Trans: Zard
--------------
Thế giới thật đơn điệu — đó là điều mà cô gái, Mizunami Ritsuko, khi ấy thực sự đã nghĩ.
Sinh ra trong một gia đình giàu có và được cha mẹ thương yêu, Ritsuko đã sống một cuộc đời thoải mái chẳng phải lo nghĩ. Cô cũng là một thiên tài bẩm sinh; năm lên sáu, trí tuệ của cô đã có thể sánh ngang với những người lớn xung quanh.
Không những thế, cô còn rất có tài hội họa: cô từng vẽ một bức tranh rồi ẩn danh tham dự và dành giải nhất; cô thành thạo mọi loại nhạc cụ ngay lần đầu chơi chỉ trong một giờ tập luyện; thậm chí cô có thể thu hút loài chim chỉ bằng tiếng hát.
Ritsuko cũng là một thiên tài lập trình, mọi người đều sẽ dựa vào cô trong việc sơ cứu — một đứa trẻ cho thấy mình hoàn toàn giỏi hơn người lớn. Nói cách khác, Ritsuko là một thiên tài ngàn năm có một sẽ được lưu danh lịch sử.
Nhưng bởi sự thiên tài ấy mà Ritsuko bắt đầu mất hứng thú với thế giới.
Đây là cô gái có thể làm mọi thứ tốt hơn người thường, một cô gái chưa từng biết đến thất bại; nhưng không có khó khăn, cô không thể cảm nhận được niềm vui khi làm được gì đó, không có cảm giác hạnh phúc, những lời khen và tán thưởng nghe thật trống rỗng.
Cạnh tranh trong cùng độ tuổi cũng không tồn tại, thế việc cô giỏi hơn bạn cùng lứa thì có vấn đề gì không? Dĩ nhiên có người bảo núi cao sẽ có núi cao hơn. Thế nhưng những người giỏi hơn đều lớn hơn Ritsuko, cô không cảm thấy gì bởi biết rằng sự yếu kém của mình là do đến từ khoảng cách tuổi tác.
Ritsuko có kiến thức rộng một cách thừa thãi và đã trở thành một cô bé có suy nghĩ quá lý tính ở năm sáu tuổi. Cô gái Ritsuko ấy đã gom hết những thắc mắc và bất bình, niềm vui và nỗi buồn, rồi chôn hết chúng vào sâu trong tim. Dần dần, thế giới của Ritsuko chỉ còn một màu xám xịt.
Màu sắc của thế giới bắt đầu mờ đi qua tấm lọc trong trái tim cô.
Một thế giới vô sắc, như trong những bộ phim trắng đen mà trẻ con không mấy hứng thú.
— Mình phải sống trong một thế giới chán ngắt như vậy.
Ritsuko khi đó đã thực sự tin… có thể nói, đây là một suy nghĩ đơn giản “kiêu ngạo”.
Khi người ta phát hiện bản thân có kĩ năng hơn người, họ thường sẽ thổi phồng thứ tài năng ấy ra. Những người như thế sẽ trở nên ngạo mạn và không biết xấu hổ phô bày sự thượng đẳng của mình với người mà họ coi là thấp kém.
Cô gái quá đỗi tài năng Ritsuko đã vô thức bày tỏ thái độ ấy với bạn bè cùng trang lứa; mặc cho chỉ có ít người để so sánh, Ritsuko đã cho rằng mọi người đều kém hơn cô, sự ngạo mạn ấy đã làm cả thế giới trong mắt cô thành một màu đơn điệu.
…Nhưng ếch ngồi trong giếng sẽ không biết về bầu trời. Kể cả với trí tuệ của mình, Ritsuko vẫn chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi. Cô vẫn chưa được học, không, chưa được dạy rằng thế giới rộng lớn và sâu đậm đến nhường nào.
Và cô gái ấy sẽ sớm được nhìn thấy sự bao la ấy.
Ngày hôm ấy Ritsuko đã đến một bữa tiệc cùng với gia đình; chủ trì của bữa tiệc, đối tác làm ăn với cha cô là một quý ông người Mĩ. Ông trông thuộc giới thượng lưu, một quý tộc đời đầu.
Quý ông tổ chức bữa tiệc giao lưu, đúng hơn là một bữa tiệc trà lớn, trong khu vườn của một căn biệt thự kiểu âu trên một ngọn đồi nhỏ. Chính tại đây Ritsuko đã gặp một người làm thay đổi cả đời cô.
Một sự tồn tại bí ẩn, đầy mê hoặc đã chiếu rọi ánh sáng xuống thế giới vô sắc của Ritsuko.
“Chào mừng đến với dinh thự. Chúng tôi rất hân hạnh được tiếp đón mọi người.”
Một người phụ nữ tóc vàng đeo một chiếc nón trắng và tạp dề mặc ngoài bộ váy đen đã đẩy một chiếc xe đẩy đến bàn cô. Cô nhẹ nhàng thẳng lưng và nhún gối rồi lưu loát dùng tiếng nhật để tiếp đón Ritsuko và gia đình cô. Ritsuko sau này mới biết kiểu chào này là “phép chào hỏi”.
Người phụ nữ tiếp tục giới thiệu những loại trà và sữa trên chiếc xe một cách dễ hiểu, sau đó cẩn thận chuẩn bị đồ uống theo yêu cầu. Ngay cả khi người phụ nữ ấy đã đi sang phục vụ bàn khác, Ritsuko vẫn dõi theo cô với ánh mắt tò mò.
“…Mẹ ơi, cô xinh đẹp đó là ai vậy?”
“Cô xinh đẹp? À, đó là hầu gái đó con.”
“…Hầu gái.”
Dù Ritsuko là một cô bé sáu tuổi khá có hiểu biết, nhưng đây là lần đầu tiên cô được nghe về hầu gái. Điều này không hề lạ bởi Ritsuko thường chỉ tập trung vào học thuật; tuy cô biết về lịch sử của nước anh nhưng cô lại không biết gì về văn hóa của nơi ấy.
Theo như cha của Ritsuko, người phụ nữ ấy là hầu gái tiếp khách, người mà sẽ chỉ phục vụ khách. Người phụ nữ này có vẻ đã đến từ quê nhà để phục vụ cho bữa tiệc.
Ritsuko không hề rời mắt khỏi cô hầu gái trong khi lắng nghe lời giải thích của cha cô; cô hầu gái có vẻ cảm nhận được ánh mắt dữ dội nên đã quay lại và nở một nụ cười hiền dịu với Ritsuko đang lo lắng, xấu hổ.
— Ritsuko cảm giác như bên trong cô có gì đó như được gắn lại.
Cô hầu gái đã chiếu sáng thế giới vô hồn của Ritsuko, cô nổi bật không phải vì trái ngược với bối cảnh đơn sắc mà là nhờ màu đen trắng lộng lẫy của bộ đồng phục.
Nhưng điều đó đã không còn quan trọng. Quan trọng là ấn tượng mà cô hầu gái đã để lại trong thế giới tẻ nhạt của Ritsuko.
“…Cô ấy đẹp quá.”
“– ? Ừm, cô ấy quả thật rất đẹp. Ái chà, anh có phiền giải thích cho em sao anh lại nhìn đắm đuối thế không chồng yêu?”
“Không, không, không phải như em nghĩ đâu!”
“Fufufu, khi chúng ta về nhà… anh hiểu mà nhỉ?”
“Khoan! Anh thề anh không nói dối mà! Xin hãy tin anh đi vợi yêu!”
Và đó là toàn bộ câu chuyện: Một người phụ nữ mặc tạp dề bên ngoài bộ váy đen chỉ cười thân thiện với Ritsuko, nhưng với Ritsuko, đó là bước ngoặt cho thế giới của cô bắt đầu lấy lại sắc màu.
“Hầu gái… là người hầu nữ đảm nhiệm các công việc trong nhà rất phổ biến ở cuối thế kỉ 19, vào thời Victorian. Những hầu gái khác nhau sẽ làm những công việc khác nhau như hầu gái bếp núc, hầu gái việc nhà, và hầu gái tiếp khách…”
Kể từ đó, Ritsuko đam mê tìm hiểu mọi thứ về hầu gái, cô tập trung tài năng vượt trội của mình vào kiến thức liên quan đến hầu gái. Ritsuko bắt đầu với những thông tin cơ bản, rồi đến lịch sử và nguồn gốc. Đồng thời cô cũng tự học những kĩ năng của hầu gái và thậm chí tự may một bộ đồng phục hầu gái cho trẻ em để chơi tại nhà.
Và cặp cha mẹ đã biết về sự buồn chán của Ritsuko đều rất vui khi con gái họ đã tìm được thứ mình quan tâm và cho phép cô tự do khám phá sở thích.
Vào một ngày, Ritsuko đi xem một bộ phim. Tựa đề của nó là “Bi Kịch Tình Yêu của Nàng Công Chúa Ẩn Dật”.
Nội dung là về một cô con gái của một quý tộc Anh thời trước. Xuyên suốt câu chuyện, cô gái đã sống một cuộc đời được bao bọc vô tình gặp và yêu một chàng trai thường dân. Bộ phim kết thúc trong bi kịch: Không thể vượt qua khoảng cách địa vị, cả hai cùng tự sát – một Bad End.
Không phải nói, cả khán phòng đều khóc trước cái kết đau lòng của bộ phim, Ritsuko cũng không ngoại lệ.
Được xem một bộ phim chạm vào một chủ đề và ý tưởng khá phúc tạp, khán giả lẫn cha mẹ cô đều tán dương sự hiểu biết của Ritsuko về câu chuyện. Nhưng đây chỉ là hiểu lầm.
(Tuyệt quá đi. Cô tiểu thư đó đã cố gắng đến vậy rồi mà, giá như cô ấy không có mấy người hầu gái…)
Nữ chính là con gái của quý tộc nhưng tính cách của cô giúp cô có được cảm tình và lòng trung thành của những người hầu gái.
Thế nhưng bởi vì họ chỉ là nhân vật hỗ trợ cho nhân vật chính, các hầu gái hiếm khi xuất hiện trong phim. Dù vậy, với người đã chăm chỉ tìm hiểu về công việc của hầu gái như Ritsuko, có thể hình dung được những khổ cực mà họ đã phải chịu đựng phía màn ảnh.
Mizunami Ritsuko, một cô bé sáu tuổi quan tâm đến chức năng hơn là ngoại hình, nhanh chóng trở thành một đứa cuồng hầu gái, thích học về phục vụ hơn tình yêu.
Chính vào khoảng thời gian này Ritsuko bắt đầu phô diễn toàn bộ năng lực học tập vượt trội của mình. Bắt đầu từ sở thích mới, Ritsuko học thêm về các mảng khác nằm ngoài việc học trên trường, từ kiến trúc đến cơ khí, ngay cả thiên văn học đến sinh vật học bằng cách kết nối mọi kiến thức với hầu gái. Những chủ đề ấy thì có liên quan gì đến hầu gái? Đó là điều mà không ai biết.
Ngay cả khi vào đại học, tình yêu dành cho hầu gái của Ritsuko vẫn không có dấu hiệu nguội bớt; ngược lại sự cuồng nhiệt của cô còn tăng dần theo năm tháng.
— Mình muốn trở thành một hầu gái thật thụ.
Nhưng mong ước của cô khó thành hiện thực. Ít nhất ở Nhật Bản thì sẽ là không thể: Quá trình hiện đại hóa từ lâu đã xóa bỏ hệ thống giai cấp theo đó là sự thay đổi trong chính sách làm việc. Chẳng những thế, tuy “hầu gái” có tồn tại ở Nhật Bản, nhưng họ giống với người giúp việc đơn giản hơn là hình mẫu mà Melody muốn.
Vậy ở Anh thì sao? Ritsuko chợt nhớ lại cô hầu gái tóc vàng ngày hôm ấy.
Nếu ở Anh thì có lẽ mong ước trở thành hầu gái của Ritsuko vẫn còn có thể thực hiện.
Với suy nghĩ ấy, không mất nhiều thời gian để Ritsuko chọn đi du học nước Anh; hay nói cách khác, cô đã quyết định rất nhanh.
“Cha, mẹ, để sau này trở thành hầu gái, con sẽ đi du học ở Anh!”
“Ồ, vậy sao? Cha nghe nói tháp Big Ben nổi tiếng lắm đấy.”
“Con đúng là thích hầu gái nhỉ Ritsuko? Chúc con vui vẻ nhé!”
Cặp cha mẹ vô lo đã lập tức đồng ý nhưng… họ sẽ sớm hối hận bởi sự dễ dãi của mình.
Không muốn phụ thuộc vào cha mẹ về vấn đề tài chính, Ritsuko đã bắt đầu tiết kiệm tiền để đi du học ở Anh. Rồi vào tuổi hai mươi, Ritsuko cuối cùng đã trở lại vạch xuất phát.
Sau khi chào tạm biệt cha mẹ, Ritsuko lên chuyến bay đến anh. Khi cô đang chờ máy bay cất cánh, Ritsuko chợt để ý đến một cặp đôi ngồi bên cạnh cô.
“Xin chào, có vẻ chúng ta sẽ là hàng xóm trong chuyến bay này.”
“Oa, nè, cho tớ ngồi bên cô gái xinh đẹp đó đi! Chào cô nhé!”
“Hay là để tớ cho cậu phải im miệng? Tôi rất xin lỗi vì cậu ta…”
Họ có vẻ là một cặp đôi người Nhật; xét về ngoại hình thì cả hai có vẻ chỉ nhỏ hơn Ritsuko vài tuổi.
“Fufufu, không sao đâu! Xin đừng bận tâm.”
Chiếc máy bay sớm cất cánh. Chuyến bay từ Nhật Bản đến Anh Quốc dài khoảng mười hai tiếng, Ritsuko và hai người bạn mới của cô bắt đầu trò chuyện, tìm thấy điểm chung như những người Nhật Bản xứ.
“Ra là vậy, hai em là học sinh cao trung sao? Chị ngạc nhiên khi gia đình cho hai bạn đi hẹn hò ở nước ngoài dù còn trẻ vậy đấy! Có khi nào hai em đã đính hôn rồi không?”
““Bọn em không có hẹn hò!””
Cả hai đều đồng thanh phủ nhận câu hỏi của Ritsuko. Ritsuko không thể không cười trước phản ứng của họ.
“Fufufu, nhưng hai em chẳng phải rất thân thiết sao!”
Cô gái, Asakura Anna, nhăn mày và lắc đầu lia lịa bởi lời của Ritsuko.
“Em hoàn không muốn thành bạn gái của cái tên như này đâu! Tuyệt đối không!!”
“Câu đó tớ nói mới đúng! Gu của tớ là người nào đó dễ thương như Ritsuko-san ấy!”
Chàng trai, Kurita Hideki, cũng làm vẻ mặt khó chịu khi phủ nhận lời của Ritsuko. Nhưng mặc cho bị phản đối, sự tương đồng quá mức giữa hai người họ lại khiến Ritsuko nghĩ khác.
“Mà, tại sao hai em lại muốn đến nước Anh thế?”
“Không phải chỉ có bọn em thôi đâu. Bọn em thật ra nằm trong một tour đặc biệt của cái này này.”
Anna lấy ra một hộp game. Minh họa trên hộp là về một cô gái tóc bạc đứng giữa năm chàng trai.
“Tựa game này đang rất nổi tiếng với nữ sinh trung học bọn em, những người đã mua phiên bản đầu tiên có cơ hội trúng một chuyến đến Anh. Bản thân em là một trong mười người trúng thưởng, em còn một người bạn fan cuồng khác nữa cũng trúng cơ. Bọn em chỉ ngồi cách nhau thôi.”
“Còn em là hàng đính kèm ạ, là em gái em muốn đi cơ. Nhưng ba mẹ em không muốn hai đứa con gái chưa trưởng thành đi du lịch một mình và lịch của cả hai cũng không khớp nữa nên em bị ép đi. Bọn em dù gì đã luôn ở với nhau rồi nên họ hẳn nghĩ là không sao.”
Hideki nói với nụ cười khô khốc.
“Ra là vậy. Thế có nghĩa Hideki-kun là hiệp sĩ của Anna-san phải chứ?”
““Hoàn toàn không nhé!””
Cả hai một lần nữa đồng thanh trả lời và cả cách họ vẫy tay phủ nhận cũng giống nhau.
Ritsuko không thể nhịn cười khi thấy cách phản đối giống nhau trong vô thức của hai người họ một lần nữa.
Với Ritsuko, người quan tâm đến hầu gái hơn tình yêu, mối quan hệ thật sự của cặp đôi là một điều bí ẩn, nhưng cô có thể thấy họ là những người bạn rất thân thiết.
Vài giờ sau, ánh sáng trên máy bay mờ đi và cả ba đều đã đắp chăn ngủ.
Khi họ tỉnh dậy, máy bay sẽ đang ở trên bầu trời nước Anh, cả ba đều chìm vào giấc ngủ trong niềm hưng phấn.
Thế nhưng ngày mà họ đặt chân lên nước Anh sẽ không bao giờ đến.
Chiếc máy bay mang Ritsuko và những người khác biến mất và vẫn mất tích sau sáu năm tìm kiếm…