Người phục vụ run rẩy, mặt trắng bệch, chỉ còn thiếu nước khóc mà thôi:
- Tôi… tôi…
- Câm miệng!
Đường Kiến Tâm lạnh lùng lên tiếng, người phục vụ nghe xong rụt người lại về phía sau Tiểu Ngải, trợn tròn hai mắt, quên cả hít thở…
Tiểu Ngải cũng mở to mắt nhưng cô không suy nghĩ quá nhiều, túm lấy người phục vụ ở phía sau mình rồi hất hàm về phía phòng mà mấy cô gái vừa đi vào:
- Thấy chưa, mau nói đường xuống ở đâu?
Người phục vụ hoàn toàn không còn sức lực gì nữa, lảo đảo đi theo sau hai người, vừa đi vừa run lập cập trước sát khí của Đường Kiến Tâm!
- Từ từ đã, không phải ở đây!
Tiểu Ngải dừng bước, quay đầu lại, buông cổ áo cậu ta ra. Người phục vụ được thả ra nhưng vẫn rất hoảng sợ, toàn thân run rẩy chỉ vào một phòng thay đồ, giọng nói đến ngay cả bản thân cậu ta cũng không nhận ra:
- Ở trong đó…
Đường Kiến Tâm hờ hững liếc nhìn về phía người phục vụ chỉ rồi hừ lạnh một tiếng, đi vào bên trong. Tiểu Ngải nhún vai đi theo! Mãi đến khi bóng dáng hai người biến mất trong phòng thay đồ, người phục vụ mới dựa người vào tường thở hổn hển.
Cậu ta lắc lắc cổ mình, may mà không bị đứt rời. Sống mười tám năm trên đời nhưng cậu ta chưa từng gặp tình huống này… Không tốt, không tốt chút nào!
- Chị, sao lại không có ai?
Tiểu Ngải tò mò nhìn phòng thay đồ rộng lớn. Giờ đáng lẽ phải là giờ mọi người tấp nập ra vào chứ, sao lại không thấy một bóng người thế này?
Đường Kiến Tâm nhướng mày, đi ra chính giữa phòng thay đồ, đứng thẳng, quét mắt nhìn về bốn phía, đôi mắt cô lóe sáng. Ở đây có rất nhiều trang phục cũng như đạo cụ, nhưng vẫn thoang thoảng mùi nước hoa kém chất lượng, cực kì khó ngửi…
- Cậu ta không nói dối đâu!
- Vâng! – Tiểu Ngải gật đầu – Để em tìm xem có phòng nào khác hay cửa sau gì đó không!
Thật ra phòng thay đồ này không lớn lắm, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy toàn bộ bên trong không xót thứ gì. Hơn nữa trong phòng cũng chỉ có hai người bọn họ mà thôi, cô tin người phục vụ kia không nói dối, dù sao khí thế của chị ấy có thể khiến người bình thường sợ chết khiếp, huống chi chỉ là một cậu bé khoảng tầm mười bảy mười tám tuổi!
Đường Kiến Tâm gật đầu, nhíu mày nhìn một lượt. Tiểu Ngải đi đến chỗ treo trang phục, vén quần áo lên rồi đưa tay sờ dọc theo vách tường.
Lúc Đường Kiến Tâm sắp mất hết kiên nhẫn thì Tiểu Ngải đột nhiên kêu lên:
- Chị, ở đây có điểm khác thường!
Đường Kiến Tâm bước lên mấy bước, cúi đầu nhìn. Khóe miệng Tiểu Ngải cong lên, cô gõ gõ tay lên bức tường, hai tiếng “Thùng! Thùng” vang lên!
- Đúng không?
- Vâng! Chị, ở đây có cửa để đi xuống!
Tiểu Ngải thu tay lại, ánh mắt ngông cuồng lóe sáng đầy trầm tư!
- Cẩn thận thật đấy!
Đường Kiến Tâm cười khinh miệt, ánh mắt đầy khinh bỉ, muốn tiến hành thi đấu quyền anh chợ đen thật đúng là tốn công sức!
- Đương nhiên rồi, dạo này chính phủ kiểm tra nghiêm ngặt mấy hoạt động kiểu này lắm, chị không biết à? Chị?
Tiểu Ngải mò mẫm tìm chốt mở, thấy Đường Kiến Tâm nhếch mép cười liền lên tiếng.
Cái gọi là thi đấu quyền anh chợ đen nghĩa là chưa được các ban ngành chính phủ phê duyệt, mục đích của họ là kiếm lợi nhuận từ việc đấm đá nhau. Nơi thi đấu có quy mô không lớn, được sử dụng tất cả các ngón nghề đánh nhau trong thi đấu quyền anh, có thể đánh người khác đến tơi bời cũng chẳng sao. Đây chính là “Thi đấu trong thế giới ngầm”!
Thi đấu quyền anh chính thống cũng khá phổ biến, nhưng kiểu thi đấu chợ đen này thì cực kì tàn nhẫn, mỗi chiêu đòn ra tay đều trí mạng, mỗi cuộc tranh tài đều đánh cho tới khi đối phương “rụng rời” mới thôi, nếu không thì tuyệt đối sẽ không dừng tay. Đương nhiên tùy tình hình thì có thể miễn được cái chết!
Kiểu thi đấu quyền anh đấm bốc thế này phần lớn là tập trung ở tinh thần, khiến người khác theo dõi như điên cuồng, kích thích theo. Đương nhiên chính như vậy lại càng khiến cho trận đấu thêm phần điên loạn, máu me và tàn khốc!
Tiểu Ngải biết những kiểu đánh nhau như vậy đều phải che mắt người ngoài, những người có thể vào xem hoặc là cực kì lắm tiền muốn tiêu bớt cho hết hoặc là người cực kì biến thái, muốn theo đuổi sự kích động nhất thời để thỏa mãn thị giác, hoặc là thông qua quá trình hai người trên sàn đấu vật lộn đánh nhau đến nỗi có thể mất mạng để giải phóng sự cực đoan trong lòng mình…
- Hừ!
Đường Kiến Tâm hừ lạnh, không biết ư? Sao cô lại không biết chứ. Nghĩ lại hồi cô khoảng tầm bảy tám tuổi gì đó đã bị trở thành “cái bánh bao” trên sàn đấu quyền anh chợ đêm, nhưng đến giờ cô vẫn còn sống sót…
Không phải là cô không thể ra tay, mà là lúc ấy cô vẫn chỉ là một cô bé gầy còm, đứng trên sàn thi đấu nhìn người đàn ông cao to gấp đôi mình, cơ bắp cuồn cuộn khiến lúc đó cô chỉ có thể ôm chặt lấy cây cột lạnh lẽo, ánh mắt ngập tràn sự sợ hãi!
Cô còn cho rằng lúc đó mình nhất định sẽ bị đánh chết nhưng không! Bởi vì, anh ta nói…
Anh ta nói nếu cô muốn sống thì chỉ có cách tranh đấu với người muốn giết chết mình!
Cô nhìn anh ta với ánh mắt cầu cứu, anh ta lại nói rằng không ai có thể cứu cô được, trừ chính bản thân cô ra!
Cô nhớ rất kỹ đó là lần đầu tiên cô giết người. Lúc đó đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, đến tận bây giờ cô cũng chưa từng có lại cảm giác ấy. Cô không sợ, không kinh hoàng, lại càng không thương cảm!
- Loại thi đấu quyền anh chợ đen này là kiểu mua bán kiếm tiền của những kẻ có lòng dạ hiểm độc nhất trên đời này, so với những người buôn lậu súng ống đạn dược hay bọn buôn thuốc phiện thì càng khiến người ta chán ghét hàng trăm lần. Cho nên nếu bị phát hiện ra thì hậu quả không chỉ là nộp tiền xử phạt… A… Tìm thấy rồi!
Tiểu Ngải đang lải nhải giải thích lý do cho Đường Kiến Tâm thì đột nhiên cảm giác được một cánh cửa đã được bật mở. Hai mắt cô sáng lên, vui mừng kêu to rồi quay đầu nở nụ cười rạng rỡ với Đường Kiến Tâm! Quay đầu lại, cô như nín thở mở cánh cửa ngầm ra!
Một tiếng “Cạch” rất nhỏ vang lên, quả nhiên sau đó xuất hiện một con đường ngầm, tiếp theo đó là bậc cầu thang dẫn xuống phía dưới!
- Chị, đi thôi!
Nói xong cô liền dẫn đầu bước xuống cầu thang! Tiểu Ngải không hề phát hiện ra sắc mặt của người đằng sau mình đang cực kì khó coi!
Hàng lông mi dài chớp động nhìn bóng lưng của Tiểu Ngải đang khuất dần trong tầm mắt mình, Đường Kiến Tâm cứng đờ người lại, nhíu mày!
Cô cố gắng hít sâu một hơi, chậm rãi đi về phía trước! Sự lạnh lẽo trên khuôn mặt trắng xanh ngày càng nồng đậm! Càng đi xuống dưới, sự lạnh lẽo của cô càng toát ra nhiều hơn… Mỗi nơi cô đi qua đều khiến bầu không khí ở đó trong nháy mắt như đông cứng lại!
- Tôi… tôi…
- Câm miệng!
Đường Kiến Tâm lạnh lùng lên tiếng, người phục vụ nghe xong rụt người lại về phía sau Tiểu Ngải, trợn tròn hai mắt, quên cả hít thở…
Tiểu Ngải cũng mở to mắt nhưng cô không suy nghĩ quá nhiều, túm lấy người phục vụ ở phía sau mình rồi hất hàm về phía phòng mà mấy cô gái vừa đi vào:
- Thấy chưa, mau nói đường xuống ở đâu?
Người phục vụ hoàn toàn không còn sức lực gì nữa, lảo đảo đi theo sau hai người, vừa đi vừa run lập cập trước sát khí của Đường Kiến Tâm!
- Từ từ đã, không phải ở đây!
Tiểu Ngải dừng bước, quay đầu lại, buông cổ áo cậu ta ra. Người phục vụ được thả ra nhưng vẫn rất hoảng sợ, toàn thân run rẩy chỉ vào một phòng thay đồ, giọng nói đến ngay cả bản thân cậu ta cũng không nhận ra:
- Ở trong đó…
Đường Kiến Tâm hờ hững liếc nhìn về phía người phục vụ chỉ rồi hừ lạnh một tiếng, đi vào bên trong. Tiểu Ngải nhún vai đi theo! Mãi đến khi bóng dáng hai người biến mất trong phòng thay đồ, người phục vụ mới dựa người vào tường thở hổn hển.
Cậu ta lắc lắc cổ mình, may mà không bị đứt rời. Sống mười tám năm trên đời nhưng cậu ta chưa từng gặp tình huống này… Không tốt, không tốt chút nào!
- Chị, sao lại không có ai?
Tiểu Ngải tò mò nhìn phòng thay đồ rộng lớn. Giờ đáng lẽ phải là giờ mọi người tấp nập ra vào chứ, sao lại không thấy một bóng người thế này?
Đường Kiến Tâm nhướng mày, đi ra chính giữa phòng thay đồ, đứng thẳng, quét mắt nhìn về bốn phía, đôi mắt cô lóe sáng. Ở đây có rất nhiều trang phục cũng như đạo cụ, nhưng vẫn thoang thoảng mùi nước hoa kém chất lượng, cực kì khó ngửi…
- Cậu ta không nói dối đâu!
- Vâng! – Tiểu Ngải gật đầu – Để em tìm xem có phòng nào khác hay cửa sau gì đó không!
Thật ra phòng thay đồ này không lớn lắm, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy toàn bộ bên trong không xót thứ gì. Hơn nữa trong phòng cũng chỉ có hai người bọn họ mà thôi, cô tin người phục vụ kia không nói dối, dù sao khí thế của chị ấy có thể khiến người bình thường sợ chết khiếp, huống chi chỉ là một cậu bé khoảng tầm mười bảy mười tám tuổi!
Đường Kiến Tâm gật đầu, nhíu mày nhìn một lượt. Tiểu Ngải đi đến chỗ treo trang phục, vén quần áo lên rồi đưa tay sờ dọc theo vách tường.
Lúc Đường Kiến Tâm sắp mất hết kiên nhẫn thì Tiểu Ngải đột nhiên kêu lên:
- Chị, ở đây có điểm khác thường!
Đường Kiến Tâm bước lên mấy bước, cúi đầu nhìn. Khóe miệng Tiểu Ngải cong lên, cô gõ gõ tay lên bức tường, hai tiếng “Thùng! Thùng” vang lên!
- Đúng không?
- Vâng! Chị, ở đây có cửa để đi xuống!
Tiểu Ngải thu tay lại, ánh mắt ngông cuồng lóe sáng đầy trầm tư!
- Cẩn thận thật đấy!
Đường Kiến Tâm cười khinh miệt, ánh mắt đầy khinh bỉ, muốn tiến hành thi đấu quyền anh chợ đen thật đúng là tốn công sức!
- Đương nhiên rồi, dạo này chính phủ kiểm tra nghiêm ngặt mấy hoạt động kiểu này lắm, chị không biết à? Chị?
Tiểu Ngải mò mẫm tìm chốt mở, thấy Đường Kiến Tâm nhếch mép cười liền lên tiếng.
Cái gọi là thi đấu quyền anh chợ đen nghĩa là chưa được các ban ngành chính phủ phê duyệt, mục đích của họ là kiếm lợi nhuận từ việc đấm đá nhau. Nơi thi đấu có quy mô không lớn, được sử dụng tất cả các ngón nghề đánh nhau trong thi đấu quyền anh, có thể đánh người khác đến tơi bời cũng chẳng sao. Đây chính là “Thi đấu trong thế giới ngầm”!
Thi đấu quyền anh chính thống cũng khá phổ biến, nhưng kiểu thi đấu chợ đen này thì cực kì tàn nhẫn, mỗi chiêu đòn ra tay đều trí mạng, mỗi cuộc tranh tài đều đánh cho tới khi đối phương “rụng rời” mới thôi, nếu không thì tuyệt đối sẽ không dừng tay. Đương nhiên tùy tình hình thì có thể miễn được cái chết!
Kiểu thi đấu quyền anh đấm bốc thế này phần lớn là tập trung ở tinh thần, khiến người khác theo dõi như điên cuồng, kích thích theo. Đương nhiên chính như vậy lại càng khiến cho trận đấu thêm phần điên loạn, máu me và tàn khốc!
Tiểu Ngải biết những kiểu đánh nhau như vậy đều phải che mắt người ngoài, những người có thể vào xem hoặc là cực kì lắm tiền muốn tiêu bớt cho hết hoặc là người cực kì biến thái, muốn theo đuổi sự kích động nhất thời để thỏa mãn thị giác, hoặc là thông qua quá trình hai người trên sàn đấu vật lộn đánh nhau đến nỗi có thể mất mạng để giải phóng sự cực đoan trong lòng mình…
- Hừ!
Đường Kiến Tâm hừ lạnh, không biết ư? Sao cô lại không biết chứ. Nghĩ lại hồi cô khoảng tầm bảy tám tuổi gì đó đã bị trở thành “cái bánh bao” trên sàn đấu quyền anh chợ đêm, nhưng đến giờ cô vẫn còn sống sót…
Không phải là cô không thể ra tay, mà là lúc ấy cô vẫn chỉ là một cô bé gầy còm, đứng trên sàn thi đấu nhìn người đàn ông cao to gấp đôi mình, cơ bắp cuồn cuộn khiến lúc đó cô chỉ có thể ôm chặt lấy cây cột lạnh lẽo, ánh mắt ngập tràn sự sợ hãi!
Cô còn cho rằng lúc đó mình nhất định sẽ bị đánh chết nhưng không! Bởi vì, anh ta nói…
Anh ta nói nếu cô muốn sống thì chỉ có cách tranh đấu với người muốn giết chết mình!
Cô nhìn anh ta với ánh mắt cầu cứu, anh ta lại nói rằng không ai có thể cứu cô được, trừ chính bản thân cô ra!
Cô nhớ rất kỹ đó là lần đầu tiên cô giết người. Lúc đó đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, đến tận bây giờ cô cũng chưa từng có lại cảm giác ấy. Cô không sợ, không kinh hoàng, lại càng không thương cảm!
- Loại thi đấu quyền anh chợ đen này là kiểu mua bán kiếm tiền của những kẻ có lòng dạ hiểm độc nhất trên đời này, so với những người buôn lậu súng ống đạn dược hay bọn buôn thuốc phiện thì càng khiến người ta chán ghét hàng trăm lần. Cho nên nếu bị phát hiện ra thì hậu quả không chỉ là nộp tiền xử phạt… A… Tìm thấy rồi!
Tiểu Ngải đang lải nhải giải thích lý do cho Đường Kiến Tâm thì đột nhiên cảm giác được một cánh cửa đã được bật mở. Hai mắt cô sáng lên, vui mừng kêu to rồi quay đầu nở nụ cười rạng rỡ với Đường Kiến Tâm! Quay đầu lại, cô như nín thở mở cánh cửa ngầm ra!
Một tiếng “Cạch” rất nhỏ vang lên, quả nhiên sau đó xuất hiện một con đường ngầm, tiếp theo đó là bậc cầu thang dẫn xuống phía dưới!
- Chị, đi thôi!
Nói xong cô liền dẫn đầu bước xuống cầu thang! Tiểu Ngải không hề phát hiện ra sắc mặt của người đằng sau mình đang cực kì khó coi!
Hàng lông mi dài chớp động nhìn bóng lưng của Tiểu Ngải đang khuất dần trong tầm mắt mình, Đường Kiến Tâm cứng đờ người lại, nhíu mày!
Cô cố gắng hít sâu một hơi, chậm rãi đi về phía trước! Sự lạnh lẽo trên khuôn mặt trắng xanh ngày càng nồng đậm! Càng đi xuống dưới, sự lạnh lẽo của cô càng toát ra nhiều hơn… Mỗi nơi cô đi qua đều khiến bầu không khí ở đó trong nháy mắt như đông cứng lại!