“Khát quá….” Khuôn mặt nhỏ nhắn yêu kiều mang theo lớp mồ hôi mỏng, bất an cọ cọ bắp đùi anh.
Quả nhiên…
Là canh bổ hải sản của ba đã nổi lên tác dụng.
Nếu như không phải vì dị ứng quá nặng, anh không dám chắc bây giờ đã xảy ra chuyện gì nữa.
Cả người đã căng cứng, anh cố tình lơ đi sự dụ hoặc của cô cùng với bầu không khí mập mờ không ngừng bành trướng mà nâng cô dậy: “Johanne, uống nước đá nhé!”
Không thể phân thân, anh chỉ đành phải nghiêng người cầm lấy ly nước đặt ở đầu giường lúc nãy mình còn chưa uống xong đưa cho cô.
Cảm giác lành lạnh từ môi qua yết hầu thấm vào cơ thể Johanne, nhưng miệng đắng lưỡi khô cũng chẳng hóa giải được phần nào.
Đầu cô nho nhỏ vô lực tựa vào anh, hơi thở ngọt ngào mà rối loạn phả vào lồng ngực anh.
Hơi thở Quý Xuyên cũng từ từ trở nên gấp gáp.
Cô bé này, chắc hẳn là đang khảo nghiệm sức chịu đựng của anh rồi! Xem ra tối nay người chịu hành hạ không chỉ mình cô, mà còn có anh.
Buông cô ra, anh xoay người vào phòng tắm, lấy một chiếc khăn thấm nước rồi nhẹ nhàng lau mồ hôi cho cô.
Cô bị dày vò không hề nhẹ…
Động tác của anh rất dịu dàng…
Anh đang muốn đứng dậy lần nữa, nhưng vì cử chỉ của cô mà cả người lại cứng đờ.
Ngón tay mềm mại nhỏ nhắn mang theo hơi ấm từ từ sờ lên lồng ngực để trần của anh.
“Nóng quá…” Đầu ngón tay cô, mượt mà như lụa bị sức nóng làm run rẩy lơ đãng vuốt lồng ngực anh, mang theo mị hoặc khó cưỡng chế, khiến Quý Xuyên chỉ cảm thấy một luồng khí nóng đi thẳng từ đầu xuống, trực tiếp bức lý trí anh.
“Tôi… tôi… nước…” Johanne mơ hồ lẩm bẩm, khẽ nhếch đôi mắt mê ly đầy sương mù nhìn anh.
Cô khó chịu bò dậy, bờ môi mềm mại lơ đãng quét qua khóe môi lạnh lùng của anh.
Cả người anh, ngay cả môi cũng cứng đờ.
Mà cô lại như một tiểu yêu tinh vô tội, tiếp tục mơn trớn anh. Mất thăng bằng, thân hình mảnh khảnh của cô ngã nhào lên người anh.
Một mùi hương thơm ngát tràn tới đầu độc lý trí của anh, rốt cuộc anh tuyên bố đầu hàng…
Anh nâng đầu cô rồi nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mềm mại của cô. Vừa cẩn thận vừa thâm tình lại mang theo chút kích động, anh cắn nuốt toàn bộ hơi thở cô.
Nụ hôn của anh thật chuyên chú, nhập tâm và điên cuồng làm cho cô cảm thấy rất an toàn.
Hai hàng lông mi dài khẽ run rẩy, từ từ… cô thoải mái than một tiếng, hai mắt lại nhắm nghiền.
Khó lòng kìm nổi, cô mở ra cái miệng nhỏ nhắn, mặc cho anh công thành chiếm đất, triền miên hôn…
Bàn tay anh không kịp chờ đợi dò vào trong áo ngủ cô, đặt lên nơi mềm mại…
Cảm xúc mềm mại như lụa ấy làm anh trầm mê thở dài.
Động tác của anh ngày càng dịu dàng, giống như đang cầm món bảo bối trên tay.
Mà cô… cũng đúng là món quà vô giá của anh…
Anh không thể nhìn cô một mình chịu khổ, chịu ủy khuất, càng không muốn cưỡng ép cô…
Trừ việc ích kỷ muốn cô ở bên mình…
Cô thở gấp, nằm gọn vào trong ngực anh, mặc anh tướt đoạt. Bộ dáng nhu thuận như vậy rất chọc người yêu mến.
Hình ảnh như vậy, Quý Xuyên đã từng ảo tưởng vô số lần… Nghĩ đến cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi…
Bây giờ lại xuất hiện trước mắt anh một cách chân thật, làm anh có chút không tin được.
Một lúc sau, Johanne mới phục hồi tinh thần, ngực vẫn còn cảm giác nặng nề làm cô không nhịn được tức giận quát: “Không muốn làm cho ba tôi thất vọng? Anh ta cho rằng mình là ai? Có cần thiết phải dùng toàn bộ tâm tư chăm sóc người khác vậy không?”
Thậm chí ngay cả thân thể cũng không để ý! Anh ta thật sự coi mình là thần sao?
Quý Xuyên, anh chính là một tên ngốc!
Không hiểu sao chóp mũi mình có chút ê ẩm, cô buồn bực đi ra ngoài.
Mạt Quang vội vàng đuổi theo: “Phu nhân, trễ vậy rồi cô còn đi đâu? Có việc gì gấp sao?”
“Tôi đến tiệm thuốc.” Cô rầu rĩ trả lời, cuối đầu mang giày vào.
“Tiệm thuốc? À…” Dừng hai giây, Mạt Quang mới bừng tỉnh, lập tức cười tươi nói: “Được, để tôi đi cùng cô.”
~~~~~~~~~~~~~~~~
Chiếc xe chạy băng băng trong đêm tối.
Trên ghế sau, Johanne ngập ngừng nhìn Mạt Quang.
Cuối cùng cô mở miệng: “Anh ta… dị ứng nghiêm trọng lắm sao?”
Nói thế nào thì cô cũng không được tự nhiên lắm. Dù sao, rất hiếm khi cô chủ động quan tâm anh.
Thế nhưng Mạt Quang chỉ cười ranh mãnh: “Phu nhân đừng quá lo lắng. Nhiều năm như vậy, ngài Quý đã trải qua không biết bao nhiêu khổ cực. Một chút hải sản dị ứng, đối với ngài ấy chẳng là gì cả.”
Lo lắng?
“Ai lo cho anh ta chứ?” Giống như đang nghe được chuyện cười, Johanne hừ lạnh: “Tôi chỉ không muốn cho ba biết vì sợ ông để trong lòng thôi.”
Dứt lời, cô cũng chẳng dám nhìn Mạt Quang, tựa hồ như sợ bị phát hiện cảm xúc thật của mình.
Mạt Quang chỉ cuối đầu cười.
Ngài Quý thâm tình, lại gặp phải phu nhân mạnh miệng. Trận chiến tình yêu này, có lẽ cuối cùng cả hai đều sẽ rơi vào tay giặc mà thôi…
~~~~~~~~~~~~~~~
Mua xong thuốc, về đến nhà, Johanne còn đứng ở cửa mè nheo. Tầm mắt thỉnh thoảng liếc qua phòng ngủ của cô và Quý Xuyên tối nay, mi tâm nhíu chặt lại hiện rõ ra cô đang mâu thuẫn cùng giãy dụa.
“Phu nhân, mau về phòng nghỉ ngơi đi. Sáng mai cô còn phải đi học nữa. Tôi đi ngủ trước đây!” Mạt Quang tạm biệt cô.
“Này, anh khoan hãy đi.” Cô ném bịch thuốc vào tay Mạt Quang, chép miệng: “Anh đưa cho anh ta đã.”
“Tôi?” Mạt Quang hoài nghi nhìn đống thuốc trên tay mình.
“Đừng nói là tôi mua.” Cô đẩy anh: “ Nhanh mang cho anh ta đi.”
Mạt Quang bất động, lát sau quay đầu nhìn cô: “Nhưng rõ ràng là phu nhân mua mà?”
“À, anh cứ đi đi, nhớ nói là anh mua.” Cô có chút phiền não dậm chân.
Sao người này đần thế nhỉ?!
Mạt Quang nhìn thấu tâm tư cô, vì vậy anh đặt thuốc lên bàn, chau mày cười nói: “Phu nhân nên tự đưa cho ngài Quý đi, bây giờ tôi muốn đi nghỉ ngơi rồi.”
Không để ý Johanne đang tức giận giơ chân phía sau, Mạt Quang đã mở cửa phòng mình. Đột nhiên nghĩ đến điều gì, anh quay đầu lại nhìn Johanne.
“Tôi đưa thuốc, chỉ có thể trị bệnh ngoài thân. Còn nếu là phu nhân, cả tâm và thân thể của ngài ấy đều sẽ khỏe mạnh.”
~~~~~~~~~~~~
Mạt Quang đã đi nghỉ.
Căn phòng to như vậy, chốc lát chỉ còn lại mình Johanne.
Nhìn thuốc trên tay, tim cô đập mạnh, chép miệng nói: “Không giúp thì tôi tự đưa vậy.”
Cô nhắm mắt đẩy cửa ra.
Trong phòng, ánh đèn nhu hòa chiếu xuống, một thân Quý Xuyên mang áo choàng tắm nhẹ nhàng ngồi trên ghế sa lon đang cuối đầu nhìn thứ gì.
Vài sợi tóc đen lòa xòa càng tôn lên gương mặt lạnh lùng sắc cạnh của anh.
Áo choàng tắm khẽ mở rộng có thể nhìn thấy cơ ngực rắn chắc, tỏa ra hương vị đàn ông thành thục hấp dẫn và cường tráng.
Chỉ liếc mắt một cái, Johanne đã cảm thấy tim đập loạn nhịp, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, cô vội vàng dời ánh mắt ra khỏi người anh.
Thật là muốn điên mà!
Khi nào thì cô đã biến thành hoa si rồi?
Nếu Lục Lục thấy bộ dạng cô như vậy, không cười nhạo mới là chuyện lạ!
Cô ảo não gõ đầu, thu lại suy nghĩ lung tung của mình.
Quý Xuyên vừa ngước đầu lên đã thấy cô đang phiền não nghĩ ngợi, mi tâm lạnh lùng không khỏi nhíu lại: “Sao vậy?”
Đột nhiên giọng nói trầm ổn cất lên, trong màn đêm yên tĩnh càng tăng thêm sức hút.
Cô kinh ngạc ngẩng lên, vừa vặn đối mặt với đôi mắt thâm thúy của anh.
“Có phải anh quá nhạy cảm hay không vậy?” Cô đến gần, híp mắt lại quan sát anh.
Anh ngẩn người, cơ hồ là theo bản năng dấu bàn tay nổi mẫn chằng chịt dưới quyển sách, rồi sau đó nhàn nhạt phủ nhận: “Không có.”
Tay anh sưng đỏ cả lên, nhìn rất khó coi.
Anh không muốn hù sợ cô.
“Còn nói không có!” Không bỏ qua động tác của anh, đột nhiên cô tiến lên, lấy tay anh ra ngoài.
Quả nhiên…
Mu bàn tay đỏ tấy lên làm cô nhìn cũng phải hít sâu một hơi.
Người đàn ông này điên rồi sao? Ăn hải sản dị ứng thành như vậy rồi, vậy mà vẫn có thể điềm nhiên như không có việc gì.
Ngực cô không khỏi nổi lên cảm giác áy náy.
Trong cuộc hôn nhân này, mặc dù cô luôn bài xích anh nhưng mà cũng chẳng phải là cô hoàn toàn vô tâm.
Nếu không phải bởi vì quá quan tâm cô và người nhà của cô, anh cũng sẽ không như vậy.
“Để tôi rót cho anh ly nước, uống thuốc rồi, anh sẽ cảm thấy khá hơn một chút.” Giọng nói không được tự nhiên nhẹ đi, trở nên nhu hòa hơn mọi khi.
Cô cảm thấy hơi buồn, cuối đầu lặng lẽ xoay người đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng mảnh khảnh biến mất, anh không còn cảm thấy cô đơn như trước nữa.
Lọ thuốc trong lòng bàn tay, vẫn còn mang theo hơi ấm của cô.
Thật ấm áp…Thật ấm áp…
Khóe môi Quý Xuyên không nhịn được cong lên.
~~~~~~~~~~~~~~
Cầm ly nước trở lại, rồi nhìn anh uống thuốc xong, Johanne mới chuẩn bị đi tắm.
Vẻ mặt Quý Xuyên vẫn nhàn nhạt như cũ, cúi thấp đầu tiếp tục đọc sách.
Johanne suy nghĩ một chút, cuối cùng dừng lại bước chân, quay đầu nhìn anh: “Quý Xuyên.”
“Ừ?” Anh khẽ giương mắt nhìn cô.
“Thật ra thì… Anh không cần phải như vậy.”
Sắc mặt anh biến đổi thoáng qua, nhưng tầm mắt vẫn nhìn cô bình tĩnh như cũ.
“Anh cần gì phải để ý cảm thụ của người nhà tôi chứ? Thật sự mà nói tôi không thấy cảm động chút nào, mà chỉ có sự mệt mỏi…” Cô cắn môi, nghĩ một đằng nói một nẻo.
Bây giờ, lòng cô vừa cảm thấy băn khoăn vừa hổ thẹn với anh…
Thậm chí, cái cảm giác khó hiểu này làm cô rất loạn, loạn đến mức cô cảm thấy sợ hãi.
Giống như, phòng tuyến của cô đã dần sụp đổ.
Anh còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý, cô đã để cho anh nghẹn cứng lại.
Nhưng mà, như vậy thì có gì lạ đâu?
Đây chính là Johanne – người vợ tàn nhẫn gần như máu lạnh của anh. Chẳng lẽ anh còn mong chờ cô sẽ giống như những người phụ nữ khác yêu anh sao? Cũng không phải đây là lần đầu cô nói tình yêu của anh chỉ là gánh nặng…
Có lẽ là vì triệu chứng dị ứng, tối nay, anh cảm thấy rất khó chịu…
Đóng sách lại, anh cười trào phúng, con ngươi màu đen lạnh lại.
Trong nháy mắt, căn phòng như giảm xuống mười mấy độ.
Johanne không khỏi rùng mình một cái, không đợi anh nói gì đã vội vọt vào phòng tắm. “Rầm” một tiếng đóng chặc cửa lại, ngăn cách hoàn toàn cô và anh.
Tựa vào bức tường lạnh như băng, Johanne chỉ cảm thấy kinh ngạc chưa kịp hồi thần.
Giống như… mình vừa làm thương tổn anh ta…
Tại sao lòng cô lại cảm thấy khó chịu đến thế?
Cô không nên có cảm giác này mới đúng! Tổn thương anh ta, để cho anh ta biết khó mà lui, đây mới chính là mục đích của cô mà!