Trong giấc mơ, Đường Đường mặc quân trang, vẫn thiết tha gọi anh: “Diệp Triêu! Anh Triêu Triêu, em đã trở về, em rất nhớ anh!”
*
Nhà ‘Lăng Yến’ ở vùng núi Tây Nam, là một thị trấn lạc hậu kém phát triển. Nơi đó cách nội thành Trường Xuân hơn 800km. Không những vậy, phần lớn đường đi đều là đường núi, gập ghềnh hiểm trở, không thể đi nhanh, thường thường đi từ Trường Xuân về đó phải mất khoảng 13 tiếng.
Lăng Yến đang không biết nên xin phép như thế nào. Một mặt, cậu muốn thay chủ nhân của linh hồn này làm tròn bổn phận, tận hiếu với ông nội, ở bên cạnh ông cụ đến những giây phút cuối cùng của cuộc đời. Sau khi lo chu toàn hậu sự cho ông rồi mới quay lại đơn vị. Nhưng một mặt, cậu lại lo thời gian xin nghỉ quá dài, Bộ chỉ huy tiểu đoàn không phê chuẩn.
Sau khi Diệp Triêu biết, liền nói: “Ngay lập tức thu dọn đồ đạc rồi đi đi. Người già bệnh nặng nguy kịch, mạng sống mong manh khó mà đợi lâu được. Đừng đi xe bus, tự lái xe đi. Cũng đừng cuống quá, đường núi rất gập ghềnh nguy hiểm, nhớ chú ý an toàn. Về việc khi nào trở lại đơn vị, cậu cứ liệu tình hình mà làm. Nếu ông cậu có thể bình phục, không cần cậu lúc nào cũng túc trực kề bên thì lúc đó hẵng trở về. Còn nếu cụ mất, lo xong xuôi hậu sự rồi hẵng quay lại đây.”
Lăng Yến vô cùng cảm động biết ơn, cũng không khách sáo, ngay lập tức trở lại ký túc xá, thu dọn xong đồ đạc liền chạy đến hầm để xe.
Xe Jeep rời khỏi nơi đóng quân trong làn khói bụi mịt mờ. Diệp Triêu khoanh tay đứng bên cửa sổ nhìn theo, trong lòng dâng lên nỗi xúc động khó tả.
Từ sau cuộc nói chuyện không đầu không đuôi kỳ lạ về Trung đội 1, Trung đội 2 trong Liệp Ưng, Diệp Triêu càng để ý tới Lăng Yến hơn. Anh cũng không thể giải thích rõ ràng vì sao mình lại để ý đến cậu, cũng chẳng hiểu vì sao anh không hề tin chuyện Lăng Yến ‘đoán được’ Trung đội 1, Trung đội 2 là Trung đội Tinh Anh trong Liệp Ưng.
Nói chung, anh cảm thấy Lăng Yến hiểu rất rõ về Liệp Ưng, và ý nghĩa của từ ‘sùng bái’ không chỉ đơn thuần là ngưỡng mộ anh mà còn sâu xa hơn thế rất nhiều.
Lúc thường, Diệp Triêu sẽ âm thầm quan sát Lăng Yến từ đằng xa. Quan sát khoảnh khắc cậu với Tuân Diệc Ca và các chiến sĩ khác trêu đùa nhau, lúc cậu ra sức tập chạy tới nỗi mồ hôi đầm đìa trên sân huấn luyện, rồi lại lặng lẽ ngắm nhìn cảnh cậu cong lưng giặt quần áo cho mình…
Lăng Yến thường xuyên nài nỉ anh sửa tư thế bắn, đánh đối kháng cho mình. Mỗi lần Diệp Triêu tới gần, Lăng Yến sẽ ngay lập tức tập không đâu vào đâu, nhưng anh vừa rời đi, trong tích tắc tư thế Lăng Yến lại chuẩn không cần chỉnh, vô cùng hoàn mỹ.
Các chiến sĩ khác không nhận thấy điều gì bất thường, nhưng anh có thể nhận thấy rõ ràng. Trước mặt anh, Lăng Yến giả bộ kém cỏi non nớt, ra bộ khiêm tốn hiếu học. Cậu giả vờ rất giỏi, đến nỗi ban đầu Diệp Triêu cũng bị lừa. Nhưng đến một lần, khi anh đứng ở xa nhìn thấy cậu đột nhập vào trong phòng, thực hiện chiến thuật tước vũ khí, động tác vô cùng nhanh nhẹn dứt khoát, giống như…
Giống như hình ảnh người ấy năm đó, chiến sĩ bộ đội đặc chủng mơn mởn tuổi xuân trong đội quân tiên phong xung kích.
Nhìn thấy hình ảnh Lăng Yến ngay trước mắt mình, anh lại nhớ đến Lăng Yến của mình… Không hiểu sao, gần đây số lần liên tưởng càng lúc càng nhiều. Thậm chí, ngày nghĩ đêm mơ. Trong giấc mơ, Đường Đường mặc quân trang, vẫn thiết tha gọi anh: “Diệp Triêu! Anh Triêu Triêu, em đã trở về, em rất nhớ anh!”
Càng lúc Diệp Triêu càng cồn cào sốt ruột, âm ỉ trong lòng là một ý nghĩ nào đó, mỗi lúc một cháy bỏng thiêu đốt. Nhưng ý nghĩ ấy quá sức vô lý ly kỳ, khiến mỗi lần không kìm được nghĩ tới anh lại chỉ có thể đau khổ cười đắng.
Phải nhớ thương khát khao đến nhường nào thì mới có thể nảy sinh ra những ý nghĩ hoang đường như vậy. Làm sao có thể có chuyện người chết sống lại cơ chứ.
Đã mười năm rồi, dù cho có luân hồi chuyển kiếp, dù cho trong kiếp sau Lăng Yến vẫn còn nhớ tất cả mọi thứ, thì Đường Đường trong kiếp này cũng chỉ có 10 tuổi.
Khi nhớ tới quãng thời gian rất lâu trước đây, ngày mà Đường Đường vừa mới tròn 10 tuổi, ánh mắt Diệp Triêu ăm ắp sự dịu dàng, đôi môi vẽ lên nụ cười chiều chuộng ngọt ngào tựa như ngày nào năm xưa.
Lăng Yến đã đi được một tiếng, Diệp Triêu ngồi trong văn phòng thấp thỏm không yên. Không phải anh lo trên đường Lăng Yến gặp nguy hiểm, mà chỉ cảm thấy có một chuyện gì đó anh cần làm ngay lập tức.
Nếu ý nghĩ điên rồ ảo tưởng kia là thật…
Diệp Triêu hít sâu một hơi, không ngừng nhìn vào đồng hồ, dứt khoát quyết định, đi đến gõ cửa phòng làm việc của chính trị viên.
Mười lăm phút sau, Diệp Triêu ngồi trên xe Jeep, mạnh mẽ tăng tốc lao đi.
Mùa thu ở Tây Nam, mưa rả rích không dứt, đường núi không chỉ gập ghềnh mà còn vô cùng lầy lội khó đi. Lăng Yến không dám lái quá nhanh, đi vô cùng cẩn thận. Ngờ đâu đi đến giữa trưa, bánh xe đằng sau bị đá ngầm trong nước đâm thủng, không thể đi được nữa.
Quanh chỗ này không hề có nhà ở hay dân cư. Lăng Yến đợi mãi, đợi đến gần một tiếng mới nhìn thấy một chiếc xe đi đến.
Lúc Lăng Yến vẫy tay cầu cứu, cậu không hề biết, người lái xe tới lại chính là Diệp Triêu.
Cũng như cậu, Diệp Triêu không hề nghĩ rằng đến giữa đường lại nhìn thấy cậu.
Lăng Yến trợn tròn mắt, một lúc lâu mới thốt lên một tiếng ngơ ngẩn. Diệp Triêu xuống xe, xem xét tình hình, bình tĩnh vỗ vai cậu nói: “Đến đây hợp lực với tôi, đẩy xe ra trước đã.”
Đẩy xe, đổi lốp xong thì cũng mất gần một tiếng nữa. Diệp Triêu cũng chẳng nói vì sao mình lại đột ngột xuất hiện ở đây, Lăng Yến lại vừa căng thẳng vừa vui sướng, sợ mình hưng phấn quá nói nhầm gì đó, nên chẳng hỏi câu nào, chỉ ngẩn ngơ cười nhìn Diệp Triêu.
Diệp Triêu thay xong lốp xe, dùng nước sạch trong xe rửa tay, nói: “Ổn rồi đấy, cậu đi trước dẫn đường, tôi đi theo sau. Một lát nữa đến thị trấn, cậu đỗ xe lại. Cậu lên xe tôi, đến lúc quay về thì lại lấy xe đi.”
Lăng Yến thở hổn hển, trái tim đập dồn dập. Nửa tiếng sau đến thị trấn, cậu gửi xe xong xuôi. Lúc ngồi lên chỗ phó lái, Lăng Yến phấn khích đến độ đóng cửa xe rầm một tiếng.
Diệp Triêu quay đầu nhìn cậu, Lăng Yến vội vã nói: “Thủ trưởng, hay là ngài với tôi thay phiên nhau lái nhé? Giờ tôi lái, ngài nghỉ một chút đi ạ.”
“Không cần.” Diệp Triêu khởi động xe, nói: “Cậu ngủ đi, vẫn còn sớm. Dừng giữa đường lâu như vậy, chắc phải nửa đêm mới đến nơi. Lúc đi đường cậu đã gọi cho bệnh viện chưa?”
“Dạ rồi, ông nội…” Lăng Yến ngừng một chút, cậu vẫn chưa quen việc gọi người ông mình chưa từng gặp lấy một lần là ‘ông nội’, “Bệnh viện thông báo ông nội chỉ còn vài ngày nữa…”
Diệp Triêu đáp “Ừm” một tiếng, cũng không nói gì nữa.
Lăng Yến tựa lưng vào ghế. Mãi một lúc sau cậu mới nhận thấy chuyện Diệp Triêu xuất hiện ở đây quá chi là bất thường. Càng nghĩ lòng càng nôn nóng, đã cố gắng kìm chế để không hỏi, nhưng rồi cuối cùng sự tò mò chiến thắng tất cả, Lăng Yến không kiềm được thử dò hỏi: “Thủ trưởng, ngài đến đây vì…”
“Tôi muốn thăm ông nội cậu.”
“Dạ?”
“Cậu là thông tín viên của tôi, người thân duy nhất trong nhà mắc bệnh nặng, nên chuyện tôi cùng cậu đi thăm là lẽ đương nhiên.” Diệp Triêu nói thản nhiên nhẹ nhàng, không hề có bất kỳ cảm xúc nào, nhưng trong lòng Lăng Yến đang ầm ầm nổi bão.
Không phải như vậy, chắc chắn không phải lý do này!
Trong quân đội nào có quy định này, thủ trưởng không có nghĩa vụ phải đi thăm người thân của cấp dưới!
Rõ ràng Diệp Triêu đang nói dối. Thế nhưng, cậu chỉ là một binh sĩ nhỏ nhoi, không được phép nghi ngờ chất vấn anh.
Còn vài trăm km nữa là đến nơi. Trên đường đi, hầu như hai người chẳng nói gì với nhau, suy nghĩ của mỗi người đang bay tận tới phương nào. Lăng Yến đang rất lo lắng sau khi nhìn thấy ông cụ, không biết phải thể hiện vẻ mặt gì cho đúng với phận cháu nội. Giờ Diệp Triêu còn đi cùng, cậu càng sợ hãi sẽ lòi đuôi chuột.
Lúc tới bệnh viện, đã là nửa đêm. Diệp Triêu dừng ở cổng bệnh viện, giọng nói nhuốm sự mỏi mệt: “Cậu vào trước đi, tôi đi tìm chỗ đỗ xe, một chốc nữa gặp cậu.”
Lăng Yến cuống quýt xuống xe, trong lòng loạn cào cào, thấp thỏm lo âu.
Trong phòng bệnh, người đang nằm đơn độc trên giường bệnh là một cụ ông gầy gò đã gần đất xa trời, cánh tay gầy guộc gân guốc được cắm ống truyền nước.
Lăng Yến vừa mới nhìn thấy, mắt đã đỏ bừng lên.
Đây không phải là ông nội của cậu, cũng không phải họ hàng gì của cậu. Nhưng chẳng hiểu vì sao, đứng trước mặt cụ ông sắp nhắm mắt xuôi tay này, cậu lại không hề sợ hãi, cũng không mảy may cảm thấy xa lạ. Ngược lại, Lăng Yến thấy vô cùng thân thiết gần gũi, như thể ông cụ trước mắt cậu chính là ông nội của cậu vậy.
Có lẽ bởi cậu đang ở trong thân thể cháu nội ông cụ.
Có lẽ bởi cậu đã từng ra đi nên rất hiểu cảm giác của người sắp từ giã cõi đời.
Còn nguyên nhân nào nữa, tạm thời cậu cũng không nghĩ ra được.
Cụ ông đã lâm vào tình trạng thần trí mơ hồ, ánh mắt cũng mờ mịt vô định như thể không nhìn thấy gì. Lăng Yến nắm chặt lấy bàn tay run rẩy của ông, khẽ giọng nói: “Ông ơi, cháu về rồi đây!”
Y tá trực tại bên giường ông cụ khẽ nói bên tai ông: “Cụ ơi, cháu nội ngoan ngoãn láu lỉnh mà cả ngày cụ nhắc mãi không thôi về rồi ạ. Cụ có vui không?”
Ông cụ đờ đẫn nhìn Lăng Yến, lại quay sang y tá hỏi: “Thật sao? Cháu nội tôi đã về?”
“Đúng thế! Đúng là cụ không lừa cháu. Tiểu Yến quả là siêu đẹp trai, cháu vừa nhìn cái đã đỏ cả mặt.”
Lăng Yến lại cầm lấy tay ông cụ, cho rằng ông cụ không nghe và nhìn thấy rõ liền nói lớn hơn: “Nội ơi, cháu đã về rồi. Cháu là Tiểu Yến, cháu về thăm nội rồi này!”
Hai mắt ông cụ mờ đục, đăm đăm nhìn cậu nửa phút, ánh sáng vừa mới lóe lên trong mắt bỗng vụt tắt.
Ông cụ khẽ lắc đầu, nhưng không rút tay lại, chỉ nói: “Cảm ơn cháu đã thay Tiểu Yến đến thăm ông. Chàng trai trẻ, về đi.”
Diệp Triêu đứng cạnh cửa nghe thấy hết, những ngón tay vô thức siết chặt lại.
*
Nhà ‘Lăng Yến’ ở vùng núi Tây Nam, là một thị trấn lạc hậu kém phát triển. Nơi đó cách nội thành Trường Xuân hơn 800km. Không những vậy, phần lớn đường đi đều là đường núi, gập ghềnh hiểm trở, không thể đi nhanh, thường thường đi từ Trường Xuân về đó phải mất khoảng 13 tiếng.
Lăng Yến đang không biết nên xin phép như thế nào. Một mặt, cậu muốn thay chủ nhân của linh hồn này làm tròn bổn phận, tận hiếu với ông nội, ở bên cạnh ông cụ đến những giây phút cuối cùng của cuộc đời. Sau khi lo chu toàn hậu sự cho ông rồi mới quay lại đơn vị. Nhưng một mặt, cậu lại lo thời gian xin nghỉ quá dài, Bộ chỉ huy tiểu đoàn không phê chuẩn.
Sau khi Diệp Triêu biết, liền nói: “Ngay lập tức thu dọn đồ đạc rồi đi đi. Người già bệnh nặng nguy kịch, mạng sống mong manh khó mà đợi lâu được. Đừng đi xe bus, tự lái xe đi. Cũng đừng cuống quá, đường núi rất gập ghềnh nguy hiểm, nhớ chú ý an toàn. Về việc khi nào trở lại đơn vị, cậu cứ liệu tình hình mà làm. Nếu ông cậu có thể bình phục, không cần cậu lúc nào cũng túc trực kề bên thì lúc đó hẵng trở về. Còn nếu cụ mất, lo xong xuôi hậu sự rồi hẵng quay lại đây.”
Lăng Yến vô cùng cảm động biết ơn, cũng không khách sáo, ngay lập tức trở lại ký túc xá, thu dọn xong đồ đạc liền chạy đến hầm để xe.
Xe Jeep rời khỏi nơi đóng quân trong làn khói bụi mịt mờ. Diệp Triêu khoanh tay đứng bên cửa sổ nhìn theo, trong lòng dâng lên nỗi xúc động khó tả.
Từ sau cuộc nói chuyện không đầu không đuôi kỳ lạ về Trung đội 1, Trung đội 2 trong Liệp Ưng, Diệp Triêu càng để ý tới Lăng Yến hơn. Anh cũng không thể giải thích rõ ràng vì sao mình lại để ý đến cậu, cũng chẳng hiểu vì sao anh không hề tin chuyện Lăng Yến ‘đoán được’ Trung đội 1, Trung đội 2 là Trung đội Tinh Anh trong Liệp Ưng.
Nói chung, anh cảm thấy Lăng Yến hiểu rất rõ về Liệp Ưng, và ý nghĩa của từ ‘sùng bái’ không chỉ đơn thuần là ngưỡng mộ anh mà còn sâu xa hơn thế rất nhiều.
Lúc thường, Diệp Triêu sẽ âm thầm quan sát Lăng Yến từ đằng xa. Quan sát khoảnh khắc cậu với Tuân Diệc Ca và các chiến sĩ khác trêu đùa nhau, lúc cậu ra sức tập chạy tới nỗi mồ hôi đầm đìa trên sân huấn luyện, rồi lại lặng lẽ ngắm nhìn cảnh cậu cong lưng giặt quần áo cho mình…
Lăng Yến thường xuyên nài nỉ anh sửa tư thế bắn, đánh đối kháng cho mình. Mỗi lần Diệp Triêu tới gần, Lăng Yến sẽ ngay lập tức tập không đâu vào đâu, nhưng anh vừa rời đi, trong tích tắc tư thế Lăng Yến lại chuẩn không cần chỉnh, vô cùng hoàn mỹ.
Các chiến sĩ khác không nhận thấy điều gì bất thường, nhưng anh có thể nhận thấy rõ ràng. Trước mặt anh, Lăng Yến giả bộ kém cỏi non nớt, ra bộ khiêm tốn hiếu học. Cậu giả vờ rất giỏi, đến nỗi ban đầu Diệp Triêu cũng bị lừa. Nhưng đến một lần, khi anh đứng ở xa nhìn thấy cậu đột nhập vào trong phòng, thực hiện chiến thuật tước vũ khí, động tác vô cùng nhanh nhẹn dứt khoát, giống như…
Giống như hình ảnh người ấy năm đó, chiến sĩ bộ đội đặc chủng mơn mởn tuổi xuân trong đội quân tiên phong xung kích.
Nhìn thấy hình ảnh Lăng Yến ngay trước mắt mình, anh lại nhớ đến Lăng Yến của mình… Không hiểu sao, gần đây số lần liên tưởng càng lúc càng nhiều. Thậm chí, ngày nghĩ đêm mơ. Trong giấc mơ, Đường Đường mặc quân trang, vẫn thiết tha gọi anh: “Diệp Triêu! Anh Triêu Triêu, em đã trở về, em rất nhớ anh!”
Càng lúc Diệp Triêu càng cồn cào sốt ruột, âm ỉ trong lòng là một ý nghĩ nào đó, mỗi lúc một cháy bỏng thiêu đốt. Nhưng ý nghĩ ấy quá sức vô lý ly kỳ, khiến mỗi lần không kìm được nghĩ tới anh lại chỉ có thể đau khổ cười đắng.
Phải nhớ thương khát khao đến nhường nào thì mới có thể nảy sinh ra những ý nghĩ hoang đường như vậy. Làm sao có thể có chuyện người chết sống lại cơ chứ.
Đã mười năm rồi, dù cho có luân hồi chuyển kiếp, dù cho trong kiếp sau Lăng Yến vẫn còn nhớ tất cả mọi thứ, thì Đường Đường trong kiếp này cũng chỉ có 10 tuổi.
Khi nhớ tới quãng thời gian rất lâu trước đây, ngày mà Đường Đường vừa mới tròn 10 tuổi, ánh mắt Diệp Triêu ăm ắp sự dịu dàng, đôi môi vẽ lên nụ cười chiều chuộng ngọt ngào tựa như ngày nào năm xưa.
Lăng Yến đã đi được một tiếng, Diệp Triêu ngồi trong văn phòng thấp thỏm không yên. Không phải anh lo trên đường Lăng Yến gặp nguy hiểm, mà chỉ cảm thấy có một chuyện gì đó anh cần làm ngay lập tức.
Nếu ý nghĩ điên rồ ảo tưởng kia là thật…
Diệp Triêu hít sâu một hơi, không ngừng nhìn vào đồng hồ, dứt khoát quyết định, đi đến gõ cửa phòng làm việc của chính trị viên.
Mười lăm phút sau, Diệp Triêu ngồi trên xe Jeep, mạnh mẽ tăng tốc lao đi.
Mùa thu ở Tây Nam, mưa rả rích không dứt, đường núi không chỉ gập ghềnh mà còn vô cùng lầy lội khó đi. Lăng Yến không dám lái quá nhanh, đi vô cùng cẩn thận. Ngờ đâu đi đến giữa trưa, bánh xe đằng sau bị đá ngầm trong nước đâm thủng, không thể đi được nữa.
Quanh chỗ này không hề có nhà ở hay dân cư. Lăng Yến đợi mãi, đợi đến gần một tiếng mới nhìn thấy một chiếc xe đi đến.
Lúc Lăng Yến vẫy tay cầu cứu, cậu không hề biết, người lái xe tới lại chính là Diệp Triêu.
Cũng như cậu, Diệp Triêu không hề nghĩ rằng đến giữa đường lại nhìn thấy cậu.
Lăng Yến trợn tròn mắt, một lúc lâu mới thốt lên một tiếng ngơ ngẩn. Diệp Triêu xuống xe, xem xét tình hình, bình tĩnh vỗ vai cậu nói: “Đến đây hợp lực với tôi, đẩy xe ra trước đã.”
Đẩy xe, đổi lốp xong thì cũng mất gần một tiếng nữa. Diệp Triêu cũng chẳng nói vì sao mình lại đột ngột xuất hiện ở đây, Lăng Yến lại vừa căng thẳng vừa vui sướng, sợ mình hưng phấn quá nói nhầm gì đó, nên chẳng hỏi câu nào, chỉ ngẩn ngơ cười nhìn Diệp Triêu.
Diệp Triêu thay xong lốp xe, dùng nước sạch trong xe rửa tay, nói: “Ổn rồi đấy, cậu đi trước dẫn đường, tôi đi theo sau. Một lát nữa đến thị trấn, cậu đỗ xe lại. Cậu lên xe tôi, đến lúc quay về thì lại lấy xe đi.”
Lăng Yến thở hổn hển, trái tim đập dồn dập. Nửa tiếng sau đến thị trấn, cậu gửi xe xong xuôi. Lúc ngồi lên chỗ phó lái, Lăng Yến phấn khích đến độ đóng cửa xe rầm một tiếng.
Diệp Triêu quay đầu nhìn cậu, Lăng Yến vội vã nói: “Thủ trưởng, hay là ngài với tôi thay phiên nhau lái nhé? Giờ tôi lái, ngài nghỉ một chút đi ạ.”
“Không cần.” Diệp Triêu khởi động xe, nói: “Cậu ngủ đi, vẫn còn sớm. Dừng giữa đường lâu như vậy, chắc phải nửa đêm mới đến nơi. Lúc đi đường cậu đã gọi cho bệnh viện chưa?”
“Dạ rồi, ông nội…” Lăng Yến ngừng một chút, cậu vẫn chưa quen việc gọi người ông mình chưa từng gặp lấy một lần là ‘ông nội’, “Bệnh viện thông báo ông nội chỉ còn vài ngày nữa…”
Diệp Triêu đáp “Ừm” một tiếng, cũng không nói gì nữa.
Lăng Yến tựa lưng vào ghế. Mãi một lúc sau cậu mới nhận thấy chuyện Diệp Triêu xuất hiện ở đây quá chi là bất thường. Càng nghĩ lòng càng nôn nóng, đã cố gắng kìm chế để không hỏi, nhưng rồi cuối cùng sự tò mò chiến thắng tất cả, Lăng Yến không kiềm được thử dò hỏi: “Thủ trưởng, ngài đến đây vì…”
“Tôi muốn thăm ông nội cậu.”
“Dạ?”
“Cậu là thông tín viên của tôi, người thân duy nhất trong nhà mắc bệnh nặng, nên chuyện tôi cùng cậu đi thăm là lẽ đương nhiên.” Diệp Triêu nói thản nhiên nhẹ nhàng, không hề có bất kỳ cảm xúc nào, nhưng trong lòng Lăng Yến đang ầm ầm nổi bão.
Không phải như vậy, chắc chắn không phải lý do này!
Trong quân đội nào có quy định này, thủ trưởng không có nghĩa vụ phải đi thăm người thân của cấp dưới!
Rõ ràng Diệp Triêu đang nói dối. Thế nhưng, cậu chỉ là một binh sĩ nhỏ nhoi, không được phép nghi ngờ chất vấn anh.
Còn vài trăm km nữa là đến nơi. Trên đường đi, hầu như hai người chẳng nói gì với nhau, suy nghĩ của mỗi người đang bay tận tới phương nào. Lăng Yến đang rất lo lắng sau khi nhìn thấy ông cụ, không biết phải thể hiện vẻ mặt gì cho đúng với phận cháu nội. Giờ Diệp Triêu còn đi cùng, cậu càng sợ hãi sẽ lòi đuôi chuột.
Lúc tới bệnh viện, đã là nửa đêm. Diệp Triêu dừng ở cổng bệnh viện, giọng nói nhuốm sự mỏi mệt: “Cậu vào trước đi, tôi đi tìm chỗ đỗ xe, một chốc nữa gặp cậu.”
Lăng Yến cuống quýt xuống xe, trong lòng loạn cào cào, thấp thỏm lo âu.
Trong phòng bệnh, người đang nằm đơn độc trên giường bệnh là một cụ ông gầy gò đã gần đất xa trời, cánh tay gầy guộc gân guốc được cắm ống truyền nước.
Lăng Yến vừa mới nhìn thấy, mắt đã đỏ bừng lên.
Đây không phải là ông nội của cậu, cũng không phải họ hàng gì của cậu. Nhưng chẳng hiểu vì sao, đứng trước mặt cụ ông sắp nhắm mắt xuôi tay này, cậu lại không hề sợ hãi, cũng không mảy may cảm thấy xa lạ. Ngược lại, Lăng Yến thấy vô cùng thân thiết gần gũi, như thể ông cụ trước mắt cậu chính là ông nội của cậu vậy.
Có lẽ bởi cậu đang ở trong thân thể cháu nội ông cụ.
Có lẽ bởi cậu đã từng ra đi nên rất hiểu cảm giác của người sắp từ giã cõi đời.
Còn nguyên nhân nào nữa, tạm thời cậu cũng không nghĩ ra được.
Cụ ông đã lâm vào tình trạng thần trí mơ hồ, ánh mắt cũng mờ mịt vô định như thể không nhìn thấy gì. Lăng Yến nắm chặt lấy bàn tay run rẩy của ông, khẽ giọng nói: “Ông ơi, cháu về rồi đây!”
Y tá trực tại bên giường ông cụ khẽ nói bên tai ông: “Cụ ơi, cháu nội ngoan ngoãn láu lỉnh mà cả ngày cụ nhắc mãi không thôi về rồi ạ. Cụ có vui không?”
Ông cụ đờ đẫn nhìn Lăng Yến, lại quay sang y tá hỏi: “Thật sao? Cháu nội tôi đã về?”
“Đúng thế! Đúng là cụ không lừa cháu. Tiểu Yến quả là siêu đẹp trai, cháu vừa nhìn cái đã đỏ cả mặt.”
Lăng Yến lại cầm lấy tay ông cụ, cho rằng ông cụ không nghe và nhìn thấy rõ liền nói lớn hơn: “Nội ơi, cháu đã về rồi. Cháu là Tiểu Yến, cháu về thăm nội rồi này!”
Hai mắt ông cụ mờ đục, đăm đăm nhìn cậu nửa phút, ánh sáng vừa mới lóe lên trong mắt bỗng vụt tắt.
Ông cụ khẽ lắc đầu, nhưng không rút tay lại, chỉ nói: “Cảm ơn cháu đã thay Tiểu Yến đến thăm ông. Chàng trai trẻ, về đi.”
Diệp Triêu đứng cạnh cửa nghe thấy hết, những ngón tay vô thức siết chặt lại.