi xuống, vừa đi vừa nói nhỏ: “Cô của anh khi còn trẻ cũng có một người đã yêu nhiều năm, sau đó cô ấy quyết tâm chia tay, không cần người đó nữa.”
Cố Thanh Sương mở to hai mắt, giọng điệu rất tò mò: “Còn có về sau sao?”
Hạ Tuy Trầm nhớ lại vài giây nói: “Ở New York anh có tình cờ gặp người đó một lần…”
Cố Thanh Sương vì nghe chuyện bát quái, cũng không vội vàng đi vào thang máy, nâng tay ôm lấy thắt lưng anh làm nũng: “Sau đó thì sao? ”
Hạ Tuy Trầm lại bị cô dẫn vào thang máy, ngữ điệu không nhanh không chậm nói: “Người ấy năm đó cầu xin cô của anh đừng chia tay, nguyện ý vứt bỏ tất cả, vứt bỏ trách nhiệm với gia tộc. Nhưng ông ấy không thể ngăn được chấp niệm một lòng muốn bảo vệ Hạ gia của cô, về sau nghe theo sự sắp xếp của cha mẹ, cưới vợ sinh con, ba trai một gái, chờ qua mười mấy năm nữa, có khi con cháu đã đầy đàn.”
“Nhưng ông ấy đã ly dị… Lần đó ở New York anh đã hỏi ông ấy, có muốn tiếp tục nhân duyên với cô của anh hay không.”
Cố Thanh Sương nói: “Ông ấy từ chối sao?”
Đôi môi mỏng của Hạ Tuy Trầm khẽ kéo ra một độ cong nhẹ, thốt ra một câu: “Ông ấy muốn nối lại nhân duyên, nhưng cô của anh sẽ không bao giờ quay đầu lại.”
Khi đó anh đã không để Hạ Ngữ Liễu nắm được quyền thế, muốn cô ở lại Hạ gia dưỡng lão. Thân là cháu ruột, cũng không bao giờ quên năm đó, không có Hạ Ngữ Liễu chấp chưởng Hạ gia mười năm, gia tộc này đã sớm tan rã, cũng nên vì hạnh phúc sau này của Hạ Ngữ Liễu mà tính toán một chút.
Khi anh bóng gió tiết lộ hôn nhân của người nọ, Hạ Ngữ Liễu không có cắt ngang, chỉ hời hợt nói một câu: “Đời này cô nợ ông ấy một mối nhân duyên, đặt ở kiếp sau trả lại đi… Quãng đời còn lại cũng lắm cô cũng chỉ có thể sống thêm nhiều nhất là ba mươi bốn năm nữa, muốn đối tốt với bản thân mình một chút, không muốn phải đi trả nợ.”
Cho nên Hạ Ngữ Liễu và Phó Uyển Uyển về bản chất đều là những người phụ nữ có tính cách mạnh mẽ, nhìn rõ thế gian, luôn biết rõ bản thân mình muốn gì và được gì, cho dù là khao khát tình yêu, cũng không quên giữ gìn thể diện của bản thân.
Cố Thanh Sương kiễng mũi chân lên, hôn lên đôi môi mỏng của Hạ Tuy Trầm: “Lại nói, Hạ Ngữ Liễu cũng là một người đáng thương… Em nghe nói lúc sinh Tiểu Lý Nhi, bà ấy đã quỳ gối trước từ đường của liệt tổ liệt tông suốt cả đêm, cũng đặc biệt thích Tiểu Lý Nhi, anh, về sau để cho con thường xuyên đi thăm cô đi.”
Ánh mắt Hạ Tuy Trầm sâu đậm nhìn cô, thấp giọng nói: “Thanh Sương của anh đã trưởng thành…”
Cố Thanh Sương học cách lý giải và thỏa hiệp, là cam tâm tình nguyện, cũng là bởi vì yêu Hạ Tuy Trầm, đôi mắt xinh đẹp của cô cong lên, lại hôn anh một cái. Cho đến khi cửa thang máy từ từ mở ra.
Ở phòng khách bên kia truyền đến một trận tiếng cười đùa giỡn, phóng mắt nhìn lại, chỉ thấy Tiểu Lý Nhi đang cưỡi trên cổ Thẩm Dục, bàn tay nhỏ bé túm chặt lấy cà vạt của ông ta, là đang chơi cưỡi ngựa, đồ chơi của đứa trẻ đang bày khắp nơi, TV còn đang phát phim hoạt hình.
Mà bên cạnh ghế sô pha bằng da màu đen, Phó Uyển Uyển mặc trên người chiếc váy dài màu tím nhạt, nghiêng người tựa vào gối, đang ưu nhã lật xem tạp chí.
Nhìn thấy cảnh này, Cố Thanh Sương bỗng nhiên cảm thấy như thế này cũng rất tốt, một khung cảnh vừa náo nhiệt lại hài hòa lạ kỳ…
Cô hé miệng cười cười, hoà trong tiếng cười nói vui vẻ kia, ngón tay mảnh mai đan vào tay của Hạ Tuy Trầm, vĩnh viễn cũng không tách rời.
Hạ Tuy Trầm lười biếng mà tựa lưng vào ghế ngồi để cho tan bớt mùi rượu, sợ làm cô ngộp, không có gần gũi ôm, thấy thế, anh đưa bàn tay thon dài qua nắm chặt đầu ngón tay cô, dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm cho cô.
“Hay là… Anh bảo Nghiêm Thuật xuống lái xe nhé?”
Cố Thanh Sương nhịn không được sát gần anh thêm một chút, ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người anh, đáy lòng có cảm giác yên ổn khó mà miêu tả được, đôi mắt xinh đẹp sáng ngời, có thể nhìn xuyên thấu tâm khảm người đàn ông.
Đôi môi mỏng của Hạ Tuy Trầm dán xuống, đang muốn nói cái gì đó, lại bị tiếng chuông điện thoại di động trong túi quần cắt ngang.
Cố Thanh Sương nghiêng người qua, vươn bàn tay mảnh khảnh thay anh lấy ra xem.
Trên màn hình sáng lên, tên người gọi là: “Hạ Vân Tiệm.”
“Nghe máy nhé?”
“Ừ…” Thân hình cao thẳng của Hạ Tuy Trầm tựa vào lưng ghế vẫn không nhúc nhích, tư thế ngồi có chút tùy ý, hơi nghiêng đầu, áo sơ mi cùng cà vạt lỏng lẻo đã cởi được một nửa, lộ ra cần cổ thon dài, thoạt nhìn cực kỳ gợi cảm. Anh không có giơ tay lên nhận, Cố Thanh Sương đành phải nhấn nút, mở loa ngoài.
Ở trong xe kín, yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng Hạ Vân Tiệm đang nói chuyện, mở miệng chính là: “Em đem cô dâu đi đâu rồi?”
Hạ Tuy Trầm trả lời bằng ngữ điệu không có gì là đứng đắn cả: “Em và Thanh Sương trở về trước. Anh, hôn lễ giao lại cho anh.”
Hạ Vân Tiệm đại khái trong cuộc đời mình hiếm khi nào không có lời gì để nói, trầm mặc trong điện thoại rất lâu, mơ hồ có thể nghe thấy bên kia có người đang nói chuyện, nguyên nhân là bởi vì không tìm được chú rể, liền chạy tới tìm anh ruột của chú rể tiếp rượu.
Sau khi dừng lại một, hai phút, anh không giận cũng không cười mà hỏi: Tối nay không phải là hôn lễ của anh, trong vòng ba phút, em quay lại ngay cho anh.”
Hạ Tuy Trầm trực tiếp cúp điện thoại, đặc biệt yên tâm thoải mái coi Hạ Vân Tiệm trở thành công cụ đỡ rượu.
……
Ở trên xe một lát, mùi rượu đã tan, cuối cùng vẫn là gọi Nghiêm Thuật vẫn đang ở chỗ tổ chức hôn lễ tới lái xe.
Họ không về nhà cũ, mà chọn đêm tân hôn ở Duyên Lăng, một đường đi đến, lúc đến nơi đã là gần ba giờ sáng.
Bóng đêm thật yên tĩnh, trong hẻm sâu, ngay cả bóng dáng của một chú mèo hoang cũng không nhìn thấy, xung quanh tối tăm vô cùng.
Ai cũng không thể tưởng tượng được hai người mới từ trong hôn lễ tối nay, lại cất công chạy từ xa đến tận nơi này, Hạ Tuy Trầm xuống đỡ cô, đi tới trước căn nhà cũ có gác mái.
Từ lúc trước, anh đã mua căn gác xép này, mua dưới danh nghĩa Cố Thanh Sương.
Bên trong, ngoại trừ sự trang trí đã được đổi mới, còn lại vẫn duy trì nguyên trạng như khi Cố Thanh Sương đến đây sống vào những năm mười mấy tuổi, so với ở Cố gia, nơi này càng giống khuê phòng thời thiếu nữ của cô hơn.
Đèn chỉ sáng lên với một ngọn đèn vàng ấm áp, vầng sáng vàng nhạt bao phủ bốn phía gác mái, vào lúc đêm khuya yên tĩnh, trong không gian nho nhỏ này, chỉ có hai người dựa vào nhau sưởi ấm, Cố Thanh Sương giơ tay ôm lấy cổ Hạ Tuy Trầm, trán kề sát vào nhau, cùng anh ngồi ở bên giường, không muốn động đậy.
Nơi này gần chùa Nam Minh nhất, gần đến mức làm cho cô giật mình như có loại ảo giác được quay trở về quá khứ, dường như trước đó chưa bao giờ rời đi.
Bất giác đã trôi qua hơn mười năm, Cố Thanh Sương lặng lẽ thở dài, bị Hạ Tuy Trầm nhận ra, bàn tay anh sờ lên khuôn mặt của cô, thấp giọng hỏi: “Tuổi em vẫn còn nhỏ, thở dài cái gì?”
Thanh âm của Cố Thanh Sương có chút mềm nhũn: “Anh. Lúc trước khi em được Cố gia đưa đến đây, tâm trạng lúc ấy rất cô độc, lại bất lực, ban ngày bày ra bộ dáng vô tâm vô phế đi khắp nơi gây chuyện, đến buổi tối em lại thường nhìn lên bầu trời đêm từ ngoài cửa sổ kia.”
Bầu trời đêm trong hẻm sâu cũng rất hẹp, chỉ có thể nhìn thấy một tia tinh quang.
Cô chỉ cho Hạ Tuy Trầm xem, lại nói: “Lúc đó em đã nghĩ, tại sao em lại không phải được sinh ra trong một gia đình bình thường? Trong ký ức của em, người của Cố gia, ngay cả bà nội, ánh mắt nhìn em cũng có chút chán ghét. Ở bên kia Phó Uyển Uyển đối với em ra sao, em cũng không để ý… Em cũng giống như mấy đứa trẻ lang thang, được nuôi dưỡng ở nhà người khác, ở tuổi còn rất nhỏ đã suy nghĩ rằng không có ai muốn nuôi mình… Mình mới nhỏ như vậy, nên sống như thế nào đây? ”
Sau đó, bà gửi em đến Diên Lăng và em được nuôi dưỡng trong căn gác tồi tàn và tối tăm này.
Cố Thanh Sương từng cho rằng cả đời này cô sẽ bị nhốt ở chỗ này, cô độc suốt đời, nhưng khi cô gặp Hạ Tuy Trầm ở chùa Nam Minh, chàng thiếu niên ấy còn cô đơn hơn cô.
Cố Thanh Sương chậm rãi nâng mí mắt dày lên, nhìn vào ánh mắt đau lòng của Hạ Tuy Trầm, nở nụ cười: “Em biết… Anh đã đi hỏi ý kiến của bác sĩ tâm lý, làm thế nào để chữa lành bóng đêm tâm lý thời thơ ấu của em, anh à, em đã được chữa lành rồi, từ khi mang thai Tiểu Lý Nhi, em đã không còn sợ hãi nữa rồi.”
Công lao ở đây đều là nhờ Hạ Tuy Trầm, bắt đầu từ khi cô mang thai ngoài ý muốn, đến khi hạ quyết tâm sinh con.
Hạ Tuy Trầm dùng hết sự kiên nhẫn, ôn nhu, che chở cô, có đôi khi anh đồng thời đảm nhiệm rất nhiều thân phận, là người chồng, là bảo mẫu và cả là chuyên gia phụ khoa. Đối với người phụ nữ đang trong thời kì mang thai như cô, anh còn hiểu biết hơn nhiều.
Sau khi Tiểu Lý Nhi được sinh ra, ngụm sữa đầu tiên được uống, cũng là anh pha cho.
Cũng là anh tự mình dạy cho con cách sử dụng bàn chải đánh răng, cách mặc quần áo và dùng thìa ăn cơm, làm thế nào để phát âm, để nói tròn vành rõ chữ.
Cố Thanh Sương từ tận đáy lòng bắt đầu nhận thức được… Cô đã có một gia đình thật sự.
Cùng Hạ Tuy Trầm có một đứa con mang huyết mạch tương liên, con gái lại giống hệt cô, cũng sẽ may mắn hơn cô, được bố mẹ coi như trân bảo nuôi lớn.
Đêm tân hôn tối nay, Cố Thanh Sương ôm Hạ Tuy Trầm tâm sự thật lâu, dường như nói mãi mà không hết.
Bất giác, cô gối đầu lên cánh tay anh ngủ thiếp đi, vầng sáng ảm đạm khẽ chiếu lên người cô, men theo đôi lông mi dày cong cong. Hạ Tuy Trầm nhìn cô hồi lâu, một lát sau, anh ôm cô vào trong giường, đắp chăn lên.
Gần năm giờ sáng, Hạ Tuy Trầm tự mình đăng một thông tin lên weibo, không phải khung cảnh hôn lễ long trọng, cũng không phải dáng vẻ Cố Thanh Sương mặc váy cưới trắng tinh khiết, mà là hình ảnh cô nằm trên chiếc giường nhỏ trên gác mái, mái tóc dài dày xõa tung làm nổi bật khuôn mặt đặc biệt nhỏ nhắn, đang yên lặng ngủ rất say.
Trong đêm tân hôn, cả cư dân mạng không biết cô dâu chú rể đang chạy trốn đi đâu, lại bị bức ảnh này khảm trúng tim.
So với thế giới hào nhoáng ngoài kia, vứt bỏ lớp vỏ nguỵ trang, giờ khắc này Cố Thanh Sương, chỉ là Cố Thanh Sương, là cô gái vô lo vô nghĩ ở chùa Nam Minh năm nào.
Cũng là nơi này, chỉ cần chỉ đứng tại đây, không cần làm gì cả, là có thể thấy được Hạ Tuy Trầm yêu Cố Thanh Sương sâu đậm.
~
Đêm tân hôn kết thúc, còn có một đoạn tuần trăng mật gắn bó keo sơn.
Ngày hôm sau, Cố Thanh Sương vốn đã lên kế hoạch ở lại Duyên Lăng nửa tháng, nhưng Phó Uyển Uyển mang theo Tiểu Lý Nhi đến ở trong Quan Sơn Ngự Phủ, thường xuyên bị Thẩm Dục tới cửa quấy rầy sự thanh tịnh, chỉ có thể sớm trở về Tứ Thành.
Cố Thanh Sương thẳng thắn nói với Hạ Tuy Trầm: “Thẩm Dục có chấp niệm với mẹ em… Lúc trước chính là ông ta đơn phương tình nguyện muốn tác hợp cho em và Thẩm Tinh Độ, chỉ là, nói như thế nào đây, Thẩm Dục ngoại trừ có chút tâm tư nhỏ này ra, mấy năm nay đối với em cũng không tệ.”
Cố Thanh Sương chỉ thân cận với thầy của mình là Chử Tam Nghiên, nguyên nhân rất đơn giản, người trước mặt cho dù là niệm giao tình cũ với Phó Uyển Uyển đối tốt với cô, những cũng là thuần túy thương yêu cô. Mà xuất phát điểm, Thẩm Dục đối tốt với cô là vì muốn lấy lòng Phó Uyển Uyển, cũng không phải thật lòng yêu thích.
Cho nên cô không thể coi Thẩm Dục là bố được, suy nghĩ một chút, cô nói: “Phó Uyển Uyển sẽ không quay đầu lại đâu, bà ấy tránh thế sự, chỉ chuyên tâm nuôi ngỗng trắng trong trấn nhỏ kia, chính là đã chuẩn bị sẵn sàng sống cô độc suốt đời, làm sao còn có thể đi làm mẹ kế người khác được.”
Hạ Tuy Trầm lái xe đến bãi đỗ xe dưới hầm, cởi đai an toàn, dắt cô đi xuống, vừa đi vừa nói nhỏ: “Cô của anh khi còn trẻ cũng có một người đã yêu nhiều năm, sau đó cô ấy quyết tâm chia tay, không cần người đó nữa.”
Cố Thanh Sương mở to hai mắt, giọng điệu rất tò mò: “Còn có về sau sao?”
Hạ Tuy Trầm nhớ lại vài giây nói: “Ở New York anh có tình cờ gặp người đó một lần…”
Cố Thanh Sương vì nghe chuyện bát quái, cũng không vội vàng đi vào thang máy, nâng tay ôm lấy thắt lưng anh làm nũng: “Sau đó thì sao? ”
Hạ Tuy Trầm lại bị cô dẫn vào thang máy, ngữ điệu không nhanh không chậm nói: “Người ấy năm đó cầu xin cô của anh đừng chia tay, nguyện ý vứt bỏ tất cả, vứt bỏ trách nhiệm với gia tộc. Nhưng ông ấy không thể ngăn được chấp niệm một lòng muốn bảo vệ Hạ gia của cô, về sau nghe theo sự sắp xếp của cha mẹ, cưới vợ sinh con, ba trai một gái, chờ qua mười mấy năm nữa, có khi con cháu đã đầy đàn.”
“Nhưng ông ấy đã ly dị… Lần đó ở New York anh đã hỏi ông ấy, có muốn tiếp tục nhân duyên với cô của anh hay không.”
Cố Thanh Sương nói: “Ông ấy từ chối sao?”
Đôi môi mỏng của Hạ Tuy Trầm khẽ kéo ra một độ cong nhẹ, thốt ra một câu: “Ông ấy muốn nối lại nhân duyên, nhưng cô của anh sẽ không bao giờ quay đầu lại.”
Khi đó anh đã không để Hạ Ngữ Liễu nắm được quyền thế, muốn cô ở lại Hạ gia dưỡng lão. Thân là cháu ruột, cũng không bao giờ quên năm đó, không có Hạ Ngữ Liễu chấp chưởng Hạ gia mười năm, gia tộc này đã sớm tan rã, cũng nên vì hạnh phúc sau này của Hạ Ngữ Liễu mà tính toán một chút.
Khi anh bóng gió tiết lộ hôn nhân của người nọ, Hạ Ngữ Liễu không có cắt ngang, chỉ hời hợt nói một câu: “Đời này cô nợ ông ấy một mối nhân duyên, đặt ở kiếp sau trả lại đi… Quãng đời còn lại cũng lắm cô cũng chỉ có thể sống thêm nhiều nhất là ba mươi bốn năm nữa, muốn đối tốt với bản thân mình một chút, không muốn phải đi trả nợ.”
Cho nên Hạ Ngữ Liễu và Phó Uyển Uyển về bản chất đều là những người phụ nữ có tính cách mạnh mẽ, nhìn rõ thế gian, luôn biết rõ bản thân mình muốn gì và được gì, cho dù là khao khát tình yêu, cũng không quên giữ gìn thể diện của bản thân.
Cố Thanh Sương kiễng mũi chân lên, hôn lên đôi môi mỏng của Hạ Tuy Trầm: “Lại nói, Hạ Ngữ Liễu cũng là một người đáng thương… Em nghe nói lúc sinh Tiểu Lý Nhi, bà ấy đã quỳ gối trước từ đường của liệt tổ liệt tông suốt cả đêm, cũng đặc biệt thích Tiểu Lý Nhi, anh, về sau để cho con thường xuyên đi thăm cô đi.”
Ánh mắt Hạ Tuy Trầm sâu đậm nhìn cô, thấp giọng nói: “Thanh Sương của anh đã trưởng thành…”
Cố Thanh Sương học cách lý giải và thỏa hiệp, là cam tâm tình nguyện, cũng là bởi vì yêu Hạ Tuy Trầm, đôi mắt xinh đẹp của cô cong lên, lại hôn anh một cái. Cho đến khi cửa thang máy từ từ mở ra.
Ở phòng khách bên kia truyền đến một trận tiếng cười đùa giỡn, phóng mắt nhìn lại, chỉ thấy Tiểu Lý Nhi đang cưỡi trên cổ Thẩm Dục, bàn tay nhỏ bé túm chặt lấy cà vạt của ông ta, là đang chơi cưỡi ngựa, đồ chơi của đứa trẻ đang bày khắp nơi, TV còn đang phát phim hoạt hình.
Mà bên cạnh ghế sô pha bằng da màu đen, Phó Uyển Uyển mặc trên người chiếc váy dài màu tím nhạt, nghiêng người tựa vào gối, đang ưu nhã lật xem tạp chí.
Nhìn thấy cảnh này, Cố Thanh Sương bỗng nhiên cảm thấy như thế này cũng rất tốt, một khung cảnh vừa náo nhiệt lại hài hòa lạ kỳ…
Cô hé miệng cười cười, hoà trong tiếng cười nói vui vẻ kia, ngón tay mảnh mai đan vào tay của Hạ Tuy Trầm, vĩnh viễn cũng không tách rời.