Fay ấp úng, hay bàn tay đan vào nhau thủ thỉ.
- Tôi muốn mở tiệc ở đây...
Ansel ngạc nhiên, anh nghĩ Fay muốn tham gia tiệc nhưng ngại nên muốn tự tổ chức tiệc tại đây.
- Fay, nếu nàng thích thì ta sẽ đưa nàng đi cùng.
Có ta thì sẽ ổn thôi.
- Không có...!Chỉ là tôi muốn tổ chức cùng người hầu, để tôi làm quen và biết họ nhiều hơn thôi.
Ansel suy nghĩ một lúc rồi phản hồi.
- Từ trước đến nay chưa có ai lại tổ chức tiệc cho người hầu cả.
Nàng là người đầu tiên, có suy nghĩ kỳ lạ nhất ta từng gặp qua đấy.
Fay sợ anh đã không đồng ý lại còn nổi giận nên cúi đầu
- Tôi xin lỗi...!nếu ngài không muốn thì tôi sẽ không lên kế hoạch nữa.
- Ta không có nói không muốn, ta thấy nàng làm việc này cũng hợp lý.
Vừa giúp nàng quen với môi trường đông người, vừa giúp nàng phát triển quan hệ với người hầu.
Trong bữa tiệc nàng cần gì thì cứ nói ta biết, hoặc cứ liệt kê ra một loạt rồi đưa cho quản gia.
Cô vui mừng muốn ôm lấy anh nhưng khi đưa tay lên mới điều tiết lại bản thân.
Cúi mặt e ngại nói cảm ơn
- Cảm ơn ngài hiệp sĩ bá tước.
Ansel nhìn Fay rồi mỉm cười, anh đưa hai tay dang ra.
- Nàng muốn ôm sao? Đến đây.
- Được sao?
Anh gật đầu
- Vì nàng là hôn thê của ta.
Fay e dè bước chầm chậm đến rồi vòng hai tay qua eo của anh.
Anh khép vòng tay lại ôm chặt rồi đỏ mặt một lúc, cảm nhận được cái thứ mềm mềm áp vào chấn thủy, nơi giữa ngực và bụng.
Anh vội buông Fay ra trước khiến cô bối rối.
- Ta...ta có việc phải...!phải bàn với người làm vườn nữa.
Ta đi trước...
Không nhìn rõ sắc mặt của anh thế nào vì anh đã quay sang chỗ khác, hay là anh giận nhỉ? Fay đứng ngơ một hồi cũng đi vào tranh thủ lập một loạt những thứ cần chuẩn bị cho bữa tiệc.
[…]
Bầu trời bên ngoài mỗi lúc một tối hơn, Fay vẫn còn ngồi ghi một loạt những thứ cần thiết cho buổi tiệc hôm ấy.
Một người hầu gái bước vào chỗ bàn ở phòng khách, nơi cô ngồi ghi chép.
Cô ta tay cầm tách trà đưa đến tận tay Fay.
- Thưa công nương, trời đã khuya rồi.
Mời người về phòng nghỉ ngơi.
Fay ngước mặt nhìn cảm giác rất quen.
Người hầu gái đó cũng ngỡ ngàng trước sự hiện diện của Fay.
Hầu gái mỉm cười, nụ cười gian xảo
- Công nương Medusa, người đi đâu mà vào dinh thự Nolanotis này vậy?
- Ta không phải Medu...
Cô ta cắt ngang lời Fay, cúi thấp người lấy lại tách trà, thanh âm vẫn ngông nghênh.
- Có lẽ tôi vào nhầm phòng, tách trà này không dành cho người thưa công nương Medusa.
Cô không thích bất cứ ai gọi mình là Medusa mặc dù không thể phản kháng, trong lòng cô luôn nhớ lời Ansel căn dặn phải thay đổi.
Fay liền đứng lên gọi người hầu đó
- Ngươi đứng lại.
Người hầu gái đứng khựng, ban đầu cũng hơi lo sợ nhưng lúc cô ta quay đầu lại thì vẫn rất bình thản.
- Sao? Người đang thèm khát tách trà này à?
- Ta không nhớ ngươi từ đâu mà dám gọi tên Medusa, nhưng mà một khi miệng ngươi gọi ta là công nương thì ngươi không có tư cách gì sỉ nhục ta như vậy.
Hầu gái bước chậm rãi hai bước rồi không thương tiếc hất tách trà nóng vào người Fay.
Vì quá nóng, cô la lên nhưng không thể chống cự lại hầu gái này.
Cô ta ném mạnh tách trà xuống sàn, tách trà vỡ thành nhiều mảnh lớn nhỏ.
- Xem như tách trà này tôi mời người đấy Medusa, tôi sẽ pha tách khác mời khách quý của dinh thự chúng tôi.
Con sâu nhà Doruss mọi người thường nói chính là đại công nương bù nhìn như người đấy Medusa, có cũng được không có cũng chẳng sao.
Vùng da bên ngực trên và phần tay cô đỏ ửng do phỏng nóng, Fay không thể xoa.
Vết thương trong trái tim một lần nữa rách toạc, cái biệt danh Medusa chỉ người hầu trong dinh thự Doruss mới dám mạnh miệng gọi thẳng như vậy.
Thấy Fay vẫn im lặng thì cô ta tưởng phần thắng thuộc về mình nên nở nụ cười tự mãn rồi quay lưng đi.
Cô ta không hề biết rằng người mà cô ta cần phục vụ tách trà đó chính là Fay.
Fay cúi người nhặt những mảnh vỡ của tách trà đặt lên bàn, cô cẩn thận từng chút một vậy mà ngón tay vô tình chạm mạnh vào mảnh vỡ đã đặt trước đó.
Cũng may vết cắt không sâu, cô giữ chặt phần phía trên vết thương của ngón tay, ngăn không cho máu tuôn nhiều.
Thầm nghĩ cho dù có được hiệp sĩ bá tước Ansel nâng đỡ thì cũng không thể xóa sạch suy nghĩ xấu của mọi người.
Trong suy nghĩ của họ, cô luôn là một con rắn độc, Medusa chuyển kiếp.
Là một cái gai khó bỏ mặc dù Fay chưa từng làm gì sai với họ.
Fay đi đến phòng tắm, lấy một ít nước mát rưới nhẹ lên vết bỏng nhưng chúng không tốt hơn.
Vết thương trên ngón tay cũng ngừng rỉ máu, Fay mỉm cười rồi về phòng tự thay váy rồi yên giấc.
Nằm xuống trong lòng cô vẫn buồn nhưng đã cố gắng tự an ủi bản thân.
- Không sao mà...những chuyện này đã quá quen thuộc rồi...không sao, không có gì phải buồn cả.
Ngủ thôi.