Takashi Imakura dụi mắt nhìn xung quanh. Cuối cùng anh cũng nhận ra vừa rồi chỉ là mơ. Anh thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy hơi chút xấu hổ, bèn chỉ cười lăn qua lăn lại. Đồng hồ cạnh giường chỉ 7:15. Hơn 2 giờ sáng anh mới đi ngủ, “nằm thêm chút nữa thôi”, anh tự nhủ, rồi kéo tấm chăn lên.
Lúc trở mình, mũi anh chạm phải thứ gì đấy thật ấm. Mùi hương thân thuộc khiến người ta vững lòng an dạ. Anh nhắm mắt lại, dựa vào thật gần và cảm nhận ngón tay đang mơn man trên gò má. Imakura tưởng cậu vẫn đang ngủ. Ngón tay co lại, gãi nhè nhẹ khiến anh bật cười rúc rích.
Ngón tay tiếp tục đi xuống cằm, nâng mặt anh lên, và đôi mắt Imakura mở ra đối diện với người yêu. Yuichi Higashiyama. Vẫn còn ngái ngủ, chưa cạo râu, và vẫn luôn đẹp như thế. Rồi gương mặt đẹp đó tiến lại gần, hôn lên môi anh.
Bàn tay đang ve vuốt gương mặt anh bắt đầu dời ra sau lưng, Yuichi khẽ siết Imakura vào ngực. Đôi môi họ dịu dàng chạm nhau, rồi đột nhiên, đầu lưỡi Yuichi đẩy nhanh vào miệng anh, chen qua kẽ răng và cuốn lấy lưỡi Imakura. Nụ hôn ẩm ướt khiến đầu óc còn mơ màng của anh chịu không nổi, hơi thở dần dần khó nhọc.
Đến lúc Yuichi chịu thả ra, não bộ Imakura đã lâng lâng vì thiếu khí. Anh nuốt xuống nước bọt trong cổ họng, cũng không biết đấy là của mình hay của người yêu. Lấy tay lau cặp môi ướt nhoẹt, cảm nhận hàm răng Yuichi bắt đầu nhay nhay vành tai mình và nghe tiếng thì thầm “Imakura”, một dòng điện bỗng chạy dọc sống lưng anh.
Đã ba tháng kể từ ngày họ bắt đầu sống chung, cậu vẫn gọi cứ anh bằng họ. Tuy đã bảo cậu gọi tên, nhưng Yuichi trả lời rằng cứ như bình thường là được rồi. Dù vậy, thi thoảng trong những lúc làm tình, nếu cao hứng cậu sẽ gọi “Takashi”. Vốn không quen được người yêu gọi tên, mỗi lần như thế, anh đều có cảm giác cậu đã biến thành một con người khác, và đôi khi điều ấy khiến anh lạc nhịp.
“Anh muốn em sao?”
Yuichi đẩy đầu gối vào giữa hai chân không hề phòng bị của Imakura. Cảm giác cậu đang đùa giỡn dương v*t căng cứng của mình khiến Imakura đỏ mặt.
“K… không…”
Anh lắc đầu nguầy nguậy, thấy người yêu đang ngẩng lên nhìn.
“Lúc ôm anh là em đã thấy anh cương rồi. Em tưởng anh cọ nó vào đùi em vì muốn được em yêu…”
Mới sáng sớm mà Yuichi đã bắt đầu bằng những lời lẽ kích tình, khiến Imakura đỏ mặt xấu hổ.
“Tại anh nằm mơ… nên…”
Người tình của anh cười rộ và nhảy phốc lên người anh.
“Mơ gì thế?”
Cậu ôm trán anh hỏi. Thấy anh im lặng nhắm mắt, cậu lại tiếp tục truy vấn.
“Mơ về em đúng không?”
Yuichi cười gian trá như chú mèo con trộm được thịt. “Em làm gì trong giấc mơ của anh?”
Không muốn kể, Imakura bèn trả lời “Chả làm gì hết.” Nhưng Yuichi không tin, mỗi lần người yêu cậu không chịu nói, cậu sẽ bắt đầu nheo nheo mắt phải.
“Không thành thật khai báo chứ gì… xem em đây!”
Chưa kịp nói xong, cậu đã cù mạnh vào dưới cánh tay Imakura.
“Á… đừng… đừng…”
Dưới cánh tay và lòng bàn chân là nơi cực kỳ nhạy cảm. Imakura vội vã lăn qua bên kia giường để trốn, nhưng Yuichi đời nào chịu để yên, cậu tiếp tục tấn công. Cuối cùng, Imakura đành phải đầu hàng. anh thở hồng hộc, thú nhận.
“Chúng ta đang làm tình.”
Người yêu của anh đỏ mặt lên khi nghe thấy điều này.
“Ở đâu?”
“Nhà hàng…”
“Như thế nào?”
Anh trừng mắt nhìn cậu, chẳng hề muốn bị hỏi cặn kẽ đến mức này.
“Trước khi nhà hàng mở cửa, chỉ có anh ở đó. Rồi đột nhiên em xuất hiện, anh đã cố bảo em là không được, sắp đến giờ rồi, sẽ có khách, nhưng em cứ đẩy anh nằm ra bàn và …”
Nói ra những lời xấu hổ đó khiến anh đỏ mặt, giọng trở nên lí nhí. Cậu cúi xuống hôn anh, và lúc ngẩng đầu lên, tầm mắt hai người chạm nhau.
“Anh đúng là hư hỏng.”
Imakura nhăn mày như thể vừa ăn trúng thứ mình không thích.
“Em mới hư hỏng. anh đã nói không, vậy mà em cứ…”
Yuichi nhún vai khoa trương.
“Có thể em ép anh, nhưng rõ là anh mơ về em còn gì. Điều đó thể hiện mong muốn thầm kín của anh. Anh muốn làm tình với em tại nơi làm việc đúng không?”
Imakura chỉ có thể lắc đầu trước những lời lẽ trắng trợn của Yuichi.
“Làm gì có chuyện đó.”
Mặc anh phủ nhận, Yuichi vẫn khoanh tay nhìn anh.
“Anh muốn thử làm một thứ kích thích với em. Muốn yêu nhau ở nơi nào đó nguy hiểm, dễ bị nhìn thấy chứ gì. Vậy đêm nay mình ra công viên đi!”
Giọng cậu nghe không giống như đang đùa, Imakura vội vàng hét lên “Không!” rồi đạp cậu ra, tấm chăn đang phủ lên nửa người dưới của anh tuột xuống sàn. Cả hai đang trần truồng trên giường. Người tình của anh liếm liếm môi dưới như con thú săn đói khát và từ từ tiến lại gần.
Bàn tay Yuichi nóng rực trên đầu gối anh. Anh cố gắng khép chân không cho cậu mở rộng, nhưng chỉ khiến Yuichi dùng sức gấp đôi. Thế là hai chân Imakura bị mở lớn ra hơn hẳn bình thường. Anh xấu hổ lấy tay che mặt, nhưng Yuichi đã nằm đè lên người anh. Bờ môi ẩm ướt của cậu chạm vào môi anh.
“Em định làm bây giờ sao?” Imakura hoảng sợ hét lên.
Đáp lại anh là một cú thúc tới của Yuichi. Anh cảm giác cơ thể mình đã mở ra đón nhận, nhưng vẫn giật hông phản kháng.
“Anh không thích làm vào buổi sáng…”
Yuichi thì thầm vào tai anh “Vậy thì phí lắm”, vừa nói vừa nhẹ nhàng ấn vào bộ phận đang căng cứng của người yêu. Hông Imakura tê dại.
“Anh vào tắm là nó sẽ xẹp xuống thôi. Thà lnhư vậy còn hơn là bị đau lưng cả ngày…”
Yuichi hôn lên trán Imakura khi nghe người yêu cự tuyệt.
“Em sẽ làm thật nhẹ nhàng mà. Chỉ cần anh phối hợp là ổn cả.”
Cậu ôm chặt anh và lặp đi lặp lại những lời thì thầm “đi mà, nhé!” vào tai Imakura, đẩy đẩy cậu bé đang hưng trí bừng bừng của mình về phía anh như nài nỉ được tiến vào. Nếu hai người quan hệ vào buổi sáng, nơi ấy của anh đôi khi sẽ đau nhức cả ngày, dù đi đứng hay ngồi một chỗ đều khó chịu. Vậy nên anh vẫn thường cự tuyệt, hy vọng Yuichi sẽ bỏ cuộc nếu mình kiên quyết, nhưng…
Vòng tay ra sau lưng người yêu, Imakura nhắm mắt lại. Cũng không phải điều gì quá đau đớn, cảm giác khó chịu nho nhỏ ấy anh vẫn chịu đựng được…
“Không được lâu quá đâu đấy. Anh không muốn bị lăn tới lăn lui đâu.”
“Ok.”
Lúc cậu tiến vào, Imakura thở ra một hơi theo phản xạ. Kinh nghiệm cho anh biết cảm giác không thoái mái chỉ tồn tại một chút xíu khi bắt đầu, sau đó sẽ trở nên dễ chịu.
“Vào hết rồi.”
Imakura cảm nhận hơi thở nóng rực đang phả vào tai mình.
“Anh giỏi quá. Nuốt hết của em rồi này.”
Anh đỏ mặt trước màn tán tỉnh này.
“Anh không thấy sao?”
Yuichi ấn móng tay vào dương v*t người yêu làm anh rên lên sảng khoái. Imakura vội vàng che miệng. Bắt gặp một tia khoái trá trong mắt Yuichi, không hiểu sao anh thấy bực mình.
Cậu ôm lấy hai đầu gối anh và dồn dập thúc tới. Ma sát liên tục khiến cảm giác tê dại từ nửa người dưới của anh bắt đầu lan rộng khắp cơ thể. Như đang say. Nơi ấy thậm chí còn nóng hơn bình thường. Tại sao…
“Yu-chan… em đã mang bao chưa?”
Những cú thúc ngừng lại, khóe miệng Yuichi cong lên gian xảo.
“Em quên. Nhưng đừng lo, em không xuất bên trong đâu.”
Nói xong, cậu lại đẩy nhanh hơn nữa, khiến anh chẳng còn tâm trí đâu mà suy ghĩ. Sau một cú thúc mạnh cuối cùng, người tình của anh khẽ co giật và tuôn vào trong Imakura một dòng chất lỏng nóng hổi. Hầu như ngay lập tức sau đó anh cũng lên đến đỉnh. Đợi Yuichi rút ra, anh quay lại trừng mắt với cậu.
“Lừa đảo! Em đã hứa không xuất bên trong.”
Mặc kệ người yêu đang giận dữ, Yuichi vẫn nhào đến ôm chặt anh, hôn lấy hôn để, giận bao nhiêu rồi cũng phải nguôi ngoai.
“Em đã cố kiềm chế hết mức rồi, nhưng vào khúc cuối đột nhiên anh thít chặt lại, em không chịu nổi…”
Imakura không thể nhớ được lúc cực khoái mình như thế nào, nên chỉ đành ậm ừ cho qua.
“Anh co chặt như thế khiến em bị kích thích bất ngờ. Là tại anh chứ.”
Imakura không nhớ được gì, cũng không dám phủ nhận lời Yuichi. Nếu đã là lỗi của anh thì không thể giận cậu được. Vậy nên anh chỉ có thể lăn qua hờn dỗi.
“Em còn chút thời gian nữa mới đến giờ làm. Mình vào tắm đi, để em rửa sạch cho.”
“… Ừ được…”
Yuichi bế anh vào phòng tắm. Giữa đường, Imakura cảm giác thấy một dòng chất lỏng đang chảy ra ngoài. Không có cách nào ngăn được, anh bất mãn kháng nghị với Yuichi, thế là Yuichi thình lình chen ngón tay vào trong anh. Imakura bật ra tiếng rên lớn, còn cậu chỉ nói tỉnh bơ, “Em chỉ đang giúp anh ngăn nó lại thôi. Sao, thoải mái không?”
Imakura chẳng thể ngờ được đây là điềm báo cho một trận mây mưa thứ hai trong phòng tắm.
“Cherbourg”, nhà hàng nơi Imakura làm việc, nằm trên tầng 34 của khách sạn Jackson, gần nhà ga Roppongi. Khách sạn mới kinh doanh vài năm trở lại đây, thường xuyên có rất nhiều khách ngoại quốc lui tới bởi vị trí nơi này nằm trong hệ thống kinh doanh với nước ngoài.
Bên trong Cherbourg được thiết kế bởi Owen, một kiến trúc sư Thụy Điển, sự kết hợp giữa nội thất bằng gỗ và bằng kim loại khiến nhà hàng vừa mang cảm giác sang trọng lại vừa ấm cúng. Imakura rất thích ngắm nhìn Cherbourg lúc không người. Nhà hàng được thiết kế rất đẹp, dù không có nhân ảnh hiện diện, vẫn luôn rất cuốn hút.
Lúc 4 giờ chiều Imakura có mặt, nhà hàng vẫn vắng vẻ. Anh nghe được thanh âm bận rộn chuẩn bị của đội ngũ đầu bếp trẻ từ nhà bếp vọng ra, nhưng chỉ có tiếng mà không thấy người. Cherbourg phục vụ ăn trưa từ 2 giờ chiều, thực đơn chỉ giới hạn trong hai món và ba loại rượu, do đó các nhân viên bồi bàn và phục vụ rượu vẫn chưa có mặt. Ban đêm mới là hoạt động chính.
Imakura cất đồ vào ngăn tủ và bắt đầu thay đồng phục. Thắt nơ cổ cẩn thận, đứng thẳng lưng, và sẵn sàng làm việc.
Đầu tiên anh kiểm tra danh sách khách hàng. Nếu là khách quen, anh sẽ ghi nhớ các loại rượu họ đã từng gọi và dựa vào đó để phục vụ họ chu đáo. Nếu là khách mới, anh sẽ chọn danh sách rượu chính thống.
Sau khi kiểm tra xong các loại rượu sẽ giới thiệu với khách vào đêm nay, Imakura đến hầm rượu. Anh mở cánh cửa nặng chịch bước vào trong. Nơi đây luôn tối và hơi lạnh. Khi cánh cửa hầm đóng lại, bên trong trở nên yên tĩnh lạ thường, như thể anh đang lạc vào một thế giới khác. Hoàn toàn cách biệt với bên ngoài. Anh kiểm tra một lượt nhiệt độ, độ ẩm trong hầm, lau dọn sạch sẽ rồi kiểm kê lại lần nữa.
Imakura rất muốn nhà hàng trữ thêm rượu nhưng người quản lý không đồng ý. Tuy anh rất giỏi tìm kiếm các loại rượu không quá đắt mà vẫn ngon, nhưng cũng phải công nhận rằng, rượu càng cao cấp thì càng có những tính chất và mùi vị hảo hạng mà các loại rượu rẻ tiền không thể so sánh được. Anh muốn mọi người được thưởng thức càng nhiều hương vị càng tốt, bởi trong số hữu hạn những loại rượu mà nhà hàng lưu trữ, anh không có nhiều cơ hội giới thiệu các loại rượu khác.
Kiểm kê qua một lượt, Imakura phát hiện rượu vang hồng còn khá ít. Đây là loại rượu rất dễ uống, lại khá rẻ nên nhà hàng thường nhanh tiêu thụ hết. Anh thêm một số lượng vang hồng vào danh sách đặt hàng rồi rời hầm rượu. Thật ra việc kiểm tra, lau dọn hầm rượu và giới thiệu các loại rượu cho khách vốn là công việc của nhân viên hầu rượu, nhưng Cherbourg hiện nay chỉ có một hầu rượu, do đó Imakura tuy là bồi bàn vẫn được phép làm công việc này, vì anh rất am hiểu về các loại rượu. Lúc bước xuống tấm thảm hẹp trải ở tiền sảnh dành riêng cho nhân viên, anh nghe thấy một người đang vội vã theo sau.
“Imakura! Em xin lỗi, em lại đến muộn!”
Anh quay lại, nhìn cô hầu rượu Miki Ogawa đang vội vã chạy về phía mình. Cô ta chỉ vừa đến nơi, vẫn còn đang mặc chiếc áo khoác mỏng màu xanh trên người.
“Hôm nay đến lượt em kiểm tra hầm rượu.”
Imakura nhìn đồng hồ, đã 4:30. Vậy là cô ta muộn nửa tiếng. Anh thở dài.
“Không sao. Anh làm giúp em rồi. Chỉ cần kiểm tra ly tách nữa thôi.”
“Em xin lỗi!”
Miki chắp tay trước mặt, cúi đầu xuống thật sâu. Cô hầu rượu nhỏ hơn anh bảy tuổi này lúc nào cũng lề mề. Đây chẳng phải lần đầu tiên cô ta đến trễ, nhưng Imakura không giận. Cô ta chưa bao giờ đi muộn quá nửa tiếng, và lúc bắt tay vào việc lúc nào cũng rất nghiêm túc.
Imakura không thể không nghĩ rằng bản thân mình đã trở nên rộng lượng hơn rất nhiều. Trước đây anh cực kỳ ghét những ai hay trễ làm, và thường mắng nhiếc họ hàng giờ. Anh sẽ ganh ghét những ai đến sớm hơn mình, hay những ai làm tốt hơn mình, bày tỏ thái độ với họ chẳng tốt đẹp gì. Đây chính là tác phong của Imakura khi còn làm ở công ty dược, rất nhiều lần anh đã bị chính lối cư xử này làm hại.
Đến lúc công ty dược phá sản, đột nhiên anh có cơ hội được chuyển sang công việc mà mình yêu thích, tự nhiên thái độ làm người của anh cũng tốt hơn hẳn lên. Ở vị trí cũ, anh lúc nào cũng tự ti vì mình thiếu năng lực, nhưng ở đây, khả năng của anh lại được thừa nhận. Anh tìm thấy tự tin ở bản thân. Và như thế, anh cũng tìm thấy lòng khoan dung dành cho người khác.
“Hôm qua em thức đêm uống rượu với đám bạn.” Miki thú nhận.
“Gần nửa đêm chúng ta mới xong việc, vậy mà sau đó em còn đi uống nữa sao?”
Imakura giật mình trước sức bền kinh dị của cô nàng, dù anh hiểu rõ sự khác biệt giữa một thanh niên hai mươi đầy sức sống và một kẻ đã bước vào hàng băm như anh. Anh khá thấp, lại có gương mặt trẻ con nên người ngoài lúc nào cũng nhầm anh với đám thanh niên, nhưng bản thân anh thì biết rõ mình đã ba mươi hai rồi. Dù vậy, trong đỗi ngũ nhân viên ở nhà hàng anh vẫn là lính mới, vì anh chỉ vào làm gần một năm rưỡi nay.
Sở dĩ Cherbourg chỉ có mỗi Miki là nhân viên hầu rượu, là vì người cùng làm với cô đã mất trong một tai nạn. Cô nàng từng sang Pháp du học, ở bên ấy làm hầu rượu một thời gian, sau khi về nước thì nhanh chóng được nhận vào nhà hàng này. Cô là con gái của một ông chủ vườn nho giàu có tại quận Yamanashi, và dù luôn miệng bảo rằng mình chẳng biết gì nhiều nhưng sự thật thì chẳng mấy ai có được khả năng ngửi và nếm rượu tuyệt hơn cô nàng.
Nhà hàng nhận Imakura vào làm bồi bàn với mục đích huấn luyện anh thành người hầu rượu tương lai. Dù chưa từng làm việc ở nhà hàng bao giờ, anh vẫn được họ thuê vì vốn hiểu biết đồ sộ về rượu và khả năng phối rượu vào thực đơn khó ai bì.
Nhà hàng càng sang trọng, quản lý càng đòi hỏi nhân viên có kinh nghiệm. Nhưng đầu bếp chính của Cherbourg chỉ mới ba mươi tuổi. Anh ta không đặt nặng vấn đề truyền thống mà rất nổi danh với khả năng phối hợp đồ ăn Pháp vào thực đơn cho khách hàng Nhật. Thay vì một người hầu rượu cứng ngắc luôn tuân thủ quy tắc truyền thống, người quản lý thích một nhân viên có khả năng lựa chọn rượu phù hợp với thực đơn và có thể thỏa mãn khách hàng với chi phí không quá đắt. Vậy nên Miki và Imakura được nhận vào làm ở đây.
Miki siết tay cười khúc khích.
“Hôm qua ông chủ cửa hàng nơi bạn em làm việc khai trương thêm một quán bar mới. Họ đem cả Dom Perignon ra đấy. Loại cũ nhé!!!”
“Thật không?”
Imakura bị cuốn hút bởi câu chuyện của cô nàng. Phải biết rằng vào những vụ mùa nho màu mỡ, người ta sẽ dùng một lượng nho nhiều hơn bình thường để chưng cất Don Perignon. Một chai Don Perignon được gọi là “loại cũ” nghĩa là giá của nó cao gấp bốn năm lần bình thường.
“Ganh tị quá. Anh chỉ mới được uống loại cũ một lần thôi.” Imakura thở dài, còn Miki vẫn đang mơ màng hồi tưởng vị rượu đêm qua.
“Ngon tuyệt vời. Quán bar cũng rất đỉnh. Họ pha chế cocktail tốt hơn hẳn bình thường, và quầy rượu ở đó thì miễn chê. Anh phải đi thử một lần mới được.”
“Ừ… nhưng Miki này, em nên thay đồ đi. Nếu quản lý trông thấy, anh ta sẽ biết em đi muộn nữa đấy.”
Miki vội vã chạy ào đi, được vài bước, cô nàng quay lại.
“Anh tắm trước khi đi làm phải không?”
“Ừ.”
Cô nàng cười mũi.
“Em biết mùi dầu gội của anh nhá, là Eliair của Carvy đúng không? Bạn em cũng dùng loại này. Anh thích Eliair à?”
“Này là của người khác, anh không rõ lắm.”
Miki không chịu dừng lại.
“Anh ở một mình đúng không? Vậy mà lại dùng dầu gội của người khác? Nói đi, anh tắm ở nhà ai nào?”
“Hả? E… ý em là gì?” Imakura giật mình đỏ mặt. Anh vùi đầu vào tờ giấy đặt hàng rượu.
“Việc anh làm liên quan gì đến em? Chúng ta đã nói nhiều lần rồi. Này… này gọi là quấy rối.”
Miki che miệng cười khúc khích, rất ra dáng một phụ nhân xấu xa.
“Anh dễ hiểu thật.”
Imakura đang bị một cô gái nhỏ hơn hẳn mình đùa giỡn trong lòng bàn tay. Anh cố gắng lái sang chủ để khác, lấy lại vai vế lớn tuổi hơn, đứng thẳng lưng lên đằng hắng.
“Nói về anh thế đủ rồi… Anh đã kiểm tra hầm rượu, chúng ta đang thiếu rượu vang hồng. Anh muốn đặt thêm. Ngoài loại của Tavel và Mateus như bình thường, anh định lấy một ít vang hồng California.”
Miki chọt chọt ngón giữa lên má.
“Ý anh là loại rượu California anh thích ấy hả? Loại khô và thơm nức hoa hồng phải không? Ừ, vừa rẻ vừa ngon. Em cũng thích. Anh cứ đặt đi.”
“Vậy hôm nay anh sẽ gọi.”
Khẩu vị và khứu giác của Miki là tốt nhất, nhưng việc sắp xếp thì cô nàng thuộc hạng bét, nên người đặt hàng rượu thường là Imakura. Cô không quan tâm đến giá cả hay danh tiếng của rượu, nhưng lại rất kén chọn về mùi vị nên anh thường phải cẩn thận hỏi trước khi đặt hàng.
“Chết. Quản lý…”
Nhìn qua cánh cửa đang mở, bọn họ có thể thấy người quản lý, Tani – Quỷ mặt cười, đang đi vào. Miki phóng vào phòng thay đồ còn lẹ hơn thỏ, Tani đang nhìn vào quầy nên không để ý thấy cô.
Imakura đi vào văn phòng và gọi điện thoại. Nếu hôm nay đặt hàng, khoảng chiều mai sẽ đến nơi. Anh gọi cho nhà cung cấp quen thuộc, nhưng máy bận nên anh đành phải chờ. Đợi khá lâu vẫn chưa xong, hông của anh bắt đầu tê dại. Sáng nay, trên giường một lần, rồi lại trong phòng tắm một lần… chỉ tại Yuichi đang tắm thì giữa chừng nổi hứng.
Dù có đôi khi không thể nói lý với cậu, người yêu của anh vẫn luôn là người đàn ông tốt. Mỗi khi nghĩ đến việc được cùng cậu yêu đương, tim anh lại đập loạn. Những lúc như thế, anh thực sự cảm thấy được mình đang được yêu sâu sắc nhường nào.
Hai người từng là sếp và nhân viên ở công ty dược. Lúc bị kẹt trên hoang đảo, cả hai buộc phải ở cạnh nhau, dựa vào nhau mà sống sót, và rồi tình yêu nảy nở. Hiện giờ cả hai đã sống chung, tình yêu càng lúc càng mặn nồng, nhưng để có được ngày hôm nay chẳng phải dễ dàng. Năm ấy, khi cuối cùng cũng được cứu thoát, công ty lại phá sản, mẹ Imakura thì kiên quyết phản đối quan hệ giữa hai người. Imakura và mẹ từng là người quan trọng nhất trong cuộc sống của đối phương, từ nhỏ đến lớn anh chưa từng giấu mẹ điều gì. Vậy nên chẳng mất bao lâu mà quan hệ giữa anh và Yuichi bị mẹ phát hiện, bà gào thét với anh như sấm đánh bên tai.
“Nhưng Yu-chan là người đàn ông tốt!” Anh yếu ớt phản đối.
“Đàn ông tốt mà lại đi dụ dỗ đàn ông khác à?”
Anh không hề bị dụ dỗ. Hai người là tự nhiên đến với nhau. Nhưng mẹ anh đời nào chịu nghe giải thích.
“Con… con yêu cậu ấy…”
“Con là đồ ngốc. Con để mình bị một thằng gay đùa giỡn.”
Ban đầu Imakura vẫn tin tưởng Yuichi, nhưng về sau mỗi ngày đều nghe mẹ lặp đi lặp lại hai chữ “đùa giỡn” khiến anh bất giác tin rằng đó là sự thật. Đúng hơn là, anh sợ, nếu mình tiếp tục nói yêu Yuichi, biết đâu mẹ sẽ từ anh thì sao? Anh muốn đợi đến lúc cơn giận của mẹ qua đi, nhưng không ngờ số điện thoại của cậu đã bị xóa từ khi nào. Sổ địa chỉ của công ty cũng không thấy tăm hơi, Imakura lại quá hèn nhát không dám hỏi mẹ. Nếu hỏi, chắc chắn bà sẽ đòi biết nguyên nhân. Rồi một ngày, bà đột nhiên nói sẽ chuyển nhà. Anh những tưởng đây sẽ là kết thúc. Anh nghĩ mình sẽ không bao giờ có thể làm cho mẹ chấp nhận chuyện giữa anh và Yuichi.
Sau khi thất nghiệp, Imakura bắt đầu học về pha chế rượu. Anh đã luôn mơ ước được làm công việc này, bây giờ coi như có lý do chính đáng để theo đuổi nó. Anh tham gia một lớp dạy về rượu mỗi buổi chiều, và tận hưởng cuộc sống ấy đến tối. Anh thậm chí không đi tìm việc, chỉ biết mỗi ngày nghĩ về rượu… dù rất sợ rằng mẹ sẽ nổi giận. Nhưng không, dường như bà đang quen một ai đó, cuối tuần nào cũng diện thật đẹp rồi ra ngoài.
Chỉ cần được bận rộn nghiên cứu về rượu, anh sẽ không sao, nhưng hằng đêm, mỗi khi lên giường, ký ức về những ngày trên đảo lại hiện ra trước mắt. Hai người đã từng hôn nhau, ôm nhau ngủ, sống cuộc sống hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài. Có những lúc anh không kiềm được nước mắt. Nếu đây không phải là “tình yêu”, vậy thì anh phải định nghĩa nỗi buồn này như thế nào?
Trải qua một mùa thu đơn độc, mẹ anh ngượng ngùng thông báo rằng bà sẽ tái hôn… với gã đàn ông râu quai nón ở viện điểu cẩm học. Gã đàn ông đã từng cùng anh và Yuichi đi trên chuyến thuyền ra đảo. Mẹ đã một mình nuôi anh từ khi cha mất, nghe tin bà tái hôn, lòng anh vô cùng phức tạp. Anh muốn chúc phúc cho mẹ, nhưng cảm thấy bản thân dường như bất lực.
“Mẹ phản đối con được ở bên người mình yêu, nhưng còn mẹ thì sao? Gã đàn ông đó có gì khác với Yu-chan?” Có lẽ, đây mới là những lời anh muốn nói.
Ban đầu, mẹ anh khăng khăng đòi con trai đi cùng đến Miyagi, nhưng gã đàn ông râu quai nón bảo anh. “Cháu là một người trưởng thành, cháu hãy làm những gì mình muốn.”
Lúc mẹ lên kế hoạch kết hôn, Imakura đã tuyên bố mình sẽ ở lại Tokyo tiếp tục việc học, bà mẹ nước mắt ngắn nước mắt dài năn nỉ anh đi cùng. Nếu bà vẫn kiên trì như thế, có lẽ anh đã đồng ý. Nhưng không ngờ, khi vị hôn phu kia vừa bảo rằng việc ấy không cần thiết, ngay lập tức bà thay đổi ý định, nhanh đến mức khiến anh có cảm giác mình vừa bị giáng cho một bạt tai. Mọi việc cứ như một cú sốc. Anh nhận ra rằng, giờ đây trong mắt mẹ, gã điểu cầm viên kia mới là người quan trọng nhất với bà.
Thời gian đầu khi sống một mình, anh cô đơn vô cùng, chỉ biết khỏa lấp cô đơn bằng cách vùi đầu vào nghiên cứu rượu. Không phải vì thiếu vắng mẹ, mà vì mong muốn được gặp Yuichi. Nhưng anh không dám. Chỉ cần liên lạc với đồng nghiệp cũ, anh sẽ có số điện thoại và địa chỉ của Yuichi, nhưng anh đã trốn mặt cậu bốn tháng, liệu cậu có chịu gặp anh không? Nếu đến tìm cậu chỉ để nhận lấy lời chia tay, anh sợ rằng mình sẽ không gượng dậy nổi.
Imakura quyết định đi phẫu thuật cắt bao quy đầu. Ít nhất anh muốn loại bỏ căn nguyên khiến bản thân mình luôn thiếu tự tin. Việc này tuy không giúp thay đổi kích thước vốn có của anh, nhưng khi nhìn phần đỉnh hồng nhạt được lộ ra, Imakura có cảm giác như lần đầu tiên được nhìn thẳng vào con người thật của bản thân.
Đầu tháng chạp, anh được nhận vào làm ở Cherbourg. Công việc này là một may mắn, anh biết, nên càng cố gắng học hỏi hơn. Có đôi lúc sự thiếu kinh nghiệm của anh khiến khách hàng không hài lòng, và phải nghe mắng mỏ thật chẳng dễ chịu gì, nhưng công việc này với anh là một hạnh phúc. Anh lao đầu vào làm việc suốt một năm sau đó, những tưởng đã đến lúc mình có thể quên được Yuichi, thì, hai người lại đột nhiên tao ngộ vào một ngày giữa tháng giêng.
Hầu như ngay lập tức, bà mẹ phát hiện ra chuyện hai người tái hợp. Imakura rất sợ bà sẽ giận dữ và từ anh, nhưng bên cạnh Yuichi vẫn giữ bình tĩnh. Mẹ của Imakura trút tất cả cơn oán hận lên người Yuichi, cậu vẫn bình thản đón nhận. Thậm chí khi bị bà tát vào mặt, Yuichi vẫn không nói nửa lời. Nhìn thấy cậu cư xử như một người đàn ông thực thụ, Imakura cảm thấy bản thân mình lúc trước thật đáng hổ thẹn.
“Con yêu Yu-chan. Dù má có nói gì đi nữa, con vẫn yêu cậu ấy.”
Cuối cùng anh đã nói lên được những lời này, tất cả là nhờ vào sự can đảm cậu đã trao cho anh. Bà mẹ khóc lóc bỏ về Miyagi và không thèm liên lạc với anh nữa. Nhưng dạo gần đây, bà bắt đầu gọi điện trở lại, nhưng hai người chưa bao giờ nhắc đến Yuichi trong những cuộc nói chuyện của mình. Có lẽ mẹ anh vẫn chưa thể chấp nhận sự thật, rằng con trai mình đang yêu một người đàn ông.
Số phận đã sắp đặt cho cậu và anh cùng nhau sống sót trên đảo hoang, giờ đây, cả hai bắt đầu gặp gỡ và yêu thương nhau như ngày xưa. Và cứ thế mà chuyển đến sống cùng nhau. Cậu sẽ hôn anh triền miên vào mỗi đêm, sẽ cùng anh ngủ trên một chiếc giường, khi được cậu vuốt ve lên tóc, lên người, anh cảm nhận được tình yêu của cậu. Những lời thì thầm “Em yêu anh”, và sự dịu dàng của cậu…
Giọng nói của người bán hàng vang lên, “Xin lỗi đã để anh đợi lâu.” khiến Imakura giật mình khỏi cơn mộng. Anh vội thông báo đơn đặt hàng, bên kia bảo sẽ chuyển đến vào chiều mai. Sau khi cúp máy, anh nhập số liệu vào máy tính, tên rượu, số lượng, giá cả và chủng loại… Xong việc, anh vừa thở ra một hơi thì điện thoại lại vang lên. Nghĩ rằng khách hàng gọi đến, anh vội nhấc máy.
“Cảm ơn quý khách đã gọi đến Cherbourg. Xin hỏi tôi có thể giúp gì cho quý khách?”
Sau một giây im lặng, bên kia truyền đến giọng nói của người anh yêu.
“Imakura?”
“Yu-chan?”
“Ừ. Anh đấy à.”
Một giây trước mới mơ về người yêu, một giây sau đã nghe giọng cậu ấy. Chỉ như thế đã khiến tim anh đập loạn.
“Sao vậy? Em chưa bao giờ gọi đến chỗ anh làm.”
“Xin lỗi, làm phiền lúc anh đang bận, tuy hơi đột ngột nhưng… Anh xem có cách nào đặt chỗ cho bảy hoặc tám người tối mai không?”
Imakura vội tìm danh sách đặt chỗ. Đều không còn chỗ trống, nhưng nếu họ sắp xếp lại một số bàn, có lẽ vẫn đủ cho tám người.
“Có thể được.”
Anh nghe một tiếng thở dài nhẹ nhõm ở đầu dây bên kia.
“Cảm ơn anh. Sếp em đột nhiên đòi tổ chức liên hoan tối nay, làm bọn em chẳng biết đi đâu tìm nhà hàng. Chị ấy rất kén chọn, không chịu ăn ở những chỗ thường, em nghĩ đi nghĩ lại thấy Cherbourg có lẽ là tốt nhất.”
Imakura rất vui khi người yêu cậu để ý đến nhà hàng của mình, nhưng rồi anh hạ giọng thì thầm. “Em cũng biết giá ở đây khá đắt. Có sao không?”
Yuichi bật cười.
“Anh có nhớ em kể chuyện sản phẩm mới của phòng bọn em bán chạy không? Ừ thì, giám đốc đợt này có thưởng, nên tối mai giá cả không thành vấn đề.”
Imakura nhẹ nhõm.
“Đặt món trước không? Hay đến nơi rồi quyết định?”
“Mọi người có sở thích riêng, nên bọn em sẽ đặt món sau.”
“Hiểu rồi. Vậy anh sẽ sắp xếp chỗ ngỗi cho tám người vào bảy giờ tối mai.” Anh dùng giọng phục vụ chuyên nghiệp để kết thúc yêu cầu đặt chỗ của khách. Người yêu của anh cười khúc khích, nhưng cũng đòi thêm điều kiện.
“Bọn em yêu cầu phục vụ đặc biệt được chứ?”
“Bình thường chỗ anh không làm thế, nhưng anh sẽ đến phục vụ bàn em.”
“Em chờ anh đấy. Vậy, làm việc tốt đi nha.”
Imakura gác máy. Đột nhiên, động lực làm việc của anh dâng trào. Anh rất vui vì Yuichi đã nghĩ đến mình khi có việc cần. Anh sẽ phục vụ rượu cho họ thật tốt, để người sếp kén chọn của Yuichi phải thốt lên câu “Ngon quá!”. Như thế, ấn tượng của Yuichi trong mắt cấp trên cũng sẽ tăng cao.
Anh bắt đầu liệt kê một số loại rượu kèm với từng loại thức ăn trong đầu. Để ruợu được phối hợp ăn ý với các món, phải xét đến khẩu vị của từng người: họ thích rượu ngọt hay rượu cay, nặng hay nhẹ? Nếu sếp của Yuichi gọi thịt bò, nghĩa là cô ta thích hương vị truyền thống… anh vừa lẩm bẩm vừa đi xuống hành lang nhân viên, bất chợt một người gọi tên anh. Quay đầu lại, ra là Miki đang lau tách.
“Chúng ta có Chateau Haut Brion 1985 không?”
“Ừ có.” Anh ngừng bước để trả lời.
“Tối nay có một cặp vợ chồng tổ chức kỷ niệm lễ cưới. Nếu phù hợp với thực đơn, em sẽ phục vụ họ loại này, chính là năm bọn họ kết hôn. Anh thấy lãng mạn không?”
“Nghe hay đấy. ‘85 cũng là một năm tốt.”
Xuống đại sảnh, Imakura vẫn còn ngẫm nghĩ về lễ kỷ niệm ngày cưới. Khách hàng cũng thường mừng sinh nhật ở đây. Anh bắt đầu nghĩ đến sinh nhật Yuichi. Dù đã sống chung ba tháng, anh vẫn chưa hỏi cậu việc này.
Nếu tổ chức một buổi tiệc mừng thì sẽ rất hay. Anh muốn được thấy người yêu hạnh phúc. Quyết định rồi, tối nay về sẽ hỏi.
“Imakura, chúng ta chuẩn bị họp.”
Quản lý Tani, quỷ mặt cười, gọi cậu. Imakura lập tức trở lại tư thái làm việc, hướng thẳng phòng họp đi đến.
Tan ca, bước ra khỏi lối cửa dành cho nhân viên, hơi lạnh bên ngoài bắt đầu phả vào má anh. Đã sắp sang tháng năm, vậy mà ban đêm trời vẫn rất lạnh. Imakura chỉ mang theo một áo khoác mỏng nên đi rất nhanh để giữ ấm. Sau khi chia tay Miki ở trạm xe, anh trở lại dưới đường cầu cao tốc. Hai hàng anh đào rực rỡ bên đường khẽ đung đưa cành trong gió lạnh.
Một giờ sáng anh mới về đến nhà. Đèn ở cửa vẫn sáng. Trong phòng khách, Yuichi đang ngủ quên trên sofa với cuốn sách dày cộp trên tay.
“Anh về rồi.”
Yuichi chầm chậm ngẩng đầu khi nghe giọng anh. Lúc bắt gặp ánh mắt của đối phương, cậu mỉm cười.
“Mừng anh về. Bên ngoài lạnh lắm không?”
“Ừ. Ban ngày thì ấm mà đêm về lạnh ghê luôn.”
Yuichi vẫy tay bảo Imakura lại gần, anh làm theo. Cậu nắm lấy hai bàn tay anh, thì thầm “Anh lạnh thật,” rồi áp nó lên hai má.
“Em ấm quá.”
“Em ở nhà mà. Lại đây, em sưởi ấm cho.”
Imakura cúi xuống, ngồi vào lòng người yêu. Yuichi ôm chặt lấy anh. Imakura nhắm hờ hai mắt, chậm rãi cảm nhận hơi ấm của cậu, đột nhiên bàn tay cậu lướt lên gáy anh làm một cơn lạnh chạy dọc sống lưng.
“Dính vào anh này.”
Ngẩng đầu lên, trong tay Yuichi là một cánh hoa màu hồng mềm mại.
“Trên đường về anh đi bộ dưới hàng anh đào mà.”
Yuichi đặt cánh hoa lên môi rồi khẽ đưa vào miệng.
“Em nuốt đấy à?”
“Có vị anh đào.”
“Thật không?”
Như để chứng minh, Yuichi khẽ cúi xuống hôn anh. Dù không cảm thấy vị anh đào, nụ hôn vẫn thật ngọt ngào. Họ tiếp tục hôn sâu, anh cảm giác được những ngón tay ấm áp của Yuichi khẽ vuốt ve lên tóc và dọc xuống lưng anh. Imakura nhắm mắt lại như một con mèo thỏa mãn. Anh cảm thấy mình có thể làm chuyện ấy ngay bây giờ… anh muốn làm chuyện ấy ngay bây giờ, nhưng dường như Yuichi không thấy vậy, những động chạm của cậu không tiếp tục đi xa hơn.
“Vào phòng tắm nước ấm đi.”
“Ưm…”
Imakura rục rịch trên hai chân Yuichi, vẫn muốn được âu yếm nhiều hơn. Anh cố tìm một đề tài nói chuyện để không phải đi tắm, và rồi nhớ ra…
“Đúng rồi. Anh đã xếp chỗ cho em, nhưng nó ở phía sau. Tuy vẫn nhìn được quang cảnh nhưng…”
“Ở đâu cũng được. Xin lỗi vì bắt anh chuẩn bị đột ngột như thế. Ở phía sau còn dễ nói chuyện hơn, bọn em không cần phải ngại người ngoài.”
Imakura thở phào nhẹ nhõm khi nghe câu trả lời của cậu. Lúc quản lý Tani nghe nói anh nhận thêm một yêu cầu đặt chỗ vào phút cuối đã nổi trận lôi đình. Việc sắp xếp lại bàn cũng không dễ chút nào, bất đắc dĩ chỗ ngồi của họ phải dời về phía sau. Nhưng đây là vì người yêu của mình, Imakura không muốn cậu thất vọng.
“Anh tự hỏi… bao giờ đến sinh nhật em nhỉ?”
Người yêu của anh nháy nháy mắt, điểm lên trán anh.
“Sinh nhật em?”
“Ừ. Ngày mấy?”
Yuichi cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, trả lời ngay rằng vào 14 tháng năm. Vậy là chỉ còn hai tuần nữa!
“Đến nơi rồi còn gì! Chúng ta phải chúc mừng mới được. Em muốn quà gì?”
Yuichi cười khúc khích.
“Không cần đâu, thật đấy. Em không mấy hứng thú với tiệc sinh nhật.”
“Nhưng anh muốn tổ chức mà!”
Đó là sinh nhật của người đàn ông mà anh yêu, và cũng là lần đầu tiên hai người cùng nhau chúc mừng. Anh nhìn cậu với ánh mắt mong đợi không thôi, đến mức Yuichi đành phải đầu hàng, khẽ xoa lên má anh.
“Vậy, em muốn anh phải nghĩ về em cả ngày.”
“Không được, phải có gì hơn thế chứ…”
“Vậy là được rồi. Đâu phải ai cũng được độc chiếm suy nghĩ của người khác nguyên một ngày.”
Hai má Imakura bị cậu nắn đến đau, nhưng trong lòng anh thật hạnh phúc. Anh vừa nhỏ con, vừa ngốc nghếch, ngoài rượu ra thì chẳng biết chuyện gì, vậy mà người đàn ông trước mặt vẫn luôn yêu anh. Imakura cảm động đến muốn khóc, vội vàng dụi đầu vào ngực người yêu.
Sau khi tắm, cả hai cứ thế đi ngủ, không có cuộc mây mưa nào. Imakura nhìn người yêu đang ngủ thật say bên cạnh, nghĩ mãi về việc mình phải làm gì cho người mình đã yêu đến khắc cốt ghi tâm này.
Tối hôm sau, đúng bảy giờ, Yuichi và sếp xuất hiện ở nhà hàng. Tất cả có ba nam năm nữ. Imakura khẽ liếc mắt nhìn theo quản lý Tani đang dẫn họ vào chỗ ngồi phía sau. Anh cứ tưởng sẽ có nhiều phụ nữ hơn, bởi công ty của cậu là công ty mỹ phẩm.
Sau khi mọi người đã yên vị, anh tiến lại bàn phục vụ. Trong lòng đột nhiên căng thẳng, bởi trong bàn có một người anh quen biết, hai chân anh gần như run lên.
“Quý khách có muốn dùng rượu khai vị không ạ?”
Ánh mắt anh chạm vào tầm mắt của Yuichi. Cái nhìn dịu dàng của cậu làm anh ngượng ngùng.
“Xem nào…”
Người phụ nữ tóc xõa ngang vai nhìn lướt qua list rượu. Trông chị ta vào khoảng tứ tuần, có vẻ lớn tuổi nhất so với mọi người. Chắc hẳn chị ta là sếp. Người phụ nữ gọi Peacher Kir. Yuichi và một người đàn ông khác hình như chức vụ thấp hơn, gọi tiếp hai ly champagne, người đàn ông còn lại và năm cô gái gọi chung một chai rượu thường.
Anh chàng gọi rượu thường này đẹp như người mẫu, không chỉ khuôn mặt, mà cả thân hình. Phong cách của anh ta rất đặc biệt, nếu phải miêu tả anh ta bằng một từ, có lẽ không từ nào thích hợp hơn “gợi cảm’.
Anh ta vô cùng nổi bật, đến nỗi Miki cũng phải phấn khích thì thầm rằng, ôi, bàn của Imakura ngồi một anh chàng vô cùng đẹp trai nha.
Sau khi mọi người chọn món, Imakura bắt đầu hỏi các loại rượu. Xem ra mọi người ăn mừng thật lớn, mỗi loại được chọn đều có hai chai đỏ và trắng.
Người động đũa đầu tiên là người phụ nữ trông như sếp của Yuichi. Imakura đang định rời đi thì chị ta gọi lại.
“Cậu là bạn của Higashiyama?”
Câu hỏi làm Imakura giật mình, nhưng Yuichi cho anh một cái cười trấn an.
“Vâng.”
Người phụ nữ nghiên cứu gương mặt anh như muốn nhìn thấu đến từng chi tiết.
“Cậu có thể lại gần hơn chút được không?”
Dù không biết chị ta định làm gì, anh vẫn bước tới trước.
“Thêm chút nữa. Cúi xuống.”
Anh cúi xuống, tưởng chị ta định cho mình xem cái gì, đột nhiên, một ngón tay ấm ấm, mềm mềm khẽ xoa lên má anh.
“Mềm quá…” Chị ta thốt lên.
“Tôi thấy da cậu đẹp quá nên không nhịn được. Trắng mịn, không tì vết, lại còn rất mềm. Hoàn hảo!”
Nghe vậy, bốn cô gái còn lại cũng muốn được chạm vào má Imakura. Hết ngón tay này đến ngón tay khác xoa lên má làm đầu óc anh xoay mòng mòng.
“Mềm như da em bé ấy. Ôi, khó tin quá!”
Mọi người trầm trồ khen ngợi.
“Chúng ta đừng dùng người mẫu quảng cáo nữa, dùng cậu ấy đi.”
Không khí bắt đầu chộn rộn lên. Người phụ nữ lớn tuổi nhất nhìn anh với ánh mắt ghen tị.
“Tuổi tác làm da lão hóa hết cả. Cậu bao nhiêu tuổi? Khoảng 20 không?”
Anh đỏ mặt, Yuichi tranh thủ chen vào.
“Chị Takanaga, chị có tin anh ấy lớn tuổi hơn em không?”
“Trời đất… em đùa đấy à. Tôi xin lỗi. Vậy chắc cậu khoảng 27 28 tuổi?” Xem ra chị ta vẫn chưa chịu bỏ cuộc.
“Thực ra, tôi đã 32 tuổi rồi.”
Lời vừa thốt ra, cả bàn đã hét ầm lên. Anh có thể nghe thấy tiếng họ thì thầm vào tai nhau rằng, ôi ôi, làm sao mà có chuyện đó được.
“Anh ấy cùng tuổi với anh đấy, Fujiwara.” Một người phụ nữ khác nói với anh chàng đẹp trai. Anh ta cười. Bộ tây trang tỉ mỉ trên người làm anh ta trông có vẻ trí thức, lúc nãy nhìn vào menu anh ta dường như rất bình thản, xem ra những nhà hàng sang trọng hơn thế này cũng không phải chuyện gì lạ lẫm với anh ta. Thậm chí, hành động đưa ly rượu lên môi của anh ta cũng thật gợi cảm.
Imakura cảm thán cho sự khác biệt đến một trời một vực giữa hai người. Cùng tuổi với nhau, vậy mà…
“Imakura, chắc anh còn những bàn khác phải đi nữa.”
Yuichi lên tiếng giải thoát cho anh. Tám người trên bàn khiến số rượu được đưa lên vơi đi nhanh chóng. Khi anh trở lại, người phụ nữ lúc nãy tỏ vẻ xin lỗi vì vừa rồi đã đường đột. Anh không muốn chị ta khó xử nên trả lời hòa nhã, “Mặt tôi khá trẻ con nên mọi người đều nhầm tưởng tôi trẻ hơn tuổi thật rất nhiều, chị đừng để ý. Mong mọi người thưởng thức các món ăn và rượu thật vui.”
Trong lúc anh bận phục vụ ở bàn khác, họ đã ăn xong và ra về. Quản lý Tani bảo với anh, “Vị khách vừa rồi, người phụ nữ trông khoảng bốn mươi tuổi ấy, cảm ơn cậu vì đã giới thiệu các loại rượu rất ngon. Chị ta còn bảo ‘Nhớ giữ làn da đẹp ấy cho cẩn thận’, vậy là ý gì?”