Thời gian trôi qua, dường như Johanne đau lòng muốn chết…
Trước kia, mợ Cố coi cô như con gái ruột mà thương yêu, cho rằng cô sẽ là vợ của Dịch Nam, mà cô, vẫn xấu hổ im lặng tiếp nhận tất cả.
Nhưng ai cũng không ngờ tới bây giờ chuyện sẽ phát triển đến bước này...
Lúc trước bao nhiêu thương yêu, hiện tại bấy nhiêu căm hận. . . . . .
"Không phải như thế, mợ!" Johanne vội vàng rút tay ra khỏi Nam Cung, chật vật đi đến trước mặt mợ Cố: "Mợ, không phải như mợ nghĩ đâu… Anh ấy chỉ là bạn con…"
"Chuyện của cô tôi không có hứng thú biết, chỉ cần cô đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi!" Mợ không muốn nghe cô nói tiếp, lạnh lùng xoay người, quả quyết đóng cửa lại.
"Mợ… mợ…Van xin mợ đừng đối xử với con như vậy..." Nhìn cánh cửa đóng chặt, giọng nói Johanne nghẹn ngào hơn, cô điên cuồng đập cửa: "Mợ… Đã hơn một năm con chưa từng thấy anh Dịch Nam rồi. . . . . . Van xin mợ, cho con được nhìn anh ấy hôm nay…Mợ, xin mợ…"
Đã từng, cô đã đồng ý Dịch Nam, sinh nhật lần nào… Mình cũng sẽ ở bên cạnh anh…
Cô, không cần phải nuốt lời nữa….
~~~~~~~~~~~~~~
Năm đó, đêm trước sinh nhật Dịch Nam ….
"Dịch Nam, anh lại cặp với một cô gái khác?!" Thật vất vả tránh bạn nữ ra, anh lại bắt gặp một bình dấm chua chống nạnh nghiêm mặt chất vấn mình.
"Không có mà, là anh bị họ giữ chặt lại." Dịch Nam cảm thấy hơi bất đắc dĩ, ngoan ngoãn nộp từng món quà tinh xảo của cô gái kia lên, chỉ cầu mong bạn gái nhỏ có thể hết giận sớm một chút.
"Cái người này đúng là quá tốt, thật đáng ghét!" Anh nên giống như Quý Xuyên, lạnh lùng từ chối tất cả mọi người.
Cô tức giận xoay người, chạy về nhà rồi khóa cửa phòng.
Anh đuổi theo, cô lại sống chết không chịu ra ngoài.
"An An, đừng nóng giận. Anh bảo đảm về sau không bao giờ nhận những món quà này nữa."
". . . . . ."
"An An, An An ngoan, không phải em rất rộng lượng sao?" Anh vô cùng sợ, ão não vò đầu.
Rộng lượng? Cho tới bây giờ cô luôn nổi tiếng keo kiệt mà? Nịnh hót cũng không đúng! Thật là đần!
"An An, đừng tức giận, sẽ xấu đó, anh nói xin lỗi còn không được sao?"
"Dịch Nam, anh còn đập cửa nữa, cả đời em sẽ không để ý đến anh!" Chẳng thế nhịn được nữa, cô rống to.
Anh ồn ào thật phiền mà! Làm cô chuẩn bị quà sinh nhật cũng không yên được.
Hơn nữa, thật sự rất đần! Cô đâu có tức giận, anh không nhận ra sao?
~~~
Ngoài cửa, thật yên tĩnh, anh không đập nữa, càng không tranh cãi với cô.
Cô giương môi cười. Anh Dịch Nam luôn thật biết điều.
Ở trong phòng cả đêm, sáng sớm, vốn là một bàn tay xinh đẹp trở nên vừa sưng vừa xấu xí, thế nhưng tâm trạng cô lại tốt vô cùng.
Lúc kéo cửa, cô nhìn thấy một bóng dáng đang co rúc bên ngoài, làm cả người cô cứng đờ lại.
Lòng cô, mềm mại một cách kì lạ. . . . . .
"Anh Dịch Nam..." Anh ấy, chẳng lẽ ở ngoài cửa cả đêm? Bây giờ là mùa đông. . .
Vẫn đứng cạnh người con trai đang run rẩy, khi anh ngẩng đầu thấy được cô, gương mặt tím bầm đông cứng lại vì lạnh ngay lập tức nở nụ cười rực rỡ: “An An, em không còn giận chứ? Anh thề, sau này anh sẽ không bao giờ nhận những món quà đáng chết này nữa. Thư tình kiểu nào, chocolate loại gì thì cũng đi gặp quỷ hết đi!”
Vành mắt Johanne hồng hồng, giọng nói nghẹn ngào, "Anh...anh ở đây cả đêm?"
"Ừ. Thật may là mợ và cậu đều ra ngoài nghỉ dưỡng rồi, nếu không thể nào anh cũng sẽ bị họ đuổi đi." Anh vò đầu cười, rồi cẩn thận đi đến nắm tay cô: "An An, đừng tức giận nữa, được không em? Hôm nay là sinh nhật anh đó."
Tay của anh, lạnh quá, giống như một tảng băng...
Mà lòng cô, lại ấm áp lạ kì...
Nước mắt nóng hổi, lập tức tràn ra khỏi hốc mắt, cô ôm chặt lấy hông người con trai, đau lòng mắng anh: “Dịch Nam, sao anh lại đần như vậy! Anh thà ở ngoài cả đêm, cũng sẽ không thèm gọi em phải không?"
Mãnh liệt, cô chùi hết nước mắt lên áo anh
"Em nói anh còn ồn ào em sẽ không để ý đến…” Người con trai giải thích một cách đáng thương.
Cô đấm vào lồng ngực anh, trên thế giới tại sao lại có một người đàn ông như vậy?
"Em không có tức giận, chẳng qua em chỉ đang chuẩn bị một món quà đặc biệt . . . . ." Cô cảm động khóc, lấy hạc giấy từ túi ra.
Tràn ngập, như bầu trời đầy sao lấp lánh, rơi từ từ xuống mặt đất.
Toàn bộ một ngàn ba trăm mười bốn con, tốn một tuần lễ của cô...
"Những con hạc này... là em tự tay gấp sao?" Anh kích động đến khó có thể tin được, nhặt một con hạc giấy nhìn qua nhìn lại, yêu thích không buông tay.
Kĩ thuật cô cũng không tốt, nhưng đây là món quà đẹp nhất anh từng thấy.
"Đừng xem, rất xấu..." Cô hơi xấu hổ, muốn giấu hạc giấy đi.
Anh giữ tay cô lại: "An An, cám ơn em!"
Anh vui vẻ đến mức khóe mắt lấp lánh nước mắt. Anh luôn cho rằng, cô gái của mình, kích động, không có kiên nhẫn, lại nguyện ý tự tay chuẩn bị quà vì anh…
"Có phải hơn nhiều so với chocolate hay không?" Bình dấm chua nhỏ vẫn không quên hỏi tội.
"Dĩ nhiên!" Quả thật hơn ngàn lần! Anh ôm chặt lấy cô, xúc động lẩm bẩm: "An An, sau nãy mỗi lần tới sinh nhật, em hãy ở bên cạnh anh, nhé em?"
"Đó là chuyện đương nhiên, nếu không anh còn muốn ai ở bên?"
"Trừ Johanne ra, Dịch Nam anh không cần ai!"
Bàn tay nhỏ bé đặt lên phần tay nắm, vừa định xoáy mở, cửa lại bị một lực bên ngoài đẩy ra….
Johanne ngẩng đầu, ngay lập tức nhìn thấy một đôi mắt sâu thẳm.
Nơi đó, chứa đựng những tình cảm phức tạp làm trái tim cô không khỏi run rẩy.
Môi Johanne hé ra, chưa kịp nói gì thì một cánh tay rắn chắc đã vòng qua, dùng sức ôm chặt người cô.
Mặt cô úp vào lồng ngực ấm áp của người đàn ông…
Nhịp tim trầm ổn của anh vang bên tai cô. Không khí xung quanh tràn ngập hơi thở nam tính nhàn nhạt mang theo mùi rượu đỏ tinh khiết.
Khí tức như vậy, đầu độc làm con người ta say mê, thậm chí ngay cả việc dãy dụa cô cũng quên đi…
Johanne chỉ kinh ngạc nằm cứng đờ trong ngực anh: “Quý Xuyên, anh uống rượu à?”
Anh ta làm sao vậy?
Tối nay, Quý Xuyên không được bình thường…
Cô dãy dụa, muốn ngẩng đầu xem chuyện gì đã xảy ra, lại bị anh dùng lực ôm chặt trong ngực.
"Johanne, đừng nhúc nhích. . . . . ." Giọng nói trầm thấp trong đêm tối càng khiến lòng người sợ hãi: “Hãy để tôi ôm em một lát”
Yêu cầu của anh rất thấp…
Cho dù chỉ là ôm nhẹ thôi, nhưng cảm nhận được hơi ấm của cô, anh đã rất thỏa mãn…
Một Quý Xuyên như vậy, bỏ ra bộ dạng kiêu căng và nguội lạnh thường ngày, nhiều thêm chút yếu ớt, thậm chí còn ăn nói khép nép.
Johanne chưa từng thấy qua, lòng cô không khỏi cảm thấy chua xót đau đớn.
“Anh uống say rồi sao?” Cánh tay mảnh khảnh do dự dừng lại trên không, cuối cùng… nhẹ nhàng vỗ bờ vai anh.
Cô cảm nhận được lưng anh cứng đờ lại.
"Ừ, có một chút." Quý Xuyên trả lời, giọng nói của anh không còn nặng nề như trước, ánh mắt lạnh lùng cũng dịu đi.
“Vậy để tôi đi lấy trà giải rượu, anh ngồi xuống nghỉ ngơi một chút nhé!” Không khí kì dị và mập mờ này làm nhịp tim cô loạn lên, ngay cả lời nói cũng trở nên dịu dàng rất nhiều.
Trầm ngâm một lát, anh buông lỏng tay ra.
Rời khỏi ngực anh, cô cảm thấy khá lạnh vì chỉ mặc chiếc áo ngủ mỏng manh.
Johanne nhìn anh, ánh mắt hai người hòa lẫn vào nhau.
Tim cô, lại lỡ một nhịp đập.
Johanne vội vã xoay người đi ra ngoài.
Cô đóng cửa, tựa lưng vào tường hít một hơi thật sâu.
Johanne thấy mình thật sự điên rồi. Nếu không, tại sao bây giờ lòng cô lại rối loạn như vậy?!
Chỉnh cho hơi thở ổn định lại, cô mới bưng ly trà nóng vào phòng.
Lúc đẩy cửa ra, tình cảnh trong phòng làm cô ngớ ngẩn.
Quý Xuyên đã ngủ thiếp đi, đôi mắt khép lại, an tĩnh tựa vào ghế salon.
Ánh đèn màu lam nhạt nhuộm lên thân hình cao to của anh, dáng vẻ thâm thúy thường ngày hoàn toàn biến mất, thay vào đó là bộ dạng cực kỳ bình thản.
Lông mi dài an phận khép xuống, gương mặt không chút phòng bị lộ ra vẻ mệt mỏi, nhìn qua rất giống trẻ nhỏ.
Một Quý Xuyên ngủ yên tĩnh vậy, lần đầu Johanne nhìn thấy, cô cảm thấy cực kỳ mới lạ.
Khó có thể tưởng tượng, người lạnh lùng như anh cũng sẽ có một mặt khác.
Johanne để trà qua một bên, rón rén rút tấm chăn từ trong tủ, đắp lên người anh.
Có lẽ không khí tối nay quá nhu hòa, nên cô không cách nào đánh thức để anh trở về phòng mình như bình thường.
Johanne xoay người, muốn chỉnh nhiệt độ trong phòng ấm lên. Nhưng chợt nghĩ đến điều gì, cô dừng lại động tác.
Cũng không biết triệu chứng dị ứng của Quý Xuyên có khá lên không..
Vén chăn lên, cô thận trọng cầm tay anh, nhìn cẩn thận một lượt từ trên xuống dưới.
Cánh tay rắn chắc vẫn còn nổi mẩn, nhưng so với tối hôm qua thì tốt hơn nhiều lắm, không còn sưng đỏ như trước.
Johanne hít sâu một hơi, buông anh ra, đứng dậy chuẩn bị tắt đèn.
Bỗng cổ tay mảnh khảnh của Johanne bị nắm lại, cô không phản ứng kịp, hô nhỏ một tiếng rồi ngã nhào lên ngực Quý Xuyên.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Thời gian trôi qua, dường như Johanne đau lòng muốn chết…
Trước kia, mợ Cố coi cô như con gái ruột mà thương yêu, cho rằng cô sẽ là vợ của Dịch Nam, mà cô, vẫn xấu hổ im lặng tiếp nhận tất cả.
Nhưng ai cũng không ngờ tới bây giờ chuyện sẽ phát triển đến bước này...
Lúc trước bao nhiêu thương yêu, hiện tại bấy nhiêu căm hận. . . . . .
"Không phải như thế, mợ!" Johanne vội vàng rút tay ra khỏi Nam Cung, chật vật đi đến trước mặt mợ Cố: "Mợ, không phải như mợ nghĩ đâu… Anh ấy chỉ là bạn con…"
"Chuyện của cô tôi không có hứng thú biết, chỉ cần cô đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi!" Mợ không muốn nghe cô nói tiếp, lạnh lùng xoay người, quả quyết đóng cửa lại.
"Mợ… mợ…Van xin mợ đừng đối xử với con như vậy..." Nhìn cánh cửa đóng chặt, giọng nói Johanne nghẹn ngào hơn, cô điên cuồng đập cửa: "Mợ… Đã hơn một năm con chưa từng thấy anh Dịch Nam rồi. . . . . . Van xin mợ, cho con được nhìn anh ấy hôm nay…Mợ, xin mợ…"
Đã từng, cô đã đồng ý Dịch Nam, sinh nhật lần nào… Mình cũng sẽ ở bên cạnh anh…
Cô, không cần phải nuốt lời nữa….
~~~~~~~~~~~~~~
Năm đó, đêm trước sinh nhật Dịch Nam ….
"Dịch Nam, anh lại cặp với một cô gái khác?!" Thật vất vả tránh bạn nữ ra, anh lại bắt gặp một bình dấm chua chống nạnh nghiêm mặt chất vấn mình.
"Không có mà, là anh bị họ giữ chặt lại." Dịch Nam cảm thấy hơi bất đắc dĩ, ngoan ngoãn nộp từng món quà tinh xảo của cô gái kia lên, chỉ cầu mong bạn gái nhỏ có thể hết giận sớm một chút.
"Cái người này đúng là quá tốt, thật đáng ghét!" Anh nên giống như Quý Xuyên, lạnh lùng từ chối tất cả mọi người.
Cô tức giận xoay người, chạy về nhà rồi khóa cửa phòng.
Anh đuổi theo, cô lại sống chết không chịu ra ngoài.
"An An, đừng nóng giận. Anh bảo đảm về sau không bao giờ nhận những món quà này nữa."
". . . . . ."
"An An, An An ngoan, không phải em rất rộng lượng sao?" Anh vô cùng sợ, ão não vò đầu.
Rộng lượng? Cho tới bây giờ cô luôn nổi tiếng keo kiệt mà? Nịnh hót cũng không đúng! Thật là đần!
"An An, đừng tức giận, sẽ xấu đó, anh nói xin lỗi còn không được sao?"
"Dịch Nam, anh còn đập cửa nữa, cả đời em sẽ không để ý đến anh!" Chẳng thế nhịn được nữa, cô rống to.
Anh ồn ào thật phiền mà! Làm cô chuẩn bị quà sinh nhật cũng không yên được.
Hơn nữa, thật sự rất đần! Cô đâu có tức giận, anh không nhận ra sao?
~~~
Ngoài cửa, thật yên tĩnh, anh không đập nữa, càng không tranh cãi với cô.
Cô giương môi cười. Anh Dịch Nam luôn thật biết điều.
Ở trong phòng cả đêm, sáng sớm, vốn là một bàn tay xinh đẹp trở nên vừa sưng vừa xấu xí, thế nhưng tâm trạng cô lại tốt vô cùng.
Lúc kéo cửa, cô nhìn thấy một bóng dáng đang co rúc bên ngoài, làm cả người cô cứng đờ lại.
Lòng cô, mềm mại một cách kì lạ. . . . . .
"Anh Dịch Nam..." Anh ấy, chẳng lẽ ở ngoài cửa cả đêm? Bây giờ là mùa đông. . .
Vẫn đứng cạnh người con trai đang run rẩy, khi anh ngẩng đầu thấy được cô, gương mặt tím bầm đông cứng lại vì lạnh ngay lập tức nở nụ cười rực rỡ: “An An, em không còn giận chứ? Anh thề, sau này anh sẽ không bao giờ nhận những món quà đáng chết này nữa. Thư tình kiểu nào, chocolate loại gì thì cũng đi gặp quỷ hết đi!”
Vành mắt Johanne hồng hồng, giọng nói nghẹn ngào, "Anh...anh ở đây cả đêm?"
"Ừ. Thật may là mợ và cậu đều ra ngoài nghỉ dưỡng rồi, nếu không thể nào anh cũng sẽ bị họ đuổi đi." Anh vò đầu cười, rồi cẩn thận đi đến nắm tay cô: "An An, đừng tức giận nữa, được không em? Hôm nay là sinh nhật anh đó."
Tay của anh, lạnh quá, giống như một tảng băng...
Mà lòng cô, lại ấm áp lạ kì...
Nước mắt nóng hổi, lập tức tràn ra khỏi hốc mắt, cô ôm chặt lấy hông người con trai, đau lòng mắng anh: “Dịch Nam, sao anh lại đần như vậy! Anh thà ở ngoài cả đêm, cũng sẽ không thèm gọi em phải không?"
Mãnh liệt, cô chùi hết nước mắt lên áo anh
"Em nói anh còn ồn ào em sẽ không để ý đến…” Người con trai giải thích một cách đáng thương.
Cô đấm vào lồng ngực anh, trên thế giới tại sao lại có một người đàn ông như vậy?
"Em không có tức giận, chẳng qua em chỉ đang chuẩn bị một món quà đặc biệt . . . . ." Cô cảm động khóc, lấy hạc giấy từ túi ra.
Tràn ngập, như bầu trời đầy sao lấp lánh, rơi từ từ xuống mặt đất.
Toàn bộ một ngàn ba trăm mười bốn con, tốn một tuần lễ của cô...
"Những con hạc này... là em tự tay gấp sao?" Anh kích động đến khó có thể tin được, nhặt một con hạc giấy nhìn qua nhìn lại, yêu thích không buông tay.
Kĩ thuật cô cũng không tốt, nhưng đây là món quà đẹp nhất anh từng thấy.
"Đừng xem, rất xấu..." Cô hơi xấu hổ, muốn giấu hạc giấy đi.
Anh giữ tay cô lại: "An An, cám ơn em!"
Anh vui vẻ đến mức khóe mắt lấp lánh nước mắt. Anh luôn cho rằng, cô gái của mình, kích động, không có kiên nhẫn, lại nguyện ý tự tay chuẩn bị quà vì anh…
"Có phải hơn nhiều so với chocolate hay không?" Bình dấm chua nhỏ vẫn không quên hỏi tội.
"Dĩ nhiên!" Quả thật hơn ngàn lần! Anh ôm chặt lấy cô, xúc động lẩm bẩm: "An An, sau nãy mỗi lần tới sinh nhật, em hãy ở bên cạnh anh, nhé em?"
"Đó là chuyện đương nhiên, nếu không anh còn muốn ai ở bên?"