Đường Kiến Tâm cười thần bí, "Hoàng thân đến tuổi của cậu cũng đã thành đôi hết rồi đấy."…
Nick sửng sốt, kinh ngạc nhìn Đường Kiến Tâm, mặt dại ra. Đường Kiến Tâm chỉ mỉm cười nhìn anh. Nếu lúc này Nick không phải còn đang khiếp sợ, vậy anh sẽ phát hiện ra mặc dù Đường Kiến Tâm đang cười, nhưng đáy mắt lại không có ý cười chút nào, trong đôi mắt thâm thúy ấy tồn tại sự lạnh lùng thấu xương!
Sau khi Nick bình tĩnh lại, thần sắc cổ quái nhìn Đường Kiến Tâm, "Chị dâu, chị biết rồi à?"
Đường Kiến Tâm nhìn anh ta một cái, ánh mắt kia làm Nick có chút kinh hãi, ánh mắt này rõ ràng khác với lúc trấn tĩnh, khiến anh sinh ra cảm giác rùng mình.
Sắc mặt Đường Kiến Tâm như thường, nội tâm lại thấy buồn cười, thằng nhóc này vậy mà cũng có lúc sợ đấy, lập tức trả lời, "Quả nhiên là cậu."
Nick cười cũng không nổi, rất muốn rõ ngọn ngành, "Chị dâu từng gặp em?" Anh cẩn thận hỏi, ý câu nói vừa rồi của chị dâu, hóa ra chị dâu đã sớm gặp anh rồi?
Đường Kiến Tâm ôm lấy Lôi Mông, ánh mắt nhìn Nick trầm tư một lát mới nói, "Cậu mặc đồ hoàng thân có vẻ già dặn hơn so với bây giờ."
Một câu nói đơn giản làm Nick thật sự té từ trên ghế xuống, hoảng sợ mở to mắt nhìn Đường Kiến Tâm, giọng run run, "Chị... chị dâu, đừng... đừng... nói giỡn. Ha ha."
Kháo, anh rất khẳng định là lúc nói ra thân thế của mình với chị ấy là khi đó chị ấy còn đang hôn mê...
Ánh mắt Đường Kiến Tâm chuyển sang lạnh nhạt, "Nick, tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu. Nếu có một ngày cậu dùng thủ đoạn với người nhà, tôi sẽ là người đầu tiên không tha cho cậu."
Nick trợn trừng hai mắt, vội gật đầu, thanh âm run rẩy, "Chị dâu, đại ca không phải là bố mẹ em, Nick cả đời này sẽ không phản bội lại anh ấy."
Đường Kiến Tâm nhìn xoáy vào Nick đang ngồi bệt dưới đất, có chút không đành lòng. Thế nhưng, cô đã tận mắt thấy cậu ta giết bố giết anh, sự tàn nhẫn ẩn sau gương mặt nhuốm máu ấy của cậu ta, cô sẽ không quên. Đó là đôi mắt ngập máu như sói như hổ. Cô mặc kệ giữa cậu ta và bố mẹ cậu ta đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng, người dám giết bố giết anh, tận trong đáy lòng ít nhiều cũng có tồn tại một vài thứ tối tăm.
Nếu không phải con cô xảy ra chuyện, cô sẽ không để ý tới việc này của Nick. Thế nhưng, bây giờ không được, cô không dám xem nhẹ.
Trước đây những thứ cô quan tâm, những người cô yêu mến đều không thể bảo vệ tốt. Nhưng bây giờ cô sẽ liều hết tất cả, người cô quan tâm, ai cũng đừng mong đụng tới. Tất cả tai họa ngầm có nguy cơ tồn tại, cô sẽ đem hết toàn lực thề sống chết loại bỏ nó.
"Nghe rõ chứ, bất kể như thế nào, bây giờ tôi đã coi cậu là em trai."…
Vành mắt Nick đỏ lên, sắc mặt có chút trắng bệch, ủy khuất nhìn Đường Kiến Tâm, hình như đang lên án. Đường Kiến Tâm âm thầm lắc đầu, thưởng thức bàn tay bé nhỏ của Lôi Mông, không thèm đếm xỉa tới.
"Bọn họ dù sao cũng là những người đã cho cậu sinh mạng." Đường Kiến Tâm nhìn Nick, ánh mắt có chút đau nhói, nói tiếp, "Chỉ bằng điểm ấy, cậu không nên đuổi tận giết tuyệt mới phải."
"Không phải, không phải, bọn họ căn bản không phải là bố mẹ em..." Không có bố mẹ nào mà lại đối xử tàn nhẫn như thế với con trai ruột của mình. Nick cuống cuồng biện giải, Đường Kiến Tâm thở dài, cắt ngang lời anh, "Nick, cậu đừng vội phủ nhận. Tôi không biết được mối bất hòa trong nhà cậu, một hoàng cung lớn như thế, có lẽ sự việc trải qua còn khó khăn hơn nhà dân chúng tầm thường gấp mấy lần. Tôi nói với cậu những điều này không phải là bào chữa cho bố mẹ cậu, chỉ là không muốn tương lai cậu hối hận thôi..." Thanh âm Đường Kiến Tâm kéo dài, "Chí ít là trong nhận thức của tôi, không có người mẹ nào không yêu thương con mình."
Nhưng cô cuối cùng lại không có duyên phận với đứa bé kia, Đường Kiến Tâm khổ sở nghĩ. Từ bao giờ mà cô lại có những ý nghĩ này vậy? Trước đây mà có người nói với cô những lời này, chắc hẳn cô sẽ quay lại châm chọc giễu cợt, mà hôm nay lại hoàn toàn bất đồng.
Chí ít, cô không thả được cái gì đó ra, không giải được khúc mắc! Cô thà rằng người chết là cô đây, con bé còn nhỏ như vậy, nhất định là rất đau!
Nick mở to hai mắt nhìn Đường Kiến Tâm chăm chú, đau đớn hiện rõ trong đáy mắt. Đường Kiến Tâm biết, chắc cậu ta đang nghĩ tới lúc mà bản thân cậu ta đã ra tay tàn nhẫn thế nào?
Lôi Khiếu Thiên bước vào thì cũng cảm giác được bầu không khí quỷ dị ở bên trong. Người phụ nữ của anh ôm con anh ngồi trên sô-pha, Nick ngã bệt dưới đất, dựa lưng vào ghế, ánh mắt rời rạc, không biết hồn phách bay đi đâu rồi.
Lôi Khiếu Thiên hơi nhíu mày, đi tới bên cạnh Đường Kiến Tâm, rất tự nhiên bế Lôi Mông nằm trong ngực cô. Thằng bé Lôi Mông gặp bố hiển nhiên là rất vui, kêu y a liên hồi. Đường Kiến Tâm có hơi ngạc nhiên, "Sao anh lại về lúc này?" Nên biết là mấy ngày hôm nay không quá nửa đêm là anh sẽ không về.
Nét mặt hàn băng của Lôi Khiếu Thiên đã tan đi, hôn một cái lên trán bạn nhỏ Lôi Mông, cười nhìn Đường Kiến Tâm, "Ừ, về sớm hơn thôi mà." Đường Kiến Tâm gật đầu, đoạt lại Lôi Mông trong ngực anh, không lý tới anh.
Môi Lôi Khiếu Thiên co quắp cả lại, bĩu môi với Nick, "Cậu ta sao vậy?"
"À, không có gì, trúng gió thôi." Mí mắt Đường Kiến Tâm chưa từng nhấc lên, đứng dậy đi pha sữa cho thằng bé con.
Lôi Khiếu Thiên cũng không ngăn cản, đi tới bên cạnh Nick, dùng chân đá cậu ta, lạnh lùng bảo "Đứng lên." Lớn tướng vậy còn giả chết.
Nick ngơ ngác quay lại nhìn Lôi Khiếu Thiên, miệng há ra mà lại không nói một lời.
Hàng lông mày của Lôi Khiếu Thiên nhíu lại, hiếm khi thấy Nick để tâm chuyện gì như thế, "Có chuyện gì à?"
Nick lắc đầu, đứng dậy, ngồi lại lên ghế. Lôi Khiếu Thiên bề ngoài bình tĩnh, nội tâm co lại mãnh liệt, có phải là định "hát" cái gì với anh?
Nick ngồi yên trên ghế, ánh mắt nhìn thẳng vào Lôi Khiếu Thiên rất nghiêm túc, cực kỳ nghiêm túc, thấy Lôi Khiếu Thiên khó hiểu, đang định đặt câu hỏi với anh ta thì Nick lại đột nhiên lên tiếng.
"Đại ca, Nick vĩnh viễn sẽ không phản bội lại anh."
Lôi Khiếu Thiên sửng sốt, sau đó cảm thấy không thích hợp, sắc mặt có chút khó coi, "Ai nói với cậu?" Nếu không phải ai nói gì đó với thằng nhóc này, cậu ta sẽ không lấy ở cái chỗ xa xôi nào một câu như thế?
Đương nhiên, khi Lôi Khiếu Thiên hỏi xong thì rõ ràng sửng sốt, trong tòa thành này ngoại trừ Nick, cũng chỉ có. . . Tâm Nhi?
Nick lắc đầu, "Đại ca, em muốn quay về Anh một chuyến."
"..."
Nick nói tiếp, "Có một số việc em cần phải biết rõ ràng, bằng không... bằng không Nick không cam lòng." Ánh mắt Lôi Khiếu Thiên hạ xuống bàn tay nắm chặt của Nick, cặp mắt cố chấp, lặng im suy nghĩ.
Mãi một lúc sau Lôi Khiếu Thiên mới lên tiếng, "Cậu đã đáp ứng cái gì?"
"Đại ca, em chỉ muốn quay về xem..." Nick nói có hơi mất sức. Anh thật sự cần nghĩ thông suốt những lời chị dâu mới nói, cái nhìn của bọn họ trước khi chết, có quá nhiều điểm không rõ, thậm chí là... giải thoát!
Sắc mặt Lôi Khiếu Thiên lạnh xuống, anh không phải là không cho Nick quay lại, nhưng điều kiện tiên quyết là phải ở trong phạm vi an toàn!
Đường Kiến Tâm ôm Lôi Mông đi ra, thấy cả hai có vẻ cứng nhắc, đi tới gần, "Để cậu ta quay về đi."
Lôi Khiếu Thiên quay ra nhìn Đường Kiến Tâm đang cho con bú sữa, "Tâm Nhi, em?"
"Anh không thể bảo vệ cậu ta cả đời được."
Sắc mặt Lôi Khiếu Thiên có chút dị dạng, Tâm Nhi nói anh hiểu chứ. Chỉ là, trước đây Nick không nói một tiếng đã chạy đi báo thù, chung quy thì anh vẫn có chút lo lắng.
"Đại ca, chị dâu nói đúng, Nick đã không còn là trẻ con nữa. Em đã có năng lực phân biệt đúng sai, cũng có năng lực bảo vệ tốt bản thân. Đại ca không cần lo lắng." Nick mắt thấy chị dâu đang nói giúp cho anh, vội bộc lộ rõ ra thực trạng nội tâm mình!
Lôi Khiếu Thiên lạnh lùng liếc sang anh ta, khi chuyển ánh mắt sang Đường Kiến Tâm mới nói, "Một tuần sau về."
Nick mang không ngừng gật đầu, bảo chứng một tuần sau sẽ về. Sắc mặt Đường Kiến Tâm vẫn lạnh nhạt như cũ, sự ngoan lệ chợt lóe rồi biến mất...
Một tuần, vậy là đủ với cô rồi! Với cô, muốn giết một người, không cần lâu như vậy!
Nick rất kích động, cũng rất gấp. Lôi Khiếu Thiên gật đầu một cái xong thì anh chạy thẳng lên lầu. Nếu đã phải quay về thâm cung nào đó, cần phải mang một vài thứ theo!
Lôi Khiếu Thiên nhìn bóng lưng cậu ta mà có cảm giác không yên lòng, Đường Kiến Tâm liếc qua anh, "Cậu ta đã mười chín tuổi rồi."
Lôi Khiếu Thiên gật đầu, "Anh biết, chỉ là anh vẫn còn có chút lo lắng. Lần này cậu ta quay lại không biết bọn họ sẽ đối phó cậu ta thế nào?" Nói xong rất bất mãn trừng mắt nhìn Đường Kiến Tâm, "Tâm Nhi sao lại nói chuyện đó với cậu ta làm gì?"
Đường Kiến Tâm đặt con trai Lôi Mông vào ngực anh, đặt bình sữa vào tay phải anh, tức giận trả lời, "Con của anh ở đây này." Nói xong không lưu tình chút nào xoay người, chạy lên lầu.
Lôi Khiếu Thiên kinh ngạc nhìn bóng lưng Đường Kiến Tâm, cúi đầu nhìn bình sữa còn hơi ấm và Lôi Mông đang cười vui trong lòng, trăm mối bận tâm không có lời giải. Tâm Nhi, đây là làm sao?
Sững sờ bỏ bình sữa cho vào miệng thằng nhóc, Lôi Mông rất không khách khí cầm cả hai tay, uống từng ngụm từng ngụm.
Âm thanh "chụt chụt" vang lên liên hồi.
Lôi Khiếu Thiên nhìn cái miệng nhỏ mở ra rồi ngậm lại, đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội đuổi theo.
"Tâm Nhi, em đi đâu? Chúng ta nên trở về Sicilia." Anh vừa mới ứng phó mấy trưởng lão Lôi gia, một đám lão đầu cổ hủ không chịu thay đổi. Gia nghiệp Lôi gia vừa mới lên quỹ đạo bình thường, buôn lậu cơ bản cũng đã trở về trạng thái cũ, tạm thời không bàn tới chuyện sống chết của Lôi Triển Lâm. Thế lực của ông ta đã bị diệt trừ sạch sẽ, bây giờ đã tới lúc quay về Sicilia!
Lôi gia có trưởng lão ra mặt, có thể chống đỡ được, muốn đoạt lại quyền lực của các trưởng lão là rất không thực tế, chí ít là khi họ còn đang thay mặt anh như bây giờ là không có khả năng.
Chẳng qua là không biết. . . Ánh mắt Lôi Khiếu Thiên rơi xuống người thằng nhóc uống sữa cười rất vui kia, có chút đau đầu. Cũng không biết, tới khi thằng bé lên làm gia chủ Lôi gia, liệu có bản lãnh rút hết quyền lực của trưởng lão Lôi gia không nữa.
Mà kỳ vọng này với Lôi Mông tuyệt đối chỉ là một bữa ăn sáng. Không biết bao nhiêu năm sau, khi Lôi Khiếu Thiên còn đang dắt tay Đường Kiến Tâm lên máy bay đi du lịch thế giới, vừa lên máy bay được hai giờ thì nhận ngay được cuộc điện thoại của Lôi Mông mới nhậm chức gọi tới... "Mấy lão gia kia, con đã cho oanh tạc "về nhà" hết rồi. Xem mặt mũi bố nên con sẽ để họ toàn thân." Lôi Khiếu Thiên lúc đó tức đến sái cả cổ. Đường Kiến Tâm thì ở một bên cười ha ha. Bề ngoài thì có vẻ như là Lôi Mông gọi báo cáo sự thật cho bố anh biết, trên thực tế, trong lòng mọi người đều rõ, thằng nhóc Lôi Mông rõ ràng là đang chèn ép lão tử nhà mình.
Xem đi, tiền đồ triển vọng của con trai anh so với lão tử nó còn lớn hơn nhiều!
Nick sửng sốt, kinh ngạc nhìn Đường Kiến Tâm, mặt dại ra. Đường Kiến Tâm chỉ mỉm cười nhìn anh. Nếu lúc này Nick không phải còn đang khiếp sợ, vậy anh sẽ phát hiện ra mặc dù Đường Kiến Tâm đang cười, nhưng đáy mắt lại không có ý cười chút nào, trong đôi mắt thâm thúy ấy tồn tại sự lạnh lùng thấu xương!
Sau khi Nick bình tĩnh lại, thần sắc cổ quái nhìn Đường Kiến Tâm, "Chị dâu, chị biết rồi à?"
Đường Kiến Tâm nhìn anh ta một cái, ánh mắt kia làm Nick có chút kinh hãi, ánh mắt này rõ ràng khác với lúc trấn tĩnh, khiến anh sinh ra cảm giác rùng mình.
Sắc mặt Đường Kiến Tâm như thường, nội tâm lại thấy buồn cười, thằng nhóc này vậy mà cũng có lúc sợ đấy, lập tức trả lời, "Quả nhiên là cậu."
Nick cười cũng không nổi, rất muốn rõ ngọn ngành, "Chị dâu từng gặp em?" Anh cẩn thận hỏi, ý câu nói vừa rồi của chị dâu, hóa ra chị dâu đã sớm gặp anh rồi?
Đường Kiến Tâm ôm lấy Lôi Mông, ánh mắt nhìn Nick trầm tư một lát mới nói, "Cậu mặc đồ hoàng thân có vẻ già dặn hơn so với bây giờ."
Một câu nói đơn giản làm Nick thật sự té từ trên ghế xuống, hoảng sợ mở to mắt nhìn Đường Kiến Tâm, giọng run run, "Chị... chị dâu, đừng... đừng... nói giỡn. Ha ha."
Kháo, anh rất khẳng định là lúc nói ra thân thế của mình với chị ấy là khi đó chị ấy còn đang hôn mê...
Ánh mắt Đường Kiến Tâm chuyển sang lạnh nhạt, "Nick, tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu. Nếu có một ngày cậu dùng thủ đoạn với người nhà, tôi sẽ là người đầu tiên không tha cho cậu."
Nick trợn trừng hai mắt, vội gật đầu, thanh âm run rẩy, "Chị dâu, đại ca không phải là bố mẹ em, Nick cả đời này sẽ không phản bội lại anh ấy."
Đường Kiến Tâm nhìn xoáy vào Nick đang ngồi bệt dưới đất, có chút không đành lòng. Thế nhưng, cô đã tận mắt thấy cậu ta giết bố giết anh, sự tàn nhẫn ẩn sau gương mặt nhuốm máu ấy của cậu ta, cô sẽ không quên. Đó là đôi mắt ngập máu như sói như hổ. Cô mặc kệ giữa cậu ta và bố mẹ cậu ta đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng, người dám giết bố giết anh, tận trong đáy lòng ít nhiều cũng có tồn tại một vài thứ tối tăm.
Nếu không phải con cô xảy ra chuyện, cô sẽ không để ý tới việc này của Nick. Thế nhưng, bây giờ không được, cô không dám xem nhẹ.
Trước đây những thứ cô quan tâm, những người cô yêu mến đều không thể bảo vệ tốt. Nhưng bây giờ cô sẽ liều hết tất cả, người cô quan tâm, ai cũng đừng mong đụng tới. Tất cả tai họa ngầm có nguy cơ tồn tại, cô sẽ đem hết toàn lực thề sống chết loại bỏ nó.
"Nghe rõ chứ, bất kể như thế nào, bây giờ tôi đã coi cậu là em trai."…
Vành mắt Nick đỏ lên, sắc mặt có chút trắng bệch, ủy khuất nhìn Đường Kiến Tâm, hình như đang lên án. Đường Kiến Tâm âm thầm lắc đầu, thưởng thức bàn tay bé nhỏ của Lôi Mông, không thèm đếm xỉa tới.
"Bọn họ dù sao cũng là những người đã cho cậu sinh mạng." Đường Kiến Tâm nhìn Nick, ánh mắt có chút đau nhói, nói tiếp, "Chỉ bằng điểm ấy, cậu không nên đuổi tận giết tuyệt mới phải."
"Không phải, không phải, bọn họ căn bản không phải là bố mẹ em..." Không có bố mẹ nào mà lại đối xử tàn nhẫn như thế với con trai ruột của mình. Nick cuống cuồng biện giải, Đường Kiến Tâm thở dài, cắt ngang lời anh, "Nick, cậu đừng vội phủ nhận. Tôi không biết được mối bất hòa trong nhà cậu, một hoàng cung lớn như thế, có lẽ sự việc trải qua còn khó khăn hơn nhà dân chúng tầm thường gấp mấy lần. Tôi nói với cậu những điều này không phải là bào chữa cho bố mẹ cậu, chỉ là không muốn tương lai cậu hối hận thôi..." Thanh âm Đường Kiến Tâm kéo dài, "Chí ít là trong nhận thức của tôi, không có người mẹ nào không yêu thương con mình."
Nhưng cô cuối cùng lại không có duyên phận với đứa bé kia, Đường Kiến Tâm khổ sở nghĩ. Từ bao giờ mà cô lại có những ý nghĩ này vậy? Trước đây mà có người nói với cô những lời này, chắc hẳn cô sẽ quay lại châm chọc giễu cợt, mà hôm nay lại hoàn toàn bất đồng.
Chí ít, cô không thả được cái gì đó ra, không giải được khúc mắc! Cô thà rằng người chết là cô đây, con bé còn nhỏ như vậy, nhất định là rất đau!
Nick mở to hai mắt nhìn Đường Kiến Tâm chăm chú, đau đớn hiện rõ trong đáy mắt. Đường Kiến Tâm biết, chắc cậu ta đang nghĩ tới lúc mà bản thân cậu ta đã ra tay tàn nhẫn thế nào?
Lôi Khiếu Thiên bước vào thì cũng cảm giác được bầu không khí quỷ dị ở bên trong. Người phụ nữ của anh ôm con anh ngồi trên sô-pha, Nick ngã bệt dưới đất, dựa lưng vào ghế, ánh mắt rời rạc, không biết hồn phách bay đi đâu rồi.
Lôi Khiếu Thiên hơi nhíu mày, đi tới bên cạnh Đường Kiến Tâm, rất tự nhiên bế Lôi Mông nằm trong ngực cô. Thằng bé Lôi Mông gặp bố hiển nhiên là rất vui, kêu y a liên hồi. Đường Kiến Tâm có hơi ngạc nhiên, "Sao anh lại về lúc này?" Nên biết là mấy ngày hôm nay không quá nửa đêm là anh sẽ không về.
Nét mặt hàn băng của Lôi Khiếu Thiên đã tan đi, hôn một cái lên trán bạn nhỏ Lôi Mông, cười nhìn Đường Kiến Tâm, "Ừ, về sớm hơn thôi mà." Đường Kiến Tâm gật đầu, đoạt lại Lôi Mông trong ngực anh, không lý tới anh.
Môi Lôi Khiếu Thiên co quắp cả lại, bĩu môi với Nick, "Cậu ta sao vậy?"
"À, không có gì, trúng gió thôi." Mí mắt Đường Kiến Tâm chưa từng nhấc lên, đứng dậy đi pha sữa cho thằng bé con.
Lôi Khiếu Thiên cũng không ngăn cản, đi tới bên cạnh Nick, dùng chân đá cậu ta, lạnh lùng bảo "Đứng lên." Lớn tướng vậy còn giả chết.
Nick ngơ ngác quay lại nhìn Lôi Khiếu Thiên, miệng há ra mà lại không nói một lời.
Hàng lông mày của Lôi Khiếu Thiên nhíu lại, hiếm khi thấy Nick để tâm chuyện gì như thế, "Có chuyện gì à?"
Nick lắc đầu, đứng dậy, ngồi lại lên ghế. Lôi Khiếu Thiên bề ngoài bình tĩnh, nội tâm co lại mãnh liệt, có phải là định "hát" cái gì với anh?
Nick ngồi yên trên ghế, ánh mắt nhìn thẳng vào Lôi Khiếu Thiên rất nghiêm túc, cực kỳ nghiêm túc, thấy Lôi Khiếu Thiên khó hiểu, đang định đặt câu hỏi với anh ta thì Nick lại đột nhiên lên tiếng.
"Đại ca, Nick vĩnh viễn sẽ không phản bội lại anh."
Lôi Khiếu Thiên sửng sốt, sau đó cảm thấy không thích hợp, sắc mặt có chút khó coi, "Ai nói với cậu?" Nếu không phải ai nói gì đó với thằng nhóc này, cậu ta sẽ không lấy ở cái chỗ xa xôi nào một câu như thế?
Đương nhiên, khi Lôi Khiếu Thiên hỏi xong thì rõ ràng sửng sốt, trong tòa thành này ngoại trừ Nick, cũng chỉ có. . . Tâm Nhi?
Nick lắc đầu, "Đại ca, em muốn quay về Anh một chuyến."
"..."
Nick nói tiếp, "Có một số việc em cần phải biết rõ ràng, bằng không... bằng không Nick không cam lòng." Ánh mắt Lôi Khiếu Thiên hạ xuống bàn tay nắm chặt của Nick, cặp mắt cố chấp, lặng im suy nghĩ.
Mãi một lúc sau Lôi Khiếu Thiên mới lên tiếng, "Cậu đã đáp ứng cái gì?"
"Đại ca, em chỉ muốn quay về xem..." Nick nói có hơi mất sức. Anh thật sự cần nghĩ thông suốt những lời chị dâu mới nói, cái nhìn của bọn họ trước khi chết, có quá nhiều điểm không rõ, thậm chí là... giải thoát!
Sắc mặt Lôi Khiếu Thiên lạnh xuống, anh không phải là không cho Nick quay lại, nhưng điều kiện tiên quyết là phải ở trong phạm vi an toàn!
Đường Kiến Tâm ôm Lôi Mông đi ra, thấy cả hai có vẻ cứng nhắc, đi tới gần, "Để cậu ta quay về đi."
Lôi Khiếu Thiên quay ra nhìn Đường Kiến Tâm đang cho con bú sữa, "Tâm Nhi, em?"
"Anh không thể bảo vệ cậu ta cả đời được."
Sắc mặt Lôi Khiếu Thiên có chút dị dạng, Tâm Nhi nói anh hiểu chứ. Chỉ là, trước đây Nick không nói một tiếng đã chạy đi báo thù, chung quy thì anh vẫn có chút lo lắng.
"Đại ca, chị dâu nói đúng, Nick đã không còn là trẻ con nữa. Em đã có năng lực phân biệt đúng sai, cũng có năng lực bảo vệ tốt bản thân. Đại ca không cần lo lắng." Nick mắt thấy chị dâu đang nói giúp cho anh, vội bộc lộ rõ ra thực trạng nội tâm mình!
Lôi Khiếu Thiên lạnh lùng liếc sang anh ta, khi chuyển ánh mắt sang Đường Kiến Tâm mới nói, "Một tuần sau về."
Nick mang không ngừng gật đầu, bảo chứng một tuần sau sẽ về. Sắc mặt Đường Kiến Tâm vẫn lạnh nhạt như cũ, sự ngoan lệ chợt lóe rồi biến mất...
Một tuần, vậy là đủ với cô rồi! Với cô, muốn giết một người, không cần lâu như vậy!
Nick rất kích động, cũng rất gấp. Lôi Khiếu Thiên gật đầu một cái xong thì anh chạy thẳng lên lầu. Nếu đã phải quay về thâm cung nào đó, cần phải mang một vài thứ theo!
Lôi Khiếu Thiên nhìn bóng lưng cậu ta mà có cảm giác không yên lòng, Đường Kiến Tâm liếc qua anh, "Cậu ta đã mười chín tuổi rồi."
Lôi Khiếu Thiên gật đầu, "Anh biết, chỉ là anh vẫn còn có chút lo lắng. Lần này cậu ta quay lại không biết bọn họ sẽ đối phó cậu ta thế nào?" Nói xong rất bất mãn trừng mắt nhìn Đường Kiến Tâm, "Tâm Nhi sao lại nói chuyện đó với cậu ta làm gì?"
Đường Kiến Tâm đặt con trai Lôi Mông vào ngực anh, đặt bình sữa vào tay phải anh, tức giận trả lời, "Con của anh ở đây này." Nói xong không lưu tình chút nào xoay người, chạy lên lầu.
Lôi Khiếu Thiên kinh ngạc nhìn bóng lưng Đường Kiến Tâm, cúi đầu nhìn bình sữa còn hơi ấm và Lôi Mông đang cười vui trong lòng, trăm mối bận tâm không có lời giải. Tâm Nhi, đây là làm sao?
Sững sờ bỏ bình sữa cho vào miệng thằng nhóc, Lôi Mông rất không khách khí cầm cả hai tay, uống từng ngụm từng ngụm.
Âm thanh "chụt chụt" vang lên liên hồi.
Lôi Khiếu Thiên nhìn cái miệng nhỏ mở ra rồi ngậm lại, đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội đuổi theo.
"Tâm Nhi, em đi đâu? Chúng ta nên trở về Sicilia." Anh vừa mới ứng phó mấy trưởng lão Lôi gia, một đám lão đầu cổ hủ không chịu thay đổi. Gia nghiệp Lôi gia vừa mới lên quỹ đạo bình thường, buôn lậu cơ bản cũng đã trở về trạng thái cũ, tạm thời không bàn tới chuyện sống chết của Lôi Triển Lâm. Thế lực của ông ta đã bị diệt trừ sạch sẽ, bây giờ đã tới lúc quay về Sicilia!
Lôi gia có trưởng lão ra mặt, có thể chống đỡ được, muốn đoạt lại quyền lực của các trưởng lão là rất không thực tế, chí ít là khi họ còn đang thay mặt anh như bây giờ là không có khả năng.
Chẳng qua là không biết. . . Ánh mắt Lôi Khiếu Thiên rơi xuống người thằng nhóc uống sữa cười rất vui kia, có chút đau đầu. Cũng không biết, tới khi thằng bé lên làm gia chủ Lôi gia, liệu có bản lãnh rút hết quyền lực của trưởng lão Lôi gia không nữa.
Mà kỳ vọng này với Lôi Mông tuyệt đối chỉ là một bữa ăn sáng. Không biết bao nhiêu năm sau, khi Lôi Khiếu Thiên còn đang dắt tay Đường Kiến Tâm lên máy bay đi du lịch thế giới, vừa lên máy bay được hai giờ thì nhận ngay được cuộc điện thoại của Lôi Mông mới nhậm chức gọi tới... "Mấy lão gia kia, con đã cho oanh tạc "về nhà" hết rồi. Xem mặt mũi bố nên con sẽ để họ toàn thân." Lôi Khiếu Thiên lúc đó tức đến sái cả cổ. Đường Kiến Tâm thì ở một bên cười ha ha. Bề ngoài thì có vẻ như là Lôi Mông gọi báo cáo sự thật cho bố anh biết, trên thực tế, trong lòng mọi người đều rõ, thằng nhóc Lôi Mông rõ ràng là đang chèn ép lão tử nhà mình.
Xem đi, tiền đồ triển vọng của con trai anh so với lão tử nó còn lớn hơn nhiều!