Mặc dù Hà Tiểu Tiểu nói có lý, nhưng Tiêu Chi Liệt vẫn thấy chuyện này rất quỷ dị, vượt quá phạm vi thế giới quan nhận thức của cô. Ban đêm chỉ có một mình cô ở nhà, cứ lật qua lật lại trên chiếc giường rộng rãi dành cho hai người, vật vã mãi mới ngủ được, vậy mà vừa ngủ thì giấc mơ kỳ quái kia lại đến.
Vẫn là cảnh vật trong giấc mơ hôm qua, cô tỉnh lại trong căn lều hành quân chật hẹp, bên ngoài sắc trời đã tối đen, ánh lửa lờ mờ chiếu lên đỉnh lều. Cô ngồi dậy, cúi đầu nhìn thấy trên người đang mặc bộ trang phục ngụy trang, áo khoác đã cởi ra đắp lên cả quần áo để ngủ, chứ không phải là cái áo dài màu trắng giống như váy ngủ đêm qua.
Đi ra ngoài lều thì thấy Tiểu Tuyền đang lúi húi bên cạnh lửa trại, gương mặt ngăm đen tỏa sáng nhờ ánh lửa: “Chi Liệt, chị dậy rồi à? Hôm nay dậy sớm hơn hôm qua một tiếng cơ đấy. Chị chờ một lát, em chuẩn bị đồ ăn cho chị.”
Cả bầu trời tối đen, chỉ có vô số các thực thể tỏa sáng có sáu cạnh hay tám cạnh không theo quy tắc gì tập trung ở nơi chân trời, chắc có lẽ là những mảnh vỡ của mặt trăng. “Mấy giờ rồi?”
“Vừa mới hai giờ.” Tiểu Tuyền đang nướng một loại thịt gì đó trên lửa trại, mùi thịt ngập đầy mũi, Tiểu Tuyền cắt một miếng đưa cho cô, “Có đói không? Ăn một chút đi.”
Thịt đã nướng chín hơi sém đỏ, trông béo ngậy hết sức mê người. Tiêu Chi Liệt cầm lấy cắn một miếng, trong thịt vẫn còn lẫn chút củi, hơn nữa vị quá nhạt nhẽo.
Tiểu Tuyền nhìn cô tha thiết: “Mùi vị được không?”
Mẹ chồng của Tiêu Chi Liệt, hay cũng chính mà mẹ của Tô Vị Tỉnh, nấu ăn còn khéo hơn cả đầu bếp ở nhà hàng, Tô Vị Tỉnh cũng học được từ bà một chút, hai mẹ con họ khiến cho Tiêu Chí Liệt không còn hứng thú đi ăn nhà hàng nữa. So với những món cô ăn hàng ngày thì thứ thịt này quá vụng về, nghĩ vậy nhưng cô vẫn gật đầu: “Hơi nhạt một chút.”
“Chúng ta không còn nhiều muối lắm, trời lại nóng như vậy, phải tiết kiệm hơn.” Tiểu Tuyền lại lấy một miếng thịt đã ướp lạnh ra nướng tiếp, giọng điệu vui vẻ, “Ai biết tự nhiên có nhiều thịt như vậy chứ, nhiều đến nỗi muối cũng không đủ dùng, ít nhất cũng đủ ăn đến cả tháng.”
Tiêu Chi Liệt bỗng có dự cảm xấu, ngừng gặm thịt, giơ lên hỏi: “Đây là thịt gì?”
“Thịt gà ạ.” Tiểu Tuyền dường như nhìn ra lo lắng của cô, “Đừng lo, tuy giống gà này biến đổi thành nhiều gai trên xương sống nhưng thịt vẫn ăn được, chỉ hơi dai chút thôi.”
Tiêu Chi Liệt hỏi: “Những thứ này…là mấy con gà mái mà chúng ta bắn chết lần trước?”
Tiểu Tuyền nói: “Đúng vậy, hôm qua giết chết tổng cộng mười con, mỗi con hơn trăm cân, mất cả ngày mới thu dọn xong.”
Trời, hóa ra đây là phim dài tập, tập nọ nối tiếp tập kia. Tiêu Chi Liệt thuận miệng nói: “Vậy cũng tốt, một con gà nặng đến mấy trăm cân, không lo thiếu đồ ăn.”
Tiểu Tuyền nhún vai: “Thịt gà khá tốt, dù sao chúng chỉ ăn thóc. Lần trước đụng phải hai con mèo, ăn mất vài người, chúng nó ngoặm hết một người như nuốt chuột vậy.”
Run rẩy…
Tiểu Tuyền lè lưỡi: “Làm chị sợ rồi sao? Chúng ta sẽ không bị ăn đâu, chỉ cần có vũ khí, thì mãnh thú chẳng còn gì đáng sợ nữa. Nếu sợ thì phải sợ những thứ đạn không thể đối phó được cơ…”
“Cái gì mà đạn không đối phó được?” Transformers? Người ngoài hành tinh? Tư tưởng của kẻ sát nhân? Kim chi dục nghiệt (Chiến tranh và Sắc đẹp)? Dùng óc tưởng tượng để sáng tạo ra cái gì sao?
“Là…” Tiểu Tuyền liếc mắt dò xét cô, “Tô Vị Tỉnh đó.”
Trời ơi, rốt cuộc cô đã tưởng tượng anh chồng nhà cô thành cái gì vậy giời? Nhân vật Boss phản diện thì cũng đành, tự nhiên lại thành người quái dị đạn bắn không thủng là sao?
Tiêu Chi Liệt quyết định hỏi cho rõ ràng: “Tô Vị Tỉnh là loại người gì vậy? Hắn có bản lĩnh đặc biệt sao?”
“Em không biết hắn có bản lĩnh gì, em chưa gặp hắn bao giờ.” Tiểu Tuyền dường như nhớ tới một chuyện đáng sợ, vẻ mặt sợ sệt, “Người từng gặp hắn…đều đã chết. Mọi người nói hắn không cần trực tiếp ra tay cũng có thể giết bọn họ…”
Giết người không cần dùng tay? Đến Avada Kedavra* còn phải vung đũa thần làm phép nữa là?
(Avada Kedavra: là một phép thuật trong Harry Potter. Tiếng Arabic: “Abracadabra” nghĩa là “bị huỷ diệt” hoặc tiếng Aramaic: “abhadda kedhabhra” là “biến đi”. Lời nguyền mạnh nhất trong ba lời nguyền bất hối, gây tử vong tức thì cho nạn nhân. Theo: )
Ngay bản thân Tiêu Chi Liệt cũng không hiểu vì sao ở trong mộng mình lại nhào nặn Tô Vị Tỉnh thành nhân vật phản diện còn lợi hại đáng sợ hơn cả Voldemort, nói thật là cô không hề cảm thấy anh đáng sợ, và cũng chưa bao giờ nghĩ đến anh có bao nhiêu bản lĩnh. Vợ chồng họ sống cùng nhau bảy năm, bao hào quang cơ bản đều đã tan biến hết. Bây giờ trong mắt cô, anh chỉ là một anh chồng tốt nghiệp khoa tâm lý không thể không thừa kế sản nghiệp kinh doanh của ba mẹ nhưng lại thiếu khiếu kinh doanh trời cho, cái hứng thú kiếm tiền còn thua xa việc ở nhà chăm cô vợ số đỏ để tham gia tuyển chọn thế hệ cháu chắt theo hình thức Easy cho ông bà mà thôi.
Chẳng lẽ trong tiềm thức, cô thực sự bất mãn với anh chồng nhà mình sao, bởi vậy mới nằm mơ YY anh thành đại nhân vật phản diện vừa phúc hắc vừa cường đại sao?
Tiềm thức của cô đúng là nhét quá nhiều thứ buồn cười đến bất ngờ.
“Chẳng lẽ chưa từng có ai sống sót qua tay hắn sao?” Đến Voldermort có Harry Potter là ngoại lệ, dù sao cũng phải có hào quang của nhân vật chính thì nhân vật Boss phản diện tồn tại mới có ý nghĩa chứ. Nếu như để Boss giết sạch thì lấy cuộn len ra để chơi đùa à?
Tiểu Tuyền lúng túng nói: “Thì cũng có một người mà…”
“Ai hả?”
“Chị.”
—— gì thế, hóa ra nhân vật chính diện là phải thể hiện như vậy hả.
Tiểu Tuyền tiếp tục nói: “Bọn họ đều nói, trong tất cả chúng ta người có thể giết chết Tô Vị Tỉnh, chỉ có mình chị, Chi Liệt.” Vẻ mặt của cô bé hiện lên chút bi thương, ngẩng đầu nhìn về phía xa xăm, tựa như đang nhớ đến chuyện thương tâm.
Tuy cô có gan dám mơ chồng mình thành nhân vật đại Boss phản diện, thậm chí còn có khả năng đối địch với anh, nhưng nếu cô phải làm nhiệm vụ mưu sát chồng thì quá đáng quá rồi. Tốt nhất nên tìm Ngụy Tầm nói chuyện trước, nếu bọn họ đối địch với Tô Vị Tỉnh chỉ vì cạnh tranh sinh tồn, thì không phải chuyện này chỉ nhỏ như mấy cân thịt gà sao, hoàn toàn có thể biến chiến tranh thành hòa bình, cùng nhau hợp tác đối phó với mấy loài động vật biến dị đó có phải tốt hơn không, càng nhiều sức người thì càng mạnh hơn chứ.
Tiểu Tuyền thu hồi lại ánh mắt đang dõi theo phương xa, đôi mắt đen láy đã phủ mờ một tầng nước: “Em rất muốn trả thù cho chị, nhưng đáng tiếc là em không có bản lĩnh đó. Chi Liệt, em chỉ có thể đặt hy vọng ở chị.”
Nếu xâu chuỗi các câu nói lại thì thấy hàm ý trong đó thật khiến người ta không dám đối diện: “Chị em bị…Tô Vị Tỉnh giết?”
“Đúng vậy.” Tầng nước trong mắt Tiểu Tuyền lại phủ dày thêm, thanh âm đã trở nên nghẹn ngào, “Chị em vì muốn yểm trợ cho chúng ta rút lui, nên mới bị Tô Vị Tỉnh truy đuổi, đến lúc chúng ta quay lại tìm chị ấy, thì chị ấy đã bị sói hoang gặm chỉ còn bộ xương …”
“Chờ chút…” Tiêu Chi Liệt lập tức ngắt lời cô bé, “Nguyên nhân chị em gặp bất hạnh là do sói hoang, chứ không phải do Tô Vị Tỉnh trực tiếp giết?”
“Vậy có gì khác biệt!” Tiểu Tuyền kích động đứng dậy hét lên, “Dồn một người không có năng lực phản kháng vào nơi hoang dã, không bằng trực tiếp giết chết chị ấy đi! Ngụy đại ca nói, khi còn sống chị ấy đã bị Định Thân, rõ ràng chị ấy bị sói ăn sống khi vẫn còn tỉnh táo! Chính họ Tô kia cố tình hạnh hạ chị ấy! Thà rằng hắn giết luôn chị ấy hoặc đánh chị ấy hôn mê cũng tốt, ít ra sẽ không phải chịu đau đớn như vậy…”
Tiêu Chi Liệt vốn định uốn nắn cách nghĩ của con bé, trực tiếp giết một người và bỏ mặc một người khiến cho cô ấy bị sói giết vẫn có khác biệt lớn, nhưng nhìn Tiểu Tuyền dường như rất kích động, suy cho cùng thì người ta cũng mất đi người thân, chưa thể chấp nhận ngay được sự thật. Chỉ có điều, “Định Thân”, là cái gì?
Tiểu Tuyền thì đang khóc nức nở, Tiêu Chi Liệt ngồi bên cạnh lúng túng không biết làm gì khác đành phải xấu hổ nhìn trời. Biết là chính mình đang nằm mơ, nhưng vẫn không tài nào tham gia vào trò đùa này được. Tô Vị Tỉnh là tên sát nhân cuồng ma khiến người người chỉ muốn chém giết, đồng thời gửi gắm hy vọng trên người Tiêu Chi Liệt muốn cô KO anh —— nghe thật giống như chuyện xác chết đông lạnh đang cười khẩy vậy.
Tiểu Tuyền dần dần ngừng khóc, quay sang thấy Tiêu Chi Liệt đang lơ đãng nhìn đông nhìn tây, thì không khỏi chán nản. Cô nhịn xuống cơn tức giận, lau khô nước mắt: “Thực ra em không giết được hắn cũng không sao, hắn có rất nhiều kẻ thù không đội trời chung, chỉ cần có thể báo thù cho chị em thì hắn chết trên tay ai cũng được. Chi Liệt, chị cùng anh chị cũng đều muốn giết hắn, không phải sao?”
“Hả? Tôi?”
Tiểu Tuyền nhếch môi cười lạnh lùng, tiếp tục nói: “Dù sao ba mẹ chị, chị dâu cùng cháu gái đều chết trong tay hắn, chị chắc chắn còn hận hắn hơn em, phải không? Khi chị tìm hắn báo thú, có thể tính giúp em một phần là được.”
Mặt Tiêu Chi Liệt trầm xuống. Hình như trò này càng ngày càng khó chơi, cô bé này cũng bắt đầu hết dễ thương rồi.
Cô không kiên nhẫn mà xoay người bỏ đi. Tiểu Tuyền hỏi: “Chị đi đâu vậy?”
“Tôi tìm Ngụy đại ca.”
Tiểu Tuyền ở đằng sau nói: “Anh ấy đang ở phía Tây. Lúc nãy em thấy anh ấy cùng anh chị đang tranh chấp với nhau cái gì đó, hình như rất gay gắt, chị đi xem thử đi.”
Anh trai?
Ban đêm không trăng, trên bầu trời rải rác đủ loại hành tinh không theo hình thù gì, khiến cô chẳng thể phân biệt rõ phương hướng. Tiêu Chi Liệt phải đi một vòng quanh doanh trại, cuối cùng mới tìm thấy Ngụy Tầm đang đứng trong khe núi khuất gió hoang vu.
Đúng là hắn đang tranh chấp với một người đàn ông, người đó quay lưng về phía cô ngồi trước đống lửa trại, khiến bóng lưng hắn mơ hồ.
Anh trai? Đây cũng là phản ứng của tiềm thức sao? Vì trên thực tế, từ nhỏ đến giờ chỉ có Tô Vị Tỉnh nhà bên là anh trai của cô, và cô cũng giống như nhiều đứa bé gái khác, từng mơ mộng mình có một người anh ruột.
Đứng từ xa chỉ thấy bóng lưng mờ nhạt của Ngụy Tầm đang vung hai tay lên gào thét, hình như rất kích động. Còn bóng lưng kia chỉ lặng lẽ ngồi, cầm một que củi gảy vào đống lửa trước mặt. Khi đến gần thì nghe thấy láng máng vài câu cuối của Ngụy Tầm: “Hãy để cho em đi một lần. Anh biết không, từ sau khi cô ấy chết…”
Giọng nói của bóng lưng kia rất ôn hòa nhưng cũng kiên nghị vô cùng: “Không được. Lực lượng của cậu còn quá mỏng, hoàn toàn không thể đối đầu với hắn, nếu mạo hiểm đi chỉ sợ sẽ không thể quay về nữa. Lần này đích thân tôi sẽ đi.”
Ngụy Tầm cãi lại: “Anh nói không đúng rồi, lực lượng mỏng sẽ không bị phát hiện dễ dàng, nếu ta lén đột nhập vào, hắn sẽ không biết.”
“Nhưng cậu cũng chẳng thể phát huy được tác dụng gì.” Bóng lưng kia vẫn ngồi yên như cũ, “Vả lại, cậu chưa phát hiện ra sao, cậu đã bị bại lộ hành tung. Lẽ nào cậu thực sự cho rằng đó chỉ là ngẫu nhiên ư?”
Ngụy Tầm nhíu mày: “Vậy anh định làm gì bây giờ?”
Bóng lưng trầm giọng nói: “Lần này tôi phát hiện lực lượng của hắn suy yếu đi rất nhiều, tuy không biết rõ nguyên nhân, nhưng tôi nghĩ nếu hai bên giao thủ trực tiếp thì chưa chắc bên ta đã thua.”
“Chi Vũ, anh thật liều lĩnh! Làm vậy rất nguy hiểm! Chưa từng có ai đối đầu trực tiếp với hắn mà còn sống cả! Nếu anh cũng…Chúng em biết làm sao bây giờ? Chi Liệt phải làm sao bây giờ?”
“Có.” Bóng lưng vẫn giữ nguyên giọng điệu lạnh lùng, “Cậu quên rồi sao? Chi Chi đã từng giao thủ với hắn, nó vẫn còn sống, hơn nữa còn suýt bắn chết hắn. Tôi là anh của nó, thì tôi cũng có thể làm được.”
Trời, bọn họ đang nói về Đại ma vương vô địch Tô Vị Tỉnh siêu thần bí kia à?
Tiêu Chi Liệt định đến gần để nghe rõ hơn thì bóng lưng đã giơ tay ngăn câu nói tiếp theo của Ngụy Tầm, rồi đứng lên quay đầu lại: “Chi Chi.”
Lúc này cô mới thấy rõ dáng vẻ của hắn. Hắn mặc trang phục rất kỳ quái, cả người trùm một chiếc áo dài màu xám tro, tóc dài rối bung đến thắt lưng, không hề ăn khớp với Ngụy Tầm đang mặc trang phục ngụy trang đứng bên. Thế nhưng khuôn mặt hắn lại giống hệt ba của cô, y như bức ảnh chụp hồi còn thanh niên của ba, vóc người không cao mà gầy gò trái ngược với Ngụy Tầm cao to bên cạnh, nhìn hắn chẳng thấy mạnh mẽ hơn Ngụy Tầm ở chỗ nào. Hắn còn gọi cô là “Chi Chi”, chỉ có người thân trong nhà mới gọi cô bằng tên ấy, giống như ông bà nội, giống như Tô Vị Tỉnh. Cho nên từ trong tư tưởng cô mới coi anh là anh trai sao?
Dường như nhìn thấu được suy nghĩ của cô, hắn mỉm cười với cô: “Chắc em không nhớ ra anh, anh là anh ruột của em Tiêu Chi Vũ. Anh ăn mặc kỳ lạ như vậy bởi vì anh là một Pháp sư.”
Pháp sư?! Vậy ban nãy cái Tiểu Tuyền nhắc đến đúng thật là “Định Thân”? Hóa ra trí tưởng tượng của cô không chỉ dừng ở khoa học viễn tưởng mà còn mang cả sắc thái siêu nhiên. Cô quan sát bộ áo vạt dài màu xám tro trên người hắn —— hình như nhìn hơi quen.
(*Định Thân: phép Định thân phổ biến ở Trung Hoa, các pháp sư thường trổ tài để thu hút người dân, họ dùng phù, chú, ấn, binh để cân bằng từ trường của một vật dù vật đó nặng như thế nào…Hay phép Định thân là phép dùng để phong bế cử động của đối thủ nhưng chỉ có tác dụng với sinh vật.)
Ngụy Tầm thấy hắn mạnh dạn nói thẳng ra thì khiếp sợ bật thốt lên: “Chi Vũ!”
Tiêu Chi Vũ vẫn cười: “Đừng lo lắng như thế, A Tầm. Cần gì phải gạt Chi Chi chứ, nó không yếu đuối như cậu nghĩ đâu.”
Gạt cô? Giấu diếm cô cái gì chứ?
Tiêu Chi Vũ quay sang nói với cô: “Chi Chi, chúng ta vừa mới cứu được em từ trong tay quân địch ra. Bọn chúng dùng rất nhiều thủ đoạn tra tấn em nên có một số chuyện em không còn nhớ rõ. Nhưng đừng lo, em sẽ nhớ lại tất cả thôi.”
Hả, nghe tựa tựa như kiểu truyện xuyên không vậy. Đáng ra không nên giấu diếm nhau, nếu nói hết với nhau từ sớm có phải đỡ phải giả vờ giả vịt không, mọi người cũng được thoải mái.
Tiêu Chi Vũ thấy cô không nói năng gì thì cười nói với Ngụy Tầm: “Cậu xem, tôi đã nói là không cần giấu diếm nó mà. Chi Chi chính là người khiến cho Tô Vị Tỉnh suýt nữa mất mạng, nó vốn không phải là một đóa hoa yếu đuối.”
Tiêu Chi Liệt nhớ tới cuộc đối thoại vừa rồi của bọn họ, cùng với thông tin mà Tiểu Tuyền tiết lộ. Nếu ngay cả vị anh trai này cũng nói như vậy, thì cô không cần phải vòng vo thêm nữa, bởi vậy bèn trực tiếp hỏi: “Tôi từng bắn trọng thương…ừhm, Tô Vị Tỉnh?”
Tiêu Chi Vũ nói: “Đúng vậy, em là người duy nhất mà hắn sợ.”
“Ở nơi nào? Ý tôi là, tôi bắn trúng hắn ở đâu?”
Tiêu Chi Vũ không ngờ cô lại hỏi vấn đề này, nên hơi sửng sốt một chút.
“Có phải là phía bên trái trái tim?”
Tiêu Chi Vũ không trả lời, còn Ngụy Tầm thì vui mừng nói: “Chi Liệt, cô nhớ ra rồi sao? Hắn đúng là bị trúng đạn ở ngực, chúng ta đều tưởng hắn chắc chắn sẽ chết, ai ngờ qua nửa năm hắn đã hồi phục. Đáng tiếc là chỉ thiếu chút nữa thôi!”
Nhớ lại? Nào có nhớ ra cái gì? Cô chỉ muốn nghiệm chứng một chút xem trong mộng với thực tế có giống nhau không thôi. Chồng cô Tô Vị Tỉnh quả thật có một vết sẹo bên trái trái tim, tiếc là chẳng có đến nửa đồng Mao liên quan đến chuyện ân oán mà bị bắn thương cả, chẳng qua hồi nhỏ anh có làm phẫu thuật tim nên đã để lại sẹo mổ thôi.
Vẫn là cảnh vật trong giấc mơ hôm qua, cô tỉnh lại trong căn lều hành quân chật hẹp, bên ngoài sắc trời đã tối đen, ánh lửa lờ mờ chiếu lên đỉnh lều. Cô ngồi dậy, cúi đầu nhìn thấy trên người đang mặc bộ trang phục ngụy trang, áo khoác đã cởi ra đắp lên cả quần áo để ngủ, chứ không phải là cái áo dài màu trắng giống như váy ngủ đêm qua.
Đi ra ngoài lều thì thấy Tiểu Tuyền đang lúi húi bên cạnh lửa trại, gương mặt ngăm đen tỏa sáng nhờ ánh lửa: “Chi Liệt, chị dậy rồi à? Hôm nay dậy sớm hơn hôm qua một tiếng cơ đấy. Chị chờ một lát, em chuẩn bị đồ ăn cho chị.”
Cả bầu trời tối đen, chỉ có vô số các thực thể tỏa sáng có sáu cạnh hay tám cạnh không theo quy tắc gì tập trung ở nơi chân trời, chắc có lẽ là những mảnh vỡ của mặt trăng. “Mấy giờ rồi?”
“Vừa mới hai giờ.” Tiểu Tuyền đang nướng một loại thịt gì đó trên lửa trại, mùi thịt ngập đầy mũi, Tiểu Tuyền cắt một miếng đưa cho cô, “Có đói không? Ăn một chút đi.”
Thịt đã nướng chín hơi sém đỏ, trông béo ngậy hết sức mê người. Tiêu Chi Liệt cầm lấy cắn một miếng, trong thịt vẫn còn lẫn chút củi, hơn nữa vị quá nhạt nhẽo.
Tiểu Tuyền nhìn cô tha thiết: “Mùi vị được không?”
Mẹ chồng của Tiêu Chi Liệt, hay cũng chính mà mẹ của Tô Vị Tỉnh, nấu ăn còn khéo hơn cả đầu bếp ở nhà hàng, Tô Vị Tỉnh cũng học được từ bà một chút, hai mẹ con họ khiến cho Tiêu Chí Liệt không còn hứng thú đi ăn nhà hàng nữa. So với những món cô ăn hàng ngày thì thứ thịt này quá vụng về, nghĩ vậy nhưng cô vẫn gật đầu: “Hơi nhạt một chút.”
“Chúng ta không còn nhiều muối lắm, trời lại nóng như vậy, phải tiết kiệm hơn.” Tiểu Tuyền lại lấy một miếng thịt đã ướp lạnh ra nướng tiếp, giọng điệu vui vẻ, “Ai biết tự nhiên có nhiều thịt như vậy chứ, nhiều đến nỗi muối cũng không đủ dùng, ít nhất cũng đủ ăn đến cả tháng.”
Tiêu Chi Liệt bỗng có dự cảm xấu, ngừng gặm thịt, giơ lên hỏi: “Đây là thịt gì?”
“Thịt gà ạ.” Tiểu Tuyền dường như nhìn ra lo lắng của cô, “Đừng lo, tuy giống gà này biến đổi thành nhiều gai trên xương sống nhưng thịt vẫn ăn được, chỉ hơi dai chút thôi.”
Tiêu Chi Liệt hỏi: “Những thứ này…là mấy con gà mái mà chúng ta bắn chết lần trước?”
Tiểu Tuyền nói: “Đúng vậy, hôm qua giết chết tổng cộng mười con, mỗi con hơn trăm cân, mất cả ngày mới thu dọn xong.”
Trời, hóa ra đây là phim dài tập, tập nọ nối tiếp tập kia. Tiêu Chi Liệt thuận miệng nói: “Vậy cũng tốt, một con gà nặng đến mấy trăm cân, không lo thiếu đồ ăn.”
Tiểu Tuyền nhún vai: “Thịt gà khá tốt, dù sao chúng chỉ ăn thóc. Lần trước đụng phải hai con mèo, ăn mất vài người, chúng nó ngoặm hết một người như nuốt chuột vậy.”
Run rẩy…
Tiểu Tuyền lè lưỡi: “Làm chị sợ rồi sao? Chúng ta sẽ không bị ăn đâu, chỉ cần có vũ khí, thì mãnh thú chẳng còn gì đáng sợ nữa. Nếu sợ thì phải sợ những thứ đạn không thể đối phó được cơ…”
“Cái gì mà đạn không đối phó được?” Transformers? Người ngoài hành tinh? Tư tưởng của kẻ sát nhân? Kim chi dục nghiệt (Chiến tranh và Sắc đẹp)? Dùng óc tưởng tượng để sáng tạo ra cái gì sao?
“Là…” Tiểu Tuyền liếc mắt dò xét cô, “Tô Vị Tỉnh đó.”
Trời ơi, rốt cuộc cô đã tưởng tượng anh chồng nhà cô thành cái gì vậy giời? Nhân vật Boss phản diện thì cũng đành, tự nhiên lại thành người quái dị đạn bắn không thủng là sao?
Tiêu Chi Liệt quyết định hỏi cho rõ ràng: “Tô Vị Tỉnh là loại người gì vậy? Hắn có bản lĩnh đặc biệt sao?”
“Em không biết hắn có bản lĩnh gì, em chưa gặp hắn bao giờ.” Tiểu Tuyền dường như nhớ tới một chuyện đáng sợ, vẻ mặt sợ sệt, “Người từng gặp hắn…đều đã chết. Mọi người nói hắn không cần trực tiếp ra tay cũng có thể giết bọn họ…”
Giết người không cần dùng tay? Đến Avada Kedavra* còn phải vung đũa thần làm phép nữa là?
(Avada Kedavra: là một phép thuật trong Harry Potter. Tiếng Arabic: “Abracadabra” nghĩa là “bị huỷ diệt” hoặc tiếng Aramaic: “abhadda kedhabhra” là “biến đi”. Lời nguyền mạnh nhất trong ba lời nguyền bất hối, gây tử vong tức thì cho nạn nhân. Theo: )
Ngay bản thân Tiêu Chi Liệt cũng không hiểu vì sao ở trong mộng mình lại nhào nặn Tô Vị Tỉnh thành nhân vật phản diện còn lợi hại đáng sợ hơn cả Voldemort, nói thật là cô không hề cảm thấy anh đáng sợ, và cũng chưa bao giờ nghĩ đến anh có bao nhiêu bản lĩnh. Vợ chồng họ sống cùng nhau bảy năm, bao hào quang cơ bản đều đã tan biến hết. Bây giờ trong mắt cô, anh chỉ là một anh chồng tốt nghiệp khoa tâm lý không thể không thừa kế sản nghiệp kinh doanh của ba mẹ nhưng lại thiếu khiếu kinh doanh trời cho, cái hứng thú kiếm tiền còn thua xa việc ở nhà chăm cô vợ số đỏ để tham gia tuyển chọn thế hệ cháu chắt theo hình thức Easy cho ông bà mà thôi.
Chẳng lẽ trong tiềm thức, cô thực sự bất mãn với anh chồng nhà mình sao, bởi vậy mới nằm mơ YY anh thành đại nhân vật phản diện vừa phúc hắc vừa cường đại sao?
Tiềm thức của cô đúng là nhét quá nhiều thứ buồn cười đến bất ngờ.
“Chẳng lẽ chưa từng có ai sống sót qua tay hắn sao?” Đến Voldermort có Harry Potter là ngoại lệ, dù sao cũng phải có hào quang của nhân vật chính thì nhân vật Boss phản diện tồn tại mới có ý nghĩa chứ. Nếu như để Boss giết sạch thì lấy cuộn len ra để chơi đùa à?
Tiểu Tuyền lúng túng nói: “Thì cũng có một người mà…”
“Ai hả?”
“Chị.”
—— gì thế, hóa ra nhân vật chính diện là phải thể hiện như vậy hả.
Tiểu Tuyền tiếp tục nói: “Bọn họ đều nói, trong tất cả chúng ta người có thể giết chết Tô Vị Tỉnh, chỉ có mình chị, Chi Liệt.” Vẻ mặt của cô bé hiện lên chút bi thương, ngẩng đầu nhìn về phía xa xăm, tựa như đang nhớ đến chuyện thương tâm.
Tuy cô có gan dám mơ chồng mình thành nhân vật đại Boss phản diện, thậm chí còn có khả năng đối địch với anh, nhưng nếu cô phải làm nhiệm vụ mưu sát chồng thì quá đáng quá rồi. Tốt nhất nên tìm Ngụy Tầm nói chuyện trước, nếu bọn họ đối địch với Tô Vị Tỉnh chỉ vì cạnh tranh sinh tồn, thì không phải chuyện này chỉ nhỏ như mấy cân thịt gà sao, hoàn toàn có thể biến chiến tranh thành hòa bình, cùng nhau hợp tác đối phó với mấy loài động vật biến dị đó có phải tốt hơn không, càng nhiều sức người thì càng mạnh hơn chứ.
Tiểu Tuyền thu hồi lại ánh mắt đang dõi theo phương xa, đôi mắt đen láy đã phủ mờ một tầng nước: “Em rất muốn trả thù cho chị, nhưng đáng tiếc là em không có bản lĩnh đó. Chi Liệt, em chỉ có thể đặt hy vọng ở chị.”
Nếu xâu chuỗi các câu nói lại thì thấy hàm ý trong đó thật khiến người ta không dám đối diện: “Chị em bị…Tô Vị Tỉnh giết?”
“Đúng vậy.” Tầng nước trong mắt Tiểu Tuyền lại phủ dày thêm, thanh âm đã trở nên nghẹn ngào, “Chị em vì muốn yểm trợ cho chúng ta rút lui, nên mới bị Tô Vị Tỉnh truy đuổi, đến lúc chúng ta quay lại tìm chị ấy, thì chị ấy đã bị sói hoang gặm chỉ còn bộ xương …”
“Chờ chút…” Tiêu Chi Liệt lập tức ngắt lời cô bé, “Nguyên nhân chị em gặp bất hạnh là do sói hoang, chứ không phải do Tô Vị Tỉnh trực tiếp giết?”
“Vậy có gì khác biệt!” Tiểu Tuyền kích động đứng dậy hét lên, “Dồn một người không có năng lực phản kháng vào nơi hoang dã, không bằng trực tiếp giết chết chị ấy đi! Ngụy đại ca nói, khi còn sống chị ấy đã bị Định Thân, rõ ràng chị ấy bị sói ăn sống khi vẫn còn tỉnh táo! Chính họ Tô kia cố tình hạnh hạ chị ấy! Thà rằng hắn giết luôn chị ấy hoặc đánh chị ấy hôn mê cũng tốt, ít ra sẽ không phải chịu đau đớn như vậy…”
Tiêu Chi Liệt vốn định uốn nắn cách nghĩ của con bé, trực tiếp giết một người và bỏ mặc một người khiến cho cô ấy bị sói giết vẫn có khác biệt lớn, nhưng nhìn Tiểu Tuyền dường như rất kích động, suy cho cùng thì người ta cũng mất đi người thân, chưa thể chấp nhận ngay được sự thật. Chỉ có điều, “Định Thân”, là cái gì?
Tiểu Tuyền thì đang khóc nức nở, Tiêu Chi Liệt ngồi bên cạnh lúng túng không biết làm gì khác đành phải xấu hổ nhìn trời. Biết là chính mình đang nằm mơ, nhưng vẫn không tài nào tham gia vào trò đùa này được. Tô Vị Tỉnh là tên sát nhân cuồng ma khiến người người chỉ muốn chém giết, đồng thời gửi gắm hy vọng trên người Tiêu Chi Liệt muốn cô KO anh —— nghe thật giống như chuyện xác chết đông lạnh đang cười khẩy vậy.
Tiểu Tuyền dần dần ngừng khóc, quay sang thấy Tiêu Chi Liệt đang lơ đãng nhìn đông nhìn tây, thì không khỏi chán nản. Cô nhịn xuống cơn tức giận, lau khô nước mắt: “Thực ra em không giết được hắn cũng không sao, hắn có rất nhiều kẻ thù không đội trời chung, chỉ cần có thể báo thù cho chị em thì hắn chết trên tay ai cũng được. Chi Liệt, chị cùng anh chị cũng đều muốn giết hắn, không phải sao?”
“Hả? Tôi?”
Tiểu Tuyền nhếch môi cười lạnh lùng, tiếp tục nói: “Dù sao ba mẹ chị, chị dâu cùng cháu gái đều chết trong tay hắn, chị chắc chắn còn hận hắn hơn em, phải không? Khi chị tìm hắn báo thú, có thể tính giúp em một phần là được.”
Mặt Tiêu Chi Liệt trầm xuống. Hình như trò này càng ngày càng khó chơi, cô bé này cũng bắt đầu hết dễ thương rồi.
Cô không kiên nhẫn mà xoay người bỏ đi. Tiểu Tuyền hỏi: “Chị đi đâu vậy?”
“Tôi tìm Ngụy đại ca.”
Tiểu Tuyền ở đằng sau nói: “Anh ấy đang ở phía Tây. Lúc nãy em thấy anh ấy cùng anh chị đang tranh chấp với nhau cái gì đó, hình như rất gay gắt, chị đi xem thử đi.”
Anh trai?
Ban đêm không trăng, trên bầu trời rải rác đủ loại hành tinh không theo hình thù gì, khiến cô chẳng thể phân biệt rõ phương hướng. Tiêu Chi Liệt phải đi một vòng quanh doanh trại, cuối cùng mới tìm thấy Ngụy Tầm đang đứng trong khe núi khuất gió hoang vu.
Đúng là hắn đang tranh chấp với một người đàn ông, người đó quay lưng về phía cô ngồi trước đống lửa trại, khiến bóng lưng hắn mơ hồ.
Anh trai? Đây cũng là phản ứng của tiềm thức sao? Vì trên thực tế, từ nhỏ đến giờ chỉ có Tô Vị Tỉnh nhà bên là anh trai của cô, và cô cũng giống như nhiều đứa bé gái khác, từng mơ mộng mình có một người anh ruột.
Đứng từ xa chỉ thấy bóng lưng mờ nhạt của Ngụy Tầm đang vung hai tay lên gào thét, hình như rất kích động. Còn bóng lưng kia chỉ lặng lẽ ngồi, cầm một que củi gảy vào đống lửa trước mặt. Khi đến gần thì nghe thấy láng máng vài câu cuối của Ngụy Tầm: “Hãy để cho em đi một lần. Anh biết không, từ sau khi cô ấy chết…”
Giọng nói của bóng lưng kia rất ôn hòa nhưng cũng kiên nghị vô cùng: “Không được. Lực lượng của cậu còn quá mỏng, hoàn toàn không thể đối đầu với hắn, nếu mạo hiểm đi chỉ sợ sẽ không thể quay về nữa. Lần này đích thân tôi sẽ đi.”
Ngụy Tầm cãi lại: “Anh nói không đúng rồi, lực lượng mỏng sẽ không bị phát hiện dễ dàng, nếu ta lén đột nhập vào, hắn sẽ không biết.”
“Nhưng cậu cũng chẳng thể phát huy được tác dụng gì.” Bóng lưng kia vẫn ngồi yên như cũ, “Vả lại, cậu chưa phát hiện ra sao, cậu đã bị bại lộ hành tung. Lẽ nào cậu thực sự cho rằng đó chỉ là ngẫu nhiên ư?”
Ngụy Tầm nhíu mày: “Vậy anh định làm gì bây giờ?”
Bóng lưng trầm giọng nói: “Lần này tôi phát hiện lực lượng của hắn suy yếu đi rất nhiều, tuy không biết rõ nguyên nhân, nhưng tôi nghĩ nếu hai bên giao thủ trực tiếp thì chưa chắc bên ta đã thua.”
“Chi Vũ, anh thật liều lĩnh! Làm vậy rất nguy hiểm! Chưa từng có ai đối đầu trực tiếp với hắn mà còn sống cả! Nếu anh cũng…Chúng em biết làm sao bây giờ? Chi Liệt phải làm sao bây giờ?”
“Có.” Bóng lưng vẫn giữ nguyên giọng điệu lạnh lùng, “Cậu quên rồi sao? Chi Chi đã từng giao thủ với hắn, nó vẫn còn sống, hơn nữa còn suýt bắn chết hắn. Tôi là anh của nó, thì tôi cũng có thể làm được.”
Trời, bọn họ đang nói về Đại ma vương vô địch Tô Vị Tỉnh siêu thần bí kia à?
Tiêu Chi Liệt định đến gần để nghe rõ hơn thì bóng lưng đã giơ tay ngăn câu nói tiếp theo của Ngụy Tầm, rồi đứng lên quay đầu lại: “Chi Chi.”
Lúc này cô mới thấy rõ dáng vẻ của hắn. Hắn mặc trang phục rất kỳ quái, cả người trùm một chiếc áo dài màu xám tro, tóc dài rối bung đến thắt lưng, không hề ăn khớp với Ngụy Tầm đang mặc trang phục ngụy trang đứng bên. Thế nhưng khuôn mặt hắn lại giống hệt ba của cô, y như bức ảnh chụp hồi còn thanh niên của ba, vóc người không cao mà gầy gò trái ngược với Ngụy Tầm cao to bên cạnh, nhìn hắn chẳng thấy mạnh mẽ hơn Ngụy Tầm ở chỗ nào. Hắn còn gọi cô là “Chi Chi”, chỉ có người thân trong nhà mới gọi cô bằng tên ấy, giống như ông bà nội, giống như Tô Vị Tỉnh. Cho nên từ trong tư tưởng cô mới coi anh là anh trai sao?
Dường như nhìn thấu được suy nghĩ của cô, hắn mỉm cười với cô: “Chắc em không nhớ ra anh, anh là anh ruột của em Tiêu Chi Vũ. Anh ăn mặc kỳ lạ như vậy bởi vì anh là một Pháp sư.”
Pháp sư?! Vậy ban nãy cái Tiểu Tuyền nhắc đến đúng thật là “Định Thân”? Hóa ra trí tưởng tượng của cô không chỉ dừng ở khoa học viễn tưởng mà còn mang cả sắc thái siêu nhiên. Cô quan sát bộ áo vạt dài màu xám tro trên người hắn —— hình như nhìn hơi quen.
(*Định Thân: phép Định thân phổ biến ở Trung Hoa, các pháp sư thường trổ tài để thu hút người dân, họ dùng phù, chú, ấn, binh để cân bằng từ trường của một vật dù vật đó nặng như thế nào…Hay phép Định thân là phép dùng để phong bế cử động của đối thủ nhưng chỉ có tác dụng với sinh vật.)
Ngụy Tầm thấy hắn mạnh dạn nói thẳng ra thì khiếp sợ bật thốt lên: “Chi Vũ!”
Tiêu Chi Vũ vẫn cười: “Đừng lo lắng như thế, A Tầm. Cần gì phải gạt Chi Chi chứ, nó không yếu đuối như cậu nghĩ đâu.”
Gạt cô? Giấu diếm cô cái gì chứ?
Tiêu Chi Vũ quay sang nói với cô: “Chi Chi, chúng ta vừa mới cứu được em từ trong tay quân địch ra. Bọn chúng dùng rất nhiều thủ đoạn tra tấn em nên có một số chuyện em không còn nhớ rõ. Nhưng đừng lo, em sẽ nhớ lại tất cả thôi.”
Hả, nghe tựa tựa như kiểu truyện xuyên không vậy. Đáng ra không nên giấu diếm nhau, nếu nói hết với nhau từ sớm có phải đỡ phải giả vờ giả vịt không, mọi người cũng được thoải mái.
Tiêu Chi Vũ thấy cô không nói năng gì thì cười nói với Ngụy Tầm: “Cậu xem, tôi đã nói là không cần giấu diếm nó mà. Chi Chi chính là người khiến cho Tô Vị Tỉnh suýt nữa mất mạng, nó vốn không phải là một đóa hoa yếu đuối.”
Tiêu Chi Liệt nhớ tới cuộc đối thoại vừa rồi của bọn họ, cùng với thông tin mà Tiểu Tuyền tiết lộ. Nếu ngay cả vị anh trai này cũng nói như vậy, thì cô không cần phải vòng vo thêm nữa, bởi vậy bèn trực tiếp hỏi: “Tôi từng bắn trọng thương…ừhm, Tô Vị Tỉnh?”
Tiêu Chi Vũ nói: “Đúng vậy, em là người duy nhất mà hắn sợ.”
“Ở nơi nào? Ý tôi là, tôi bắn trúng hắn ở đâu?”
Tiêu Chi Vũ không ngờ cô lại hỏi vấn đề này, nên hơi sửng sốt một chút.
“Có phải là phía bên trái trái tim?”
Tiêu Chi Vũ không trả lời, còn Ngụy Tầm thì vui mừng nói: “Chi Liệt, cô nhớ ra rồi sao? Hắn đúng là bị trúng đạn ở ngực, chúng ta đều tưởng hắn chắc chắn sẽ chết, ai ngờ qua nửa năm hắn đã hồi phục. Đáng tiếc là chỉ thiếu chút nữa thôi!”
Nhớ lại? Nào có nhớ ra cái gì? Cô chỉ muốn nghiệm chứng một chút xem trong mộng với thực tế có giống nhau không thôi. Chồng cô Tô Vị Tỉnh quả thật có một vết sẹo bên trái trái tim, tiếc là chẳng có đến nửa đồng Mao liên quan đến chuyện ân oán mà bị bắn thương cả, chẳng qua hồi nhỏ anh có làm phẫu thuật tim nên đã để lại sẹo mổ thôi.