Dường như thời gian đã ngừng lại, mọi người dừng mọi động tác! Bầu không khí lạ lùng bao trùm lên tất cả, dường như chỉ một tia giá lạnh đã làm dấy lên ngọn lửa, ngọn lửa bừng bừng cháy sáng, thiêu đốt tất cả mọi người.
Bao gồm cả Đường Kiến Tâm! Giọng nói ấy khiến cô thất thần, nhưng còn chưa kịp suy nghĩ gì đã thấy cánh tay đau buốt. Đường Kiến Tâm đưa tay lên, đầu ngón tay nhuốm đầy máu tươi! Âm thanh súng nổ lại vang dội!
Pằng! Pằng! Pằng! Pằng! Pằng
Năm phát súng vang lên!
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn bóng dáng một người ngã xuống trong vũng máu, vẻ mặt đầy kinh hãi! Có vết thương ở bụng, có vết đạn trúng ngay tim, có vết thương lại nằm ở mắt phải!
Tề Phong sững sờ, anh ta không còn quan tâm được gì nữa, chỉ biết giờ phút này người nằm sõng soài trên mặt đất không phải anh ta mà là… A Cẩu!
Vừa rồi anh ta và A Cẩu đứng cạnh nhau! Nếu không phải một tên vệ sĩ manh động làm ảnh hưởng đến Lôi Khiếu Thiên thì phát súng đó sẽ không vang lên…
Hướng Diệp Lân và Phó Hạnh Lương nuốt nước miếng mới hoàn hồn trở lại. Hai người nhanh chóng tiến lại sát Lôi Khiếu Thiê… Những người vệ sĩ cũng lập tức tiến lên, nhìn chằm chằm hội trường.
Vừa rồi, ngay khi đại ca dứt lời thì từ người đại ca tỏa ra sát khí đậm đặc. Bọn họ đang thầm nghĩ không ổn rồi! Nhưng còn chưa kịp ra tay thì đã nghe thấy tiếng súng vang lên, hơn nữa đại ca còn nhảy thẳng xuống dưới tầng một! Dù chỉ một cái liếc mắt ra hiệu cho bọn họ cũng không có!
Tất cả đều không có một chút sơ hở nào! Hai người toát mồ hôi lạnh!
Ngân Nguyệt lúc đầu còn giật mình, Lôi Khiếu Thiên sẽ ra tay ư? Lớp kính thủy tinh chống đạn mà anh ta cũng bắn vỡ được? Sức mạnh lớn đến mức đó ư? Ngân Nguyệt trầm mặt xuống, đôi mắt đầy thâm thúy, tựa lưng vào ghế, vẻ mặt vô cảm tiếp tục quan sát, hoàn toàn không có ý định ra tay, mặc kệ là “thêm dầu vào lửa” hay “đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi”.
Nhưng trong lòng Lôi Khiếu Thiên lúc này lại đầy lo lắng, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào cô gái và con báo!
Hình như cô đã bị thương!
- Chủ tử!
Ngân Nguyệt khoát tay: “Cứ chờ đã!”
Lúc tiếng súng vang lên, Địch Long cũng rất lo lắng! Đường Kiến Tâm vốn là người của anh ta, vuốt mặt thì phải nể mũi, đám người này dám không sợ chết mà động vào người của anh ta!
Đúng là muốn chết!
Đương nhiên, phẫn nộ thì phẫn nộ nhưng anh ta cũng không thể điên cuồng như Lôi Khiếu Thiên được! Có đường không đi mà lại phá tan trở ngại trước mặt, anh ta cũng không muốn ngăn cản!
Nhưng khi thấy nhân vật truyền kỳ tiếng tăm lẫy lừng hành động mất khống chế như vậy, anh ta vẫn sững sờ một lúc lâu!
- Ám Hoàng?
Địch Long hoàn hồn, nhìn Lôi Khiếu Thiên và đám người bên cạnh, ánh mắt lóe lên tia hứng thú, anh ta khoát tay: “Khỏi cần!”. Đã có người ra tay thì anh ta đâu cần hao phí sức lực của bản thân!
Đường Kiến Tâm giơ chân đá con báo vào giữa đại sảnh, không thèm liếc nhìn đám người xung quanh, chỉ đi đến bên chiếc lồng sắt, vươn tay ra: “Nắm tay chị!”
Cậu bé mở to mắt, nhìn chằm chằm vào cánh tay đang duỗi ra trước mặt mình. Cậu ta cố gắng dùng hết sức lực chạy về phía đó, kiễng chân lên, hai tay vươn cao như muốn với lấy bàn tay đó!
Đường Kiến Tâm nhíu mày lại! Cậu bé không đủ cao! Cô giơ tay trái lên nắm chặt lấy một thanh sắt nhưng cảm giác đau buốt xông đến khiến cô lập tức buông tay ra. Vẻ mặt Đường Kiến Tâm trắng bệch, ánh mắt của cậu bé cũng hoàn toàn thay đổi!
Cô quên mất vừa rồi đã bị trúng đạn! Hình như tổn thương vào đến xương rồi! Đường Kiến Tâm nhíu mày lại!
Lôi Khiếu Thiên nhìn chằm chằm bóng dáng cô không hề chớp mắt, đôi mắt đầy phẫn nộ, gân xanh nổi đầy mu bàn tay! Lúc này anh chỉ muốn không quan tâm đến bất cứ chuyện gì khác, bước lên túm lấy cô mắng cho một trận! Cô gái đáng chết này, đã bị thương mà còn không an phận! Nhìn động tác mất tự nhiên của cô, ánh mắt Lôi Khiếu Thiên toát lên sự đau lòng. Anh cố nhẫn nhịn, rốt cuộc cũng áp chế được lửa giận trong lòng. Anh biết bây giờ chưa phải thời điểm thích hợp, bây giờ thời cơ vẫn chưa chín muồi! Giờ anh chưa thể quang minh chính đại đứng bên cạnh để bảo vệ cô được! Nhưng thật sự anh chỉ muốn gào to với cô rằng: “Mẹ kiếp, mau lại đây, đứng sau lưng để anh bảo vệ!”
Chỉ là Lôi Khiếu Thiên không biết, hoặc là biết nhưng cố tình tỏ ra không biết, khi anh vừa hành động như vậy, tất cả mọi người đều ngầm hiểu với nhau rằng cô gái đó chính là của Lôi Khiếu Thiên anh!
Mặc kệ là bây giờ có diễn ra cảnh chém giết nhau đến mức nào, nhưng sau đó không lâu, mọi người sẽ dần bừng tỉnh, biết rằng đây là chuyện đương nhiên. Chỉ có Đường Kiến Tâm mới có thể khiến Lôi Khiếu Thiên như vậy! Không có gì kì quái cả!
Hướng Diệp Lân đứng bên phải Lôi Khiếu Thiên, đột nhiên thấy có máu ở khuỷu tay anh, liền kinh hãi hét lên: “Đại ca, anh bị thương rồi?”
Phó Hạnh Lương cũng quay đầu lại, nhìn theo tầm mắt Hướng Diệp Lân rồi thấy trên cánh tay của Lôi Khiếu Thiên có vết máu đỏ lòm, anh ta mím chặt môi lại, khóe mắt lóe lên tia sát khí!
Anh ta biết vết thương này nhất định là do khi nãy đại ca dùng khuỷu tay để đập vỡ lớp kính thủy tinh. Phó Hạnh Lương nhìn chằm chằm về phía bọn họ vừa nhảy xuống, khắp nơi đều là mảnh thủy tinh, những mảnh thủy tinh vỡ vụn bắn tung tóe khắp sàn, trên mảnh thủy tinh còn lưu lại vết máu…
Lôi Khiếu Thiên nhíu mày, hờ hững nhìn mọi thứ, thật ra anh cũng không biết mình đang bị thương!
- Đại ca? – Phó Hạnh Lương hơi lo lắng, Hướng Diệp Lân mới xem kỹ vết thương nhưng Lôi Khiếu Thiên không đồng ý.
- Không sao! – Lôi Khiếu Thiên nói xong thì không để ý đến Hướng Diệp Lân và Phó Hạnh Lương nữa, lại lần nữa đưa mắt nhìn Đường Kiến Tâm!
- Chị…
Cậu bé yếu ớt cất tiếng gọi, tiếng kêu non nớt ấy khiến Đường Kiến Tâm hoàn hồn trở lại. Cô cắn răng, tay trái nắm chặt lấy thanh sắt, nghiêng người xuống chiếc lồng sắt, túm lấy tay cậu bé rồi kéo lên!
Sau khi kéo được cậu bé lên, sau lưng Đường Kiến Tâm ướt sũng mồ hôi. Nhưng may thay cô đang mặc đồ đen nên mồ hôi bị ướt cũng không nhìn thấy rõ.
Lôi Khiếu Thiên thấy cô kéo cậu bé kia lên thì lại đưa mắt nhìn chằm chằm Tề Phong. Ánh mắt của anh lạnh buốt khiến hai chân Tề Phong run lẩy bẩy, chỉ có thể trơ mắt nhìn Đường Kiến Tâm hành động mà không dám ho he nửa lời!
Tuy rằng trong lòng anh ta cực kì bức xúc!
Đường Kiến Tâm đứng dậy, ôm lấy cơ thể suy yếu của cậu bé rồi lại liếc nhìn Lôi Khiếu Thiên! Là anh ta! Chính là người đã trộm bảo thạch từ tay cô! Đường Kiến Tâm trầm mặt xuống, khóe mắt lại liếc thấy hai người đàn ông đứng sau anh ta. Cô hơi khựng người lại, nheo mắt vào!
Anh ta là người của Ngục Thiên Minh!
Nhưng tại sao vừa rồi anh ta lại giúp cô? Mặt Đường Kiến Tâm đen lại, có thể so sánh với mặt của Bao Thanh Thiên. Nhưng cô rất rõ một điều, nếu không nhờ sự “hỗ trợ” của anh ta thì cô nhất định sẽ không bị thương!
Cậu bé nép người trong lòng Đường Kiến Tâm, tay níu chặt góc áo cô, không dám buông lỏng!
Ngân Nguyệt nhìn hai người rồi lại đưa mắt nhìn người đàn ông mặc áo lam đứng sau lưng mình cười cười khiến anh ta sợ hãi. Chủ tử của bọn họ trước nay là người lạnh lùng và trầm ổn, tuy chủ tử rất xinh đẹp nhưng chưa bao giờ lại có biểu cảm như vậy cả!
Bao gồm cả Đường Kiến Tâm! Giọng nói ấy khiến cô thất thần, nhưng còn chưa kịp suy nghĩ gì đã thấy cánh tay đau buốt. Đường Kiến Tâm đưa tay lên, đầu ngón tay nhuốm đầy máu tươi! Âm thanh súng nổ lại vang dội!
Pằng! Pằng! Pằng! Pằng! Pằng
Năm phát súng vang lên!
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn bóng dáng một người ngã xuống trong vũng máu, vẻ mặt đầy kinh hãi! Có vết thương ở bụng, có vết đạn trúng ngay tim, có vết thương lại nằm ở mắt phải!
Tề Phong sững sờ, anh ta không còn quan tâm được gì nữa, chỉ biết giờ phút này người nằm sõng soài trên mặt đất không phải anh ta mà là… A Cẩu!
Vừa rồi anh ta và A Cẩu đứng cạnh nhau! Nếu không phải một tên vệ sĩ manh động làm ảnh hưởng đến Lôi Khiếu Thiên thì phát súng đó sẽ không vang lên…
Hướng Diệp Lân và Phó Hạnh Lương nuốt nước miếng mới hoàn hồn trở lại. Hai người nhanh chóng tiến lại sát Lôi Khiếu Thiê… Những người vệ sĩ cũng lập tức tiến lên, nhìn chằm chằm hội trường.
Vừa rồi, ngay khi đại ca dứt lời thì từ người đại ca tỏa ra sát khí đậm đặc. Bọn họ đang thầm nghĩ không ổn rồi! Nhưng còn chưa kịp ra tay thì đã nghe thấy tiếng súng vang lên, hơn nữa đại ca còn nhảy thẳng xuống dưới tầng một! Dù chỉ một cái liếc mắt ra hiệu cho bọn họ cũng không có!
Tất cả đều không có một chút sơ hở nào! Hai người toát mồ hôi lạnh!
Ngân Nguyệt lúc đầu còn giật mình, Lôi Khiếu Thiên sẽ ra tay ư? Lớp kính thủy tinh chống đạn mà anh ta cũng bắn vỡ được? Sức mạnh lớn đến mức đó ư? Ngân Nguyệt trầm mặt xuống, đôi mắt đầy thâm thúy, tựa lưng vào ghế, vẻ mặt vô cảm tiếp tục quan sát, hoàn toàn không có ý định ra tay, mặc kệ là “thêm dầu vào lửa” hay “đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi”.
Nhưng trong lòng Lôi Khiếu Thiên lúc này lại đầy lo lắng, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào cô gái và con báo!
Hình như cô đã bị thương!
- Chủ tử!
Ngân Nguyệt khoát tay: “Cứ chờ đã!”
Lúc tiếng súng vang lên, Địch Long cũng rất lo lắng! Đường Kiến Tâm vốn là người của anh ta, vuốt mặt thì phải nể mũi, đám người này dám không sợ chết mà động vào người của anh ta!
Đúng là muốn chết!
Đương nhiên, phẫn nộ thì phẫn nộ nhưng anh ta cũng không thể điên cuồng như Lôi Khiếu Thiên được! Có đường không đi mà lại phá tan trở ngại trước mặt, anh ta cũng không muốn ngăn cản!
Nhưng khi thấy nhân vật truyền kỳ tiếng tăm lẫy lừng hành động mất khống chế như vậy, anh ta vẫn sững sờ một lúc lâu!
- Ám Hoàng?
Địch Long hoàn hồn, nhìn Lôi Khiếu Thiên và đám người bên cạnh, ánh mắt lóe lên tia hứng thú, anh ta khoát tay: “Khỏi cần!”. Đã có người ra tay thì anh ta đâu cần hao phí sức lực của bản thân!
Đường Kiến Tâm giơ chân đá con báo vào giữa đại sảnh, không thèm liếc nhìn đám người xung quanh, chỉ đi đến bên chiếc lồng sắt, vươn tay ra: “Nắm tay chị!”
Cậu bé mở to mắt, nhìn chằm chằm vào cánh tay đang duỗi ra trước mặt mình. Cậu ta cố gắng dùng hết sức lực chạy về phía đó, kiễng chân lên, hai tay vươn cao như muốn với lấy bàn tay đó!
Đường Kiến Tâm nhíu mày lại! Cậu bé không đủ cao! Cô giơ tay trái lên nắm chặt lấy một thanh sắt nhưng cảm giác đau buốt xông đến khiến cô lập tức buông tay ra. Vẻ mặt Đường Kiến Tâm trắng bệch, ánh mắt của cậu bé cũng hoàn toàn thay đổi!
Cô quên mất vừa rồi đã bị trúng đạn! Hình như tổn thương vào đến xương rồi! Đường Kiến Tâm nhíu mày lại!
Lôi Khiếu Thiên nhìn chằm chằm bóng dáng cô không hề chớp mắt, đôi mắt đầy phẫn nộ, gân xanh nổi đầy mu bàn tay! Lúc này anh chỉ muốn không quan tâm đến bất cứ chuyện gì khác, bước lên túm lấy cô mắng cho một trận! Cô gái đáng chết này, đã bị thương mà còn không an phận! Nhìn động tác mất tự nhiên của cô, ánh mắt Lôi Khiếu Thiên toát lên sự đau lòng. Anh cố nhẫn nhịn, rốt cuộc cũng áp chế được lửa giận trong lòng. Anh biết bây giờ chưa phải thời điểm thích hợp, bây giờ thời cơ vẫn chưa chín muồi! Giờ anh chưa thể quang minh chính đại đứng bên cạnh để bảo vệ cô được! Nhưng thật sự anh chỉ muốn gào to với cô rằng: “Mẹ kiếp, mau lại đây, đứng sau lưng để anh bảo vệ!”
Chỉ là Lôi Khiếu Thiên không biết, hoặc là biết nhưng cố tình tỏ ra không biết, khi anh vừa hành động như vậy, tất cả mọi người đều ngầm hiểu với nhau rằng cô gái đó chính là của Lôi Khiếu Thiên anh!
Mặc kệ là bây giờ có diễn ra cảnh chém giết nhau đến mức nào, nhưng sau đó không lâu, mọi người sẽ dần bừng tỉnh, biết rằng đây là chuyện đương nhiên. Chỉ có Đường Kiến Tâm mới có thể khiến Lôi Khiếu Thiên như vậy! Không có gì kì quái cả!
Hướng Diệp Lân đứng bên phải Lôi Khiếu Thiên, đột nhiên thấy có máu ở khuỷu tay anh, liền kinh hãi hét lên: “Đại ca, anh bị thương rồi?”
Phó Hạnh Lương cũng quay đầu lại, nhìn theo tầm mắt Hướng Diệp Lân rồi thấy trên cánh tay của Lôi Khiếu Thiên có vết máu đỏ lòm, anh ta mím chặt môi lại, khóe mắt lóe lên tia sát khí!
Anh ta biết vết thương này nhất định là do khi nãy đại ca dùng khuỷu tay để đập vỡ lớp kính thủy tinh. Phó Hạnh Lương nhìn chằm chằm về phía bọn họ vừa nhảy xuống, khắp nơi đều là mảnh thủy tinh, những mảnh thủy tinh vỡ vụn bắn tung tóe khắp sàn, trên mảnh thủy tinh còn lưu lại vết máu…
Lôi Khiếu Thiên nhíu mày, hờ hững nhìn mọi thứ, thật ra anh cũng không biết mình đang bị thương!
- Đại ca? – Phó Hạnh Lương hơi lo lắng, Hướng Diệp Lân mới xem kỹ vết thương nhưng Lôi Khiếu Thiên không đồng ý.
- Không sao! – Lôi Khiếu Thiên nói xong thì không để ý đến Hướng Diệp Lân và Phó Hạnh Lương nữa, lại lần nữa đưa mắt nhìn Đường Kiến Tâm!
- Chị…
Cậu bé yếu ớt cất tiếng gọi, tiếng kêu non nớt ấy khiến Đường Kiến Tâm hoàn hồn trở lại. Cô cắn răng, tay trái nắm chặt lấy thanh sắt, nghiêng người xuống chiếc lồng sắt, túm lấy tay cậu bé rồi kéo lên!
Sau khi kéo được cậu bé lên, sau lưng Đường Kiến Tâm ướt sũng mồ hôi. Nhưng may thay cô đang mặc đồ đen nên mồ hôi bị ướt cũng không nhìn thấy rõ.
Lôi Khiếu Thiên thấy cô kéo cậu bé kia lên thì lại đưa mắt nhìn chằm chằm Tề Phong. Ánh mắt của anh lạnh buốt khiến hai chân Tề Phong run lẩy bẩy, chỉ có thể trơ mắt nhìn Đường Kiến Tâm hành động mà không dám ho he nửa lời!
Tuy rằng trong lòng anh ta cực kì bức xúc!
Đường Kiến Tâm đứng dậy, ôm lấy cơ thể suy yếu của cậu bé rồi lại liếc nhìn Lôi Khiếu Thiên! Là anh ta! Chính là người đã trộm bảo thạch từ tay cô! Đường Kiến Tâm trầm mặt xuống, khóe mắt lại liếc thấy hai người đàn ông đứng sau anh ta. Cô hơi khựng người lại, nheo mắt vào!
Anh ta là người của Ngục Thiên Minh!
Nhưng tại sao vừa rồi anh ta lại giúp cô? Mặt Đường Kiến Tâm đen lại, có thể so sánh với mặt của Bao Thanh Thiên. Nhưng cô rất rõ một điều, nếu không nhờ sự “hỗ trợ” của anh ta thì cô nhất định sẽ không bị thương!
Cậu bé nép người trong lòng Đường Kiến Tâm, tay níu chặt góc áo cô, không dám buông lỏng!
Ngân Nguyệt nhìn hai người rồi lại đưa mắt nhìn người đàn ông mặc áo lam đứng sau lưng mình cười cười khiến anh ta sợ hãi. Chủ tử của bọn họ trước nay là người lạnh lùng và trầm ổn, tuy chủ tử rất xinh đẹp nhưng chưa bao giờ lại có biểu cảm như vậy cả!