Nhưng mà lừa anh cũng được, ít ra cô cũng tình nguyện lừa anh, Vân Ngạn nghĩ thế.
An Thính Miên không trả lời câu hỏi của anh. Tuy ông nội Vân năm nay đã gần 90 tuổi nhưng cơ thể vẫn rất khoẻ mạnh, lúc còn trẻ cũng nhờ có thân hình cường tráng và khuôn mặt đẹp trai nên ông nội Vân mới hấp dẫn được bà nội Vân.
Biết bao nhiêu năm nay An Thính Miên chưa từng thấy ông nội Vân nổi giận. Có lẽ cho dù giận thật thì ông cũng sẽ thu bớt trước mặt người ngoài.
“Chỗ anh có thuốc làm tan máu bầm không?”
Vân Ngạn kéo cô gái nhỏ vào lòng mình, vuốt ve khuôn mặt cô, cong môi cười: “Không đau thật mà.”
An Thính Miên vẫn đang kiểm tra thật kỹ vết thương trên người anh, nào để ý tới cảm xúc chợt hiện lên trên mặt Vân Ngạn.
“Sao không đau cho được chứ.” An Thính Miên cực kỳ xót xa nhưng vừa quay đầu lại thấy Vân Ngạn đang nhìn cô cười đầy thoả mãn.
“Anh còn cười nữa!” Cái người này thật là, sao chẳng biết yêu thương bản thân chút nào hết vậy. Cô hỏi lại lần nữa: “Rốt cuộc chỗ anh có thuốc bôi không đấy.”
Lúc này Vân Ngạn mới thành thật trả lời: “Không có thuốc, bé cưng à, chỉ là nhìn có vẻ đau thôi, thật ra chẳng có cảm giác tí nào đâu. Bé cưng nhà mình đừng nhìn nữa được không?”
An Thính Miên vẫn không nhịn được mà đau lòng, nước mắt cô lại bắt đầu mất khống chế rơi xuống. Cô vươn tay ôm cổ anh: “Em xin lỗi.”
Vân Ngạn còn đang bất ngờ vì hành động thân mật bất chợt của cô, nào ngờ ngay câu sau cô đã khiến anh tức đến nỗi bật cười.
“Bé con, đây không phải lỗi của em, sao lại xin lỗi.” Anh thì thầm bên tai cô rồi kéo cô đến trước mặt mình.
Tầm nhìn cô mờ đi vì khóc quá nhiều, đầu gục xuống.
Lòng bàn tay anh lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại, anh nâng mặt cô lên, trong mắt đều là xót xa: “Bé con, không phải lỗi của em, đừng xin lỗi.” Anh tiếp tục nhỏ nhẹ giảng giải cho cô bé cố chấp của mình: “Em còn nhỏ, còn chưa tốt nghiệp, mà anh lại lớn hơn em gần tám tuổi, vậy nên họ mới nghĩ có thể là anh đã lừa em.”
“Nhưng mà anh có lừa em đâu.” Từ đầu đến bây giờ An Thính Miên đều không cảm thấy rằng anh đang lừa mình. Anh cho cô rất nhiều cơ hội, mà cô cũng đã đồng ý. Thời điểm đó cô nghĩ rất đơn giản, chỉ là thuận theo nhu cầu của nhau thôi, đâu cần anh phải vì cô mà bị thương như thế.
“Em đang xót anh đấy à?”
An Thính Miên không nói gì. Anh đây là không muốn bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào để trêu chọc cô đúng không?
“Hử?” Anh lười biếng kéo dài âm điệu, cọ cọ mặt mình lên khuôn mặt mềm mại của cô, nói với vẻ bất cần: “Thế bé con cho anh hôn đi, được hôn thì anh sẽ hết đau ngay.”
Cô nàng bĩu môi, quay ngoắt gương mặt đỏ au sang một bên, không cho đấy. Cô nhỏ giọng lên án hành vi của anh: “Lưu manh, ngày nào cũng nghĩ chuyện gì đâu không.”
Vân Ngạn thấy cô cũng quá dễ thương rồi đấy. Anh hỏi một cách nghiêm túc: “Vợ của anh, sao anh lại không được hôn?”
Mặt cô bị anh bóp thành kiểu chu môi, anh lại gần cô, hôn một cái.
Cô trợn mắt nhìn anh, mắt chữ A miệng chữ O.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Anh không khỏi bật cười, lại tiếp tục dán môi lên, cắn nhẹ lên môi cô. Ngay trước khi cô cau mày tức giận, anh lại hôn hôn chỗ anh vừa cắn.
“Anh phiền thật đấy.”
“Em nói gì cơ?” Anh giả vờ tức giận. Không còn thăm dò nữa, từng chiếc hôn sâu đáp xuống trán, khoé mắt, khoé môi, đôi tai và khắp mặt cô.
Cô không chịu nổi sự trêu chọc của anh, làu bàu đẩy anh ra.
“Bé con cho anh hôn đi.” Giọng nói trầm khàn của anh hiện rõ dục vọng.
Cô ngồi yên trên người anh, bàn tay mềm mại chùn bước, lúng túng đặt lên vai anh, quả nhiên không cựa quậy lung tung nữa.
Cô gái nhỏ ngoan quá, ngoan đến nỗi suýt nữa khiến anh mất khống chế.
Trong mắt anh hiện lên một loại cảm xúc không rõ. Anh nắm lấy cằm cô, không trêu cô nữa, cứ thế ngậm lấy đôi môi tinh tế của cô mà nhấm nháp.
Chờ đến lúc tách ra, cô gái nhỏ đã thở hồng hộc, hai má đỏ ửng.
“Vẫn chưa học được cách lấy hơi sao?” Giọng anh mang theo ý cười. Cách một lớp vải mỏng, anh vuốt ve đường cong mềm mại trên lưng cô. Quần áo cô xộc xệch, áo dệt kim bung vài chiếc cúc, dây áo trong tuột đến cánh tay, nơi thơm ngon mềm mại trước người như ẩn như hiện. Một luồng khí nóng xộc thẳng xuống chỗ nào đó. Anh liếm liếm khoé môi cô, cực kỳ gợi cảm.
Anh ép mình bình tĩnh lại, che đi đôi mắt cô, giấu đi một “anh” suýt thì mất khả năng tự kiểm soát. Anh xoa mi tâm đang nhíu chặt của mình.
“Bé con tự chơi chút nhé, anh ra ngoài một lúc.”
Cô lay lay bàn tay to đang che mắt mình: “Dạ?” Giọng cô rất nũng nịu, ngọt đến run người.
Anh sợ nếu mình còn không chuồn đi thì sẽ doạ cô sợ mất. Anh không nói gì, chỉ ân cần đặt cô vào trong chăn gấm, sau đó dứt khoát mở cửa ra ngoài.
Cô kéo chăn xuống, nhìn thấy dưới ống tay áo được xắn lên của anh là cánh tay đầy gân xanh, kết hợp với sắc mặt xanh mét của anh, cô như nghĩ ra gì đó, cứ thế nằm trong chăn cười khanh khách.
Khi anh trở lại thì trời đã khuya. Cô không về phòng mình mà ngoan ngoãn nằm cuộn tròn trên chiếc giường lớn giữa phòng anh.
Một dòng nước ấm chảy vào tim anh. Vân Ngạn nhẹ chân nhẹ tay vào phòng tắm tắm rửa, sau đó đến bên cạnh giường nhìn ngắm khuôn mặt của người con gái đang ngủ say. Anh nhẹ nhàng xốc chăn lên, chợt đồng tử anh co lại. Người con gái ấy đang mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, là áo sơ mi của anh. Tư thế ngủ không yên của cô đã khiến vạt áo tốc đến hông, lộ ra một chút phần eo trắng nõn.
Đúng là muốn mạng anh mà. Anh chậc một tiếng, đầu lưỡi đẩy đẩy má trong, tức quá hoá cười. Thật là uổng mất một đợt tắm nước lạnh rồi.
“Tiểu yêu tinh.”
Anh kéo vạt áo của cô xuống, nhưng cũng chỉ vừa đủ che được thân dưới của cô.
Vân Ngạn đỡ trán, đành ôm người nọ vào lòng mình.
* * *
Cô gái nhỏ tỉnh lại, đôi mắt buồn ngủ còn mơ màng, vừa nhìn đã thấy mình đối mặt với cơ ngực trần trụi của người đàn ông.
Hai mắt anh nhắm nghiền. An Thính Miên phát hiện thế mà lông mi Vân Ngạn còn dày hơn cả cô. Thu lại vẻ ngoài nghiêm túc trong công việc, ánh mắt thờ ơ xa cách với người ngoài và bộ dạng lễ phép kính cẩn với người nhà như thường ngày, An Thính Miên chợt muốn hỏi, liệu có phải dáng vẻ an tĩnh ngủ yên khi đã bỏ đi tất cả thân phận hào nhoáng này mới là dáng vẻ thật sự của anh không.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
À, còn phải kể đến vẻ lưu manh như côn đồ thường ngày của Vân Ngạn nữa.
“Nhìn gì đấy?” Đôi mắt anh mỉm cười nhìn chằm chằm người con gái trong lòng.
An Thính Miên vùi mặt vào ngực anh, không chịu nhúc nhích. Ai muốn trả lời anh chứ, phiền muốn chết: “Em mệt rồi.”
Vân Ngạn nhướn mày, An Thính Miên có thể cảm nhận được lồng ngực anh đang rung lên: “À thế à? Để anh xem nào.”
Anh dùng chăn bọc cô lại rồi ôm lên người mình, kéo lớp chăn che mặt cô ra, hai người bắt đầu đùa giỡn.
Thỉnh thoảng trong phòng lại vang lên tiếng kêu thua cuộc đầy tức tối của con gái. An Thính Miên đã không chịu nổi, nóng quá, cô dùng cả tay lẫn chân để thoát khỏi cái ôm của anh.
“Ui ~”
Người trong lòng chợt bất động, anh rất bất đắc dĩ mở chăn ra, thấy cô đang dè dặt nhìn anh, hai má đỏ bừng lên: “Anh ~”
Anh đã cực kỳ thành thạo trong việc bộc lộ thói hư tật xấu của mình: “Bé cưng, làm gì bây giờ.”
Giọng cô run rẩy, cực kỳ sợ hãi: “Làm sao bây giờ?”
“Bé con không định chịu trách nhiệm à?” Anh cúi đầu, gần như áp trán với cô.
“Nó ra tay trước.” An Thính Miên nóng lòng muốn thoát thân nên không kịp lựa lời trước khi nói.
“Nó ra tay trước?” Vân Ngạn tức quá hoá cười: “Ai mới là người lăn lộn loạn xạ nãy giờ hả?”
An Thính Miên cứng họng.
Vân Ngạn cười xấu xa. Anh liếm cánh môi khô, một tay cố định gáy cô rồi ấn cô về phía mình, một tay lần tìm tay phải của cô: “Bé con, chỉ một lát là được.”
Khoảng một lát (một giờ sau)...
Trong phòng tắm, bàn tay An Thính Miên đã bị cô chà xát đến nỗi đỏ cả lên. Cô đặt đầu ngón tay lên mũi ngửi thử, cô nhíu mày rồi lại tiếp tục rửa sạch tay dưới vòi nước.
“Chậc, ghét nó đến thế à?” Anh đã tựa mình bên khung cửa từ khi nào.
Cô chỉ chăm chăm cúi đầu rửa tay, không thèm quan tâm anh.
Anh biết lần này mình đã hơi quá, lần theo người cô mà bước đến. Anh ôm lấy cô từ đằng sau, tựa cằm vào bờ vai mảnh mai của cô, nhìn cô ở trong gương bĩu môi im lặng thể hiện sự tức giận của mình.
Bàn tay to nắm lấy bàn tay nhỏ đã đỏ ửng, dùng nước sạch vẩy vẩy vài cái rồi lấy khăn sạch lau khô tay cho cô.
“Còn xấu hổ sao?” Anh biết rõ rồi mà còn cố hỏi.
An Thính Miên mặc kệ anh, đẩy anh ra khỏi phòng tắm một cách dễ dàng.
Anh cũng không để bụng mà dựa vào cửa kính mờ ảo. Trong phòng tắm vang lên những tiếng sột soạt.
Khi An Thính Miên ra khỏi đó, trong phòng đã không còn bóng dáng anh.
— — —
Tác giả có lời muốn nói:
Tui đã tranh thủ để được “tan tầm” lúc chín giờ rưỡi đó, vui vẻ vui vẻ (xoay lòng vòng)
Nhưng mà lừa anh cũng được, ít ra cô cũng tình nguyện lừa anh, Vân Ngạn nghĩ thế.
An Thính Miên không trả lời câu hỏi của anh. Tuy ông nội Vân năm nay đã gần 90 tuổi nhưng cơ thể vẫn rất khoẻ mạnh, lúc còn trẻ cũng nhờ có thân hình cường tráng và khuôn mặt đẹp trai nên ông nội Vân mới hấp dẫn được bà nội Vân.
Biết bao nhiêu năm nay An Thính Miên chưa từng thấy ông nội Vân nổi giận. Có lẽ cho dù giận thật thì ông cũng sẽ thu bớt trước mặt người ngoài.
“Chỗ anh có thuốc làm tan máu bầm không?”
Vân Ngạn kéo cô gái nhỏ vào lòng mình, vuốt ve khuôn mặt cô, cong môi cười: “Không đau thật mà.”
An Thính Miên vẫn đang kiểm tra thật kỹ vết thương trên người anh, nào để ý tới cảm xúc chợt hiện lên trên mặt Vân Ngạn.
“Sao không đau cho được chứ.” An Thính Miên cực kỳ xót xa nhưng vừa quay đầu lại thấy Vân Ngạn đang nhìn cô cười đầy thoả mãn.
“Anh còn cười nữa!” Cái người này thật là, sao chẳng biết yêu thương bản thân chút nào hết vậy. Cô hỏi lại lần nữa: “Rốt cuộc chỗ anh có thuốc bôi không đấy.”
Lúc này Vân Ngạn mới thành thật trả lời: “Không có thuốc, bé cưng à, chỉ là nhìn có vẻ đau thôi, thật ra chẳng có cảm giác tí nào đâu. Bé cưng nhà mình đừng nhìn nữa được không?”
An Thính Miên vẫn không nhịn được mà đau lòng, nước mắt cô lại bắt đầu mất khống chế rơi xuống. Cô vươn tay ôm cổ anh: “Em xin lỗi.”
Vân Ngạn còn đang bất ngờ vì hành động thân mật bất chợt của cô, nào ngờ ngay câu sau cô đã khiến anh tức đến nỗi bật cười.
“Bé con, đây không phải lỗi của em, sao lại xin lỗi.” Anh thì thầm bên tai cô rồi kéo cô đến trước mặt mình.
Tầm nhìn cô mờ đi vì khóc quá nhiều, đầu gục xuống.
Lòng bàn tay anh lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại, anh nâng mặt cô lên, trong mắt đều là xót xa: “Bé con, không phải lỗi của em, đừng xin lỗi.” Anh tiếp tục nhỏ nhẹ giảng giải cho cô bé cố chấp của mình: “Em còn nhỏ, còn chưa tốt nghiệp, mà anh lại lớn hơn em gần tám tuổi, vậy nên họ mới nghĩ có thể là anh đã lừa em.”
“Nhưng mà anh có lừa em đâu.” Từ đầu đến bây giờ An Thính Miên đều không cảm thấy rằng anh đang lừa mình. Anh cho cô rất nhiều cơ hội, mà cô cũng đã đồng ý. Thời điểm đó cô nghĩ rất đơn giản, chỉ là thuận theo nhu cầu của nhau thôi, đâu cần anh phải vì cô mà bị thương như thế.
“Em đang xót anh đấy à?”
An Thính Miên không nói gì. Anh đây là không muốn bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào để trêu chọc cô đúng không?
“Hử?” Anh lười biếng kéo dài âm điệu, cọ cọ mặt mình lên khuôn mặt mềm mại của cô, nói với vẻ bất cần: “Thế bé con cho anh hôn đi, được hôn thì anh sẽ hết đau ngay.”
Cô nàng bĩu môi, quay ngoắt gương mặt đỏ au sang một bên, không cho đấy. Cô nhỏ giọng lên án hành vi của anh: “Lưu manh, ngày nào cũng nghĩ chuyện gì đâu không.”
Vân Ngạn thấy cô cũng quá dễ thương rồi đấy. Anh hỏi một cách nghiêm túc: “Vợ của anh, sao anh lại không được hôn?” Mặt cô bị anh bóp thành kiểu chu môi, anh lại gần cô, hôn một cái.
Cô trợn mắt nhìn anh, mắt chữ A miệng chữ O.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Anh không khỏi bật cười, lại tiếp tục dán môi lên, cắn nhẹ lên môi cô. Ngay trước khi cô cau mày tức giận, anh lại hôn hôn chỗ anh vừa cắn.
“Anh phiền thật đấy.”
“Em nói gì cơ?” Anh giả vờ tức giận. Không còn thăm dò nữa, từng chiếc hôn sâu đáp xuống trán, khoé mắt, khoé môi, đôi tai và khắp mặt cô.
Cô không chịu nổi sự trêu chọc của anh, làu bàu đẩy anh ra.
“Bé con cho anh hôn đi.” Giọng nói trầm khàn của anh hiện rõ dục vọng.
Cô ngồi yên trên người anh, bàn tay mềm mại chùn bước, lúng túng đặt lên vai anh, quả nhiên không cựa quậy lung tung nữa.
Cô gái nhỏ ngoan quá, ngoan đến nỗi suýt nữa khiến anh mất khống chế.
Trong mắt anh hiện lên một loại cảm xúc không rõ. Anh nắm lấy cằm cô, không trêu cô nữa, cứ thế ngậm lấy đôi môi tinh tế của cô mà nhấm nháp.
Chờ đến lúc tách ra, cô gái nhỏ đã thở hồng hộc, hai má đỏ ửng.
“Vẫn chưa học được cách lấy hơi sao?” Giọng anh mang theo ý cười. Cách một lớp vải mỏng, anh vuốt ve đường cong mềm mại trên lưng cô. Quần áo cô xộc xệch, áo dệt kim bung vài chiếc cúc, dây áo trong tuột đến cánh tay, nơi thơm ngon mềm mại trước người như ẩn như hiện. Một luồng khí nóng xộc thẳng xuống chỗ nào đó. Anh liếm liếm khoé môi cô, cực kỳ gợi cảm.
Anh ép mình bình tĩnh lại, che đi đôi mắt cô, giấu đi một “anh” suýt thì mất khả năng tự kiểm soát. Anh xoa mi tâm đang nhíu chặt của mình.
“Bé con tự chơi chút nhé, anh ra ngoài một lúc.”
Cô lay lay bàn tay to đang che mắt mình: “Dạ?” Giọng cô rất nũng nịu, ngọt đến run người.
Anh sợ nếu mình còn không chuồn đi thì sẽ doạ cô sợ mất. Anh không nói gì, chỉ ân cần đặt cô vào trong chăn gấm, sau đó dứt khoát mở cửa ra ngoài.
Cô kéo chăn xuống, nhìn thấy dưới ống tay áo được xắn lên của anh là cánh tay đầy gân xanh, kết hợp với sắc mặt xanh mét của anh, cô như nghĩ ra gì đó, cứ thế nằm trong chăn cười khanh khách.
Khi anh trở lại thì trời đã khuya. Cô không về phòng mình mà ngoan ngoãn nằm cuộn tròn trên chiếc giường lớn giữa phòng anh.
Một dòng nước ấm chảy vào tim anh. Vân Ngạn nhẹ chân nhẹ tay vào phòng tắm tắm rửa, sau đó đến bên cạnh giường nhìn ngắm khuôn mặt của người con gái đang ngủ say. Anh nhẹ nhàng xốc chăn lên, chợt đồng tử anh co lại. Người con gái ấy đang mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, là áo sơ mi của anh. Tư thế ngủ không yên của cô đã khiến vạt áo tốc đến hông, lộ ra một chút phần eo trắng nõn.
Đúng là muốn mạng anh mà. Anh chậc một tiếng, đầu lưỡi đẩy đẩy má trong, tức quá hoá cười. Thật là uổng mất một đợt tắm nước lạnh rồi.
“Tiểu yêu tinh.”
Anh kéo vạt áo của cô xuống, nhưng cũng chỉ vừa đủ che được thân dưới của cô.
Vân Ngạn đỡ trán, đành ôm người nọ vào lòng mình.
* * *
Cô gái nhỏ tỉnh lại, đôi mắt buồn ngủ còn mơ màng, vừa nhìn đã thấy mình đối mặt với cơ ngực trần trụi của người đàn ông.
Hai mắt anh nhắm nghiền. An Thính Miên phát hiện thế mà lông mi Vân Ngạn còn dày hơn cả cô. Thu lại vẻ ngoài nghiêm túc trong công việc, ánh mắt thờ ơ xa cách với người ngoài và bộ dạng lễ phép kính cẩn với người nhà như thường ngày, An Thính Miên chợt muốn hỏi, liệu có phải dáng vẻ an tĩnh ngủ yên khi đã bỏ đi tất cả thân phận hào nhoáng này mới là dáng vẻ thật sự của anh không.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
À, còn phải kể đến vẻ lưu manh như côn đồ thường ngày của Vân Ngạn nữa.
“Nhìn gì đấy?” Đôi mắt anh mỉm cười nhìn chằm chằm người con gái trong lòng.
An Thính Miên vùi mặt vào ngực anh, không chịu nhúc nhích. Ai muốn trả lời anh chứ, phiền muốn chết: “Em mệt rồi.”
Vân Ngạn nhướn mày, An Thính Miên có thể cảm nhận được lồng ngực anh đang rung lên: “À thế à? Để anh xem nào.”
Anh dùng chăn bọc cô lại rồi ôm lên người mình, kéo lớp chăn che mặt cô ra, hai người bắt đầu đùa giỡn.
Thỉnh thoảng trong phòng lại vang lên tiếng kêu thua cuộc đầy tức tối của con gái. An Thính Miên đã không chịu nổi, nóng quá, cô dùng cả tay lẫn chân để thoát khỏi cái ôm của anh.
“Ui ~”
Người trong lòng chợt bất động, anh rất bất đắc dĩ mở chăn ra, thấy cô đang dè dặt nhìn anh, hai má đỏ bừng lên: “Anh ~”
Anh đã cực kỳ thành thạo trong việc bộc lộ thói hư tật xấu của mình: “Bé cưng, làm gì bây giờ.”
Giọng cô run rẩy, cực kỳ sợ hãi: “Làm sao bây giờ?”
“Bé con không định chịu trách nhiệm à?” Anh cúi đầu, gần như áp trán với cô.
“Nó ra tay trước.” An Thính Miên nóng lòng muốn thoát thân nên không kịp lựa lời trước khi nói.
“Nó ra tay trước?” Vân Ngạn tức quá hoá cười: “Ai mới là người lăn lộn loạn xạ nãy giờ hả?”
An Thính Miên cứng họng.
Vân Ngạn cười xấu xa. Anh liếm cánh môi khô, một tay cố định gáy cô rồi ấn cô về phía mình, một tay lần tìm tay phải của cô: “Bé con, chỉ một lát là được.”
Khoảng một lát (một giờ sau)...
Trong phòng tắm, bàn tay An Thính Miên đã bị cô chà xát đến nỗi đỏ cả lên. Cô đặt đầu ngón tay lên mũi ngửi thử, cô nhíu mày rồi lại tiếp tục rửa sạch tay dưới vòi nước.
“Chậc, ghét nó đến thế à?” Anh đã tựa mình bên khung cửa từ khi nào.
Cô chỉ chăm chăm cúi đầu rửa tay, không thèm quan tâm anh.
Anh biết lần này mình đã hơi quá, lần theo người cô mà bước đến. Anh ôm lấy cô từ đằng sau, tựa cằm vào bờ vai mảnh mai của cô, nhìn cô ở trong gương bĩu môi im lặng thể hiện sự tức giận của mình.
Bàn tay to nắm lấy bàn tay nhỏ đã đỏ ửng, dùng nước sạch vẩy vẩy vài cái rồi lấy khăn sạch lau khô tay cho cô.
“Còn xấu hổ sao?” Anh biết rõ rồi mà còn cố hỏi.
An Thính Miên mặc kệ anh, đẩy anh ra khỏi phòng tắm một cách dễ dàng.
Anh cũng không để bụng mà dựa vào cửa kính mờ ảo. Trong phòng tắm vang lên những tiếng sột soạt.
Khi An Thính Miên ra khỏi đó, trong phòng đã không còn bóng dáng anh.
— — —
Tác giả có lời muốn nói:
Tui đã tranh thủ để được “tan tầm” lúc chín giờ rưỡi đó, vui vẻ vui vẻ (xoay lòng vòng)