Giang Hồng xuất hiện lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người, mấy nhân viên nữ buông công việc trong tay, ngơ ngác nhìn soái ca.
Những người phụ nữ này, thật là hoa si ghê gớm, nếu để cho các cô nhìn thấy người đàn ông kia, không phải sẽ tụ tập thét chói tai rồi té xỉu sao?
Không có phẩm chất! Tô Tô đột nhiên cảm thấy, thật ra thì trước kia mình cũng không có mắt, nếu không tại sao lại bị vẻ ngoài dịu dàng này che mờ mắt.
"Khụ! Khụ!" Tô Tô ho nhẹ hai tiếng, hấp dẫn sự chú ý của mọi người, mặt không biểu cảm mở miệng, "Còn chưa tới lúc tan việc."
Trên mặt Giang Hồng vui mừng lập tức chuyển thành nụ cười sáng lạn, Tô Tô như vậy, vẫn chưa thể nói rõ vấn đề sao?
Nhưng thực tế luôn tàn khốc hơn tưởng tượng, sự thực là thái độ này của Tô Tô chỉ là phản ứng bình thường của một chủ quản, không thể nói rõ trừ lần đó ra còn vấn đề gì.
Giang Hồng tiến lên, nâng hoa hồng trong tay đến trước mặt Tô Tô, lộ ra nụ cười nổi bật nhất của mình, lộ ra tám chiếc răng, ở trước mặt mọi người một chân quỳ xuống, "Tô Tô, anh yêu em. Chúng ta kết hôn đi!"
Đang cực kỳ mong đợi Tô Tô có thể nhận lấy hoa hồng đỏ rực tượng trưng cho tình yêu vô hạn của anh, sau sự kiện kia, một phút anh cũng không muốn đợi, nếu có thể, anh thậm chí hi vọng, ngày mai, không, hôm nay sẽ có thể ôm được mỹ nhân về.
Tô Tô cong khóe miệng lên, lúc Giang Hồng đang cẩn thận quan sát biểu tình của Tô Tô, thanh thanh thiển thiển mở miệng, "Tổng giám đốc Giang, hình như ngài đi nhầm chỗ, đây là cao ốc Tô thị."
Giang Hồng cứng lại ở đó, tiến cũng không được, lùi cũng không xong, thoáng nhìn bốn phía một cái, trên bàn các nhân viên toàn bộ đều là tạp chí và báo mới nhất, còn có thể không hiểu sao.
Dằn lòng, vì Tô Tô, mặt mũi tính là gì, cứ quỳ như vậy cũng không được, cúi đầu âm thầm suy nghĩ, lần nữa ngẩng đầu đã đổi thành một gương mặt chán chường và cô đơn.
"Tô Tô, em hãy nghe anh nói, anh thật lòng yêu em. Những tin tức kia đều sai sự thật, đều là bát quái, không thể coi như thật. Anh chỉ yêu một mình em, huống chi, chúng ta đã đính hôn rồi!"
"Hả? Còn có chuyện này?" Thấy những đôi mắt bát quái xung quanh, Tô Tô buồn cười cúi xuống, "Tại sao tôi không biết?"
Giang Hồng nghe xong lời này, lập tức làm ra bộ dạng xin thề, "Giang Hồng tôi đối với Tô Tô một lòng say mê, trời đất chứng giám, tuyệt không một chút giả dối! Nếu có chút lời giả dối, không được chết tử tế!"
Xung quanh cũng bắt đầu xì xào bàn tán, "Không ngờ Giang tổng yêu Tô chủ quản của chúng ta như vậy."
"Thật ra bát quái đều là giả, tôi thấy bộ dạng này của tổng giám đốc Giang, là một lòng say mê chủ quản của chúng ta."
"Thật hạnh phúc, nếu tôi là Tô Tô, nhất định hạnh phúc chết mất!"
"Tôi thấy Tô Tô là hạnh phúc đến nói không ra lời, xem ra, cách chuyện tốt không xa!"
. . . . . ."L,ê Q.uý Đ,ôn"
Tô Tô chỉ cảm thấy buồn cười, người đời nhìn mặt ngoài của câu chuyện sẽ luôn cho ra một kết luận hoang đường, nhưng mà, chuyện này rõ ràng còn đang tiến hành, bọn họ xem náo nhiệt gì?
"Tổng giám đốc Giang, tôi không biết hôm nay anh tới là muốn làm gì, nhưng mà khẳng định, anh đã quấy nhiễu nghiêm trọng công việc bình thường trật tự của phòng kế hoạch chúng tôi, hi vọng anh có thể lập tức rời đi."
Tích ~ không ngờ lúc này, tin nhắn của Tiểu Mặc được gửi đến, "Ngải Lâm đã lên lầu."
Tô Tô hếch mày, thật có ý tứ, hai người đều đã tìm tới cửa, chẳng lẽ cô nhớ lộn, là mình có lỗi với hai bọn họ? Ngẩng đầu lên hứng thú quan sát Giang Hồng đang lo lắng, hai người này không phải đã hẹn trước chứ, hay nên nói bọn họ đã tâm ý tương thông đến mức này?
Chống lại ánh mắt của Tô Tô, Giang Hồng có dự cảm không tốt.
Một phút sau, giọng nói nhẹ nhàng của Ngải Lâm đã vang lên trong phòng.
"Tô Tô, nói ra thật xấu hổ, chị họ còn chưa từng tới nơi làm việc của em, lần này đột nhiên tới, sẽ không để ý chứ!"
"Làm sao có thể, chị họ có thể tới, Tô Tô vui mừng còn không kịp." Phần đại lễ ngày đó, có trọng lượng như vậy, làm sao cô lại quên được?
Người không phạm tôi, tôi tự bất động, nếu người khi dễ tôi...tôi cần phải hoàn lại gấp trăm lần. Đồ chơi đã đưa tới cửa, nếu không đối đãi thật tốt, chẳng phải là lãng phí ý tốt lần này của chị họ sao?
Tất cả mọi người trong phòng làm việc đều dại ra, giống như xem phim điện ảnh, đầu tiên là truyền thông ùn ùn kéo đến tuyên truyền, Tô chủ quản thành Tiểu Tam, nam chính vừa tới nơi này tự mình giải thích, bọn họ mới vừa có ý định hàn gắn, không ngờ một nữ chính khác cũng gia nhập vào, nhưng mà, không ngờ chị họ trong truyền thuyết lại là "Tiểu Tam"!
Chuyện kinh sợ hơn vẫn còn ở phía sau.
Vẻ mặt Tô Tô ôn hòa mở miệng nói với Giang Hồng, "Giang Hồng, chị dâu anh cũng tới, không chào một tiếng sao?"
Lời nói của Tô Tô còn chưa dứt, vang lên một trận xôn xao.
Sắc mặt Ngải Lâm cứng ngắc, giống như Giang Hồng cứng ngắc trên đất, "Tô Tô, chúng ta hãy tìm một chỗ yên tĩnh, nói chuyện một chút."
Giang Hồng hất tay Ngải Lâm ra, "Đừng đụng vào tôi!" Nếu không phải vì người phụ nữ hèn hạ này, làm sao Tô Tô có thể đối xử với anh như vậy!
"Tô Tô, đời này kiếp này, anh chỉ yêu một mình em, cầu xin em đồng ý gả cho anh!" Giang Hồng thâm tình nhìn Tô Tô, cũng không nhìn Ngải Lâm.
Mọi người mới an tĩnh lại, lúc này, nhân vật chính đều tới đông đủ, Giang tổng còn có thể thản nhiên mà nói ra những lời như vậy, chuyện hẳn là có ẩn tình khác.
Giang Hồng tay run run từ giữa hoa hồng lấy ra một cái hộp nhỏ được vải nhung màu đen bao quanh, bên trong là nhẫn kim cương tỏa sáng lấp lánh, cứ như vậy dưới ánh mắt của tất cả mọi người, giơ lên trước mặt Tô Tô.
Không biết là người nào mở miệng trước, lập tức nối thành một mảnh, "Đồng ý đi! Đồng ý đi! Đồng ý đi!"
Tô Tô cong khóe môi lên, không nhìn ra, người đàn ông này còn biết làm như vậy sao!
Không đợi Tô Tô mở miệng, cửa sổ đột nhiên truyền đến tiếng gầm rú, đầu tiên là một chút tiếng vang, lập tức càng lúc càng lớn.
Tô Tô kinh ngạc nhìn sang, tiếng gầm rú của cánh quạt, là ai ?
Cho đến khi thân máy bay trực thăng che mất ánh sáng bên trong phòng, Tô Tô mới xác định, những người kia đang tới nơi này.
Vậy, vì ai mà đến, lại vì chuyện gì?
Bên trong phòng mọi người im bặt, tụ tập thành một đám.
Chỉ thấy từ trong máy bay trực thăng phát ra ánh sáng cực mạnh chiếu vào soi sáng bức tường trong đại sảnh vừa đúng tạo thành dòng chữ "Anh yêu Tô Tô", nhìn lại bên ngoài máy bay trực thăng, màu lam mê hoặc lòng người (Blue Rose) tạo ra hai chữ "Tô Tô", bên ngoài chữ là các loại hoa hồng tạo thành hình trái tim thật to.
Mọi người có chút xôn xao, là ai mạnh tay như vậy? Dùng máy bay trực thăng đi cầu hôn? So ra, Giang tổng hẹp hòi hơn nhiều.
Tiếp theo dây thép cực nhỏ chính xác xuyên qua cửa sổ hóng mát tạo thành hàng rào, thẳng tắp đính trên một bức tường khác, từng bó hoa hồng các loại theo dây thép tiến vào treo trên không trung, mỗi bó chín bông, dày đặc mà chỉnh tề đứng thành hàng.
Tất cả mọi người có chút trở tay không kịp trước sự lãng mạn đột nhiên tới này, trừ sắc mặt của Ngải Lâm vẫn có chút không tốt như cũ, tất cả phụ nữ đều lộ ra cùng một vẻ mặt, dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Tô Tô, cảnh tượng này chính là trong mộng cũng khó mà miêu tả!
Tiếp theo dây thép đột nhiên run lên cực nhanh, tất cả cánh hoa hồng cũng rối rít rớt xuống, tạo thành một trận mưa hoa hồng rung động mà lãng mạn.
Dây thép mang theo cành hoa hồng còn sót lại bỗng nhiên thu hồi, cánh hoa vẫn còn quanh quẩn trên không trung, ở giữa trùm ánh sáng làm nổi bật vẻ tươi đẹp.
Ba cọng dây théo lần lượt tiến vào, bắt chéo cách phía trước vị trí Tô Tô đang đứng khoảng nửa mét.
Một vật sáng long lanh bị treo ngược ở trong một sợi dây chuyền trượt vào, đang dừng ở trước mặt Tô Tô.
Tất cả mọi người nín thở.
Giang Hồng xuất hiện lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người, mấy nhân viên nữ buông công việc trong tay, ngơ ngác nhìn soái ca.
Những người phụ nữ này, thật là hoa si ghê gớm, nếu để cho các cô nhìn thấy người đàn ông kia, không phải sẽ tụ tập thét chói tai rồi té xỉu sao?
Không có phẩm chất! Tô Tô đột nhiên cảm thấy, thật ra thì trước kia mình cũng không có mắt, nếu không tại sao lại bị vẻ ngoài dịu dàng này che mờ mắt.
"Khụ! Khụ!" Tô Tô ho nhẹ hai tiếng, hấp dẫn sự chú ý của mọi người, mặt không biểu cảm mở miệng, "Còn chưa tới lúc tan việc."
Trên mặt Giang Hồng vui mừng lập tức chuyển thành nụ cười sáng lạn, Tô Tô như vậy, vẫn chưa thể nói rõ vấn đề sao?
Nhưng thực tế luôn tàn khốc hơn tưởng tượng, sự thực là thái độ này của Tô Tô chỉ là phản ứng bình thường của một chủ quản, không thể nói rõ trừ lần đó ra còn vấn đề gì.
Giang Hồng tiến lên, nâng hoa hồng trong tay đến trước mặt Tô Tô, lộ ra nụ cười nổi bật nhất của mình, lộ ra tám chiếc răng, ở trước mặt mọi người một chân quỳ xuống, "Tô Tô, anh yêu em. Chúng ta kết hôn đi!"
Đang cực kỳ mong đợi Tô Tô có thể nhận lấy hoa hồng đỏ rực tượng trưng cho tình yêu vô hạn của anh, sau sự kiện kia, một phút anh cũng không muốn đợi, nếu có thể, anh thậm chí hi vọng, ngày mai, không, hôm nay sẽ có thể ôm được mỹ nhân về.
Tô Tô cong khóe miệng lên, lúc Giang Hồng đang cẩn thận quan sát biểu tình của Tô Tô, thanh thanh thiển thiển mở miệng, "Tổng giám đốc Giang, hình như ngài đi nhầm chỗ, đây là cao ốc Tô thị."
Giang Hồng cứng lại ở đó, tiến cũng không được, lùi cũng không xong, thoáng nhìn bốn phía một cái, trên bàn các nhân viên toàn bộ đều là tạp chí và báo mới nhất, còn có thể không hiểu sao.
Dằn lòng, vì Tô Tô, mặt mũi tính là gì, cứ quỳ như vậy cũng không được, cúi đầu âm thầm suy nghĩ, lần nữa ngẩng đầu đã đổi thành một gương mặt chán chường và cô đơn.
"Tô Tô, em hãy nghe anh nói, anh thật lòng yêu em. Những tin tức kia đều sai sự thật, đều là bát quái, không thể coi như thật. Anh chỉ yêu một mình em, huống chi, chúng ta đã đính hôn rồi!"
"Hả? Còn có chuyện này?" Thấy những đôi mắt bát quái xung quanh, Tô Tô buồn cười cúi xuống, "Tại sao tôi không biết?"
Giang Hồng nghe xong lời này, lập tức làm ra bộ dạng xin thề, "Giang Hồng tôi đối với Tô Tô một lòng say mê, trời đất chứng giám, tuyệt không một chút giả dối! Nếu có chút lời giả dối, không được chết tử tế!"
Xung quanh cũng bắt đầu xì xào bàn tán, "Không ngờ Giang tổng yêu Tô chủ quản của chúng ta như vậy."
"Thật ra bát quái đều là giả, tôi thấy bộ dạng này của tổng giám đốc Giang, là một lòng say mê chủ quản của chúng ta."
"Thật hạnh phúc, nếu tôi là Tô Tô, nhất định hạnh phúc chết mất!"
"Tôi thấy Tô Tô là hạnh phúc đến nói không ra lời, xem ra, cách chuyện tốt không xa!"
. . . . . ."L,ê Q.uý Đ,ôn"
Tô Tô chỉ cảm thấy buồn cười, người đời nhìn mặt ngoài của câu chuyện sẽ luôn cho ra một kết luận hoang đường, nhưng mà, chuyện này rõ ràng còn đang tiến hành, bọn họ xem náo nhiệt gì?
"Tổng giám đốc Giang, tôi không biết hôm nay anh tới là muốn làm gì, nhưng mà khẳng định, anh đã quấy nhiễu nghiêm trọng công việc bình thường trật tự của phòng kế hoạch chúng tôi, hi vọng anh có thể lập tức rời đi."
Tích ~ không ngờ lúc này, tin nhắn của Tiểu Mặc được gửi đến, "Ngải Lâm đã lên lầu."
Tô Tô hếch mày, thật có ý tứ, hai người đều đã tìm tới cửa, chẳng lẽ cô nhớ lộn, là mình có lỗi với hai bọn họ? Ngẩng đầu lên hứng thú quan sát Giang Hồng đang lo lắng, hai người này không phải đã hẹn trước chứ, hay nên nói bọn họ đã tâm ý tương thông đến mức này?
Chống lại ánh mắt của Tô Tô, Giang Hồng có dự cảm không tốt.
Một phút sau, giọng nói nhẹ nhàng của Ngải Lâm đã vang lên trong phòng.
"Tô Tô, nói ra thật xấu hổ, chị họ còn chưa từng tới nơi làm việc của em, lần này đột nhiên tới, sẽ không để ý chứ!"
"Làm sao có thể, chị họ có thể tới, Tô Tô vui mừng còn không kịp." Phần đại lễ ngày đó, có trọng lượng như vậy, làm sao cô lại quên được?
Người không phạm tôi, tôi tự bất động, nếu người khi dễ tôi...tôi cần phải hoàn lại gấp trăm lần. Đồ chơi đã đưa tới cửa, nếu không đối đãi thật tốt, chẳng phải là lãng phí ý tốt lần này của chị họ sao?
Tất cả mọi người trong phòng làm việc đều dại ra, giống như xem phim điện ảnh, đầu tiên là truyền thông ùn ùn kéo đến tuyên truyền, Tô chủ quản thành Tiểu Tam, nam chính vừa tới nơi này tự mình giải thích, bọn họ mới vừa có ý định hàn gắn, không ngờ một nữ chính khác cũng gia nhập vào, nhưng mà, không ngờ chị họ trong truyền thuyết lại là "Tiểu Tam"!
Chuyện kinh sợ hơn vẫn còn ở phía sau.
Vẻ mặt Tô Tô ôn hòa mở miệng nói với Giang Hồng, "Giang Hồng, chị dâu anh cũng tới, không chào một tiếng sao?"
Lời nói của Tô Tô còn chưa dứt, vang lên một trận xôn xao.
Sắc mặt Ngải Lâm cứng ngắc, giống như Giang Hồng cứng ngắc trên đất, "Tô Tô, chúng ta hãy tìm một chỗ yên tĩnh, nói chuyện một chút."
Giang Hồng hất tay Ngải Lâm ra, "Đừng đụng vào tôi!" Nếu không phải vì người phụ nữ hèn hạ này, làm sao Tô Tô có thể đối xử với anh như vậy!
"Tô Tô, đời này kiếp này, anh chỉ yêu một mình em, cầu xin em đồng ý gả cho anh!" Giang Hồng thâm tình nhìn Tô Tô, cũng không nhìn Ngải Lâm.
Mọi người mới an tĩnh lại, lúc này, nhân vật chính đều tới đông đủ, Giang tổng còn có thể thản nhiên mà nói ra những lời như vậy, chuyện hẳn là có ẩn tình khác.
Giang Hồng tay run run từ giữa hoa hồng lấy ra một cái hộp nhỏ được vải nhung màu đen bao quanh, bên trong là nhẫn kim cương tỏa sáng lấp lánh, cứ như vậy dưới ánh mắt của tất cả mọi người, giơ lên trước mặt Tô Tô.
Không biết là người nào mở miệng trước, lập tức nối thành một mảnh, "Đồng ý đi! Đồng ý đi! Đồng ý đi!"
Tô Tô cong khóe môi lên, không nhìn ra, người đàn ông này còn biết làm như vậy sao!
Không đợi Tô Tô mở miệng, cửa sổ đột nhiên truyền đến tiếng gầm rú, đầu tiên là một chút tiếng vang, lập tức càng lúc càng lớn.
Tô Tô kinh ngạc nhìn sang, tiếng gầm rú của cánh quạt, là ai ?
Cho đến khi thân máy bay trực thăng che mất ánh sáng bên trong phòng, Tô Tô mới xác định, những người kia đang tới nơi này.
Vậy, vì ai mà đến, lại vì chuyện gì?
Bên trong phòng mọi người im bặt, tụ tập thành một đám.
Chỉ thấy từ trong máy bay trực thăng phát ra ánh sáng cực mạnh chiếu vào soi sáng bức tường trong đại sảnh vừa đúng tạo thành dòng chữ "Anh yêu Tô Tô", nhìn lại bên ngoài máy bay trực thăng, màu lam mê hoặc lòng người (Blue Rose) tạo ra hai chữ "Tô Tô", bên ngoài chữ là các loại hoa hồng tạo thành hình trái tim thật to.
Mọi người có chút xôn xao, là ai mạnh tay như vậy? Dùng máy bay trực thăng đi cầu hôn? So ra, Giang tổng hẹp hòi hơn nhiều.
Tiếp theo dây thép cực nhỏ chính xác xuyên qua cửa sổ hóng mát tạo thành hàng rào, thẳng tắp đính trên một bức tường khác, từng bó hoa hồng các loại theo dây thép tiến vào treo trên không trung, mỗi bó chín bông, dày đặc mà chỉnh tề đứng thành hàng.
Tất cả mọi người có chút trở tay không kịp trước sự lãng mạn đột nhiên tới này, trừ sắc mặt của Ngải Lâm vẫn có chút không tốt như cũ, tất cả phụ nữ đều lộ ra cùng một vẻ mặt, dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Tô Tô, cảnh tượng này chính là trong mộng cũng khó mà miêu tả!
Tiếp theo dây thép đột nhiên run lên cực nhanh, tất cả cánh hoa hồng cũng rối rít rớt xuống, tạo thành một trận mưa hoa hồng rung động mà lãng mạn.
Dây thép mang theo cành hoa hồng còn sót lại bỗng nhiên thu hồi, cánh hoa vẫn còn quanh quẩn trên không trung, ở giữa trùm ánh sáng làm nổi bật vẻ tươi đẹp.
Ba cọng dây théo lần lượt tiến vào, bắt chéo cách phía trước vị trí Tô Tô đang đứng khoảng nửa mét.
Một vật sáng long lanh bị treo ngược ở trong một sợi dây chuyền trượt vào, đang dừng ở trước mặt Tô Tô.
Tất cả mọi người nín thở.