Lúc ấy nàng đang ngồi nói chuyện cùng Mộ Dung Vô Phong ở tiểu đình giữa hồ, bỗng nhiên có một thân hình bé nhỏ chạy lại phía họ. Khi đến gần, bước chân của cô bé bỗng ngập ngừng, nhoáng một cái, đã xoay người núp đằng sau một cái cột đình, len lén nhìn nàng.
Cô bé để hai bím tóc dài, đôi mắt tròn linh động, khuôn mặt toát vẻ tinh nghịch bướng bỉnh.
“Tử Duyệt”, Mộ Dung Vô Phong gọi.
Cô bé ngượng nghịu đi tới, chớp mắt đã lại trốn ra sau lưng Mộ Dung Vô Phong, nắm chặt lấy tay áo phụ thân sống chết cũng không buông.
Cô bé có một khuôn mặt thanh tú xinh đẹp tuyệt luân, làn da phớt hồng, đôi mắt to tròn lại chứa vẻ vừa ngây thơ vừa to gan, mái tóc dài bóng có thể soi mặt người.
“Sao thế? Không nhận ra mẫu thân à?”, Mộ Dung Vô Phong kéo cô bé lại trước mặt, “Con cứ hỏi sao mẫu thân mãi không về, giờ cuối cùng mẫu thân cũng về rồi kìa”.
Lúc nói câu này, chàng cố giữ giọng điệu bình đạm, cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì lớn, Hà Y cúi xuống, xoa xoa đầu con gái, hỏi: “Tử Duyệt, con không nhớ mẫu thân à?”.
Tử Duyệt trợn tròn mắt, ngây ngô nhìn nàng, lắc lắc đầu. Một lúc sau bỗng chỉ vào vòng cổ hồng đậu trên ngực nàng, nũng nịu nói: “Đây là phụ thân làm đấy. Con cũng có một chuỗi!”, nói xong bèn kéo chuỗi hồng đậu đeo trên cổ ra: “Mẫu thân xem này!”.
Hà Y ngạc nhiên nhìn hai chuỗi hồng đậu đỏ tươi, cười nói: “Tử Duyệt đeo nó trông thật là xinh”, nói rồi ôm cô bé vào lòng. Đầu tiên thân thể bé nhỏ kia còn xấu hổ cựa quậy một chút, kế đó thì để mặc cho nàng ôm thật chặt. Cô bé vén hai bím tóc nhỏ ra, đắc ý khoe: “Mẫu thân, người xem này!”.
Hai người đều chúi đầu sang, thấy trên cái tai hồng hồng của cô bé có một cái lỗ nhỏ, ở đó có một cái khuyên tai ngọc trai.
“Ai xuyên lỗ tai cho con?”, Mộ Dung Vô Phong đanh mặt lại.
“Là con nhờ nhị biểu tỷ…”, Tử Duyệt rụt rè nói.
“Thật là đẹp, mẫu thân cũng có một đôi đấy”, Hà Y cười nói.
“Mẫu thân, người ngửi thử xem này!”, nghe Hà Y khen, cô bé càng cao hứng, cúi thấp đầu xuống, cầm một bím tóc của mình đong đưa trước mũi Hà Y.
“Oa, thơm quá. Đây là nước hoa quế của nhị biểu tỷ đúng không?”, nàng dịu dàng nói, nàng cũng từng là một cô bé, bé gái thích cái gì lẽ nào nàng lại không biết?
Tử Duyệt vươn tay, thân thiết ôm lấy cổ nàng, đôi vai nhúc nhích trong lòng nàng, cúi thấp đầu cười khúc kha khúc khích.
Trẻ nhỏ chưa hiểu chuyện, cứ đem dầu hoa quế ra bôi đi bôi lại, ánh nắng chiếu vào trông sáng bóng.
“A còn cái này nữa!”, mười ngón tay nhỏ xòe ra, móng tay be bé sơn Phượng Tiên Hoa đỏ hồng.
Lần này, hai vợ chồng đồng thời thốt: “Đẹp đấy”.
Tử Duyệt quanh quẩn chơi cạnh hai người một lúc, mệt rồi, Phượng tẩu liền dắt cô bé về.
“Tinh Nhi lại ngủ rồi sao?”, Mộ Dung Vô Phong hỏi.
“Tần tẩu đưa nó đi chơi rồi”, nàng cười, “Nếu không thiếp có thể nhàn hạ thế này sao?”.
Chàng cảm thấy nụ cười của nàng có chút kỳ quái, ánh mắt có chút ngấm ngầm gợn sóng.
“Mấy ngày này nàng nên nghỉ ngơi cho tốt”, chàng nói.
“Nói cho thiếp, cái rương ấy để ở đâu?”, nàng bỗng hỏi.
“Rương nào?”
“Cái rương chàng khóa đi khóa lại ấy.”
Chàng hơi sững người, hỏi: “Sao nàng biết chuyện này?”.
“Sáng nay thiếp tới nhà bếp định làm cho Tinh Nhi một bát trứng gà hấp, có chuyện trò với Lưu tẩu. Là Lưu tẩu kể cho thiếp”, nàng nhìn vào mắt chàng, nói: “Đồ đạc trước đây của thiếp đều bỏ cả trong rương ấy, đúng không?”.
Chàng tránh ánh mắt nàng, lạnh nhạt nói: “Ta đã phái người chuẩn bị tất cả đồ đạc cần thiết rồi… nàng không cần tìm đồ cũ làm gì.”
“Thiếp muốn xem chiếc rương ấy”, nàng không bị lay động, kiên định nói.
“Ta không thể mở nó ra nữa.”
Chàng nhắm mắt lại, cố ý không nhìn đôi mắt long lanh của nàng.
“Lẽ nào bên trong có thứ gì thiếp không thể xem”, ánh mắt lạnh đi, nàng hỏi.
“Không có.”
“Thế thì chàng nói cho thiếp, chiếc rương để đâu?”
Trầm mặc hồi lâu, chàng đáp:
“Không.”
Nàng hít một hơi lạnh, rút trong lòng ra một cái gói bằng giấy dầu: “Ba mảnh giấy này thiếp luôn đem theo. Hôm qua chàng nói, đấy là thiếp xé từ một cuốn sách. Cuốn sách ấy cũng ở trong rương, phải không?”.
Chàng than: “Nàng muốn biết cái gì?”.
“Thiếp muốn biết trước đây mình làm những gì.”
“Ta đã nói hết cho nàng rồi…:
“Không, chưa đủ!”
Nói xong câu này, nàng xoay người bỏ đi.
Hà Y, ký ức của nàng không thuộc về ta. Chàng nhìn theo bóng lưng nàng, cười khổ.
Cái rương đó ắt sẽ không để ở nơi cách phòng ngủ của chàng quá xa. Nàng chạy vào nhà, kiểm tra kỹ càng thư phòng với phòng ngủ một lượt, không thu được gì liền tiến vào tàng thư thất rộng rãi thâm u.
Vừa bước vào nàng lập tức ngây ra.
Trên những kệ sách bằng gỗ nặng nề to lớn từ dưới lên từ trên xuống cơ man toàn sách là sách nhưng không phải là đặt chỉnh tề từng lớp từng lớp. Nàng đi qua cửa, ở bên trong mơ mơ hồ hồ dạo qua dạo lại mấy vòng, rồi lại trở về đúng cửa ra.
Nàng đột nhiên hiểu, mấy cái giá sách này vốn là mê cung. Nàng lại vào một lượt nữa, phát hiện bất kể đi như thế nào thì hoặc là đi vào ngõ cụt, hoặc lại vào chỗ nào ra nguyên chỗ đó.
Bên trong này chỉ có sách, nhiều không đếm xuể.
Tàng thư thất của chàng là một mê cung.
Có điều nó đương nhiên không ngăn nổi nàng.
Sau hàng kệ sách cuối còn cách tường một quãng rất rộng, nàng nhảy lên kệ, len người qua khe hẹp, dễ dàng tuột xuống sau lưng kệ.
Cuối cùng nàng cũng thấy chiếc rương sắt ấy.
Nạy bật khóa chẳng hề tốn của nàng bao nhiên sức lực, chỉ là nàng bị sức cánh tay của bản thân làm cho giật mình. Lúc mở cái rương, nàng hơi kích động nên động tác quá mạnh, một lớp bụi mỏng trên nắp bắn tung lên khiến nàng hắt hơi liền mấy cái. So với căn phòng sách không có lấy một hạt bụi, hiển nhiên cái rương này đã rất lâu chưa từng được mở ra. Trừ phi trèo qua giá sách cao nhất, nếu không bộc nhân thường tới lau dọn cũng rất khó phát hiện mà lau chùi, Mộ Dung Vô Phong càng không thể.
Nàng thắp nến. Cái rương rất lớn, bên trong chứa đầy. Trên cũng là mười mấy cuộn tranh. Nàng mở xem từng cuộn, bút pháp rất tinh tế, người trong hoạ bức nào cũng là nàng. Một cái lồng đèn bát giác, mỗi một mặt đều có vẽ một cô gái áo tím múa kiếm. Nàng cầm lên tay xem thật kỹ, sau đó đặt vào lòng bàn tay đẩy nhẹ, lồng đèn liền xoay, kiếm của cô gái áo tím cũng chuyển động.
Ngọc thiền tản mát khắp nơi.
Dưới lớp y phục là từng sấp từng sấp giấy luyện chữ đóng thành quyển nhỏ. Mở ra xem, đây là chữ chàng dạy nàng viết, hàng trên cùng là một dòng chữ ngay ngắn trôi chảy, là do chàng viết. Kế đến là những dòng nguệch nguệch ngoạc ngoạc giun giun dế dế, chắc là chữ của bản thân mình. Xem từng cuốn tùng cuốn một, dần dần chữ của nàng càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng chỉnh tề, cuối cùng cũng tự thành một thể rồi. Giờ nàng mới biết chữ trên mấy mảnh giấy rách kia vốn là bút tích của mình… Cuốn sách đó là nàng chấp bút cho Mộ Dung Vô Phong.
Chỉ có thể nhận biết bản thân theo cách này sao? Nàng lấy từng vật từng vật trong rương ra xem xét kỹ, lần sờ, rồi ngửi… Đã cách mấy năm, mùi ngày xưa đã mất cả, còn lại chỉ là mùi gỗ mà thôi. Nàng một mình xem rất lâu, mãi mới tìm được cuốn y thư vấy máu đặt dưới một đống ngọc thiền.
Giờ đây máu đã biến thành màu đen cả, mùi tanh của máu đã chẳng còn. Mấy trang đầu bị máu thấm đã co nhăn lại. Nàng đọc kỹ mấy dòng, rất nhanh đã tìm được ba trang bị khuyết nọ.
Chẳng cần đối chiếu, trong mấy năm tịch mịch nhất đời nàng kia, nàng đã nhớ kỹ từng góc cạnh của ba mảnh giấy như lòng bàn tay, vẫn thường tưởng tượng nửa còn lại sẽ có hình thù thế nào.
Nàng nhận ra bản thân hoàn toàn không hiểu được cuốn sách này viết gì, nàng chẳng biết chút gì về y học.
Đang định đem đồ đặt hết về chỗ cũ, nàng chợt phát hiện dưới cuốn sách còn có một chiếc hộp đen. Trong chiếc hộp đen còn một cuốn sách khác. Cuốn sách này rất mỏng, trang đầu có ghi Thanh Đình Kiếm phổ.
Lúc trước Mộ Dung Vô Phong chưa từng nhắc tới cuốn kiếm phổ này với nàng nhưng có nói cho nàng, nàng là đệ tử của Trần Thanh Đình. Cho nên, nàng có một cuốn kiếm phổ của sư phụ cũng chẳng phải việc gì kỳ quái.
Mấy trang đầu của kiếm phổ có viết một vài tâm pháp hít thở vận khí, còn lại quá nửa là kiếm đồ và bộ pháp. Nàng vừa nhìn đã hiểu, hoàn toàn nhận ra công phu cực kỳ cao thâm bản thân đang sử dụng có tới tám, chín phần mười là học từ đây ra. Nàng đang xem kỹ một lượt, một trang giấy bỗng rơi ra.
Nàng nhặt lên xem, đó hóa ra là một bức chân dung phác họa. Một cô bé bé nhỏ đang cầm một chiếc ô chầm chậm đi trong mua. Tuy chỉ có phác vài nét nhưng phong vị đã thể hiện đủ rõ ràng.
Khuôn mặt nàng đột nhiên đỏ lên, bàn tay túa mồ hôi, tim đập thình thịch.
Góc bên phải tơ giấy có hàng chữ:
Hà Y tiểu chiếu[1]. Lạc khoản đề: “Dật Chương”.
[1] Tiểu chiếu là bức hình nhỏ
Sáu chữ be bé này nét bút cứng cáp, còn mang một khí thế hào phóng tự nhiên, chắc chắn không phải bút tích của Mộ Dung Vô Phong.
Nàng đột nhiên đứng phắt dậy, nhét tất cả đồ trở lại rồi đóng chặt nắp rương, sau đó chạy như bay ra ngoài.
Khi tịch dương dần khuất bóng sau ngọn núi phía xa, trên hồ bỗng đổ cơn mưa nhỏ.
Sương mù ban tối ngưng tụ, từ chốn núi non ùa ra, trong đình khói trà khẽ động, ngấm vào lòng người.
Tiếng mưa rơi trên lá sen, tích tích tích tích, thánh thót như tiếng châu rơi.
Gió đưa vi vút qua lại trong không gian mênh mông trên mặt hồ, cứ như những ngón tay linh diệu, lay động những sợ mưa như đan dệt.
Lòng chàng đang hòa theo nhịp điệu lên xuống của con sống nhẹ xa xăm nơi sông hồ giao nhau.
Ngồi một mình đã lâu, gió thổi có chút lạnh, chàng không nén được khẽ ho mấy tiếng.
Một đôi tay ấm áp từ sau lưng vòng đến. Nàng áp tai vào một bên má chàng, thủ thỉ nói: “Trời mưa rồi, về phòng thôi”.
Chàng không động đậy, từ từ kiềm chế cơn ho của mình nhưng kiềm chế không nổi nét thống khổ chứa trong giọng nói: “Hà Y, nàng đang cười ta sao?”.
“Đâu có. Sao lại phải cười chàng?”
“Bởi vì ta là kẻ điên.”
Nàng khẽ cười, không nói gì, nhưng trong lòng lại đang run lên.
“Đương nhiên chàng không điên. Thiếp mới điên”, qua một lúc, nàng nói.
Tay chàng lạnh giá, lại mang thêm một chút ướt át rét buốt. Nàng ra sức nắm tay chàng, đặt vào trong lòng mình ủ ấm.
“Vừa rồi nàng… giận sao?”, chàng chợt hỏi.
“Không phải.”
“Nàng tìm thấy chiếc rương chưa?”
“Chưa.”
Chàng lại ho dữ dội.
“Hôm nay thiếp đã gặp Trần đại phu”, nàng nhẹ giọng nói, “Ông ấy bảo, trước đây chàng từng điều trị cho mấy bệnh nhân mắc chứng mất trí nhớ. Tình trạng giống như thiếp chàng nắm chắc tới bảy tám phần, chỉ cần châm trên đầu mấy mũi là được”.
“Ta… khụ khụ… không nắm chắc.”
“Chàng không muốn để thiếp biết chuyện quá khứ, đúng không?”, nàng cười buồn.
“Đúng”, cuối cùng chàng đáp.
“Tại sao?”
“Để nàng sống hạnh phúc hơn.”
“Nếu là vì tốt cho thiếp, chí ít cũng phải cho thiếp biết, không phải sao?”, nàng quỳ xuống ngẩng đầu nhìn chàng.
“Hà Y, chúng ta đều từng điên cuồng, giờ bình tĩnh lại, có được không?”, trong mắt chàng toàn những bi thương.
“Không, thiếp phải biết…”, nước mắt nàng nhòe đi trong khóe mắt, “Vì sao chàng lại yêu thiếp đến thế!”.
Chàng lắc đầu.
“Không phải chàng cũng rất muốn biết chuyện hồi nhỏ của thiếp sao? Không phải chàng luôn muốn biết thiếp là ai, sinh ra ở đâu, bao nhiêu tuổi sao? Chỉ cần chàng châm cho thiếp mấy mũi, tất cả đều sẽ rõ ràng.”
“Không, ta không cần biết những thứ ấy. Chúng đối với ta không quan trọng… không quan trọng bằng việc giờ khắc này nàng đang đứng trước mặt ta”, chàng tha thiết nói.
“Vô Phong!”
Chàng trầm ngâm nhìn nàng.
“Nhận lời thiếp!”
Chàng do dự rất lâu cuối cùng cũng gật đầu.
… Xét cho cùng đấy là ký ức của nàng, không thể không trả cho nàng, chẳng phải sao!
“Tối nay?”
“Ngày mai.”
Tối đó chàng không ngủ. Lúc đầu, chàng không ngừng trở mình, về sau, sợ làm phiền nàng chỉ đành nằm yên không cử động. Nàng biết chàng luôn mở mắt nhìn bóng đêm. Sớm ra tỉnh dậy, nàng giúp chàng thay áo, thấy mặt chàng xanh xao, mắt có quầng thâm rõ ràng đã thức trắng đêm.
Chàng rất mau khôi phục lại tâm tình bình thường. Ăn xong bữa sáng, chàng để nàng ngồi bên cạnh mình, lấy ra vải bông tẩm thuốc nhẹ nhàng lau ba cây ngân châm.
“Có đau không?”, nàng chợt hỏi, không biết tại sao tay run lên.
“Không đau.”
Trong phòng tĩnh lặng thoang thoảng mùi hương nhẹ.
Nàng nhìn đồ đạc xa lạ trong phòng cùng với cái người mà thật ra cũng rất “xa lạ” đang đứng trước mặt, không khỏi có chút hưng phấn.
Sau ba châm, tất thảy trước mắt sẽ lập tức trở nên thân quen.
Tay của chàng rất vững vàng, chậm rãi làm những khâu chuẩn bị.
“Có nhanh không?”
“Rất nhanh.”
“Sau ba châm, thiếp sẽ lập tức nhớ lại sao?”
“Quá nửa là thế.”
Dáng vẻ và giọng điệu của chàng nặng nề, chằng bằng bảo giống như một phạm nhân lĩnh án tử hình không thể làm gì trước số mệnh của bản thân. Còn nàng lại rất căng thẳng.
“Vô Phong, chàng nói xem, thiếp của bây giờ với thiếp của quá khứ, chàng cảm thấy ai tốt hơn?”, suy nghĩ một lúc, nàng không nhịn được hỏi.
“Chưa từng có nàng của quá khứ”, chàng cười không thành tiếng, “Có điều nàng phải đáp ứng với ta một chuyện trước đã.”
“Việc gì?”
“Không được làm chuyện dại dột nữa.”
“Thiếp từng làm chuyện dại dột à?”
“Đợi nàng khôi phục lại ký ức là biết thôi.”
“Thiếp nhận lời chàng.”
“Vậy ta bắt đầu đây.”
“Vâng.”
Chàng nhấc tay, đang định châm xuống nàng chợt kêu lên:
“Dừng lại!”
“Sao thế?”, chàng dừng tay hỏi.
“Thiếp bỏ cuộc! Thiếp không muốn biết chuyện quá khứ nữa”, nàng lớn tiếng nói, âm thanh như muốn phá tung nóc nhà.
“Tại sao?”, chàng sững người ra.
“Thiếp tin chàng”, nàng cười ngọt ngào, cướp lấy ba mũi ngân châm trong tay chàng, đặt trở lại hộp, “Chàng nói chàng vì muốn tốt cho thiếp, thiếp tin lời chàng!”,
“Hà Y, giờ ta đang hồ đồ rồi…”
“Thế thì cứ để chúng ta tiếp tục hồ đồ đi!”
Chàng quay đầu lại, nhận ra vầng mặt trời vừa mới ló dạng, sương sớm đầu ngọn cỏ còn chưa tan, hoa hòe trải đầy mặt đất.