"Dẫn đường đi."
"Đi theo tôi." Nhị công tử đi đằng trước, Lôi Khiếu Thiên, Đế Văn theo bên cạnh. Bọn họ không có đi vào con hẻm Đường Kiến Tâm đi, trực tiếp sử dụng thang máy mà Nhị công tử đã xây dựng tại đó thẳng xuống tầng ba dưới mặt đất.
Hôm nay phòng đấu giá tầng ba dưới mặt đất rất yên tĩnh, không có những vị khách từ bên ngoài đến. Đây là ý của lão đại Chợ Đen, đóng cửa ba ngày chỉ để cho Lôi Khiếu Thiên. Đế Văn hứng thú quan sát, nhỏ giọng hỏi Lôi Khiếu Thiên, "Ba ngày không mở cửa, anh đoán xem một ngày bọn họ tổn thất hết bao nhiều?"…
Lôi Khiếu Thiên lạnh nhạt nhìn anh ta, "Đây không phải việc cậu nên quan tâm."
Đế Văn nghiêm trang gật đầu, "Đương nhiên, em chỉ tò mò thôi."
"Muốn biết?"
Đế Văn gật đầu, nghe nói sinh ý Chợ Đen kiếm được rất lớn, được người ta nhận định là còn hơn cả buôn lậu của bọn họ.
"Tự mình đi hỏi."
Đế Văn sờ sờ mũi, đại ca, nếu đi hỏi thì cần gì tìm đại ca anh nói thầm nữa?
Lôi Khiếu Thiên quay đầu đi, anh không có buồn chán như Đế Văn, đi quan tâm mấy thứ này.
Sau khi xuống tầng ba, Nhị công tử bảo người của Chợ Đen trông cửa, mình thì cùng vào với Lôi Khiếu Thiên, Đế Văn.
Ngay tại bục trưng bày hình bầu dục có thể thấy một ông già người đầy máu, quần áo rách nát, hai tay hai chân không có chỗ nào lành lặn, mái tóc trắng đã dính bết máu... Căn bản không thấy rõ được diện mạo ông ta!
Lôi Khiếu Thiên có chút nghi hoặc, "Ông ta, là Zimmer?" Nếu tư liệu của anh không sai, hiện tại Zimmer tối đa cũng chỉ năm mươi, sao lại như một ông già thế này?
Đế Văn cũng nhíu mày, nhìn Nhị công tử, "Anh liệu có bắt lầm người không vậy?"
Nhị công tử cười một cách tàn nhẫn, "Lôi lão đại, mắt nhìn người của Chợ Đen vẫn có thể tin tưởng."
Lôi Khiếu Thiên và Đế Văn nhìn nhau, "Vậy là thế nào?"
"Mười tám năm trước, có người xông vào Đoạt Quỷ. Lúc đó Zimmer lại đang ở phòng thí nghiệm dưới lòng đất, cũng không biết ai động vào công tắc nào mà làm đổ thứ gì đó trong phòng thí nghiệm. Ông ta không kịp chạy, chỉ trong nháy mắt tóc trắng bạc, da dẻ nhăn nheo, chớp mắt già đi hơn hai mươi tuổi. Đây cũng là lí do vì sao mà mười tám năm trước ông ta có thể thoát khỏi cuộc truy sát kia."
"Lúc đó, cho dù Zimmer đứng trước mặt bọn họ, bọn họ cũng không ngờ tới người này chính là lão đại của Đoạt Quỷ."
Lôi Khiếu Thiên híp mắt, Đế Văn thì muốn ói. Anh cuối cùng đã biết vì sao nhiều năm tìm kiếm người lại không có tung tích, đúng là gặp quỷ. Bây giờ cái lão già tóc trắng này đứng trước mặt mà anh còn không biết nữa kìa!
"Ông ta lấy vận cứt chó ở đâu ra vậy?"
Nhị công tử cũng cười nhạt làm cho vết sẹo trên mặt càng trông dữ tợn, "Lần này nếu không phải Lôi lão đại phát ra truy hồn lệnh cấp mười hai, chúng tôi cũng không thể nào tìm được người." Tìm kiếm khắp mặt đất không phải là việc đơn giản. Quan trọng hơn, người này còn trốn tại một vùng núi hẻo lánh, có ai nghĩ tới ông ta lại cam lòng làm dã nhân?
"Không đúng!" Đế Văn nghi ngờ nhíu mày. Lôi Khiếu Thiên nhìn sang, ánh mắt tỏ ý cậu ta làm sao vậy? Đế Văn nhìn về phía Nhị công tử, "Không phải anh nói tìm được ông ta ở dã sơn hay sao?"
"Đúng vậy."…
"Với cái bộ dạng này mà lại không bị heo rừng ăn sạch hả?" Có thể sống đến bây giờ đúng là kỳ tích.
Nhị công tử gật đầu, "Không có gì lạ cả. Anh nếu biết ông ta trong núi sâu mà còn nghiên cứu ra được ma túy, phỏng chừng sẽ càng muốn ói hơn."
Đế Văn mặt không thay đổi trợn mắt nhìn Nhị công tử, anh ta nói có ý gì? Trong núi sâu nghiên cứu ma túy? Anh chỉ biết là trong núi sâu có vài loại chất gây nghiện, tỷ như anh túc thôi!
Ánh mắt Lôi Khiếu Thiên nặng nề, lạnh lùng rọi vào người lão già đã yếu ớt không còn chút sức lực kia. Nếu không phải ngực ông ta phập phồng, phỏng chừng căn bản không nhìn ra được đây là một người sống.
"Đế Văn, cho ông ta tỉnh ngủ đi."
Đế Văn gật đầu, Nhị công tử cũng hỗ trợ một tay. Có lẽ Zimmer bị người của Nhị công tử hành hạ quá mức nên thân thể đau đớn đến tê dại, máy móc mở mắt ra. Nếu không phải có thâm cừu, Lôi Khiếu Thiên gần như đồng tình với ông ta. Gương mặt ông ta đã bị phá hủy, hàm răng cũng bị người ta nhổ đi mấy cái. Tuy nhiên, đôi mắt ông ta khi mở ra lại chất chứa ngạo khí sắc bén. Anh rốt cuộc biết vì sao qua nhiều năm như vậy ông ta có thể thoát khỏi sự truy đuổi của vô số người... Hoàn toàn có đạo lý của nó.
Đây là một người thông minh!…
"Đừng... đừng phí phí sức nữa, tôi... tôi sẽ không nói cái gì hết." Những lời ông ta nói rất nhọc nhằn, âm thanh khàn khàn. Nếu không lắng nghe căn bản không nghe ra được là ông ta nói cái gì.
Đế Văn không chút lưu tình nắm lấy tóc kéo đầu ông ta. Zimmer bị ép phải ngẩng lên đối mặt với Lôi Khiếu Thiên, đột nhiên cả người run rẩy. Nhiều ngày qua phải chịu dằn vặt tra tấn mà ông ta chưa từng run rẩy, hôm nay, chỉ một ánh mắt vậy thôi đã khiến ông ta không ngừng run rẩy...
Anh ta, rất mạnh! Đây là ý nghĩ duy nhất trong đầu Zimmer khi nhiều lần chạm trán tử vong!
Lôi Khiếu Thiên tiến lên, cúi xuống nhìn vào đôi mắt coi như hoàn hảo của Zimmer, không nhanh không chậm mở miệng, "Tôi biết mười tám năm trước, ông đã đưa bí phương của tâm ẩn cho bọn họ."
Tâm ẩn của Tâm Nhi hiện tại mặc dù có thể kiểm soát không để cô phát tác, thế nhưng lại không thể hoàn toàn dứt bỏ được nó. Nhất là ảo giác, đó mới là nỗi đau lớn nhất, nó đã hợp với tâm mạch, cô ấy cần phải trị tận gốc.
Nếu người đó là Zimmer, anh tin ông ta biết anh hỏi cái gì.
Mười tám năm trước? Zimmer có chút mất tập trung, mười tám năm trước, đó là chuyện xa xôi cỡ nào, "Không không biết!"
Ánh mắt đầy nguy hiểm của Lôi Khiếu Thiên nheo lại, đưa mắt ra hiệu với Đế Văn. Đế Văn hiểu ý, nhấc cánh tay phải kinh khủng tàn tạ của Zimmer, nắm cổ tay ông ta, móng tay nhẹ nhàng rạch một cái, làm Zimmer kêu lên thảm thiết tê tâm liệt phế. Gân tay phải của ông ta hoàn toàn bị cắt đứt...
Đế Văn cười lạnh, "Nếu đã thành tù binh, nên biết việc mà tù binh phải làm." Tay phải giơ lên vỗ vỗ vào bộ mặt đã hoàn toàn thay đổi từ lâu của Zimmer, "Chết, không phải điều đáng sợ nhất. Đáng sợ nhất là, sống không bằng chết!"
Nhị công tử không nói gì cả. Chỉ cần trước khi anh muốn thứ kia, ông ta không bị giết là được. Còn về quá trình, chỉ cần Lôi lão đại, giáo phụ có yêu cầu, anh cũng có thể giúp một tay.
Cung cấp một vài đạo cụ hoàn toàn không phải vấn đề!
Có lẽ do đây là phòng dưới mặt đất nên không khí làm người ta có cảm giác khô nóng. Lôi Khiếu Thiên cởi bớt cúc áo đầu tiên ra, xắn tay áo. Đế Văn khóe hé miệng cười như không cười nhắc nhở Zimmer, "Đây là lão đại Ngục Thiên Minh, ông nên biết anh ta có tiếng là người không biết kiên nhẫn. Dĩ nhiên nếu xương ông đủ cứng, có thể so đấu sức chịu đựng với anh ta. Tôi và Nhị công tử đều rất thích xem kịch vui."
Zimmer run rẩy như gió cuốn lá rơi, không hề có chút biên độ. Ánh mắt Đế Văn hiện rõ khinh bỉ, xem thường, một chân đã bước vào quan tài rồi mà còn muốn chơi với bọn họ? Cũng chẳng biết mấy khớp xương của lão già này chơi được với bọn họ mấy hiệp? Không biết tự lượng sức mình!
Mặc dù Zimmer cả người đau đớn như mất hết cảm giác, thế nhưng, gân tay bị cắt đứt ngay trước mắt, đau đớn trong nháy mắt ấy thật không phải đùa. Đây không chỉ là dằn vặt trên thân thể, mà còn là sự giày vò trên tinh thần, khiến cho ý thức ông ta thiếu chút nữa sụp đổ.
Lôi Khiếu Thiên không cho Zimmer quá nhiều thời gian lo lắng, lần lên tiếng này càng ngắn gọn mà lại trọn vẹn ý nghĩ, lạnh lùng ném ra một chữ, "Nói!"
Zimmer run bắn người, hoàn toàn sợ hãi, ngay cả Nhị công tử đứng cạnh cũng âm thầm tán thán. Lôi Khiếu Thiên quả nhiên là người ngoan độc đứng trên đỉnh, khí thế ấy không phải anh ta nói mình có là có thể có.
Muốn có được thứ ấy phải trải qua sự gột rửa nhiều năm, ma luyện trong mưa gió.
Zimmer sững sờ nhìn chằm chằm vào Lôi Khiếu Thiên, anh nói ông ta lúc này ngu cũng tốt, giả điên cũng được. Nói chung, ông ta vẫn mạnh miệng bật ra ba chữ "Không biết"!
Mi tiệp Lôi Khiếu Thiên kịch liệt rung động. Đế Văn không nhìn tới sắc mặt Lôi Khiếu Thiên, lần này nhấc luôn cánh tay trái với chân phải Zimmer lên, làm ra hai tiếng đứt gãy. Zimmer đã đau đến thất thanh, sắc mặt trắng bệch. Dù rằng trên mặt ông ta được "đắp" một lớp máu tươi nhưng vẫn có thể thấy được vẻ tái nhợt ấy.
Đế Văn chậc chậc hai tiếng, không nói nhiều lời vô nghĩa, nhắc nhở sự nghiêm trị lần sau, "Lần sau, sẽ là gân chân trái của ông, à quên, còn sống lưng nữa..." Anh không nói hai lời bóp nát luôn sống lưng để ông ta hoàn toàn hưởng thụ tư vị của người bại liệt.
"Không cần!" Lôi Khiếu Thiên cắt ngang lời Đế Văn. Zimmer hoảng sợ nhìn chằm chằm Lôi Khiếu Thiên, ánh mắt anh lướt qua Đế Văn, dường như việc nhìn Zimmer sẽ làm ô uế mắt anh, "Chặt bỏ tay chân, cho chó ăn!"
Đế Văn trợn trừng hai mắt, nuốt nước miếng một cái, âm thầm giơ ngón cái ra với Lôi Khiếu Thiên. Đại ca, anh còn tàn nhẫn hơn cả em! Hai mắt Đế Văn phát sáng như đèn pha!
Đồng tử Zimmer đã mở ra đến cực hạn, không thể nào tin nổi... CHƯƠNG 99.2:
"Nhị công tử, Chợ Đen có chó săn chứ?"
Nhị công tử sửng sốt, gật đầu. Anh ta đứng một bên xem kịch hay nên cũng không chú ý câu hỏi của Lôi Khiếu Thiên lại chuyển sang người anh ta.
"Trong hai phút, tôi muốn thấy nó."…
Nhị công tử nhìn thật kỹ Lôi Khiếu Thiên, xoay người đi ra ngoài cửa. Kháo, đây là lão đại Ngục Thiên Minh, cũng có lúc lưu manh vậy đó hả? Dùng chó? Thật khó cho anh nghĩ ra!
Có điều đây không phải là một biện pháp rất hay ư? Địch nhân tận mất thấy tay chân trên người mình bị "dỡ" ra, ném ra trước mặt con chó săn đã sớm ở bên cạnh, còn phải trơ mắt nhìn nó "hưởng thụ"?
Cho dù thân thể ông ta chịu được, ý thức lại sẽ sụp đổ. Điên chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Nhị công tử run rẩy, sống lưng mát lạnh, chỉ cảm thấy phía sau anh không phải là lão đại hắc bang, đó hoàn toàn là ma quỷ, là ma quỷ có thiên ép người bình thường trở thành người điên!
Anh thật may mắn khi bản thân không chọc tới sát tinh như vậy a!
"Ông có một phút để suy nghĩ. Một phút sau, khi con chó săn xuất hiện ở đây, cho dù ông có muốn nói thì cũng chẳng còn cơ hội đâu."
Lôi Khiếu Thiên nói xong, lui ra phía sau hai bước, khoanh tay nhìn. Đế Văn càng tuyệt hơn, tháo đồng hồ ra bấm, bắt đầu tính thời gian...
Zimmer âm thầm rít gào, đau đớn nào ông ta cũng đã chịu đựng, nhưng hai người trước mặt này, chỉ một động tác đơn giản, một câu nói rất tùy ý, lại thiếu chút nữa khiến ông ta sụp đổ...
Trong lúc nhất thời, cả tầng ba dưới rộng lớn dưới mặt đất trở nên lặng như tờ, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở nặng nề của Zimmer. Ngay cả hô hấp của Lôi Khiếu Thiên, Đế Văn cũng như có như không, yên tĩnh đến quỷ dị.
Ai cũng cho rằng Zimmer nhất định không thoát khỏi cảnh bị "thôn tính", ngay cả Zimmer cũng tưởng rằng mình sẽ như vậy. Tuy nhiên, chuyện ngoài ý muốn trên thế giới này nhiều lắm. Lúc Đường Kiến Tâm dễ dàng đánh ngã hai người của Chợ Đen đang bảo vệ cửa thì Lôi Khiếu Thiên cũng cảm giác không ổn.
Tựa như bây giờ, hai người nhìn nhau từ xa. Một người thì ánh mắt tràn ngập hàn ý, người còn lại thì sau khi sự tàn nhẫn qua đi lại vô cùng bất đắc dĩ. Lôi Khiếu Thiên xoa xoa lên huyệt thái dương nhảy thình thịch, nhìn Đường Kiến Tâm trông như một tu la, yêu thương lại nóng nảy. Tâm Nhi sao lại tới đây?
Ngay cả Đế Văn cũng choáng váng, chị ấy sao lại ở đây?
Ánh mắt Đường Kiến Tâm lướt qua, chuyển tầm nhìn tới lão già cúi gập người bên cạnh Đế Văn. Lạnh lùng đi tới chỗ Lôi Khiếu Thiên.
Lôi Khiếu Thiên chìa tay ra, Đường Kiến Tâm dời mắt đi, không để ý tới bàn tay lơ lửng giữa không trung. Mặt Lôi Khiếu Thiên sa sầm, định ôm lấy eo Đường Kiến Tâm, mà lại bị Đường Kiến Tâm trừng lại một cái, anh đành lui rồi hỏi, "Tâm Nhi, em tới sao không nói với anh một tiếng?"
Đường Kiến Tâm nhìn chòng chọc vào người đã nửa chết nửa sống kia, nhíu mày, lạnh lùng hỏi, "Ông ta chính là?"…
Lôi Khiếu Thiên gật đầu, anh biết cô hỏi cái gì, cũng có thể cảm nhận được lệ khí trên người Đường Kiến Tâm, đau lòng đứng bên cạnh cô thở dài, "Để anh có được không?" Anh đã nói lời này hai lần, nhưng Tâm Nhi có vẻ... Không có ý cảm kích anh!
"Không cần!"
Lôi Khiếu Thiên trợn mắt đầy ngoan độc với Zimmer, ánh mắt lại dịu dàng nhìn Đường Kiến Tâm, "Anh không muốn làm ô uế tay của Tâm Nhi."
"Tay tôi, đã sớm ô uế rồi."
Ánh mắt Lôi Khiếu Thiên trở nên nặng nề, phản xạ lại lãnh ý, "Bây giờ rửa sạch không tốt sao?"
Tâm tư Đường Kiến Tâm khẽ động, quay ngược lại nhìn Lôi Khiếu Thiên hỏi, "Đã bẩn thì làm sao có thể rửa sạch?" Cô chỉ có một cái mạng, không trả nổi!
Đế Văn buông Zimmer ra, nhảy sang bên cạnh Đường Kiến Tâm, "Chị dâu, chị nghe đại ca lần này đi." Ánh mắt lại quay về phía Zimmer, "Có một số việc, chị dâu không nên ra tay thì hơn." Đế Văn nói ra đã có sự suy tính trước. Đại ca đã đáp ứng là lấy được bí phương, thế nhưng, chị dâu cũng không có đáp ứng. Nếu để chị dâu báo thù, không chừng phương thuốc này sẽ chết từ trong trứng nước!
Đường Kiến Tâm khép hờ mắt. Anh có biết, cô có thể đứng ở đây mà còn chưa động thủ giết người kia cần phải dùng biết bao sức lực áp chế cỗ xúc động trong lòng không? Nếu dựa theo tính tình trước kia, ông ta đã sớm chết một trăm lần rồi. Cô như thế nào còn thờ ơ đứng nguyên ở đây như vậy.
Lôi Khiếu hiểu rõ Đường Kiến Tâm, mặc kệ sự chống cự của Đường Kiến Tâm liền ôm chầm lấy eo cô, kéo vào trong ngực, "Lần này, Tâm Nhi chỉ cần xem thôi." Đây không phải một câu hỏi, trực tiếp đưa cho cô đáp án!…
Đường Kiến Tâm dựa vào lồng ngực rắn chắc của anh, lãnh ý trên người dần tản đi từng chút một. Nhịp đập mạnh mẽ của anh khiến cô cảm thấy an tâm.
"Ừm." Âm thanh này rất nhỏ, thế nhưng, Lôi Khiếu Thiên lại nhếch miệng, anh nghe thấy!
Đế Văn nghe được Đường Kiến Tâm đã đáp ứng, quay lại bên cạnh Zimmer, túm lấy tóc ông ta, "Một phút đã qua, thế nào? Còn không nói ư?"
Khóe miệng Zimmer trào máu, bị Đế Văn giựt tóc mạnh như thế, chỉ có thể mở mắt ra nhìn. Còn Đường Kiến Tâm lúc này mới nhìn rõ khuôn mặt ông ta, mâu quang trừng lớn, cả người run bắn.
Lôi Khiếu Thiên cảm giác được dị dạng của Đường Kiến Tâm, cánh tay nắm thật chặt, hỏi, "Tâm Nhi, em sao vậy?"
Đường Kiến Tâm mắt điếc tai ngơ, chỉ nhìn chòng chọc gương mặt đó của Zimmer, gương mặt này, gương mặt này... Sao lại là ông ta? Đường Kiến Tâm chỉ cảm thấy khí huyết đảo ngược, một luồng nhiệt nhanh chóng vọt lên cổ họng...
Thật châm chọc, ông ta lại chính là Zimmer. Đáy lòng Đường Kiến Tâm co rút đau đớn, hai mắt mơ hồ, huyết khí trong họng không nhịn được hộc ra.
Lôi Khiếu Thiên không thấy Đường Kiến Tâm trả lời, vội xoay cô lại, thấy sắc mặt cô trắng bệch, nhanh chóng hỏi han, "Tâm Nhi, sao thế? Em sao vậy? Em đừng dọa anh." Chết tiệt, cô ấy rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Đồng tử Đường Kiến Tâm trừng đến cực hạn, mắt như con cá gỗ nhìn Lôi Khiếu Thiên, cả người bỗng cứng đờ. Dưới tình huống Lôi Khiếu Thiên không hề phòng bị, một búng máu phun toàn bộ lên gương mặt Lôi Khiếu Thiên, mắt trợn ngược rồi hôn mê bất tỉnh.
Lôi Khiếu Thiên khiếp sợ đứng đờ ra, miệng mở to ngây ngốc nhìn người trước mặt. Một búng máu ói lên mặt anh, anh chưa kịp kêu lên thì Đường Kiến Tâm đã ngã xuống. Lôi Khiếu Thiên giương mắt nhìn, cũng không kịp lau máu trên mặt đi, ôm lấy thân thể Đường Kiến Tâm đang ngã xuống vào ngực. Lo lắng gọi, "Tâm Nhi, em tỉnh lại tỉnh lại đi, Tâm Nhi..."
Đế Văn cũng bị cảnh tượng này làm cho choáng váng. Nhất là bộ mắt dính máu của Lôi Khiếu Thiên trông càng quỷ dị. Thấy cả hai ngã xuống đất cũng biết chuyện không hay, vội chạy đến bên cạnh Lôi Khiếu Thiên.
"Không xong!"
Nhị công tử kéo chó săn vào liền thấy được cảnh này, mồm há hốc. Nhất là nhìn sắc mặt Lôi Khiếu Thiên càng khiếp sợ, hoàn toàn ngây ra như phỗng. Ngay cả Thẩm Dương Kỳ đi theo anh ta, từ đằng sau lo lắng chạy ra chỗ bọn họ cũng chưa kịp phản ứng.
"Anh họ."
Lôi Khiếu Thiên đang cấp cứu cho Đường Kiến Tâm, Đế Văn bên cạnh nghe được tiếng Thẩm Dương Kỳ, kinh ngạc quay lại, "Kỳ?" Sao cậu ta cũng tới đây nữa.
Thẩm Dương Kỳ lo lắng đứng cạnh Lôi Khiếu Thiên, nhìn Đường Kiến Tâm nhăn mày, khóe miệng có vết máu, "Chị dâu làm sao vậy?"
Đế Văn lắc đầu, nét mặt có chút khó coi, nhất là khi thấy sắc mặt Lôi Khiếu Thiên lại càng lo lắng, "Sao còn chưa tỉnh lại?"
Lôi Khiếu Thiên bấm huyệt Đường Kiến Tâm, "Tâm Nhi, em không thể có việc gì được, anh xin em, mau tỉnh lại đi."
Đế Văn, Thẩm Dương Kỳ đều ảm đạm, đại ca có lúc nào lại xuất hiện giọng điệu như vậy? Hai người đều thúc thủ vô sách, chỉ có thể ở một bên lo lắng suông.
Đường Kiến Tâm gặp phải bi thương dần tỉnh lại, trong ngực vô cùng khó chịu. Ánh mắt Lôi Khiếu Thiên thấy Đường Kiến Tâm tỉnh lại thì sáng lên, nhưng còn chưa kịp hân hoan vui mừng lại trầm xuống. Sắc mặt Tâm Nhi không bình thường.
Đường Kiến Tâm nỗ lực nuốt khí huyết đang không ngừng vọt lên cổ họng, đẩy mạnh Lôi Khiếu Thiên ra, đứng dậy tới trước mặt Zimmer, tốc độ vô cùng mau lẹ.
"Đi theo tôi." Nhị công tử đi đằng trước, Lôi Khiếu Thiên, Đế Văn theo bên cạnh. Bọn họ không có đi vào con hẻm Đường Kiến Tâm đi, trực tiếp sử dụng thang máy mà Nhị công tử đã xây dựng tại đó thẳng xuống tầng ba dưới mặt đất.
Hôm nay phòng đấu giá tầng ba dưới mặt đất rất yên tĩnh, không có những vị khách từ bên ngoài đến. Đây là ý của lão đại Chợ Đen, đóng cửa ba ngày chỉ để cho Lôi Khiếu Thiên. Đế Văn hứng thú quan sát, nhỏ giọng hỏi Lôi Khiếu Thiên, "Ba ngày không mở cửa, anh đoán xem một ngày bọn họ tổn thất hết bao nhiều?"…
Lôi Khiếu Thiên lạnh nhạt nhìn anh ta, "Đây không phải việc cậu nên quan tâm."
Đế Văn nghiêm trang gật đầu, "Đương nhiên, em chỉ tò mò thôi."
"Muốn biết?"
Đế Văn gật đầu, nghe nói sinh ý Chợ Đen kiếm được rất lớn, được người ta nhận định là còn hơn cả buôn lậu của bọn họ.
"Tự mình đi hỏi."
Đế Văn sờ sờ mũi, đại ca, nếu đi hỏi thì cần gì tìm đại ca anh nói thầm nữa?
Lôi Khiếu Thiên quay đầu đi, anh không có buồn chán như Đế Văn, đi quan tâm mấy thứ này.
Sau khi xuống tầng ba, Nhị công tử bảo người của Chợ Đen trông cửa, mình thì cùng vào với Lôi Khiếu Thiên, Đế Văn.
Ngay tại bục trưng bày hình bầu dục có thể thấy một ông già người đầy máu, quần áo rách nát, hai tay hai chân không có chỗ nào lành lặn, mái tóc trắng đã dính bết máu... Căn bản không thấy rõ được diện mạo ông ta!
Lôi Khiếu Thiên có chút nghi hoặc, "Ông ta, là Zimmer?" Nếu tư liệu của anh không sai, hiện tại Zimmer tối đa cũng chỉ năm mươi, sao lại như một ông già thế này?
Đế Văn cũng nhíu mày, nhìn Nhị công tử, "Anh liệu có bắt lầm người không vậy?"
Nhị công tử cười một cách tàn nhẫn, "Lôi lão đại, mắt nhìn người của Chợ Đen vẫn có thể tin tưởng."
Lôi Khiếu Thiên và Đế Văn nhìn nhau, "Vậy là thế nào?"
"Mười tám năm trước, có người xông vào Đoạt Quỷ. Lúc đó Zimmer lại đang ở phòng thí nghiệm dưới lòng đất, cũng không biết ai động vào công tắc nào mà làm đổ thứ gì đó trong phòng thí nghiệm. Ông ta không kịp chạy, chỉ trong nháy mắt tóc trắng bạc, da dẻ nhăn nheo, chớp mắt già đi hơn hai mươi tuổi. Đây cũng là lí do vì sao mà mười tám năm trước ông ta có thể thoát khỏi cuộc truy sát kia."
"Lúc đó, cho dù Zimmer đứng trước mặt bọn họ, bọn họ cũng không ngờ tới người này chính là lão đại của Đoạt Quỷ."
Lôi Khiếu Thiên híp mắt, Đế Văn thì muốn ói. Anh cuối cùng đã biết vì sao nhiều năm tìm kiếm người lại không có tung tích, đúng là gặp quỷ. Bây giờ cái lão già tóc trắng này đứng trước mặt mà anh còn không biết nữa kìa!
"Ông ta lấy vận cứt chó ở đâu ra vậy?"
Nhị công tử cũng cười nhạt làm cho vết sẹo trên mặt càng trông dữ tợn, "Lần này nếu không phải Lôi lão đại phát ra truy hồn lệnh cấp mười hai, chúng tôi cũng không thể nào tìm được người." Tìm kiếm khắp mặt đất không phải là việc đơn giản. Quan trọng hơn, người này còn trốn tại một vùng núi hẻo lánh, có ai nghĩ tới ông ta lại cam lòng làm dã nhân?
"Không đúng!" Đế Văn nghi ngờ nhíu mày. Lôi Khiếu Thiên nhìn sang, ánh mắt tỏ ý cậu ta làm sao vậy? Đế Văn nhìn về phía Nhị công tử, "Không phải anh nói tìm được ông ta ở dã sơn hay sao?"
"Đúng vậy."…
"Với cái bộ dạng này mà lại không bị heo rừng ăn sạch hả?" Có thể sống đến bây giờ đúng là kỳ tích.
Nhị công tử gật đầu, "Không có gì lạ cả. Anh nếu biết ông ta trong núi sâu mà còn nghiên cứu ra được ma túy, phỏng chừng sẽ càng muốn ói hơn."
Đế Văn mặt không thay đổi trợn mắt nhìn Nhị công tử, anh ta nói có ý gì? Trong núi sâu nghiên cứu ma túy? Anh chỉ biết là trong núi sâu có vài loại chất gây nghiện, tỷ như anh túc thôi!
Ánh mắt Lôi Khiếu Thiên nặng nề, lạnh lùng rọi vào người lão già đã yếu ớt không còn chút sức lực kia. Nếu không phải ngực ông ta phập phồng, phỏng chừng căn bản không nhìn ra được đây là một người sống.
"Đế Văn, cho ông ta tỉnh ngủ đi."
Đế Văn gật đầu, Nhị công tử cũng hỗ trợ một tay. Có lẽ Zimmer bị người của Nhị công tử hành hạ quá mức nên thân thể đau đớn đến tê dại, máy móc mở mắt ra. Nếu không phải có thâm cừu, Lôi Khiếu Thiên gần như đồng tình với ông ta. Gương mặt ông ta đã bị phá hủy, hàm răng cũng bị người ta nhổ đi mấy cái. Tuy nhiên, đôi mắt ông ta khi mở ra lại chất chứa ngạo khí sắc bén. Anh rốt cuộc biết vì sao qua nhiều năm như vậy ông ta có thể thoát khỏi sự truy đuổi của vô số người... Hoàn toàn có đạo lý của nó.
Đây là một người thông minh!…
"Đừng... đừng phí phí sức nữa, tôi... tôi sẽ không nói cái gì hết." Những lời ông ta nói rất nhọc nhằn, âm thanh khàn khàn. Nếu không lắng nghe căn bản không nghe ra được là ông ta nói cái gì.
Đế Văn không chút lưu tình nắm lấy tóc kéo đầu ông ta. Zimmer bị ép phải ngẩng lên đối mặt với Lôi Khiếu Thiên, đột nhiên cả người run rẩy. Nhiều ngày qua phải chịu dằn vặt tra tấn mà ông ta chưa từng run rẩy, hôm nay, chỉ một ánh mắt vậy thôi đã khiến ông ta không ngừng run rẩy...
Anh ta, rất mạnh! Đây là ý nghĩ duy nhất trong đầu Zimmer khi nhiều lần chạm trán tử vong!
Lôi Khiếu Thiên tiến lên, cúi xuống nhìn vào đôi mắt coi như hoàn hảo của Zimmer, không nhanh không chậm mở miệng, "Tôi biết mười tám năm trước, ông đã đưa bí phương của tâm ẩn cho bọn họ."
Tâm ẩn của Tâm Nhi hiện tại mặc dù có thể kiểm soát không để cô phát tác, thế nhưng lại không thể hoàn toàn dứt bỏ được nó. Nhất là ảo giác, đó mới là nỗi đau lớn nhất, nó đã hợp với tâm mạch, cô ấy cần phải trị tận gốc.
Nếu người đó là Zimmer, anh tin ông ta biết anh hỏi cái gì.
Mười tám năm trước? Zimmer có chút mất tập trung, mười tám năm trước, đó là chuyện xa xôi cỡ nào, "Không không biết!"
Ánh mắt đầy nguy hiểm của Lôi Khiếu Thiên nheo lại, đưa mắt ra hiệu với Đế Văn. Đế Văn hiểu ý, nhấc cánh tay phải kinh khủng tàn tạ của Zimmer, nắm cổ tay ông ta, móng tay nhẹ nhàng rạch một cái, làm Zimmer kêu lên thảm thiết tê tâm liệt phế. Gân tay phải của ông ta hoàn toàn bị cắt đứt...
Đế Văn cười lạnh, "Nếu đã thành tù binh, nên biết việc mà tù binh phải làm." Tay phải giơ lên vỗ vỗ vào bộ mặt đã hoàn toàn thay đổi từ lâu của Zimmer, "Chết, không phải điều đáng sợ nhất. Đáng sợ nhất là, sống không bằng chết!"
Nhị công tử không nói gì cả. Chỉ cần trước khi anh muốn thứ kia, ông ta không bị giết là được. Còn về quá trình, chỉ cần Lôi lão đại, giáo phụ có yêu cầu, anh cũng có thể giúp một tay.
Cung cấp một vài đạo cụ hoàn toàn không phải vấn đề!
Có lẽ do đây là phòng dưới mặt đất nên không khí làm người ta có cảm giác khô nóng. Lôi Khiếu Thiên cởi bớt cúc áo đầu tiên ra, xắn tay áo. Đế Văn khóe hé miệng cười như không cười nhắc nhở Zimmer, "Đây là lão đại Ngục Thiên Minh, ông nên biết anh ta có tiếng là người không biết kiên nhẫn. Dĩ nhiên nếu xương ông đủ cứng, có thể so đấu sức chịu đựng với anh ta. Tôi và Nhị công tử đều rất thích xem kịch vui."
Zimmer run rẩy như gió cuốn lá rơi, không hề có chút biên độ. Ánh mắt Đế Văn hiện rõ khinh bỉ, xem thường, một chân đã bước vào quan tài rồi mà còn muốn chơi với bọn họ? Cũng chẳng biết mấy khớp xương của lão già này chơi được với bọn họ mấy hiệp? Không biết tự lượng sức mình!
Mặc dù Zimmer cả người đau đớn như mất hết cảm giác, thế nhưng, gân tay bị cắt đứt ngay trước mắt, đau đớn trong nháy mắt ấy thật không phải đùa. Đây không chỉ là dằn vặt trên thân thể, mà còn là sự giày vò trên tinh thần, khiến cho ý thức ông ta thiếu chút nữa sụp đổ.
Lôi Khiếu Thiên không cho Zimmer quá nhiều thời gian lo lắng, lần lên tiếng này càng ngắn gọn mà lại trọn vẹn ý nghĩ, lạnh lùng ném ra một chữ, "Nói!"
Zimmer run bắn người, hoàn toàn sợ hãi, ngay cả Nhị công tử đứng cạnh cũng âm thầm tán thán. Lôi Khiếu Thiên quả nhiên là người ngoan độc đứng trên đỉnh, khí thế ấy không phải anh ta nói mình có là có thể có.
Muốn có được thứ ấy phải trải qua sự gột rửa nhiều năm, ma luyện trong mưa gió.
Zimmer sững sờ nhìn chằm chằm vào Lôi Khiếu Thiên, anh nói ông ta lúc này ngu cũng tốt, giả điên cũng được. Nói chung, ông ta vẫn mạnh miệng bật ra ba chữ "Không biết"!
Mi tiệp Lôi Khiếu Thiên kịch liệt rung động. Đế Văn không nhìn tới sắc mặt Lôi Khiếu Thiên, lần này nhấc luôn cánh tay trái với chân phải Zimmer lên, làm ra hai tiếng đứt gãy. Zimmer đã đau đến thất thanh, sắc mặt trắng bệch. Dù rằng trên mặt ông ta được "đắp" một lớp máu tươi nhưng vẫn có thể thấy được vẻ tái nhợt ấy.
Đế Văn chậc chậc hai tiếng, không nói nhiều lời vô nghĩa, nhắc nhở sự nghiêm trị lần sau, "Lần sau, sẽ là gân chân trái của ông, à quên, còn sống lưng nữa..." Anh không nói hai lời bóp nát luôn sống lưng để ông ta hoàn toàn hưởng thụ tư vị của người bại liệt.
"Không cần!" Lôi Khiếu Thiên cắt ngang lời Đế Văn. Zimmer hoảng sợ nhìn chằm chằm Lôi Khiếu Thiên, ánh mắt anh lướt qua Đế Văn, dường như việc nhìn Zimmer sẽ làm ô uế mắt anh, "Chặt bỏ tay chân, cho chó ăn!"
Đế Văn trợn trừng hai mắt, nuốt nước miếng một cái, âm thầm giơ ngón cái ra với Lôi Khiếu Thiên. Đại ca, anh còn tàn nhẫn hơn cả em! Hai mắt Đế Văn phát sáng như đèn pha!
Đồng tử Zimmer đã mở ra đến cực hạn, không thể nào tin nổi... CHƯƠNG 99.2:
"Nhị công tử, Chợ Đen có chó săn chứ?"
Nhị công tử sửng sốt, gật đầu. Anh ta đứng một bên xem kịch hay nên cũng không chú ý câu hỏi của Lôi Khiếu Thiên lại chuyển sang người anh ta.
"Trong hai phút, tôi muốn thấy nó."…
Nhị công tử nhìn thật kỹ Lôi Khiếu Thiên, xoay người đi ra ngoài cửa. Kháo, đây là lão đại Ngục Thiên Minh, cũng có lúc lưu manh vậy đó hả? Dùng chó? Thật khó cho anh nghĩ ra!
Có điều đây không phải là một biện pháp rất hay ư? Địch nhân tận mất thấy tay chân trên người mình bị "dỡ" ra, ném ra trước mặt con chó săn đã sớm ở bên cạnh, còn phải trơ mắt nhìn nó "hưởng thụ"?
Cho dù thân thể ông ta chịu được, ý thức lại sẽ sụp đổ. Điên chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Nhị công tử run rẩy, sống lưng mát lạnh, chỉ cảm thấy phía sau anh không phải là lão đại hắc bang, đó hoàn toàn là ma quỷ, là ma quỷ có thiên ép người bình thường trở thành người điên!
Anh thật may mắn khi bản thân không chọc tới sát tinh như vậy a!
"Ông có một phút để suy nghĩ. Một phút sau, khi con chó săn xuất hiện ở đây, cho dù ông có muốn nói thì cũng chẳng còn cơ hội đâu."
Lôi Khiếu Thiên nói xong, lui ra phía sau hai bước, khoanh tay nhìn. Đế Văn càng tuyệt hơn, tháo đồng hồ ra bấm, bắt đầu tính thời gian...
Zimmer âm thầm rít gào, đau đớn nào ông ta cũng đã chịu đựng, nhưng hai người trước mặt này, chỉ một động tác đơn giản, một câu nói rất tùy ý, lại thiếu chút nữa khiến ông ta sụp đổ...
Trong lúc nhất thời, cả tầng ba dưới rộng lớn dưới mặt đất trở nên lặng như tờ, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở nặng nề của Zimmer. Ngay cả hô hấp của Lôi Khiếu Thiên, Đế Văn cũng như có như không, yên tĩnh đến quỷ dị.
Ai cũng cho rằng Zimmer nhất định không thoát khỏi cảnh bị "thôn tính", ngay cả Zimmer cũng tưởng rằng mình sẽ như vậy. Tuy nhiên, chuyện ngoài ý muốn trên thế giới này nhiều lắm. Lúc Đường Kiến Tâm dễ dàng đánh ngã hai người của Chợ Đen đang bảo vệ cửa thì Lôi Khiếu Thiên cũng cảm giác không ổn.
Tựa như bây giờ, hai người nhìn nhau từ xa. Một người thì ánh mắt tràn ngập hàn ý, người còn lại thì sau khi sự tàn nhẫn qua đi lại vô cùng bất đắc dĩ. Lôi Khiếu Thiên xoa xoa lên huyệt thái dương nhảy thình thịch, nhìn Đường Kiến Tâm trông như một tu la, yêu thương lại nóng nảy. Tâm Nhi sao lại tới đây?
Ngay cả Đế Văn cũng choáng váng, chị ấy sao lại ở đây?
Ánh mắt Đường Kiến Tâm lướt qua, chuyển tầm nhìn tới lão già cúi gập người bên cạnh Đế Văn. Lạnh lùng đi tới chỗ Lôi Khiếu Thiên.
Lôi Khiếu Thiên chìa tay ra, Đường Kiến Tâm dời mắt đi, không để ý tới bàn tay lơ lửng giữa không trung. Mặt Lôi Khiếu Thiên sa sầm, định ôm lấy eo Đường Kiến Tâm, mà lại bị Đường Kiến Tâm trừng lại một cái, anh đành lui rồi hỏi, "Tâm Nhi, em tới sao không nói với anh một tiếng?"
Đường Kiến Tâm nhìn chòng chọc vào người đã nửa chết nửa sống kia, nhíu mày, lạnh lùng hỏi, "Ông ta chính là?"…
Lôi Khiếu Thiên gật đầu, anh biết cô hỏi cái gì, cũng có thể cảm nhận được lệ khí trên người Đường Kiến Tâm, đau lòng đứng bên cạnh cô thở dài, "Để anh có được không?" Anh đã nói lời này hai lần, nhưng Tâm Nhi có vẻ... Không có ý cảm kích anh!
"Không cần!"
Lôi Khiếu Thiên trợn mắt đầy ngoan độc với Zimmer, ánh mắt lại dịu dàng nhìn Đường Kiến Tâm, "Anh không muốn làm ô uế tay của Tâm Nhi."
"Tay tôi, đã sớm ô uế rồi."
Ánh mắt Lôi Khiếu Thiên trở nên nặng nề, phản xạ lại lãnh ý, "Bây giờ rửa sạch không tốt sao?"
Tâm tư Đường Kiến Tâm khẽ động, quay ngược lại nhìn Lôi Khiếu Thiên hỏi, "Đã bẩn thì làm sao có thể rửa sạch?" Cô chỉ có một cái mạng, không trả nổi!
Đế Văn buông Zimmer ra, nhảy sang bên cạnh Đường Kiến Tâm, "Chị dâu, chị nghe đại ca lần này đi." Ánh mắt lại quay về phía Zimmer, "Có một số việc, chị dâu không nên ra tay thì hơn." Đế Văn nói ra đã có sự suy tính trước. Đại ca đã đáp ứng là lấy được bí phương, thế nhưng, chị dâu cũng không có đáp ứng. Nếu để chị dâu báo thù, không chừng phương thuốc này sẽ chết từ trong trứng nước!
Đường Kiến Tâm khép hờ mắt. Anh có biết, cô có thể đứng ở đây mà còn chưa động thủ giết người kia cần phải dùng biết bao sức lực áp chế cỗ xúc động trong lòng không? Nếu dựa theo tính tình trước kia, ông ta đã sớm chết một trăm lần rồi. Cô như thế nào còn thờ ơ đứng nguyên ở đây như vậy.
Lôi Khiếu hiểu rõ Đường Kiến Tâm, mặc kệ sự chống cự của Đường Kiến Tâm liền ôm chầm lấy eo cô, kéo vào trong ngực, "Lần này, Tâm Nhi chỉ cần xem thôi." Đây không phải một câu hỏi, trực tiếp đưa cho cô đáp án!…
Đường Kiến Tâm dựa vào lồng ngực rắn chắc của anh, lãnh ý trên người dần tản đi từng chút một. Nhịp đập mạnh mẽ của anh khiến cô cảm thấy an tâm.
"Ừm." Âm thanh này rất nhỏ, thế nhưng, Lôi Khiếu Thiên lại nhếch miệng, anh nghe thấy!
Đế Văn nghe được Đường Kiến Tâm đã đáp ứng, quay lại bên cạnh Zimmer, túm lấy tóc ông ta, "Một phút đã qua, thế nào? Còn không nói ư?"
Khóe miệng Zimmer trào máu, bị Đế Văn giựt tóc mạnh như thế, chỉ có thể mở mắt ra nhìn. Còn Đường Kiến Tâm lúc này mới nhìn rõ khuôn mặt ông ta, mâu quang trừng lớn, cả người run bắn.
Lôi Khiếu Thiên cảm giác được dị dạng của Đường Kiến Tâm, cánh tay nắm thật chặt, hỏi, "Tâm Nhi, em sao vậy?"
Đường Kiến Tâm mắt điếc tai ngơ, chỉ nhìn chòng chọc gương mặt đó của Zimmer, gương mặt này, gương mặt này... Sao lại là ông ta? Đường Kiến Tâm chỉ cảm thấy khí huyết đảo ngược, một luồng nhiệt nhanh chóng vọt lên cổ họng...
Thật châm chọc, ông ta lại chính là Zimmer. Đáy lòng Đường Kiến Tâm co rút đau đớn, hai mắt mơ hồ, huyết khí trong họng không nhịn được hộc ra.
Lôi Khiếu Thiên không thấy Đường Kiến Tâm trả lời, vội xoay cô lại, thấy sắc mặt cô trắng bệch, nhanh chóng hỏi han, "Tâm Nhi, sao thế? Em sao vậy? Em đừng dọa anh." Chết tiệt, cô ấy rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Đồng tử Đường Kiến Tâm trừng đến cực hạn, mắt như con cá gỗ nhìn Lôi Khiếu Thiên, cả người bỗng cứng đờ. Dưới tình huống Lôi Khiếu Thiên không hề phòng bị, một búng máu phun toàn bộ lên gương mặt Lôi Khiếu Thiên, mắt trợn ngược rồi hôn mê bất tỉnh.
Lôi Khiếu Thiên khiếp sợ đứng đờ ra, miệng mở to ngây ngốc nhìn người trước mặt. Một búng máu ói lên mặt anh, anh chưa kịp kêu lên thì Đường Kiến Tâm đã ngã xuống. Lôi Khiếu Thiên giương mắt nhìn, cũng không kịp lau máu trên mặt đi, ôm lấy thân thể Đường Kiến Tâm đang ngã xuống vào ngực. Lo lắng gọi, "Tâm Nhi, em tỉnh lại tỉnh lại đi, Tâm Nhi..."
Đế Văn cũng bị cảnh tượng này làm cho choáng váng. Nhất là bộ mắt dính máu của Lôi Khiếu Thiên trông càng quỷ dị. Thấy cả hai ngã xuống đất cũng biết chuyện không hay, vội chạy đến bên cạnh Lôi Khiếu Thiên.
"Không xong!"
Nhị công tử kéo chó săn vào liền thấy được cảnh này, mồm há hốc. Nhất là nhìn sắc mặt Lôi Khiếu Thiên càng khiếp sợ, hoàn toàn ngây ra như phỗng. Ngay cả Thẩm Dương Kỳ đi theo anh ta, từ đằng sau lo lắng chạy ra chỗ bọn họ cũng chưa kịp phản ứng.
"Anh họ."
Lôi Khiếu Thiên đang cấp cứu cho Đường Kiến Tâm, Đế Văn bên cạnh nghe được tiếng Thẩm Dương Kỳ, kinh ngạc quay lại, "Kỳ?" Sao cậu ta cũng tới đây nữa.
Thẩm Dương Kỳ lo lắng đứng cạnh Lôi Khiếu Thiên, nhìn Đường Kiến Tâm nhăn mày, khóe miệng có vết máu, "Chị dâu làm sao vậy?"
Đế Văn lắc đầu, nét mặt có chút khó coi, nhất là khi thấy sắc mặt Lôi Khiếu Thiên lại càng lo lắng, "Sao còn chưa tỉnh lại?"
Lôi Khiếu Thiên bấm huyệt Đường Kiến Tâm, "Tâm Nhi, em không thể có việc gì được, anh xin em, mau tỉnh lại đi."
Đế Văn, Thẩm Dương Kỳ đều ảm đạm, đại ca có lúc nào lại xuất hiện giọng điệu như vậy? Hai người đều thúc thủ vô sách, chỉ có thể ở một bên lo lắng suông.
Đường Kiến Tâm gặp phải bi thương dần tỉnh lại, trong ngực vô cùng khó chịu. Ánh mắt Lôi Khiếu Thiên thấy Đường Kiến Tâm tỉnh lại thì sáng lên, nhưng còn chưa kịp hân hoan vui mừng lại trầm xuống. Sắc mặt Tâm Nhi không bình thường.
Đường Kiến Tâm nỗ lực nuốt khí huyết đang không ngừng vọt lên cổ họng, đẩy mạnh Lôi Khiếu Thiên ra, đứng dậy tới trước mặt Zimmer, tốc độ vô cùng mau lẹ.