"Bảo bối, hay chú đưa con về rồi chờ điều tra rõ cũng không muộn mà được không?"
Lôi Mông mặc kệ, "Không được, con quyết định rồi chú, mặc kệ có đúng là nhà thờ này hay không, tóm lại chính là nó." Nói xong cái đầu nhỏ vươn qua cần cổ Lôi Trảm Thiên ra lệnh với mấy người đứng chờ ở phía sau. "Các chú lẻn vào thăm dò trước đi."
"Vâng."
Bốn năm người leo qua cánh cửa sắt như con khỉ, mở cửa sắt từ bên trong ra rồi vào nhà thờ.
Lôi Mông nhìn bọn họ nghi ngờ mang theo cả khinh bỉ hỏi Lôi Trảm Thiên, "Bọn họ có súng sao còn phải trèo vào vậy chú? Cứ bắn gãy khóa không phải xong sao?"
Lôi Trảm Thiên cũng gật đầu, "Do bọn họ quá ngốc." Nói vậy chứ nơi này là cảnh nội Trung quốc, dĐ!L#QĐôn không thể tùy tiện nổ súng được, cho dù là ở cái nơi chim không thèm ỉa này đi nữa, nhưng hù dọa người bên trong nhà thờ sẽ không tốt.
"Chúng ta cũng vào thôi chú."
Lôi Trảm Thiên ôm Lôi Mông vào nhà thờ, "Mông Mông, một lúc nữa chú với mấy người khác lên nóc nhà thờ, con ngoan ngoãn ngồi đây nghe chưa?"
Lôi Mông lập tức gào khóc, "Chú, chú vừa đáp ứng sẽ dẫn con đi lên cùng mà, chú không thể nói mà không giữ lời, chú không sợ lưỡi bị buộc lại sao?"
Lôi Trảm Thiên rất bình tĩnh ôm Lôi Mông ngồi yên chỗ của cha xứ, Lôi Mông muốn nhảy xuống lại bị Lôi Trảm Thiên dùng ánh mắt ngăn cản, "Mông Mông, nếu con muốn lên với chú, chú lập tức thu dọn hành lý đưa con về giao cho bố con, chú tin bố con mà thấy con nhất định rất vui cho coi..."
"Đừng mà chú ơi, Mông Mông không theo là được chứ gì, bảo bối nhất định ngoan ngoãn ngồi ở đây chờ chú xuống." Lôi Mông hấp háy môi, ai oán nhìn Lôi Trảm Thiên.
Huhu chú là đồ tồi, rõ ràng đã đáp ứng rồi lại nuốt lời, cẩn thận sau khi chú về mông sẽ bị trĩ một thời gian dài đấy, hừ hừ.
Cho chừa cái tội bắt nạt bảo bối.
Lôi Trảm Thiên hài lòng gật đầu, để lại một bảo tiêu trông Lôi Mông rồi cùng những người khác tới cửa hông, khi quay đi liền hừ lạnh, nở nụ cười nham hiểm.
Nhóc con, chưa nghe qua cái gọi là gừng càng già càng cay sao? Muốn tính toán chú con ấy à, con còn non lắm.
"Cậu, đi tìm mấy cây mây tới đây, cậu, bảo người ta đưa đến đây mới cái xích sắt to chắc." Lôi Trảm Thiên vừa đi vừa chỉ thị, ngẩng đầu lên nhìn độ cao của nhà thờ rồi nói tiếp, nhân tiện mang theo bánh răng, máy cắt kim loại... Tốc độ nhanh lên."
"Vâng."
Hai tên đàn em đồng thời biến mất. Còn Lôi Trảm Thiên bắt đầu leo lên nóc nhà thờ, hai người sau lưng cũng làm theo.
Trong nhà thờ, Lôi Mông ngồi chỗ của cha xứ, chân vung vẩy, ngẩng lên nhìn nóc nhà thờ thật cao bên trên, cách đó hai mét một tên đàn em không biết tên mặt không chút biểu cảm chẳng dám nháy mắt quan sát cậu chằm chằm.
Chu mỏ, chú đáng ghét ghê, dám lừa cậu, hừ. Sau khi về nhất định phải tố cáo với chị gái xinh đẹp, để chị ấy tét mông chú.
Nghĩ tới đây cái mặt liền nhăn nhó tức giận, cắn răng nghiến lợi nhìn người phía xa, bất chợt mắt sáng lên, nảy ra ý hay.
"Chú mặt đen, chú đi theo chú Trảm đã bao lâu rồi?"
Người kia rất bình tĩnh trả lời câu hỏi của Lôi Mông, "Năm năm rồi tiểu thiếu gia."
Năm năm, lâu thật đó.
Lôi Mông đáng yêu mở tay ra đếm, một, hai, ba, bốn... Ế, cậu hiện nay cũng mới năm tuổi á.
"Chú mặt đen, chú theo bố con bao lâu?"
"Mười năm."
Mười năm?
Đó là khái niệm gì Lôi Mông còn không biết, chỉ cảm thấy nó rất là lâu, vì vậy Lôi Mông lập tức đứng lên, hưng phấn hỏi, "Vậy chú sợ bố tôi hay sợ chú Trảm?"
Người nào đó lùng lùng nhìn Lôi Mông, lập tức hờ hững dời mắt đi, "Tiểu thiếu gia, cậu nên ngoan ngoãn ngồi xuống đi, nếu không cẩn thận ngã là mông sẽ rất đau đấy."
Mặc dù cái bàn của cha xứ không cao lắm, nhưng anh ta vẫn nhớ kỹ, tiểu thiếu gia rất sợ đau, nhất là đau mông.
Quả nhiên, Lôi Mông nghe tới hai chữ mông liền ngồi xuống, dò xét độ cao của cái bàn, mắt lấp lánh nhìn chú mặt đen nhưng mặt người ta vẫn cứ trơ ra đó nhìn cậu...
Ôi!
Làm sao giờ?
Hình như chú ấy không sợ bố cậu mà cũng chẳng sợ chú Trảm óa?
Còn cậu không chút chí khí sờ mông, ôi cha, cái mông này của cậu bị bố đánh nhiều quá rồi, cứ nghĩ tới là lại sợ...
Đang nghĩ xem nên đối phó với người này để thoát ra thì chợt nghe tới tiếng máy cắt vọng xuống từ nóc nhà thờ...
Ngước lên nhìn thì thấy bụi cát rớt xuống.
Không phải chú nói làm bàn đu dây chơi à? Có phải là muốn phá hủy cả nhà thờ không vậy?
"Chú đen, chú mau đi hỏi xem chú Trảm muốn làm gì vậy, không thể thật sự phá hủy nhà thờ đâu nha."
Lôi Mông cũng không quản mình đang ở trên bàn mà bổ nhào tới chú mặt đen làm chú mặt đen giật mình sợ hãi, dĐ!L#QĐôn may là đỡ được cậu thả xuống đất.
Đến ông chủ anh ta cũng không có tư cách trách mắng người ta, đành biệt khuất nghiêm mặt đứng bên Lôi Mông, giọng điệu không tốt chút nào, "Tiểu thiếu gia, cậu chớ gấp, tự lão đại có chừng mực."
Chỉ cần cậu ngoan ngoãn không phá phách thì vạn sự đại cát.
Tất nhiên anh ta chẳng dám nói ra những lời đó, tiểu thiếu gia là nhân vật không thể chọc vào, không cần đến đại ca, lão đại ra tay thì anh ta cũng đã bị chỉnh rất thảm rồi.
Bây giờ cậu ấy có thể ngoan ngoãn đứng bên cạnh mình đó là vì nghe lão đại nói, bị dọa dẫm rồi nên không dám làm loạn.
Lôi Mông triêu hầm hừ, định chạy ra cửa bên học theo Lôi Trảm Thiên leo lên nóc, đáng tiếc, hai cái chân bé nhỏ của cậu đâu thể so được với đôi chân người ta? Vừa nhấc chân lên đã bị giữ lại rồi.
"Tiểu thiếu gia, lão đại bảo cậu ngoan ngoãn chờ ở đây."
"Chú không thấy nhà thờ sắp sụp rồi mà còn không chạy à? Chú ngốc vậy." Lôi Mông uốn tới ẹo lui muốn xuống, chẳng ngờ cánh tay người này quá khỏe, vùng vẫy thế mà không thoát... Đành làm mặt tức giận diễu võ dương oai.
"Yên tâm đi tiểu thiếu gia, nhà thờ này không sụp được đâu. Tiểu thiếu gia cứ chờ ở đây đi."
Vẫn cái giọng lạnh lùng ấy rồi dễ dàng ôm Lôi Mông ra hàng ghế ngồi, thả Lôi Mông xuống cái ghế ở giữa rồi ngồi vào bên cạnh, tay vẫn không buông ra, giữ chặt cái tay nhỏ nhắn của Lôi Mông không cho cậu lộn xộn.
Lôi Mông vội muốn chết, mặt khó chịu vì bị giữ chặt, không chút suy nghĩ cầm lấy bàn tay to của người kia cắn mạnh.
Hítttt.
Cái người chẳng có biểu cảm gì kia cuối cùng đã có phản ứng, miệng giật giật hai cái xong rồi lại quay trở về bộ dạng ban đầu.
Nhưng anh ta cũng không cản đứa bé bên cạnh, mắt nhìn thẳng, cảm giác ẩm ướt cùng đầu lưỡi chạm vào da tay khiến đầu anh ta tê rần, lông măng dựng ngược...
"Tiểu bảo bối, chừng nào con đổi cái thói ăn thịt đấy?"
Lôi Trảm Thiên ló đầu ra khỏi cái động trên nóc nhà thờ nhìn Lôi Mông phía dưới cười đùa.
Mắt Lôi Mông sáng ngời, lúc này mới bỏ tay người kia ra, quanh miệng đầy nước bọt. Cậu nhảy dựng lên, chạy lại chỗ cái động, ngẩng đầu vung hai tay cười.
"Chú, chú, bảo bối cũng muốn lên đó."
"Không được, tiểu bảo bối phải ngoan, chú sắp xong rồi, làm xong cái bài đu dây này thì chú để con ngồi lên đầu tiên nhé?"
Lôi Trảm Thiên đưa bánh răng với một vài công cụ giao cho người bên cạnh, ngồi thả chân ở lỗ hổng.
"Không được không được, bảo bối cũng muốn chơi."
"Không được, ở đây rất nguy hiểm, trẻ con không chơi được, lát nữa chú xuống."
Hai tay Lôi Trảm Thiên chống vào mái nhà thờ, chân rụt lên, lúc Lôi Mông nhìn thì chỉ có thể mơ hồ thấy trên đó có mấy cái đầu đi tới đi lui, không thấy cái đầu của chú Trảm đâu nữa...
Bất giác có chút thất vọng.
"Tiểu thiếu gia, lão đại nói đợi sau khi làm xong sẽ cho cậu ngồi đầu tiên, tiểu thiếu gia cứ chờ ở đây đi."
Chú mặt đen lại ôm Lôi Mông ngồi về chỗ cũ, Lôi Mông tuy bất mãn nhưng lần này không phản kháng nữa, chỉ là hai mắt không rời khỏi lỗ hổng trên đỉnh đầu...
Bên trên, Lôi Trảm Thiên trầm giọng chỉ huy, chỗ này nên thế nào, chỗ kia nên thế nào, sau một loạt tiếng binh bang, không lâu lắm Lôi Mông ngồi dưới liền nghe thấy tiếng bánh răng kéo dây xích ở trên, Lôi Mông liền nhảy xuống ghế rồi chạy tới chỗ của cha xứ.
Không thể không nói hiệu suất làm việc của người trong Ngục Thiên Minh cực kỳ cao, mất hai ba tiếng, tính cả thời gian vận chuyển dụng cụ tới thì bây giờ đã hoàn thành xong bàn đu dây.
Lôi Mông ngây ngốc nhìn Lôi Trảm Thiên đang ngồi trên một tấm ván gỗ không hẳn rất lớn, bốn góc nối với những sợi xích sắt to, trên xích sắt là một vòng trang trí bằng lục đằng, sau những tiếng kẽo kẹt thì Lôi Trảm Thiên như thiên thần hạ phàm xuất hiện trước mặt Lôi Mông.
"Tiểu bảo bối, tới đây, chú cho con bay lên không trung chơi."
Lôi Trảm Thiên nhảy xuống ôm lấy Lôi Mông đang trợn mắt há hốc mồm, ngồi xuống tấm ván gỗ rồi bảo người bên trên kéo dây xích.
"Wow, chú ơi chú thật lợi hại, vui quá đi. Ha ha..." Trên không trung nhà thờ vang lên những tiếng cười cùng tiếng vỗ tay của Lôi Mông, mấy tiểu đệ kéo dây xích bên trên nhìn nhau cười khổ nhưng cũng vui vẻ, không ngờ thật sự có thể thành công, mặc dù có chút phiền phức...
"Chú xem này, bảo bối đang bay, viu viu viu..."
Lôi Mông mặc kệ, "Không được, con quyết định rồi chú, mặc kệ có đúng là nhà thờ này hay không, tóm lại chính là nó." Nói xong cái đầu nhỏ vươn qua cần cổ Lôi Trảm Thiên ra lệnh với mấy người đứng chờ ở phía sau. "Các chú lẻn vào thăm dò trước đi."
"Vâng."
Bốn năm người leo qua cánh cửa sắt như con khỉ, mở cửa sắt từ bên trong ra rồi vào nhà thờ.
Lôi Mông nhìn bọn họ nghi ngờ mang theo cả khinh bỉ hỏi Lôi Trảm Thiên, "Bọn họ có súng sao còn phải trèo vào vậy chú? Cứ bắn gãy khóa không phải xong sao?"
Lôi Trảm Thiên cũng gật đầu, "Do bọn họ quá ngốc." Nói vậy chứ nơi này là cảnh nội Trung quốc, dĐ!L#QĐôn không thể tùy tiện nổ súng được, cho dù là ở cái nơi chim không thèm ỉa này đi nữa, nhưng hù dọa người bên trong nhà thờ sẽ không tốt.
"Chúng ta cũng vào thôi chú."
Lôi Trảm Thiên ôm Lôi Mông vào nhà thờ, "Mông Mông, một lúc nữa chú với mấy người khác lên nóc nhà thờ, con ngoan ngoãn ngồi đây nghe chưa?"
Lôi Mông lập tức gào khóc, "Chú, chú vừa đáp ứng sẽ dẫn con đi lên cùng mà, chú không thể nói mà không giữ lời, chú không sợ lưỡi bị buộc lại sao?"
Lôi Trảm Thiên rất bình tĩnh ôm Lôi Mông ngồi yên chỗ của cha xứ, Lôi Mông muốn nhảy xuống lại bị Lôi Trảm Thiên dùng ánh mắt ngăn cản, "Mông Mông, nếu con muốn lên với chú, chú lập tức thu dọn hành lý đưa con về giao cho bố con, chú tin bố con mà thấy con nhất định rất vui cho coi..."
"Đừng mà chú ơi, Mông Mông không theo là được chứ gì, bảo bối nhất định ngoan ngoãn ngồi ở đây chờ chú xuống." Lôi Mông hấp háy môi, ai oán nhìn Lôi Trảm Thiên.
Huhu chú là đồ tồi, rõ ràng đã đáp ứng rồi lại nuốt lời, cẩn thận sau khi chú về mông sẽ bị trĩ một thời gian dài đấy, hừ hừ.
Cho chừa cái tội bắt nạt bảo bối.
Lôi Trảm Thiên hài lòng gật đầu, để lại một bảo tiêu trông Lôi Mông rồi cùng những người khác tới cửa hông, khi quay đi liền hừ lạnh, nở nụ cười nham hiểm.
Nhóc con, chưa nghe qua cái gọi là gừng càng già càng cay sao? Muốn tính toán chú con ấy à, con còn non lắm.
"Cậu, đi tìm mấy cây mây tới đây, cậu, bảo người ta đưa đến đây mới cái xích sắt to chắc." Lôi Trảm Thiên vừa đi vừa chỉ thị, ngẩng đầu lên nhìn độ cao của nhà thờ rồi nói tiếp, nhân tiện mang theo bánh răng, máy cắt kim loại... Tốc độ nhanh lên."
"Vâng."
Hai tên đàn em đồng thời biến mất. Còn Lôi Trảm Thiên bắt đầu leo lên nóc nhà thờ, hai người sau lưng cũng làm theo.
Trong nhà thờ, Lôi Mông ngồi chỗ của cha xứ, chân vung vẩy, ngẩng lên nhìn nóc nhà thờ thật cao bên trên, cách đó hai mét một tên đàn em không biết tên mặt không chút biểu cảm chẳng dám nháy mắt quan sát cậu chằm chằm.
Chu mỏ, chú đáng ghét ghê, dám lừa cậu, hừ. Sau khi về nhất định phải tố cáo với chị gái xinh đẹp, để chị ấy tét mông chú.
Nghĩ tới đây cái mặt liền nhăn nhó tức giận, cắn răng nghiến lợi nhìn người phía xa, bất chợt mắt sáng lên, nảy ra ý hay.
"Chú mặt đen, chú đi theo chú Trảm đã bao lâu rồi?"
Người kia rất bình tĩnh trả lời câu hỏi của Lôi Mông, "Năm năm rồi tiểu thiếu gia."
Năm năm, lâu thật đó.
Lôi Mông đáng yêu mở tay ra đếm, một, hai, ba, bốn... Ế, cậu hiện nay cũng mới năm tuổi á.
"Chú mặt đen, chú theo bố con bao lâu?"
"Mười năm."
Mười năm?
Đó là khái niệm gì Lôi Mông còn không biết, chỉ cảm thấy nó rất là lâu, vì vậy Lôi Mông lập tức đứng lên, hưng phấn hỏi, "Vậy chú sợ bố tôi hay sợ chú Trảm?"
Người nào đó lùng lùng nhìn Lôi Mông, lập tức hờ hững dời mắt đi, "Tiểu thiếu gia, cậu nên ngoan ngoãn ngồi xuống đi, nếu không cẩn thận ngã là mông sẽ rất đau đấy."
Mặc dù cái bàn của cha xứ không cao lắm, nhưng anh ta vẫn nhớ kỹ, tiểu thiếu gia rất sợ đau, nhất là đau mông.
Quả nhiên, Lôi Mông nghe tới hai chữ mông liền ngồi xuống, dò xét độ cao của cái bàn, mắt lấp lánh nhìn chú mặt đen nhưng mặt người ta vẫn cứ trơ ra đó nhìn cậu...
Ôi!
Làm sao giờ?
Hình như chú ấy không sợ bố cậu mà cũng chẳng sợ chú Trảm óa?
Còn cậu không chút chí khí sờ mông, ôi cha, cái mông này của cậu bị bố đánh nhiều quá rồi, cứ nghĩ tới là lại sợ...
Đang nghĩ xem nên đối phó với người này để thoát ra thì chợt nghe tới tiếng máy cắt vọng xuống từ nóc nhà thờ...
Ngước lên nhìn thì thấy bụi cát rớt xuống.
Không phải chú nói làm bàn đu dây chơi à? Có phải là muốn phá hủy cả nhà thờ không vậy?
"Chú đen, chú mau đi hỏi xem chú Trảm muốn làm gì vậy, không thể thật sự phá hủy nhà thờ đâu nha."
Lôi Mông cũng không quản mình đang ở trên bàn mà bổ nhào tới chú mặt đen làm chú mặt đen giật mình sợ hãi, dĐ!L#QĐôn may là đỡ được cậu thả xuống đất.
Đến ông chủ anh ta cũng không có tư cách trách mắng người ta, đành biệt khuất nghiêm mặt đứng bên Lôi Mông, giọng điệu không tốt chút nào, "Tiểu thiếu gia, cậu chớ gấp, tự lão đại có chừng mực."
Chỉ cần cậu ngoan ngoãn không phá phách thì vạn sự đại cát.
Tất nhiên anh ta chẳng dám nói ra những lời đó, tiểu thiếu gia là nhân vật không thể chọc vào, không cần đến đại ca, lão đại ra tay thì anh ta cũng đã bị chỉnh rất thảm rồi.
Bây giờ cậu ấy có thể ngoan ngoãn đứng bên cạnh mình đó là vì nghe lão đại nói, bị dọa dẫm rồi nên không dám làm loạn.
Lôi Mông triêu hầm hừ, định chạy ra cửa bên học theo Lôi Trảm Thiên leo lên nóc, đáng tiếc, hai cái chân bé nhỏ của cậu đâu thể so được với đôi chân người ta? Vừa nhấc chân lên đã bị giữ lại rồi.
"Tiểu thiếu gia, lão đại bảo cậu ngoan ngoãn chờ ở đây."
"Chú không thấy nhà thờ sắp sụp rồi mà còn không chạy à? Chú ngốc vậy." Lôi Mông uốn tới ẹo lui muốn xuống, chẳng ngờ cánh tay người này quá khỏe, vùng vẫy thế mà không thoát... Đành làm mặt tức giận diễu võ dương oai.
"Yên tâm đi tiểu thiếu gia, nhà thờ này không sụp được đâu. Tiểu thiếu gia cứ chờ ở đây đi."
Vẫn cái giọng lạnh lùng ấy rồi dễ dàng ôm Lôi Mông ra hàng ghế ngồi, thả Lôi Mông xuống cái ghế ở giữa rồi ngồi vào bên cạnh, tay vẫn không buông ra, giữ chặt cái tay nhỏ nhắn của Lôi Mông không cho cậu lộn xộn.
Lôi Mông vội muốn chết, mặt khó chịu vì bị giữ chặt, không chút suy nghĩ cầm lấy bàn tay to của người kia cắn mạnh.
Hítttt.
Cái người chẳng có biểu cảm gì kia cuối cùng đã có phản ứng, miệng giật giật hai cái xong rồi lại quay trở về bộ dạng ban đầu.
Nhưng anh ta cũng không cản đứa bé bên cạnh, mắt nhìn thẳng, cảm giác ẩm ướt cùng đầu lưỡi chạm vào da tay khiến đầu anh ta tê rần, lông măng dựng ngược...
"Tiểu bảo bối, chừng nào con đổi cái thói ăn thịt đấy?"
Lôi Trảm Thiên ló đầu ra khỏi cái động trên nóc nhà thờ nhìn Lôi Mông phía dưới cười đùa.
Mắt Lôi Mông sáng ngời, lúc này mới bỏ tay người kia ra, quanh miệng đầy nước bọt. Cậu nhảy dựng lên, chạy lại chỗ cái động, ngẩng đầu vung hai tay cười.
"Chú, chú, bảo bối cũng muốn lên đó."
"Không được, tiểu bảo bối phải ngoan, chú sắp xong rồi, làm xong cái bài đu dây này thì chú để con ngồi lên đầu tiên nhé?"
Lôi Trảm Thiên đưa bánh răng với một vài công cụ giao cho người bên cạnh, ngồi thả chân ở lỗ hổng.
"Không được không được, bảo bối cũng muốn chơi."
"Không được, ở đây rất nguy hiểm, trẻ con không chơi được, lát nữa chú xuống."
Hai tay Lôi Trảm Thiên chống vào mái nhà thờ, chân rụt lên, lúc Lôi Mông nhìn thì chỉ có thể mơ hồ thấy trên đó có mấy cái đầu đi tới đi lui, không thấy cái đầu của chú Trảm đâu nữa...
Bất giác có chút thất vọng.
"Tiểu thiếu gia, lão đại nói đợi sau khi làm xong sẽ cho cậu ngồi đầu tiên, tiểu thiếu gia cứ chờ ở đây đi."
Chú mặt đen lại ôm Lôi Mông ngồi về chỗ cũ, Lôi Mông tuy bất mãn nhưng lần này không phản kháng nữa, chỉ là hai mắt không rời khỏi lỗ hổng trên đỉnh đầu...
Bên trên, Lôi Trảm Thiên trầm giọng chỉ huy, chỗ này nên thế nào, chỗ kia nên thế nào, sau một loạt tiếng binh bang, không lâu lắm Lôi Mông ngồi dưới liền nghe thấy tiếng bánh răng kéo dây xích ở trên, Lôi Mông liền nhảy xuống ghế rồi chạy tới chỗ của cha xứ.
Không thể không nói hiệu suất làm việc của người trong Ngục Thiên Minh cực kỳ cao, mất hai ba tiếng, tính cả thời gian vận chuyển dụng cụ tới thì bây giờ đã hoàn thành xong bàn đu dây.
Lôi Mông ngây ngốc nhìn Lôi Trảm Thiên đang ngồi trên một tấm ván gỗ không hẳn rất lớn, bốn góc nối với những sợi xích sắt to, trên xích sắt là một vòng trang trí bằng lục đằng, sau những tiếng kẽo kẹt thì Lôi Trảm Thiên như thiên thần hạ phàm xuất hiện trước mặt Lôi Mông.
"Tiểu bảo bối, tới đây, chú cho con bay lên không trung chơi."
Lôi Trảm Thiên nhảy xuống ôm lấy Lôi Mông đang trợn mắt há hốc mồm, ngồi xuống tấm ván gỗ rồi bảo người bên trên kéo dây xích.
"Wow, chú ơi chú thật lợi hại, vui quá đi. Ha ha..." Trên không trung nhà thờ vang lên những tiếng cười cùng tiếng vỗ tay của Lôi Mông, mấy tiểu đệ kéo dây xích bên trên nhìn nhau cười khổ nhưng cũng vui vẻ, không ngờ thật sự có thể thành công, mặc dù có chút phiền phức...
"Chú xem này, bảo bối đang bay, viu viu viu..."