Tiểu Ngải quan sát địa hình, nơi này chỉ có duy nhất một đường đi chính là dựa theo đường cũ mà ra ngoài. Thế nhưng nếu đi đường đó chắc chắn sẽ đối chọi với cảnh sát.
- Không được! Trừ việc đi tiếp ra thì chúng ta đã không còn lựa chọn nào khác.
- Thế nhưng...
Đường Kiến Tâm lạnh lùng đáp.
- Chỉ sợ chúng ta còn chưa tới nơi thì đã bị bắn thành tổ ong!
Người Ngục Thiên Minh không dám vào, không có nghĩa là cảnh sát không dám. Nếu cần thiết, cảnh sát sẽ oanh tạc khu vực này đến khi chỉ còn dư lại mái ngói!
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Tiểu Ngải có chút lo lắng, tiếng còi đã ngày (lê) càng gần, phỏng chừng không tới một phút là tới ngay sau mông rồi!
Đường Kiến Tâm quay lại.
- Có còn đường khác hay không?
Sắc mặt của Diệp Trúc Phàm cũng không được khá lắm.
- Không có!
Thực ra Đường Kiến Tâm có hỏi cũng như không, đã là trụ sở bí mật thì làm gì còn đường nào khác để đi?
Sở Tử Ngang vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
- Hỏi Hắc Kiệt xem!
Diệp Trúc Phàm gật đầu, cố gắng bắt liên lạc với Hắc Kiệt nhưng vẫn thất vọng. Ngoại trừ đi tiếp thì đã không (quý) còn con đường nào khác, hoặc là quay lại xung đột với cảnh sát!
- Chị, làm sao bây giờ?
Đường Kiến Tâm đã quên mắt trống trong địa hình biệt thự Jian Ke, nắm chặt tay vào nhau.
- Đi vào trong thôi!
Sắc mặt Tiểu Ngải trắng bệch.
- Hay là báo cho sư phụ?
- Không!
Đường Kiến Tâm quả quyết cự tuyệt, có thể thoát khỏi Ám Hoàng là nhiệm vụ quan trọng thiết yếu của Đường Kiến Tâm cô. Không tới thời khắc đó, cô sẽ không tìm người Ám Hoàng giúp đỡ!
Cô không muốn những thứ "ân" kia còn chưa báo hết mà lại nợ thêm một khoản!
- Nhưng mà, chị à!
Tiểu Ngải chu mỏ, các cô còn lựa chọn sao? Báo cho sư phụ không phải chí ít còn đảm bảo cho các cô an toàn rời khỏi đây sao? Vì cái gì mà chị lại cố chấp vậy chứ? Mặc dù biết rằng từ nhỏ chị đã có một giấc mộng, thế nhưng muốn thực hiện giấc mộng ấy cũng phải tùy trường hợp mà?
- Không có nhưng nhị gì hết! Tiểu Ngải, nếu như ngay cả năng lực ấy mà chị cũng không có, vậy chị cũng không xứng với cái danh sát thủ mạnh nhất của Ám Hoàng rồi!
Đường Kiến Tâm chăm chú nhìn Tiểu Ngải, trong mắt chỉ có sự kiên quyết!
Tiểu Ngải khẽ run lên.
- Không phải đâu, chị à, em không phải là không tin chị!
Cô chỉ là không muốn chị bị thương thôi!
Đường Kiến Tâm hiểu, nhưng cô không có giải thích nguyên do trong đó. Ở Ám Hoàng, niềm vui sướng duy nhất mà cô có được đến từ Tiểu Ngải. Cô biết em ấy dành cho cô toàn bộ sự tín nhiệm, điều này không hề xung (đôn) đột gì với sự lo âu cả!
- Lão đại nói đúng, đi tiếp vào trong thì chúng ta mới có đường sống!
Diệp Trúc Phàm là người có trí óc nhất trong bốn anh em thần trộm.
- Chúng ta chỉ có thể đánh cuộc là cảnh sát cho rằng chúng ta không thể vào mà thôi!
Đây là lợi thế duy nhất lúc này của bọn họ.
Nhưng, ai cũng không nghĩ tới suy nghĩ của bọn họ đều sai! Đi sai một nước thua cả bàn cờ! Đây là đạo lý không đổi từ xưa tới nay!
Tiểu Ngải cắn răng, bất cứ giá nào. Lúc mà chiếc Hummer vượt qua phạm vi khu biệt thự Jian Ke thì vang lên tiếng còi hồng ngoại chói tai, chỉ một tiếng thôi mà tất cả mọi thứ như ngừng lại!
Cách đó không xa, người trên hai chiếc xe nghe được tiếng còi báo đều trầm mặt.
- Không tốt rồi đội trưởng, có người xâm nhập căn cứ!
Người đàn ông được gọi là đội trưởng có một khuôn mặt tuấn tú nhưng lại mang theo đó chút âm u, cầm bộ đàm lên bắt đầu hô hoán.
- Tổ một ở lại, tiếp tục theo sát nhóm hàng kia. Tổ hai, ba, bốn lập tức xuất phát tới trụ sở bí mật của Nhà Trắng!
Sau khi ra lệnh xong thì người đàn ông kia bắt đầu liên lạc với các cao tầng! Bọn họ chỉ có thể đi lại phía ngoài căn cứ, không thể bước vào!
- Căn cứ bị xâm nhập, đội hành động yêu cầu tiếp viện!
Một câu nói rất đơn giản lại làm cho lòng người đại loạn! Sự khẩn trương qua đi thì bắt đầu phân phó!
Nếu đây là nước nào đó hoặc bọn khủng bố, hậu quả kia thật không thể tưởng được! Chỉ chốc lát sau, phía cao tầng điều động từng chiếc máy bay chiến đấu chạy tới nơi!
Trên đường Lôi Khiếu Thiên quay về, hàng lông mày chưa từng giãn ra, cứ cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra! Giống hệt như nhiệm vụ mười tám năm trước vậy, rất là bất an!
- Đại ca, A Nhị đã giao hàng xong cho A Đại rồi, có thể rút lui!
Huống Ngân Dịch thầm nghĩ đêm nay rốt cuộc đã có thể ngon giấc, vì nhóm hàng này mà anh đã mất ngủ mấy hôm liền đó!
Thượng Quan Kiệt Thiếu vô cùng kinh ngạc.
- Sao lại nhanh như vậy?
Lôi Khiếu Thiên cũng cảm thấy có vấn đề chỗ nào đó. Mặc dù đã sắp xếp lộ tuyến cho A Nhị, cảnh sát nào có đạo lý bỏ qua "con tốt đen" A Nhị được chứ?!
- A Huống, quay lại!
Lôi Khiếu Thiên lạnh lùng giặn dò, hai tay nắm chặt lại, hi vọng những điều anh nghĩ không phải là sự thật!
Huống Ngân Dịch và Thượng Quan Kiệt Thiếu liếc nhau.
- Đại ca, bây giờ mà quay lại e rằng... - Sẽ thật sự xung đột trực tiếp với cảnh sát!
Bây giờ bọn họ đang lái trực thăng nha, cũng đâu phải là bò trên mặt đất đâu! Đại ca à! Huống Ngân Dịch nuốt nước bọt, thấy sắc mặt của Lôi Khiếu Thiên liền im bặt!
- Quay lại!
Thượng Quan Kiệt Thiếu bưng trán, tựa vào ghế. Cú va chạm vừa rồi làm đầu anh vẫn còn rất choáng váng, anh là người bệnh, phải nghỉ ngơi, cái gì cũng không biết!
Huống Ngân Dịch liếc anh ta một cái, chỉ đành lái trực thăng quay lại tuyến đường vừa nãy! Còn chưa đi được nửa tiếng trên màn hình đã xuất hiện sóng âm quấy rối! Huống Ngân Dịch cả kinh, vội vàng nhìn Lôi Khiếu Thiên. Mười ngón tay Lôi Khiếu Thiên thao tác trên bàn phím, xử lý xong đợt sóng âm quấy nhiễu thì màn hình liền hiện lên rõ ràng mấy chiếc máy bay chiến đấu...
Thượng Quan Kiệt Thiếu cùng Huống Ngân Dịch đều kinh ngạc.
- Đã có chuyện gì thế?
Con ngươi Lôi Khiếu Thiên trở nên lạnh lẽo, sâu trong đó lại mang chút kinh hoảng.
- Mau tăng tốc đi!
Hướng đó chính là tới Nhà Trắng, ba người bọn họ đều rõ, mục đích cuối cùng là cái trụ sở kia!
Huống Ngân Dịch nhìn có chút hả hê.
- Ha ha, đáng đời mấy người đó, lần này xem bọn họ trốn đi đâu được!
Nói xong thì cười rất chi là vui sướng, cũng quên luôn là bản thân mình cũng đang đi tới đó.
Miệng Thượng Quan Kiệt Thiếu méo mó, rất đồng tình nhìn Huống Ngân Dịch mà lắc đầu. A Huống à, hóa ra chú cũng có lúc ngốc như vậy đó! Khà khà, giờ anh thấy cân bằng rồi đó! Lần này anh có thể lớn tiếng kiêu ngạo trước mặt A Lương mà nói, còn có một người còn ngốc hơn cả anh nữa! Ha ha!
Lôi Khiếu Thiên lạnh lùng nhìn sang Huống Ngân Dịch. Tên nào đó cảm thấy như có vô số cây đao chen chúc nhau cắt vào tim anh ta, vết thương ấy đang nứt toác ra máu chảy đầm đìa...
- Đại ca... Em.... - Lại làm sai điều gì ư?
Lôi Khiếu Thiên hừ lạnh! Cậu tốt nhất là cầu nguyện để bọn họ không sao đi, bằng không... Huống Ngân Dịch khóc, nhưng mà lại là khóc không ra nước mắt! Ánh mắt đại ca như vậy là sao? Huống Ngân Dịch rất tự giác nhìn về phía Thượng Quan Kiệt Thiếu. Ánh mắt đồng tình của người nào đó càng như đổ dầu vào lửa, sát một đống muối ăn lên vết thương đang máu me be bét, đau đến mức Huống Ngân Dịch chẳng hiểu ra sao nữa!
Đám người Tiểu Ngải đi còn chưa tới một phút, Đường Kiến Tâm cảnh giác thấy không tốt, vội vàng hét lớn.
- Nhấn ga, mau!
Tiểu Ngải muốn nói cô đã đạp ga hết cỡ rồi, nhưng còn chưa kịp nói ra miệng thì đằng sau vang lên tiếng nổ mạnh. Tiếp đó là một ngọn lửa mãnh liệt lao tới đít xe... Mấy người cả kinh, chuyện gì thế này, sao lại vô duyên vô cớ nổ tung vậy?
- Không được! Trừ việc đi tiếp ra thì chúng ta đã không còn lựa chọn nào khác.
- Thế nhưng...
Đường Kiến Tâm lạnh lùng đáp.
- Chỉ sợ chúng ta còn chưa tới nơi thì đã bị bắn thành tổ ong!
Người Ngục Thiên Minh không dám vào, không có nghĩa là cảnh sát không dám. Nếu cần thiết, cảnh sát sẽ oanh tạc khu vực này đến khi chỉ còn dư lại mái ngói!
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Tiểu Ngải có chút lo lắng, tiếng còi đã ngày (lê) càng gần, phỏng chừng không tới một phút là tới ngay sau mông rồi!
Đường Kiến Tâm quay lại.
- Có còn đường khác hay không?
Sắc mặt của Diệp Trúc Phàm cũng không được khá lắm.
- Không có!
Thực ra Đường Kiến Tâm có hỏi cũng như không, đã là trụ sở bí mật thì làm gì còn đường nào khác để đi?
Sở Tử Ngang vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
- Hỏi Hắc Kiệt xem!
Diệp Trúc Phàm gật đầu, cố gắng bắt liên lạc với Hắc Kiệt nhưng vẫn thất vọng. Ngoại trừ đi tiếp thì đã không (quý) còn con đường nào khác, hoặc là quay lại xung đột với cảnh sát!
- Chị, làm sao bây giờ?
Đường Kiến Tâm đã quên mắt trống trong địa hình biệt thự Jian Ke, nắm chặt tay vào nhau.
- Đi vào trong thôi!
Sắc mặt Tiểu Ngải trắng bệch.
- Hay là báo cho sư phụ?
- Không!
Đường Kiến Tâm quả quyết cự tuyệt, có thể thoát khỏi Ám Hoàng là nhiệm vụ quan trọng thiết yếu của Đường Kiến Tâm cô. Không tới thời khắc đó, cô sẽ không tìm người Ám Hoàng giúp đỡ!
Cô không muốn những thứ "ân" kia còn chưa báo hết mà lại nợ thêm một khoản!
- Nhưng mà, chị à!
Tiểu Ngải chu mỏ, các cô còn lựa chọn sao? Báo cho sư phụ không phải chí ít còn đảm bảo cho các cô an toàn rời khỏi đây sao? Vì cái gì mà chị lại cố chấp vậy chứ? Mặc dù biết rằng từ nhỏ chị đã có một giấc mộng, thế nhưng muốn thực hiện giấc mộng ấy cũng phải tùy trường hợp mà?
- Không có nhưng nhị gì hết! Tiểu Ngải, nếu như ngay cả năng lực ấy mà chị cũng không có, vậy chị cũng không xứng với cái danh sát thủ mạnh nhất của Ám Hoàng rồi!
Đường Kiến Tâm chăm chú nhìn Tiểu Ngải, trong mắt chỉ có sự kiên quyết!
Tiểu Ngải khẽ run lên.
- Không phải đâu, chị à, em không phải là không tin chị!
Cô chỉ là không muốn chị bị thương thôi!
Đường Kiến Tâm hiểu, nhưng cô không có giải thích nguyên do trong đó. Ở Ám Hoàng, niềm vui sướng duy nhất mà cô có được đến từ Tiểu Ngải. Cô biết em ấy dành cho cô toàn bộ sự tín nhiệm, điều này không hề xung (đôn) đột gì với sự lo âu cả!
- Lão đại nói đúng, đi tiếp vào trong thì chúng ta mới có đường sống!
Diệp Trúc Phàm là người có trí óc nhất trong bốn anh em thần trộm.
- Chúng ta chỉ có thể đánh cuộc là cảnh sát cho rằng chúng ta không thể vào mà thôi!
Đây là lợi thế duy nhất lúc này của bọn họ.
Nhưng, ai cũng không nghĩ tới suy nghĩ của bọn họ đều sai! Đi sai một nước thua cả bàn cờ! Đây là đạo lý không đổi từ xưa tới nay!
Tiểu Ngải cắn răng, bất cứ giá nào. Lúc mà chiếc Hummer vượt qua phạm vi khu biệt thự Jian Ke thì vang lên tiếng còi hồng ngoại chói tai, chỉ một tiếng thôi mà tất cả mọi thứ như ngừng lại!
Cách đó không xa, người trên hai chiếc xe nghe được tiếng còi báo đều trầm mặt.
- Không tốt rồi đội trưởng, có người xâm nhập căn cứ!
Người đàn ông được gọi là đội trưởng có một khuôn mặt tuấn tú nhưng lại mang theo đó chút âm u, cầm bộ đàm lên bắt đầu hô hoán.
- Tổ một ở lại, tiếp tục theo sát nhóm hàng kia. Tổ hai, ba, bốn lập tức xuất phát tới trụ sở bí mật của Nhà Trắng!
Sau khi ra lệnh xong thì người đàn ông kia bắt đầu liên lạc với các cao tầng! Bọn họ chỉ có thể đi lại phía ngoài căn cứ, không thể bước vào!
- Căn cứ bị xâm nhập, đội hành động yêu cầu tiếp viện!
Một câu nói rất đơn giản lại làm cho lòng người đại loạn! Sự khẩn trương qua đi thì bắt đầu phân phó!
Nếu đây là nước nào đó hoặc bọn khủng bố, hậu quả kia thật không thể tưởng được! Chỉ chốc lát sau, phía cao tầng điều động từng chiếc máy bay chiến đấu chạy tới nơi!
Trên đường Lôi Khiếu Thiên quay về, hàng lông mày chưa từng giãn ra, cứ cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra! Giống hệt như nhiệm vụ mười tám năm trước vậy, rất là bất an!
- Đại ca, A Nhị đã giao hàng xong cho A Đại rồi, có thể rút lui!
Huống Ngân Dịch thầm nghĩ đêm nay rốt cuộc đã có thể ngon giấc, vì nhóm hàng này mà anh đã mất ngủ mấy hôm liền đó!
Thượng Quan Kiệt Thiếu vô cùng kinh ngạc.
- Sao lại nhanh như vậy?
Lôi Khiếu Thiên cũng cảm thấy có vấn đề chỗ nào đó. Mặc dù đã sắp xếp lộ tuyến cho A Nhị, cảnh sát nào có đạo lý bỏ qua "con tốt đen" A Nhị được chứ?!
- A Huống, quay lại!
Lôi Khiếu Thiên lạnh lùng giặn dò, hai tay nắm chặt lại, hi vọng những điều anh nghĩ không phải là sự thật!
Huống Ngân Dịch và Thượng Quan Kiệt Thiếu liếc nhau.
- Đại ca, bây giờ mà quay lại e rằng... - Sẽ thật sự xung đột trực tiếp với cảnh sát!
Bây giờ bọn họ đang lái trực thăng nha, cũng đâu phải là bò trên mặt đất đâu! Đại ca à! Huống Ngân Dịch nuốt nước bọt, thấy sắc mặt của Lôi Khiếu Thiên liền im bặt!
- Quay lại!
Thượng Quan Kiệt Thiếu bưng trán, tựa vào ghế. Cú va chạm vừa rồi làm đầu anh vẫn còn rất choáng váng, anh là người bệnh, phải nghỉ ngơi, cái gì cũng không biết!
Huống Ngân Dịch liếc anh ta một cái, chỉ đành lái trực thăng quay lại tuyến đường vừa nãy! Còn chưa đi được nửa tiếng trên màn hình đã xuất hiện sóng âm quấy rối! Huống Ngân Dịch cả kinh, vội vàng nhìn Lôi Khiếu Thiên. Mười ngón tay Lôi Khiếu Thiên thao tác trên bàn phím, xử lý xong đợt sóng âm quấy nhiễu thì màn hình liền hiện lên rõ ràng mấy chiếc máy bay chiến đấu...
Thượng Quan Kiệt Thiếu cùng Huống Ngân Dịch đều kinh ngạc.
- Đã có chuyện gì thế?
Con ngươi Lôi Khiếu Thiên trở nên lạnh lẽo, sâu trong đó lại mang chút kinh hoảng.
- Mau tăng tốc đi!
Hướng đó chính là tới Nhà Trắng, ba người bọn họ đều rõ, mục đích cuối cùng là cái trụ sở kia!
Huống Ngân Dịch nhìn có chút hả hê.
- Ha ha, đáng đời mấy người đó, lần này xem bọn họ trốn đi đâu được!
Nói xong thì cười rất chi là vui sướng, cũng quên luôn là bản thân mình cũng đang đi tới đó.
Miệng Thượng Quan Kiệt Thiếu méo mó, rất đồng tình nhìn Huống Ngân Dịch mà lắc đầu. A Huống à, hóa ra chú cũng có lúc ngốc như vậy đó! Khà khà, giờ anh thấy cân bằng rồi đó! Lần này anh có thể lớn tiếng kiêu ngạo trước mặt A Lương mà nói, còn có một người còn ngốc hơn cả anh nữa! Ha ha!
Lôi Khiếu Thiên lạnh lùng nhìn sang Huống Ngân Dịch. Tên nào đó cảm thấy như có vô số cây đao chen chúc nhau cắt vào tim anh ta, vết thương ấy đang nứt toác ra máu chảy đầm đìa...
- Đại ca... Em.... - Lại làm sai điều gì ư?
Lôi Khiếu Thiên hừ lạnh! Cậu tốt nhất là cầu nguyện để bọn họ không sao đi, bằng không... Huống Ngân Dịch khóc, nhưng mà lại là khóc không ra nước mắt! Ánh mắt đại ca như vậy là sao? Huống Ngân Dịch rất tự giác nhìn về phía Thượng Quan Kiệt Thiếu. Ánh mắt đồng tình của người nào đó càng như đổ dầu vào lửa, sát một đống muối ăn lên vết thương đang máu me be bét, đau đến mức Huống Ngân Dịch chẳng hiểu ra sao nữa!
Đám người Tiểu Ngải đi còn chưa tới một phút, Đường Kiến Tâm cảnh giác thấy không tốt, vội vàng hét lớn.
- Nhấn ga, mau!
Tiểu Ngải muốn nói cô đã đạp ga hết cỡ rồi, nhưng còn chưa kịp nói ra miệng thì đằng sau vang lên tiếng nổ mạnh. Tiếp đó là một ngọn lửa mãnh liệt lao tới đít xe... Mấy người cả kinh, chuyện gì thế này, sao lại vô duyên vô cớ nổ tung vậy?