“Huynh không sao chứ?”, một giọng nói mơ hồ không rõ ràng cất tiếng hỏi.
Theo giọng nói ấy truyền tới còn có một mùi hương nồng nồng.
Mùi hương hòa trộn của hạt tiêu, hồi hương, rau cần, thì là, mạch hoàng và hồng khúc.
Chàng vốn đang cố sức hít thở, nghe thấy tiếng nói lập tức toàn thân chấn động.
Giọng nói đó không còn gì thân thuộc hơn, có điều khẩu âm lại hoàn toàn không giống. Lúc bệnh tim đang phát tác, chàng không sao vươn thẳng ngực nhưng vì sự hoài nghi này bèn miễn cưỡng ngẩng đầu lên. Thoáng chốc, thân thể chàng đột nhiên như bị đóng đinh, xương cốt toàn thân từ đầu tới cuối từng tấc từng thốn đều cứng đờ lại.
Cô gái bé nhỏ ấy một tay đang cầm chiếc bánh rán, miệng còn đang nhai, trông thì biết đang ăn bữa trưa.
Thấy chàng không nói năng gì, chỉ một mực hít thở nàng than dài một tiếng, đỡ chàng ngồi vững rồi chạy xuống dưới lấy tấm chăn chỗ chiếc xe lăn lên đắp cho chàng, bận bịu một chốc rồi mới nuốt thức ăn trong miệng xuống, nói: “Ở đây gió lên, tôi đưa huynh lên trên kia nhé?”.
Trên mặt nàng là nụ cười vô tư lự, chẳng phản ứng gì trước cái nhìn chằm chằm của chàng, cứ như người ngồi trước mặt hoàn toàn xa lạ. Tuy là như thế, tay của nàng đã đỡ chắc lưng chàng, chuẩn bị nâng chàng dậy.
Chàng một phen ngượng ngùng, đẩy tay nàng ra nói: “Không cần. Tôi… tôi không sao”.
Một nụ cười không biết phải làm sao thoáng hiện trên mặt nàng, nàng thu tay chống nạnh, nhìn chàng nói: “Không sao? Huynh có biết bộ dạng hiện giờ của mình trông đáng ngại thế nào không? Mặt mũi chẳng có lấy chút huyết sắc”.
Mộ Dung Vô Phong im lặng.
“Huynh phí bao nhiêu công sức trèo lên đây chắc là muốn tới ngôi đình kia ngắm cảnh, đúng không?”
Chàng lắc đầu.
“Đừng trông tôi nhỏ người, kỳ thật sức lực tôi rất khỏe. Không cần khách khí”, nàng nhíu mày nhìn cái người cố chấp này.
Vẫn cứ lắc đầu.
Chàng đánh giá vết sẹo trên trán nàng, nơi ấy hình như từng bị trọng thương, đến nỗi xương sọ bị lõm vào một chút. Nàng cố tình chải tóc rẽ ngôi sang một bên để che đi.
Trong lòng chàng đau nhói, run giọng nói: “Ta nghĩ rằng… ta nghĩ rằng…”.
“Huynh nghĩ sao?”, nàng mắt nhìn chàng, miệng cắn một miếng bánh.
“Ta nghĩ rằng nàng nhận ra ta.”
Nàng lắc đầu, cực kỳ chắc chắn.
Trong đầu choáng váng, chàng đành phải hít sâu một hơi rồi tiếp tục hỏi: “Nàng chưa từng gặp ta?”.
“Chưa từng.”
Trong ánh mắt nàng không gợn chút nào, bình tĩnh tựa như mặt gương, trên khuôn mặt còn hiện ra vẻ không hiểu lời chàng.
Bỗng nhiên, khuôn mặt nàng có chút nghi hoặc thoảng qua, nàng hỏi ngược lại: “Huynh từng gặp tôi?”.
Chàng thu mắt lại, nhìn tấm thân tàn tạ của mình, cười nhạt: “Không… chắc ta nhận lầm người rồi”.
… Nàng không nhớ nổi chàng, cũng lại kết hôn, còn sinh con nữa. Nàng đã có một cuộc sống khác…
Nghĩ tới đây, trong tim chàng quặn lại, vội đưa tay lấy bình thuốc trong người ra nuốt xuống một viên.
Tay của chàng run rẩy ghê người, trong đầu thì hỗn loạn.
“Tôi đưa huynh lên trên, được không? Thang đá này vừa lạnh vừa cứng, nhất định huynh ngồi rất khó chịu.”
Chàng do dự hồi lâu, cuối cùng gật đầu.
Nàng chậm rãi đi lên rồi đặt chàng xuống một vùng cỏ mọc trong khu rừng ngoài đình, để chàng tựa lưng vào một cây hòe lớn.
Dưới ánh nắng, cỏ có màu bích nhạt, mềm mại mà khô ráo. Hoa hòe rụng đầy mặt đất.
Nàng lấy trong túi đồ ra một tấm vải hoa trải lên đất rồi mới tháo cái gùi sau lưng, ôm đứa bé trai đang ngủ say trong đó ra đặt cạnh chân chàng.
Đứa bé ấy hình hài thanh tú, làn da trắng bóc nhưng tướng mạo thì không giống nàng lắm. Đứa bé cứ dựa sát vào chân chàng mà ngủ.
“Nó sợ lạnh, hai người ở cùng một chỗ vừa hay”, nàng cười tươi tắn, ân cần tìm trong bọc đồ, lấy ra một tấm chăn hoa nhỏ đắp lên cho đứa bé sau đó ngồi khoanh chân đối diện chàng, đôi mắt mở to hỏi: “Huynh khá hơn chút nào chưa?”.
“Khá hơn nhiều rồi.”
“Trang viện của Dư đại phu cách đây không xa, huynh có cần tìm ông ta xem mạch không? Sắc mặt huynh… không tốt lắm.”
Xem ra nàng rất thông thuộc chỗ này, chàng có chút ngạc nhiên nghĩ.
“Không cần, ta nghỉ một chút là ổn thôi.”
“Để tôi rửa tay giúp huynh”, nàng tháo hồ lô bên eo xuống, dùng nước rửa sạch vết thương trên tay chàng rồi lại rút khăn tay băng lại.
Băng xong một tay, nàng lại giúp chàng rửa tay kia. Nàng rút trâm xuống, khẽ gẩy đi cát bụi bám vào vết thương. Không còn dư khăn tay, nàng liền lấy trong túi áo ra một dải lụa mềm, xé thành ba đoạn nối thành một dải dài rồi băng kín vết thương cho chàng.
Lúc ấy, đôi mắt sáng như sao của nàng dõi thấp, mái tóc dày xổ ra xõa xuống vai như thác, mùi hương đã lâu không gặp khẽ khàng lan tỏa.
Hơi thở vốn đã bình ổn của chàng lại bắt đầu gấp gáp, tim đập càng lúc càng nhanh.
“Nói đi, tại sao huynh nhất định phải tới ngôi đình này?”
Ánh mắt chàng rời về nơi xa xôi: “Ta muốn ngắm ngọn núi kia”.
… Lẽ nào mình vẫn còn đang trong cơn mộng ảo? Lẽ nào người trước mặt không phải là thật?
Nàng ngậm cây trâm, nhanh tay thu lại mái tóc dài rồi lấy trâm cài, nói: “Là ngọn kia hả? Núi đấy gọi là gì?”.
“Đỉnh Thần Nữ.”
“Kỳ lạ. Đây là lần đầu tiên tôi tới đây, nhưng tôi lại cảm thấy mình đã từng thấy ngọn núi ấy rồi.”
“Có lẽ cô từng ngắm bình minh trên núi…”, Hà Y cực kỳ yêu thích đỉnh Thần Nữ, trên núi có một tòa thạch đình, bọn họ từng nhiều lần ngồi trên một tảng đá lớn ở đỉnh núi cùng ngắm bình minh.
Nàng có vẻ như rất bất ngờ trước câu nói của chàng.
“Đâu có. Tôi từng trèo rất nhiều núi rồi, có lẽ hình dạng núi kia rất giống một trong số đó…”
“Có lẽ cô từng thấy nó trông mộng…”
Nàng nghĩ ngợi một lát, gật đầu: “Ừm, đúng là tôi mơ thấy nó. Tôi nhớ tôi nằm trên một phiến đá lớn. Gió sớm rất ngọt ngào, có mùi cam. Một đóa mây trắng lững lờ bay tới bay lui bên người tôi… Nhìn xuống dưới, dòng sông như một dải lụa trắng, xa xôi tới mức chẳng nghe nổi tiếng sóng vỗ.”
“Một đóa mây trắng?”, chàng nhíu mày, đang định hỏi tiếp thì cô gái tựa như lại nhớ ra điều gì, tiếp tục nói: “Đúng thế… sao huynh biết? Đúng là tôi ngắm bình minh… trừ bình minh ra còn có… còn có một cái lư trong rất cổ quái”.
Chàng sững ra, hỏi: “Lư?”.
“Lư vàng… bên trên có hoa văn lạ… giống như là nòng nọc…”
“Cái lư ấy luôn ở trên xe ngựa phải không?”, chàng hỏi. Từ Thiên Sơn tới Tiểu Giang Nam phải đi qua một đoạn đường thổ phỉ khắp nơi, chàng nhớ lúc ấy hai người vừa hay đi cùng một thương đoàn của người Ba Tư. Trong mỗi cỗ xe ngựa của thương đoàn đều có đặt một chiếc lư đồng hoa văn kỳ lạ.
Nàng nhìn chàng, cố gắng nhớ lại, nói: “Không sao… đúng là có một cỗ xe ngựa… trời đổ tuyết lớn… đầu tôi mơ hồ mất rồi…”
“Đó là giấc mộng khác à?”
“Lại không sao? Giấc mộng vừa nãy là bình minh, lúc bình minh làm sao lại có tuyết rơi…”
Chàng đột nhiên buồn cười, mà thật sự đã bật cười, hứng thú nhìn nàng.
“Trong xe có gì nữa?”, chàng hỏi.
“Chẳng có gì hết, chỉ có một tấm chăn lông trắng muốt. Ta cảm thấy lạnh, thế là đắp nó lên người.”
Chàng nghẹn lời, đành nói: “Kể tiếp đi…”.
“Tôi không kể tiếp nữa. Ban ngày ban mặt kể giấc mơ của mình với người khác là không tốt lành.”
“Trong giấc mộng của cô, ngoài cô ra lẽ nào không có ai khác?”
“Có… nhưng mà… lại càng đáng sợ hơn…”, nàng rụt rè nói, nhìn đông nhìn tây cứ như cạnh mình có quỷ.
Núi non nhấp nhô thấp thoáng trong bóng mây, chàng chợt cảm thấy rất vui vẻ, cảm thấy cuộc đời lại trở nên thú vị rồi.
“Nói nghe xem nào…”, vẻ mặt chàng ôn tồn, nói.
“Tôi với một người ngồi trong nghĩa địa. Chúng tôi… nói chuyện rất vui vẻ. Sau đó, tôi liền ngủ… tới nửa đêm thì tỉnh dậy, phát hiện người kia luôn ngồi bên cạnh mình, nhìn kỹ thì thấy đấy hóa ra là một bộ xương khô, dáng vẻ thì lại cực kỳ lịch thiệp, chỉ có điều cứ trắng nhợt ra, thật là đáng sợ. Sau đó… sau đó dưới đất bỗng trào lên một dòng nước đen ngòm, một bầy chuột cứ lao về phía tôi, trên mặt nước còn bập bềnh rất nhiều xác chuột… tôi… quay người nhìn, bộ xương kia bị nước cuốn đi không thấy đâu nữa… Tôi sợ hãi đi tìm tứ phía… tìm tới tìm lui… Sau đó, tôi đi vào một con ngõ tối tăm, hai bên đều là cửa đóng chặt… Tôi tìm rồi lại tìm… Đang lúc hoang mang, bộ xương khô kia đã giữ lấy tôi, nói với tôi: ‘Hầy, đừng sợ… ta ở đây’… Chính là như thế. Giấc mộng này tôi cứ mơ đi mơ lại, chắc sắp bị nó ám chết rồi.”
Chàng dở khóc dở cười: “Thật sự là cô nghe nó nói có đúng chữ ‘Hầy’ mà không phải là một cái tên người sao?”.
Nàng lại cố gắng nghĩ nghĩ, đáp: “Tôi chỉ nghe được chữ ‘Hầy’ thôi”.
“Ít ra, bộ xương khô đó cũng không phải người xấu nhỉ? Nếu không cô hà cớ gì phải tìm nó? Chẳng thà để nước cuốn phăng nó đi.”
Nàng mặt mày đau khổ đáp: “Đây chính là chỗ tôi nghĩ mãi không hiểu”.
… Đúng là thế sao? Ban ngày nàng mất trí nhớ. Đêm xuống, lại bị ác mộng đeo bám.
Trong lòng chàng chua xót, một bầu tâm sự không biết phải nói từ đâu. Nhớ ngày xưa hai người trò chuyện có bó buộc gì đâu. Còn như bây giờ người thì ở đây nhưng tâm tình đã khác, gần trong gang tấc mà thật khó nhận nhau. Bối rối lúc gặp gỡ cũng chỉ thế là cùng.
Chàng khẽ thở dài một tiếng, nói: “Đấy chỉ là một vài cơn ác mộng vô căn cứ, không phải thật. cô không cần sợ”.
“Tôi không sợ, chỉ là không biết rốt cuộc chúng có ý nghĩa gì.”
“Thế thì quên chúng đi”, chàng cười, “Thứ gì không nghĩ ra được thì không cần hao tâm tổn trí nữa”.
“Nhưng mà, sao huynh đoán đúng thế? Lúc nãy thế nào mà huynh đoán được chuyện bình minh với lại cỗ xe ngựa?”.
“Trước giờ ta vốn thông minh.”
Nàng cười bẽn lẽn: “Đầu của tôi từng bị thương, sự việc trong quá khứ chẳng nhớ được gì hết”.
“Bị thương ở đây sao?”, chàng chợt đưa tay vươn tới trán nàng, nhè nhẹ xoa vết sẹo.
Lúc ngón tay chàng lướt qua, khiến cho làn da khẽ run lên, mặt nàng đỏ hồng.
“Còn đau không?”, chàng dịu dàng hỏi.
“Không đau.”
“Cô có nhớ được cô bị thương thế nào không?”
“Không nhớ ra.”
“Đừng lo lắng, vết thương này lành đã nhiều năm, không sao nữa rồi.”
Nàng bật cười, nói: “Trông bộ dạng nghiêm túc của huynh cứ như một vị đại phu”.
Chàng cười nhẹ không đáp.
“Thật ra nhớ không được cũng chẳng sao, chỉ cần nhớ ăn cơm mỗi ngày là ổn”, nàng lại thêm một câu, nói xong cười hì hì móc trong bọc ra hai cái bánh rán với hai ống trúc, rồi mở ống trúc ra, hỏi chàng: “Huynh có đói không? Đây là cá kho tôi làm, kia là cá hun khói. Có muốn nếm chút không?”, nói rồi nàng cắn một miếng bánh, kèm một miếng cá kho, ăn ngon lành.
Có mùi hạt tiêu với rượu gạo tỏa ra từ trong ống trúc, chàng giờ mới nghĩ ra mùi lúc nãy trên người nàng chính là mùi này.
Chàng cho một miếng vào miệng nếm, vị đắng chát ùa vào trong lòng.
Đây là cuộc sống của nàng sao?
“Ăn không nó thì mặn lắm, phải ăn cùng với bánh rán mới ngon”, nàng xé cái bánh trong tay làm đôi, đưa qua cho chàng.
Chàng học theo nàng, kẹp cá vào trong bánh đưa lên miệng cắn, từ từ nhấm nháp.
“Mùi vị thế nào?”
“Rất ngon”, giọng của chàng có chút run rẩy, nhai mấy miếng thì chợt cúi đầu, nước mắt rơi xuống.
“Này… không phải chứ? Đây chẳng qua là cá kho thôi…”, nàng tới ngồi cạnh chàng, muốn an ủi thêm vài câu nhưng nhất thời cảm thấy miệng lưỡi đờ ra, chẳng biết nói sao, chỉ đành ấp a ấp úng: “Huynh chớ có buồn, bệnh của huynh sẽ khỏi thôi. Trong Vân Mộng cốc này có rất nhiều đại phu giỏi, nếu vẫn không được thì hãy còn thần y, cái gì… bệnh gì đều có thể chữa khỏi”.
Câu này rõ ràng chẳng có sức thuyết phục mấy, nàng nghe rồi chính bản thân mình cũng chẳng tin.
Chàng lau khô nước mắt, không nói gì, lặng lẽ ăn bánh.
“Uống ngụm nước”, nàng đưa hồ lô nước cho chàng, “Lúc nãy tôi không ở đây. Nếu không phải tất của con tôi bị rơi, tôi đã chẳng quay lại”.
Chàng ngẩng đầu, ánh mắt sâu thẳm vô hạn: “Là cái tất đó đã cứu ta sao?”.
“Gần như thế”, nàng cười nhạt, cởi cái tất ở chân đứa bé, nhét vào túi chàng, “Tặng huynh làm kỷ niệm”.
“Con cô mấy tuổi rồi?”
“Tháng này vừa tròn ba tuổi rưỡi.”
“Nàng nói sao?”, chàng thất thanh, thân hình bật lên nửa tấc, “Cha… cha của đứa trẻ…”
“Chết lâu rồi”, nàng nhìn chàng khó hiểu.
“Nó… nó…”, mồ hôi chàng túa ra, ngón tay run run, “Nó…”.
“Nó bị bệnh. Nếu không tôi sao lại phải trèo đèo lội suốt tới tận đây xin thuốc?”, nàng thản nhiên cười: “Nó chỉ là một đứa bé bệnh tật, lại chẳng cần ai, đến một đứa bé huynh cũng sợ à?”, nói rồi, dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán đứa trẻ: “Đứa bé đáng thương, hôm nay để đại phu châm cả một canh giờ, làm nó đau không chịu được”.
Chàng vén ống tay áo đứa bé, thấy yếu huyệt trên vai chi chít vết châm. Đại khái là số lần châm cứu quá nhiều, có mấy chỗ đã cứng cả lại, những nơi còn lại thì đều tím tái. Chàng thở dài một tiếng, ôm chặt đứa bé vào lòng.
Hồi lâu chàng mới ổn định được thần trí, thong thả nói: “Nàng không thể rời khỏi đây, bệnh của đứa trẻ này muốn trị được thì rất rắc rối”.
“Các đại phu đều nói nó không sống được quá năm tuổi”, mi mày nàng nhíu chặt, chợt lớn tiếng, “Nhưng tôi chẳng tin. Con tôi rõ ràng còn đang sống rất tốt, bị bệnh tuy nặng nhưng lần nào cũng qua được. Nó là đứa có vận may… nhất định có thể sống rất lâu! Nếu như một trăm đứa trẻ như nó có chín mươi chín đứa không sống quá năm tuổi, khẳng định nó chính là đứa duy nhất có thể”, nàng tha thiết nhìn chàng, hỏi: “Huynh có tin không?”.
Chàng nhìn thấy sau nét cười của nàng chất chứa nỗi tuyệt vọng, trong lòng chua xót, gật đầu thật mạnh, nói: “Ta tin”.
Nàng mừng rỡ cười vui như một đứa trẻ.
Chàng cúi đầu, nhìn đứa bé trong lòng: trông nó gầy ốm xanh xao, tứ chi yếu ớt vô lực nhưng lại có một cái đầu rất to, tướng mạo rất giống Tử Duyệt.
Nàng cũng thò đầu qua, ngắm nhìn khuôn mặt đứa bé không biết chán, nhất thời, hai người đồng thời cúi xuống, “binh” một cái, trán va vào nhau.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người cùng cười xấu hổ.
“Huynh có thấy không? Trông nó rất thông minh nhé.”
“Nó nói được không?”
“Không”, nàng lắc đầu, hơi lo lắng nhìn chàng, “Chắc là… chắc là sắp rồi”.
“Đừng lo, có những đứa trẻ biết nói rất muộn”, chàng vội vàng nói.
“Nó… chân…”
“Ừm.”
Chàng cười khổ, lời nguyền đáng sợ kia cuối cùng đã ứng nghiệm rồi.
Nghĩ một chút, chàng chợt quay lại nhìn nàng không chớp mắt, nói: “Có một việc quan trọng ta muốn nói với nàng”.
“Việc gì?”
“Trên bụng nàng, chỗ dưới xương sườn thứ sáu có một vết sẹo dài hai tấc, tổng cộng khâu sáu mũi, đúng không?”
Nàng kinh ngạc: “Làm sao huynh biết?”.
“Bởi vì đấy là do ta khâu.”
Nàng căng thẳng nhìn chàng: “Huynh… huynh biết ta là ai?”.
Chàng nói: “Biết. Nàng là thê tử của ta, nó là con trai ta, nàng họ Sở, tên là Sở Hà Y”.
Nàng sững người một lúc, đột nhiên cười nói: “Tôi ăn xong rồi, đang định đưa con đi khỏi cốc. Tôi sẽ đi qua phòng khám của Điền đại phu, nếu như huynh muốn coi bệnh, tôi có thể tiện đường đưa huynh đi. Nếu huynh không muốn khám bệnh, tôi có thể đưa huynh về. Huynh ở đâu?”, nàng vừa nói, vừa bắt đầu thu dọn đồ.
Chàng giữ lấy nàng: “Nàng không tin lời ta, đúng không?”.
Nàng trợn mắt: “Tôi đang rất bực đấy, huynh chớ có kiếm chuyện nhé”.
Chàng cố sức xoay vai nàng, để mặt nàng đối diện với mình: “Ta biết bộ dạng ta hiện giờ trông rất thảm hại, nhưng mà ta nhận ra nàng, luôn nhận ra nàng!”.
“Nhưng ban nãy huynh vừa nói, huynh nhận nhầm người.”
“Vì ta nghĩ rằng… nàng đã lấy người khác rồi…”
Nàng há hốc mồm, bộ dạng đờ ra, một lúc sau, tựa như nghĩ tới điều gì đó, kinh ngạc thốt: “Huynh… ban nãy huynh… thực ra là tới tìm tôi?”.
“Ta đã trông thấy nàng từ xa, cho nên một mực theo tới đây.”
“Huynh… là từ chỗ chiếc xe lăn một mạch… một mạch đi lên đây?”
“Còn may nàng không nhìn thấy bộ dạng đi đứng của ta… nếu không”, chàng ôn hòa nói, “Nàng xem, tuy ta đi lại có chút phiền phức, nhưng vẫn tới được bên nàng”.
Nàng nhìn khuôn mặt chàng, rồi lại nhìn khuôn mặt đứa trẻ trong lòng.
“Cho dù nàng không tin tướng mạo của nó, hẳn cũng biết trên người đứa bé có tất cả bệnh tật của ta”, chàng nhìn bản thân, tự cười nhạo mình, “Nàng đã lấy một kẻ bị ông trời nguyền rủa”.
“Nói như thế, thật sự tôi đã từng tới ngọn núi đó?”
“Ta có thể cùng đi với nàng một lần nữa.”
“Tại sao… tại sao tôi có thể nhớ được nó?”
“Bởi vì ở đấy nàng vui vẻ”, chàng cười.
“Chúng ta… khi ấy ở cùng nhau?”
“Đương nhiên.”
“Cùng nhau làm gì?”
“Chẳng làm gì cả, ngồi… ngắm bình minh.”
“Đơn giản thế thôi sao?”
“Đơn giản thế thôi.”
Qua một lúc, chàng chợt nói: “Hà Y, ngồi cạnh ta”.
“Tôi đã ngồi cạnh huynh rồi còn gì!”
“Gần chút nữa”, giọng chàng mềm mỏng trầm thấp, cực kỳ dễ nghe, khiến nàng say mê, “Ta có cách khiến nàng nhớ lại chuyện trước đây”.
Nàng như bị ma xui quỷ khiến, ngồi xuống đối diện chàng, cảm thấy trán mình sắp chạm vào trán chàng tới nơi.
Nàng định hỏi một câu “có cách gì…” còn chưa kịp nói ra, chàng đã đột nhiên hôn nàng, nàng véo cánh tay chàng, muốn tránh đi, sau gáy đã bị tay chàng giữ lấy.
Tất cả đều khiến nàng mơ hồ, tim nàng thình thịch dội mạnh, chẳng biết rốt cuộc mình đã gặp phải hạng người nào, chỉ cảm thấy linh hồn mình như bị chàng không biết bằng cách nào chiếm giữ. Nàng vừa thẹn vừa bực, rõ ràng có thể dễ dàng một chưởng hất nam nhân này ra nhưng không hiểu vì sao bản thân lại không thể, ngược lại còn ngây ngẩn để chàng bố trí. Nàng nhe nanh múa vuốt, cứ như một con báo, mười đầu ngón tay nhọn, vừa hôn chàng, vừa cào vào gáy, vào cổ chàng, cào cho người chàng trầy xước chảy máu mấy đường. Chàng vẫn chỉ dịu dàng ôm lấy vai nàng, tựa trán vào trán, khá lâu sau mới rời môi nàng, vuốt ve mái tóc dài của nàng, thấp giọng hỏi: “Nhớ lại chưa?”.
“Chưa.”
“Hà Y, nàng có biết nàng hung dữ thế nào không?”
“Biết, ta không cẩn thận cào chàng chảy máu, lần sau không thế nữa.”
“Đây chính là một nguyên nhân nàng nhất định phải gả cho ta: Nam nhân khác đều có thể chạy mất tăm, ta lại không thể.”
“Chàng thật sự… nhận ra ta?”
“Nàng vẫn không tin?”
Nàng chớp chớp mắt, nói: “Không tin… chỉ sợ phải thử lại một lần… cách này của chàng chúng ta phải thử nhiều nhiều mới được…”.
Thế rồi lại hôn nhau thật sâu.
Chàng hỏi: “Bây giờ tin chưa?”.
Nàng ấp a ấp ứng: “Sắp rồi, sắp rồi. Có thể nhắc lại chút không? Ví như, tên chàng là gì?”.
Chàng cười vui vẻ, nàng chẳng thay đổi gì cả. Còn thế giới của chàng trong chốc lát đã trở nên tràn đầy ánh dương và hy vọng.
“Ta tên là Mộ Dung Vô Phong.”