"Chú... Đừng cù, A haha... Con... Ha ha... sai... rồi..." Lôi Mông cười lớn uốn éo người cầu xin tha thứ.
"Hiện tại biết sai rồi hả? Vừa rồi là ai để chú biến thành vai mặt hoa mặc quần lót mất mặt trước bác quét dọn? Nói, là ai?"
Lôi Trảm Thiên nhẹ nhàng bắt lấy cái mông của của Lôi Mông ra uy hiếp, trong lời nói mang theo sự cảnh cáo hung dữ.
Đùa ai không đùa, lại dám đùa với anh, hừ!
"Con... là... Au... Đau quá... Chú thối." Lôi Mông đưa đám cấu vào mặt Lôi Trảm Thiên, nhe răng nhếch miệng.
"Hử?" Lôi Trảm Thiên vỗ nhẹ một cái lên mông Lôi Mông.
"Đau quá." Lôi Mông quệt mồm bất mãn, "Chú càng ngày càng xấu."
"Con khẳng định?" Lôi Trảm Thiên hơi híp mắt, như giận mà không phải giận nhìn cậu. Đáy lòng lại âm thầm chửi rủa.
Cảm giác được nguy hiểm, Lôi Mông vội vàng lắc đầu, "Không không, bảo bối sai rồi, chú không thối, một chút cũng không thối, là bảo bối sai."
Nhưng trong lòng thì hừ lạnh, hừ, chờ xem sau khi về bảo bối có bảo chị gái xinh đẹp phạt chú quỳ lên bàn chông không...
Lôi Trảm Thiên xoa tóc cậu, điều chỉnh lại vị trí ngồi, "Được rồi, ầm ĩ cả sáng, giờ ngồi ngoan đi."
Lôi Mông gật đầu ngoan ngoãn ngồi im, nói đến việc chính thì cậu vẫn có chút sốt ruột, không dám giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo với chú nữa.
"Chú, chú nói bố tiểu Tiên có phải rất đáng đánh đòn không?"
"Ừ." Lôi Trảm Thiên không yên lòng trả lời, trong đầu nghĩ xem nên làm sao với tiểu quỷ này, sau khi xong việc vẫn nên đưa cậu về Sicilia thì tốt hơn, còn mình thì tới thành phố W một chuyến, tin tức nhóm hàng gần nhất của Ngục Thiên Minh ở đây lại bị người Trung quốc biết, phải đi xem mới yên tâm...
Vừa qua việc nhập cảnh Trung quốc rất chặt chẽ, nhóm hàng này có thể thuận lợi qua ải được không vẫn phải thương nghị, đại ca đã nhắc nhở hai lần, bản thân mình vẫn nên đi xem.
"Hừ, xem bảo bối giúp tiểu Tiên tiểu Dật báo thù thế nào..." Lôi Mông nắm chặt tay, trông bộ dạng như tiểu vũ trụ chuẩn bị nổ tung.
"Ừ." Người nào đấy vẫn không có nhận thức, chưa thoát ra khỏi suy nghĩ của mình.
"Lão đại, đến rồi."
Trong khi đang nói chuyện thì xe đã ngừng, tiểu đệ lái xe cung kính nói mới khiến Lôi Trảm Thiên hoàn hồn nhìn ra bên ngoài, dĐ!L#QĐôn quả nhiên là không khí vui mừng. Đâu đâu cũng là những người ăn mặc chỉnh tề cùng với những lời chúc mừng qua lại.
Lôi Trảm Thiên nghiêng đầu nghĩ, tối qua lúc tới hình như là đêm khuya, liệu đây có thật là nhà thờ đổ nát tối qua ấy?
"Chú?" Thấy chú không nhúc nhích, Lôi Mông nghi ngờ gọi một tiếng. "Đến rồi."
Lôi Trảm Thiên xoa đầu cậu mở cửa xe, "Được rồi, mau gọi cho bạn của con đi." Nói xong dặn dò tiểu đệ lái xe, đại khái là sau khi người đông đủ thì tụ tập ở đâu.
"Vâng." Lôi Mông nhảy xuống xe, bấm vào số tiểu Dật.
Điện thoại được nhận rất nhanh, dường như chỉ một tiếng chuông...
"Mông Mông, cậu tới chưa?" Trong điện thoại là âm thanh trẻ con trong trẻo đặc biệt biệt của tiểu Dật.
"Đến rồi, các cậu đang ở đâu?" Lôi Mông định trả lời tiểu Dật thì thấy bên vai bị vỗ nhẹ, Lôi Mông nghi hoặc nhìn Lôi Trảm Thiên.
"Bảo hai đứa đến cánh cửa bên trái nhà thờ chờ, chúng ta sẽ qua đó gặp." Lôi Trảm Thiên ôm Lôi Mông nói, sau đó ra dấu với tiểu đệ lái xe, anh ta gật đầu, xuống xe rồi liên lạc với những người khác.
"Vâng, chú." Lôi Mông tuy rằng không hiểu nhưng chuyện này vẫn ngoan ngoãn nghe theo lời chú, hẹn xong với tiểu Dật thì cúp máy.
"Chú, chúng ta trực tiếp vào nhà thờ luôn à?" Hai tay ôm lấy cổ Lôi Trảm Thiên, nghi ngờ nhìn lại nhà thờ hỏi, đồng thời mắt cũng mở lớn, đây có phải cái nhà thờ tối qua không?
"Lát con phải ngoan ngoãn đi theo chú mặt đen đó, biết không?" Lôi Trảm Thiên cùng một đám người ung dung vào nhà thờ, thỉnh thoảng liếc sang những người bên cạnh...
Không sai, đều là quý phụ, những kẻ có thế lực, có lẽ thân phận của người kết hôn hôm nay không đơn giản.
Môi khẽ cong lên, xem ra hôm nay có thể xem kịch miễn phí rồi.
"Chú, chú cười thật gian trá đó nha." Lôi Mông chọc vào má Lôi Trảm Thiên, ngây thơ nói.
"Hưm?" Lôi Trảm Thiên nhún vai không sao cả, có kịch hay không xem đúng là kẻ ngốc.
Lôi Mông rất thành thực gật đầu, "Nhưng mà Mông Mông ủng hộ chú."
Lôi Trảm Thiên lấy ngón trỏ gõ lên đầu cậu, "Là bảo bối muốn xem kịch hay chứ gì?"
Lôi Mông nghiêm trang lắc đầu, "Không phải đâu, Mông Mông là vì giúp bạn bè thôi mà." Ấy vậy nhưng đôi mắt đen to tròn lại lóe lên những ánh sáng kì dị, rõ ràng là đến xem kịch hay.
Tính cách thằng nhỏ này thế nào Lôi Trảm Thiên đương nhiên rõ ràng nhất, nhưng bây giờ cũng không vạch trần cậu, định vuốt tóc Lôi Mông lại dừng lại, đơn giả là hai người mặc âu phục bên cạnh nói chuyện khiến anh nhíu mày.
"Thật không ngờ, một trong ba kiếm khách của chúng ta lại bị trói về kết hôn, xem ra lần đánh cuộc này chúng ta thằng chắc."
"Chớ cao hứng quá sớm, tính cách Tư Mặc thế nào em với anh không phải rõ lắm sao? Dễ dàng trói buộc anh ta vào nấm mồ hôn nhân ấy à, không có đơn giản đâu."
"Phong, em quá cẩn thận rồi, qua một tiếng nữa là hôn lễ bắt đầu, anh ta còn có thể chạy thoát được sao?"
"Không phải em quá cẩn thận, mà là Tư Mặc không thể nào lấy Ôn Ti Ti, anh ta ghét nhất chính là bị gia tộc kiểm soát. Ôn Ti Ti là con cờ do bác Đường sắp xếp bên cạnh Tư Mặc, Tư Mặc nhất định sẽ có động tác."
"A... Đúng rồi, may là em nhắc nhở anh, không được, anh phải đi sắp xếp lại đã, hôm nay bất kể thế nào cũng phải kết hôn, anh cũng không muốn giặt tất thối với rửa bô cho anh ta hai tháng đâu."
"..."
Chiều cao hai người xấp xỉ nhau, vóc dáng cũng tương đồng, nếu không phải kiểu tóc bọn họ khác nhau, nhìn bóng lưng thì thật sự rất khó phân biệt bọn họ ai là ai. Lôi Trảm Thiên hơi mất tập trung, mãi đến khi hai người kia biến mất anh mới lấy lại tinh thần.
Đường... Tư Mặc?
Cái tên này hình như đã nghe qua ở đâu đó rồi thì phải?
Lôi Trảm Thiên như có điều suy nghĩ nhìn ra cửa, nghĩ lại lời hai người vừa nói, ba kiếm khách? Đường gia?
Ánh mắt đảo qua cách cửa hông nhà thờ, thấy được những khuôn mặt quen thuộc đi lại, lập tức mắt sáng lên, là anh ta.
Bảo sao anh lại thấy cái tên này quen thuộc, hóa ra là anh ta. Tổng phụ trách tập đoàn tài chính Đường Thị, môn chủ Ám Môn của Đường Môn. Trước đây không lâu còn lấy từ chỗ anh ta một nhóm súng đạn, nghe nói chính anh ta tự mình vận chuyển, dĐ!L#QĐôn chẳng qua lúc đó anh lại bị việc khác bám lấy nên không thể tận mắt gặp mặt vị giao long ẩn dưới nước này...
Không ngờ hôm nay lại là hôn lễ của anh ta...
Đôi mắt lóe lên tia sáng, nóng lòng muốn được xem thế nào. Nếu đã nhận ra anh ta là Đường Tư Mặc, tất nhiên, nếu nói ba kiếm khách kia cũng không khó đoán, cùng là gia tộc có danh vọng trăm năm của thành phố X, Phong Diệp, Ngọc Vô Tâm, với cả môn chủ Ám Môn của Đường Môn... Chuyện này càng ngày càng hay.
Lôi Trảm Thiên ôm Lôi Mông xoay tròn, tâm tình sung sướng hôn một cái thật to trên trán cậu.
"Bảo bối, con đúng là phúc tinh của chú."
Lôi Mông bị hôn mà chẳng hiểu, mày nhíu lại, nghiêm túc trừng mắt với Lôi Trảm Thiên, "Chú, bảo bối đã nói là trước khi chưa được sự đồng ý thì không được hôn bảo bối mà. Bảo bối lớn rồi."
Lôi Trảm Thiên xốc nách cậu lên, tâm tình tốt tự nhiên cũng phụ họa theo lời cậu, "Phải phải phải, bảo bối lớn rồi."
"A, tiểu Dật, tiểu Tiên..." Lôi Mông trên cao thấy được hai người bạn, không để ý tới Lôi Trảm Thiên vùng vẫy nhảy xuống, chạy lại chỗ bọn họ.
Lôi Trảm Thiên thả Lôi Mông, nhìn theo bóng lưng nho nhỏ của cậu nở nụ cười rồi cũng theo sau.
"Tiểu Dật, tiểu Tiên."
Bé trai và bé gái cách đó không xa nghe được tiếng gọi quen thuộc cũng cười, cô bé mặc váy công chúa nhảy lên lớn tiếng trả lời.
"Mông Mông, ở đây."
Còn cậu bé trai mặc quần jean chỉ nhấc mí mắt nhìn Lôi Mông chạy tới rồi lại rũ xuống, coi như không thấy.
Lôi Mông cũng không tính toán, chạy đến trước mặt tiểu Tiên ôm lấy mặt cô bé, hôn chụt một cái lên môi.
Lôi Trảm Thiên phía sau cười gập lưng, mà tiểu Dật đá cậu một cước, "Đừng có lần nào gặp cũng chiếm tiện nghi em gái tôi."
Tiểu Tiên thè lưỡi với tiểu Dật, Lôi Mông nháy mắt mấy cái, "Tiểu Dật, cậu ghen tị à?"
Tiểu Tiên gật đầu, "Đúng vậy, anh trai em ghét Mông Mông chỉ hôn tiểu Tiên, hì hì."
Tiểu Dật đảo cặp mắt trắng dã, mặc kệ hai tên ngu ngốc, coi Lôi Trảm Thiên như trong suốt, vứt ánh mắt suồng sã lộ liễu của anh ra sau ót.
"Đi thôi, hôn lễ sắp bắt đầu." Nói xong dẫn đầu đi vào nhà thờ. Vừa mới đi qua Lôi Trảm Thiên thì bị một lực kéo lại làm cho chân cậu như mọc rễ, không thể cựa quậy.
Tiểu Dật quay đầu lại tức giận nhìn người đàn ông cao lớn bên cạnh, "Buông tay."
Lôi Trảm Thiên vỗ vỗ đầu cậu, "Thật là không có lễ phép, điểm này không tốt, phải học một ít của Mông Mông."
Tiểu Dật hừ lạnh, quay đi, không để ý tới người này. Đồng thời cơ thể cũng giãy dụa kịch liệt.
Lôi Mông cười trộm, kéo tiểu Tiên vỗ vào tay Lôi Trảm Thiên, "Chú, chú thả tiểu Dật ra đi, tiểu Dật chỉ là sốt ruột thôi mà."
"Đúng đó chú, anh rất lễ phép, anh ấy chỉ phiền muộn trong lòng thôi."
Bị đâm trúng tâm sự mặt tiểu Dật hồng lên, có phần thẹn quá thành giận trừng mắt với hai người, sau đó quay đi, chính là không thèm nói.
Lôi Trảm Thiên nhếch môi, như giận mà không phải giận trừng mắt với ba tiểu quỷ, trong mắt ba đứa lóe lên dị quang khác nhau, nhưng trên gương mặt đều mang theo biểu cảm đáng yêu, ngoại trừ trên gương mặt non nớt của cậu bé tên tiểu Dật có chút lãnh khốc ra. Mắt híp lại, một ác ma thì rất dễ đối phó, nhưng ba ác ma này mà ở cùng với nhau thì khó rồi đây. Sau khi trong lòng tính toán một phen, Lôi Trảm Thiên cũng thả tiểu Dật, ra dấu về phía sau, một hồi thì có hai người đàn ông ăn mặc như vệ sĩ đứng lên.
"Đưa chúng lên mái nhà thờ." Bây giờ anh còn chuyện quan trọng phải làm, về phần làm thế nào trừng phạt ba ác ma này thì cứ đợi xong việc đã, lúc ấy sẽ có cả đống thời gian chơi đùa với ba nhóc.
"Vâng."
Lôi Mông đương nhiên là do Lôi Trảm Thiên ôm, dĐ!L#QĐôn còn tiểu Dật tiểu Tiên tuy nghi hoặc nhưng thấy Lôi Mông không phản kháng mà ngược lại còn hưng phấn nhìn bọn họ, hai đứa nhìn nhau rồi cũng không từ chối, mặc cho người áo đen ôm đi theo sau Lôi Trảm Thiên.
"Tiểu Dật, tiểu Tiên, lát nữa sẽ cho các cậu xem bàn đu dây thượng hạng của Lôi Mông, đảm bảo các cậu thích mê."
Lôi Mông tựa vào vai Lôi Trảm Thiên nhỏ giọng nói.
Tiểu Tiên nhếch miệng cười to, "Thực sao?"
"Đương nhiên." Lôi Mông tự hào cực kỳ, thứ cậu thích thì đương nhiên bạn cậu cũng sẽ thích.
Tiểu Dật không tiếp lời, chẳng qua giữa hai hàng lông mày mang theo lo lắng, ở nhà cậu là lão đại, tự nhiên phải nghĩ đến nhiều chuyện, mặc dù cậu mới chỉ là đứa trẻ năm tuổi.
Đi lên mái nhà thờ rất nhanh bởi đã có người tiếp ứng, sau khi vào vị trí, chuẩn bị bên trong nhà thờ cũng không sai biệt lắm.
Trong mắt tiểu Tiên lóe lên sự hưng phấn, tiểu Dật chỉ tựa vào lỗ hổng bàn đu dây nhìn trong nhà thờ, càng nhìn thì sự tức giận trên mặt càng nặng.
Lôi Trảm Thiên thả Lôi Mông xuống, lôi tiểu quỷ tiểu Dật dậy, "Còn chưa bắt đầu đâu, đứng sang một bên."
Tiểu Dật nhìn anh chằm chằm nhưng không phản bác, lúc này ngoan ngoãn đứng sang một bên, bởi vì phía sang còn một loạt người mặc âu phục đen, cậu biết rõ thực lực cách xa nhau, huống chi, người đàn ông này tuy đáng ghét nhưng cũng là tới giúp các cậu.
"Cháu nên làm thế nào?"
"Cứ đứng im đấy." Lôi Trảm Thiên đưa mắt ra hiệu với người phía sau, anh ta liền trở tay lấy ở hông ra hai khẩu súng đưa cho tiểu Dật với tiểu Tiên.
Tiểu Dật, tiểu Tiên khó hiểu nhìn thứ trước mặt, chỉ có Lôi Mông hưng phấn, nháy mắt bảo hai người cầm lấy súng.
"Súng?" Tiểu Tiên nháy mắt hỏi.
Tiểu Dật nhìn Lôi Trảm Thiên, mắt lóe lên nghi vấn như đang hỏi anh, muốn bọn họ làm gì mà không phải sợ hãi.
Lôi Trảm Thiên mỉm cười, không hổ là con cái của Đường Tư Mặc, có can đảm, "Đã xem phim hành động của Hollywood chưa?"
Hai đứa gật đầu.
"Cầm súng cho chắc, tí nữa sẽ cho hai đứa làm người hùng của Hollywood thế nào?" Lập lại những chuyện cần làm cho chúng, mãi đến khi xác định hai đứa đề hiểu thì mới ngừng lại.
Tiểu Dật và tiểu Tiên liếc nhau, sau đó rất bình tĩnh cầm hai khẩu súng, ngọn lửa đang nhảy nhót trong mắt thật không phù hợp với đứa trẻ năm tuổi.
"Tốt, trò hay sắp bắt đầu." Sau khi hai đứa cầm súng, Lôi Trảm Thiên ôm lấy Lôi Mông, cúi người nhìn bên dưới. Lôi Mông biết điều nằm trong ngực anh không phá phách, bởi cậu biết bây giờ không phải lúc cậu có thể phá phách.
Tiểu Dật, tiểu Tiên cũng ngoan ngoãn nằm xuống, nhìn cảnh tượng bên trong nhà thờ...
"Anh Đường Tư Mặc, anh có nguyện ý lấy cô Ôn Ti Ti làm vợ, mặc kệ bần cùng hay là giàu có, mặc kệ khỏe mạnh hay ốm đau cũng muốn cùng cô ấy kết làm vợ chồng, cả đời bảo vệ cô ấy, trân trọng cô ấy, giữ gìn cô ấy?"
Trên khán đài hình tròn trong nhà thờ, cha xứ đứng bên dưới cây thánh giá thiêng liêng, cầm trong tay kinh thánh nói với cô dâu chú rể!
Cô dâu mặc một chiếc váy cưới màu trắng bó sát ngực, gò má đỏ hồng, mắt mở to khẩn trương mang theo mong đợi nhìn người đàn ông sắp sửa trở thành chồng mình!
Đường Tư Mặc hờ hững nhìn theo, mân môi!
Trong giáo đường, im lặng không một tiếng động, mọi người ai nấy đều lộ ra thần sắc vui mừng, nhất là hai bên nhà trai nhà gái, mắt đã sớm híp thành một đường...
Nhưng hai phút trôi qua rồi, cái câu "Tôi nguyện ý" kia lại chậm chạp không thốt ra!
Trong nhà thờ từ từ vang lên những tiếng nghị luận khe khẽ, Đường Tư Mặc nhếch miệng quét mắt qua khắp nhà thờ, ánh mắt khi chuyển sang cô dâu bên cạnh càng thêm sâu xa...
Năm phút trôi qua...
Một vài người bắt đầu mất bình tĩnh, nháy mắt ra hiệu với chúng bạn...
Bọn họ anh nhìn tôi, tôi lại nhìn anh... Nhún vai, tình huống không rõ!
Phù dâu cũng nôn nóng nhỏ giọng nhắc nhở chú rể, "Đường Tư Mặc, anh mau nói nguyện ý đi!"
Nụ cười kia vẫn treo trên môi Đường Tư Mặc, ánh mắt dần trở nên rét lạnh sắc bén...
Một phù dâu khác nháy mắt với cha xứ, cha xứ hiểu ý, hắng giọng lập lại.
"Anh Đường Tư Mặc, anh có nguyện ý lấy cô Ôn Ti Ti làm vợ, mặc kệ bần cùng hay là giàu có, mặc kệ khỏe mạnh hay ốm đau cũng muốn cùng cô ấy kết làm vợ chồng, cả đời bảo vệ cô ấy, trân trọng cô ấy, giữ gìn cô ấy?"
"Hai bảo bối, đã đến giờ các con biểu diễn rồi đấy." Trên mái nhà thờ, Lôi Trảm Thiên nhìn có chút hả hê lên tiếng, tiểu Dật tiểu Tiên ngồi trên bàn đu dây nhìn Lôi Mông, ba đứa cùng nhếch miệng, mà người bên cạnh ấn vào công tắc...
"Lạch cạch lạch cạch... Rầm"
Sau một loạt tiếng xích sắt va chạm, một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ ngồi trên bàn đu dây xuất hiện phía trước cha xứ!
"Người nếu dám nói người nguyện ý, con - bắn - chết - cô - ta!" Cậu bé kiêu ngạo chỉ họng súng đen ngòm vào cô dâu mặc áo cưới!
Cô bé lắc đầu, cười khanh khách, "Anh, mẹ nói rồi, bắn chết người đàn ông ấy thì sẽ không còn tiểu tứ tiểu ngũ nữa..."
Mặt mũi chú rể âm u, híp mắt lườm hai tiểu quỷ từ trên trời rơi xuống này!
"A..."
Khách khứa trong sảnh đường vang lên những tiếng hét chói tai, mọi người kinh ngạc trơn mắt há mồm nhìn hai đứa bé đột nhiên xuất hiện!
"Hiện tại biết sai rồi hả? Vừa rồi là ai để chú biến thành vai mặt hoa mặc quần lót mất mặt trước bác quét dọn? Nói, là ai?"
Lôi Trảm Thiên nhẹ nhàng bắt lấy cái mông của của Lôi Mông ra uy hiếp, trong lời nói mang theo sự cảnh cáo hung dữ.
Đùa ai không đùa, lại dám đùa với anh, hừ!
"Con... là... Au... Đau quá... Chú thối." Lôi Mông đưa đám cấu vào mặt Lôi Trảm Thiên, nhe răng nhếch miệng.
"Hử?" Lôi Trảm Thiên vỗ nhẹ một cái lên mông Lôi Mông.
"Đau quá." Lôi Mông quệt mồm bất mãn, "Chú càng ngày càng xấu."
"Con khẳng định?" Lôi Trảm Thiên hơi híp mắt, như giận mà không phải giận nhìn cậu. Đáy lòng lại âm thầm chửi rủa.
Cảm giác được nguy hiểm, Lôi Mông vội vàng lắc đầu, "Không không, bảo bối sai rồi, chú không thối, một chút cũng không thối, là bảo bối sai."
Nhưng trong lòng thì hừ lạnh, hừ, chờ xem sau khi về bảo bối có bảo chị gái xinh đẹp phạt chú quỳ lên bàn chông không...
Lôi Trảm Thiên xoa tóc cậu, điều chỉnh lại vị trí ngồi, "Được rồi, ầm ĩ cả sáng, giờ ngồi ngoan đi."
Lôi Mông gật đầu ngoan ngoãn ngồi im, nói đến việc chính thì cậu vẫn có chút sốt ruột, không dám giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo với chú nữa.
"Chú, chú nói bố tiểu Tiên có phải rất đáng đánh đòn không?"
"Ừ." Lôi Trảm Thiên không yên lòng trả lời, trong đầu nghĩ xem nên làm sao với tiểu quỷ này, sau khi xong việc vẫn nên đưa cậu về Sicilia thì tốt hơn, còn mình thì tới thành phố W một chuyến, tin tức nhóm hàng gần nhất của Ngục Thiên Minh ở đây lại bị người Trung quốc biết, phải đi xem mới yên tâm...
Vừa qua việc nhập cảnh Trung quốc rất chặt chẽ, nhóm hàng này có thể thuận lợi qua ải được không vẫn phải thương nghị, đại ca đã nhắc nhở hai lần, bản thân mình vẫn nên đi xem.
"Hừ, xem bảo bối giúp tiểu Tiên tiểu Dật báo thù thế nào..." Lôi Mông nắm chặt tay, trông bộ dạng như tiểu vũ trụ chuẩn bị nổ tung.
"Ừ." Người nào đấy vẫn không có nhận thức, chưa thoát ra khỏi suy nghĩ của mình.
"Lão đại, đến rồi."
Trong khi đang nói chuyện thì xe đã ngừng, tiểu đệ lái xe cung kính nói mới khiến Lôi Trảm Thiên hoàn hồn nhìn ra bên ngoài, dĐ!L#QĐôn quả nhiên là không khí vui mừng. Đâu đâu cũng là những người ăn mặc chỉnh tề cùng với những lời chúc mừng qua lại.
Lôi Trảm Thiên nghiêng đầu nghĩ, tối qua lúc tới hình như là đêm khuya, liệu đây có thật là nhà thờ đổ nát tối qua ấy?
"Chú?" Thấy chú không nhúc nhích, Lôi Mông nghi ngờ gọi một tiếng. "Đến rồi."
Lôi Trảm Thiên xoa đầu cậu mở cửa xe, "Được rồi, mau gọi cho bạn của con đi." Nói xong dặn dò tiểu đệ lái xe, đại khái là sau khi người đông đủ thì tụ tập ở đâu.
"Vâng." Lôi Mông nhảy xuống xe, bấm vào số tiểu Dật.
Điện thoại được nhận rất nhanh, dường như chỉ một tiếng chuông...
"Mông Mông, cậu tới chưa?" Trong điện thoại là âm thanh trẻ con trong trẻo đặc biệt biệt của tiểu Dật.
"Đến rồi, các cậu đang ở đâu?" Lôi Mông định trả lời tiểu Dật thì thấy bên vai bị vỗ nhẹ, Lôi Mông nghi hoặc nhìn Lôi Trảm Thiên.
"Bảo hai đứa đến cánh cửa bên trái nhà thờ chờ, chúng ta sẽ qua đó gặp." Lôi Trảm Thiên ôm Lôi Mông nói, sau đó ra dấu với tiểu đệ lái xe, anh ta gật đầu, xuống xe rồi liên lạc với những người khác.
"Vâng, chú." Lôi Mông tuy rằng không hiểu nhưng chuyện này vẫn ngoan ngoãn nghe theo lời chú, hẹn xong với tiểu Dật thì cúp máy.
"Chú, chúng ta trực tiếp vào nhà thờ luôn à?" Hai tay ôm lấy cổ Lôi Trảm Thiên, nghi ngờ nhìn lại nhà thờ hỏi, đồng thời mắt cũng mở lớn, đây có phải cái nhà thờ tối qua không?
"Lát con phải ngoan ngoãn đi theo chú mặt đen đó, biết không?" Lôi Trảm Thiên cùng một đám người ung dung vào nhà thờ, thỉnh thoảng liếc sang những người bên cạnh...
Không sai, đều là quý phụ, những kẻ có thế lực, có lẽ thân phận của người kết hôn hôm nay không đơn giản.
Môi khẽ cong lên, xem ra hôm nay có thể xem kịch miễn phí rồi.
"Chú, chú cười thật gian trá đó nha." Lôi Mông chọc vào má Lôi Trảm Thiên, ngây thơ nói.
"Hưm?" Lôi Trảm Thiên nhún vai không sao cả, có kịch hay không xem đúng là kẻ ngốc.
Lôi Mông rất thành thực gật đầu, "Nhưng mà Mông Mông ủng hộ chú."
Lôi Trảm Thiên lấy ngón trỏ gõ lên đầu cậu, "Là bảo bối muốn xem kịch hay chứ gì?"
Lôi Mông nghiêm trang lắc đầu, "Không phải đâu, Mông Mông là vì giúp bạn bè thôi mà." Ấy vậy nhưng đôi mắt đen to tròn lại lóe lên những ánh sáng kì dị, rõ ràng là đến xem kịch hay.
Tính cách thằng nhỏ này thế nào Lôi Trảm Thiên đương nhiên rõ ràng nhất, nhưng bây giờ cũng không vạch trần cậu, định vuốt tóc Lôi Mông lại dừng lại, đơn giả là hai người mặc âu phục bên cạnh nói chuyện khiến anh nhíu mày.
"Thật không ngờ, một trong ba kiếm khách của chúng ta lại bị trói về kết hôn, xem ra lần đánh cuộc này chúng ta thằng chắc."
"Chớ cao hứng quá sớm, tính cách Tư Mặc thế nào em với anh không phải rõ lắm sao? Dễ dàng trói buộc anh ta vào nấm mồ hôn nhân ấy à, không có đơn giản đâu."
"Phong, em quá cẩn thận rồi, qua một tiếng nữa là hôn lễ bắt đầu, anh ta còn có thể chạy thoát được sao?"
"Không phải em quá cẩn thận, mà là Tư Mặc không thể nào lấy Ôn Ti Ti, anh ta ghét nhất chính là bị gia tộc kiểm soát. Ôn Ti Ti là con cờ do bác Đường sắp xếp bên cạnh Tư Mặc, Tư Mặc nhất định sẽ có động tác."
"A... Đúng rồi, may là em nhắc nhở anh, không được, anh phải đi sắp xếp lại đã, hôm nay bất kể thế nào cũng phải kết hôn, anh cũng không muốn giặt tất thối với rửa bô cho anh ta hai tháng đâu."
"..."
Chiều cao hai người xấp xỉ nhau, vóc dáng cũng tương đồng, nếu không phải kiểu tóc bọn họ khác nhau, nhìn bóng lưng thì thật sự rất khó phân biệt bọn họ ai là ai. Lôi Trảm Thiên hơi mất tập trung, mãi đến khi hai người kia biến mất anh mới lấy lại tinh thần.
Đường... Tư Mặc?
Cái tên này hình như đã nghe qua ở đâu đó rồi thì phải?
Lôi Trảm Thiên như có điều suy nghĩ nhìn ra cửa, nghĩ lại lời hai người vừa nói, ba kiếm khách? Đường gia?
Ánh mắt đảo qua cách cửa hông nhà thờ, thấy được những khuôn mặt quen thuộc đi lại, lập tức mắt sáng lên, là anh ta.
Bảo sao anh lại thấy cái tên này quen thuộc, hóa ra là anh ta. Tổng phụ trách tập đoàn tài chính Đường Thị, môn chủ Ám Môn của Đường Môn. Trước đây không lâu còn lấy từ chỗ anh ta một nhóm súng đạn, nghe nói chính anh ta tự mình vận chuyển, dĐ!L#QĐôn chẳng qua lúc đó anh lại bị việc khác bám lấy nên không thể tận mắt gặp mặt vị giao long ẩn dưới nước này...
Không ngờ hôm nay lại là hôn lễ của anh ta...
Đôi mắt lóe lên tia sáng, nóng lòng muốn được xem thế nào. Nếu đã nhận ra anh ta là Đường Tư Mặc, tất nhiên, nếu nói ba kiếm khách kia cũng không khó đoán, cùng là gia tộc có danh vọng trăm năm của thành phố X, Phong Diệp, Ngọc Vô Tâm, với cả môn chủ Ám Môn của Đường Môn... Chuyện này càng ngày càng hay.
Lôi Trảm Thiên ôm Lôi Mông xoay tròn, tâm tình sung sướng hôn một cái thật to trên trán cậu.
"Bảo bối, con đúng là phúc tinh của chú."
Lôi Mông bị hôn mà chẳng hiểu, mày nhíu lại, nghiêm túc trừng mắt với Lôi Trảm Thiên, "Chú, bảo bối đã nói là trước khi chưa được sự đồng ý thì không được hôn bảo bối mà. Bảo bối lớn rồi."
Lôi Trảm Thiên xốc nách cậu lên, tâm tình tốt tự nhiên cũng phụ họa theo lời cậu, "Phải phải phải, bảo bối lớn rồi."
"A, tiểu Dật, tiểu Tiên..." Lôi Mông trên cao thấy được hai người bạn, không để ý tới Lôi Trảm Thiên vùng vẫy nhảy xuống, chạy lại chỗ bọn họ.
Lôi Trảm Thiên thả Lôi Mông, nhìn theo bóng lưng nho nhỏ của cậu nở nụ cười rồi cũng theo sau.
"Tiểu Dật, tiểu Tiên."
Bé trai và bé gái cách đó không xa nghe được tiếng gọi quen thuộc cũng cười, cô bé mặc váy công chúa nhảy lên lớn tiếng trả lời.
"Mông Mông, ở đây."
Còn cậu bé trai mặc quần jean chỉ nhấc mí mắt nhìn Lôi Mông chạy tới rồi lại rũ xuống, coi như không thấy.
Lôi Mông cũng không tính toán, chạy đến trước mặt tiểu Tiên ôm lấy mặt cô bé, hôn chụt một cái lên môi.
Lôi Trảm Thiên phía sau cười gập lưng, mà tiểu Dật đá cậu một cước, "Đừng có lần nào gặp cũng chiếm tiện nghi em gái tôi."
Tiểu Tiên thè lưỡi với tiểu Dật, Lôi Mông nháy mắt mấy cái, "Tiểu Dật, cậu ghen tị à?"
Tiểu Tiên gật đầu, "Đúng vậy, anh trai em ghét Mông Mông chỉ hôn tiểu Tiên, hì hì."
Tiểu Dật đảo cặp mắt trắng dã, mặc kệ hai tên ngu ngốc, coi Lôi Trảm Thiên như trong suốt, vứt ánh mắt suồng sã lộ liễu của anh ra sau ót.
"Đi thôi, hôn lễ sắp bắt đầu." Nói xong dẫn đầu đi vào nhà thờ. Vừa mới đi qua Lôi Trảm Thiên thì bị một lực kéo lại làm cho chân cậu như mọc rễ, không thể cựa quậy.
Tiểu Dật quay đầu lại tức giận nhìn người đàn ông cao lớn bên cạnh, "Buông tay."
Lôi Trảm Thiên vỗ vỗ đầu cậu, "Thật là không có lễ phép, điểm này không tốt, phải học một ít của Mông Mông."
Tiểu Dật hừ lạnh, quay đi, không để ý tới người này. Đồng thời cơ thể cũng giãy dụa kịch liệt.
Lôi Mông cười trộm, kéo tiểu Tiên vỗ vào tay Lôi Trảm Thiên, "Chú, chú thả tiểu Dật ra đi, tiểu Dật chỉ là sốt ruột thôi mà."
"Đúng đó chú, anh rất lễ phép, anh ấy chỉ phiền muộn trong lòng thôi."
Bị đâm trúng tâm sự mặt tiểu Dật hồng lên, có phần thẹn quá thành giận trừng mắt với hai người, sau đó quay đi, chính là không thèm nói.
Lôi Trảm Thiên nhếch môi, như giận mà không phải giận trừng mắt với ba tiểu quỷ, trong mắt ba đứa lóe lên dị quang khác nhau, nhưng trên gương mặt đều mang theo biểu cảm đáng yêu, ngoại trừ trên gương mặt non nớt của cậu bé tên tiểu Dật có chút lãnh khốc ra. Mắt híp lại, một ác ma thì rất dễ đối phó, nhưng ba ác ma này mà ở cùng với nhau thì khó rồi đây. Sau khi trong lòng tính toán một phen, Lôi Trảm Thiên cũng thả tiểu Dật, ra dấu về phía sau, một hồi thì có hai người đàn ông ăn mặc như vệ sĩ đứng lên.
"Đưa chúng lên mái nhà thờ." Bây giờ anh còn chuyện quan trọng phải làm, về phần làm thế nào trừng phạt ba ác ma này thì cứ đợi xong việc đã, lúc ấy sẽ có cả đống thời gian chơi đùa với ba nhóc.
"Vâng."
Lôi Mông đương nhiên là do Lôi Trảm Thiên ôm, dĐ!L#QĐôn còn tiểu Dật tiểu Tiên tuy nghi hoặc nhưng thấy Lôi Mông không phản kháng mà ngược lại còn hưng phấn nhìn bọn họ, hai đứa nhìn nhau rồi cũng không từ chối, mặc cho người áo đen ôm đi theo sau Lôi Trảm Thiên.
"Tiểu Dật, tiểu Tiên, lát nữa sẽ cho các cậu xem bàn đu dây thượng hạng của Lôi Mông, đảm bảo các cậu thích mê."
Lôi Mông tựa vào vai Lôi Trảm Thiên nhỏ giọng nói.
Tiểu Tiên nhếch miệng cười to, "Thực sao?"
"Đương nhiên." Lôi Mông tự hào cực kỳ, thứ cậu thích thì đương nhiên bạn cậu cũng sẽ thích.
Tiểu Dật không tiếp lời, chẳng qua giữa hai hàng lông mày mang theo lo lắng, ở nhà cậu là lão đại, tự nhiên phải nghĩ đến nhiều chuyện, mặc dù cậu mới chỉ là đứa trẻ năm tuổi.
Đi lên mái nhà thờ rất nhanh bởi đã có người tiếp ứng, sau khi vào vị trí, chuẩn bị bên trong nhà thờ cũng không sai biệt lắm.
Trong mắt tiểu Tiên lóe lên sự hưng phấn, tiểu Dật chỉ tựa vào lỗ hổng bàn đu dây nhìn trong nhà thờ, càng nhìn thì sự tức giận trên mặt càng nặng.
Lôi Trảm Thiên thả Lôi Mông xuống, lôi tiểu quỷ tiểu Dật dậy, "Còn chưa bắt đầu đâu, đứng sang một bên."
Tiểu Dật nhìn anh chằm chằm nhưng không phản bác, lúc này ngoan ngoãn đứng sang một bên, bởi vì phía sang còn một loạt người mặc âu phục đen, cậu biết rõ thực lực cách xa nhau, huống chi, người đàn ông này tuy đáng ghét nhưng cũng là tới giúp các cậu.
"Cháu nên làm thế nào?"
"Cứ đứng im đấy." Lôi Trảm Thiên đưa mắt ra hiệu với người phía sau, anh ta liền trở tay lấy ở hông ra hai khẩu súng đưa cho tiểu Dật với tiểu Tiên.
Tiểu Dật, tiểu Tiên khó hiểu nhìn thứ trước mặt, chỉ có Lôi Mông hưng phấn, nháy mắt bảo hai người cầm lấy súng.
"Súng?" Tiểu Tiên nháy mắt hỏi.
Tiểu Dật nhìn Lôi Trảm Thiên, mắt lóe lên nghi vấn như đang hỏi anh, muốn bọn họ làm gì mà không phải sợ hãi.
Lôi Trảm Thiên mỉm cười, không hổ là con cái của Đường Tư Mặc, có can đảm, "Đã xem phim hành động của Hollywood chưa?"
Hai đứa gật đầu.
"Cầm súng cho chắc, tí nữa sẽ cho hai đứa làm người hùng của Hollywood thế nào?" Lập lại những chuyện cần làm cho chúng, mãi đến khi xác định hai đứa đề hiểu thì mới ngừng lại.
Tiểu Dật và tiểu Tiên liếc nhau, sau đó rất bình tĩnh cầm hai khẩu súng, ngọn lửa đang nhảy nhót trong mắt thật không phù hợp với đứa trẻ năm tuổi.
"Tốt, trò hay sắp bắt đầu." Sau khi hai đứa cầm súng, Lôi Trảm Thiên ôm lấy Lôi Mông, cúi người nhìn bên dưới. Lôi Mông biết điều nằm trong ngực anh không phá phách, bởi cậu biết bây giờ không phải lúc cậu có thể phá phách.
Tiểu Dật, tiểu Tiên cũng ngoan ngoãn nằm xuống, nhìn cảnh tượng bên trong nhà thờ...
"Anh Đường Tư Mặc, anh có nguyện ý lấy cô Ôn Ti Ti làm vợ, mặc kệ bần cùng hay là giàu có, mặc kệ khỏe mạnh hay ốm đau cũng muốn cùng cô ấy kết làm vợ chồng, cả đời bảo vệ cô ấy, trân trọng cô ấy, giữ gìn cô ấy?"
Trên khán đài hình tròn trong nhà thờ, cha xứ đứng bên dưới cây thánh giá thiêng liêng, cầm trong tay kinh thánh nói với cô dâu chú rể!
Cô dâu mặc một chiếc váy cưới màu trắng bó sát ngực, gò má đỏ hồng, mắt mở to khẩn trương mang theo mong đợi nhìn người đàn ông sắp sửa trở thành chồng mình!
Đường Tư Mặc hờ hững nhìn theo, mân môi!
Trong giáo đường, im lặng không một tiếng động, mọi người ai nấy đều lộ ra thần sắc vui mừng, nhất là hai bên nhà trai nhà gái, mắt đã sớm híp thành một đường...
Nhưng hai phút trôi qua rồi, cái câu "Tôi nguyện ý" kia lại chậm chạp không thốt ra!
Trong nhà thờ từ từ vang lên những tiếng nghị luận khe khẽ, Đường Tư Mặc nhếch miệng quét mắt qua khắp nhà thờ, ánh mắt khi chuyển sang cô dâu bên cạnh càng thêm sâu xa...
Năm phút trôi qua...
Một vài người bắt đầu mất bình tĩnh, nháy mắt ra hiệu với chúng bạn...
Bọn họ anh nhìn tôi, tôi lại nhìn anh... Nhún vai, tình huống không rõ!
Phù dâu cũng nôn nóng nhỏ giọng nhắc nhở chú rể, "Đường Tư Mặc, anh mau nói nguyện ý đi!"
Nụ cười kia vẫn treo trên môi Đường Tư Mặc, ánh mắt dần trở nên rét lạnh sắc bén...
Một phù dâu khác nháy mắt với cha xứ, cha xứ hiểu ý, hắng giọng lập lại.
"Anh Đường Tư Mặc, anh có nguyện ý lấy cô Ôn Ti Ti làm vợ, mặc kệ bần cùng hay là giàu có, mặc kệ khỏe mạnh hay ốm đau cũng muốn cùng cô ấy kết làm vợ chồng, cả đời bảo vệ cô ấy, trân trọng cô ấy, giữ gìn cô ấy?"
"Hai bảo bối, đã đến giờ các con biểu diễn rồi đấy." Trên mái nhà thờ, Lôi Trảm Thiên nhìn có chút hả hê lên tiếng, tiểu Dật tiểu Tiên ngồi trên bàn đu dây nhìn Lôi Mông, ba đứa cùng nhếch miệng, mà người bên cạnh ấn vào công tắc...
"Lạch cạch lạch cạch... Rầm"
Sau một loạt tiếng xích sắt va chạm, một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ ngồi trên bàn đu dây xuất hiện phía trước cha xứ!
"Người nếu dám nói người nguyện ý, con - bắn - chết - cô - ta!" Cậu bé kiêu ngạo chỉ họng súng đen ngòm vào cô dâu mặc áo cưới!
Cô bé lắc đầu, cười khanh khách, "Anh, mẹ nói rồi, bắn chết người đàn ông ấy thì sẽ không còn tiểu tứ tiểu ngũ nữa..."
Mặt mũi chú rể âm u, híp mắt lườm hai tiểu quỷ từ trên trời rơi xuống này!
"A..."
Khách khứa trong sảnh đường vang lên những tiếng hét chói tai, mọi người kinh ngạc trơn mắt há mồm nhìn hai đứa bé đột nhiên xuất hiện!