Sáng hôm sau, Ansel đang được các nữ hầu sửa soạn trang phục.
Fay vừa mở mắt dậy thì thấy trước mặt có tấm bình phong che chắn.
Dox đang cầm sẵn trên tay một thau nước ấm cho chủ nhân của mình rửa mặt, nữ hầu đặt thau lên bàn rồi tranh thủ chuẩn bị lược và trang sức:
- Công nương, hôm nay người sẽ cùng ngài bá tước ra chợ.
- Ra chợ? Để làm gì?
Từ phía đối diện, truyền ra giọng nói của bá tước:
- Hôm qua nàng đã không mua được những thứ gì thì hôm nay cùng ta ra chợ mua hết.
Hẳn là ra đó để dằn mặt những tên tiểu thương kia rồi.
Chuyện ngày hôm qua, Fay cũng không để tâm, dù gì cũng đã xảy ra rồi.
Fay cùng Ansel bước xuống sảnh để ra ngoài, nàng thấy có rất nhiều hộ vệ đang chờ, đoán chừng cũng trên mười người.
- Ngài bá tước, em nghĩ chúng ta không cần nhiều người hộ vệ như vậy.
- Cần lắm chứ, thứ nhất là để họ cầm bớt một số vật dụng, thứ hai là để bảo vệ an toàn cho cả hai chúng ta.
Nghĩ thì cũng đúng thôi, ngài bá tước cũng cần được hộ tống và bảo vệ.
Ngồi xe ngựa chưa đầy một giờ đồng hồ thì đã đến chợ.
Quản gia San mở cửa cho hai người, lúc này có nhiều ánh mắt đổ dồn về phía họ.
Khi những người dân ở đó nhận ra ngài bá tước, liền cúi đầu chào, mỗi khi ngài đi đến đâu thì người dân ở đó đều lùi bước nhường đường.
Ngài bá tước nắm tay Fay đi đến một sạp bán vải, ông chủ ở đó nhận ra khuôn mặt của Fay.
Ông ta luống cuống bày ra những loại vải đẹp nhất, chất lượng nhất và đắt tiền nhất ra trưng bày và mời gọi Ansel.
Khi thấy ngài bá tước dừng chân tại sạp của mình, lòng ông ta vui như mở hội.
- Kính chào ngài bá tước...
- Một tên tiểu thương xuất thân nhỏ bé như ngươi mà dám xúc phạm người trong giới quý tộc sao? / Ánh mắt của Ansel như có lửa, trừng mắt nhìn ông chủ sạp vải.
Nhìn sang thấy cô gái mà ông xúc phạm ngày hôm qua đứng bên cạnh ngài bá tước, hai người họ còn nắm tay nhau thắm thiết:
- Thần...thật sự không biết...!hôm qua thần không gặp người này...
Ngài bá tước tỏ thái độ giận dữ hơn lúc nãy, ngài nhanh tay rút ra thanh kiếm kề ngay vào cổ ông ta:
- Ta chưa hỏi ngày mà ngươi đã tự khai, tinh thần tự giác cũng tốt nhưng với thái độ vô lễ thì không thể tha.
Hay là để ta cứa vào cổ ngươi một đường cho biết?
Ansel mạnh tay ghì vào, trên cổ ông ta bắt đầu có máu rướm ra.
Những tiểu thương ở đó sợ đến chết khiếp, chẳng một ai dám mở lời giúp ông ta.
Ansel di chuyển thanh kiếm xuống ngay hạ bộ của chủ sạp vải, nhếch miệng cười thách thức:
- Được chết dưới tay ta là vinh dự cho ngươi rồi đấy.
Chủ sạp vải tay chặn vết thương ngay cổ, run rẩy cầu được tha.
- Ngài..
ngài bá tước, x-xin ngài...!hãy..
hãy độ lượng bỏ qua...!
- Chậc, ta không phải là dạng người dễ tha thứ, cả gan dám làm phu nhân tương lai của ta mất mặt, bây giờ ta sẽ trừng phạt ngươi, khiến cho ngươi chết một cách nhục nhã.
Nghĩ đến mẹ và ngoại cũng là thương nhân nên nàng cảm thấy thương xót cho ông ta.
Nắm chặt tay áo của ngài bá tước lay lay:
- Ngài bá tước, xin ngài hãy tha cho ông ấy, dù sao em cũng không bị gì....!
Ansel di chuyển ánh mắt lạnh lẽo nhìn người vợ đang cầu xin cho một gã già thối tha.
- Đi mà...!Em xin ngài.
- Hừ
Ansel hừ một cái rõ to rồi cất thanh kiếm ở bên hông.
Ông chủ sạp vải như được trở về từ cõi chết, cảm giác lạnh run vẫn còn.
Ông nhìn quanh, ai ai cũng lùi ra xa, gương mặt đều có nét sợ hãi.
Sự oai nghiêm, không khoan nhượng, vì thế khi nhìn vào ánh mắt của ngài bá tước, ông ta run rẩy không nói gì được.
Vội vàng ra khỏi quầy sạp rồi quỳ xuống dưới ngài bá tước:
- Thần...!thần cảm ơn sự tha thứ của ngài bá tước...!cảm ơn sự tha thứ của công nương...!
Ngài nhìn đồng loạt những tiểu thương cũng như thường dân ở đó thông báo:
- Các ngươi hãy nhớ cho kỹ gương mặt của công nương Fay, nàng sẽ là vợ tương lai của ta.
Bất kỳ ai có ý định xúc phạm đến nàng, ta sẽ không tha cho một người nào.
[…]
Ngày tổ chức hôn lễ đang đến gần, điều này đồng nghĩa với việc nhiệm vụ của đức vua giao cho ngài bá tước đang dần đến.
Sau khi hôn lễ kết thúc thì ngài bá tước cùng San, di chuyển đến vùng đất phía bắc làm nhiệm vụ.
Những lần nhiệm vụ khác thì có thể dự đoán được bao nhiêu ngày, tuần, tháng, năm kết thúc nhưng lần này thì ngay cả đức vua cũng không nắm rõ.
Trong những ngày này, Fay đang được những người hầu chăm sóc rất chu đáo.
Mỗi sáng thức dậy, vừa được nữ hầu rửa mặt vừa được massage một cách kỹ lưỡng.
Mái tóc dài được chải chuốt và thoa dầu dưỡng.
Lúc tắm thì được ngâm mình với những loại hoa thơm và tốt nhất.
Những lúc như vậy Fay cảm thấy có chút lạ lẫm nhưng cũng dần quen, nàng cũng chẳng thấy ngài bá tước đâu.
Hỏi Dox thì nghe San báo lại rằng ngài ấy thường xuyên dùng bữa trong phòng làm việc, có hôm ngủ tại đó, chính vì sự nghiêm túc này mà công việc của ngài ít đi dần.
Buổi tối trước hôn lễ hai ngày, ngài bá tước trở về phòng và lên giường ngủ cùng Fay.
Vì có tiếng động nên nàng giật mình tỉnh giấc:
- Ngài bá tước.
- Ta làm nàng tỉnh giấc rồi sao? Xin lỗi nàng.
Vì được chăm sóc trong mấy ngày qua nên tinh thần của công nương ngày một tốt hơn.
Ngài bá tước nhìn vào làn da mịn màng của Fay:
- Các vết sẹo cũ của nàng cũng dần mờ đi rồi.
Những vết sẹo đó chính là do cha nàng gây ra, nam tước Doruss.
Thời gian trước, Fay chưa biết bản thân mình có ma pháp nên không thể tự điều trị, bây giờ đã biết nên đôi khi vài ba vết sẹo trên cơ thể nàng cũng dần mờ đi.