Chuyện Doãn Nhược Nhi có thai hay không có thai cũng chẳng có gì kì quặc lắm, nhưng cốt là nàng vẫn chưa thể tin nổi, còn Lãnh Nghiêm Mạc thì không tiêu hóa kịp. Bác sĩ cũng là người đâu phải thánh, khó tránh khỏi sai sót.
Lãnh Nghiêm Mạc thanh toán tiền viện phí sau đó đưa Doãn Nhược Nhi về. Trên đoạn đường đi về, bầu không khí lại rơi vào trầm mặc.
“Chúng ta đi dạo nhé?” Lãnh Nghiêm Mạc cho tài xế dừng xe lại, hắn nắm tay Doãn Nhược Nhi kéo nàng xuống xe.
“Sao lại muốn đi dạo vậy?” Doãn Nhược Nhi có ba cái “dễ” đó là dễ ăn dễ ở dễ thích nghi, còn dễ dãi thì không đâu. Ngồi trên xe cũng nhàm chán, nàng gật đầu coi như đồng ý tản bộ về nhà cùng hắn. Thời gian của nàng còn dư dả nhiều lắm!
Không ngờ chỉ mới đảo mắt cái thôi mặt trời đã lặng lẽ trốn sau dãy núi cao rồi, Doãn Nhược Nhi thở dài. Một ngày trôi qua nhanh thật, thời gian cũng chẳng dài thê lê như nàng mường tượng. Cái gì không đáng để trong lòng thì buông đi, vứt bỏ được thì cứ vứt.
Ở đây cũng tốt, chỉ là tâm tư nàng còn suy nghĩ quá nhiều về hai năm sắp tới. Không biết cánh cửa tiếp theo sẽ mở ra ở đâu? Đông Khuê đang âm mưu điều gì? Y muốn trở thành Hoàng Đế Đại An Quốc ư?
Nếu vậy y phải biết rõ việc chinh phạt và soán ngôi Vua không phải chuyện dễ dàng, trước giờ chưa thấy Đông Khuê làm việc lớn nào thành công. Tuy nhiên, Doãn Nhược Nhi có dự cảm chẳng lành, một ý nghĩ chợt xoẹt qua đầu nàng. Đông Khuê loại trừ Lãnh Kiến Vương vì cậu luôn làm theo ý chỉ, còn Lãnh Nghiêm Mạc... hắn sẵn sàng vì nàng làm trái ý hoàng huynh...
Vậy Đông Khuê sẽ lợi dụng Lãnh Nghiêm Mạc, chiến tranh nội bộ chắc chắn diễn ra, tan rã từ bên trong, có như vậy y mới dễ dàng soán ngôi, sau đó xưng đế!
Nhưng bằng cách nào? Lãnh Nghiêm Mạc rất có chính kiến, vả lại hắn sẽ không phản bội hoàng huynh...
Mặc dù Lãnh Nghiêm Mạc có thể làm trái ý, nhưng chắc chắn không chống đối lại hoàng huynh hắn. Bất quá không nhìn mặt nhau một thời gian thôi. Dù Doãn Nhược Nhi chưa hiểu hết về con người Lãnh Nghiêm Mạc -Tam Vương Gia ấy, nhưng việc hắn làm cho nàng, một phần nào Nhược Nhi cũng hiểu rõ thâm tâm hắn. Lãnh Nghiêm Mạc tuyệt đối sẽ không làm chuyện rắn rết, trái đạo lý, bạc tình bạc nghĩa đến như vậy!
“Nhược Nhi? Nãy giờ em có nghe tôi nói gì không?”
Lãnh Nghiêm Mạc vỗ nhẹ bên má Doãn Nhược Nhi, nàng bừng tỉnh thoát ra khỏi mớ suy diễn phức tạp:“Ừ nghe, sao?”
“Thế em nhắc lại cho tôi nghe những gì tôi mới nói đi!”
Đúng là muốn chơi khó Doãn Nhược Nhi đây mà, nàng cười huề, nắm lấy bàn tay Lãnh Nghiêm Mạc:“Nãy giờ tôi suy nghĩ lệch lạc chút!”
“Biết mà.” Nói rồi hắn đưa tay đánh yêu lên trán Nhược Nhi:“Tôi nói lại lần nữa, cố gắng lắng cái lỗ tai mà nghe.”
Doãn Nhược Nhi ngoan ngoãn gật đầu.
Kiểu cách vâng lời, Nhược Nhi trông yêu kiều như “tiểu meo” nhỏ bé nằm gọn trong lòng Lãnh Nghiêm Mạc. Hắn yêu chiều vuốt ve mái tóc mây mượt mà của nàng, không quên đặt lên môi Doãn Nhược Nhi nụ hôn ngọt ngào, triền miên không dứt.
Bóng ngã đường chiều in hằn lên hai nhân ảnh tựa vào nhau, mười ngón tay đan xen... yên bình mà bước đi. Doãn Nhược Nhi đưa mắt nhìn ra xa, ánh sáng phía chân trời đỏ rực như một ngọn lửa khổng lồ. Nàng nheo một mắt lại, tay hướng về phía mặt trời:“Mặt trời nhỏ bé thật!“. Khóe môi Nhược Nhi hơi nâng lên, mang theo nụ cười dịu dàng tươi tắn, nhưng lại pha thêm một chút nỗi buồn man mác xa xăm, năm ngón tay nàng từ từ khép lại:“Nhưng sao bàn tay to thế này lại không nắm giữ được?”
Chuyện Doãn Nhược Nhi có thai hay không có thai cũng chẳng có gì kì quặc lắm, nhưng cốt là nàng vẫn chưa thể tin nổi, còn Lãnh Nghiêm Mạc thì không tiêu hóa kịp. Bác sĩ cũng là người đâu phải thánh, khó tránh khỏi sai sót.
Lãnh Nghiêm Mạc thanh toán tiền viện phí sau đó đưa Doãn Nhược Nhi về. Trên đoạn đường đi về, bầu không khí lại rơi vào trầm mặc.
“Chúng ta đi dạo nhé?” Lãnh Nghiêm Mạc cho tài xế dừng xe lại, hắn nắm tay Doãn Nhược Nhi kéo nàng xuống xe.
“Sao lại muốn đi dạo vậy?” Doãn Nhược Nhi có ba cái “dễ” đó là dễ ăn dễ ở dễ thích nghi, còn dễ dãi thì không đâu. Ngồi trên xe cũng nhàm chán, nàng gật đầu coi như đồng ý tản bộ về nhà cùng hắn. Thời gian của nàng còn dư dả nhiều lắm!
Không ngờ chỉ mới đảo mắt cái thôi mặt trời đã lặng lẽ trốn sau dãy núi cao rồi, Doãn Nhược Nhi thở dài. Một ngày trôi qua nhanh thật, thời gian cũng chẳng dài thê lê như nàng mường tượng. Cái gì không đáng để trong lòng thì buông đi, vứt bỏ được thì cứ vứt.
Ở đây cũng tốt, chỉ là tâm tư nàng còn suy nghĩ quá nhiều về hai năm sắp tới. Không biết cánh cửa tiếp theo sẽ mở ra ở đâu? Đông Khuê đang âm mưu điều gì? Y muốn trở thành Hoàng Đế Đại An Quốc ư?
Nếu vậy y phải biết rõ việc chinh phạt và soán ngôi Vua không phải chuyện dễ dàng, trước giờ chưa thấy Đông Khuê làm việc lớn nào thành công. Tuy nhiên, Doãn Nhược Nhi có dự cảm chẳng lành, một ý nghĩ chợt xoẹt qua đầu nàng. Đông Khuê loại trừ Lãnh Kiến Vương vì cậu luôn làm theo ý chỉ, còn Lãnh Nghiêm Mạc... hắn sẵn sàng vì nàng làm trái ý hoàng huynh...
Vậy Đông Khuê sẽ lợi dụng Lãnh Nghiêm Mạc, chiến tranh nội bộ chắc chắn diễn ra, tan rã từ bên trong, có như vậy y mới dễ dàng soán ngôi, sau đó xưng đế!
Nhưng bằng cách nào? Lãnh Nghiêm Mạc rất có chính kiến, vả lại hắn sẽ không phản bội hoàng huynh...
Mặc dù Lãnh Nghiêm Mạc có thể làm trái ý, nhưng chắc chắn không chống đối lại hoàng huynh hắn. Bất quá không nhìn mặt nhau một thời gian thôi. Dù Doãn Nhược Nhi chưa hiểu hết về con người Lãnh Nghiêm Mạc -Tam Vương Gia ấy, nhưng việc hắn làm cho nàng, một phần nào Nhược Nhi cũng hiểu rõ thâm tâm hắn. Lãnh Nghiêm Mạc tuyệt đối sẽ không làm chuyện rắn rết, trái đạo lý, bạc tình bạc nghĩa đến như vậy!
“Nhược Nhi? Nãy giờ em có nghe tôi nói gì không?”
Lãnh Nghiêm Mạc vỗ nhẹ bên má Doãn Nhược Nhi, nàng bừng tỉnh thoát ra khỏi mớ suy diễn phức tạp:“Ừ nghe, sao?”
“Thế em nhắc lại cho tôi nghe những gì tôi mới nói đi!”
Đúng là muốn chơi khó Doãn Nhược Nhi đây mà, nàng cười huề, nắm lấy bàn tay Lãnh Nghiêm Mạc:“Nãy giờ tôi suy nghĩ lệch lạc chút!”
“Biết mà.” Nói rồi hắn đưa tay đánh yêu lên trán Nhược Nhi:“Tôi nói lại lần nữa, cố gắng lắng cái lỗ tai mà nghe.”
Doãn Nhược Nhi ngoan ngoãn gật đầu.
Kiểu cách vâng lời, Nhược Nhi trông yêu kiều như “tiểu meo” nhỏ bé nằm gọn trong lòng Lãnh Nghiêm Mạc. Hắn yêu chiều vuốt ve mái tóc mây mượt mà của nàng, không quên đặt lên môi Doãn Nhược Nhi nụ hôn ngọt ngào, triền miên không dứt.
Bóng ngã đường chiều in hằn lên hai nhân ảnh tựa vào nhau, mười ngón tay đan xen... yên bình mà bước đi. Doãn Nhược Nhi đưa mắt nhìn ra xa, ánh sáng phía chân trời đỏ rực như một ngọn lửa khổng lồ. Nàng nheo một mắt lại, tay hướng về phía mặt trời:“Mặt trời nhỏ bé thật!“. Khóe môi Nhược Nhi hơi nâng lên, mang theo nụ cười dịu dàng tươi tắn, nhưng lại pha thêm một chút nỗi buồn man mác xa xăm, năm ngón tay nàng từ từ khép lại:“Nhưng sao bàn tay to thế này lại không nắm giữ được?”