Vị tanh tràn ngập trong miệng, Đường Kiến Tâm bị va đập làm cho hoa mắt chóng mặt, tay mới chống lên được một nửa thì quả đạn đạo thứ hai đã lao tới... Mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn biến hóa bất thình lình ấy, chăn bản là không thể làm được phản ứng nào khác! Tiểu Ngải lảo đảo chạy tới, hành lang rất ngắn nhưng cô lại ngã đến mấy lần, nước mắt đã che kín tầm mắt!
Cả khu biệt thự rung lắc dữ dội, từng mảng tường phía trên rơi xuống lộp độp!
- Không... Không... Chị... Không được!
- Không được, lão đại!
Sau khi Đường Kiến Tâm ngã xuống lại ho ra một búng máu, ngay lúc ấy liền cảm giác được nguy hiểm, theo bản năng nhảy lộn người về sau tới chỗ Tiểu Ngải. Cùng lúc đó, quả đạn đạo lao thẳng tới vách tường bên trái, tiếng "ầm ầm" vang lên không ngừng, hành lang rung lắc nghiêm trọng rồi bình tĩnh lại! Trên bức tường đã xuất hiện cái lỗ còn lớn hơn cái lỗ lúc trước!
Tiểu Ngải phỏng chừng đã bị kích thích đến mức choáng váng, nhìn chằm chằm mà không có bất kì phản ứng gì cả, chờ tới khi Đường Kiến Tâm nôn hết máu tụ trong họng ra thì cô ấy mới khóc lóc chạy tới chỗ chị!
- Hu hu, chị, chị sao rồi?
Đường Kiến Tâm nuốt vị tanh trong miệng xuống, cố gắng chống đỡ cơ thể, miễn cưỡng cười với Tiểu Ngải:
- Chị không sao, Tiểu Ngải đừng khóc!
- Hu hu, chị làm em sợ muốn chết! Em tưởng, em tưởng...
- Ngoan nào, chị không sao đâu! Mau đứng lên!
Đường Kiến Tâm lấy tay xoa ngực, ngầm cười khổ, vẫn bị thương rồi!
Tiểu Ngải trong lúc hoảng sợ cũng không chú ý tới động tác của Đường Kiến Tâm. Vừa rồi cô còn tưởng quả đạn kia sẽ bắn trúng người chị, thật hù chết cô mà, cảm giác sống sót sau tại nạn này đã khiến cô sợ hãi vô cùng!
- Được rồi, Tiểu Ngải, chị không sao rồi, mau rời khỏi đây mới là nhiệm vụ thiết yếu!
Đường Kiến Tâm lau khô vết máu ở miệng, nhìn tình huống của bốn người Diệp Trúc Phàm, cô đã ném Amazon đập thẳng vào bọn họ, hi vọng không có làm anh ta "hư hỏng" chỗ nào mới tốt!
Sở Tử Ngang là người đầu tiên đá hết đống bụi đất tới cạnh Đường Kiến Tâm, lo lắng hỏi:
- Lão đại, chị có bị thương không?
Lúc mà quả đạn thứ hai bắn tới bọn họ đã kịp tránh đi!
- Không sao, mọi người thế nào?
Đường Kiến Tâm dời mắt khỏi cái lỗ thủng đang bốc cháy trên tường, nhìn lại Sở Tử Ngang và ba người Hạ Tâm Dung, mọi người hành động vẫn như bình thường là biết không sao rồi!
- Bọn em không sao! - Diệp Trúc Phàm nhìn sâu vào Đường Kiến Tâm, khoảnh khắc vừa rồi thật khiến bọn họ sợ hãi!
- Lão đại à, lần sau đừng dọa bọn em nữa! - Cảm giác kinh hãi ấy bọn họ không chịu nổi, thà rằng người bị thương là bọn họ còn hơn!
Nếu không phải lão đại khiêng Amazon, nếu không phải chị ấy ném Amazon vào bọn họ trước thì với tài nghệ của chị ấy sao có thể không tránh được quả bom kia!
Đường Kiến Tâm cau mày lại:
- Không có cậu ta, tôi vẫn không thoát được!
Cô biết ý nghĩ của bọn họ, mặc dù cô quả thực có thể tránh! Đường Kiến Tâm lại nhìn Tiểu Ngải, mặc dù cô không có nói câu kia ra, thế nhưng cô nhìn đã hiểu khẩu hình của con bé, cũng chính lúc đó mà cô ném Amazon đi...
Sở Tử Ngang đường đường là đàn ông con trai mà mắt lại ẩm ướt, có phần nghẹn ngào, huống hồ là Hạ Tâm Dung. Từ nhỏ bọn họ đã là cô nhi, mười tám năm trước khi bị bắt đều đã thử qua những thứ như ma túy, rắn rết chuột kiến, khát vọng duy nhất chính là một mái ấm. Mà mái ấm khi đó chính là do Đường Kiến Tâm mang đến cho bọn họ. Với lão đại có lẽ chỉ là một cái nhấc tay, nhưng với bọn họ đó là cảm tình! Đó là thứ báu vật của cả đời bọn họ! Là chị ấy đã giúp cho bọn họ hiểu được cái gì là tình cảm, thân tình, tình bạn chân chính!
Hóa ra, bọn họ cũng có thể là thiên sứ, không còn là ác ma sống trong địa ngục nữa!
Xung quanh vẫn vang lên tiếng ném bom, âm thanh đổ nát, ánh lửa khắp nơi. Song ai cũng không biết được, chính tại nơi đây, trong hành lang âm u tối tăm này, sự thâm tình kiên quyết đã in dấu lên gương mặt mỗi người!
Có lẽ chính vào lúc này đây, trong lòng mọi người không hẹn mà cùng phát thệ, coi tính mạng đối phương chính là nhiệm vụ của mình, cô ấy sống cũng là mình sống! Thứ tình cảm nóng cháy ấy từ từ bùng lên, sau đó mọc rễ đâm chồi! Mãi tiếp cho đến khi già rồi chết đi!
Đó cũng chỉ là có thể, ai biết được đây?
- Sở Tử Ngang, cậu đi xem lối đi ngầm đã bịt lại hay chưa. Tiểu Ngải, em đi theo! Diệp Trúc Phàm đưa Amazon tới đường cống ngầm, Hạ Tâm Dung đi theo phía sau!
Đường Kiến Tâm bắt đầu phân chia nhiệm vụ! Còn ở lại cái địa phương quỷ quái này một giây nữa thôi, phỏng chừng cô sẽ lại muốn giết người!
- Vâng!
Mọi người bắt đầu theo nhiệm vụ của mình tản đi, đợi tới khi mọi người đi hết, Đường Kiến Tâm vừa muốn lui vào trong thì ánh mắt chợt trầm xuống, đó là...
Lôi Khiếu Thiên sau khi lăn vào bên trong khu biệt thự thì bắt đầu tìm phương hướng, quan sát từng lối đi vắng vẻ, tìm lối nào mà đoàn người Đường Kiến Tâm có khả năng đi tới nhất!
Nhưng mà, vị thượng tá trên trời kia như không chịu bỏ qua cho anh, chân trước anh vừa bước vào thì chân sau anh ta đã cho nổ cửa vào, bụi văng tứ phía! Ấy mà còn chưa đủ, bên góc phía bắc, từng quả bom bắn tới làm sắc mặt Lôi Khiếu Thiên âm trầm, tìm một cửa rồi lao ngay vào đó.
Lôi Khiếu Thiên đúng lúc nhận ra được tiếng hét của Tiểu Ngải, không chút do dự chạy theo phương hướng đó. Vất vả lắm mới nghe được thì lại bị từng tiếng bom nổ át đi, tiếp đó là tiếng hét tê tâm liệt phế, thiếu chút nữa dọa Lôi Khiếu Thiên chết ngất! Tốc độ tăng lên, sống lưng chảy xuống từng giọt mồ hôi hột. Khi nghĩ đến hình ảnh nào đó, một lưỡi dao như đâm thẳng vào tim khiến anh hít thở khó khăn!
Không được, dù sao cũng không thể như anh nghĩ! Anh không thể nào chịu nổi, anh đã đánh mất cô suốt mười tám năm ròng rã, anh không thể mất cô thêm lần nào nữa!
Lôi Khiếu Thiên phát hiện chân mình đã không còn cảm giác, gắng sức leo lên tới tầng hai. Khi mà thấy được lỗ thủng lớn trên tường, đống gạch vụn nằm trên đất cùng với ánh lửa lẻ tẻ bên cạnh.... Những cái đó đều khiến con ngươi Lôi Khiếu Thiên đau nhói. Anh cảm thấy may mắn khi không thấy có người, đây là một điềm tốt!
Đường Kiến Tâm rút súng sau lưng ra, che giấu hơi thở, dần dần tới gần bóng đen kia. Nơi đây tương đối tối tăm, nếu Đường Kiến Tâm cố ý ẩn núp thì dù là Ám Hoàng cũng khó mà tìm ra được. Lôi Khiếu Thiên chạy vội lại chỗ đất đá, mơ hồ ngửi thấy được mùi máu tanh, chấm tay vào đám đất rồi ma sát hai tay lại với nhau, đưa lên mũi người thì sắc mặt liền thay đổi, hai tay nắm chặt lại với nhau, gân xanh nổi lên!
Chết tiệt, cô ấy bị thương!
Lúc cô bị thương ở Tề gia ngay dưới mắt anh, đó đã là sự khoan nhượng lớn nhất của anh rồi. Mà bây giờ, cô lại dám bị thương nữa, thực sự là không thể tha thứ mà!
Cơn tức giận trào lên ngực, anh thật muốn ngay lúc này bắt lấy người nào đó rồi hung hăng đánh mông cô một trận! Lôi Khiếu Thiên nhìn xung quanh không thấy được bóng người, tâm trạng được buông lỏng mới cảm giác mình khẩn trương quá độ. Mới đứng dậy thì cảm thấy có gì đó không đúng.
- Ai?
Cũng không kịp ngẫm nghĩ liền mạo hiểm lộn người ra sau né tránh, viên đạn sượt qua hàng lông mày găm thẳng vào bức tường!
Cả khu biệt thự rung lắc dữ dội, từng mảng tường phía trên rơi xuống lộp độp!
- Không... Không... Chị... Không được!
- Không được, lão đại!
Sau khi Đường Kiến Tâm ngã xuống lại ho ra một búng máu, ngay lúc ấy liền cảm giác được nguy hiểm, theo bản năng nhảy lộn người về sau tới chỗ Tiểu Ngải. Cùng lúc đó, quả đạn đạo lao thẳng tới vách tường bên trái, tiếng "ầm ầm" vang lên không ngừng, hành lang rung lắc nghiêm trọng rồi bình tĩnh lại! Trên bức tường đã xuất hiện cái lỗ còn lớn hơn cái lỗ lúc trước!
Tiểu Ngải phỏng chừng đã bị kích thích đến mức choáng váng, nhìn chằm chằm mà không có bất kì phản ứng gì cả, chờ tới khi Đường Kiến Tâm nôn hết máu tụ trong họng ra thì cô ấy mới khóc lóc chạy tới chỗ chị!
- Hu hu, chị, chị sao rồi?
Đường Kiến Tâm nuốt vị tanh trong miệng xuống, cố gắng chống đỡ cơ thể, miễn cưỡng cười với Tiểu Ngải:
- Chị không sao, Tiểu Ngải đừng khóc!
- Hu hu, chị làm em sợ muốn chết! Em tưởng, em tưởng...
- Ngoan nào, chị không sao đâu! Mau đứng lên!
Đường Kiến Tâm lấy tay xoa ngực, ngầm cười khổ, vẫn bị thương rồi!
Tiểu Ngải trong lúc hoảng sợ cũng không chú ý tới động tác của Đường Kiến Tâm. Vừa rồi cô còn tưởng quả đạn kia sẽ bắn trúng người chị, thật hù chết cô mà, cảm giác sống sót sau tại nạn này đã khiến cô sợ hãi vô cùng!
- Được rồi, Tiểu Ngải, chị không sao rồi, mau rời khỏi đây mới là nhiệm vụ thiết yếu!
Đường Kiến Tâm lau khô vết máu ở miệng, nhìn tình huống của bốn người Diệp Trúc Phàm, cô đã ném Amazon đập thẳng vào bọn họ, hi vọng không có làm anh ta "hư hỏng" chỗ nào mới tốt!
Sở Tử Ngang là người đầu tiên đá hết đống bụi đất tới cạnh Đường Kiến Tâm, lo lắng hỏi:
- Lão đại, chị có bị thương không?
Lúc mà quả đạn thứ hai bắn tới bọn họ đã kịp tránh đi!
- Không sao, mọi người thế nào?
Đường Kiến Tâm dời mắt khỏi cái lỗ thủng đang bốc cháy trên tường, nhìn lại Sở Tử Ngang và ba người Hạ Tâm Dung, mọi người hành động vẫn như bình thường là biết không sao rồi!
- Bọn em không sao! - Diệp Trúc Phàm nhìn sâu vào Đường Kiến Tâm, khoảnh khắc vừa rồi thật khiến bọn họ sợ hãi!
- Lão đại à, lần sau đừng dọa bọn em nữa! - Cảm giác kinh hãi ấy bọn họ không chịu nổi, thà rằng người bị thương là bọn họ còn hơn!
Nếu không phải lão đại khiêng Amazon, nếu không phải chị ấy ném Amazon vào bọn họ trước thì với tài nghệ của chị ấy sao có thể không tránh được quả bom kia!
Đường Kiến Tâm cau mày lại:
- Không có cậu ta, tôi vẫn không thoát được!
Cô biết ý nghĩ của bọn họ, mặc dù cô quả thực có thể tránh! Đường Kiến Tâm lại nhìn Tiểu Ngải, mặc dù cô không có nói câu kia ra, thế nhưng cô nhìn đã hiểu khẩu hình của con bé, cũng chính lúc đó mà cô ném Amazon đi...
Sở Tử Ngang đường đường là đàn ông con trai mà mắt lại ẩm ướt, có phần nghẹn ngào, huống hồ là Hạ Tâm Dung. Từ nhỏ bọn họ đã là cô nhi, mười tám năm trước khi bị bắt đều đã thử qua những thứ như ma túy, rắn rết chuột kiến, khát vọng duy nhất chính là một mái ấm. Mà mái ấm khi đó chính là do Đường Kiến Tâm mang đến cho bọn họ. Với lão đại có lẽ chỉ là một cái nhấc tay, nhưng với bọn họ đó là cảm tình! Đó là thứ báu vật của cả đời bọn họ! Là chị ấy đã giúp cho bọn họ hiểu được cái gì là tình cảm, thân tình, tình bạn chân chính!
Hóa ra, bọn họ cũng có thể là thiên sứ, không còn là ác ma sống trong địa ngục nữa!
Xung quanh vẫn vang lên tiếng ném bom, âm thanh đổ nát, ánh lửa khắp nơi. Song ai cũng không biết được, chính tại nơi đây, trong hành lang âm u tối tăm này, sự thâm tình kiên quyết đã in dấu lên gương mặt mỗi người!
Có lẽ chính vào lúc này đây, trong lòng mọi người không hẹn mà cùng phát thệ, coi tính mạng đối phương chính là nhiệm vụ của mình, cô ấy sống cũng là mình sống! Thứ tình cảm nóng cháy ấy từ từ bùng lên, sau đó mọc rễ đâm chồi! Mãi tiếp cho đến khi già rồi chết đi!
Đó cũng chỉ là có thể, ai biết được đây?
- Sở Tử Ngang, cậu đi xem lối đi ngầm đã bịt lại hay chưa. Tiểu Ngải, em đi theo! Diệp Trúc Phàm đưa Amazon tới đường cống ngầm, Hạ Tâm Dung đi theo phía sau!
Đường Kiến Tâm bắt đầu phân chia nhiệm vụ! Còn ở lại cái địa phương quỷ quái này một giây nữa thôi, phỏng chừng cô sẽ lại muốn giết người!
- Vâng!
Mọi người bắt đầu theo nhiệm vụ của mình tản đi, đợi tới khi mọi người đi hết, Đường Kiến Tâm vừa muốn lui vào trong thì ánh mắt chợt trầm xuống, đó là...
Lôi Khiếu Thiên sau khi lăn vào bên trong khu biệt thự thì bắt đầu tìm phương hướng, quan sát từng lối đi vắng vẻ, tìm lối nào mà đoàn người Đường Kiến Tâm có khả năng đi tới nhất!
Nhưng mà, vị thượng tá trên trời kia như không chịu bỏ qua cho anh, chân trước anh vừa bước vào thì chân sau anh ta đã cho nổ cửa vào, bụi văng tứ phía! Ấy mà còn chưa đủ, bên góc phía bắc, từng quả bom bắn tới làm sắc mặt Lôi Khiếu Thiên âm trầm, tìm một cửa rồi lao ngay vào đó.
Lôi Khiếu Thiên đúng lúc nhận ra được tiếng hét của Tiểu Ngải, không chút do dự chạy theo phương hướng đó. Vất vả lắm mới nghe được thì lại bị từng tiếng bom nổ át đi, tiếp đó là tiếng hét tê tâm liệt phế, thiếu chút nữa dọa Lôi Khiếu Thiên chết ngất! Tốc độ tăng lên, sống lưng chảy xuống từng giọt mồ hôi hột. Khi nghĩ đến hình ảnh nào đó, một lưỡi dao như đâm thẳng vào tim khiến anh hít thở khó khăn!
Không được, dù sao cũng không thể như anh nghĩ! Anh không thể nào chịu nổi, anh đã đánh mất cô suốt mười tám năm ròng rã, anh không thể mất cô thêm lần nào nữa!
Lôi Khiếu Thiên phát hiện chân mình đã không còn cảm giác, gắng sức leo lên tới tầng hai. Khi mà thấy được lỗ thủng lớn trên tường, đống gạch vụn nằm trên đất cùng với ánh lửa lẻ tẻ bên cạnh.... Những cái đó đều khiến con ngươi Lôi Khiếu Thiên đau nhói. Anh cảm thấy may mắn khi không thấy có người, đây là một điềm tốt!
Đường Kiến Tâm rút súng sau lưng ra, che giấu hơi thở, dần dần tới gần bóng đen kia. Nơi đây tương đối tối tăm, nếu Đường Kiến Tâm cố ý ẩn núp thì dù là Ám Hoàng cũng khó mà tìm ra được. Lôi Khiếu Thiên chạy vội lại chỗ đất đá, mơ hồ ngửi thấy được mùi máu tanh, chấm tay vào đám đất rồi ma sát hai tay lại với nhau, đưa lên mũi người thì sắc mặt liền thay đổi, hai tay nắm chặt lại với nhau, gân xanh nổi lên!
Chết tiệt, cô ấy bị thương!
Lúc cô bị thương ở Tề gia ngay dưới mắt anh, đó đã là sự khoan nhượng lớn nhất của anh rồi. Mà bây giờ, cô lại dám bị thương nữa, thực sự là không thể tha thứ mà!
Cơn tức giận trào lên ngực, anh thật muốn ngay lúc này bắt lấy người nào đó rồi hung hăng đánh mông cô một trận! Lôi Khiếu Thiên nhìn xung quanh không thấy được bóng người, tâm trạng được buông lỏng mới cảm giác mình khẩn trương quá độ. Mới đứng dậy thì cảm thấy có gì đó không đúng.
- Ai?
Cũng không kịp ngẫm nghĩ liền mạo hiểm lộn người ra sau né tránh, viên đạn sượt qua hàng lông mày găm thẳng vào bức tường!