Ngân Nguyệt nhíu mày, đáy mắt vụt qua tia nghi hoặc! "Cô ta" mở miệng, hỏi bằng ngữ điệu nhàn nhạt: “Cô ta là ai?”
Người mặc áo lam cúi đầu xuống, nói nhỏ: “Không biết!”
Địch Long kinh ngạc nhưng chỉ trong nháy mắt đã khôi phục lại bình thường. Sao cô lại ở đây? Không phải cô đang thực hiện nhiệm vụ sao? Sao có thể xuất hiện ở đây được? Tiểu Ngải đâu? Địch Long nhìn một lượt quanh căn biệt thự nhưng không thấy bóng dáng Tiểu Ngải đâu, lòng anh ta chùng xuống. Tiểu Ngải đâu? Sao hai người này lại không ở cùng với nhau?
Hướng Diệp Lân và Phó Hạnh Lương khép hờ mắt lại, sát khí lóe lên rồi biến mất! Lôi Khiếu Thiên hơi thả lỏng người, ánh mắt thâm trầm nhìn vào bóng hình người con gái ngày đêm mong nhớ! Đáy mắt anh ánh lên tia vui mừng!
Rốt cuộc cô đã đến rồi!
Tề Phong cũng sợ run lên, liếc mắt ra hiệu cho đàn em. A Cẩu nhanh chóng lên tiếng: “Cô gái, vừa rồi có phải cô ra giá không?”
Đường Kiến Tâm khép hờ mắt lại, hoàn toàn coi như không nhìn thấy con báo hung mãnh mà nhìn thẳng vào cậu bé đang run rẩy bên dưới… Vẻ mặt cô có chút lạnh lùng. Cô cũng không hiểu tại sao vừa rồi lại hành động như vậy! Cô đã ẩn núp trong biệt thự từ lâu, yên lặng theo dõi sự việc, không định xuất đầu lộ diện!
Nhưng cô không ngờ rằng khi nhìn thấy bộ dạng nhút nhát của cậu bé kia thì trong đầu cô lập tức hiện lên bộ dạng nhỏ nhắn đáng thương của chính cô năm xưa. Cậu bé vừa run rẩy vừa quật cường!
Giống hệt cô năm đó!
Chỉ trong một khoảnh khắc, cô biết từ nơi sâu nhất trong trái tim mình đã co rúm lại!
Rất đau!
Cậu bé ôm chặt lấy chiếc cột sắt, trông có vẻ rất khó khăn khi ôm cây cột to như vậy! Nhưng cậu bé lại mở to mắt nhìn vào đôi mắt rét lạnh của Đường Kiến Tâm, đáy mắt ánh lên sự cầu xin! Cậu bé cũng biết cầu xin không có tác dụng nhưng có lẽ cô gái này cô thể cứu được cậu!
Đường Kiến Tâm nhíu mày, có chút không đành lòng! Bao nhiêu năm rồi cô chưa từng có cảm giác này! Đã bao nhiêu lần cô cũng phải khổ sở cầu xin người khác như thế này? Nghĩ vậy, không khí xung quanh Đường Kiến Tâm như đông lại, nhiệt độ dám xuống đến không độ, ngay cả tiếng gầm thét của con báo cũng bị khí chất mạnh mẽ tỏa ra từ người cô át đi. Chỉ trong nháy mắt, con báo liền im bặt, hoàn toàn không gầm lên!
Bầu không khí trong biệt thự lại rơi vào trạng thái quỷ dị! Mấy trăm ánh mắt nhìn chằm chằm vào cùng một hướng, vẻ mặt của mỗi người hoàn toàn khác nhau, muôn hình vạn trạng, chỉ cần trên đời này có biểu cảm gì thì ở đây đều có biểu cảm ấy! Lúc này A Cẩu lại lên tiếng lặp lại câu hỏi, vẻ mặt Tề Phong từ xanh mét chuyển sang thành tối đen! Những người bên dưới thì nhao nhao bàn luận, suy đoán không ngớt!
Đường Kiến Tâm lạnh nhạt nhìn một lượt bên dưới, sau cùng ánh mắt lại rơi vào người cậu bé trong lồng sắt, cô nhẹ nhàng mở đôi môi đỏ mọng lên tiếng hỏi: “Có muốn rời khỏi đây không?”
Hai mắt cậu bé đẫm lệ, gật lấy gật để, giống như chết đuối vớ được cọc. Cậu bé không còn sợ hãi như lúc trước nữa, đứng bật người lên, đi về phía Đường Kiến Tâm, từng bước chân non nớt và nhẹ nhàng: “Có!”
Lôi Khiếu Thiên trầm mặt xuống, nhìn chằm chằm bóng lưng của cậu bé như muốn xé xác cậu bé ra! Cô dám nhìn cơ thể trần truồng của người đàn ông khác, thật không thể tha thứ!
Địch Long híp mắt lại rồi lại liếc mắt nhìn Lôi Khiếu Thiên, khóe miệng hơi nhếch lên, xem ra anh ta đã đoán đúng rồi! Ngân Nguyệt cũng thu hồi tầm mắt đang nhìn Đường Kiến Tâm, liếc Lôi Khiếu Thiên và Địch Long. "Cô ta" cũng phát hiện ra Địch Long đang nhìn Lôi Khiếu Thiên, Ngân Nguyệt liền nhíu mày lại, rồi lại đưa mắt nhìn Đường Kiến Tâm!
- Ngày mai tôi muốn biết toàn bộ tư liệu liên quan đến cô ta!
- Vâng!
Đường Kiến Tâm hơi cong môi lên, tay phải phất lên, từ thắt lưng lấy ra một khẩu súng! Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, cô đã nhắm thẳng về phía một cây cột sắt, thấp giọng ra lệnh cho cậu bé: “Dịch sang bên kia đi!”
Pằng! Pằng!
Gào!!!
Cả cậu bé và con báo đều đồng thời di chuyển, một người thì dịch sang một bên, còn động vật thì căm tức muốn thoát khỏi họng súng của Đường Kiến Tâm. Theo từng động tác của Đường Kiến Tâm, con báo như đang phát huy dã tính đến mức cao nhất!
Đồng thời, tiếng súng vang lên cũng kinh động mọi người, nhất là Tề Phong, anh ta cực kì tức giận và nổi lên sát ý! Chỉ trong chớp mắt, cả hội trường ngập tràn trong tiếng kêu sợ hãi, bọn vệ sĩ lập tức cầm súng lên, nhắm thẳng về phía Đường Kiến Tâm!
Rắc! Rắc!
Một âm thanh vang lên, viên đạn của Đường Kiến Tâm đã bắn trúng một thanh cột sắt khiến nó bị đứt rời. Cậu bé trong lồng vui mừng, vừa định bước ra thì không ngờ tốc độ của con báo còn nhanh hơn. Nó phe phẩy cái đuôi mấy cái rồi lập tức đạp lên thanh cột sắt, nhanh nhẹn phi người ra bên ngoài…
- Chị! – Cậu bé nằm sấp xuống, hoảng sợ trừng mắt nhìn con báo đuổi theo Đường Kiến Tâm!
- Tiểu…
Lôi Khiếu Thiên giật mình khi nhìn hành động của con báo, anh toát mồ hôi hột thay Đường Kiến Tâm, chưa kịp định thần đã lên tiếng nhắc nhở!
Đường Kiến Tâm ôm lấy một thanh cột, cúi người xuống né tránh khi thấy con báo đang lao về phía mình. Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, Đường Kiến Tâm một tay nắm chặt lấy thanh sắt, một tay cầm khẩu súng bắn thẳng vào bụng con báo. Pằng! Pằng! Pằng! Ba tiếng súng vang lên, cực kì chuẩn xác trúng tim con báo!
Mùi máu tanh lan tràn trong biệt thự!
Con báo gầm lên một tiếng rồi, nó cuộn tròn người lại lao thẳng về phía Đường Kiến Tâm! Đôi mắt Đường Kiến Tâm lóe sáng, vừa định đạp cho nó một cược thì đột nhiên sống lưng lạnh toát, cô cảm thấy nguy hiểm phát ra từ phía sân khấu đang bắn về phía mình. Cô trầm mặt xuống, sát khí lan tỏa càng đậm đặc!
Cô trở tay nắm chắc lấy chân trước của con báo rồi dựng nó lên, mông con báo chúi xuống phía dưới. Đường Kiến Tâm cố định cơ thể, chiếc giày cao gót như cắm sâu đầy vững chắc vào chiếc lồng sắt, cô bắt đầu xoay tròn con báo ba trăm sáu mươi độ… Một loạt hành động chỉ diễn ra trong nháy mắt!
Pằng! Pằng! Pằng!
Cơn mưa đạn liên tiếp nã vào người con báo, máu con báo bắn tung tóe vào người Đường Kiến Tâm! Từng giọt máu tanh bắn lên càng lên nổi bật khuôn mặt trắng nõn của cô, khiến cô có một vẻ đẹp cực kì khác biệt! Cảnh tượng này hoàn toàn được thu vào tầm mắt của Lôi Khiếu Thiên!
Cậu bé kia đứng thẳng người lên, run bần bật, cắn răng nức nở!
Hai mắt Tề Phong đỏ ngầu, ánh mắt đầy tàn độc bắn thẳng về phía Đường Kiến Tâm! Đó là con vật mà anh ta yêu quý nhất! Trong lòng anh ta cảm thấy cực kì nhục nhã! Chó chết! Cô ta dám quăng quật “con cưng” của anh ta, anh ta chửi một lượt mười tám đời tổ tông nhà cô!
- Mẹ kiếp! Đồ của tao mà dám động vào à!
- Mau lên! Ai đánh được cô ta, tao thưởng lớn!
Chỉ trong nháy mắt!
Tiếng súng nổ vang ầm ầm trong căn biệt thự! Mọi người đánh nhau, bắn nhau cực kì sung, cực kì phấn chấn và hết sức điên cuồng! Đạn như mưa bay thẳng về phía Đường Kiến Tâm! Đường Kiến Tâm hừ lạnh, mượn xác của con báo để né tránh làn đạn khiến đối phương không làm gì được mình!
- Khốn kiếp! – Lôi Khiếu Thiên cất bước, Hướng Diệp Lân và Phó Hạnh Lương cũng nhanh chóng theo sau. Hai người nhanh chóng rút hai khẩu AK54 bên người ra, khí thế bừng bừng hảo sảng bắn thẳng về lớp kính thủy tinh chống đạn!
Choang!
Lớp kính thủy tinh vỡ tan tành, Lôi Khiếu Thiên không thèm để ý đến vết máu trên tay mình, anh nhanh chóng nã đạn liên tiếp. Tiếng súng vang lên, bắn thẳng về phía hai người đang định nổ súng bắn Đường Kiến Tâm…
Hướng Diệp Lân choáng váng. Anh ta vốn còn đang vui sướng khi người khác gặp họa, vừa định giáo huấn cho cô gái không biết sống chết là gì này một chút nhưng không ngờ đại ca lại hành động quyết đoán như vậy, thật sự khiến anh ta hoàn toàn sững sờ!
Phó Hạnh Lương cũng hết sức kinh ngạc! Vẻ mặt đen ngòm!
Lôi Khiếu Thiên vừa nã đạn vừa bước nhanh! Anh nhìn chằm chằm vào từng người một, lạnh lùng mở miệng: “Ai dám nổ súng, tôi sẽ giết chết kẻ đó!”
Người mặc áo lam cúi đầu xuống, nói nhỏ: “Không biết!”
Địch Long kinh ngạc nhưng chỉ trong nháy mắt đã khôi phục lại bình thường. Sao cô lại ở đây? Không phải cô đang thực hiện nhiệm vụ sao? Sao có thể xuất hiện ở đây được? Tiểu Ngải đâu? Địch Long nhìn một lượt quanh căn biệt thự nhưng không thấy bóng dáng Tiểu Ngải đâu, lòng anh ta chùng xuống. Tiểu Ngải đâu? Sao hai người này lại không ở cùng với nhau?
Hướng Diệp Lân và Phó Hạnh Lương khép hờ mắt lại, sát khí lóe lên rồi biến mất! Lôi Khiếu Thiên hơi thả lỏng người, ánh mắt thâm trầm nhìn vào bóng hình người con gái ngày đêm mong nhớ! Đáy mắt anh ánh lên tia vui mừng!
Rốt cuộc cô đã đến rồi!
Tề Phong cũng sợ run lên, liếc mắt ra hiệu cho đàn em. A Cẩu nhanh chóng lên tiếng: “Cô gái, vừa rồi có phải cô ra giá không?”
Đường Kiến Tâm khép hờ mắt lại, hoàn toàn coi như không nhìn thấy con báo hung mãnh mà nhìn thẳng vào cậu bé đang run rẩy bên dưới… Vẻ mặt cô có chút lạnh lùng. Cô cũng không hiểu tại sao vừa rồi lại hành động như vậy! Cô đã ẩn núp trong biệt thự từ lâu, yên lặng theo dõi sự việc, không định xuất đầu lộ diện!
Nhưng cô không ngờ rằng khi nhìn thấy bộ dạng nhút nhát của cậu bé kia thì trong đầu cô lập tức hiện lên bộ dạng nhỏ nhắn đáng thương của chính cô năm xưa. Cậu bé vừa run rẩy vừa quật cường!
Giống hệt cô năm đó!
Chỉ trong một khoảnh khắc, cô biết từ nơi sâu nhất trong trái tim mình đã co rúm lại!
Rất đau!
Cậu bé ôm chặt lấy chiếc cột sắt, trông có vẻ rất khó khăn khi ôm cây cột to như vậy! Nhưng cậu bé lại mở to mắt nhìn vào đôi mắt rét lạnh của Đường Kiến Tâm, đáy mắt ánh lên sự cầu xin! Cậu bé cũng biết cầu xin không có tác dụng nhưng có lẽ cô gái này cô thể cứu được cậu!
Đường Kiến Tâm nhíu mày, có chút không đành lòng! Bao nhiêu năm rồi cô chưa từng có cảm giác này! Đã bao nhiêu lần cô cũng phải khổ sở cầu xin người khác như thế này? Nghĩ vậy, không khí xung quanh Đường Kiến Tâm như đông lại, nhiệt độ dám xuống đến không độ, ngay cả tiếng gầm thét của con báo cũng bị khí chất mạnh mẽ tỏa ra từ người cô át đi. Chỉ trong nháy mắt, con báo liền im bặt, hoàn toàn không gầm lên!
Bầu không khí trong biệt thự lại rơi vào trạng thái quỷ dị! Mấy trăm ánh mắt nhìn chằm chằm vào cùng một hướng, vẻ mặt của mỗi người hoàn toàn khác nhau, muôn hình vạn trạng, chỉ cần trên đời này có biểu cảm gì thì ở đây đều có biểu cảm ấy! Lúc này A Cẩu lại lên tiếng lặp lại câu hỏi, vẻ mặt Tề Phong từ xanh mét chuyển sang thành tối đen! Những người bên dưới thì nhao nhao bàn luận, suy đoán không ngớt!
Đường Kiến Tâm lạnh nhạt nhìn một lượt bên dưới, sau cùng ánh mắt lại rơi vào người cậu bé trong lồng sắt, cô nhẹ nhàng mở đôi môi đỏ mọng lên tiếng hỏi: “Có muốn rời khỏi đây không?”
Hai mắt cậu bé đẫm lệ, gật lấy gật để, giống như chết đuối vớ được cọc. Cậu bé không còn sợ hãi như lúc trước nữa, đứng bật người lên, đi về phía Đường Kiến Tâm, từng bước chân non nớt và nhẹ nhàng: “Có!”
Lôi Khiếu Thiên trầm mặt xuống, nhìn chằm chằm bóng lưng của cậu bé như muốn xé xác cậu bé ra! Cô dám nhìn cơ thể trần truồng của người đàn ông khác, thật không thể tha thứ!
Địch Long híp mắt lại rồi lại liếc mắt nhìn Lôi Khiếu Thiên, khóe miệng hơi nhếch lên, xem ra anh ta đã đoán đúng rồi! Ngân Nguyệt cũng thu hồi tầm mắt đang nhìn Đường Kiến Tâm, liếc Lôi Khiếu Thiên và Địch Long. "Cô ta" cũng phát hiện ra Địch Long đang nhìn Lôi Khiếu Thiên, Ngân Nguyệt liền nhíu mày lại, rồi lại đưa mắt nhìn Đường Kiến Tâm!
- Ngày mai tôi muốn biết toàn bộ tư liệu liên quan đến cô ta!
- Vâng!
Đường Kiến Tâm hơi cong môi lên, tay phải phất lên, từ thắt lưng lấy ra một khẩu súng! Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, cô đã nhắm thẳng về phía một cây cột sắt, thấp giọng ra lệnh cho cậu bé: “Dịch sang bên kia đi!”
Pằng! Pằng!
Gào!!!
Cả cậu bé và con báo đều đồng thời di chuyển, một người thì dịch sang một bên, còn động vật thì căm tức muốn thoát khỏi họng súng của Đường Kiến Tâm. Theo từng động tác của Đường Kiến Tâm, con báo như đang phát huy dã tính đến mức cao nhất!
Đồng thời, tiếng súng vang lên cũng kinh động mọi người, nhất là Tề Phong, anh ta cực kì tức giận và nổi lên sát ý! Chỉ trong chớp mắt, cả hội trường ngập tràn trong tiếng kêu sợ hãi, bọn vệ sĩ lập tức cầm súng lên, nhắm thẳng về phía Đường Kiến Tâm!
Rắc! Rắc!
Một âm thanh vang lên, viên đạn của Đường Kiến Tâm đã bắn trúng một thanh cột sắt khiến nó bị đứt rời. Cậu bé trong lồng vui mừng, vừa định bước ra thì không ngờ tốc độ của con báo còn nhanh hơn. Nó phe phẩy cái đuôi mấy cái rồi lập tức đạp lên thanh cột sắt, nhanh nhẹn phi người ra bên ngoài…
- Chị! – Cậu bé nằm sấp xuống, hoảng sợ trừng mắt nhìn con báo đuổi theo Đường Kiến Tâm!
- Tiểu…
Lôi Khiếu Thiên giật mình khi nhìn hành động của con báo, anh toát mồ hôi hột thay Đường Kiến Tâm, chưa kịp định thần đã lên tiếng nhắc nhở!
Đường Kiến Tâm ôm lấy một thanh cột, cúi người xuống né tránh khi thấy con báo đang lao về phía mình. Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, Đường Kiến Tâm một tay nắm chặt lấy thanh sắt, một tay cầm khẩu súng bắn thẳng vào bụng con báo. Pằng! Pằng! Pằng! Ba tiếng súng vang lên, cực kì chuẩn xác trúng tim con báo!
Mùi máu tanh lan tràn trong biệt thự!
Con báo gầm lên một tiếng rồi, nó cuộn tròn người lại lao thẳng về phía Đường Kiến Tâm! Đôi mắt Đường Kiến Tâm lóe sáng, vừa định đạp cho nó một cược thì đột nhiên sống lưng lạnh toát, cô cảm thấy nguy hiểm phát ra từ phía sân khấu đang bắn về phía mình. Cô trầm mặt xuống, sát khí lan tỏa càng đậm đặc!
Cô trở tay nắm chắc lấy chân trước của con báo rồi dựng nó lên, mông con báo chúi xuống phía dưới. Đường Kiến Tâm cố định cơ thể, chiếc giày cao gót như cắm sâu đầy vững chắc vào chiếc lồng sắt, cô bắt đầu xoay tròn con báo ba trăm sáu mươi độ… Một loạt hành động chỉ diễn ra trong nháy mắt!
Pằng! Pằng! Pằng!
Cơn mưa đạn liên tiếp nã vào người con báo, máu con báo bắn tung tóe vào người Đường Kiến Tâm! Từng giọt máu tanh bắn lên càng lên nổi bật khuôn mặt trắng nõn của cô, khiến cô có một vẻ đẹp cực kì khác biệt! Cảnh tượng này hoàn toàn được thu vào tầm mắt của Lôi Khiếu Thiên!
Cậu bé kia đứng thẳng người lên, run bần bật, cắn răng nức nở!
Hai mắt Tề Phong đỏ ngầu, ánh mắt đầy tàn độc bắn thẳng về phía Đường Kiến Tâm! Đó là con vật mà anh ta yêu quý nhất! Trong lòng anh ta cảm thấy cực kì nhục nhã! Chó chết! Cô ta dám quăng quật “con cưng” của anh ta, anh ta chửi một lượt mười tám đời tổ tông nhà cô!
- Mẹ kiếp! Đồ của tao mà dám động vào à!
- Mau lên! Ai đánh được cô ta, tao thưởng lớn!
Chỉ trong nháy mắt!
Tiếng súng nổ vang ầm ầm trong căn biệt thự! Mọi người đánh nhau, bắn nhau cực kì sung, cực kì phấn chấn và hết sức điên cuồng! Đạn như mưa bay thẳng về phía Đường Kiến Tâm! Đường Kiến Tâm hừ lạnh, mượn xác của con báo để né tránh làn đạn khiến đối phương không làm gì được mình!
- Khốn kiếp! – Lôi Khiếu Thiên cất bước, Hướng Diệp Lân và Phó Hạnh Lương cũng nhanh chóng theo sau. Hai người nhanh chóng rút hai khẩu AK54 bên người ra, khí thế bừng bừng hảo sảng bắn thẳng về lớp kính thủy tinh chống đạn!
Choang!
Lớp kính thủy tinh vỡ tan tành, Lôi Khiếu Thiên không thèm để ý đến vết máu trên tay mình, anh nhanh chóng nã đạn liên tiếp. Tiếng súng vang lên, bắn thẳng về phía hai người đang định nổ súng bắn Đường Kiến Tâm…
Hướng Diệp Lân choáng váng. Anh ta vốn còn đang vui sướng khi người khác gặp họa, vừa định giáo huấn cho cô gái không biết sống chết là gì này một chút nhưng không ngờ đại ca lại hành động quyết đoán như vậy, thật sự khiến anh ta hoàn toàn sững sờ!
Phó Hạnh Lương cũng hết sức kinh ngạc! Vẻ mặt đen ngòm!
Lôi Khiếu Thiên vừa nã đạn vừa bước nhanh! Anh nhìn chằm chằm vào từng người một, lạnh lùng mở miệng: “Ai dám nổ súng, tôi sẽ giết chết kẻ đó!”