Cao ốc Tô thị trong phòng làm việc sang trọng nhất rộng rãi nhất, Tô Tô đang bận xem văn kiện.
Cả người Tiểu Mặc mặc trang phục công sở, trong tay cầm một xấp báo, xem ra khoảng hai mươi, ba mươi tấm, hấp tấp xông vào.
Vừa vào đã nói không ngừng.
"Tô Tô, cậu biết không? Hiện tại trang đầu của các tòa soạn báo toàn bộ đều nói về bữa tiệc đính hôn của Tổng giám đốc Giang thị, đoán chừng tin tức bát quái về Tiểu Thiên Vương trong giới diễn viên nghệ sĩ cũng không có nóng như vậy. Cậu xem đi, ở đây có. . ." Thấy Tô Tô không có phản ứng gì, Tiểu Mặc đang vui mừng, chuẩn bị trêu đùa để khơi dậy hứng thú của Tô Tô, "Thôi, cậu bận rộn, tớ đọc cho cậu nghe."
"Oa! Trang Võ hiệp,《Hai người phụ nữ và một người đàn ông ở giữa yêu hận tình thù》." Không có phản ứng? Tiếp tục!
"Ah? Tô Tô, cậu biến thành Tiểu Tam rồi! Cái này《Tiểu Tam không thành, bị vứt bỏ một cách thê thảm》thật là độc miệng!" Vẫn không có động tĩnh? Tiếp tục.
"Chậc, 《Hai nữ một nam một sân khấu》, cái này không phải là hí khúc(*) sao!" Tiểu Mặc cũng có chút do dự.
(*)Hí khúc là các loại hí kịch truyền thống của Trung Quốc và các loại kịch hát địa phương, kết hợp múa hát để diễn một cốt truyện.
"Tô Tô, còn nữa, cái này có điểm giống với tình hình trong giới thể thao, 《Tiểu trí thức câu được rùa vàng, tiệc cưới lại té ngựa》đúng không, đúng không." Từ từ, Tiểu Mặc tự mình đọc say sưa ngon lành.
. . . . . . "L.ê Q,úy Đô,n"
"Chậc chậc, mỗi trang báo, mỗi câu chuyện tình ái." Tiểu Mặc đặt tờ báo lên chiếc bàn bên cạnh, đứng lên, cẩn thận quan sát phía trước phía sau Tô Tô, "Tiểu Tam? Tiểu trí thức? Thật sự không nhìn ra, Tô Tô, cậu thực sự có tiềm lực bát quái."
Tô Tô kéo khóe môi lên, thần bí cười, "Tiểu Mặc, nói cho cậu biết một tin tức quan trọng, cậu có muốn nghe hay không." Giọng điệu cám dỗ, nụ cười thần bí, khiến lòng hiếu kỳ của Tiểu Mặc nổi lên mãnh liệt.
"Tin tức gì? Lúc này, cậu sẽ không muốn nói. . ." Chẳng lẽ là vì sao những trang báo kia biết chuyện này sao? Cái này, cô thật sự cực kỳ muốn biết, rốt cuộc là ai tiết lộ tin tức? Chuyện lớn như vậy, sớm biết khi đó cô cũng không vội vã rời đi.
Trước ánh mắt mong đợi của Tiểu Mặc, Tô Tô nhấp môi dưới, nhẹ nhàng nói ra mấy chữ, "Thật xin lỗi, tớ quên."
Tiểu Mặc cả người không đứng vững chống tay trên bàn, "Cậu, tốt! Tớ cũng không nói cho cậu biết, tớ lấy được tin tức mới nhất."
"Không nói thì thôi, kìm nén đi!" Tô Tô tự tay cầm lại tài liệu của chính mình, không hề bị ảnh hưởng một chút nào.
Tiểu Mặc cố tự trấn định trở về chỗ ngồi, một lát xem tờ báo, một lát len lén ngẩng đầu lên quan sát Tô Tô, đứng ngồi không yên, kìm nén vô cùng khó chịu, rốt cuộc không nhịn được mở miệng, "Cậu thực sự không tò mò?"
"Ừ." Tô Tô cũng không ngẩng đầu.
"Tin tức mang tính bùng nổ, cậu cũng không muốn biết?" Tiểu Mặc cố hết sức có thể khơi dậy sự hiếu kỳ của Tô Tô, như vậy cô lại càng muốn đùa giỡn.
Vậy mà Tô Tô rất bình tĩnh trả lời một câu, "Không muốn."
Kìm nén không tới 10 phút, Tiểu Mặc rốt cuộc không nhịn được, "Tô Tô! Cậu không muốn chỉnh Giang Hồng một chút sao?"
"Tại sao tớ phải chỉnh anh ta?" Tô Tô khép tài liệu trong tay lại, nhìn ánh mắt của Tiểu Mặc, chuyện tình yêu nam nữ này, vốn chính là anh tình em nguyện, hoặc là ăn khớp với nhau, hoặc là khúc chung nhân vị tán(Nhạc hết, người đi).
"Cậu không hận anh ta sao? Anh ta phản bội cậu mà!" Tiểu Mặc nghĩ thầm, ngay cả người ngoài cuộc như mình cũng hận đến nghiến răng, cô là người trong cuộc làm sao lại có thể có bộ dạng không có việc gì.
Tô Tô chợt nhíu mày, đưa ngọc thạch xanh miết ra, chỉ, "Trong tay cậu, đều là chứng cứ nổi giận của tớ."
Tiểu Mặc há hốc miệng, không biết nên nói gì cho phải.
Một lúc lâu, mới vui mừng tiến lên vỗ vỗ bả vai Tô Tô, "Tớ biết ngay mà, cậu nhất định là loại người đánh ngươi khác bằng tay mình, còn đưa ra bên ngoài gương mặt tiểu nữ sinh thiện lương." Dừng một chút, "Tớ cho cậu biết một tin tức lớn, cậu nhất định không biết, Giang Hồng và Ngải Lâm còn một mối quan hệ khác."
Tiểu Mặc bắt chước Tô Tô khơi dậy sự hấp dẫn, cũng không tin loại tin tức này cô cũng không muốn nghe, Ngải Lâm vẫn là chị họ của cô!
"Ngải Lâm là chị dâu của Giang Hồng." Tô Tô rất tự nhiên rất bình tĩnh nói ra, trên mặt không có bất kỳ vẻ khác thường nào.
Tiểu Mặc ngẩn ngơ quả thật không biết nên nói gì cho phải, chuyện này cô cũng biết? Có cần khoa trương như vậy hay không? Chuyện này đâu có được đăng báo!
"Cậu biết lúc nào? Cậu lại có thể không nói với tớ! A, chuyện như vậy cậu lại gạt tớ! Nghĩ tới tớ quan tâm cậu như thế, cậu lại có thể. . . (nơi này tỉnh lược năm phút đồng hồ) vậy thì thôi đi, nhưng lần này! Hừ! Cậu để cho tớ. . ."
Tô Tô nâng trán, cô cũng biết, Tiểu Mặc kích động, 90% là kết quả như vậy, "Tiểu Mặc, chuyện giảm cân, cậu. . ."
"Tô Tô, cái đó, cái đó, tớ...tớ đi điều tra tin tức ẩn giấu bên trong, lập tức đi ngay."
Tiểu Mặc như một làn khói biến mất khỏi phòng, Tô Tô mới chậm rãi cầm tờ báo bị động tác vội vả của cô(TM) làm rơi trên đất lên, tỉ mỉ nhìn.
Tiểu trí thức? Tiểu Tam? Con rùa vàng?
Cao ốc Tô thị trong phòng làm việc sang trọng nhất rộng rãi nhất, Tô Tô đang bận xem văn kiện.
Cả người Tiểu Mặc mặc trang phục công sở, trong tay cầm một xấp báo, xem ra khoảng hai mươi, ba mươi tấm, hấp tấp xông vào.
Vừa vào đã nói không ngừng.
"Tô Tô, cậu biết không? Hiện tại trang đầu của các tòa soạn báo toàn bộ đều nói về bữa tiệc đính hôn của Tổng giám đốc Giang thị, đoán chừng tin tức bát quái về Tiểu Thiên Vương trong giới diễn viên nghệ sĩ cũng không có nóng như vậy. Cậu xem đi, ở đây có. . ." Thấy Tô Tô không có phản ứng gì, Tiểu Mặc đang vui mừng, chuẩn bị trêu đùa để khơi dậy hứng thú của Tô Tô, "Thôi, cậu bận rộn, tớ đọc cho cậu nghe."
"Oa! Trang Võ hiệp,《Hai người phụ nữ và một người đàn ông ở giữa yêu hận tình thù》." Không có phản ứng? Tiếp tục!
"Ah? Tô Tô, cậu biến thành Tiểu Tam rồi! Cái này《Tiểu Tam không thành, bị vứt bỏ một cách thê thảm》thật là độc miệng!" Vẫn không có động tĩnh? Tiếp tục.
"Chậc, 《Hai nữ một nam một sân khấu》, cái này không phải là hí khúc() sao!" Tiểu Mặc cũng có chút do dự.
()Hí khúc là các loại hí kịch truyền thống của Trung Quốc và các loại kịch hát địa phương, kết hợp múa hát để diễn một cốt truyện.
"Tô Tô, còn nữa, cái này có điểm giống với tình hình trong giới thể thao, 《Tiểu trí thức câu được rùa vàng, tiệc cưới lại té ngựa》đúng không, đúng không." Từ từ, Tiểu Mặc tự mình đọc say sưa ngon lành.
. . . . . . "L.ê Q,úy Đô,n"
"Chậc chậc, mỗi trang báo, mỗi câu chuyện tình ái." Tiểu Mặc đặt tờ báo lên chiếc bàn bên cạnh, đứng lên, cẩn thận quan sát phía trước phía sau Tô Tô, "Tiểu Tam? Tiểu trí thức? Thật sự không nhìn ra, Tô Tô, cậu thực sự có tiềm lực bát quái."
Tô Tô kéo khóe môi lên, thần bí cười, "Tiểu Mặc, nói cho cậu biết một tin tức quan trọng, cậu có muốn nghe hay không." Giọng điệu cám dỗ, nụ cười thần bí, khiến lòng hiếu kỳ của Tiểu Mặc nổi lên mãnh liệt.
"Tin tức gì? Lúc này, cậu sẽ không muốn nói. . ." Chẳng lẽ là vì sao những trang báo kia biết chuyện này sao? Cái này, cô thật sự cực kỳ muốn biết, rốt cuộc là ai tiết lộ tin tức? Chuyện lớn như vậy, sớm biết khi đó cô cũng không vội vã rời đi.
Trước ánh mắt mong đợi của Tiểu Mặc, Tô Tô nhấp môi dưới, nhẹ nhàng nói ra mấy chữ, "Thật xin lỗi, tớ quên."
Tiểu Mặc cả người không đứng vững chống tay trên bàn, "Cậu, tốt! Tớ cũng không nói cho cậu biết, tớ lấy được tin tức mới nhất."
"Không nói thì thôi, kìm nén đi!" Tô Tô tự tay cầm lại tài liệu của chính mình, không hề bị ảnh hưởng một chút nào.
Tiểu Mặc cố tự trấn định trở về chỗ ngồi, một lát xem tờ báo, một lát len lén ngẩng đầu lên quan sát Tô Tô, đứng ngồi không yên, kìm nén vô cùng khó chịu, rốt cuộc không nhịn được mở miệng, "Cậu thực sự không tò mò?"
"Ừ." Tô Tô cũng không ngẩng đầu.
"Tin tức mang tính bùng nổ, cậu cũng không muốn biết?" Tiểu Mặc cố hết sức có thể khơi dậy sự hiếu kỳ của Tô Tô, như vậy cô lại càng muốn đùa giỡn.
Vậy mà Tô Tô rất bình tĩnh trả lời một câu, "Không muốn."
Kìm nén không tới phút, Tiểu Mặc rốt cuộc không nhịn được, "Tô Tô! Cậu không muốn chỉnh Giang Hồng một chút sao?"
"Tại sao tớ phải chỉnh anh ta?" Tô Tô khép tài liệu trong tay lại, nhìn ánh mắt của Tiểu Mặc, chuyện tình yêu nam nữ này, vốn chính là anh tình em nguyện, hoặc là ăn khớp với nhau, hoặc là khúc chung nhân vị tán(Nhạc hết, người đi).
"Cậu không hận anh ta sao? Anh ta phản bội cậu mà!" Tiểu Mặc nghĩ thầm, ngay cả người ngoài cuộc như mình cũng hận đến nghiến răng, cô là người trong cuộc làm sao lại có thể có bộ dạng không có việc gì.
Tô Tô chợt nhíu mày, đưa ngọc thạch xanh miết ra, chỉ, "Trong tay cậu, đều là chứng cứ nổi giận của tớ."
Tiểu Mặc há hốc miệng, không biết nên nói gì cho phải.
Một lúc lâu, mới vui mừng tiến lên vỗ vỗ bả vai Tô Tô, "Tớ biết ngay mà, cậu nhất định là loại người đánh ngươi khác bằng tay mình, còn đưa ra bên ngoài gương mặt tiểu nữ sinh thiện lương." Dừng một chút, "Tớ cho cậu biết một tin tức lớn, cậu nhất định không biết, Giang Hồng và Ngải Lâm còn một mối quan hệ khác."
Tiểu Mặc bắt chước Tô Tô khơi dậy sự hấp dẫn, cũng không tin loại tin tức này cô cũng không muốn nghe, Ngải Lâm vẫn là chị họ của cô!
"Ngải Lâm là chị dâu của Giang Hồng." Tô Tô rất tự nhiên rất bình tĩnh nói ra, trên mặt không có bất kỳ vẻ khác thường nào.
Tiểu Mặc ngẩn ngơ quả thật không biết nên nói gì cho phải, chuyện này cô cũng biết? Có cần khoa trương như vậy hay không? Chuyện này đâu có được đăng báo!
"Cậu biết lúc nào? Cậu lại có thể không nói với tớ! A, chuyện như vậy cậu lại gạt tớ! Nghĩ tới tớ quan tâm cậu như thế, cậu lại có thể. . . (nơi này tỉnh lược năm phút đồng hồ) vậy thì thôi đi, nhưng lần này! Hừ! Cậu để cho tớ. . ."
Tô Tô nâng trán, cô cũng biết, Tiểu Mặc kích động, % là kết quả như vậy, "Tiểu Mặc, chuyện giảm cân, cậu. . ."
"Tô Tô, cái đó, cái đó, tớ...tớ đi điều tra tin tức ẩn giấu bên trong, lập tức đi ngay."
Tiểu Mặc như một làn khói biến mất khỏi phòng, Tô Tô mới chậm rãi cầm tờ báo bị động tác vội vả của cô(TM) làm rơi trên đất lên, tỉ mỉ nhìn.
Tiểu trí thức? Tiểu Tam? Con rùa vàng?