Khi Mạt Quang đẩy cửa ra, liền thấy Quý Xuyên đang trầm tư đứng bên cửa sổ như có điều gì suy nghĩ, xung quanh anh tựa hồ tỏa ra luồng khí cô đơn.
“Ngài Quý.” Mạt Quang thấp giọng kêu một tiếng, khép cửa lại tiến về phía trước.
Lúc này Quý Xuyên mới quay đầu, nhìn về phía trợ lý của mình hỏi: “Cô ấy đâu rồi?”
“Phu nhân vẫn ở trong phòng xem ti vi, nhìn qua có chút mệt nhọc, tôi thấy vậy nên mới vào đây nói với ngài.”
Mày anh nhíu lại, đưa di động cho Mạt Quang, anh ra lệnh: “Ba phút sau, gửi tấm hình đến địa chỉ này.”
Mạt Quang cuối đầu nhìn hình trên điện thoại mà ngây ngẩn cả người.
Một lúc sau, anh mới hồi phục lại tinh thần, phức tạp nhìn Quý Xuyên, không nhịn được lo lắng mở miệng: “Nếu ngài quan tâm phu nhân vậy? Cần gì phải gửi ảnh? Từ đầu tới cuối gạt phu nhân, nói không chừng một ngày…”
“Mạt Quang!” Anh còn chưa nói xong, mặt Quý Xuyên đã biến sắc, đanh giọng quát bảo anh ngưng lại: “Ra ngoài gửi hình đi!”
Giọng nói Quý Xuyên mang theo sự lạnh lẽo và chán nản làm Mạt Quang im lặng. Khẽ thở dài, anh phục tùng chuẩn bị ra ngoài mà không chú ý đến mu bàn tay Quý Xuyên.
Chỉ thấy trên đó rậm rạp chằng chịt màu đỏ vướng mắt.
Không nhiều lời, Mạt Quang đẩy cửa đi ra khỏi phòng…
~~~~~~~~~~~~~~~
Johanne đang dụi cặp mắt mệt mỏi rã rời thì bắt gặp dì Tinh vội vội vàng vàng lục tung đồ như đang tìm thứ gì.
Mạt Quang thì ngoan ngoãn đi theo sau.
“Trễ thế này còn tìm gì vậy?” Cô mang dép, tò mò chạy tới.
“Thuốc dị ứng.” Dì Tinh cũng không quay đầu lại, chỉ khẽ lẩm bẩm: “Tôi nhớ lần trước trong nhà có mà, sao bây giờ đang lúc cần đến lại chẳng thấy đâu?”
“Ba ăn cái gì quá nhạy cảm sao?” Johanne nhíu lông mày.
Mạt Quang đứng đợi một bên lắc đầu: “Là ngài Quý bị dị ứng.”
Dừng một chút, ánh mắt dày cộm nặng nề của Mạt Quang liếc nhìn Johanne: “Từ trước đến giờ ngài Quý không thể ăn hải sản.”
Johanne sững sờ, ánh mắt Mạt Quang giống như đang trách móc cô không biết làm vợ vậy.
Cô có chút chột dạ cúi thấp đầu, ngoài miệng lại quật cường không nhận thua: “Anh đừng nhìn tôi như vậy, đâu phải tôi ép anh ta ăn đâu?!”
“Còn anh ta nữa, biết mình bị dị ứng mà cũng ăn sạch bát canh như không có chuyện gì!” Cô bất mãn lầu bầu, cũng không tự chủ được mà ngồi xổm người xuống tìm thuốc: “Dì Tinh, vẫn chưa tìm được sao? Ngăn kéo trong phòng bếp dì tìm chưa?”
“Để tôi vào phòng bếp xem đã!” Dì Tinh xoay người chạy vào phòng bếp.
Mạt Quang đứng một bên nhìn phu nhân đang bận rộn, anh không xác định được có phải cô ấy đang cố sức che dấu sự lo lắng của mình dành cho ngài Quý hay không?!
“Thật ra thì tiên sinh không muốn cho lão gia thất vọng nên mới uống sạch canh dù biết rõ mình bị dị ứng.”
Lời nói của Mạt Quang làm động tác Johanne chợt dừng lại.
Lòng cô như bị thứ gì nặng nề đập xuống.
“Tối nay vợ chồng son các con hãy ngủ lại đây đi, ba đã chuẩn bị sẵn phòng cho các con rồi.”
“Ba…”
Johanne bất ngờ chỉ có thế làm nũng gọi ba.
Khăn giấy sạch sẽ được đưa đến trước mặt cô, Quý Xuyên trầm mặt nói: “Lau miệng đi, uống canh chậm thôi.”
So sánh với cô, anh có vẻ tỉnh táo rất nhiều.
Johanne nhận lấy khăn giấy, vừa lau miệng vừa không ngừng lén nháy mắt với anh.
Quý Xuyên không thể làm gì khác ngoài mở lời: “Ba, ngày mai Johanne còn phải đi học, nơi này cách trường hơi xa.”
“Không sao. Chẳng phải có xe à? Ngày mai con đưa cô ấy đi học là được rồi.” Lý do thứ nhất bị bác bỏ.
“Ba, Quý Xuyên còn bận rộn nhiều việc, tối nay chắc anh ấy phải tăng ca nữa ạ.”
Theo bản năng, Johanne bịa ra một lý do khác, cô trông mong nhìn ba mình, lại cảm thấy ánh mắt của Quý Xuyên đang hướng về cô.
Dầy cộm nặng nề, phức tạp, khó phân biệt. . . . . .
Cô không khỏi toát ra mồ hôi lạnh.
Nói dối như vậy, có phải hơi quá đáng không? Khiến Quý Xuyên cũng chẳng chịu nổi…
“Công việc có nhiều đi chăng nữa cũng không quan trọng bằng chiều nay, coi như bây giờ dành thời gian để nghỉ ngơi và thư giãn.” Hiển nhiên Kiều Minh không coi lời nói con gái mình là quan trọng, ông chọc chọc trán cô: “Con cũng làm vợ rồi, sao lại không biết chăm sóc chồng mình chứ? Kiểu này mà ở nhà thì làm sao?”
Johanne đau vì bị ba chọc trán, gương mặt hiện rõ vẻ ủy khuất và buồn bực.
Trong cuộc hôn nhân này, Quý Xuyên là người mạnh mẽ ép buộc, lúc đầu ba rõ ràng còn phản đối, nhưng vì sao bây giờ lại che chở anh ta?
“Johanne, hôm nay cứ làm theo lời ba đi.” Quý Xuyên nhàn nhạt mở miệng.
Ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng vuốt trán cô, vẻ mặt anh tự nhiên giống như động tác này đã làm vô số lần.
Thân thể Johanne cứng đờ.
Trên trán lưu lại nhiệt độ ấm áp của anh, giống như mang theo một luồng điện kỳ dị từ từ tràn vào ngực cô.
Loại cảm giác này quá kỳ quái, kỳ quái đến mức khiến cô muốn trốn tránh.
Cô mất tự nhiên quay mặt, tránh ra ngón tay anh. Đột nhiên lấy lại tinh thần, cô trừng to mắt với Quý Xuyên: “Anh vừa nói gì cơ?”
Bờ môi mỏng lãnh ngạo nhàn nhạt cong lên, anh trấn định lặp lại: “Tối nay ở lại đi.”
Cô hận đến cắn răng.
Chẳng lẽ anh ta không biết ba có chủ ý gì à?
Anh ta không biết rằng nếu ở lại, tối nay bọn họ sẽ phải ở chung một phòng sao?
"Tốt lắm, chuyện này cứ quyết định như vậy." Kiều Minh chốt lại một câu, hoàn toàn nắm quyền định đoạt.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trong căn phòng rộng rãi…
Johanne bĩu môi một mình núp ở trên ghế sa lon hờn dỗi.
Hừ! Cô mới không thèm vào phòng này.
Để cô cùng Quý Xuyên ở chung với nhau suốt đêm, quả thật có thể ép điên cô rồi!
Ai biết anh ta có lại giống như bữa trước, đột nhiên nổi cơn lên với cô?
Nghĩ đến đó, cô không nhịn được rùng mình, càng không muốn ở trong căn phòng này.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
So sánh với sự đề phòng của cô, Quý Xuyên ngược lại luôn thủy chung lạnh nhạt
Một bóng dáng nhẹ nhàng khoan khoái từ trong phòng tắm đi ra. Quét mắt khắp căn phòng trống rỗng, anh ngơ ngẩn vì chẳng thấy cô đâu.
Môi mỏng lại cong lên, anh tự cười giễu bản thân.
Vợ anh rất bài xích, rất chán ghét anh.
Loại cảm giác này thật không tốt chút nào…
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Anh kéo cửa chuẩn bị ra khỏi phòng, điện thoại đặt đầu giường lại đột ngột vang lên.
Trong đêm khuya tĩnh lặng như vậy, quả thật tiếng chuông có vẻ cực kỳ chói tai.
Trên màn hình điện thoại di động không ngừng lóe lên số xa lạ, khiến mắt Quý Xuyên càng thêm lạnh lẽo.
“Tôi đây” Cuối cùng anh vẫn nhận, giọng nói ôn hòa.
"Quý Xuyên, là tôi!" Bên kia truyền đến giọng nam, hô hấp dồn dập mà thô trọng có vẻ rất khẩn trương.
Quý Xuyên chỉ mím môi mỏng trầm mặc, chờ đối phương tiếp tục.
“Cô ấy có khỏe không?” Chần chờ một lát, đầu bên kia hỏi ra lời.
Thân hình to lớn của Quý Xuyên cứng đờ, anh nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, coi như trả lời.
"Vậy thì tốt, tôi tin tưởng trên thế giới này, ngoại trừ tôi ra chỉ có anh mới chăm sóc tốt An An được, giao cô ấy cho anh, tôi vẫn rất yên tâm.” Giọng nói đối phương thêm mấy phần vui mừng.
Quý Xuyên lại chỉ cảm thấy ngực buồn bực thở không thông, anh nhàn nhạt lãng sang chuyện khác: “Còn việc gì nữa không?”
“Tôi muốn gặp mặt cô ấy.” Giọng đầu bên kia ảm đạm đi.
“Không thể nào! Tôi sẽ không để cho cô ấy gặp nguy hiểm!” Anh quả quyết từ chối, giọng nói mang theo nhiều phần bén nhọn.
Trong điện thoại, an tĩnh mười giây…
“Tôi cũng vậy, tôi không mong mang đến phiền phức cho cô ấy.” Bên kia lên tiếng phá vỡ không khí trầm mặc: “Anh có hình cô ấy không? Cho tôi nhìn vậy
thôi cũng được…”
Giọng nói phức tạp lộ rõ vẻ bất đắc dĩ, thỏa hiệp và xám xịt…
“Ba phút sau, tôi sẽ gửi cho anh.” Không từ chối nữa, mà anh… căn bản cũng chẳng có tư cách từ chối.
Johanne, chỉ là đối phương tạm thời giao trên tay mình mà thôi. Một ngày nào đó, món bảo bối này sẽ về đúng vị trí của nó.